Tâm Ngứa
Chương 65: Phiên ngoại
Phiên ngoại 1: Như thuở ban đầu
Lâm Cam luôn cảm thấy mặc áo cưới vào ngày hè ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Viễn Quang luôn cưng chiều cô lần này thái độ lại rất kiên định. Chọn ngày chỉ là hình thức tượng trưng để gia trưởng tham khảo, thực chất vẫn do anh quyết định.
Tới tối, Lâm Cam nằm trên giường nhìn ảnh tiệm áo cưới gửi đến: "Nếu không em lùi lại ngày nhé, mùa hè nóng quá."
Chu Viễn Quang bỏ sách trong tay xuống bàn bên cạnh, đưa tay kéo cô vào ngực mình: "Ra cửa là vào xe, xuống xe là nhà hàng, nóng không tới người em."
Lâm Cam tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, vùi đầu vào dụi dụi. Cô đưa tay nắm góc áo anh nghịch nghịch, nói chuyện thờ ơ: "Em mà vã mồ hôi, lớp trang điểm nhòe đi thì xấu lắm."
Chu Viễn Quang cười khẽ, các ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào trán cô, sau đó cúi đầu hôn một cái, giọng mang vẻ dụ dỗ và cưng chiều: "Em có thế nào cũng xinh đẹp."
Lâm Cam không vui, mặt xịu xuống, tay theo bản năng lần từ mép áo thăm dò vào trong, không ngừng vuốt ve vòng eo gầy gò của Chu Viễn Quang. Cảm giác tốt đẹp này khiến cô thỏa mãn híp mắt lại.
"Xinh đẹp cũng phải so sánh với gì chứ? Lúc nào em xinh đẹp nhất, lúc nào khó coi nhất?"
Chu Viễn Quang vểnh môi cười, giả bộ suy nghĩ.
Lâm Cam nhướn mày: "Nghĩ một lúc, có phải phát hiện lúc nào em cũng xinh đẹp không."
Chu Viễn Quang bật cười, đưa tay với lấy kính để ở bàn bên cạnh đeo lên, sau đó nhìn Lâm Cam chằm chằm.
Bị ánh mắt của anh nhìn tới thẹn thùng, Lâm Cam vùi đầu, nói chuyện cũng có chút buồn bực: "Anh nhìn gì?"
"Anh nhìn xem vợ nhà ai mà mặt dày như thế, không biết thẹn thùng chút nào."
Lâm Cam híp mắt nhìn anh, tay ôm eo anh, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Viễn Quang để kính xuống bàn, ôm cô chui vào chăn.
Đèn bị tắt đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ánh từ bên ngoài vào.
Anh đỏ mắt, cô phải khóc lóc cầu xin như đêm cầu hôn đó. Cuối cùng, vào khoảnh khắc phóng thích, Chu Viễn Quang cắn rái tai cô, đầu lưỡi đưa ra liếm môi mỏng, giọng khàn khàn hấp dẫn: "Em lúc này, là đẹp nhất."
Lâm Cam mơ màng chìm vào giấc ngủ, vẫn tha lỗi cho anh vì bắt nạt cô tới sức cùng lực kiệt.
Ai bảo anh luôn nói những lời ân ái như thế chứ.
Hôm sau, vào lúc Lâm Cam rời giường, Chu Viễn Quang đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản. Hai người có giao hẹn, anh làm bữa sáng, cơm trưa hai người ăn ở bên ngoài, cơm tối do Lâm Cam làm.
Vì buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn, đến tối, cô sẽ làm một bữa cơm đa dạng (dù chỉ là những món ăn bình thường nhưng Chu Viễn Quang vẫn rất hưởng thụ).
Khó có lúc rảnh rỗi, cô tiện tay định dọn nốt đĩa trứng chiên. Vừa kéo một cái, Lâm Cam giật mình. Dưới đĩa có một tờ giấy, trên đó là chữ viết mạnh mẽ, hữu lực của anh.
"Tâm Can Nhi,
Anh chọn ngày kết hôn trùng với ngày đầu tiên anh gặp em ở lớp học thêm. Muốn nói cho em biết, vẫn như thuở ban đầu."
Phần ký tên còn vẽ hai hình đầu người đơn giản, một nam và một nữ. Nam biểu cảm lạnh nhạt, miệng mím chặt. Khóe mắt cô gái có nốt ruồi đón lệ như ẩn như hiện.
Không biết anh thấy tờ giấy ghi chú cô để lại ở tiệm nước năm đó từ lúc nào. Tới giờ anh chưa nhắc tới bao giờ, nhưng lại luôn ghi tạc trong lòng.
Lâm Cam ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chu Viễn Quang đang đánh răng trong nhà vệ sinh, vẫn là vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược, nhưng đã trầm ổn hơn rất nhiều so với năm đó.
Cô cười híp mắt, khóe mắt như có ánh nước mơ hồ.
_______
Phiên ngoại 2: Kiếp sau, em là Chu Viễn Quang, để anh là Lâm Cam
Kể từ lúc Lâm Cam mang thai tới nay, Chu Viễn Quang không làm thêm giờ nữa. Nhiều chuyến đi công tác nước ngoài cũng bị anh đẩy đi.
Tới tuần thứ 30, chân Lâm Cam bị sưng phù.
Chu Viễn Quang để cốc sữa tươi lên bàn, sau đó tới ngồi ở cuối giường. Anh tự nhiên để chân Lâm Cam lên đùi mình. Bác sĩ từng nói, trước khi đi ngủ nâng cao hai chân của thai phụ sẽ giúp thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm bớt lực đè ép lên tĩnh mạch. Làm vậy vừa có thể giảm triệu chứng sưng phù trong thời kì mang thai, hơn nữa có thể ngăn ngừa việc phát sinh các bệnh liên quan tới tĩnh mạch ở nửa người dưới.
Ngón tay linh hoạt của Chu Viễn Quang nắm lấy bàn chân cô, động tác cực kỳ thuần thục, chỉ nhìn thôi cũng biết anh đã thực hiện nhiều lần.
Lâm Cam híp mắt hưởng thụ, miệng phát ra âm thanh thỏa mãn. Lúc cô phát ra âm thanh đầu tiên, Chu Viễn Quang hơi ngước mắt nhìn. Lần thứ hai nghe được âm thanh dụ người kia, cổ họng Chu Viễn Quang hơi động. Tới lần thứ ba, Chu Viễn Quang tự ý hạ hai chân Lâm Cam xuống, để cô cảm nhận được cứng rắn của mình.
Lâm Cam vốn đang hưởng thụ đãi ngộ, lại bị hành động này khiến xúc cảm thay đổi hoàn toàn. Đợi cô lấy lại tinh thần và biết vật dưới chân là gì thì đầu óc như nổ tung, giùng giằng muốn thu chân.
Chu Viễn Quang lôi chân cô lại, giọng trầm khàn lộ ra chút dục vọng: "Đừng động."
Hai chữ này vừa phát ra, Lâm Cam thật sự không dám động.
Rất lâu sau đó, trong không khí chỉ có tiếng thở gấp của Chu Viễn Quang. Tới khi trở lại bình thường, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Cam thì thấy cô đang dùng ánh mắt vô tội ướt nhẹp kia nhìn mình, nốt ruồi đón lệ cũng đang hướng về phía anh, hình ảnh đẹp đẽ này khiến anh phải thấp giọng mắng một câu.
Lâm Cam liếc anh: "Không được nói thô tục."
Chu Viễn Quang vểnh môi nhìn cô. Lâm Cam kéo tay anh đặt lên bụng mình, để anh cảm nhận động thái của linh hồn bé nhỏ.
Cô nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ làm hư thằng bé đấy." Câu này khiến Chu Viễn Quang á khẩu không trả lời được. Đã là lúc này rồi, trong bụng cô vốn là một cô nhóc mà.
Không còn luống cuống như lần đầu chạm vào bụng cô, lần này Chu Viễn Quang cúi đầu cười xin lỗi, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: "Bé con, là bố không đúng."
Ánh đèn chiếu lên mặt anh, nửa ngoài sáng, nửa trong tối làm ngũ quan thêm phần góc cạnh. Cả người anh cũng chìm trong ánh sáng lờ mờ, nụ cười của hiện tại cực kỳ mềm mại. Lâm Cam ôm mặt cười ngốc, sau lại có chút hoảng hốt. Từ khi nào người này đã có dáng vẻ của một người cha rồi?
Lâm Cam chọn đẻ thường.
Chu Viễn Quang muốn đi vào cùng nhưng Lâm Cam sống chết không chịu. Y tá bên cạnh đang kiểm tra các chỉ số của Lâm Cam, Chu Viễn Quang vẫn tiếp tục kì kèo: "Anh vào cùng em thì sao, lúc đau em có thể cắn anh."
Lâm Cam xắn tay áo lên để y tá đo huyết áp. Cô liếc anh một cái, tức giận mở miệng: "Anh cho đây là thời cổ sao, đau còn phải cắn người. Chúng ta diễn một màn đau khổ trong phòng sinh hả?"
Chu Viễn Quang chưa kịp mở miệng, y tá bên cạnh đã bật cười. Chính Lâm Cam nói xong cũng tự cười theo. Chu Viễn Quang nhìn y tá, lại nhìn Lâm Cam cười híp mắt bên cạnh, khóe miệng tự nhiên cũng cong lên.
Lúc Lâm Cam bị đẩy vào trong, Chu Viễn Quang đi tới đi lui bên ngoài làm mẹ Chu cũng cuống lên. Bà kéo Chu Viễn Quang ngồi xuống nhưng anh không chịu.
"Con đừng đi tới đi lui nữa, làm mẹ cũng hoảng theo."
Rõ ràng nhiệt độ trong bệnh viện khá ổn, không quá thấp cũng không quá cao, nhưng trán Chu Viễn Quang vẫn lấm tấm mồ hôi.
Hai ngày liên tiếp không biết Lâm Cam sẽ sinh lúc nào, mắt anh cũng chưa khép lại chứ đừng nói tới việc sửa soạn cho bản thân.
Đời này Chu Viễn Quang chưa từng lôi thôi như vậy.
Anh đảo mắt thấy phòng vệ sinh ở cuối hành lang, chân dài sải bước tới đó. Mẹ Chu gọi ở phía sau, anh cũng mặc kệ.
Hai phút sau, anh đi ra từ phòng vệ sinh, tóc ướt nhẹp, trông như vừa tắm xong. Có điều lúc này trông cả người Chu Viễn Quang sảng khoái, có tinh thần hơn vừa nãy.
"Lúc nào rồi còn gội đầu? Dùng nước lạnh sao?"
Mẹ Chu, bố Chu, mẹ Lâm và chú Nhâm đều vây lại quanh đó. Chu Viễn Quang đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, dáng vẻ lúc này đã khác hoàn toàn.
Con ngươi sáng trong của anh nhìn về phía mẹ Chu, mở miệng như thành kính: "Con muốn là một người cha có tinh thần trong ánh mắt đầu đời của con gái."
Mấy người thuộc thế hệ trước đều trầm mặc, mắt ai cũng ươn ướt. Mẹ Chu lúc này cũng cảm nhận được con trai mình đã biến thành một người cha rồi.
Bà vỗ vai anh, giọng có chút nghẹn ngào: "Đồ ngốc, con bé vừa mới sinh, nhỏ xíu như thế thì biết được gì."
Bà cười anh ngốc nghếch nhưng cũng bị điều này làm cảm động.
Lâm Cam được đẩy ra với khuôn mặt phờ phạc, Chu Viễn Quang nhìn thấy thì chỉ một mực im lặng, không lên tiếng. Trở về phòng bệnh, anh đưa lưng về phía cô.
Lúc đầu, cô gọi nhưng anh không đáp lại.
Một lúc sau, Chu Viễn Quang mới quay lại, cúi đầu khàn giọng: "Tâm Can Nhi."
"Ừ?"
"Kiếp sau, em làm Chu Viễn Quang, để anh làm Lâm Cam."
Lâm Cam nhướn mày, không hiểu ý anh. Chu Viễn Quang nắm lấy tay cô, niết chặt trong lòng bàn tay: "Kiếp sau, anh sinh con thay em."
Nhìn em đau đớn như vậy, anh rất đau lòng.
Lâm Cam cười ngốc nhìn anh: "Mọi người đều nói phụ nữ chữa ngu ba năm, đến chúng ta sao người đó lại biến thành anh rồi."
Cô vừa dứt lời, Chu Viễn Quang đã cúi đầu hôn lên.
Tới lúc này, người chưa từng rơi lệ như anh, lại để nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Đó là nước mắt của hạnh phúc.
Lời của editor: Vẫn không thấy thịt tác giả bảo đâu dù đã lục tung Weibo... Tôi đi tìm thịt ở vùng đất khác vậy~~
Chính thức phải tạm biệt hai bạn bé rồi ;_;
Lâm Cam luôn cảm thấy mặc áo cưới vào ngày hè ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Viễn Quang luôn cưng chiều cô lần này thái độ lại rất kiên định. Chọn ngày chỉ là hình thức tượng trưng để gia trưởng tham khảo, thực chất vẫn do anh quyết định.
Tới tối, Lâm Cam nằm trên giường nhìn ảnh tiệm áo cưới gửi đến: "Nếu không em lùi lại ngày nhé, mùa hè nóng quá."
Chu Viễn Quang bỏ sách trong tay xuống bàn bên cạnh, đưa tay kéo cô vào ngực mình: "Ra cửa là vào xe, xuống xe là nhà hàng, nóng không tới người em."
Lâm Cam tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, vùi đầu vào dụi dụi. Cô đưa tay nắm góc áo anh nghịch nghịch, nói chuyện thờ ơ: "Em mà vã mồ hôi, lớp trang điểm nhòe đi thì xấu lắm."
Chu Viễn Quang cười khẽ, các ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào trán cô, sau đó cúi đầu hôn một cái, giọng mang vẻ dụ dỗ và cưng chiều: "Em có thế nào cũng xinh đẹp."
Lâm Cam không vui, mặt xịu xuống, tay theo bản năng lần từ mép áo thăm dò vào trong, không ngừng vuốt ve vòng eo gầy gò của Chu Viễn Quang. Cảm giác tốt đẹp này khiến cô thỏa mãn híp mắt lại.
"Xinh đẹp cũng phải so sánh với gì chứ? Lúc nào em xinh đẹp nhất, lúc nào khó coi nhất?"
Chu Viễn Quang vểnh môi cười, giả bộ suy nghĩ.
Lâm Cam nhướn mày: "Nghĩ một lúc, có phải phát hiện lúc nào em cũng xinh đẹp không."
Chu Viễn Quang bật cười, đưa tay với lấy kính để ở bàn bên cạnh đeo lên, sau đó nhìn Lâm Cam chằm chằm.
Bị ánh mắt của anh nhìn tới thẹn thùng, Lâm Cam vùi đầu, nói chuyện cũng có chút buồn bực: "Anh nhìn gì?"
"Anh nhìn xem vợ nhà ai mà mặt dày như thế, không biết thẹn thùng chút nào."
Lâm Cam híp mắt nhìn anh, tay ôm eo anh, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Viễn Quang để kính xuống bàn, ôm cô chui vào chăn.
Đèn bị tắt đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ánh từ bên ngoài vào.
Anh đỏ mắt, cô phải khóc lóc cầu xin như đêm cầu hôn đó. Cuối cùng, vào khoảnh khắc phóng thích, Chu Viễn Quang cắn rái tai cô, đầu lưỡi đưa ra liếm môi mỏng, giọng khàn khàn hấp dẫn: "Em lúc này, là đẹp nhất."
Lâm Cam mơ màng chìm vào giấc ngủ, vẫn tha lỗi cho anh vì bắt nạt cô tới sức cùng lực kiệt.
Ai bảo anh luôn nói những lời ân ái như thế chứ.
Hôm sau, vào lúc Lâm Cam rời giường, Chu Viễn Quang đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản. Hai người có giao hẹn, anh làm bữa sáng, cơm trưa hai người ăn ở bên ngoài, cơm tối do Lâm Cam làm.
Vì buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn, đến tối, cô sẽ làm một bữa cơm đa dạng (dù chỉ là những món ăn bình thường nhưng Chu Viễn Quang vẫn rất hưởng thụ).
Khó có lúc rảnh rỗi, cô tiện tay định dọn nốt đĩa trứng chiên. Vừa kéo một cái, Lâm Cam giật mình. Dưới đĩa có một tờ giấy, trên đó là chữ viết mạnh mẽ, hữu lực của anh.
"Tâm Can Nhi,
Anh chọn ngày kết hôn trùng với ngày đầu tiên anh gặp em ở lớp học thêm. Muốn nói cho em biết, vẫn như thuở ban đầu."
Phần ký tên còn vẽ hai hình đầu người đơn giản, một nam và một nữ. Nam biểu cảm lạnh nhạt, miệng mím chặt. Khóe mắt cô gái có nốt ruồi đón lệ như ẩn như hiện.
Không biết anh thấy tờ giấy ghi chú cô để lại ở tiệm nước năm đó từ lúc nào. Tới giờ anh chưa nhắc tới bao giờ, nhưng lại luôn ghi tạc trong lòng.
Lâm Cam ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chu Viễn Quang đang đánh răng trong nhà vệ sinh, vẫn là vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược, nhưng đã trầm ổn hơn rất nhiều so với năm đó.
Cô cười híp mắt, khóe mắt như có ánh nước mơ hồ.
_______
Phiên ngoại 2: Kiếp sau, em là Chu Viễn Quang, để anh là Lâm Cam
Kể từ lúc Lâm Cam mang thai tới nay, Chu Viễn Quang không làm thêm giờ nữa. Nhiều chuyến đi công tác nước ngoài cũng bị anh đẩy đi.
Tới tuần thứ 30, chân Lâm Cam bị sưng phù.
Chu Viễn Quang để cốc sữa tươi lên bàn, sau đó tới ngồi ở cuối giường. Anh tự nhiên để chân Lâm Cam lên đùi mình. Bác sĩ từng nói, trước khi đi ngủ nâng cao hai chân của thai phụ sẽ giúp thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm bớt lực đè ép lên tĩnh mạch. Làm vậy vừa có thể giảm triệu chứng sưng phù trong thời kì mang thai, hơn nữa có thể ngăn ngừa việc phát sinh các bệnh liên quan tới tĩnh mạch ở nửa người dưới.
Ngón tay linh hoạt của Chu Viễn Quang nắm lấy bàn chân cô, động tác cực kỳ thuần thục, chỉ nhìn thôi cũng biết anh đã thực hiện nhiều lần.
Lâm Cam híp mắt hưởng thụ, miệng phát ra âm thanh thỏa mãn. Lúc cô phát ra âm thanh đầu tiên, Chu Viễn Quang hơi ngước mắt nhìn. Lần thứ hai nghe được âm thanh dụ người kia, cổ họng Chu Viễn Quang hơi động. Tới lần thứ ba, Chu Viễn Quang tự ý hạ hai chân Lâm Cam xuống, để cô cảm nhận được cứng rắn của mình.
Lâm Cam vốn đang hưởng thụ đãi ngộ, lại bị hành động này khiến xúc cảm thay đổi hoàn toàn. Đợi cô lấy lại tinh thần và biết vật dưới chân là gì thì đầu óc như nổ tung, giùng giằng muốn thu chân.
Chu Viễn Quang lôi chân cô lại, giọng trầm khàn lộ ra chút dục vọng: "Đừng động."
Hai chữ này vừa phát ra, Lâm Cam thật sự không dám động.
Rất lâu sau đó, trong không khí chỉ có tiếng thở gấp của Chu Viễn Quang. Tới khi trở lại bình thường, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Cam thì thấy cô đang dùng ánh mắt vô tội ướt nhẹp kia nhìn mình, nốt ruồi đón lệ cũng đang hướng về phía anh, hình ảnh đẹp đẽ này khiến anh phải thấp giọng mắng một câu.
Lâm Cam liếc anh: "Không được nói thô tục."
Chu Viễn Quang vểnh môi nhìn cô. Lâm Cam kéo tay anh đặt lên bụng mình, để anh cảm nhận động thái của linh hồn bé nhỏ.
Cô nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ làm hư thằng bé đấy." Câu này khiến Chu Viễn Quang á khẩu không trả lời được. Đã là lúc này rồi, trong bụng cô vốn là một cô nhóc mà.
Không còn luống cuống như lần đầu chạm vào bụng cô, lần này Chu Viễn Quang cúi đầu cười xin lỗi, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: "Bé con, là bố không đúng."
Ánh đèn chiếu lên mặt anh, nửa ngoài sáng, nửa trong tối làm ngũ quan thêm phần góc cạnh. Cả người anh cũng chìm trong ánh sáng lờ mờ, nụ cười của hiện tại cực kỳ mềm mại. Lâm Cam ôm mặt cười ngốc, sau lại có chút hoảng hốt. Từ khi nào người này đã có dáng vẻ của một người cha rồi?
Lâm Cam chọn đẻ thường.
Chu Viễn Quang muốn đi vào cùng nhưng Lâm Cam sống chết không chịu. Y tá bên cạnh đang kiểm tra các chỉ số của Lâm Cam, Chu Viễn Quang vẫn tiếp tục kì kèo: "Anh vào cùng em thì sao, lúc đau em có thể cắn anh."
Lâm Cam xắn tay áo lên để y tá đo huyết áp. Cô liếc anh một cái, tức giận mở miệng: "Anh cho đây là thời cổ sao, đau còn phải cắn người. Chúng ta diễn một màn đau khổ trong phòng sinh hả?"
Chu Viễn Quang chưa kịp mở miệng, y tá bên cạnh đã bật cười. Chính Lâm Cam nói xong cũng tự cười theo. Chu Viễn Quang nhìn y tá, lại nhìn Lâm Cam cười híp mắt bên cạnh, khóe miệng tự nhiên cũng cong lên.
Lúc Lâm Cam bị đẩy vào trong, Chu Viễn Quang đi tới đi lui bên ngoài làm mẹ Chu cũng cuống lên. Bà kéo Chu Viễn Quang ngồi xuống nhưng anh không chịu.
"Con đừng đi tới đi lui nữa, làm mẹ cũng hoảng theo."
Rõ ràng nhiệt độ trong bệnh viện khá ổn, không quá thấp cũng không quá cao, nhưng trán Chu Viễn Quang vẫn lấm tấm mồ hôi.
Hai ngày liên tiếp không biết Lâm Cam sẽ sinh lúc nào, mắt anh cũng chưa khép lại chứ đừng nói tới việc sửa soạn cho bản thân.
Đời này Chu Viễn Quang chưa từng lôi thôi như vậy.
Anh đảo mắt thấy phòng vệ sinh ở cuối hành lang, chân dài sải bước tới đó. Mẹ Chu gọi ở phía sau, anh cũng mặc kệ.
Hai phút sau, anh đi ra từ phòng vệ sinh, tóc ướt nhẹp, trông như vừa tắm xong. Có điều lúc này trông cả người Chu Viễn Quang sảng khoái, có tinh thần hơn vừa nãy.
"Lúc nào rồi còn gội đầu? Dùng nước lạnh sao?"
Mẹ Chu, bố Chu, mẹ Lâm và chú Nhâm đều vây lại quanh đó. Chu Viễn Quang đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, dáng vẻ lúc này đã khác hoàn toàn.
Con ngươi sáng trong của anh nhìn về phía mẹ Chu, mở miệng như thành kính: "Con muốn là một người cha có tinh thần trong ánh mắt đầu đời của con gái."
Mấy người thuộc thế hệ trước đều trầm mặc, mắt ai cũng ươn ướt. Mẹ Chu lúc này cũng cảm nhận được con trai mình đã biến thành một người cha rồi.
Bà vỗ vai anh, giọng có chút nghẹn ngào: "Đồ ngốc, con bé vừa mới sinh, nhỏ xíu như thế thì biết được gì."
Bà cười anh ngốc nghếch nhưng cũng bị điều này làm cảm động.
Lâm Cam được đẩy ra với khuôn mặt phờ phạc, Chu Viễn Quang nhìn thấy thì chỉ một mực im lặng, không lên tiếng. Trở về phòng bệnh, anh đưa lưng về phía cô.
Lúc đầu, cô gọi nhưng anh không đáp lại.
Một lúc sau, Chu Viễn Quang mới quay lại, cúi đầu khàn giọng: "Tâm Can Nhi."
"Ừ?"
"Kiếp sau, em làm Chu Viễn Quang, để anh làm Lâm Cam."
Lâm Cam nhướn mày, không hiểu ý anh. Chu Viễn Quang nắm lấy tay cô, niết chặt trong lòng bàn tay: "Kiếp sau, anh sinh con thay em."
Nhìn em đau đớn như vậy, anh rất đau lòng.
Lâm Cam cười ngốc nhìn anh: "Mọi người đều nói phụ nữ chữa ngu ba năm, đến chúng ta sao người đó lại biến thành anh rồi."
Cô vừa dứt lời, Chu Viễn Quang đã cúi đầu hôn lên.
Tới lúc này, người chưa từng rơi lệ như anh, lại để nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Đó là nước mắt của hạnh phúc.
Lời của editor: Vẫn không thấy thịt tác giả bảo đâu dù đã lục tung Weibo... Tôi đi tìm thịt ở vùng đất khác vậy~~
Chính thức phải tạm biệt hai bạn bé rồi ;_;
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam