Tầm Lộ
Chương 63: Học bù và liệp lang bang
Tiểu Phàm cưỡi ngựa như bay trên con đường trống trải ngoại thành Tử Vân. Cảm giác gió thổi mạnh vào mặt khiến hắn cảm thấy thoải mái. Thực là tự do vẫn hơn!, hắn nghĩ thầm. Tiểu Phàm nhớ lại một năm trong Vô Định Chi Địa bức bối kia không khỏi cười lên sung sướng, quất thêm vài roi cho ngựa chạy mau hơn. Hắn tự nhiên hào hứng hô lớn một câu:
- Đúng là không gì sung sướng bằng hai chữ tự do a...
Đi bộ từ Tử Vân Thành tới chân Vô Cực Sơn chỉ mất khoảng một canh giờ, giờ Tiểu Phàm cưỡi ngựa phi nước đại, chẳng mấy chốc đã thấy phía xa xa là chạm gác đầu tiên của Vô Cực Học viện. Hắn nhớ ngày nào còn cùng Hỏa Phượng tới tham dự Truy Phong Hội, vậy mà bây giờ cũng đã một năm rồi.
Đến nơi, Tiểu Phàm xuống ngựa, dắt tới trước trạm gác dưới chân núi. Hai học viên làm nhiệm vụ canh gác vừa thấy có người tiến tới thì vội vã chạy lại, chặn hỏi. Tuy họ đều thấy trang phục của Tiểu Phàm, nhưng cái này chưa chứng minh được gì nhiều. Trang phục đâu phải khó giả mạo đâu. Tiểu Phàm chào hỏi rồi nhanh chóng đưa lệnh bài thân phận ra cho họ xem. Hai học viên kia kiểm tra cẩn thận, nhưng hơi thắc mắc, hỏi:
- Ừm. Lệnh bài thân phận của Học viện thì không thể giả được rồi. Nhưng mà sao trong đây ghi ngươi mới là học viên năm nhất vậy?
Tiểu Phàm đương nhiên xác nhận nói:
- Thì tiểu đệ chính là học viên năm nhất mà.
Hai người kia nhìn nhau. Một người nói:
- Sao có thể? Học viên năm nhất vừa thi hết môn cả rồi mà... Giờ trên lệnh bài phải chuyển thành năm hai rồi chứ?
Một người lại chợt nhận ra điều gì nói:
- Ế. Này, sao ngươi là học viên năm nhất mà lại từ ngoài vào? Học viên năm nhất đâu có lí nào được ra ngoài đâu.
Tiểu Phàm trả lời:
- Đệ theo chỉ thị của sư phó mà ra ngoài huấn luyện từ một năm trước. Giờ mới trở về.
Hai người kia nhìn nhau, nói:
- À. Ra thế. Nếu thế thì chắc là do ngươi không thi hết môn với cũng không ở trong học viện nên lệnh bài thân phận không có thay đổi gì so với một năm trước. Mà sư phụ ngươi là ai?
Tiểu Phàm đáp:
- Là Lôi lão sư – trưởng bộ môn luyện thể.
Hai người hơi hơi suy nghĩ, dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhìn người trước mặt có vẻ thành thật, nên cuối cùng cũng cho hắn lên núi.
Tiểu Phàm leo lên sơn đạo, rồi nhanh chóng tới thạch đài mà khi trước học viện từng tổ chức sơ tuyển. Hắn nói chuyện với một vị sư huynh tại chốt gác này vài câu. Thực chất cũng không phải trình bày nhiều, những gì cần nói, phía dưới kia cũng đã khai báo cả rồi. Người kia chạy tới chỗ phòng gác, kéo cái cần gạt xuống. Tiểu Phàm leo lên mộc xa chạy trên đường ray hướng lên đỉnh núi. Hắn cảm giác cảnh sắc xung quanh vẫn giống như lần đầu tiên dùng cái thứ này. Tuy rằng đây là một đường ray khác nhưng xung quanh cây vẫn là cây, đất vẫn là đất, cảm giác vẫn thật nhớ lắm. Tiểu Phàm kê cằm lên cửa sổ, mỉm cười nhìn đất, nhìn trời, rồi lại nhìn mây...
...
Hắn xuống khỏi mộc xa, tiến nhập khu vực tiếp khách tại phía nam của Học viện. Hắn đi thẳng một lèo tới khu vực trung tâm. Tiểu Phàm hỏi thăm một chút tới nơi rút Vô Cực tệ gần nhất. Nhìn tài khoản của mình hắn cũng không nhịn được, miệng cứ ngoác ra cười sung sướng: mỗi tháng là ba triệu Vô Cực tệ, một năm, chính là ba mươi sáu triệu a... Giàu rồi! Cuối cùng hắn cũng cảm thấy giàu rồi!
Tiểu Phàm chạy đi quanh chợ, mua đủ thứ nguyên liệu nấu ăn. Thỉnh thoảng lại dở cuốn sách của Lão Quái ra xem, rồi lại chạy đi mua thêm nguyên liệu khác. Nhìn thấy cái gì ngon ngon, hắn lại vung tiền ra mua ăn cho đã đời. Nào là bánh thủy liên, kẹo đường quấn, kẹo hồ lô... Lượn vòng vòng một lúc, không ngờ đã tới năm giờ chiều, Tiểu Phàm tay sách nách mang, lưng đeo tay nải, mồm thì ngồm ngoàm nửa cái bánh Tam Tỉnh (bánh này tương truyền do một người tên Tam Tỉnh sáng tạo ra nên đặt tên như vậy), cứ như thế hắn đi về phía kí túc xá dưới ánh mắt soi mói kì lạ của mọi người.
Tiểu Phàm tiêu mãi vẫn chưa hết một triệu Vô Cực tệ, nhìn quần áo của bản thân. Hắn lại chạy vào một cửa hàng quần áo, không cần mặc cả, mua luôn ba bộ, rồi không ngờ còn nhảy chân sáo, chạy về tới tận kí túc xá...
Vào đến cửa, nhìn thấy khuôn viên lá khô rải rác khắp sân, nhà cửa thì bụi bặm, xem qua thì bắt đầu hơi giống với nơi bị bỏ hoang lâu ngày... Tiểu Phàm chỉ biết cười khổ, tiến nhanh về phòng, truyền chân khí mở cửa, rồi đặt mọi thứ xuống. Vẫn là phải làm lao động công ích trước ha!, tự cười một mình, hắn với cây chổi mới mua, bắt đầu dọn lại cả tiểu viện!
...
Dọn xong tất cả, mệt mỏi rã rời, Tiểu Phàm với lấy một chén nước, ngồi trên bậc thềm cửa, ngắm nhìn bầu trời đêm đã đầy sao. Không gian sao tĩnh lặng lạ thường, tiếng gió vi vu thổi tới từ sau hậu viện nghe thật rõ. Rồi côn trùng chậm rãi kéo dài từng nốt trong bản nhạc u buồn kì lạ của chúng.
Hắn tự nhiên buột miệng nói:
- Tiểu Nguyệt, đêm nay trời trong quá mà không có trăng ha!?
Nói đoạn, hắn bỗng nhiên nhận ra, thì ra hắn lại ăn nói linh tinh rồi. Tiểu Nguyệt đâu có ở đây cùng hắn ngắm trời đêm. Lúc bọn hắn chưa chính thức quen nhau, có lần hắn hỏi nếu một tràng trai có thể lấy cho nàng mặt trăng thì nàng có đồng ý làm bạn gái của kẻ đó hay không? Nàng nói chuyện đó đâu thể. Nhưng mà nếu có người làm được, nàng nguyện ý. Lúc đó hắn chỉ cười, nàng nhìn hắn cười, mặt đỏ lên đáng yêu lắm. Nàng đâu có biết, nàng mắc lừa hắn rồi. Chiều tan học một hôm sau đó, hắn đột nhiên gọi video với nàng. Hắn nói, hắn mang mặt trăng tới. Nàng nói giờ còn sáng làm gì có trăng. Thế là góc quay camera của hắn chuyển ra đằng trước. Trên màn hình điện thoại chính là nàng đang đứng dưới gốc bàng trong ánh dương buổi chiều. Nàng đỏ mặt, nhìn quanh, thấy hắn đang ở cuối sân trường. Hắn ghé sát vào điện thoại, nói: “Em phải giữ lời đó”...
Kỉ niệm tràn về trong tâm trí Tiểu Phàm khiến lòng hắn nặng nề quá. Thở dài một hơi, tự nói:
- Tiểu Nguyệt, rồi anh sẽ lại đem mặt trăng đến cho em. Anh nhớ em lắm..
Nói đoạn, hắn rút thái đao trong người ra, chém lấy một đoạn gỗ từ cán chổi, bắt đầu vụng về gọt đi từng lớp, từng lớp gỗ.
...
Sáng sớm, tại ký túc xá số 406.
Bặp bặp bặp... âm thanh không ngừng vang ra từ nhà bếp, chính là tiếng thái đao không ngừng bổ xuống thớt gỗ.
“Nấu nướng chia làm nấu, xào, rán, chiên, hấp, luộc, hầm; chú ý đến cắt, chặt, thái, móc, gọt, lạt, băm. Món Cung Bảo Kê Đinh (gà xào Cung Bảo), chú trọng đến cách thái nguyên liệu, bất luận là cứng, mềm, sống, chín, cấu tạo phân bố dọc, ngang, đều phải xắt thành hơn ngàn miếng to nhỏ đều nhau, nhát dao nào không đều, miếng thịt đó sẽ dính vào nhau, sẽ không còn được xem là “Cung Bảo Kê Đinh” hảo hạng!”
Những lời hướng dẫn trong cuốn sách cũ kĩ như sống lại trong đầu Tiểu Phàm, trong từng nhát đao vung ra, chặt xuống. Suốt một năm hắn chưa từng thực sự động đến trù nghệ, hiện tại tính ra mới là lần thứ hai chính thức nấu món Cung Bảo Kê Đinh này. Nhưng, một năm qua, dù huấn luyện có khủng khiếp tới đâu, dù bản thân có mệt mỏi tới mức nào, hắn vẫn luôn cố gắng thực hành tâm tưởng thao luyện hằng đêm. Nếu nói rằng một năm trước, đối với Đinh gia đao pháp, hắn chỉ giống như một đứa trẻ quan sát người ta dùng đao từ xa, thì bây giờ hắn đã trở thành một con người khác hẳn rồi. Đao – đối với hắn mà nói, không chỉ còn là một vật mà hắn chỉ có thể nhìn từ xa nữa...
“Xèo. Xèo....”, Tiểu Phàm bỏ nguyên liệu vào chảo lớn đã nóng ran. Một tay hắn nhanh chóng đảo đều nguyên liệu, tay còn lại với lấy gia vị bỏ thêm vào...
Chẳng mấy chốc mùi thơm đã bốc lên từ căn nhà bếp nhỏ. Tiểu Phàm nhấc chảo, bày món Cung Bảo Kê Đinh ra đĩa. Mùi hương đúng là không chê vào đâu cho được. Có điều, trên khuôn mặt hắn vẫn không hiện lên nét vui mừng, mà ngược lại còn có chút lo lắng. Hắn vẫn còn nhớ lần nấu trước, đĩa xào cũng thơm phức như thế này, nhưng do kĩ thuật thái nguyên liệu tệ hại lúc đó mà Tử Vân Kê và Tiểu Ngư Tảo kết hợp tạo ra vị đắng tới ăn không nổi. Cuối cùng hắn phải bỏ đi toàn bộ nguyên liệu. Hắn lo lắng lần này chuyện tương tự lại xảy ra.
Hắn xúc một miếng nhỏ, nếm thử (căn bản là hắn sợ đắng nên không dám ăn miếng lớn mà thôi).
Ưm..., Tiểu Phàm kinh ngạc, sung sướng thốt lên: “Ngon!”
Trong miệng hắn lan tỏa mùi thơm và vị đậm đà đặc trưng của món xào. Toàn bộ nguyên liệu đều được thái nhỏ, cho nên mùi vị của Tử Vân Kê, Tiểu Ngư Tảo, Tử Quả, Băng Lựu Củ,... đều hòa quyện vào nhau.
Tiểu Phàm cảm thấy vui sướng vô cùng: cuối cùng hắn cũng đã nấu được một món mà con người ăn được! Hắn tiếp tục thưởng thức đĩa thức ăn. Nhưng càng ăn, Tiểu Phàm càng cảm thấy có cái gì đó không đúng trong thành phẩm này... Phải rồi! Không có hiệu quả của linh thực! Tiểu Phàm nhíu mày suy nghĩ. Hắn quả thực đánh giá cao mùi vị của món này, nhưng mà nếu không xuất hiện hiệu ứng linh khí thì không thể tính là linh thực được. Như vậy nguyên liệu bỏ ra quả thực không đáng tí nào. Toàn bộ chỗ nguyên liệu này đều chứa linh khí, cho nên nếu so với nguyên liệu nấu ăn bình thường thì rõ ràng là đắt hơn nhiều.
Vội vã tra lại cuốn sách cũ của Lão Quái, Tiểu Phàm ngẫm lại quá trình nấu ăn của mình, nhưng quả thực hắn đã thuộc làu làu những dòng chữ hướng dẫn này rồi, cho nên không thể nào làm sai được. Vậy thì rốt cuộc là lỗi lầm ở đâu?
Xem ra phải đi hỏi lão quái rồi? Hơn nữa cũng một năm rồi, ít nhất cũng phải đi chào hỏi ông ấy..., Tiểu Phàm lắc đầu, nghĩ thầm. Xử lí hết đĩa ăn sáng, hắn chỉnh trang lại y phục rồi rời khỏi tiểu viện.
...
Lão Quái vẫn nằm trên cái ghế đẩu ở góc phòng như mọi khi. Tiểu Phàm vừa bước vào tài các, Lão Quái đã cất tiếng:
- Về rồi hả?
Tiểu Phàm vui vẻ cười nói:
- Tiền bối hảo... Dạ, vãn bối mới trở về. Người khỏe chứ ạ?
Lão Quái mở mắt ra, nói:
- Ta vẫn vậy thôi. Thế nào? Lại có chuyện gì muốn hỏi ta đây?
Tiểu Phàm cười cười:
- Đúng là không qua được mắt tiền bối. Thực sự thì vãn bối muốn hỏi về món Cung Bảo Kê Đinh.
- Nói đi.
- Sáng nay vãn bối đã thử làm món đó, nhưng vấn đề là hiệu ứng linh khí không xuất hiện. Vãn bối đã xem lại hướng dẫn nhưng mà không tìm ra điểm sai của mình ở đâu. Mong tiền bối chỉ giáo.
Lão Quái mỉm cười, nói:
- Xem ra ngươi cũng không đến nỗi chểnh mảng việc luyện tập. Được rồi, ta sẽ giúp ngươi, nhưng mà sẽ tính là một lần ngươi mang món ăn tới thử, được chứ?
Tiểu Phàm cau mày. Hắn vốn định qua mặt lão đầu này, nhưng không ngờ lão ta triệt để tính toán tới vậy. Không còn cách nào khác, Tiểu Phàm đành đống ý với điều kiện của Lão Quái.
- Ngươi mang thành phẩm tới chứ?
Lão Quái hỏi.
Tiểu Phàm mở cặp lồng đã mang sẵn theo, mùi hương thơm phức lập tức lan tỏa trong phòng.
Hai tay đưa chiếc thìa cho Lão Quái, Tiểu Phàm hồi hộp đứng sang một bên.
Đầu tiên, Lão Quái hít một hơi sâu, dường như để cảm nhận mùi thơm của món ăn. Ông xúc một miếng nhỏ, nếm thử. So với Tiểu Phàm, ông nhai kĩ và lâu hơn nhiều...
Ông đặt thìa xuống, cười nói:
- Không tệ. Ít nhất thì không bị đắng.
Tiểu Phàm đỏ mặt khi nghĩ lại thành phẩm đầu tiên của mình. Hắn tự nhủ, đúng là cao thủ, nói cái trúng ngay điểm mấu chốt.
Hắn vội vã hỏi:
- Vậy vấn đều của vãn bối ở đâu vậy?
Lão Quái đáp:
- Vấn đề ở chỗ ngươi chưa canh được thời gian cho nguyên liệu và thứ tự của chúng!
- Hả? Lại còn cả vấn đề này sao?
Tiểu Phàm ngạc nhiên.
- Phải. Nói cho ngươi biết. Không cần nói tới linh phẩm, dù là thức ăn thông thường thì thời gian bỏ nguyên liệu vào cũng rất quan trọng với một số món ăn. Huống hồ, đây còn lại là linh phẩm nữa. Mỗi nguyên liệu sử dụng trong linh phẩm đều có chứa linh khí nguyên tố bên trong. Cho nên sự phối hợp đúng lúc, đúng thứ tự mới có thể tạo nên hiệu ứng linh khí. Thậm chí, với cùng một món ăn, thứ tự, thời gian nguyên liệu cho vào khi nấu khác nhau thì sẽ tạo ra những hiệu ứng mạnh yếu, thuộc tính khác nhau...
Mí mắt Tiểu Phàm giật giật... Con mẹ nó chứ! Phức tạp như vậy thì không phải nói là thiên biến vạn hóa hay sao?
Việc sử dụng nguyên liệu theo thứ tự có ảnh hưởng trong nấu món ăn thông thường hắn vốn đã biết, nhưng hắn thật sự không ngờ tới là trong trong nấu linh phẩm, việc này còn ảnh hưởng tới sự hình thành nguyên tố hiệu ứng nữa.
Hắn lại hỏi:
- Tiền bối, tại sao trong sách hướng dẫn không hề có chút thông tin nào về việc này vậy?
Lão Quái cười:
- Tại vì căn bản không hướng dẫn được! Việc này còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, ví như là cường độ của ngọn lửa hay là độ tươi, độ thành thục của nguyên liệu, chất lượng của nguyện liệu... Nói chung là mỗi linh trù sư đều phải tự tìm hiểu, thí nghiệm, cảm nhận và tìm ra cách riêng để giải quyết vấn đề này. Ngoài ra thì còn một vấn đề nữa...
Tiểu Phàm khiêm nhường nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo cho.
- Món này của ngươi, nói đúng thì không phải món xào đâu.
- Hả? Ý tiền bối là sao?
- Món của ngươi là món hầm thì giống hơn đó. Hương vị của nguyên liệu trong đĩa này hoàn toàn quyện vào nhau. Nếu là món Cung Bảo Kê Đinh chính hiệu, thì dù tất cả đều được sắt hạt lựu, nhưng Tử Vân Kê vẫn phải là Tử Vân Kê, Tử Quả vẫn phải là Tử Quả. Chính vì ngươi đã không thể canh thời gian bỏ nguyên liệu và thứ tự một cách chính xác nên ngoài việc mất hiệu ứng linh khí, thì còn gây ra việc này nữa. Tất cả nguyên liệu gần như nều bị nấu cùng một thời gian, thứ cần giữ độ dai thì không dai, thứ cần giữ hương thì chỉ còn một nửa...
Tiểu Phàm nghe liền cảm thấy thật có lí. Thực chất nguyên lí này rất hiển nhiên, nhưng mà hắn lại không nghĩ đến chuyện này lúc trước.
Tiểu Phàm lại hỏi tiếp:
- Vậy chỉ có cách là vãn bối tự làm và tự nghĩ ra cách nhận biết thời gian và thứ tự thôi sao?
Lão Quái gật đầu, đáp:
- Phải. Nhưng trước tiên ngươi cần nắm rõ linh khí nguyên tố và đặc điểm trong từng nguyên liệu đã. Như thế, sau đó thực nghiệm dần mới có hiệu quả được.
- Đa tạ tiền bối.
- Được rồi. Bây giờ ngươi có thể về tiếp tục thí nghiệm được rồi. Nhưng mà nhớ là ngươi chỉ còn hai lần đem tới cho ta thử thôi đấy.
Tiểu Phàm gật đầu, nói:
- Vãn bối đã hiểu. Vậy vãn bối xin cáo từ.
...
Hắn đi dạo trong khu chợ trung tâm học viện nhằm tìm mua một lượng lớn nguyên liệu dành cho việc thí nghiệm trù nghệ.
Đang đi, Tiểu Phàm bỗng nghe được câu chuyện của hai người thanh niên phía trước.
Người bên trái nói:
- Nè nghe nói có Tứ tiểu thư của Liệp Lang Bang đã tiến nhập Dẫn Khí đỉnh cấp rồi đấy. Trận đấu gần đây, nàng ta đã đánh cho đối thủ tơi bời khói lửa luôn.
Người bên phải lại nói:
- Xời ơi. Thông tin đó ta biết lâu rồi. Có tin mới đây này, ngươi muốn nghe không?
- Tin gì?
- Hé hé... Tứ tiểu thư của Liệp Lang Bang đã tiến nhập vị trí thứ mười lăm của Chiến Bảng niên khóa chúng ta rồi!
- Cái gì? Tiến nhập chiến bảng?
Người thanh niên còn lại kinh ngạc. Nhưng sau đó lại tỏ vẻ nghi hoặc:
- Ngươi có nói thật không đó? Sao có thể? Nếu nàng ta tiến nhập Chiến bảng thì ai cũng phải biết rồi chứ. Làm sao một thông tin lớn như thế mà ta không biết được?
Người kia cười đắc ý, đáp:
- Đó là bởi trận đấu giành đệ thập ngũ vị trí của Tứ tiểu thư mới diễn ra hôm qua thôi. Hơn nữa, trận chiến đó không được công khai!
- Hả? Thế làm sao ngươi biết? Đừng có nói xạo đấy.
- Ha ha... Ta là ai chứ? Bằng hữu của ta là người của Liệp Lang Bang đó nha. Thông tin này sẽ sớm được công bố thôi. Ngươi cứ chờ xem.
- Năm nhất chúng ta đúng là nhiều sóng gió nhỉ. Không ngờ chỉ sau một năm, chiến bảng đã vì Liệp Lang Bang mà thay đổi tới ba người lận. Thậm chí còn có hai người lọt vào Thập nhị địa chi thánh tướng nữa chứ.
- Phải đó. Thực lực Liệp Lang Bang ngày càng mạnh. Lại còn minh tranh ám đấu với mấy người ở khóa trên. Thật không đơn giản.
- Đặc biệt là với Ngân Lôi Xà của năm ba... Chà chà, dù có liên minh với Bạch Hổ năm hai, nhưng mà thế lực phía sau của Ngân Lôi Xà cũng không phải vừa. Hơn nữa, một năm vừa rồi, y dã dành toàn bộ thời gian để bế quan. Theo ta, chỉ sợ sang năm học mới, khi Ngân Lôi Xà xuất quan, thực lực sẽ tăng mạnh. chúng ta sẽ lắm có trò vui để xem đó.
Nghe câu chuyện của hai người, Tiểu Phàm liền nhíu mày. Cái Liệp Lang Bang này không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là một thế lực của năm nhất. Nhưng hắn cũng nhận ra mình đang quá mù tịt thông tin. Một năm qua, tại học viện chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện. Người ta thường nói thông tin là sức mạnh, kẻ nào mù thông tin chính nhược giả, kẻ nắm được thông tin chính là bá chủ. Nghĩ tới đây, hắn quyết định gặp đám người Tiền Minh Tâm, và Hỏa Phượng sớm hơn. Theo kế hoạch, hắn định dành thêm mười ngày thời gian nữa để tập trung tu luyện mà không bị quấy rầy, nhưng xem ra ý định này phải thay đổi rồi.
Tiểu Phàm không để ý tới hai người kia nữa, liền chạy đi tìm nơi gửi thư tín trong khu vực trung tâm. Hắn viết liền ba lá thứ gửi cho Tiền Minh Tâm, Hỏa Phượng và Uất Trì Lạc Nhạn. Nội dung đều để thông báo việc hắn đã trở về từ đợt huấn luyện, và hẹn gặp mặt tại Ảo Nguyệt Lâu tối nay.
Đang chuẩn bị trở về thì hắn nhớ tới một việc. Đó là, hắn vẫn là học viên năm nhất, hay nói đúng hơn là hắn đã bỏ học cả một năm tại Học viện. Nhớ lại lời hai người học viên làm nhiệm vụ gác tại chân núi, Tiểu Phàm nhanh chóng quay trở lại Quản Sự Phủ.
Tiến vào Nhân Sự Các bên trong, Tiểu Phàm cất tiếng chào hỏi:
- An Cô hảo. Người khỏe chứ?
An Cô vừa trông thấy Tiểu Phàm, liền ngạc nhiên hỏi:
- Hả? Không phải là Lâm Tiểu Phàm sao? Ngươi đã trở về khóa huấn luyện của Lôi lão sư rồi à?
Tiểu Phàm đáp dạ, rồi nói tiếp:
- Vãn bối tới đây trước là để vấn an người. Sau là có chuyện muốn hỏi.
An Cô vui vẻ nói:
- Có chuyện gì cứ nói đi.
- Dạ. Vãn bối mới trở về, cho nên tới đây để báo danh là một. Ngoài ra còn muốn hỏi về chuyện học hành của vãn bối. Như người cũng biết, vãn bối đã huấn luyện ở bên ngoài một năm, cho nên không hề học hành gì cả. Giờ vãn bối không biết phải làm sao.
- À. Về chuyện này... dễ giải quyết thôi. Ngươi chỉ cần học bù là được.
- Học bù? Không phải ý người là vãn bối phải học lại toàn bộ chương trình học của cả một năm đấy chứ?
Tiểu Phàm khó khăn nuốt cái ực.
An Cô cười đáp:
- Phải. Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng quá. Việc này không phải lần đầu tiên xảy ra, cho nên học viện từ lâu đã có sắp xếp rồi. Học viện chúng ta tuy rằng cũng có yêu cầu học văn hóa, nhưng trọng tâm vẫn là hướng dẫn cho học viên tu luyện. Vì thế, lượng kiến thức văn hóa ngươi phải học cũng không nhiều lắm đâu. Với lại, bài thi kết thúc năm học cuối cùng thì chiến lực bản thân ngươi đã chiếm tới bảy mươi phần trăm rồi. Dù sao Học viện chúng ta là đào tạo tu luyện giả chứ đâu phải đào tạo thi sĩ, nho sinh. Phải không nào?
Nghe An Cô nói vậy, Tiểu Phàm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tự nhủ: xem ra cũng không đến nổi đáng sợ như mình tưởng tượng.
An Cô lại tiếp:
- Ngươi mau đưa lệnh bài thân phận của ngươi cho ta, ta sẽ kiểm tra và cập nhật thông tin cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm, có lẽ ngày mai thời khóa biểu của ngươi sẽ chuyển đến kí túc thôi. Sang tuần là ngươi có thể đi học bình thường rồi.
Tiểu Phàm nhận lại lệnh bài thân phận rồi hỏi tiếp về vấn đề thời gian học của hắn. Hắn tự hỏi nếu hắn phải học bù như vậy, thì không phải sẽ không bao giờ đuổi kịp các bạn học hay sao? Chả nhẽ hắn cứ bị “đúp” lại một năm học mãi à? An Cô mới cười, nói hắn không cần phải lo. Chuyện này phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân Tiểu Phàm thôi. Chỉ cần hắn chăm chỉ, thì thời gian học cũng sẽ rút xuống. Chuyện này đã có nhiều tiền lệ, cho nên học viện đã quyết định số thời gian học bù của học viên như Tiểu Phàm là không cố định, chỉ cần hắn có thể thi qua môn thì sẽ kết thúc môn học đó. Việc này gần giống với học tín chỉ của đại học ở địa cầu, nhưng thậm chí còn tân tiến hơn. Quy trình giáo dục này đặc biệt tốt cho những người có khả năng tự học cao. An Cô nói chỉ hắn cần nỗ lực, thời gian học bù có thể rút ngắn xuống năm tháng, thậm chí là ba tháng.
...
Bảy giờ tối, tại Ảo Nguyệt Lâu...
Tiểu Phàm tiến vào cửa, đặt một bàn, ngồi xuống. Một người tiểu nhị chạy tới, hỏi:
- Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?
Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Ở đây có món Cung Bảo Kê Đinh không?
- Cung Bảo Kê Đinh?
Người tiểu nhị hơi suy nghĩ rồi, đáp một cách chắc chắn:
- Xin quý khách thứ lỗi. Món này hiện chúng tôi chưa có.
Tiểu Phàm ngạc nhiên, Nơi này mà cũng không có sao? Nhưng rồi lại nghĩ, Cũng phải thôi. Món này chắc hẳn là tuyệt phẩm của Đinh gia. Trù sư không nắm được Đinh gia đao pháp, làm sao có thể làm được.
Hắn cười nói:
- Vậy có thể cho ta vài món nhắm và một bình rượu trước được không? Chốc nữa, bằng hữu của ta tới, chúng ta sẽ gọi thêm sau.
Người tiểu nhị đáp:
- Được thôi. Đồ nhắm sẽ mang ra ít phút nữa thôi.
Người tiểu nhị đang chuẩn bị rời đi, Tiểu Phàm đột nhiên gọi lại nói:
- À đúng rồi. Huynh đệ, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?
Nói đoạn, hắn lấy ra năm đồng tệ để lên bàn.
Người tiểu nhị cười vui vẻ, chộp lấy năm đồng tệ, nhét nhanh vào áo, nói:
- Quý khách cứ căn dặn.
Tiểu Phàm nói:
- Xin hỏi huynh đệ có biết thông tin gì về ba người tên Tiền Minh Tâm, Triệu Hỏa Phượng và Uất Trì Lạc Nhạn không?
Người tiểu nhị đột nhiên nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt lạ thường, y hỏi:
- Quý khách vừa đi ra ngoài một thời gian dài mới trở về sao?
Tiểu Phàm ngạc nhiên, đáp:
- Đúng vậy. Nhưng sao huynh đệ biết?
Tiểu nhị kia gật gù như nói “thảm nào”, rồi đáp:
- Ba vị mà quý khách vừa nói tới rất nổi tiếng. Ai mà không biết những thông tin về họ chứ? Quý khách hỏi như ta như vậy, tất nhiên ta có thể đoán ra rồi.
Thực lực ba người họ từ đầu đã rất tốt rồi. Không nổi cũng không được, Tiểu Phàm đã có phần đoán trước điều này, chỉ là xem ra danh tiếng của họ một năm qua hình như đã vượt quá dự đoán của hắn nhiều.
Người tiểu nhị tiếp:
- Ba vị này chính là cao thủ đứng đầu của Liệp Lang Bang đó! Họ mới chỉ là học viên năm nhất, nhưng tu vi đã mạnh lắm rồi. Với lại ba vị đó ai cũng anh tuấn, mĩ miều. Chà, nhiều học viên hâm mộ họ lắm.
Liệp Lang Bang? Tiểu Phàm giật mình không ngờ ba người bằng hữu của mình lại dính dáng tới cái Liệp Lang Bang gì đó kia. Hắn hỏi tới:
- Ta rời khỏi học viện một thời gian khá lâu rồi, cho nên không biết Liệp Lang Bang này. Huynh đệ có thể nói cho biết chút thông tin được không?
Người tiểu nhị đã nhận tiền của Tiểu Phàm nên vui vẻ kể lại một số chuyện cho Tiểu Phàm nghe. Theo lời kể của y, Liệp Lang Bang này thành lập vào khoảng nửa năm trước. Lúc đầu họ chỉ có bốn thành viên. Nghe thì có vẻ buồn cười. Ai đời lập một thế lực lại chỉ có bốn người. Nhưng sau đó, chỉ hơn một tuần, số thành viên đã trở thành mười lăm người. Số thành viên như vậy cũng là tương đối khá rồi. Sau đó, Liệp Lang Bang liên tục khiên chiến những cường giả của năm nhất. Điểm đặc biệt là họ thắng rất nhiều. Lúc này, số thành viên của họ nhanh chóng đạt hơn năm mươi người. Cho nên, dần dần Liệp Lang Bang trở nên nổi tiếng. Sau đó, họ còn liên kết với Bạch Hổ - Hà Anh, công khai đối đầu với Ngân Lôi Xà – Đệ nhất nhân năm ba. Sự kiện này đã dấy lên một cơn chấn động không nhỏ trong học viện. Thực sự là chưa có tiền lệ nào trước đây: học viên năm nhất lại dám đối đầu công khai với học viên năm ba. Mọi người trong học viện bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện, nguyên cớ của vụ việc này. Sau rồi, một thông tin lan truyền nhanh chóng. Nguyên do của việc này là do Tiền thiếu gia của Liệp Lang Bang trước đây đã có mâu thuẫn với Ngân Lôi Xà – Hồ Giảo tại chính Ảo Nguyệt Lâu này.
Nghe tới đây, Tiểu Phàm thầm cười trong lòng. Hắn sao không nhớ lần tranh đấu phách mại một năm trước cơ chứ. Chỉ vì tranh giành một buổi hẹn với Tuyết Liên tiểu thư mà Tiền Minh Tâm đã kết thù oán với tên Hồ Giảo kia.
Câu chuyện chưa dừng lại tại đó. Từ lúc Liệp Lang Bang công khai đối đầu với Ngân Lôi Xà, cũng tức là với Ngân Hiệp Hội của y. Người của Liệp Lang Bang gặp rất nhiều khó khăn, thường xuyên bị người của Ngân Hiệp Hội khi dễ. Nhưng lúc đó Bạch Hổ cũng nhảy vào. Với sự giúp đỡ của y, thế trận bắt đầu nghiêng về phía Liệp Lang Bang. Chỉ là một thời gian ngắn sau thì trong năm nhất xuất hiện một thế lực khác, lấy tên là Hỏa Long Hội. Hỏa Long Hội này tuy không liên kết với Ngân Hiệp Hội, nhưng lại công khai đối đầu với Liệp Lang Bang. Người của Hỏa Long Hội này cũng rất mạnh mẽ, nếu đem so sánh với Liệp Lang Bang thì chính là kẻ tám lạng, người nửa cân. Thành ra, cuối cùng thế trận đối đầu trở nên cân bằng.
Tiểu Phàm lại hỏi tiểu nhị về những người đứng đầu và thành viên cốt lõi của các thế lực thì được biết thêm một vài điều khá thú vị. Về phía Liệp Lang Bang, họ được chỉ huy bởi một Bang chủ và ba Đường chủ, ba nam, một nữ. Ba đường chủ của Liệp Lang Bang không ngờ lại chính là ba người Tiền Minh Tâm. Còn vị bang chủ kia thì rất thần bí, người ngoài không hề biết y là ai, chỉ biết rằng ba vị đường chủ luôn tuân theo chỉ thị của y! Y cũng không bao giờ trực tiếp chiến đấu, hay thể hiện thân thủ, lúc nào xuất hiện y cũng chỉ đội mũ chùm đầu, không nói năng gì nhiều và cũng không để ai thấy mặt.
Tiểu Phàm giật mình. Hắn thực sự tò mò, không biết bang chủ kia là người thế nào mà lại có thể thu phục được ba người bằng hữu của hắn. Hỏa Phượng tuy rằng bình thường đối với Tiểu Phàm luôn tỏ ra tinh nghịch, dễ thương, nhưng với người khác, nàng ta lại tỏ ra khá nóng nảy, bất tuân. Tiền Minh Tâm thì kiêu ngạo vô cùng, lại chỉ thích làm theo ý mình. Theo Tiểu Phàm nghĩ, có lẽ chỉ có Hà Anh là có thể bảo được hắn. Còn Uất Trì Lạc Nhạn thì khỏi nói rồi, hiếu thắng không ai sánh bằng. Chỉ nghĩ tới việc nàng ta chấp nhận đứng dưới trướng người khác, Tiểu Phàm đã cảm thấy khó tin rồi. Như vậy, trừ khi vị bang chủ kia phải là một người cực kì mạnh, hơn nữa tài chí, mưu lược có lẽ cũng không tầm thường. Có ý tứ! Tiểu Phàm thực sự cảm thấy hứng thú với thần bí nhân vật này.
Còn về Hỏa Long Hội. Người đứng đầu là Liêu Bạch Long, dưới trướng y có tam vị hộ vệ, danh tự lần lượt là Mạc Thiếu Quân – Thổ Vệ, Liên Tùng Tử - Thủy Vệ và Hoàn Cát Ninh – Mộc Vệ. Họ có khoảng sáu, bảy mươi hội viên, so với Liệp Lang Bang cũng không mấy cách biệt. Nghe cái tên Liêu Bạch Long, Tiểu Phàm cảm thấy ngờ ngợ, nhưng không sao nhớ ra đã từng nghe cái tên đó ở đâu trước đây.
Hắn lại hỏi vì sao mọi người lại gọi ba người Tiền Minh Tâm là thiếu gia, tiểu thư, nghe qua thực không phù hợp lắm với cái danh tự Liệp Lang Bang mang đầy tính chiến đấu kia. Người tiểu nhị mới nói đó là do Liệp Lang Bang là đại phú hào! Liệp Lang Bang ban đầu khi bị Ngân Hiệp Hội chèn ép đã rơi vào thời kì khủng hoảng. Nhưng lúc đó, Tiền Minh Tâm đã bắt đầu một kế hoạch đặc biệt. Đó chính là kinh doanh bằng việc săn ma thú. Ban đầu họ chỉ đi săn ma thú trong Đông lâm rồi trở về bán lại ma tinh hạch, da, lông của ma thú cho học viên trong trường. Nhưng việc này tất nhiên bị Ngân Hiệp Hội nhanh chóng phát hiện và giở mọi thủ đoạn để chèn ép, đe dọa, bán phá giá, cướp khách hàng, rất nhiều thủ đoạn khác nhau đều được dùng đến. Nhưng mà, Tiền Minh Tâm lại tiếp tục kế hoạch khác của y: Kế hoạch kinh doanh bằng nghề thủ công nghiệp. Liệp Lang Bang không biết đã cử người đi học việc từ lúc nào nhưng ngay khi Ngân Hiệp Hội tưởng rằng kế hoạch chèn ép của chúng thành công, thì Liệp Lang Bang lập tức mở ra một chuỗi các cửa hàng tại khu vực trung tâm. Nào là tửu điếm loại nhỏ, lò rèn, dược điếm, tiệm vải, tiệm quần áo và cả tiệm cầm đồ. Tất cả đều giúp Liệp Lang Bang kiếm được tiền! Ngân Hiệp Hội quyết không chịu thua, một thời gian sau cũng học đòi mở ra một số của hàng, nhưng buôn bán không được bao lâu thì sập tiệm. Đó cũng là bởi Ngân Hiệp Hội không có những thành viên mẫn cán học các nghề thủ công nghiệp đó.
Một hai tháng sau đó, Liệp Lang Bang vừa thu nhận thêm một số thành viên, đồng thời mở ra vài loại dịch vụ đặc biệt mới.
Một là dịch vụ cung cấp liệp sát đội! Loại dịch vụ này chính là Liệp Lang Bang cung cấp cho khách hàng một tổ đội cùng đi liệp sát ma thú trong đông lâm, phí dịch vụ tính bằng phần trăm thành quả thu được. Dịch vụ này không chỉ hiệu quả mà còn tính phí rất rẻ, cho nên nhanh chóng trở thành thương hiệu của Liệp Lang Bang.
Dịch vụ thứ hai là trao đổi tiền! Cái gọi là trao đổi tiền chính là trao đổi từ tiền thật ra Vô Cực Tệ, sau đó kiếm lời từ sự chênh lệch. Không rõ làm cách nào, nhưng Tiền Minh Tâm lại có thể liên kết với các mối giao thương biên ngoài học viện! Cho nên số tiền thật được đổi ra, Liệp Lang Bang lại đem ra bên ngoài học viện, mua bán các loại dược vật, vật phẩm, vải vóc với giá rẻ, và đem vào học viện để bán kiếm lời. Nhờ đó mà từ cái ảo (Vô Cực Tệ) mà chuyển thành lời thật. Tuy nhiên việc này cũng không phải dễ thực hiện, bởi vì nó đòi hỏi bên trong tài khoản tổng của Liệp Lang Bang luôn phải tồn tại một số lượng Vô Cực Tệ và tiền thật vô cùng lớn. Loại dịch vụ này giống như việc buôn tiền và đầu tư tại địa cầu vậy.
Cuối cùng, loại dịch vụ thứ ba, cũng là loại dịch vụ giúp Liệp Lang Bang kiếm nhiều tiền nhất: buôn bán thông tin! Bởi vì có một chuỗi các cửa hàng mà Liệp Lang Bang mở ra khắp Học viện cho nên việc thu thập thông tin của họ là cực kì hiệu quả. Hơn nữa, việc tổ chức dịch vụ cung cấp liệp sát đội đã giúp cho Liệp Lang Bang biết và tổng hợp được thông tin về các khu vực hoạt động của ma thú tại Đông Lâm một cách nhanh chóng và chính xác từ phía khách hàng. Thông tin này đặc biệt có giá trị, bởi vì ngoài việc nhận trợ cấp hàng tháng thì cách mà học viên chủ yếu kiếm được Vô Cực Tệ chính là bán lại các ma tinh hạch và bộ phận có giá trị của ma thú cho học viện. Nhưng đâu phải đơn giản mà kiếm được khu vực ngon nghẻ săn ma thú. Muốn biết khu vực tốt ư? Đưa tiền cho Liệp Lang Bang, ngươi sẽ được biết! Nhưng thông tin này lại rất đắt đỏ, bởi vì một khi thông tin này được mua thì khả năng nó bị lộ là khó tránh khỏi, bằng chứng chính là Hỏa Long Bang đã từng cử người giả làm khách hàng đi mua thông tin rồi công bố thông tin khu vực ma thú ra nhằm phá hoại việc buôn bán của Liệp Lang Bang, tất nhiên hành động này đã bị tính phí bằng một số Vô Cực Tệ không nhỏ. Sau đó, để tránh việc này xảy ra lần nữa, Liệp Lang Bang đã nghĩ ra một dịch vụ mới: đó là cung cấp tổ đội liệp sát ma thú cùng với khu vực liệp sát. Đầu tiên khách hàng sẽ phải trả phí để thuê liệp sát đội, sau đó nếu muốn đến được khu vực liệp sát tốt thì sẽ phải trả thêm phí cho Liệp Lang Bang. Nhưng trên đường đi tới khu vực đó, khách hàng sẽ bị bịt mắt, và được “hộ tống” đến nơi. Như vậy vừa tăng được giá trị dịch vụ, đồng thời còn giữ được bí mật vị trí những bãi ma thú tốt. Tất nhiên nếu ngươi trả một cục thì sẽ mua được thông tin về khu vực đó, nhưng mà số tiền bỏ ra thường khá lớn, cho nên đa phần mọi người ai cũng chọn dịch vụ của liệp sát đội...
Cứ thế Liệp Lang Bang nhanh chóng trở thành đại phú hào trong toàn học viện, bỏ xa toàn bộ các thế lực khác về mặt tài lực. Người của Liệp Lang Bang ư? Ai không là thiếu gia, tiểu thư cơ chứ? Ai mà không có lương tháng cả năm, sáu triệu Vô Cực Tệ? Cứ phải gọi là ăn tiêu không phải nghĩ...
Cho nên, mọi người không biết từ lúc nào đã gọi ba vị đường chủ của Liệp Lang Bang là thiếu gia, tiểu thư. Đại đường chủ Uất Trì Lạc Nhạn là Nhị thiếu gia. Nhị đường chủ Tiền Minh Tâm là Tam thiếu gia. Tam đường chủ Triệu Hỏa Phượng là Tứ tiểu thư. Sở dĩ có thứ tự như vậy là bởi vì trên họ còn có một Đại thiếu gia – Liệp Lang Bang thần bí chi bang chủ!
Tiểu Phàm nghe xong thì cảm thấy phải thán phục tới sát đất tài năng kinh doanh đáng sợ của Tiền Minh Tâm. Từ đầu đến cuối, dường như mỗi bước đi của cả ta và địch đều nằm trong tính toán của y cả. Hắn đã đi trước kẻ địch ít nhất là hai bước trong ván cờ này.
Tiểu Phàm nói lời đa tạ với người tiểu nhị, rồi chỉ biết ngồi một chỗ than thở: Thật sự không ngờ mình bỏ lỡ nhiều việc tới vậy!
Hắn bỗng nhớ lại câu chuyện của hai người nam tử lúc trước hắn nghe lóm được trong khu chợ. Tiểu Phàm cười cười, tự nghĩ: Hà. Xem ra Tứ tiểu thư đạt Dẫn khí kì đỉnh phong kia chính là Hỏa Phượng rồi.Tu luyện cũng ghê gớm thật. Hơn nữa hai người nằm trong Thập nhị thánh tướng của Liệp Lang Bang xem ra là Lạc Nhạn và Minh Tâm đi. Tưởng rằng trở về sẽ có cơ hội bỏ xa họ. Nhưng thật không ngờ không phải chỉ có mình là cố gắng.
Hắn lại nghĩ đến thần bí bang chủ kia, càng nghĩ càng muốn gặp đối phương, Thật không đoán nổi diện mạo y thế nào? Hắn căn bản không lo không gặp được đối phương, với quan hệ của hắn và ba người Tiền Minh Tâm, hắn hoàn toàn yên tâm.
- Hết Chương 63 -
- Đúng là không gì sung sướng bằng hai chữ tự do a...
Đi bộ từ Tử Vân Thành tới chân Vô Cực Sơn chỉ mất khoảng một canh giờ, giờ Tiểu Phàm cưỡi ngựa phi nước đại, chẳng mấy chốc đã thấy phía xa xa là chạm gác đầu tiên của Vô Cực Học viện. Hắn nhớ ngày nào còn cùng Hỏa Phượng tới tham dự Truy Phong Hội, vậy mà bây giờ cũng đã một năm rồi.
Đến nơi, Tiểu Phàm xuống ngựa, dắt tới trước trạm gác dưới chân núi. Hai học viên làm nhiệm vụ canh gác vừa thấy có người tiến tới thì vội vã chạy lại, chặn hỏi. Tuy họ đều thấy trang phục của Tiểu Phàm, nhưng cái này chưa chứng minh được gì nhiều. Trang phục đâu phải khó giả mạo đâu. Tiểu Phàm chào hỏi rồi nhanh chóng đưa lệnh bài thân phận ra cho họ xem. Hai học viên kia kiểm tra cẩn thận, nhưng hơi thắc mắc, hỏi:
- Ừm. Lệnh bài thân phận của Học viện thì không thể giả được rồi. Nhưng mà sao trong đây ghi ngươi mới là học viên năm nhất vậy?
Tiểu Phàm đương nhiên xác nhận nói:
- Thì tiểu đệ chính là học viên năm nhất mà.
Hai người kia nhìn nhau. Một người nói:
- Sao có thể? Học viên năm nhất vừa thi hết môn cả rồi mà... Giờ trên lệnh bài phải chuyển thành năm hai rồi chứ?
Một người lại chợt nhận ra điều gì nói:
- Ế. Này, sao ngươi là học viên năm nhất mà lại từ ngoài vào? Học viên năm nhất đâu có lí nào được ra ngoài đâu.
Tiểu Phàm trả lời:
- Đệ theo chỉ thị của sư phó mà ra ngoài huấn luyện từ một năm trước. Giờ mới trở về.
Hai người kia nhìn nhau, nói:
- À. Ra thế. Nếu thế thì chắc là do ngươi không thi hết môn với cũng không ở trong học viện nên lệnh bài thân phận không có thay đổi gì so với một năm trước. Mà sư phụ ngươi là ai?
Tiểu Phàm đáp:
- Là Lôi lão sư – trưởng bộ môn luyện thể.
Hai người hơi hơi suy nghĩ, dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhìn người trước mặt có vẻ thành thật, nên cuối cùng cũng cho hắn lên núi.
Tiểu Phàm leo lên sơn đạo, rồi nhanh chóng tới thạch đài mà khi trước học viện từng tổ chức sơ tuyển. Hắn nói chuyện với một vị sư huynh tại chốt gác này vài câu. Thực chất cũng không phải trình bày nhiều, những gì cần nói, phía dưới kia cũng đã khai báo cả rồi. Người kia chạy tới chỗ phòng gác, kéo cái cần gạt xuống. Tiểu Phàm leo lên mộc xa chạy trên đường ray hướng lên đỉnh núi. Hắn cảm giác cảnh sắc xung quanh vẫn giống như lần đầu tiên dùng cái thứ này. Tuy rằng đây là một đường ray khác nhưng xung quanh cây vẫn là cây, đất vẫn là đất, cảm giác vẫn thật nhớ lắm. Tiểu Phàm kê cằm lên cửa sổ, mỉm cười nhìn đất, nhìn trời, rồi lại nhìn mây...
...
Hắn xuống khỏi mộc xa, tiến nhập khu vực tiếp khách tại phía nam của Học viện. Hắn đi thẳng một lèo tới khu vực trung tâm. Tiểu Phàm hỏi thăm một chút tới nơi rút Vô Cực tệ gần nhất. Nhìn tài khoản của mình hắn cũng không nhịn được, miệng cứ ngoác ra cười sung sướng: mỗi tháng là ba triệu Vô Cực tệ, một năm, chính là ba mươi sáu triệu a... Giàu rồi! Cuối cùng hắn cũng cảm thấy giàu rồi!
Tiểu Phàm chạy đi quanh chợ, mua đủ thứ nguyên liệu nấu ăn. Thỉnh thoảng lại dở cuốn sách của Lão Quái ra xem, rồi lại chạy đi mua thêm nguyên liệu khác. Nhìn thấy cái gì ngon ngon, hắn lại vung tiền ra mua ăn cho đã đời. Nào là bánh thủy liên, kẹo đường quấn, kẹo hồ lô... Lượn vòng vòng một lúc, không ngờ đã tới năm giờ chiều, Tiểu Phàm tay sách nách mang, lưng đeo tay nải, mồm thì ngồm ngoàm nửa cái bánh Tam Tỉnh (bánh này tương truyền do một người tên Tam Tỉnh sáng tạo ra nên đặt tên như vậy), cứ như thế hắn đi về phía kí túc xá dưới ánh mắt soi mói kì lạ của mọi người.
Tiểu Phàm tiêu mãi vẫn chưa hết một triệu Vô Cực tệ, nhìn quần áo của bản thân. Hắn lại chạy vào một cửa hàng quần áo, không cần mặc cả, mua luôn ba bộ, rồi không ngờ còn nhảy chân sáo, chạy về tới tận kí túc xá...
Vào đến cửa, nhìn thấy khuôn viên lá khô rải rác khắp sân, nhà cửa thì bụi bặm, xem qua thì bắt đầu hơi giống với nơi bị bỏ hoang lâu ngày... Tiểu Phàm chỉ biết cười khổ, tiến nhanh về phòng, truyền chân khí mở cửa, rồi đặt mọi thứ xuống. Vẫn là phải làm lao động công ích trước ha!, tự cười một mình, hắn với cây chổi mới mua, bắt đầu dọn lại cả tiểu viện!
...
Dọn xong tất cả, mệt mỏi rã rời, Tiểu Phàm với lấy một chén nước, ngồi trên bậc thềm cửa, ngắm nhìn bầu trời đêm đã đầy sao. Không gian sao tĩnh lặng lạ thường, tiếng gió vi vu thổi tới từ sau hậu viện nghe thật rõ. Rồi côn trùng chậm rãi kéo dài từng nốt trong bản nhạc u buồn kì lạ của chúng.
Hắn tự nhiên buột miệng nói:
- Tiểu Nguyệt, đêm nay trời trong quá mà không có trăng ha!?
Nói đoạn, hắn bỗng nhiên nhận ra, thì ra hắn lại ăn nói linh tinh rồi. Tiểu Nguyệt đâu có ở đây cùng hắn ngắm trời đêm. Lúc bọn hắn chưa chính thức quen nhau, có lần hắn hỏi nếu một tràng trai có thể lấy cho nàng mặt trăng thì nàng có đồng ý làm bạn gái của kẻ đó hay không? Nàng nói chuyện đó đâu thể. Nhưng mà nếu có người làm được, nàng nguyện ý. Lúc đó hắn chỉ cười, nàng nhìn hắn cười, mặt đỏ lên đáng yêu lắm. Nàng đâu có biết, nàng mắc lừa hắn rồi. Chiều tan học một hôm sau đó, hắn đột nhiên gọi video với nàng. Hắn nói, hắn mang mặt trăng tới. Nàng nói giờ còn sáng làm gì có trăng. Thế là góc quay camera của hắn chuyển ra đằng trước. Trên màn hình điện thoại chính là nàng đang đứng dưới gốc bàng trong ánh dương buổi chiều. Nàng đỏ mặt, nhìn quanh, thấy hắn đang ở cuối sân trường. Hắn ghé sát vào điện thoại, nói: “Em phải giữ lời đó”...
Kỉ niệm tràn về trong tâm trí Tiểu Phàm khiến lòng hắn nặng nề quá. Thở dài một hơi, tự nói:
- Tiểu Nguyệt, rồi anh sẽ lại đem mặt trăng đến cho em. Anh nhớ em lắm..
Nói đoạn, hắn rút thái đao trong người ra, chém lấy một đoạn gỗ từ cán chổi, bắt đầu vụng về gọt đi từng lớp, từng lớp gỗ.
...
Sáng sớm, tại ký túc xá số 406.
Bặp bặp bặp... âm thanh không ngừng vang ra từ nhà bếp, chính là tiếng thái đao không ngừng bổ xuống thớt gỗ.
“Nấu nướng chia làm nấu, xào, rán, chiên, hấp, luộc, hầm; chú ý đến cắt, chặt, thái, móc, gọt, lạt, băm. Món Cung Bảo Kê Đinh (gà xào Cung Bảo), chú trọng đến cách thái nguyên liệu, bất luận là cứng, mềm, sống, chín, cấu tạo phân bố dọc, ngang, đều phải xắt thành hơn ngàn miếng to nhỏ đều nhau, nhát dao nào không đều, miếng thịt đó sẽ dính vào nhau, sẽ không còn được xem là “Cung Bảo Kê Đinh” hảo hạng!”
Những lời hướng dẫn trong cuốn sách cũ kĩ như sống lại trong đầu Tiểu Phàm, trong từng nhát đao vung ra, chặt xuống. Suốt một năm hắn chưa từng thực sự động đến trù nghệ, hiện tại tính ra mới là lần thứ hai chính thức nấu món Cung Bảo Kê Đinh này. Nhưng, một năm qua, dù huấn luyện có khủng khiếp tới đâu, dù bản thân có mệt mỏi tới mức nào, hắn vẫn luôn cố gắng thực hành tâm tưởng thao luyện hằng đêm. Nếu nói rằng một năm trước, đối với Đinh gia đao pháp, hắn chỉ giống như một đứa trẻ quan sát người ta dùng đao từ xa, thì bây giờ hắn đã trở thành một con người khác hẳn rồi. Đao – đối với hắn mà nói, không chỉ còn là một vật mà hắn chỉ có thể nhìn từ xa nữa...
“Xèo. Xèo....”, Tiểu Phàm bỏ nguyên liệu vào chảo lớn đã nóng ran. Một tay hắn nhanh chóng đảo đều nguyên liệu, tay còn lại với lấy gia vị bỏ thêm vào...
Chẳng mấy chốc mùi thơm đã bốc lên từ căn nhà bếp nhỏ. Tiểu Phàm nhấc chảo, bày món Cung Bảo Kê Đinh ra đĩa. Mùi hương đúng là không chê vào đâu cho được. Có điều, trên khuôn mặt hắn vẫn không hiện lên nét vui mừng, mà ngược lại còn có chút lo lắng. Hắn vẫn còn nhớ lần nấu trước, đĩa xào cũng thơm phức như thế này, nhưng do kĩ thuật thái nguyên liệu tệ hại lúc đó mà Tử Vân Kê và Tiểu Ngư Tảo kết hợp tạo ra vị đắng tới ăn không nổi. Cuối cùng hắn phải bỏ đi toàn bộ nguyên liệu. Hắn lo lắng lần này chuyện tương tự lại xảy ra.
Hắn xúc một miếng nhỏ, nếm thử (căn bản là hắn sợ đắng nên không dám ăn miếng lớn mà thôi).
Ưm..., Tiểu Phàm kinh ngạc, sung sướng thốt lên: “Ngon!”
Trong miệng hắn lan tỏa mùi thơm và vị đậm đà đặc trưng của món xào. Toàn bộ nguyên liệu đều được thái nhỏ, cho nên mùi vị của Tử Vân Kê, Tiểu Ngư Tảo, Tử Quả, Băng Lựu Củ,... đều hòa quyện vào nhau.
Tiểu Phàm cảm thấy vui sướng vô cùng: cuối cùng hắn cũng đã nấu được một món mà con người ăn được! Hắn tiếp tục thưởng thức đĩa thức ăn. Nhưng càng ăn, Tiểu Phàm càng cảm thấy có cái gì đó không đúng trong thành phẩm này... Phải rồi! Không có hiệu quả của linh thực! Tiểu Phàm nhíu mày suy nghĩ. Hắn quả thực đánh giá cao mùi vị của món này, nhưng mà nếu không xuất hiện hiệu ứng linh khí thì không thể tính là linh thực được. Như vậy nguyên liệu bỏ ra quả thực không đáng tí nào. Toàn bộ chỗ nguyên liệu này đều chứa linh khí, cho nên nếu so với nguyên liệu nấu ăn bình thường thì rõ ràng là đắt hơn nhiều.
Vội vã tra lại cuốn sách cũ của Lão Quái, Tiểu Phàm ngẫm lại quá trình nấu ăn của mình, nhưng quả thực hắn đã thuộc làu làu những dòng chữ hướng dẫn này rồi, cho nên không thể nào làm sai được. Vậy thì rốt cuộc là lỗi lầm ở đâu?
Xem ra phải đi hỏi lão quái rồi? Hơn nữa cũng một năm rồi, ít nhất cũng phải đi chào hỏi ông ấy..., Tiểu Phàm lắc đầu, nghĩ thầm. Xử lí hết đĩa ăn sáng, hắn chỉnh trang lại y phục rồi rời khỏi tiểu viện.
...
Lão Quái vẫn nằm trên cái ghế đẩu ở góc phòng như mọi khi. Tiểu Phàm vừa bước vào tài các, Lão Quái đã cất tiếng:
- Về rồi hả?
Tiểu Phàm vui vẻ cười nói:
- Tiền bối hảo... Dạ, vãn bối mới trở về. Người khỏe chứ ạ?
Lão Quái mở mắt ra, nói:
- Ta vẫn vậy thôi. Thế nào? Lại có chuyện gì muốn hỏi ta đây?
Tiểu Phàm cười cười:
- Đúng là không qua được mắt tiền bối. Thực sự thì vãn bối muốn hỏi về món Cung Bảo Kê Đinh.
- Nói đi.
- Sáng nay vãn bối đã thử làm món đó, nhưng vấn đề là hiệu ứng linh khí không xuất hiện. Vãn bối đã xem lại hướng dẫn nhưng mà không tìm ra điểm sai của mình ở đâu. Mong tiền bối chỉ giáo.
Lão Quái mỉm cười, nói:
- Xem ra ngươi cũng không đến nỗi chểnh mảng việc luyện tập. Được rồi, ta sẽ giúp ngươi, nhưng mà sẽ tính là một lần ngươi mang món ăn tới thử, được chứ?
Tiểu Phàm cau mày. Hắn vốn định qua mặt lão đầu này, nhưng không ngờ lão ta triệt để tính toán tới vậy. Không còn cách nào khác, Tiểu Phàm đành đống ý với điều kiện của Lão Quái.
- Ngươi mang thành phẩm tới chứ?
Lão Quái hỏi.
Tiểu Phàm mở cặp lồng đã mang sẵn theo, mùi hương thơm phức lập tức lan tỏa trong phòng.
Hai tay đưa chiếc thìa cho Lão Quái, Tiểu Phàm hồi hộp đứng sang một bên.
Đầu tiên, Lão Quái hít một hơi sâu, dường như để cảm nhận mùi thơm của món ăn. Ông xúc một miếng nhỏ, nếm thử. So với Tiểu Phàm, ông nhai kĩ và lâu hơn nhiều...
Ông đặt thìa xuống, cười nói:
- Không tệ. Ít nhất thì không bị đắng.
Tiểu Phàm đỏ mặt khi nghĩ lại thành phẩm đầu tiên của mình. Hắn tự nhủ, đúng là cao thủ, nói cái trúng ngay điểm mấu chốt.
Hắn vội vã hỏi:
- Vậy vấn đều của vãn bối ở đâu vậy?
Lão Quái đáp:
- Vấn đề ở chỗ ngươi chưa canh được thời gian cho nguyên liệu và thứ tự của chúng!
- Hả? Lại còn cả vấn đề này sao?
Tiểu Phàm ngạc nhiên.
- Phải. Nói cho ngươi biết. Không cần nói tới linh phẩm, dù là thức ăn thông thường thì thời gian bỏ nguyên liệu vào cũng rất quan trọng với một số món ăn. Huống hồ, đây còn lại là linh phẩm nữa. Mỗi nguyên liệu sử dụng trong linh phẩm đều có chứa linh khí nguyên tố bên trong. Cho nên sự phối hợp đúng lúc, đúng thứ tự mới có thể tạo nên hiệu ứng linh khí. Thậm chí, với cùng một món ăn, thứ tự, thời gian nguyên liệu cho vào khi nấu khác nhau thì sẽ tạo ra những hiệu ứng mạnh yếu, thuộc tính khác nhau...
Mí mắt Tiểu Phàm giật giật... Con mẹ nó chứ! Phức tạp như vậy thì không phải nói là thiên biến vạn hóa hay sao?
Việc sử dụng nguyên liệu theo thứ tự có ảnh hưởng trong nấu món ăn thông thường hắn vốn đã biết, nhưng hắn thật sự không ngờ tới là trong trong nấu linh phẩm, việc này còn ảnh hưởng tới sự hình thành nguyên tố hiệu ứng nữa.
Hắn lại hỏi:
- Tiền bối, tại sao trong sách hướng dẫn không hề có chút thông tin nào về việc này vậy?
Lão Quái cười:
- Tại vì căn bản không hướng dẫn được! Việc này còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, ví như là cường độ của ngọn lửa hay là độ tươi, độ thành thục của nguyên liệu, chất lượng của nguyện liệu... Nói chung là mỗi linh trù sư đều phải tự tìm hiểu, thí nghiệm, cảm nhận và tìm ra cách riêng để giải quyết vấn đề này. Ngoài ra thì còn một vấn đề nữa...
Tiểu Phàm khiêm nhường nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo cho.
- Món này của ngươi, nói đúng thì không phải món xào đâu.
- Hả? Ý tiền bối là sao?
- Món của ngươi là món hầm thì giống hơn đó. Hương vị của nguyên liệu trong đĩa này hoàn toàn quyện vào nhau. Nếu là món Cung Bảo Kê Đinh chính hiệu, thì dù tất cả đều được sắt hạt lựu, nhưng Tử Vân Kê vẫn phải là Tử Vân Kê, Tử Quả vẫn phải là Tử Quả. Chính vì ngươi đã không thể canh thời gian bỏ nguyên liệu và thứ tự một cách chính xác nên ngoài việc mất hiệu ứng linh khí, thì còn gây ra việc này nữa. Tất cả nguyên liệu gần như nều bị nấu cùng một thời gian, thứ cần giữ độ dai thì không dai, thứ cần giữ hương thì chỉ còn một nửa...
Tiểu Phàm nghe liền cảm thấy thật có lí. Thực chất nguyên lí này rất hiển nhiên, nhưng mà hắn lại không nghĩ đến chuyện này lúc trước.
Tiểu Phàm lại hỏi tiếp:
- Vậy chỉ có cách là vãn bối tự làm và tự nghĩ ra cách nhận biết thời gian và thứ tự thôi sao?
Lão Quái gật đầu, đáp:
- Phải. Nhưng trước tiên ngươi cần nắm rõ linh khí nguyên tố và đặc điểm trong từng nguyên liệu đã. Như thế, sau đó thực nghiệm dần mới có hiệu quả được.
- Đa tạ tiền bối.
- Được rồi. Bây giờ ngươi có thể về tiếp tục thí nghiệm được rồi. Nhưng mà nhớ là ngươi chỉ còn hai lần đem tới cho ta thử thôi đấy.
Tiểu Phàm gật đầu, nói:
- Vãn bối đã hiểu. Vậy vãn bối xin cáo từ.
...
Hắn đi dạo trong khu chợ trung tâm học viện nhằm tìm mua một lượng lớn nguyên liệu dành cho việc thí nghiệm trù nghệ.
Đang đi, Tiểu Phàm bỗng nghe được câu chuyện của hai người thanh niên phía trước.
Người bên trái nói:
- Nè nghe nói có Tứ tiểu thư của Liệp Lang Bang đã tiến nhập Dẫn Khí đỉnh cấp rồi đấy. Trận đấu gần đây, nàng ta đã đánh cho đối thủ tơi bời khói lửa luôn.
Người bên phải lại nói:
- Xời ơi. Thông tin đó ta biết lâu rồi. Có tin mới đây này, ngươi muốn nghe không?
- Tin gì?
- Hé hé... Tứ tiểu thư của Liệp Lang Bang đã tiến nhập vị trí thứ mười lăm của Chiến Bảng niên khóa chúng ta rồi!
- Cái gì? Tiến nhập chiến bảng?
Người thanh niên còn lại kinh ngạc. Nhưng sau đó lại tỏ vẻ nghi hoặc:
- Ngươi có nói thật không đó? Sao có thể? Nếu nàng ta tiến nhập Chiến bảng thì ai cũng phải biết rồi chứ. Làm sao một thông tin lớn như thế mà ta không biết được?
Người kia cười đắc ý, đáp:
- Đó là bởi trận đấu giành đệ thập ngũ vị trí của Tứ tiểu thư mới diễn ra hôm qua thôi. Hơn nữa, trận chiến đó không được công khai!
- Hả? Thế làm sao ngươi biết? Đừng có nói xạo đấy.
- Ha ha... Ta là ai chứ? Bằng hữu của ta là người của Liệp Lang Bang đó nha. Thông tin này sẽ sớm được công bố thôi. Ngươi cứ chờ xem.
- Năm nhất chúng ta đúng là nhiều sóng gió nhỉ. Không ngờ chỉ sau một năm, chiến bảng đã vì Liệp Lang Bang mà thay đổi tới ba người lận. Thậm chí còn có hai người lọt vào Thập nhị địa chi thánh tướng nữa chứ.
- Phải đó. Thực lực Liệp Lang Bang ngày càng mạnh. Lại còn minh tranh ám đấu với mấy người ở khóa trên. Thật không đơn giản.
- Đặc biệt là với Ngân Lôi Xà của năm ba... Chà chà, dù có liên minh với Bạch Hổ năm hai, nhưng mà thế lực phía sau của Ngân Lôi Xà cũng không phải vừa. Hơn nữa, một năm vừa rồi, y dã dành toàn bộ thời gian để bế quan. Theo ta, chỉ sợ sang năm học mới, khi Ngân Lôi Xà xuất quan, thực lực sẽ tăng mạnh. chúng ta sẽ lắm có trò vui để xem đó.
Nghe câu chuyện của hai người, Tiểu Phàm liền nhíu mày. Cái Liệp Lang Bang này không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là một thế lực của năm nhất. Nhưng hắn cũng nhận ra mình đang quá mù tịt thông tin. Một năm qua, tại học viện chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện. Người ta thường nói thông tin là sức mạnh, kẻ nào mù thông tin chính nhược giả, kẻ nắm được thông tin chính là bá chủ. Nghĩ tới đây, hắn quyết định gặp đám người Tiền Minh Tâm, và Hỏa Phượng sớm hơn. Theo kế hoạch, hắn định dành thêm mười ngày thời gian nữa để tập trung tu luyện mà không bị quấy rầy, nhưng xem ra ý định này phải thay đổi rồi.
Tiểu Phàm không để ý tới hai người kia nữa, liền chạy đi tìm nơi gửi thư tín trong khu vực trung tâm. Hắn viết liền ba lá thứ gửi cho Tiền Minh Tâm, Hỏa Phượng và Uất Trì Lạc Nhạn. Nội dung đều để thông báo việc hắn đã trở về từ đợt huấn luyện, và hẹn gặp mặt tại Ảo Nguyệt Lâu tối nay.
Đang chuẩn bị trở về thì hắn nhớ tới một việc. Đó là, hắn vẫn là học viên năm nhất, hay nói đúng hơn là hắn đã bỏ học cả một năm tại Học viện. Nhớ lại lời hai người học viên làm nhiệm vụ gác tại chân núi, Tiểu Phàm nhanh chóng quay trở lại Quản Sự Phủ.
Tiến vào Nhân Sự Các bên trong, Tiểu Phàm cất tiếng chào hỏi:
- An Cô hảo. Người khỏe chứ?
An Cô vừa trông thấy Tiểu Phàm, liền ngạc nhiên hỏi:
- Hả? Không phải là Lâm Tiểu Phàm sao? Ngươi đã trở về khóa huấn luyện của Lôi lão sư rồi à?
Tiểu Phàm đáp dạ, rồi nói tiếp:
- Vãn bối tới đây trước là để vấn an người. Sau là có chuyện muốn hỏi.
An Cô vui vẻ nói:
- Có chuyện gì cứ nói đi.
- Dạ. Vãn bối mới trở về, cho nên tới đây để báo danh là một. Ngoài ra còn muốn hỏi về chuyện học hành của vãn bối. Như người cũng biết, vãn bối đã huấn luyện ở bên ngoài một năm, cho nên không hề học hành gì cả. Giờ vãn bối không biết phải làm sao.
- À. Về chuyện này... dễ giải quyết thôi. Ngươi chỉ cần học bù là được.
- Học bù? Không phải ý người là vãn bối phải học lại toàn bộ chương trình học của cả một năm đấy chứ?
Tiểu Phàm khó khăn nuốt cái ực.
An Cô cười đáp:
- Phải. Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng quá. Việc này không phải lần đầu tiên xảy ra, cho nên học viện từ lâu đã có sắp xếp rồi. Học viện chúng ta tuy rằng cũng có yêu cầu học văn hóa, nhưng trọng tâm vẫn là hướng dẫn cho học viên tu luyện. Vì thế, lượng kiến thức văn hóa ngươi phải học cũng không nhiều lắm đâu. Với lại, bài thi kết thúc năm học cuối cùng thì chiến lực bản thân ngươi đã chiếm tới bảy mươi phần trăm rồi. Dù sao Học viện chúng ta là đào tạo tu luyện giả chứ đâu phải đào tạo thi sĩ, nho sinh. Phải không nào?
Nghe An Cô nói vậy, Tiểu Phàm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tự nhủ: xem ra cũng không đến nổi đáng sợ như mình tưởng tượng.
An Cô lại tiếp:
- Ngươi mau đưa lệnh bài thân phận của ngươi cho ta, ta sẽ kiểm tra và cập nhật thông tin cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm, có lẽ ngày mai thời khóa biểu của ngươi sẽ chuyển đến kí túc thôi. Sang tuần là ngươi có thể đi học bình thường rồi.
Tiểu Phàm nhận lại lệnh bài thân phận rồi hỏi tiếp về vấn đề thời gian học của hắn. Hắn tự hỏi nếu hắn phải học bù như vậy, thì không phải sẽ không bao giờ đuổi kịp các bạn học hay sao? Chả nhẽ hắn cứ bị “đúp” lại một năm học mãi à? An Cô mới cười, nói hắn không cần phải lo. Chuyện này phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân Tiểu Phàm thôi. Chỉ cần hắn chăm chỉ, thì thời gian học cũng sẽ rút xuống. Chuyện này đã có nhiều tiền lệ, cho nên học viện đã quyết định số thời gian học bù của học viên như Tiểu Phàm là không cố định, chỉ cần hắn có thể thi qua môn thì sẽ kết thúc môn học đó. Việc này gần giống với học tín chỉ của đại học ở địa cầu, nhưng thậm chí còn tân tiến hơn. Quy trình giáo dục này đặc biệt tốt cho những người có khả năng tự học cao. An Cô nói chỉ hắn cần nỗ lực, thời gian học bù có thể rút ngắn xuống năm tháng, thậm chí là ba tháng.
...
Bảy giờ tối, tại Ảo Nguyệt Lâu...
Tiểu Phàm tiến vào cửa, đặt một bàn, ngồi xuống. Một người tiểu nhị chạy tới, hỏi:
- Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?
Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Ở đây có món Cung Bảo Kê Đinh không?
- Cung Bảo Kê Đinh?
Người tiểu nhị hơi suy nghĩ rồi, đáp một cách chắc chắn:
- Xin quý khách thứ lỗi. Món này hiện chúng tôi chưa có.
Tiểu Phàm ngạc nhiên, Nơi này mà cũng không có sao? Nhưng rồi lại nghĩ, Cũng phải thôi. Món này chắc hẳn là tuyệt phẩm của Đinh gia. Trù sư không nắm được Đinh gia đao pháp, làm sao có thể làm được.
Hắn cười nói:
- Vậy có thể cho ta vài món nhắm và một bình rượu trước được không? Chốc nữa, bằng hữu của ta tới, chúng ta sẽ gọi thêm sau.
Người tiểu nhị đáp:
- Được thôi. Đồ nhắm sẽ mang ra ít phút nữa thôi.
Người tiểu nhị đang chuẩn bị rời đi, Tiểu Phàm đột nhiên gọi lại nói:
- À đúng rồi. Huynh đệ, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?
Nói đoạn, hắn lấy ra năm đồng tệ để lên bàn.
Người tiểu nhị cười vui vẻ, chộp lấy năm đồng tệ, nhét nhanh vào áo, nói:
- Quý khách cứ căn dặn.
Tiểu Phàm nói:
- Xin hỏi huynh đệ có biết thông tin gì về ba người tên Tiền Minh Tâm, Triệu Hỏa Phượng và Uất Trì Lạc Nhạn không?
Người tiểu nhị đột nhiên nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt lạ thường, y hỏi:
- Quý khách vừa đi ra ngoài một thời gian dài mới trở về sao?
Tiểu Phàm ngạc nhiên, đáp:
- Đúng vậy. Nhưng sao huynh đệ biết?
Tiểu nhị kia gật gù như nói “thảm nào”, rồi đáp:
- Ba vị mà quý khách vừa nói tới rất nổi tiếng. Ai mà không biết những thông tin về họ chứ? Quý khách hỏi như ta như vậy, tất nhiên ta có thể đoán ra rồi.
Thực lực ba người họ từ đầu đã rất tốt rồi. Không nổi cũng không được, Tiểu Phàm đã có phần đoán trước điều này, chỉ là xem ra danh tiếng của họ một năm qua hình như đã vượt quá dự đoán của hắn nhiều.
Người tiểu nhị tiếp:
- Ba vị này chính là cao thủ đứng đầu của Liệp Lang Bang đó! Họ mới chỉ là học viên năm nhất, nhưng tu vi đã mạnh lắm rồi. Với lại ba vị đó ai cũng anh tuấn, mĩ miều. Chà, nhiều học viên hâm mộ họ lắm.
Liệp Lang Bang? Tiểu Phàm giật mình không ngờ ba người bằng hữu của mình lại dính dáng tới cái Liệp Lang Bang gì đó kia. Hắn hỏi tới:
- Ta rời khỏi học viện một thời gian khá lâu rồi, cho nên không biết Liệp Lang Bang này. Huynh đệ có thể nói cho biết chút thông tin được không?
Người tiểu nhị đã nhận tiền của Tiểu Phàm nên vui vẻ kể lại một số chuyện cho Tiểu Phàm nghe. Theo lời kể của y, Liệp Lang Bang này thành lập vào khoảng nửa năm trước. Lúc đầu họ chỉ có bốn thành viên. Nghe thì có vẻ buồn cười. Ai đời lập một thế lực lại chỉ có bốn người. Nhưng sau đó, chỉ hơn một tuần, số thành viên đã trở thành mười lăm người. Số thành viên như vậy cũng là tương đối khá rồi. Sau đó, Liệp Lang Bang liên tục khiên chiến những cường giả của năm nhất. Điểm đặc biệt là họ thắng rất nhiều. Lúc này, số thành viên của họ nhanh chóng đạt hơn năm mươi người. Cho nên, dần dần Liệp Lang Bang trở nên nổi tiếng. Sau đó, họ còn liên kết với Bạch Hổ - Hà Anh, công khai đối đầu với Ngân Lôi Xà – Đệ nhất nhân năm ba. Sự kiện này đã dấy lên một cơn chấn động không nhỏ trong học viện. Thực sự là chưa có tiền lệ nào trước đây: học viên năm nhất lại dám đối đầu công khai với học viên năm ba. Mọi người trong học viện bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện, nguyên cớ của vụ việc này. Sau rồi, một thông tin lan truyền nhanh chóng. Nguyên do của việc này là do Tiền thiếu gia của Liệp Lang Bang trước đây đã có mâu thuẫn với Ngân Lôi Xà – Hồ Giảo tại chính Ảo Nguyệt Lâu này.
Nghe tới đây, Tiểu Phàm thầm cười trong lòng. Hắn sao không nhớ lần tranh đấu phách mại một năm trước cơ chứ. Chỉ vì tranh giành một buổi hẹn với Tuyết Liên tiểu thư mà Tiền Minh Tâm đã kết thù oán với tên Hồ Giảo kia.
Câu chuyện chưa dừng lại tại đó. Từ lúc Liệp Lang Bang công khai đối đầu với Ngân Lôi Xà, cũng tức là với Ngân Hiệp Hội của y. Người của Liệp Lang Bang gặp rất nhiều khó khăn, thường xuyên bị người của Ngân Hiệp Hội khi dễ. Nhưng lúc đó Bạch Hổ cũng nhảy vào. Với sự giúp đỡ của y, thế trận bắt đầu nghiêng về phía Liệp Lang Bang. Chỉ là một thời gian ngắn sau thì trong năm nhất xuất hiện một thế lực khác, lấy tên là Hỏa Long Hội. Hỏa Long Hội này tuy không liên kết với Ngân Hiệp Hội, nhưng lại công khai đối đầu với Liệp Lang Bang. Người của Hỏa Long Hội này cũng rất mạnh mẽ, nếu đem so sánh với Liệp Lang Bang thì chính là kẻ tám lạng, người nửa cân. Thành ra, cuối cùng thế trận đối đầu trở nên cân bằng.
Tiểu Phàm lại hỏi tiểu nhị về những người đứng đầu và thành viên cốt lõi của các thế lực thì được biết thêm một vài điều khá thú vị. Về phía Liệp Lang Bang, họ được chỉ huy bởi một Bang chủ và ba Đường chủ, ba nam, một nữ. Ba đường chủ của Liệp Lang Bang không ngờ lại chính là ba người Tiền Minh Tâm. Còn vị bang chủ kia thì rất thần bí, người ngoài không hề biết y là ai, chỉ biết rằng ba vị đường chủ luôn tuân theo chỉ thị của y! Y cũng không bao giờ trực tiếp chiến đấu, hay thể hiện thân thủ, lúc nào xuất hiện y cũng chỉ đội mũ chùm đầu, không nói năng gì nhiều và cũng không để ai thấy mặt.
Tiểu Phàm giật mình. Hắn thực sự tò mò, không biết bang chủ kia là người thế nào mà lại có thể thu phục được ba người bằng hữu của hắn. Hỏa Phượng tuy rằng bình thường đối với Tiểu Phàm luôn tỏ ra tinh nghịch, dễ thương, nhưng với người khác, nàng ta lại tỏ ra khá nóng nảy, bất tuân. Tiền Minh Tâm thì kiêu ngạo vô cùng, lại chỉ thích làm theo ý mình. Theo Tiểu Phàm nghĩ, có lẽ chỉ có Hà Anh là có thể bảo được hắn. Còn Uất Trì Lạc Nhạn thì khỏi nói rồi, hiếu thắng không ai sánh bằng. Chỉ nghĩ tới việc nàng ta chấp nhận đứng dưới trướng người khác, Tiểu Phàm đã cảm thấy khó tin rồi. Như vậy, trừ khi vị bang chủ kia phải là một người cực kì mạnh, hơn nữa tài chí, mưu lược có lẽ cũng không tầm thường. Có ý tứ! Tiểu Phàm thực sự cảm thấy hứng thú với thần bí nhân vật này.
Còn về Hỏa Long Hội. Người đứng đầu là Liêu Bạch Long, dưới trướng y có tam vị hộ vệ, danh tự lần lượt là Mạc Thiếu Quân – Thổ Vệ, Liên Tùng Tử - Thủy Vệ và Hoàn Cát Ninh – Mộc Vệ. Họ có khoảng sáu, bảy mươi hội viên, so với Liệp Lang Bang cũng không mấy cách biệt. Nghe cái tên Liêu Bạch Long, Tiểu Phàm cảm thấy ngờ ngợ, nhưng không sao nhớ ra đã từng nghe cái tên đó ở đâu trước đây.
Hắn lại hỏi vì sao mọi người lại gọi ba người Tiền Minh Tâm là thiếu gia, tiểu thư, nghe qua thực không phù hợp lắm với cái danh tự Liệp Lang Bang mang đầy tính chiến đấu kia. Người tiểu nhị mới nói đó là do Liệp Lang Bang là đại phú hào! Liệp Lang Bang ban đầu khi bị Ngân Hiệp Hội chèn ép đã rơi vào thời kì khủng hoảng. Nhưng lúc đó, Tiền Minh Tâm đã bắt đầu một kế hoạch đặc biệt. Đó chính là kinh doanh bằng việc săn ma thú. Ban đầu họ chỉ đi săn ma thú trong Đông lâm rồi trở về bán lại ma tinh hạch, da, lông của ma thú cho học viên trong trường. Nhưng việc này tất nhiên bị Ngân Hiệp Hội nhanh chóng phát hiện và giở mọi thủ đoạn để chèn ép, đe dọa, bán phá giá, cướp khách hàng, rất nhiều thủ đoạn khác nhau đều được dùng đến. Nhưng mà, Tiền Minh Tâm lại tiếp tục kế hoạch khác của y: Kế hoạch kinh doanh bằng nghề thủ công nghiệp. Liệp Lang Bang không biết đã cử người đi học việc từ lúc nào nhưng ngay khi Ngân Hiệp Hội tưởng rằng kế hoạch chèn ép của chúng thành công, thì Liệp Lang Bang lập tức mở ra một chuỗi các cửa hàng tại khu vực trung tâm. Nào là tửu điếm loại nhỏ, lò rèn, dược điếm, tiệm vải, tiệm quần áo và cả tiệm cầm đồ. Tất cả đều giúp Liệp Lang Bang kiếm được tiền! Ngân Hiệp Hội quyết không chịu thua, một thời gian sau cũng học đòi mở ra một số của hàng, nhưng buôn bán không được bao lâu thì sập tiệm. Đó cũng là bởi Ngân Hiệp Hội không có những thành viên mẫn cán học các nghề thủ công nghiệp đó.
Một hai tháng sau đó, Liệp Lang Bang vừa thu nhận thêm một số thành viên, đồng thời mở ra vài loại dịch vụ đặc biệt mới.
Một là dịch vụ cung cấp liệp sát đội! Loại dịch vụ này chính là Liệp Lang Bang cung cấp cho khách hàng một tổ đội cùng đi liệp sát ma thú trong đông lâm, phí dịch vụ tính bằng phần trăm thành quả thu được. Dịch vụ này không chỉ hiệu quả mà còn tính phí rất rẻ, cho nên nhanh chóng trở thành thương hiệu của Liệp Lang Bang.
Dịch vụ thứ hai là trao đổi tiền! Cái gọi là trao đổi tiền chính là trao đổi từ tiền thật ra Vô Cực Tệ, sau đó kiếm lời từ sự chênh lệch. Không rõ làm cách nào, nhưng Tiền Minh Tâm lại có thể liên kết với các mối giao thương biên ngoài học viện! Cho nên số tiền thật được đổi ra, Liệp Lang Bang lại đem ra bên ngoài học viện, mua bán các loại dược vật, vật phẩm, vải vóc với giá rẻ, và đem vào học viện để bán kiếm lời. Nhờ đó mà từ cái ảo (Vô Cực Tệ) mà chuyển thành lời thật. Tuy nhiên việc này cũng không phải dễ thực hiện, bởi vì nó đòi hỏi bên trong tài khoản tổng của Liệp Lang Bang luôn phải tồn tại một số lượng Vô Cực Tệ và tiền thật vô cùng lớn. Loại dịch vụ này giống như việc buôn tiền và đầu tư tại địa cầu vậy.
Cuối cùng, loại dịch vụ thứ ba, cũng là loại dịch vụ giúp Liệp Lang Bang kiếm nhiều tiền nhất: buôn bán thông tin! Bởi vì có một chuỗi các cửa hàng mà Liệp Lang Bang mở ra khắp Học viện cho nên việc thu thập thông tin của họ là cực kì hiệu quả. Hơn nữa, việc tổ chức dịch vụ cung cấp liệp sát đội đã giúp cho Liệp Lang Bang biết và tổng hợp được thông tin về các khu vực hoạt động của ma thú tại Đông Lâm một cách nhanh chóng và chính xác từ phía khách hàng. Thông tin này đặc biệt có giá trị, bởi vì ngoài việc nhận trợ cấp hàng tháng thì cách mà học viên chủ yếu kiếm được Vô Cực Tệ chính là bán lại các ma tinh hạch và bộ phận có giá trị của ma thú cho học viện. Nhưng đâu phải đơn giản mà kiếm được khu vực ngon nghẻ săn ma thú. Muốn biết khu vực tốt ư? Đưa tiền cho Liệp Lang Bang, ngươi sẽ được biết! Nhưng thông tin này lại rất đắt đỏ, bởi vì một khi thông tin này được mua thì khả năng nó bị lộ là khó tránh khỏi, bằng chứng chính là Hỏa Long Bang đã từng cử người giả làm khách hàng đi mua thông tin rồi công bố thông tin khu vực ma thú ra nhằm phá hoại việc buôn bán của Liệp Lang Bang, tất nhiên hành động này đã bị tính phí bằng một số Vô Cực Tệ không nhỏ. Sau đó, để tránh việc này xảy ra lần nữa, Liệp Lang Bang đã nghĩ ra một dịch vụ mới: đó là cung cấp tổ đội liệp sát ma thú cùng với khu vực liệp sát. Đầu tiên khách hàng sẽ phải trả phí để thuê liệp sát đội, sau đó nếu muốn đến được khu vực liệp sát tốt thì sẽ phải trả thêm phí cho Liệp Lang Bang. Nhưng trên đường đi tới khu vực đó, khách hàng sẽ bị bịt mắt, và được “hộ tống” đến nơi. Như vậy vừa tăng được giá trị dịch vụ, đồng thời còn giữ được bí mật vị trí những bãi ma thú tốt. Tất nhiên nếu ngươi trả một cục thì sẽ mua được thông tin về khu vực đó, nhưng mà số tiền bỏ ra thường khá lớn, cho nên đa phần mọi người ai cũng chọn dịch vụ của liệp sát đội...
Cứ thế Liệp Lang Bang nhanh chóng trở thành đại phú hào trong toàn học viện, bỏ xa toàn bộ các thế lực khác về mặt tài lực. Người của Liệp Lang Bang ư? Ai không là thiếu gia, tiểu thư cơ chứ? Ai mà không có lương tháng cả năm, sáu triệu Vô Cực Tệ? Cứ phải gọi là ăn tiêu không phải nghĩ...
Cho nên, mọi người không biết từ lúc nào đã gọi ba vị đường chủ của Liệp Lang Bang là thiếu gia, tiểu thư. Đại đường chủ Uất Trì Lạc Nhạn là Nhị thiếu gia. Nhị đường chủ Tiền Minh Tâm là Tam thiếu gia. Tam đường chủ Triệu Hỏa Phượng là Tứ tiểu thư. Sở dĩ có thứ tự như vậy là bởi vì trên họ còn có một Đại thiếu gia – Liệp Lang Bang thần bí chi bang chủ!
Tiểu Phàm nghe xong thì cảm thấy phải thán phục tới sát đất tài năng kinh doanh đáng sợ của Tiền Minh Tâm. Từ đầu đến cuối, dường như mỗi bước đi của cả ta và địch đều nằm trong tính toán của y cả. Hắn đã đi trước kẻ địch ít nhất là hai bước trong ván cờ này.
Tiểu Phàm nói lời đa tạ với người tiểu nhị, rồi chỉ biết ngồi một chỗ than thở: Thật sự không ngờ mình bỏ lỡ nhiều việc tới vậy!
Hắn bỗng nhớ lại câu chuyện của hai người nam tử lúc trước hắn nghe lóm được trong khu chợ. Tiểu Phàm cười cười, tự nghĩ: Hà. Xem ra Tứ tiểu thư đạt Dẫn khí kì đỉnh phong kia chính là Hỏa Phượng rồi.Tu luyện cũng ghê gớm thật. Hơn nữa hai người nằm trong Thập nhị thánh tướng của Liệp Lang Bang xem ra là Lạc Nhạn và Minh Tâm đi. Tưởng rằng trở về sẽ có cơ hội bỏ xa họ. Nhưng thật không ngờ không phải chỉ có mình là cố gắng.
Hắn lại nghĩ đến thần bí bang chủ kia, càng nghĩ càng muốn gặp đối phương, Thật không đoán nổi diện mạo y thế nào? Hắn căn bản không lo không gặp được đối phương, với quan hệ của hắn và ba người Tiền Minh Tâm, hắn hoàn toàn yên tâm.
- Hết Chương 63 -
Tác giả :
Nhược Sầu