Tầm Lộ
Chương 77: Long ngâm nguy cơ
- Diệt!
Âm thanh nhỏ mà văng vẳng như tiếng âm ty mời gọi.
Ầm!
Chín mươi đạo kiếm khí cuồng bạo đồng loạt lao xuống. Bóng hình lão giả hoàn toàn bị bao phủ. Cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa là một núi đất đá, cây cỏ bị hất tung lên hơn năm trượng! Chân khí kim sắc hào quang bùng lên như nhất kiếm xuyên vân, chiếu sáng cả một khu vực rộng hai dặm. Đám người xung quanh không ai có thể mở được mắt ra, cát bụi cùng ánh sáng vàng kim thực sự quá mạnh.
Đông…
Âm thanh đồng cổ đột ngột vang lên, đẩy lui toàn bộ cát bụi. Thân ảnh lão giả hiện ra… Đầu tóc lão bù xù đầy bụ bặm, y phục trên người rách tơi tả. Trên ngực áo và bộ râu quai nón thấm đẫm máu đỏ tươi. Lão đang quỳ trên mặt đất, phải dùng hai tay chống đoản côn xuống mới run run trụ vững được thân hình.
- Khục!
Lão lại nôn ra một ngụm máu nữa, nhãn thần cực mệt mỏi.
Đột nhiên…
Hiu…
Một tia sáng lóe lên, đâm thẳng tới ngực hoàng bào lão giả! Là kiếm!
“Hay quá!”, đám người Tiểu Phàm đồng loạt hô lớn trong lòng.
“Không xong”, phía đám người thần bí sợ hãi, hai mắt trợn trừng.
- Lão Nhị. Xog việc rồi. Đi mau!
Một giọng nói bỗng từ sâu trong Đông Lâm truyền đến.
Hai mắt lão giả mở lớn. Miệng cười lên độc ác, nghiêng người một cái…
PHẬP!
Âm thanh cắt đứt ngọt lịm vang lên. Một cánh tay bay lên không trung.
“Phán ứng thật khó tin. Đã vào tình trạng như vậy, mà trong sát na cuối cùng vẫn kịp nghiêng người né tránh vị trí yếu hại, chỉ phải hi sinh một cánh tay…”, Tiểu Phàm thầm than.
Lão giả đột nhiên quát:
- Nhất, nhanh mang Bính vào truyền tống trận.
Đoạn, y dùng cánh tay còn lại, lấy một vật gì đó trong ngực áo, bóp một cái. Thân ảnh lập tức tiêu thất!
Mọi người còn đang kinh ngạc. Chợt nghe…
Ônggg…
Tiếng cổ đồng lại vang lên. Tất cả lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra, chính là vị trí truyền tống trận!
“Thuấn di?!!”, Nam tử tú mĩ giật mình.
Âm ba từ phía đó bạo phát lao đi. Nhưng không phải nhắm vào nam tử tú mĩ, mà là… Đám Dẫn Khí kì thần bí! Tràng cảnh đẫm máu xuất hiện, đám Dẫn khí kì thần bí bị âm ba chạm vào đều thịt nát, xương vụn, liên tục nổ bùng bùng như bóng nước. Âm ba đi qua chỉ để lại những vụn thịt nhàu nát
“Không ổn. Hắn định giết người diệt khẩu”, nam tử tú mĩ nghiến răng, hất tay. Trường kiếm lao vù một cái, tích tắc đã ở phía sau lưng hoàng bào lão giả.
Vù…
Giây phút sinh tử, lão giả vung tay, ném cây đoản côn về phía sau, rồi lập tức lao vào truyền tống trận sau Nhất và Bính.
Truyền tống trận biến mất.
Đang.
Không ngờ một kích cuối cùng của lão giả lại vô cùng mạnh, dễ dàng đẩy lùi trường kiếm truy sát.
Phải biết rằng vũ khí đối với một cường giả quan trọng thế nào.Nhiều khi họ còn quý trọng vũ khí hơn nhân mạng nữa, việc tranh đấu, chém giết để đạt được một thứ vũ khí phù hợp là hoàn toàn bình thường trong tu đạo giới. Hơn nữa đạt tới Kim Đan làm gì có ai chỉ sử dụng vũ khí thông thường, hầu như đều là linh cụ vô cùng trân quý, không phải cứ có tiền là mua được… Vậy mà lão sẵn sàng ném bỏ thanh đoản côn như vậy, một phần quyết đoán kịp thời trong khoảnh khắc đó cũng thật đáng khâm phục.
- Chết tiệt! Để lão thoát rồi.
Nam tử tuấn mĩ nghiến răng tức giận. Y chậm rãi tiến đến lượm lấy cây đoản côn trên mặt đất.
- Lạc Nhạn!
Y quay lại gọi.
Lạc Nhạn chạy đến, cung kính:
- Sư phụ.
- Không sao chứ?
- Dạ không. Chỉ có Tiểu Phàm là bị thương nặng nhất và… và… hai Giám sát viên thiệt mạng thôi ạ.
Nói đoạn, nàng đăm đăm nhìn hai cái xác ở xa xa. Thân thể họ hiện tại không còn toàn vẹn. Lúc trước, trong nháy mắt hai người đó bị hạ sát, thì cũng là lúc sư phụ nàng vừa đến. Hai Kim Đan cường giả giao chiến, thực sự không ai có thời gian lo cho hai cái xác kia, và thực sự họ cũng không có khả năng. Thành ra, tuy rằng hai người đó cách trung tâm cuộc chiến khá xa nhưng khí lãng vẫn lan tới họ. Thân thể hai người bị quang quật rất nhiều, thậm chí còn bị đất đá lấp lên phân nửa… Máu thịt đã biến thành đống bầy nhầy cả rồi…
Nam tử tú mĩ thoáng nhìn hai cái xác ở xa, khẽ thở dài. Rồi nói:
- Các ngươi trở về đi. Lần này tổn thất không phải nhỏ. Hơn nữa có rất nhiều điều không rõ ràng. Ta sẽ báo lại với Học viện.
- Ngao hốnggggg…
Bỗng nhiên một tiếng rống giận xé nát không gian truyền tới từ khu vực sâu thẳm nhất của Đông Lâm.
Tiếng gầm làm rung chuyền cả núi rừng, đám người Tiểu Phàm sợ đến phát run lên. Khuôn mặt cả đám toàn bộ biến thành tái nhợt.
Lạc Nhạn đang đứng, đột ngột ngồi phịch xuống đất, hai mắt thất thần.
“Long ngâm!”, nam tử tú mĩ vừa nghe âm thanh truyền đến, đồng tử co lại, kinh hoảng nhìn về phía xa. Trong đầu chợt nhớ lại câu nói thần bí vang lên vào lúc cuối cùng trước khi hoàng bào lão giả chạy trốn. “Lão Nhị. Xong việc rồi. Đi mau!”. Trán y toát mồ hôi lạnh.
- Hỏng rồi.
Vô cùng khẩn trương, y lập tức phóng về phía trung tâm học viện. Y nhảy lên, chân đạp kiếm, lao vút đi.
- Lạc Nhạn. Các ngươi lập tức rời đi ngay…
Giọng nói y còn vọng lại, bóng hình đã biến mất.
Đám Giám sát viên còn lại hoang mang nhìn nhau. Nhưng tất cả đều không nhiều lời, chỉ cần nhìn biểu hiện của nam tử kia là biết độ nghiêm trọng của tình hình. Họ lập tức dìu đỡ những người bị thương rời khỏi một cách nhanh nhất có thể. Trong một gian phòng tối…
Nam tử tú mĩ mở cửa bước vào. Lúc này trong phòng đã có 21 bóng người chia làm hai bên ngồi sẵn trên ghế, phân làm hai cấp thềm. Có 3 chiếc ghế ở bậc thềm trên, 20 cái ghế còn lại chia làm hai bên ở thềm dưới… Thềm trên có hai người ngồi, để trống chiếc ghế chính giữa. Thềm dưới có mười chín người, dư một ghế.
Nam tử tú mĩ ngồi xuống chiếc ghế dư thềm dưới. Trong phòng vẫn chỉ mờ mờ ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, không thể nhìn rõ gương mặt của từng người.
Một trong hai người ngồi thượng vị, cất tiếng:
- Tú Kiếm, ngươi bắt đầu đi.
Nghe giọng nói, có lẽ đây là một nữ tử.
Nam tử tú mĩ khẽ gật đầu, nói:
- Hẳn một số vị đã nghe thấy tiếng long ngâm rồi, chuyện này có rất nhiều điều kì lạ…
Y bắt đầu thuật lại toàn bộ mọi chuyện, thậm chí từng chi tiết nhỏ nhất trong trận chiến với hoàng bào lão giả cũng không sai sót một chút gì.
Chờ y kể xong, cả căn phòng rơi vào trầm lặng.
Nữ tử ngồi thượng vị quay sang phía đối diện, hỏi:
- Lão Liệt, ngươi nghĩ sao?
Người nam tử gọi là “lão Liệt” hừ một tiếng, nói:
- Cái gì “lão Liệt”, đạo hiệu của ta là Liệt Hỏa. Đây là cuộc họp, nghiêm chỉnh chút đi.
Nữ tử kia than thở:
- Được rồi. Chỉ là quen miệng thôi mà.
Liệt Hỏa lại nói tiếp:
- Về tiếng long ngâm kia. Rõ ràng là nó vô cùng tức giận. Không có người hiểu Long ngữ ở đây thì không thể phán định điều gì quá nhiều. Nhưng theo lời Tú Kiếm, chắc chắn thần bí thế lực kia đã làm gì đó với con rồng đó. Lý do thực sự chúng đến đây chính là thực hiện hành động với con rồng, chứ không phải để chém giết với chúng ta. Chúng ta đã bị trúng kế dương đông kích tây…
Một người ngồi ở phía dưới lại nói:
- Nếu thực sự xảy ra chuyện gì với Long tộc. Học viện chúng ta không phải là phải gánh trách nhiệm sao?
Liệt Hỏa gật đầu. Nữ tử ngồi thượng vị, nói:
- Không sai. Đây hẳn mới là mục đích của chúng. Muốn chúng ta và long tộc sinh ra xích mích.
Tú Kiếm hỏi:
- Các vị nghĩ xem bọn chúng có thể là người của thế lực nào?
Một người có giọng trầm trầm, khàn khàn, nói:
- Ta chưa từng nghe nói trong Thương Lan Quốc chúng ta có cao thủ nào giống tên dụng đoạn côn mà ngươi kể. Theo ngươi nói thì linh kĩ của hắn rất đặc biệt, dẫu sao linh kĩ dạng âm ba như vậy rất hiếm. Nếu có một cao thủ như thế thì chúng ta ít nhất cũng phải nghe danh rồi… Hơn nữa ngươi là Kiếm tu, trong số chúng ta, chiến đấu lực của ngươi ít nhất cũng đứng ở tầng giữa. Vậy mà hắn còn khiến ngươi trọng thương… Cho nên theo ta, hắn là lính đánh thuê ngoại bang, hoặc là cao thủ ẩn dật…
Một người khác lại nói:
- Khó có khả năng. Phải dùng cái gì mới thuê nổi một Kim Đan dấn thân vào việc nguy hiểm tới tính mạng.
Lại có người nói:
- Không phải không có khả năng. Chỉ cần thế lực đủ lớn, điều kiện đủ cao thì vẫn thuê được. Giả như điều kiện là sự chỉ bảo của Hóa Phách cường giả. Hắc hắc. Có mất một cánh tay cũng đáng…
Nữ tử ngồi thượng vị lại nói:
- Các ngươi đừng quên còn có một cao thủ cuối cùng truyền âm nữa. Muốn vào long tổ, thực lực ít cũng phải Kim Đan trung kì, mà không phải Kim Đan trung kì tầm thường có thể làm được, hoặc phải là Kim Đan đỉnh phong… Một Kim Đan sơ kì, một Kim Đan đỉnh… Thế lực phía sau không đơn giản.
Một người hỏi:
- Có thể là hai đại Học viện kia không? Dù sao cũng sắp đến Đổ đấu chi tranh rồi… (Đổ đấu chi tranh – Tranh đấu trộm mộ)
Mọi người hơi trầm xuống.
Nữ tử quay sang liếc nhìn Liệt Hỏa…
Liệt Hỏa hơi trầm ngâm, nói:
- Có thể. Khả năng là Atula Học viện. Việc lập truyền tống trận cao cấp mà không có trận đồ, thì phù hợp với thủ đoạn của ma pháp nhất. Có lẽ là chú ngữ thần bí mới làm được vậy. Nhưng cũng có một khả năng nhỏ là đám Thương Lan Học viện, tài lực của chúng rất mạnh. Biết đâu lại kiếm được một bảo vật gì đó cũng chưa biết chừng…
Nữ tử bên cạnh, lại hỏi:
- Có khả năng là thế lực thứ ba không?
Liệt Hỏa lắc đầu, đáp:
- Khả năng gần như bằng không. Vô Cực viện ta trước giờ đều tận lực tránh gây thù chuốc oán. Hơn nữa dù có oán thù với một trong đám người chúng ta thì sẽ trực tiếp đến hại người đó chứ việc gì phải hại Học viện. Như thế không phải là đấu với toàn bộ chúng ta, các vị ẩn thế cao thủ sống tại khu vực trung tâm, và cả một số gia tộc có nhi tử học tập ở đây sao… Như vậy không không ngoan và cũng không đủ động cơ…
- Vậy…
Nữ tử ngần ngừ.
Liệt Hỏa nói:
- Thông tri cho trưởng môn đi. Nói là Vô cực viện có nguy cơ hủy diệt, Vô cực phái cũng vậy… Ông ấy vắng mặt cũng lâu quá rồi. Việc thứ hai là phải tìm hiểu rốt cuộc đám người kia đã làm gì long tộc. Tốt nhất là mấy người chúng ta cùng đi. Như vậy mới đảm bảo được an toàn… Dù lão quái vật của long tộc từ lâu đã không ở đây, nhưng phòng bị vẫn hơn. Thời điểm này không thể để xảy ra bất chắc gì… Đổ đấu chi tranh rất quan trọng.
Nữ tử gật đầu, rồi hỏi:
- Các vị còn ý kiến gì không? Nếu không có thì chúng ta lập tức xuất phát tới Long tổ. Việc này xử lí càng sớm càng tốt.
Một giọng già nua vang lên, nói:
- Ta nghĩ là nên đợi một ngày. Dù sao bây giờ đám long tộc đó còn đang rất tức giận. Có dò hỏi, thương thuyết gì cũng không thích hợp…
Nữ tử hơi suy nghĩ, nói:
- Được. Vậy đến sáng mai. À phải rồi. Tiểu Phong Tử (tên điên nhỏ bé), tên đệ tử bảo bối của ngươi nghe nói bị thương nặng lắm đấy. Ngươi trở về rồi thì nên đi thăm nó luôn đi. Mai chúng ta còn xuất phát.
Một nam tử thấp nhỏ gật đầu. Nếu Tiểu Phàm ở đây tất nhiên nhận ra người này chính là Lôi Hoành Thiên. Y mới nhận được lệnh triệu kiến khẩn cấp, nên mới từ Vô Định Chi Địa theo truyền tống trận gấp gáp trở về.
Đoạn, tất cả nhoáng cái biến mất, bỏ lại căn phòng trống vắng tối tăm… Vô Cực Học viên, Dược phòng…
Trên giường bệnh trong cùng có một người băng bó toàn thân, nằm im bất động.
Giường bên cạnh là một nữ tử đang nằm bất tỉnh, chính là Hỏa Phượng. Trong trận chiến vừa rồi, nàng bị khí lãng đánh tới, lập tức bất tỉnh đương trường. Sau đó được đám Giám sát viên bảo hộ, lui lại…
Tên băng bó đầy người kia không nghi ngờ gì chính là Tiểu Phàm. Khi được đưa về tới Dược phòng, toàn thân hắn bị bỏng rất nặng, tuy không có nội thương quá nghiêm trọng, nhưng cũng đã kiệt sức, lập tức được băng bó, xử lí vết thương. Hết chương 77 -
Âm thanh nhỏ mà văng vẳng như tiếng âm ty mời gọi.
Ầm!
Chín mươi đạo kiếm khí cuồng bạo đồng loạt lao xuống. Bóng hình lão giả hoàn toàn bị bao phủ. Cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa là một núi đất đá, cây cỏ bị hất tung lên hơn năm trượng! Chân khí kim sắc hào quang bùng lên như nhất kiếm xuyên vân, chiếu sáng cả một khu vực rộng hai dặm. Đám người xung quanh không ai có thể mở được mắt ra, cát bụi cùng ánh sáng vàng kim thực sự quá mạnh.
Đông…
Âm thanh đồng cổ đột ngột vang lên, đẩy lui toàn bộ cát bụi. Thân ảnh lão giả hiện ra… Đầu tóc lão bù xù đầy bụ bặm, y phục trên người rách tơi tả. Trên ngực áo và bộ râu quai nón thấm đẫm máu đỏ tươi. Lão đang quỳ trên mặt đất, phải dùng hai tay chống đoản côn xuống mới run run trụ vững được thân hình.
- Khục!
Lão lại nôn ra một ngụm máu nữa, nhãn thần cực mệt mỏi.
Đột nhiên…
Hiu…
Một tia sáng lóe lên, đâm thẳng tới ngực hoàng bào lão giả! Là kiếm!
“Hay quá!”, đám người Tiểu Phàm đồng loạt hô lớn trong lòng.
“Không xong”, phía đám người thần bí sợ hãi, hai mắt trợn trừng.
- Lão Nhị. Xog việc rồi. Đi mau!
Một giọng nói bỗng từ sâu trong Đông Lâm truyền đến.
Hai mắt lão giả mở lớn. Miệng cười lên độc ác, nghiêng người một cái…
PHẬP!
Âm thanh cắt đứt ngọt lịm vang lên. Một cánh tay bay lên không trung.
“Phán ứng thật khó tin. Đã vào tình trạng như vậy, mà trong sát na cuối cùng vẫn kịp nghiêng người né tránh vị trí yếu hại, chỉ phải hi sinh một cánh tay…”, Tiểu Phàm thầm than.
Lão giả đột nhiên quát:
- Nhất, nhanh mang Bính vào truyền tống trận.
Đoạn, y dùng cánh tay còn lại, lấy một vật gì đó trong ngực áo, bóp một cái. Thân ảnh lập tức tiêu thất!
Mọi người còn đang kinh ngạc. Chợt nghe…
Ônggg…
Tiếng cổ đồng lại vang lên. Tất cả lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra, chính là vị trí truyền tống trận!
“Thuấn di?!!”, Nam tử tú mĩ giật mình.
Âm ba từ phía đó bạo phát lao đi. Nhưng không phải nhắm vào nam tử tú mĩ, mà là… Đám Dẫn Khí kì thần bí! Tràng cảnh đẫm máu xuất hiện, đám Dẫn khí kì thần bí bị âm ba chạm vào đều thịt nát, xương vụn, liên tục nổ bùng bùng như bóng nước. Âm ba đi qua chỉ để lại những vụn thịt nhàu nát
“Không ổn. Hắn định giết người diệt khẩu”, nam tử tú mĩ nghiến răng, hất tay. Trường kiếm lao vù một cái, tích tắc đã ở phía sau lưng hoàng bào lão giả.
Vù…
Giây phút sinh tử, lão giả vung tay, ném cây đoản côn về phía sau, rồi lập tức lao vào truyền tống trận sau Nhất và Bính.
Truyền tống trận biến mất.
Đang.
Không ngờ một kích cuối cùng của lão giả lại vô cùng mạnh, dễ dàng đẩy lùi trường kiếm truy sát.
Phải biết rằng vũ khí đối với một cường giả quan trọng thế nào.Nhiều khi họ còn quý trọng vũ khí hơn nhân mạng nữa, việc tranh đấu, chém giết để đạt được một thứ vũ khí phù hợp là hoàn toàn bình thường trong tu đạo giới. Hơn nữa đạt tới Kim Đan làm gì có ai chỉ sử dụng vũ khí thông thường, hầu như đều là linh cụ vô cùng trân quý, không phải cứ có tiền là mua được… Vậy mà lão sẵn sàng ném bỏ thanh đoản côn như vậy, một phần quyết đoán kịp thời trong khoảnh khắc đó cũng thật đáng khâm phục.
- Chết tiệt! Để lão thoát rồi.
Nam tử tuấn mĩ nghiến răng tức giận. Y chậm rãi tiến đến lượm lấy cây đoản côn trên mặt đất.
- Lạc Nhạn!
Y quay lại gọi.
Lạc Nhạn chạy đến, cung kính:
- Sư phụ.
- Không sao chứ?
- Dạ không. Chỉ có Tiểu Phàm là bị thương nặng nhất và… và… hai Giám sát viên thiệt mạng thôi ạ.
Nói đoạn, nàng đăm đăm nhìn hai cái xác ở xa xa. Thân thể họ hiện tại không còn toàn vẹn. Lúc trước, trong nháy mắt hai người đó bị hạ sát, thì cũng là lúc sư phụ nàng vừa đến. Hai Kim Đan cường giả giao chiến, thực sự không ai có thời gian lo cho hai cái xác kia, và thực sự họ cũng không có khả năng. Thành ra, tuy rằng hai người đó cách trung tâm cuộc chiến khá xa nhưng khí lãng vẫn lan tới họ. Thân thể hai người bị quang quật rất nhiều, thậm chí còn bị đất đá lấp lên phân nửa… Máu thịt đã biến thành đống bầy nhầy cả rồi…
Nam tử tú mĩ thoáng nhìn hai cái xác ở xa, khẽ thở dài. Rồi nói:
- Các ngươi trở về đi. Lần này tổn thất không phải nhỏ. Hơn nữa có rất nhiều điều không rõ ràng. Ta sẽ báo lại với Học viện.
- Ngao hốnggggg…
Bỗng nhiên một tiếng rống giận xé nát không gian truyền tới từ khu vực sâu thẳm nhất của Đông Lâm.
Tiếng gầm làm rung chuyền cả núi rừng, đám người Tiểu Phàm sợ đến phát run lên. Khuôn mặt cả đám toàn bộ biến thành tái nhợt.
Lạc Nhạn đang đứng, đột ngột ngồi phịch xuống đất, hai mắt thất thần.
“Long ngâm!”, nam tử tú mĩ vừa nghe âm thanh truyền đến, đồng tử co lại, kinh hoảng nhìn về phía xa. Trong đầu chợt nhớ lại câu nói thần bí vang lên vào lúc cuối cùng trước khi hoàng bào lão giả chạy trốn. “Lão Nhị. Xong việc rồi. Đi mau!”. Trán y toát mồ hôi lạnh.
- Hỏng rồi.
Vô cùng khẩn trương, y lập tức phóng về phía trung tâm học viện. Y nhảy lên, chân đạp kiếm, lao vút đi.
- Lạc Nhạn. Các ngươi lập tức rời đi ngay…
Giọng nói y còn vọng lại, bóng hình đã biến mất.
Đám Giám sát viên còn lại hoang mang nhìn nhau. Nhưng tất cả đều không nhiều lời, chỉ cần nhìn biểu hiện của nam tử kia là biết độ nghiêm trọng của tình hình. Họ lập tức dìu đỡ những người bị thương rời khỏi một cách nhanh nhất có thể. Trong một gian phòng tối…
Nam tử tú mĩ mở cửa bước vào. Lúc này trong phòng đã có 21 bóng người chia làm hai bên ngồi sẵn trên ghế, phân làm hai cấp thềm. Có 3 chiếc ghế ở bậc thềm trên, 20 cái ghế còn lại chia làm hai bên ở thềm dưới… Thềm trên có hai người ngồi, để trống chiếc ghế chính giữa. Thềm dưới có mười chín người, dư một ghế.
Nam tử tú mĩ ngồi xuống chiếc ghế dư thềm dưới. Trong phòng vẫn chỉ mờ mờ ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, không thể nhìn rõ gương mặt của từng người.
Một trong hai người ngồi thượng vị, cất tiếng:
- Tú Kiếm, ngươi bắt đầu đi.
Nghe giọng nói, có lẽ đây là một nữ tử.
Nam tử tú mĩ khẽ gật đầu, nói:
- Hẳn một số vị đã nghe thấy tiếng long ngâm rồi, chuyện này có rất nhiều điều kì lạ…
Y bắt đầu thuật lại toàn bộ mọi chuyện, thậm chí từng chi tiết nhỏ nhất trong trận chiến với hoàng bào lão giả cũng không sai sót một chút gì.
Chờ y kể xong, cả căn phòng rơi vào trầm lặng.
Nữ tử ngồi thượng vị quay sang phía đối diện, hỏi:
- Lão Liệt, ngươi nghĩ sao?
Người nam tử gọi là “lão Liệt” hừ một tiếng, nói:
- Cái gì “lão Liệt”, đạo hiệu của ta là Liệt Hỏa. Đây là cuộc họp, nghiêm chỉnh chút đi.
Nữ tử kia than thở:
- Được rồi. Chỉ là quen miệng thôi mà.
Liệt Hỏa lại nói tiếp:
- Về tiếng long ngâm kia. Rõ ràng là nó vô cùng tức giận. Không có người hiểu Long ngữ ở đây thì không thể phán định điều gì quá nhiều. Nhưng theo lời Tú Kiếm, chắc chắn thần bí thế lực kia đã làm gì đó với con rồng đó. Lý do thực sự chúng đến đây chính là thực hiện hành động với con rồng, chứ không phải để chém giết với chúng ta. Chúng ta đã bị trúng kế dương đông kích tây…
Một người ngồi ở phía dưới lại nói:
- Nếu thực sự xảy ra chuyện gì với Long tộc. Học viện chúng ta không phải là phải gánh trách nhiệm sao?
Liệt Hỏa gật đầu. Nữ tử ngồi thượng vị, nói:
- Không sai. Đây hẳn mới là mục đích của chúng. Muốn chúng ta và long tộc sinh ra xích mích.
Tú Kiếm hỏi:
- Các vị nghĩ xem bọn chúng có thể là người của thế lực nào?
Một người có giọng trầm trầm, khàn khàn, nói:
- Ta chưa từng nghe nói trong Thương Lan Quốc chúng ta có cao thủ nào giống tên dụng đoạn côn mà ngươi kể. Theo ngươi nói thì linh kĩ của hắn rất đặc biệt, dẫu sao linh kĩ dạng âm ba như vậy rất hiếm. Nếu có một cao thủ như thế thì chúng ta ít nhất cũng phải nghe danh rồi… Hơn nữa ngươi là Kiếm tu, trong số chúng ta, chiến đấu lực của ngươi ít nhất cũng đứng ở tầng giữa. Vậy mà hắn còn khiến ngươi trọng thương… Cho nên theo ta, hắn là lính đánh thuê ngoại bang, hoặc là cao thủ ẩn dật…
Một người khác lại nói:
- Khó có khả năng. Phải dùng cái gì mới thuê nổi một Kim Đan dấn thân vào việc nguy hiểm tới tính mạng.
Lại có người nói:
- Không phải không có khả năng. Chỉ cần thế lực đủ lớn, điều kiện đủ cao thì vẫn thuê được. Giả như điều kiện là sự chỉ bảo của Hóa Phách cường giả. Hắc hắc. Có mất một cánh tay cũng đáng…
Nữ tử ngồi thượng vị lại nói:
- Các ngươi đừng quên còn có một cao thủ cuối cùng truyền âm nữa. Muốn vào long tổ, thực lực ít cũng phải Kim Đan trung kì, mà không phải Kim Đan trung kì tầm thường có thể làm được, hoặc phải là Kim Đan đỉnh phong… Một Kim Đan sơ kì, một Kim Đan đỉnh… Thế lực phía sau không đơn giản.
Một người hỏi:
- Có thể là hai đại Học viện kia không? Dù sao cũng sắp đến Đổ đấu chi tranh rồi… (Đổ đấu chi tranh – Tranh đấu trộm mộ)
Mọi người hơi trầm xuống.
Nữ tử quay sang liếc nhìn Liệt Hỏa…
Liệt Hỏa hơi trầm ngâm, nói:
- Có thể. Khả năng là Atula Học viện. Việc lập truyền tống trận cao cấp mà không có trận đồ, thì phù hợp với thủ đoạn của ma pháp nhất. Có lẽ là chú ngữ thần bí mới làm được vậy. Nhưng cũng có một khả năng nhỏ là đám Thương Lan Học viện, tài lực của chúng rất mạnh. Biết đâu lại kiếm được một bảo vật gì đó cũng chưa biết chừng…
Nữ tử bên cạnh, lại hỏi:
- Có khả năng là thế lực thứ ba không?
Liệt Hỏa lắc đầu, đáp:
- Khả năng gần như bằng không. Vô Cực viện ta trước giờ đều tận lực tránh gây thù chuốc oán. Hơn nữa dù có oán thù với một trong đám người chúng ta thì sẽ trực tiếp đến hại người đó chứ việc gì phải hại Học viện. Như thế không phải là đấu với toàn bộ chúng ta, các vị ẩn thế cao thủ sống tại khu vực trung tâm, và cả một số gia tộc có nhi tử học tập ở đây sao… Như vậy không không ngoan và cũng không đủ động cơ…
- Vậy…
Nữ tử ngần ngừ.
Liệt Hỏa nói:
- Thông tri cho trưởng môn đi. Nói là Vô cực viện có nguy cơ hủy diệt, Vô cực phái cũng vậy… Ông ấy vắng mặt cũng lâu quá rồi. Việc thứ hai là phải tìm hiểu rốt cuộc đám người kia đã làm gì long tộc. Tốt nhất là mấy người chúng ta cùng đi. Như vậy mới đảm bảo được an toàn… Dù lão quái vật của long tộc từ lâu đã không ở đây, nhưng phòng bị vẫn hơn. Thời điểm này không thể để xảy ra bất chắc gì… Đổ đấu chi tranh rất quan trọng.
Nữ tử gật đầu, rồi hỏi:
- Các vị còn ý kiến gì không? Nếu không có thì chúng ta lập tức xuất phát tới Long tổ. Việc này xử lí càng sớm càng tốt.
Một giọng già nua vang lên, nói:
- Ta nghĩ là nên đợi một ngày. Dù sao bây giờ đám long tộc đó còn đang rất tức giận. Có dò hỏi, thương thuyết gì cũng không thích hợp…
Nữ tử hơi suy nghĩ, nói:
- Được. Vậy đến sáng mai. À phải rồi. Tiểu Phong Tử (tên điên nhỏ bé), tên đệ tử bảo bối của ngươi nghe nói bị thương nặng lắm đấy. Ngươi trở về rồi thì nên đi thăm nó luôn đi. Mai chúng ta còn xuất phát.
Một nam tử thấp nhỏ gật đầu. Nếu Tiểu Phàm ở đây tất nhiên nhận ra người này chính là Lôi Hoành Thiên. Y mới nhận được lệnh triệu kiến khẩn cấp, nên mới từ Vô Định Chi Địa theo truyền tống trận gấp gáp trở về.
Đoạn, tất cả nhoáng cái biến mất, bỏ lại căn phòng trống vắng tối tăm… Vô Cực Học viên, Dược phòng…
Trên giường bệnh trong cùng có một người băng bó toàn thân, nằm im bất động.
Giường bên cạnh là một nữ tử đang nằm bất tỉnh, chính là Hỏa Phượng. Trong trận chiến vừa rồi, nàng bị khí lãng đánh tới, lập tức bất tỉnh đương trường. Sau đó được đám Giám sát viên bảo hộ, lui lại…
Tên băng bó đầy người kia không nghi ngờ gì chính là Tiểu Phàm. Khi được đưa về tới Dược phòng, toàn thân hắn bị bỏng rất nặng, tuy không có nội thương quá nghiêm trọng, nhưng cũng đã kiệt sức, lập tức được băng bó, xử lí vết thương. Hết chương 77 -
Tác giả :
Nhược Sầu