Tâm Ma - Tiếu Kì
Chương 34: Ca Ca Hát Cho Muội Nghe Nhé!
Ngay khi thấy Lý Vũ chủ động tìm mình, lão đã biết hắn đến vì chuyện gì. Hắn muốn tu luyện, muốn trở thành một tu chân giả, có thể cưỡi mây về gió hệt như lão, hoặc ít nhất thì cũng được như cha hắn.
Ban đầu, lão nói dối rằng chỉ cần uống vài viên đan dược của Lý bà bà, chạy bộ vài vòng là được. Lúc đó, lão vẫn tưởng hắn là một đứa trẻ ngờ nghệch dễ bị lừa nên mới làm như vậy.
Đến khi Lý Vũ bộc lộ trí tuệ của mình, lão mới biết rằng cách này không ổn. Trót đâm lao thì phải theo lao, lão vẫn không có ý định nói ra sự thật cho hắn biết. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, Lý Vũ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Hắn không tin rằng, chỉ cần mỗi tháng uống vài viên đan dược, mỗi sáng sớm chạy bộ mười vòng quanh thôn, mỗi buổi tối gánh đầy hai mươi thùng nước là có thể trở thành tu chân giả.
Mỗi lần Lý Vũ tỏ ra nghi ngờ, Lý lão lại la mắng, bảo hắn phải tin tưởng, không được nghi ngờ vào bản thân, nhưng đúng hơn là không được nghi ngờ lão. Con đường tu chân là rất dài, nếu không kiên định thì không tiến xa được.
Thế là lão lại bắt hắn chạy bộ nhiều gấp ba, gánh nước nhiều gấp đôi so với trước đó. Cho đến hiện tại, mỗi ngày hắn đã phải chạy gần ba trăm vòng quanh thôn, gánh gần hai trăm thùng nước mới thôi.
Nhưng Lý Vũ chỉ là người bình thường, hắn có cực hạn của mình, và cũng đã chạm tới cực hạn đó, thế nên mới lại tìm đến lão.
Lần này, lão biết không thể nói dối được nữa. Bởi Lý Vũ là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ không bị lừa mãi bằng một cách được. Thay vào đó, lão sẽ khiến hắn phải bận rộn.
Ban ngày Lý Vũ ở dược quán, có Tiêu dược sư giúp lão làm việc này. Còn ban đêm, lão phải tự thân vận động. Lão phát hiện ra Mộng Liên thích hắn từ lâu rồi, mà thái độ của hắn đối với Mộng Liên cũng rất tốt.
Lão chỉ cần chờ cho đến khi Lý Vũ tìm mình, sau đó cứ thế mà tác hợp cho hắn và Mộng Liên. Cho dù kết quả như thế nào, lão cũng có cách khiến hắn phải đau đầu.
Chỉ cần qua thêm một năm nữa, sau khi hôn sự với Tiêu gia được tổ chức, Lý Vũ sẽ có thêm nhiều thứ để suy nghĩ. Hắn sẽ dần quen với khoái hoạt của một người bình thường, sau đó cũng sẽ quên đi ước muốn làm tu chân giả.
Lý lão nở một nụ cười, từ từ nói ra hết tính toán của mình cho Lý bà bà nghe.
“Ài, vậy thì chỉ khổ cho Liên Nhi!” Lý bà bà thở dài, khẽ hớp một ngụm trà.
“Bà không cần phải lo lắng, chuyện này tôi tính hết cả rồi.” Lý lão nói. “Theo tôi thấy, Vũ Nhi tám phần là có tình cảm với Liên Nhi, bà chỉ cần lo bên phía Tiểu Hoa thôi.”
“Tôi đã dò hỏi Tiểu Hoa rồi, lúc trước còn tưởng nó sợ Vũ Nhi ngu đần nên không cho Liên Nhi gần gũi.” Lý bà bà nói. “Hóa ra, Tiểu Hoa bởi vì cảm thấy không xứng với nhà ta nên mới như vậy.”
“Thế thì tốt rồi.” Lão khẽ gật gù. Xem ra, mọi thứ không có gì ngoài ý muốn.
“Nhưng ông chỉ chắc có tám phần, còn hai phần kia đây?” Lý bà bà lại hỏi.
“Nếu Vũ Nhi không thích Liên Nhi, vậy thì sớm chấm dứt chuyện này luôn chứ sao.” Lão từ tốn nói.
“Rượu ủ càng lâu hương càng nồng, tình ủ càng lâu càng sâu đậm. Nếu Vũ Nhi đã không thích, chúng ta phải giúp Liên Nhi cắt đứt được tình cảm này trước khi lún quá sâu. Như vậy con bé mới ít bị tổn thương nhất. Sau đó, từ từ tìm một gia đình tốt gả con bé đi là được.”
“Ông nói cũng phải nhỉ.” Lý bà bà cảm thấy lão nói rất có lý, nhưng trong lòng vẫn chưa hết lo lắng. “Nếu lỡ như Vũ Nhi vẫn cố chấp muốn tu luyện thì sao?”
“Bà cứ yên tâm, tôi đã tính hết cả rồi.” Lão mỉm cười, sống lưng cũng từ từ thẳng lên.
Trông thấy gương mặt vô cùng tự tin của lão, Lý bà bà không hỏi gì thêm nữa. Bà ta trầm ngâm uống hết chén trà trong tay rồi đứng dậy, nhoáng một cái đã biến mất khỏi căn phòng.
Bà bà vừa đi, Lý lão cũng vung tay lên, xóa tấm màn phong ấn quanh căn phòng. Ánh mắt lão hướng về khuôn viên phía nam của Lý gia, được một lúc thì khẽ mỉm cười.
“Thôi, để cho hai đứa chúng nó riêng tư với nhau vậy.” Rồi lão nhắm hai mắt lại, tiếp tục tĩnh tọa.
Trong khi đó, Mộng Liên ngồi ở trong phòng của mình, lưng dựa vào cánh cửa, hai tay ôm lấy hai đầu gối, khóc nức nở.
“Ca ca chán ghét ta! Ca ca nói ta nghịch ngợm! Ca ca nói ta suốt ngày chỉ biết gây họa! Ca ca nói…”
“Tiểu Liên! Tiểu Liên!” Lý Vũ gõ cửa dồn dập. “Là gia gia nói muội bướng bỉnh, ca ca không hề có ý đó.”
“Ca ca nói ta bướng bỉnh nữa!” Mộng Liên úp mặt vào hai đầu gối, khóc lớn hơn. “Ca ca ghét ta thật rồi!”
“Muội đừng hiểu nhầm. Mở cửa ra đi, Tiểu Liên!” Những điều đó đều do Lý lão nói, hắn có chen được vào lời nào đâu, càng không biết là Mộng Liên cũng xuất hiện ngay lúc đó và nghe hết tất cả.
“Muội không tin!” Mộng Liên mếu máo. “Ca ca về đi!”
“Ca ca nói thật, sao muội lại không tin chứ?” Lý Vũ cố gắng dỗ dành. “Ca ca không có ghét muội thật mà. Từ trước đến giờ, ca ca vẫn luôn thương muội nhất. Mau mở cửa cho ca ca nào Tiểu Liên.”
“Ca ca lại lừa muội.” Mộng Liên nhỏ giọng nói, chùi chùi cái mũi vào lớp váy phủ trên đầu gối. “Muội không còn con nít nữa đâu.”
Lý Vũ nói ra lời này để dỗ Mộng Liên, nhưng cuối cùng lại mang đến tác dụng ngược.
Hắn ở dược quán của Tiêu thúc vui vẻ ra sao, nói cười thế nào, Mộng Liên đều biết hết. Nhưng khi bên cạnh nàng, dù là cách nhau không đến một gang tay, hắn lại chẳng nói được một câu đầy đủ.
Bởi thế mà từ lâu, Mộng Liên đã không còn tin rằng mình là tiểu muội muội mà ca ca thương yêu nhất. Tuy nhiên, nàng vẫn còn níu kéo một chút hi vọng trong lòng. Chỉ có điều, hi vọng đó đang vô cùng ảm đạm.
Dù cho Mộng Liên là một người lạc quan đến mấy, mỗi ngày đều trông thấy chuyện khiến mình không vui thì cũng sẽ trở nên buồn rầu. Nỗi buồn đó cứ thế dần dần tích tụ lại, đến khi tràn đầy thì sẽ vỡ òa ra, cuốn trôi đi tất cả.
Lần nào cũng vậy, Mộng Liên luôn cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng mình để có thể nở nụ cười trên môi. Nụ cười ấy, nụ cười xinh đẹp nhất của thiếu nữ sắp đến tuổi trăng tròn, chỉ dành cho một người, đó chính là ca ca.
Lúc còn nhỏ, trông thấy một đám rước dâu ở thôn bên cạnh đi ngang qua trước nhà, tân nương rất xinh đẹp, Mộng Liên luôn mong ước có một ngày mình cũng sẽ được như vậy, và tân lang sẽ là ca ca.
Theo thời gian, tưởng chừng như suy nghĩ trẻ con ấy sẽ dần mất đi. Nhưng không, nó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, như ngọn lửa bùng cháy theo mỗi nhịp đập của trái tim thiếu nữ.
Khi đứng ở bên ngoài phòng Lý lão, nghe lão muốn tác thành cho mình với ca ca, Mộng Liên đã rất vui vẻ. Nhưng ca ca lại từ chối, khiến cho trái tim nàng giống như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
Lý lão nói rất có lý, nếu không chán ghét nàng, vậy thì tại sao hắn lại từ chối chứ? Mộng Liên ngồi suy nghĩ lại những chuyện đã qua, không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa. Căn phòng dần trở nên im lặng, chỉ có tiếng thút thít truyền qua khe cửa.
Bên ngoài, Lý Vũ không ngừng gõ cửa. Hắn từ chối không phải vì chán ghét nàng, mà đúng như hắn nói, hắn muốn trước tiên tập trung vào con đường y thuật. Mà hắn cũng thật sự không biết Mộng Liên yêu thích mình đến như vậy.
Nhưng Lý Vũ càng giải thích, Mộng Liên càng cho rằng bản thân đã làm phiền đến hắn. Nàng không biết rằng lúc này, nàng mới đang khiến tâm trạng của hắn khó xử.
Cứ thế, cả hai đều không hề biết rằng bản thân đang đi đúng theo suy tính của Lý lão. Lý Vũ trước đó còn đang định hỏi lão khi nào sẽ cho mình tu luyện, nhưng bây giờ thì chẳng còn tâm trí đâu.
Trong lòng của Lý Vũ, vị trí của Mộng Liên thật sự rất quan trọng. Trước kia là tình cảm của một ca ca, nhưng khi cô bé ngày nào đã lớn lên, có lẽ tình cảm ấy cũng đang dần biến hóa thành một thứ cảm xúc khác.
Hắn chưa từng yêu ai, chưa từng biết cảm xúc đó như thế nào, nên không dám tùy tiện nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng khi thấy Mộng Liên thế này, có lẽ hắn đã tiến gần đến câu trả lời hơn.
Lý Vũ ngồi xuống, lưng dựa vào cánh cửa. Khoảng cách rất gần, nhưng dường như cũng xa xôi đến vô tận. Hắn có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim của thiếu nữ, nhưng lại không thể chạm tới.
Hắn suy nghĩ mãi cũng không biết làm sao để dỗ dành muội muội của mình. Cô bé ấy đã lớn, không còn thích ăn kẹo nữa. Mà hình như, hắn còn nợ Mộng Liên một xâu kẹo nên không dám nhắc đến.
“Tiểu Liên à, ca ca hát cho muội nghe nhé!”
Hắn hát không hay, phải nói là rất tệ, nhưng có lẽ cũng chỉ còn mỗi cách này. Kiếp trước, có một bài hát mà hắn rất thích, vẫn thường ngồi ngân nga lúc học bài, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lời.
Lý Vũ đưa nắm tay lên miệng, ho một tiếng để lấy giọng, bắt đầu hát:
“Hai vây xinh xinh,
Cá vàng bơi trong bể nước…”