Tầm Lộ
Chương 4: Dạ biệt (từ biệt ban đêm)
Hai phụ tử họ Lâm ra khỏi phòng, tới một đình hiên nhỏ liền ngồi xuống.
- Tần nhi, ta gọi con ra đây chính là muốn bàn chuyện đưa Tiểu Phàm đi tối nay… Ban đầu ta chỉ định đưa nó tới một sơn trang nhỏ của một người bạn cũ để sống ẩn dật, sau này nó sẽ có một cuộc sống an ổn, không phải tranh đấu với ai. Thỉnh thoảng chúng ta có thể tới thăm nó. Khi nó lớn rồi thì căn cốt đã cứng rắn, không còn có thể uốn nắn được nữa, lúc đó dù Đạo Kiếm tông có phát hiện ra cũng đã quá muộn. Họ sẽ không mang về một thiếu niên không có căn cốt và đã quá tuổi bắt đầu tu luyện đâu. Như vậy thì Tiểu Phàm sẽ an toàn… Có điều vừa rồi, Tiểu Phàm bộc lộ linh tính của mình, ta lại có kế hoạch khác cho nó. Đứa trẻ này căn bản không thể bình ổn mà sống một đời được. Trừ phi, chính con muốn ép nó phải tầm thường! Nói cách khác chính là đưa nó đi và không cho nó tu đạo. Để nó sống một cuộc đời của phàm nhân, không phải đặt chân vào thế giới tu chân khốc liệt này. Con có muốn nó như thế không, chỉ làm một người thường đơn giản mà thôi?
Lâm Tần đăm chiêu suy ngẫm, y biết quyết định lúc này của mình chính là sẽ vẽ ra con đường tương lai cho nhi tử. Chỉ sai dù một lần này thôi nhưng cũng có thể sẽ khiến người làm phụ thân như hắn phải hối hận cả đời. Cả nửa tuần trà sau, Lâm Tần vẫn trầm ngâm như vậy, nhưng trên trán y đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Càng suy nghĩ y càng khó quyết định. Càng suy nghĩ chân mày y càng cau lại. An toàn, bình an sống một đời; hay đặt cược một cơ hội để nhi tử có thể trở thành "nhân trung chi long" (rồng trong loài người), để tư chất của nhi tử không bị uổng phí, để một ngày gia tộc có thể vì thế mà phục hưng?
- Tần nhi, Tiểu Phàm không tầm thường, con nỡ để nó phải sống một cuộc sống nhàm chán của phàm nhân sao?
- Nhưng nếu để nó tu luyện thì nó sẽ phải dấn thân vào thế giới đen tối và nhơ nhuốc này!
Lâm Tần lo lắng đáp.
- Chúng ta và đa phần tất cả sinh vật của ba tỷ đại giới không phải đều vậy sao? Hơn nữa con đường tu đạo chỉ là đen tối và nhơ nhuốc thôi sao? Nó còn là vinh quang, là kích thích, là khiêu chiến, là tỏa sáng, là đỉnh cao nữa mà! Không phải tất cả tu đạo giả đểu hướng tới điều đó sao? Hơn nữa con có cho rằng một đứa trẻ có tư chất như Tiểu Phàm sẽ muốn cuộc đời phẳng lặng, một cuộc đời mà tài năng của nó không có đất dụng không? Hơn nữa, Tần nhi, với danh phận tộc trưởng của Lâm Hàn Xuyên ta, lại cộng với một cái ơn của Lâm gia ta với vị kia, chắc chắn Tiểu Phàm sẽ được ông ấy nhận làm đệ tử.
Thấy Lâm Tần vẫn chưa quyết định được, Lâm Hàn Xuyên liền thở dài:
- Ài… hay như vậy đi. Bây giờ chúng ta hãy để cho Tiểu Phàm tự quyết định con đường tương lai của nó được không?!
Lâm Tần nhìn phụ thân nghi hoặc… - Tiểu Phàm à, tỉnh dậy đi…
Một tiếng gọi khẽ, làm Tiểu Phàm tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra: "là mẫu thân gọi ta? Chuyện gì thế nhỉ?"
Lúc này, bên cạnh giường của hắn chính là phụ thân và gia gia. Phụ thân hắn nói:
- Linh nhi, ta và phụ thân đã thảo luận xong rồi. Chúng ta quyết định để Tiểu Phàm tự lựa chọn con đường tương lại của nó. Một là nó sẽ có cuộc sống an bình tại một gia trang của một gia đình thường nhân. Hai là chúng ta sẽ để cho nó bái vị kia làm sư phụ, rồi từ đó mà tu luyện, giúp nó phát triển tài năng của mình, sau này sẽ có cơ hội trở nên hùng mạnh. Nhưng tất nhiên cũng vì thế mà sẽ không có được một cuộc đời phẳng lặng. Con đường của nó rồi cũng sẽ như bao tu chân giả khác: trông gai, gian nan, đầy thử thách nhưng cũng sẽ có được vinh quang nếu nó nỗ lực và cố gắng… Nàng thấy sao?
Tiểu Phàm ở bên nghe xong lập tức hiểu ngay. Dẫu gì hắn cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tiên hiệp rồi, mấy việc tu luyện khó khăn hắn tuy không rõ nhưng không phải không có chút kiến thức nào. Hắn lập tức đã có quyết định trong lòng.
Trần Linh Nhi nhìn nhi tử trong lòng mình, nói:
- Thiếp chấp thuận. Chúng ta tuy là phụ mẫu của Tiểu Phàm nhưng lại không thể bảo vệ nhi tử của mình, thế thì hãy để nó tự quyết định tương lai của bản thân đi.
Lâm Hàn Xuyên nói:
- Vậy được rồi. Chúng ta sẽ làm như thế này. Chúng ta sẽ để hai thứ đồ lên hai cái bàn, rồi bế Tiểu Phàm ra xem hai vật ấy, nó cười khi thấy vật nào tức là nó đồng ý chọn thứ đó. Bàn bên trái sẽ để một cây kẹo hồ lô tượng trưng cho cuộc sống an nhàn sau này. Bàn bên phải sẽ để một cây đoản kiếm tượng trưng cho con đường tu luyện đầy hiểm nguy. Theo lẽ thường nó hẳn sẽ chọn cây kẹo hồ lô, như vậy nó sẽ được hưởng một cuộc sống an nhàn, không tranh đấu. Nhưng nếu quả thực, nó là hài tử có linh tính hơn người thì nó mới có thể chọn cây đoản kiếm kia. Như vậy lần nữa có thể khẳng định tiềm năng của Tiểu Phàm, đồng thời tài năng của nó sẽ không bị uổng phí.
Tiểu Phàm nghe gia gia nói tới đây liền thầm khen: "Quả thực là thông minh. Nếu ta là đứa trẻ tầm thường đương nhiên là sẽ chọn cây kẹo hồ lô rồi, nhưng cũng may ta còn ý thức kiếp trước…"
Nói đoạn, Lâm Hàn Xuyên gọi người dưới đi lấy hai vật đó đến đặt lên bàn. Sau đó bảo họ lui ra ngoài.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lâm Tần bế nhi tử lên rồi từ từ tiến đến cái bàn để kẹo hồ lô. Cả căn phòng im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tần và tiếng thở của mọi người. Tới trước cái bàn, Lâm Tần nhẹ nhàng đặt Tiểu Phàm lên đó, rồi từ từ lui ra chăm chú quan sát cùng hai người kia. Tiểu Phàm nhìn cây kẹo hồ lô thơm phức trên đĩa, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một tia thèm thuồng, dù rằng ở kiếp trước hắn không hề yêu thích món này chút nào cả. "Cái thân thể ham ăn tục uống này cũng thật là…" – lòng thầm nghĩ, nhưng trên mặt Tiểu Phàm lại không hề để lộ một tia thèm muốn nào, thậm chí trên mặt còn xuất hiện một tia khinh khỉnh, thể hiện rõ hai chữ: "không thèm!" Ba người lớn trong phòng đều chú ý quan sát tiểu hài này cho nên biểu cảm ấy của Tiểu Phàm lập tức bị ba người nhìn ra. Ba người nhìn nhau kinh ngạc. Một đứa nhỏ mới sinh ra mà khuôn mặt đã có biểu cảm phong phú và rõ nét như vậy sao? Thật không thể tin nổi!
Lâm Tần lại tiến tới, bế Tiểu Phàm sang chiếc bàn còn lại có để một cây đoản kiếm. Lại nhẹ nhàng đặt nhi tử của mình xuống, Lâm Tần lui ra. Tiểu Phàm chăm chú nhìn cây kiếm trên bàn. Thân kiếm sáng loáng như gương. Lưỡi kiếm sắc lẹm, nhìn qua có cảm giác "ngọt" vô cùng. Đốc kiếm và chuôi kiếm dường như là một thể, có chạm khắc hoa văn một con rồng hết sức tinh xảo, sống động. "Hảo kiếm!" – Tiểu Phàm trong lòng không khỏi thốt lên khen ngợi. Có điều, hắn không cười ngay, mà… từ từ quay đầu lại phía ba người kia. Trên miệng Tiểu Phàm nở một nụ cười mỉm, ánh mắt lóe lên sự tự tin tuyệt đối!
Ba người lại được một phen kinh ngạc. Thậm chí Lâm Tần và Linh Nhi còn có phần kinh hãi. Lâm Hàn Xuyên cười ha hả nói:
- Đúng là tiểu yêu quái mà! Tiểu Phàm, con hẳn là rất thích thanh kiếm này đúng không? Đúng thì nháy mắt đi, con hiểu lời ta nói mà, phải không?
Tiểu Phàm cười cười, mắt nháy nháy mấy cái.
- Ha ha ha… quả nhiên là tiểu yêu quái! Thấy không, hai đứa? Nó hiểu lời ta nói đó… Lâm gia ta có hy vọng rồi!
Hàn Xuyên đắc ý tới độ cười không ngậm miệng lại được.
Đoạn, ông quay sang nói:
- Thế nào? Tiểu Phàm đã chọn xong rồi. Nó chọn khiêu chiến đó, hơn nữa còn rất tự tin. Tối nay ta sẽ giao nó cho vị kia. Giờ mấy đứa nghỉ ngơi đi.
Nói xong, ông quay lưng đi ra ngoài, dù cửa đã đóng lại, nhưng vẫn nghe rõ giọng cười đắc ý pha lẫn vui sướng của ông từ xa vọng lại.
Lâm Tần vẫn không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Hài tử sinh ra được chưa tới một ngày mà có thể cười, khóc thì không phải là không có ở Ngũ Hành giới, nhưng có thể nghe hiểu chuyện người lớn nói thì đúng là chưa từng nghe nói đến. Bởi lẽ, nếu có thể nghe hiểu được mọi chuyện khi mới sinh ra thì cũng tức là hài tử đó có ý thức ngay khi ra đời. Nói khác đi, nó chính là một hài tử có thể chất đặc biệt cường đại (mạnh), và sở hữu lượng linh hồn lực (sức mạnh của linh hồn) vô cùng khủng khiếp.
Nên biết rằng, sinh vật tạo nên từ hai yếu tố, chính là: linh hồn và thể xác. Thể xác là phần ngoài, tâm hồn là cốt lõi. Tu đạo giả đa phần chính là thông qua tu luyện mà hấp thụ linh khí của thiên địa nhằm hoàn thiện bản thân và giao tiếp, thấu hiểu cái gọi là thiên đạo (đạo trời). Nhưng khả năng hấp thu của mỗi người là khác nhau. Điều này phụ thuộc vào hai yếu tố. Một là khả năng chứa đựng và dẫn dắt linh khí thiên địa vào trong cơ thể để chuyển hóa nó thành một loại năng lượng của riêng mình, gọi là chân khí. Yếu tố này mạnh hay yếu sẽ phụ thuộc vào tư chất của cơ thể. Điều thứ hai chính là khả năng cảm nhận linh khí trong trời đất – yếu tố được quyết định bởi linh hồn lực. Ngươi muốn thu nhận linh khí ư? Ngươi có một cơ thể với tư chất hoàn hảo ư? Nhưng một tia linh khí ngươi cũng cảm nhận không được thì sao có thể thu nhận nó vào trong cơ thể, làm sao có thể dẫn dắt chân khí mà vận công? Hơn nữa sự mạnh yếu của linh hồn lực cũng sẽ ảnh hưởng tới việc người đó vận dụng thành thục chân khí của mình tới mức nào. Như vậy có thể thấy với tu đạo giả, tư chất của cơ thể và linh hồn là vô cùng quan trọng.
Từ đây có thể thấy được, hài tử có ý thức ngay từ khi mới ra đời "biến thái" tới mức nào. Đơn giản chính là ngay từ khi sinh ra chúng đã là "nhân trung chi long" rồi. So với người khác, xuất phát điểm của chúng không chỉ là cao hơn một bậc!
Lâm Tần nhìn Tiểu Phàm trên tay mình, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Phàm, con có thực nghe hiểu ba ba nói gì không?
Tiểu Phàm lập tức nháy nháy mắt. Lâm Tần lại nhìn nhi tử mình lần nữa.
Trần Linh Nhi cười nói:
- Huynh vẫn chưa tin sao? Con chúng ta chính là thiên tài… không! Phải nói theo cách của phụ thân là "tiểu yêu quái" mới đúng đó.
Nói đoạn nàng lại cười khúc khích hết sức vui vẻ. Tuy tối nay sẽ phải xa hài nhi bé bỏng của mình, nhưng nàng biết đây không phải là đi trốn, mà chính là đưa đứa nhỏ đi học nghệ, để tài năng thiên bẩm có một không hai của nhi tử nàng được mài giũa, để rồi một ngày khi nàng nhìn thấy nó trở về thì chính là trở về trong oai phong lẫm lẫm, khi nó đã là một cường giả đứng trên vạn người. Người mẫu thân nào cũng sẽ thật vui khi biết được con đường tương lai của con mình sẽ rất rộng mở, rất hào quang. Đó có lẽ là niềm vui lớn hơn hết thảy, lớn hơn mọi nỗi buồn…
Lâm Tần ngắm nhìn Tiểu Phàm, nói:
- Tiểu Phàm à, đêm nay con sẽ rời xa gia đình. Ta và mẫu thân không thể bảo vệ con, nên đành phải giao con cho một vị tiền bối. Ông ấy rất cường đại cho nên sẽ đủ khả năng đảm bảo an toàn và dạy dỗ cho con. Trước đây Lâm gia thế hệ trước có ân với ông ấy cho nên ông ấy nợ chúng ta một sự giúp đỡ. Xin ông ấy nhận con làm đệ tử chính là điều mà gia gia muốn làm. Con phải hiểu một lần trợ giúp của ông ấy chính là lá bài tẩy mạnh nhất của gia tộc ta, bây giờ quyết định sử dụng nó cho con cũng đồng nghĩa vời việc con sẽ trở thành hy vọng của mọi người. Sau này khi học nghệ với ông ấy phải biết cố gắng nỗ lực nghe không?
Tiểu Phàm lại nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu.
Lâm Tần thấy vậy hết sức vui mừng, lại càng muốn trò chuyện nhiều hơn với nhi tử… Cả nhà ba người "trò chuyện", vui đùa với nhau cho tới tận đêm… Trong phòng của phu phụ Lâm Tần – Linh Nhi…
- Tần nhi đến giờ rồi…
Lâm Hàn Xuyên nói.
- Dạ...
Lâm Tần đưa Tiểu Phàm cho phụ thân của y bế, rồi giúp thê tử ngồi dậy. Y nhẹ nhàng bế nàng lên một chiếc ghế đẩy. Cả gia đình đi ra khỏi phòng hướng tới sân sau của biệt viện.
Tới giữa sân, Lâm Hàn Xuyên, thò một tay không bế Tiểu Phàm vào trong túi, lấy ra một chiếc hộp gỗ dài khoảng mười phân (mười centimet).
- Tần nhi, con đỡ lấy Tiểu Phàm…
Ông giao lại Tiểu Phàm cho Lâm Tần rồi trịnh trọng mở chiếc hộp ra… Thì ra bên trong là một chiếc ngân châm hết sức bình thường.
Lâm Hàn Xuyên quay mặt lại cúi xuống nói với Tiểu Phàm:
- Phàm nhi, con phải biểu hiện cho thật tốt nha. Dù rằng nói vị ấy nợ chúng ta một sự giúp đỡ nhưng nếu con biểu hiện không tốt thì không có gì dám đảm bảo ông ấy sẽ đồng ý nhận con làm đệ tử cả. Hoặc nếu giả như ông ấy vì làm tròn lời hứa mà nhận con thì ông ấy cũng sẽ không thể hết lòng được… hiểu không?
Tiểu Phàm nháy mắt một cái biểu thị đã hiểu. Hàn Xuyên nhìn thấy đó lại ha hả cười, thầm nghĩ: "Ông ấy hẳn sẽ rất yêu thích tiểu yêu quái này." Lâm Hàn Xuyên trịnh trọng cầm ngân châm lên, rồi từ từ dồn lực vào cây châm. Chỉ nghe "cách" một cái – cây châm gãy làm đôi.
- Giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi
Lâm Hàn Xuyên nói.
Tiểu Phàm trong lòng máy động, tò mò không biết vị thần bí tiền bối kia là ai, hình dáng sẽ ra sao đây? Trong lòng hắn đang vẽ ra một lão giả râu tóc bạc trắng, y phục thùng thình đến nơi đây trong đám mây thất sắc. Từ lần đầu nhìn thấy có lẽ người ta sẽ cảm nhận rõ thần thái của tiên nhân từ ông ấy…
Bỗng…
- Ó ó ó
Một tiếng điểu kêu vang lên từ xa xa.
Lâm Hàn Xuyên nói:
- Ông ấy đến rồi đó!
- Hả?
Phu phụ Lâm Tần nghi hoặc không hiểu.
- Hai con không nghe thấy được đâu…
Tiểu Phàm kinh ngạc. "Không nghe được? Ý gia gia là tiếng điểu vừa rồi sao?"
Hàn Xuyên lại tiếp:
- May ra ở đây ngoài ta thì có lẽ chỉ có tiểu yêu quái với sức mạnh linh hồn lực cực đại như Tiểu Phàm là nghe thấy thôi, phải không?
Vừa nói, y vừa nhìn Tiểu Phàm cười cười.
Tiểu Phàm lại nháy mắt một cái. Hàn Xuyên trông thấy biểu hiện đó lại vui sướng cười híp cả mắt lại.
Cuồng phong vù vù thổi áp từ trên cao xuống khiến y phục bốn người trong sân bay phần phật. Bốn người ngẩng đầu nhìn lên, biết rằng vị kia hẳn đã xuất hiện rồi.
- Hàn Xuyên tiểu tử, cuối cùng cũng cần tới sự giúp đỡ của ta rồi sao?
Một giọng nói vang vang trong thiên không... Một bóng đen to lớn từ từ hạ xuống từ thiên không. Dưới ánh nguyệt quang vằng vặc của ngày trăng tròn, Tiểu Phàm nhìn thấy... không một thứ gì khác ngoài một đại điêu vĩ đại đang bay xuống… Thân thể nó dài khoảng một trượng (một trượng = 3,33 mét), sải cánh lên tới 3 trượng. "Thật không thể tưởng tượng nối!", Tiểu Phàm thốt lên trong lòng.
Xạt…, một tiếng chạm đất thật khẽ, đại điểu hạ xuống. Giờ Tiểu Phàm mới nhìn ngắm nó được kỹ hơn. Thần điêu một màu hắc sắc không một chiếc lông vũ tạp màu. Thần thái toát lên sự uy vũ của tự nhiên, một sức ép kinh hồn lan tỏa ra từ thân thể khủng bố ấy. Chiếc mỏ cùng bộ vuốt một dạng sắc lẹm, bóng loáng trong ánh trăng phản quang. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết trong đó ẩn chứa sức mạnh đủ để toái thạch, phá kim (nghiền đá, xuyên thủng kim loại). Đặc biệt bộ lông của nó rất kỳ lạ. Mỗi chiếc lông đều như hút đi ánh sáng xung quang, thuần một màu hắc sắc, lại ánh lên sắc kim (sắc kim loại), như thể được tạo nên từ huyền thiết đã qua thiên truy bách luyện (thép đã qua ngàn tôi trăm luyện). Con điêu này phải nói là thần điểu mới đúng! Tất cả khiến nó trở thành một cỗ máy chiến đấu tiềm ẩn sát lực (năng lực sát thương) kinh khủng tột độ.
Nhưng… người đứng trên lưng nó lại khác hoàn toàn. "Người này hẳn là "vị kia" mà gia gia thường nhắc tới… có điều…", Tiểu Phàm thầm quan sát. Người đó đúng là một trời một vực so với những gì mà Tiểu Phàm đã từng tưởng tượng. Y không phải là một lão giả râu tóc bạc phơ mà lại là…một nam nhân tuổi chỉ độ ba mươi với vẻ ngoài hết sức nam tính. Y vận một bộ y phục đơn giản cũng một màu hắc sắc như lông của thần điêu. Trên đầu tóc dài đen để xõa, lất phất bay trong gió. Nhưng hai lọn tóc mai hai bên lại trắng như tuyết, thực kỳ lạ vô cùng. Sau lưng nam nhân này đeo một thanh trọng kiếm cổ phác to lớn phải dài tới năm xích (xấp xỉ 1,6 mét; một xích = 1/3 mét). Thanh trọng kiếm này tuy có lưỡi kiếm song nhìn cũng đủ biết không hề sắc bén, chắc hẳn khi tấn công chủ yếu chính là dựa vào sức nặng của nó mà thôi. Nam nhân này có một đặc điểm nổi bật hơn hết thảy, đó là… y không có cánh tay phải! Phần tay áo bên phải lật phật bay theo gió… Nam nhân này thực sự phải nói là rất có mỵ lực, nhưng không phải sự cuốn hút của những tên tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng – ý nói những công tử bột anh tuấn), mà chính là khí chất nam nhi đã trải qua đủ phong trần của thế gian, đủ để khiến cho sự ngạo nghễ ăn vào trong tận xương tủy của y.
Ba người Lâm gia đều đồng loạt cúi người, hướng nguời vừa xuất hiện nói:
- Chúng vãn bối bái kiến Dương tiền bối…
"Họ Dương? Với hình dáng đó… Không lẽ là…", Tiểu Phàm lòng thầm kinh ngạc tự hỏi.
- Tiền bối gì mà tiền bối, Hàn Xuyên cứ gọi ta là Dương đại ca là được rồi.
- Vãn bối không dám… Long tiền bối sao không đến cùng người vậy?
Lâm Hàn Xuyên kính cẩn nói.
- Long nhi đang có mang, nên thân thể không được khỏe… - vừa nói Dương tiền bối vừa cười cười rất vui vẻ - Vừa rồi ta cảm nhận được ngân châm nên lập tức tới đây. Hàn Xuyên ngươi có việc gì mà phải dùng tới ngân châm vậy?
Nghe tới hai chữ "Long nhi", Tiểu Phàm đã xác định được điều nghi hoặc trong lòng mình. "Y là Dương Quá*!? Không lẽ tiểu thuyết Kim Dung là có thật?", Tiểu Phàm tự hỏi.
Lâm Hàn Xuyên nghe đến việc chính liền cười nói:
- Vãn bối chính là vì đứa điệt nhi mới sinh này…
Đoạn y cúi xuống bế Tiểu Phàm lên, tiếp:
- Mong tiền bối nhận tiểu tử này làm đệ tử.
Dương tiền bối nhíu mày, khó xử nói:
- Hàn Xuyên ngươi làm khó ta rồi. Ngươi cũng biết Cổ Mộ ta mỗi thế hệ quy định chỉ có thể nhận nhiều nhất hai đệ tử mà thôi. Giờ ngươi muốn ta nhận tiểu tử này làm đệ tử, quả thực là…
- Dương tiền bối, vãn bối cũng biết như thế là làm khó người, có điều vãn bối không dám và cũng không có khả năng ép người. Nhưng… vãn bối cho rằng người hẳn sẽ rất yêu thích đứa nhỏ này, vì thế mà sẽ đồng ý thu nhận nó làm đệ tử đó.
Lâm Hàn Xuyên cười thần bí nói.
- Ồ, thật vậy sao?
Dương tiền bối tò mò hỏi.
Véo…, thân ảnh y trong nháy mắt biến mất tại chỗ, nháy mắt sau liền xuất hiện bên phải Hàn Xuyên. Ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn Tiểu Phàm. Một hồi, y vẫn không nhận ra điều gì đặc biệt. Dù rằng vẻ ngoài của Tiểu Phàm hết sức khả ái, nhưng đó không phải là điều gì quá đặc biệt khiến Dương tiền bối phải chú ý cả.
- Dương Quá ta tự nhận là có mắt nhìn người nhưng quả thực lần này, ta không nhìn ra gì cả.
Dương tiền bối chân mày nhíu nhíu nói với Hàn Xuyên.
"Quả nhiên… y là Dương Quá! Thật không ngờ Kim Dung truyện là có thật. Phải chăng Kim Dung không phải thường nhân?”, Tiểu Phàm trong lòng kinh ngạc không thôi.
- Tiểu Phàm à, con có muốn được Dương tiền bối nhận làm đệ tử không? Muốn thì con nháy mắt đi…
Tiểu Phàm trong lòng cười cười nghĩ: "Gia gia thật khéo diễn mà, thôi thì ta cũng tung hứng theo thôi…". Tiểu Phàm nhìn thẳng vào Dương Quá mà nháy mắt mấy cái.
- Hả?
Dương Quá kinh ngạc nhìn biểu hiện của Tiểu Phàm.
- Tiểu tử này…
Dương Quá lẩm bẩm kinh hãi.
Lâm Hàn Xuyên lại tiếp:
- Tiểu Phàm con có thích Dương tiền bối không? Dương tiền bối rất cường đại đó nha…
Vừa nói y vừa liếc nhìn Dương Quá.
"Hắc… hắc… thật khéo vuốt đuôi ngựa mà! (khéo nịnh)", Tiểu Phàm cười thầm trong bụng. Tiểu Phàm chiều theo ý của gia gia, mắt lại nháy tiếp mấy nhịp nữa.
- Ha ha ha… tiểu yêu nghiệt, đúng là tiểu yêu nghiệt! Hảo… Ta đồng ý, ta đồng ý! Tiểu yêu nghiệt này ai mà không thích cơ chứ!
Dương Quá cười ha hả nhìn biểu hiện của Tiểu Phàm.
- Tiểu Phàm à, vừa rồi có phải con cũng nghe thấy tiếng của Điêu tiền bối không?
Lâm Hàn Xuyên lại hỏi.
Tiểu Phàm thầm nghĩ: "Hắc hắc… giở chiêu cuối rồi đây!". Hắn lại nháy mắt tỏ vẻ khẳng định.
- Cái gì? Nghe được tiếng hót của Điêu huynh sao? Tinh thần lực thực khủng bố đến thế ư?
Dương Quá lại một lần nữa kinh ngạc.
Dương Quá nôn nóng nói:
- Để ta bế nó một chút nào…
Lâm Hàn Xuyên cười cười đưa Tiểu Phàm cho Dương Quá bế. Dương Quá nhẹ nhàng đỡ lấy tiểu hài tử.
- Tiểu tử ngươi tên Tiểu Phàm phải không? Tiểu Phàm mà lại thật bất phàm! Thế nào? Thích vật này không?
Nói đoạn, không biết bằng cách nào, từ trong không khí xuất hiện một cái giới chỉ (nhẫn) nhỏ, có màu xanh đồng không biết làm bằng gỗ hay kim loại nữa. Nó lơ lửng trước mặt Tiểu Phàm như trêu đùa.
Tiểu Phàm cười tươi, nháy mắt một cái.
- Vậy cho ngươi nè, coi như đây là quà gặp mặt mà sư phụ cho ngươi đi ha…
Vừa nói, chiếc giới chỉ vừa tự động bay xuống, nhẹ lồng vào ngón tay áp út bên phải của Tiểu Phàm. Không ngờ nó tự động thu nhỏ lại, vừa khít với ngón tay của hắn. "Thật kỳ diệu!", Tiểu Phàm ngạc nhiên nhìn chiếc giới chỉ.
Dương Quá mỉm cười nhìn Tiểu Phàm, rồi từ từ đưa lại Tiểu Phàm cho Lâm Hàn Xuyên, nói:
- Các ngươi có gì cần nói với Tiểu Phàm thì hãy nói đi… ta sẽ đưa nó đi bây giờ đây.
Trần Linh Nhi không ngờ nước mắt đã ngắn dài nói:
- Phụ thân hãy để con bế Tiểu Phàm được không? – nói đoạn nàng đón lấy Tiểu Phàm từ tay Hàn Xuyên.
- Tiểu Phàm, mẫu thân rất xin lỗi con, ta không bảo vệ được con nên phải để con xa nhà, xa gia đình… Nhưng con hãy nhớ rằng mẫu thân, phụ thân và cả gia gia con đều luôn yêu thương con, luôn chào đón con trở về nhà. Con theo Dương tiền bối tu luyện phải biết cố gắng, nỗ lực, không để uổng phí sự yêu mến mà người đã giành cho con… Dù sau này có gặp chuyện gì, thì hãy luôn nhớ rằng sau lưng con luôn có gia đình ủng hộ, nghe không?
Tiểu Phàm nước mắt chảy ra từ lúc nào không hay. Tuy hắn trùng sinh ở thế giới này chưa được một ngày, tuy rằng mới nhận biết được gia đình của kiếp này chưa tới một ngày, nhưng trong lòng hắn tự nhiên đã có một niềm yêu thương tha thiết giành cho nó. Đặc biệt với mẫu thân, hắn từ khi lần đầu cảm nhận hơi ấm của người, trong tiềm thức hắn đã hiểu cái gì là "mẫu tử liền tâm" (mẹ con liền tim – ý nói mẹ con tâm ý tương thông), cảm nhận rõ thế nào tình mẫu tử… Hắn… nháy nháy mắt!
Linh Nhi ôm siết hài nhi nhỏ bé vào lòng lần cuối, rồi nhẹ nhàng trao Tiểu Phàm cho Dương Quá.
Dương Quá nói:
- Hãy yên tâm. Ta sẽ chăm sóc và dãy dỗ tiểu tử này thật tốt…
Suy nghĩ đôi chút, Dương Quá lại lấy ra một thứ từ không khí: một cây ngân châm! Y nói:
- Hàn Xuyên, ngươi tặng ta một đệ tử tuyệt vời thế này, phải nói là các ngươi đã tặng ta một món đại lễ vô giá… chứ không thể nói là ta đã giúp đỡ các ngươi được. Cho nên… cây ngân châm này chính là coi như chưa được sử dụng đi. Sự giúp đỡ của ta nợ họ Lâm chính là vẫn còn!
Lâm Hàn Xuyên sửng sốt lấy hai tay nhận lấy cây ngân châm, nói:
- Đa tạ Dương tiền bối…
- Được rồi. Ta đi đây…
Dương Quá đáp lại, bế Tiểu Phàm trên tay, thân hình lóe lên lại xuất hiện trên lưng thần điêu.
- Tiền bối trở về bình an…
- Tạm biệt… Điêu huynh, chúng ta đi thôi.
Dương Quá cúi xuống nói nhỏ với Thần Điêu.
Phật… phật…, Thần Điêu đập cánh mấy cái, thân hình khổng lồ liền nhấc khỏi mặt đất, bắt đầu bay lên. Thêm vài nhịp đập cánh nữa, bóng dáng Dương Quá và đại điểu chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ trên bầu trời đêm…
- HẾT CHƯƠNG 4 -
------------------------------------------ Chú thích: 1) Dương Quá: nhân vật chính trong tác phẩm "Thần Điêu Hiệp lữ" của nhà văn Kim Dung. Chắc rằng nhân vật này không còn xa lạ gì với đa phần các bạn đọc hiện nay cho nên tôi sẽ không giới thiệu về nhân vật này nữa. Nếu bạn nào có nhu cầu tìm hiểu hãy tìm Google đại ca nhá.
- Tần nhi, ta gọi con ra đây chính là muốn bàn chuyện đưa Tiểu Phàm đi tối nay… Ban đầu ta chỉ định đưa nó tới một sơn trang nhỏ của một người bạn cũ để sống ẩn dật, sau này nó sẽ có một cuộc sống an ổn, không phải tranh đấu với ai. Thỉnh thoảng chúng ta có thể tới thăm nó. Khi nó lớn rồi thì căn cốt đã cứng rắn, không còn có thể uốn nắn được nữa, lúc đó dù Đạo Kiếm tông có phát hiện ra cũng đã quá muộn. Họ sẽ không mang về một thiếu niên không có căn cốt và đã quá tuổi bắt đầu tu luyện đâu. Như vậy thì Tiểu Phàm sẽ an toàn… Có điều vừa rồi, Tiểu Phàm bộc lộ linh tính của mình, ta lại có kế hoạch khác cho nó. Đứa trẻ này căn bản không thể bình ổn mà sống một đời được. Trừ phi, chính con muốn ép nó phải tầm thường! Nói cách khác chính là đưa nó đi và không cho nó tu đạo. Để nó sống một cuộc đời của phàm nhân, không phải đặt chân vào thế giới tu chân khốc liệt này. Con có muốn nó như thế không, chỉ làm một người thường đơn giản mà thôi?
Lâm Tần đăm chiêu suy ngẫm, y biết quyết định lúc này của mình chính là sẽ vẽ ra con đường tương lai cho nhi tử. Chỉ sai dù một lần này thôi nhưng cũng có thể sẽ khiến người làm phụ thân như hắn phải hối hận cả đời. Cả nửa tuần trà sau, Lâm Tần vẫn trầm ngâm như vậy, nhưng trên trán y đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Càng suy nghĩ y càng khó quyết định. Càng suy nghĩ chân mày y càng cau lại. An toàn, bình an sống một đời; hay đặt cược một cơ hội để nhi tử có thể trở thành "nhân trung chi long" (rồng trong loài người), để tư chất của nhi tử không bị uổng phí, để một ngày gia tộc có thể vì thế mà phục hưng?
- Tần nhi, Tiểu Phàm không tầm thường, con nỡ để nó phải sống một cuộc sống nhàm chán của phàm nhân sao?
- Nhưng nếu để nó tu luyện thì nó sẽ phải dấn thân vào thế giới đen tối và nhơ nhuốc này!
Lâm Tần lo lắng đáp.
- Chúng ta và đa phần tất cả sinh vật của ba tỷ đại giới không phải đều vậy sao? Hơn nữa con đường tu đạo chỉ là đen tối và nhơ nhuốc thôi sao? Nó còn là vinh quang, là kích thích, là khiêu chiến, là tỏa sáng, là đỉnh cao nữa mà! Không phải tất cả tu đạo giả đểu hướng tới điều đó sao? Hơn nữa con có cho rằng một đứa trẻ có tư chất như Tiểu Phàm sẽ muốn cuộc đời phẳng lặng, một cuộc đời mà tài năng của nó không có đất dụng không? Hơn nữa, Tần nhi, với danh phận tộc trưởng của Lâm Hàn Xuyên ta, lại cộng với một cái ơn của Lâm gia ta với vị kia, chắc chắn Tiểu Phàm sẽ được ông ấy nhận làm đệ tử.
Thấy Lâm Tần vẫn chưa quyết định được, Lâm Hàn Xuyên liền thở dài:
- Ài… hay như vậy đi. Bây giờ chúng ta hãy để cho Tiểu Phàm tự quyết định con đường tương lai của nó được không?!
Lâm Tần nhìn phụ thân nghi hoặc… - Tiểu Phàm à, tỉnh dậy đi…
Một tiếng gọi khẽ, làm Tiểu Phàm tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra: "là mẫu thân gọi ta? Chuyện gì thế nhỉ?"
Lúc này, bên cạnh giường của hắn chính là phụ thân và gia gia. Phụ thân hắn nói:
- Linh nhi, ta và phụ thân đã thảo luận xong rồi. Chúng ta quyết định để Tiểu Phàm tự lựa chọn con đường tương lại của nó. Một là nó sẽ có cuộc sống an bình tại một gia trang của một gia đình thường nhân. Hai là chúng ta sẽ để cho nó bái vị kia làm sư phụ, rồi từ đó mà tu luyện, giúp nó phát triển tài năng của mình, sau này sẽ có cơ hội trở nên hùng mạnh. Nhưng tất nhiên cũng vì thế mà sẽ không có được một cuộc đời phẳng lặng. Con đường của nó rồi cũng sẽ như bao tu chân giả khác: trông gai, gian nan, đầy thử thách nhưng cũng sẽ có được vinh quang nếu nó nỗ lực và cố gắng… Nàng thấy sao?
Tiểu Phàm ở bên nghe xong lập tức hiểu ngay. Dẫu gì hắn cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tiên hiệp rồi, mấy việc tu luyện khó khăn hắn tuy không rõ nhưng không phải không có chút kiến thức nào. Hắn lập tức đã có quyết định trong lòng.
Trần Linh Nhi nhìn nhi tử trong lòng mình, nói:
- Thiếp chấp thuận. Chúng ta tuy là phụ mẫu của Tiểu Phàm nhưng lại không thể bảo vệ nhi tử của mình, thế thì hãy để nó tự quyết định tương lai của bản thân đi.
Lâm Hàn Xuyên nói:
- Vậy được rồi. Chúng ta sẽ làm như thế này. Chúng ta sẽ để hai thứ đồ lên hai cái bàn, rồi bế Tiểu Phàm ra xem hai vật ấy, nó cười khi thấy vật nào tức là nó đồng ý chọn thứ đó. Bàn bên trái sẽ để một cây kẹo hồ lô tượng trưng cho cuộc sống an nhàn sau này. Bàn bên phải sẽ để một cây đoản kiếm tượng trưng cho con đường tu luyện đầy hiểm nguy. Theo lẽ thường nó hẳn sẽ chọn cây kẹo hồ lô, như vậy nó sẽ được hưởng một cuộc sống an nhàn, không tranh đấu. Nhưng nếu quả thực, nó là hài tử có linh tính hơn người thì nó mới có thể chọn cây đoản kiếm kia. Như vậy lần nữa có thể khẳng định tiềm năng của Tiểu Phàm, đồng thời tài năng của nó sẽ không bị uổng phí.
Tiểu Phàm nghe gia gia nói tới đây liền thầm khen: "Quả thực là thông minh. Nếu ta là đứa trẻ tầm thường đương nhiên là sẽ chọn cây kẹo hồ lô rồi, nhưng cũng may ta còn ý thức kiếp trước…"
Nói đoạn, Lâm Hàn Xuyên gọi người dưới đi lấy hai vật đó đến đặt lên bàn. Sau đó bảo họ lui ra ngoài.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lâm Tần bế nhi tử lên rồi từ từ tiến đến cái bàn để kẹo hồ lô. Cả căn phòng im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tần và tiếng thở của mọi người. Tới trước cái bàn, Lâm Tần nhẹ nhàng đặt Tiểu Phàm lên đó, rồi từ từ lui ra chăm chú quan sát cùng hai người kia. Tiểu Phàm nhìn cây kẹo hồ lô thơm phức trên đĩa, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một tia thèm thuồng, dù rằng ở kiếp trước hắn không hề yêu thích món này chút nào cả. "Cái thân thể ham ăn tục uống này cũng thật là…" – lòng thầm nghĩ, nhưng trên mặt Tiểu Phàm lại không hề để lộ một tia thèm muốn nào, thậm chí trên mặt còn xuất hiện một tia khinh khỉnh, thể hiện rõ hai chữ: "không thèm!" Ba người lớn trong phòng đều chú ý quan sát tiểu hài này cho nên biểu cảm ấy của Tiểu Phàm lập tức bị ba người nhìn ra. Ba người nhìn nhau kinh ngạc. Một đứa nhỏ mới sinh ra mà khuôn mặt đã có biểu cảm phong phú và rõ nét như vậy sao? Thật không thể tin nổi!
Lâm Tần lại tiến tới, bế Tiểu Phàm sang chiếc bàn còn lại có để một cây đoản kiếm. Lại nhẹ nhàng đặt nhi tử của mình xuống, Lâm Tần lui ra. Tiểu Phàm chăm chú nhìn cây kiếm trên bàn. Thân kiếm sáng loáng như gương. Lưỡi kiếm sắc lẹm, nhìn qua có cảm giác "ngọt" vô cùng. Đốc kiếm và chuôi kiếm dường như là một thể, có chạm khắc hoa văn một con rồng hết sức tinh xảo, sống động. "Hảo kiếm!" – Tiểu Phàm trong lòng không khỏi thốt lên khen ngợi. Có điều, hắn không cười ngay, mà… từ từ quay đầu lại phía ba người kia. Trên miệng Tiểu Phàm nở một nụ cười mỉm, ánh mắt lóe lên sự tự tin tuyệt đối!
Ba người lại được một phen kinh ngạc. Thậm chí Lâm Tần và Linh Nhi còn có phần kinh hãi. Lâm Hàn Xuyên cười ha hả nói:
- Đúng là tiểu yêu quái mà! Tiểu Phàm, con hẳn là rất thích thanh kiếm này đúng không? Đúng thì nháy mắt đi, con hiểu lời ta nói mà, phải không?
Tiểu Phàm cười cười, mắt nháy nháy mấy cái.
- Ha ha ha… quả nhiên là tiểu yêu quái! Thấy không, hai đứa? Nó hiểu lời ta nói đó… Lâm gia ta có hy vọng rồi!
Hàn Xuyên đắc ý tới độ cười không ngậm miệng lại được.
Đoạn, ông quay sang nói:
- Thế nào? Tiểu Phàm đã chọn xong rồi. Nó chọn khiêu chiến đó, hơn nữa còn rất tự tin. Tối nay ta sẽ giao nó cho vị kia. Giờ mấy đứa nghỉ ngơi đi.
Nói xong, ông quay lưng đi ra ngoài, dù cửa đã đóng lại, nhưng vẫn nghe rõ giọng cười đắc ý pha lẫn vui sướng của ông từ xa vọng lại.
Lâm Tần vẫn không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Hài tử sinh ra được chưa tới một ngày mà có thể cười, khóc thì không phải là không có ở Ngũ Hành giới, nhưng có thể nghe hiểu chuyện người lớn nói thì đúng là chưa từng nghe nói đến. Bởi lẽ, nếu có thể nghe hiểu được mọi chuyện khi mới sinh ra thì cũng tức là hài tử đó có ý thức ngay khi ra đời. Nói khác đi, nó chính là một hài tử có thể chất đặc biệt cường đại (mạnh), và sở hữu lượng linh hồn lực (sức mạnh của linh hồn) vô cùng khủng khiếp.
Nên biết rằng, sinh vật tạo nên từ hai yếu tố, chính là: linh hồn và thể xác. Thể xác là phần ngoài, tâm hồn là cốt lõi. Tu đạo giả đa phần chính là thông qua tu luyện mà hấp thụ linh khí của thiên địa nhằm hoàn thiện bản thân và giao tiếp, thấu hiểu cái gọi là thiên đạo (đạo trời). Nhưng khả năng hấp thu của mỗi người là khác nhau. Điều này phụ thuộc vào hai yếu tố. Một là khả năng chứa đựng và dẫn dắt linh khí thiên địa vào trong cơ thể để chuyển hóa nó thành một loại năng lượng của riêng mình, gọi là chân khí. Yếu tố này mạnh hay yếu sẽ phụ thuộc vào tư chất của cơ thể. Điều thứ hai chính là khả năng cảm nhận linh khí trong trời đất – yếu tố được quyết định bởi linh hồn lực. Ngươi muốn thu nhận linh khí ư? Ngươi có một cơ thể với tư chất hoàn hảo ư? Nhưng một tia linh khí ngươi cũng cảm nhận không được thì sao có thể thu nhận nó vào trong cơ thể, làm sao có thể dẫn dắt chân khí mà vận công? Hơn nữa sự mạnh yếu của linh hồn lực cũng sẽ ảnh hưởng tới việc người đó vận dụng thành thục chân khí của mình tới mức nào. Như vậy có thể thấy với tu đạo giả, tư chất của cơ thể và linh hồn là vô cùng quan trọng.
Từ đây có thể thấy được, hài tử có ý thức ngay từ khi mới ra đời "biến thái" tới mức nào. Đơn giản chính là ngay từ khi sinh ra chúng đã là "nhân trung chi long" rồi. So với người khác, xuất phát điểm của chúng không chỉ là cao hơn một bậc!
Lâm Tần nhìn Tiểu Phàm trên tay mình, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Phàm, con có thực nghe hiểu ba ba nói gì không?
Tiểu Phàm lập tức nháy nháy mắt. Lâm Tần lại nhìn nhi tử mình lần nữa.
Trần Linh Nhi cười nói:
- Huynh vẫn chưa tin sao? Con chúng ta chính là thiên tài… không! Phải nói theo cách của phụ thân là "tiểu yêu quái" mới đúng đó.
Nói đoạn nàng lại cười khúc khích hết sức vui vẻ. Tuy tối nay sẽ phải xa hài nhi bé bỏng của mình, nhưng nàng biết đây không phải là đi trốn, mà chính là đưa đứa nhỏ đi học nghệ, để tài năng thiên bẩm có một không hai của nhi tử nàng được mài giũa, để rồi một ngày khi nàng nhìn thấy nó trở về thì chính là trở về trong oai phong lẫm lẫm, khi nó đã là một cường giả đứng trên vạn người. Người mẫu thân nào cũng sẽ thật vui khi biết được con đường tương lai của con mình sẽ rất rộng mở, rất hào quang. Đó có lẽ là niềm vui lớn hơn hết thảy, lớn hơn mọi nỗi buồn…
Lâm Tần ngắm nhìn Tiểu Phàm, nói:
- Tiểu Phàm à, đêm nay con sẽ rời xa gia đình. Ta và mẫu thân không thể bảo vệ con, nên đành phải giao con cho một vị tiền bối. Ông ấy rất cường đại cho nên sẽ đủ khả năng đảm bảo an toàn và dạy dỗ cho con. Trước đây Lâm gia thế hệ trước có ân với ông ấy cho nên ông ấy nợ chúng ta một sự giúp đỡ. Xin ông ấy nhận con làm đệ tử chính là điều mà gia gia muốn làm. Con phải hiểu một lần trợ giúp của ông ấy chính là lá bài tẩy mạnh nhất của gia tộc ta, bây giờ quyết định sử dụng nó cho con cũng đồng nghĩa vời việc con sẽ trở thành hy vọng của mọi người. Sau này khi học nghệ với ông ấy phải biết cố gắng nỗ lực nghe không?
Tiểu Phàm lại nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu.
Lâm Tần thấy vậy hết sức vui mừng, lại càng muốn trò chuyện nhiều hơn với nhi tử… Cả nhà ba người "trò chuyện", vui đùa với nhau cho tới tận đêm… Trong phòng của phu phụ Lâm Tần – Linh Nhi…
- Tần nhi đến giờ rồi…
Lâm Hàn Xuyên nói.
- Dạ...
Lâm Tần đưa Tiểu Phàm cho phụ thân của y bế, rồi giúp thê tử ngồi dậy. Y nhẹ nhàng bế nàng lên một chiếc ghế đẩy. Cả gia đình đi ra khỏi phòng hướng tới sân sau của biệt viện.
Tới giữa sân, Lâm Hàn Xuyên, thò một tay không bế Tiểu Phàm vào trong túi, lấy ra một chiếc hộp gỗ dài khoảng mười phân (mười centimet).
- Tần nhi, con đỡ lấy Tiểu Phàm…
Ông giao lại Tiểu Phàm cho Lâm Tần rồi trịnh trọng mở chiếc hộp ra… Thì ra bên trong là một chiếc ngân châm hết sức bình thường.
Lâm Hàn Xuyên quay mặt lại cúi xuống nói với Tiểu Phàm:
- Phàm nhi, con phải biểu hiện cho thật tốt nha. Dù rằng nói vị ấy nợ chúng ta một sự giúp đỡ nhưng nếu con biểu hiện không tốt thì không có gì dám đảm bảo ông ấy sẽ đồng ý nhận con làm đệ tử cả. Hoặc nếu giả như ông ấy vì làm tròn lời hứa mà nhận con thì ông ấy cũng sẽ không thể hết lòng được… hiểu không?
Tiểu Phàm nháy mắt một cái biểu thị đã hiểu. Hàn Xuyên nhìn thấy đó lại ha hả cười, thầm nghĩ: "Ông ấy hẳn sẽ rất yêu thích tiểu yêu quái này." Lâm Hàn Xuyên trịnh trọng cầm ngân châm lên, rồi từ từ dồn lực vào cây châm. Chỉ nghe "cách" một cái – cây châm gãy làm đôi.
- Giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi
Lâm Hàn Xuyên nói.
Tiểu Phàm trong lòng máy động, tò mò không biết vị thần bí tiền bối kia là ai, hình dáng sẽ ra sao đây? Trong lòng hắn đang vẽ ra một lão giả râu tóc bạc trắng, y phục thùng thình đến nơi đây trong đám mây thất sắc. Từ lần đầu nhìn thấy có lẽ người ta sẽ cảm nhận rõ thần thái của tiên nhân từ ông ấy…
Bỗng…
- Ó ó ó
Một tiếng điểu kêu vang lên từ xa xa.
Lâm Hàn Xuyên nói:
- Ông ấy đến rồi đó!
- Hả?
Phu phụ Lâm Tần nghi hoặc không hiểu.
- Hai con không nghe thấy được đâu…
Tiểu Phàm kinh ngạc. "Không nghe được? Ý gia gia là tiếng điểu vừa rồi sao?"
Hàn Xuyên lại tiếp:
- May ra ở đây ngoài ta thì có lẽ chỉ có tiểu yêu quái với sức mạnh linh hồn lực cực đại như Tiểu Phàm là nghe thấy thôi, phải không?
Vừa nói, y vừa nhìn Tiểu Phàm cười cười.
Tiểu Phàm lại nháy mắt một cái. Hàn Xuyên trông thấy biểu hiện đó lại vui sướng cười híp cả mắt lại.
Cuồng phong vù vù thổi áp từ trên cao xuống khiến y phục bốn người trong sân bay phần phật. Bốn người ngẩng đầu nhìn lên, biết rằng vị kia hẳn đã xuất hiện rồi.
- Hàn Xuyên tiểu tử, cuối cùng cũng cần tới sự giúp đỡ của ta rồi sao?
Một giọng nói vang vang trong thiên không... Một bóng đen to lớn từ từ hạ xuống từ thiên không. Dưới ánh nguyệt quang vằng vặc của ngày trăng tròn, Tiểu Phàm nhìn thấy... không một thứ gì khác ngoài một đại điêu vĩ đại đang bay xuống… Thân thể nó dài khoảng một trượng (một trượng = 3,33 mét), sải cánh lên tới 3 trượng. "Thật không thể tưởng tượng nối!", Tiểu Phàm thốt lên trong lòng.
Xạt…, một tiếng chạm đất thật khẽ, đại điểu hạ xuống. Giờ Tiểu Phàm mới nhìn ngắm nó được kỹ hơn. Thần điêu một màu hắc sắc không một chiếc lông vũ tạp màu. Thần thái toát lên sự uy vũ của tự nhiên, một sức ép kinh hồn lan tỏa ra từ thân thể khủng bố ấy. Chiếc mỏ cùng bộ vuốt một dạng sắc lẹm, bóng loáng trong ánh trăng phản quang. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết trong đó ẩn chứa sức mạnh đủ để toái thạch, phá kim (nghiền đá, xuyên thủng kim loại). Đặc biệt bộ lông của nó rất kỳ lạ. Mỗi chiếc lông đều như hút đi ánh sáng xung quang, thuần một màu hắc sắc, lại ánh lên sắc kim (sắc kim loại), như thể được tạo nên từ huyền thiết đã qua thiên truy bách luyện (thép đã qua ngàn tôi trăm luyện). Con điêu này phải nói là thần điểu mới đúng! Tất cả khiến nó trở thành một cỗ máy chiến đấu tiềm ẩn sát lực (năng lực sát thương) kinh khủng tột độ.
Nhưng… người đứng trên lưng nó lại khác hoàn toàn. "Người này hẳn là "vị kia" mà gia gia thường nhắc tới… có điều…", Tiểu Phàm thầm quan sát. Người đó đúng là một trời một vực so với những gì mà Tiểu Phàm đã từng tưởng tượng. Y không phải là một lão giả râu tóc bạc phơ mà lại là…một nam nhân tuổi chỉ độ ba mươi với vẻ ngoài hết sức nam tính. Y vận một bộ y phục đơn giản cũng một màu hắc sắc như lông của thần điêu. Trên đầu tóc dài đen để xõa, lất phất bay trong gió. Nhưng hai lọn tóc mai hai bên lại trắng như tuyết, thực kỳ lạ vô cùng. Sau lưng nam nhân này đeo một thanh trọng kiếm cổ phác to lớn phải dài tới năm xích (xấp xỉ 1,6 mét; một xích = 1/3 mét). Thanh trọng kiếm này tuy có lưỡi kiếm song nhìn cũng đủ biết không hề sắc bén, chắc hẳn khi tấn công chủ yếu chính là dựa vào sức nặng của nó mà thôi. Nam nhân này có một đặc điểm nổi bật hơn hết thảy, đó là… y không có cánh tay phải! Phần tay áo bên phải lật phật bay theo gió… Nam nhân này thực sự phải nói là rất có mỵ lực, nhưng không phải sự cuốn hút của những tên tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng – ý nói những công tử bột anh tuấn), mà chính là khí chất nam nhi đã trải qua đủ phong trần của thế gian, đủ để khiến cho sự ngạo nghễ ăn vào trong tận xương tủy của y.
Ba người Lâm gia đều đồng loạt cúi người, hướng nguời vừa xuất hiện nói:
- Chúng vãn bối bái kiến Dương tiền bối…
"Họ Dương? Với hình dáng đó… Không lẽ là…", Tiểu Phàm lòng thầm kinh ngạc tự hỏi.
- Tiền bối gì mà tiền bối, Hàn Xuyên cứ gọi ta là Dương đại ca là được rồi.
- Vãn bối không dám… Long tiền bối sao không đến cùng người vậy?
Lâm Hàn Xuyên kính cẩn nói.
- Long nhi đang có mang, nên thân thể không được khỏe… - vừa nói Dương tiền bối vừa cười cười rất vui vẻ - Vừa rồi ta cảm nhận được ngân châm nên lập tức tới đây. Hàn Xuyên ngươi có việc gì mà phải dùng tới ngân châm vậy?
Nghe tới hai chữ "Long nhi", Tiểu Phàm đã xác định được điều nghi hoặc trong lòng mình. "Y là Dương Quá*!? Không lẽ tiểu thuyết Kim Dung là có thật?", Tiểu Phàm tự hỏi.
Lâm Hàn Xuyên nghe đến việc chính liền cười nói:
- Vãn bối chính là vì đứa điệt nhi mới sinh này…
Đoạn y cúi xuống bế Tiểu Phàm lên, tiếp:
- Mong tiền bối nhận tiểu tử này làm đệ tử.
Dương tiền bối nhíu mày, khó xử nói:
- Hàn Xuyên ngươi làm khó ta rồi. Ngươi cũng biết Cổ Mộ ta mỗi thế hệ quy định chỉ có thể nhận nhiều nhất hai đệ tử mà thôi. Giờ ngươi muốn ta nhận tiểu tử này làm đệ tử, quả thực là…
- Dương tiền bối, vãn bối cũng biết như thế là làm khó người, có điều vãn bối không dám và cũng không có khả năng ép người. Nhưng… vãn bối cho rằng người hẳn sẽ rất yêu thích đứa nhỏ này, vì thế mà sẽ đồng ý thu nhận nó làm đệ tử đó.
Lâm Hàn Xuyên cười thần bí nói.
- Ồ, thật vậy sao?
Dương tiền bối tò mò hỏi.
Véo…, thân ảnh y trong nháy mắt biến mất tại chỗ, nháy mắt sau liền xuất hiện bên phải Hàn Xuyên. Ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn Tiểu Phàm. Một hồi, y vẫn không nhận ra điều gì đặc biệt. Dù rằng vẻ ngoài của Tiểu Phàm hết sức khả ái, nhưng đó không phải là điều gì quá đặc biệt khiến Dương tiền bối phải chú ý cả.
- Dương Quá ta tự nhận là có mắt nhìn người nhưng quả thực lần này, ta không nhìn ra gì cả.
Dương tiền bối chân mày nhíu nhíu nói với Hàn Xuyên.
"Quả nhiên… y là Dương Quá! Thật không ngờ Kim Dung truyện là có thật. Phải chăng Kim Dung không phải thường nhân?”, Tiểu Phàm trong lòng kinh ngạc không thôi.
- Tiểu Phàm à, con có muốn được Dương tiền bối nhận làm đệ tử không? Muốn thì con nháy mắt đi…
Tiểu Phàm trong lòng cười cười nghĩ: "Gia gia thật khéo diễn mà, thôi thì ta cũng tung hứng theo thôi…". Tiểu Phàm nhìn thẳng vào Dương Quá mà nháy mắt mấy cái.
- Hả?
Dương Quá kinh ngạc nhìn biểu hiện của Tiểu Phàm.
- Tiểu tử này…
Dương Quá lẩm bẩm kinh hãi.
Lâm Hàn Xuyên lại tiếp:
- Tiểu Phàm con có thích Dương tiền bối không? Dương tiền bối rất cường đại đó nha…
Vừa nói y vừa liếc nhìn Dương Quá.
"Hắc… hắc… thật khéo vuốt đuôi ngựa mà! (khéo nịnh)", Tiểu Phàm cười thầm trong bụng. Tiểu Phàm chiều theo ý của gia gia, mắt lại nháy tiếp mấy nhịp nữa.
- Ha ha ha… tiểu yêu nghiệt, đúng là tiểu yêu nghiệt! Hảo… Ta đồng ý, ta đồng ý! Tiểu yêu nghiệt này ai mà không thích cơ chứ!
Dương Quá cười ha hả nhìn biểu hiện của Tiểu Phàm.
- Tiểu Phàm à, vừa rồi có phải con cũng nghe thấy tiếng của Điêu tiền bối không?
Lâm Hàn Xuyên lại hỏi.
Tiểu Phàm thầm nghĩ: "Hắc hắc… giở chiêu cuối rồi đây!". Hắn lại nháy mắt tỏ vẻ khẳng định.
- Cái gì? Nghe được tiếng hót của Điêu huynh sao? Tinh thần lực thực khủng bố đến thế ư?
Dương Quá lại một lần nữa kinh ngạc.
Dương Quá nôn nóng nói:
- Để ta bế nó một chút nào…
Lâm Hàn Xuyên cười cười đưa Tiểu Phàm cho Dương Quá bế. Dương Quá nhẹ nhàng đỡ lấy tiểu hài tử.
- Tiểu tử ngươi tên Tiểu Phàm phải không? Tiểu Phàm mà lại thật bất phàm! Thế nào? Thích vật này không?
Nói đoạn, không biết bằng cách nào, từ trong không khí xuất hiện một cái giới chỉ (nhẫn) nhỏ, có màu xanh đồng không biết làm bằng gỗ hay kim loại nữa. Nó lơ lửng trước mặt Tiểu Phàm như trêu đùa.
Tiểu Phàm cười tươi, nháy mắt một cái.
- Vậy cho ngươi nè, coi như đây là quà gặp mặt mà sư phụ cho ngươi đi ha…
Vừa nói, chiếc giới chỉ vừa tự động bay xuống, nhẹ lồng vào ngón tay áp út bên phải của Tiểu Phàm. Không ngờ nó tự động thu nhỏ lại, vừa khít với ngón tay của hắn. "Thật kỳ diệu!", Tiểu Phàm ngạc nhiên nhìn chiếc giới chỉ.
Dương Quá mỉm cười nhìn Tiểu Phàm, rồi từ từ đưa lại Tiểu Phàm cho Lâm Hàn Xuyên, nói:
- Các ngươi có gì cần nói với Tiểu Phàm thì hãy nói đi… ta sẽ đưa nó đi bây giờ đây.
Trần Linh Nhi không ngờ nước mắt đã ngắn dài nói:
- Phụ thân hãy để con bế Tiểu Phàm được không? – nói đoạn nàng đón lấy Tiểu Phàm từ tay Hàn Xuyên.
- Tiểu Phàm, mẫu thân rất xin lỗi con, ta không bảo vệ được con nên phải để con xa nhà, xa gia đình… Nhưng con hãy nhớ rằng mẫu thân, phụ thân và cả gia gia con đều luôn yêu thương con, luôn chào đón con trở về nhà. Con theo Dương tiền bối tu luyện phải biết cố gắng, nỗ lực, không để uổng phí sự yêu mến mà người đã giành cho con… Dù sau này có gặp chuyện gì, thì hãy luôn nhớ rằng sau lưng con luôn có gia đình ủng hộ, nghe không?
Tiểu Phàm nước mắt chảy ra từ lúc nào không hay. Tuy hắn trùng sinh ở thế giới này chưa được một ngày, tuy rằng mới nhận biết được gia đình của kiếp này chưa tới một ngày, nhưng trong lòng hắn tự nhiên đã có một niềm yêu thương tha thiết giành cho nó. Đặc biệt với mẫu thân, hắn từ khi lần đầu cảm nhận hơi ấm của người, trong tiềm thức hắn đã hiểu cái gì là "mẫu tử liền tâm" (mẹ con liền tim – ý nói mẹ con tâm ý tương thông), cảm nhận rõ thế nào tình mẫu tử… Hắn… nháy nháy mắt!
Linh Nhi ôm siết hài nhi nhỏ bé vào lòng lần cuối, rồi nhẹ nhàng trao Tiểu Phàm cho Dương Quá.
Dương Quá nói:
- Hãy yên tâm. Ta sẽ chăm sóc và dãy dỗ tiểu tử này thật tốt…
Suy nghĩ đôi chút, Dương Quá lại lấy ra một thứ từ không khí: một cây ngân châm! Y nói:
- Hàn Xuyên, ngươi tặng ta một đệ tử tuyệt vời thế này, phải nói là các ngươi đã tặng ta một món đại lễ vô giá… chứ không thể nói là ta đã giúp đỡ các ngươi được. Cho nên… cây ngân châm này chính là coi như chưa được sử dụng đi. Sự giúp đỡ của ta nợ họ Lâm chính là vẫn còn!
Lâm Hàn Xuyên sửng sốt lấy hai tay nhận lấy cây ngân châm, nói:
- Đa tạ Dương tiền bối…
- Được rồi. Ta đi đây…
Dương Quá đáp lại, bế Tiểu Phàm trên tay, thân hình lóe lên lại xuất hiện trên lưng thần điêu.
- Tiền bối trở về bình an…
- Tạm biệt… Điêu huynh, chúng ta đi thôi.
Dương Quá cúi xuống nói nhỏ với Thần Điêu.
Phật… phật…, Thần Điêu đập cánh mấy cái, thân hình khổng lồ liền nhấc khỏi mặt đất, bắt đầu bay lên. Thêm vài nhịp đập cánh nữa, bóng dáng Dương Quá và đại điểu chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ trên bầu trời đêm…
- HẾT CHƯƠNG 4 -
------------------------------------------ Chú thích: 1) Dương Quá: nhân vật chính trong tác phẩm "Thần Điêu Hiệp lữ" của nhà văn Kim Dung. Chắc rằng nhân vật này không còn xa lạ gì với đa phần các bạn đọc hiện nay cho nên tôi sẽ không giới thiệu về nhân vật này nữa. Nếu bạn nào có nhu cầu tìm hiểu hãy tìm Google đại ca nhá.
Tác giả :
Nhược Sầu