Tầm Lộ
Chương 13: Theo đoàn áp tiêu
Tiểu Phàm đứng dậy, phủi phủi y phục.
- Trời sáng rồi…
Hắn nhìn lên trời, vừa hít vào một hơi không khí trong lành buổi sớm vừa tự nói.
"Thái Tổ Trường Quyền ba mươi sáu lộ, mỗi đường đều đơn giản nhưng hiệu quả vô cùng…"
Phách… phách… phách
Trong lòng hắn vừa thuật lại toàn bộ khẩu quyết của Thái Tổ Trường Quyền vừa đánh ra đủ bộ ba mươi sáu chiêu của quyền pháp. Hắn đã quyết định từ bây giờ, mỗi sáng sớm hắn sẽ đi hết một lần bài quyền. Đây chính là cách luyện tập căn bản nhất của võ học: đánh đến khi nào nhuần nhuyễn, đến khi nào tam thập lục chiêu thức (ba mươi sáu chiêu thức) này ăn vào tân xương tủy, đến khi nào nó trở thành phản xạ của hắn thì thôi.
Từng âm, từng âm của khí nén vang lên trong khu rừng…
- Hà…
Hắn thở ra một hơi rồi thu công.
"Được rồi… đi thôi..”, Tiểu Phàm đi ra khỏi khu rừng, tiếp tục tiến bước trên đường lớn đến thị trấn tiếp theo…. Đúng như những gì hắn dự đoán, chỉ mất gần một canh giờ sau, Tiểu Phàm đã có mặt tại tiểu trấn…
Thực chất hắn rẽ vào tiểu trấn này là để tìm cách thuê xe ngựa. Hắn tính rút ngắn thời gian đi lại, hơn nữa khi ngồi xe ngựa, hắn sẽ có thêm thời gian để tu luyện trong xe, mà không phải tốn thời gian đi bộ.
- Ủa chỗ kia có gì mà nào nhiệt quá vậy?
Tiểu Phàm trông thấy một đám đông tụ tập đang ồn ào chuyện gì đó.
Hắn hiếu kì liền tiến lại xem sự tình…
Một người tại trung tâm vụ ồn ào đang đứng nói lớn:
- Mọi người, lão gia chúng tôi đang cần đi tới Tử Vân thành, nhưng gia quyến và đồ đạc hơi nhiều đôi chút, cho nên cần một số vị anh hùng hảo hán ra tay tương trợ. Giá cả thì có thể thương lượng được. Chúng tôi cần đội áp tiêu chuyện nghiệp, có uy tín để đảm bảo an toàn cho gia quyến của lão gia. Hơn nữa, chắc hẳn các vị cũng biết từ đây tới Tử Vân thành chỉ có ba ngày đường đi bộ nhưng lại có rất nhiều thổ phỉ, sơn tặc trên đường đi. Vì thế các vị áp tiêu cần có võ công cao cường là điều kiện tiên quyết…
Người đang nói là một lão giả tầm năm lăm, sáu mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là quản gia của một gia đình giàu có. Người này tuy tuổi tác đã lớn nhưng đôi mắt còn rất tinh minh, hơn nữa lời nói rất cẩn thận, không hề có vẻ "cậy tuổi mà khinh thiên hạ". Tóm lại thì ông ta có thể xem là một lão quản gia tuyệt vời.
Lão giả tiếp:
- Bên cạnh tôi đây là A Cát huynh đệ. Huynh đệ là người trong phủ chuyên phụ trách an toàn trong ngoài của phủ. Tuy không dám nói y có võ công trác tuyệt, nhưng tuyệt nhiên không phải hạng tầm thường. Yêu cầu tuyển người của chúng tôi là phải kiên trì được với y nửa thời thần (một thời thần bằng mười lăm phút đồng hồ) thì mới được vào đoàn áp tiêu…
Vừa nói y vừa chỉ sang một người nam nhân vạm vỡ cắt tóc ngắn, trang phục võ hán ở bên cạnh. Bốn chữ "lưng hùm vai gấu" chính là rất thích hợp để chỉ y.
Lão giả lại lên tiếng:
- Rồi… giờ mọi người bắt đầu lên báo danh… Mong các vị giúp đỡ.
Nói xong y ngồi xuống một cái bàn đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu lấy giấy bút ra…
"Thì ra là tuyển áp tiêu đoàn (đoàn tải hàng)… Ừm… Được rồi, để xem có đi nhờ được với họ không, nếu được thì đúng là nhất cử lưỡng tiễn rồi… Vừa đi được xe ngựa, vừa được đảm bảo an toàn…", Tiểu Phàm nghĩ bụng.
Một người đàn ông to cao, mặc y phục màu đen bước ra khỏi đám đông, nói:
- Tại hạ, Thương Nghị, xin thử trước… Xin huynh đệ nương tay…
A Cát cười nói:
- Xin mời…
Đoạn, y thủ thế ngay, chuẩn bị giao đấu…
- Được, xem chiêu…
Hắc y đại hán Thương Nghị hét lớn xô tới (hắc y đại hán tức là người đàn ông mặc quần áo màu đen)
Thương nghị xốc tới, xuất ra một quyền nhắm vào mặt A Cát. A Cát nghiêng người né tránh, một tay hất gạt, một tay vung ra nắm lấy yếu đái (thắt lưng) của đối phương, một chân xê chuyển luồn vào dữa hai chân Thương Nghị.
Tiểu Phàm giật mình bật thốt:
- Vật kiểu Mông Cổ?
Mấy người xung quanh nhìn nhìn hắn nghi hoặc, nhưng hắn mặc kệ không để ý. Kiếp trước, Tiểu Phàm có xem trên tivi chương trình thực tế về Mông Cổ, có từng xem người Mông Cổ vật nhau. Thậm chí còn được xem họ tranh giành danh hiệu Khố Bái – một danh hiệu cao quý về võ học của người Mông Cổ. Sau đó, hắn cũng có thời gian hứng thú mà tìm hiểu thêm về các thế vật của họ. Cho nên bây giờ, hắn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra. Hơn nữa hắn không ngờ lại nhìn thấy loại võ công này ở đây, cho nên mới bất ngờ đến độ bật thốt ra như vậy…
Hắn lại tiếp tục theo dõi diễn biến trận đấu…
A Cát lắc hông, người xoay về bên trái, định hất tung Thương Nghị về phía sau.
- Hảo thủ pháp!
Thương Nghị cười hô lớn.
Chỉ thấy một tay y nắm lấy tay thương nghị ở yếu đái, hai chân đạp vào đầu gối người kia, rồi vận kình, đạp mạnh ra, đồng thời vặn tay A Cát ép A Cát buông yếu đái ra. Thế là trong nháy mắt y bật ngược ra sau, thoát khỏi thế vật của đối phương. Hai chân vừa chạm đất, hai nắm tay y bỗng xuất hiện một làn khói màu đỏ nóng dực bốc lên – chính là đã vận dụng đến chân khí.
- Cát huynh cẩn thận, ta đến đây…
Xạt…, nắm đấm của Thương Nghị lại bị A Cát khéo léo gạt chéo đi, nắm tay A Cát cũng liền xuất hiện một tầng đất bao bọc, từ đó phát ra hạt thổ sắc (màu nâu đất).
"Đây chính là tu đạo giả đối chiến sao?"
Tiểu Phàm thích thú quán sát.
A Cát lại giơ tay ra, định nắm lấy vạt áo của Thương Nghị, có điều:
- Đừng hòng!
Thương Nghị quát lớn, liền dùng tay còn lại tung ra một quyền tới eo của A Cát. A Cát thấy thế không ổn, lập tức buông tay, bật lùi lại. Nhưng nắm tay của Thương Nghị cũng đã sượt qua áo của A Cát. Không ngờ rằng chỉ là sượt qua nhưng lại khiến cho áo của A Cát bị cháy mất một góc.
- Ồ… Hỏa nguyên tố rất mạnh nha…
Một người bên cạnh Tiểu Phàm hứng trí bình luận.
- Phải ha… nhưng người sử dụng Thổ nguyên tố kia cũng không kém. Dùng tay gạt quyền của đối phương mà không hề bị bỏng, hộ thủ quyền (lớp giáp bảo vệ nắm đấm) rất chắc chắn…
Một người khác cũng bàn luận.
"Quả nhiên là đối chiến chân khí… Rất thú vị!", Tiểu Phàm tự nhủ.
Hai người liên tục xuất ra đòn tấn công của mình. Nhưng cả hai lại cứ giáp mặt một cái là gần như ngay sau đó tách ra ngay. Bởi lẽ A Cát sở trường gạt đỡ; còn Thương Nghị lại là tấn công dũng mãnh như ngọn lửa, cho nên khi Thương Nghị tấn công thì giống như đánh vào bị bông vậy, đánh mà cảm giác như không thể phát huy được lực lượng của mình. Thêm vào đó, A Cát lại là cao thủ về vật, cho nên Thương Nghị cứ vào gần là gặp nguy hiểm. Vì lẽ đó, giao đấu cứ giáp mặt lại thôi, căn bản là cứ dây dưa mãi, không thể dứt điểm được…
Bỗng nhiên lão giả ngồi ở bàn, nói:
- Đã hết giờ, xin hai vị dừng tay… Như vậy là Thương Nghị huynh đệ đây đã đạt đủ điều kiện, lão đã ghi danh lại rồi. Hẹn gặp lại cậu vào chiều nay, chúng ta sẽ cũng nhau xuất phát…
Thương Nghị cười cười, đáp:
- Xin đa tạ. A Cát huynh quả nhiên là cao thủ, tại hạ cam bái hạ phong (chấp nhận ở thế dưới một cách tâm phục khẩu phục)…
A Cát cũng nói:
- Thương Nghị huynh không nên quá khiêm nhường. Nếu đánh thêm độ một thời thần nữa thì cũng không thể nói trước được gì. Thôi, hẹn chiều gặp lại…
- Chiều gặp lại…
Thương Nghị nói rồi cáo biệt.
Tiếp sau đó có tầm hai, ba mươi người nữa tới thành công vượt qua kiểm tra… Hầu như là không có một trận đấu nào hay như trận đấu đầu tiên. Nhưng có một người thiếu niên khiến Tiểu Phàm phải chú ý. Người này thành công đăng kí mà không cần phải ra một chiêu nào! Khi đến đăng kí, y chỉ đứng yên và vận công, lập tức y phục y phấp phới, một trận khói hoàng kim sắc (màu vàng kim) bốc lên. Và lúc ấy chính là lần đầu tiên Tiểu Phàm cảm nhận được áp lực đáng sợ tới vậy. Cảm giác như chỉ cần kẻ kia muốn, hắn nhất định phải chết vậy… Người xung quanh đều trâm trồ nói hắn là một Dẫn khí kỳ trung giai* cao thủ! Thấy thực lực của người đó, lão giả ngồi bàn liền niềm nở ghi danh cho y, đồng thời còn mời y đến uống trà với lão gia của ông ta nữa. Nhưng người thiếu niên đó không đồng ý, chỉ nói là chiều sẽ có mặt rồi lẩn vào đám người trên phố và biến mất.
Tiểu Phàm nhíu mày nhìn tên thiếu niên ấy rời đi. Tuy độ tuổi của thiếu niên đó có lẽ cũng chỉ bằng Tiểu Phàm mà thôi, nhưng thực lực của kẻ đó thật kinh người. Trong lòng Tiểu Phàm lúc này như là sóng cuộn ba đào (có thể hiểu là đang dậy sóng). "Ta phải cố gắng hơn nữa. Sẽ có một ngày ta mạnh hơn y… Sớm thôi!" – hắn tự nhủ. Hắn thực sự rất ghét cảm giác bị uy hiếp như vừa rồi. Thực khó chịu vô cùng!
Nhìn lão giả đang chuẩn bị dọn bút giấy, Tiểu Phàm dừng suy nghĩ về người thiếu niên cao thủ kia, tiến đến chỗ cái bàn của ông ta.
Lão giả thấy Tiểu Phàm đi ra từ đám đông, liền nghi hoặc hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi có chuyện gì vậy? Không lẽ cậu tới đăng kí áp tiêu?
- Ồ không, lão nhân gia hiểu làm rồi. Ta không đến để đăng kí mà là xin đi nhờ thôi.
- Đi nhờ?
- Phải. Thú thật với lão nhân gia, ta đang cần đến Tử Vân thành, nhưng lộ phí thì lại không có nhiều, cho nên không thể thuê người bảo vệ trên đường đi được. Vừa rồi thấy lão gia của lão tuyển áp tiêu đội, ta liền muốn xin đi nhờ. Ta xin gửi lão một chút tiền gọi là tiền trà nước. Mong lão giúp đỡ cho ta. Gia đình ta ở quê bị cướp hết sạch rồi, phụ mẫu… phụ mẫu ta… Hức hức… đã bị thổ phỉ sát hại rồi… Hức hức, ở Tử Vân thành ta có một người quen… hức… cho nên mới tìm cách tới đó… Hức hức… xin lão nhân gia giúp đỡ. Ta xin đội ơn lão… Hức hức…
Tiểu Phàm vừa nói, vừa cúi mặt, làm bộ bi thương, sắp khóc tới nơi…
Lão giả nhìn Tiểu Phàm liền động lòng thương nói:
- Hài tử, tội nghiệp con. Lão sẽ giúp con, còn về tiền thì đừng có làm vậy. Gia cảnh con đã khốn khổ lắm rồi, ta sao nỡ lấy tiền của con. Thôi giờ về với ta, ta sẽ cho con nghỉ trưa, tiện thể thưa chuyện với lão gia luôn. Chiều nay chúng ta sẽ xuất hành…
- Hức… đa tạ lão nhân gia… con sẽ khắc ghi công ơn của người tới tận khi chết đi… hức…
Tiểu Phàm "mùi mẫn" nói.
Lão giả vỗ về Tiểu Phàm rồi an ủi:
- Thôi nín đi con… tội nghiệp… Tiểu hài, con tên gì vậy?
Tiểu Phàm "thút thít" đáp:
- Con là Lâm Tiểu Phàm ạ. Con có thể biết tên của người không lão nhân gia?
- Ta họ Hàn, tên là Thiên Minh… Cứ gọi ta là Hàn gia gia là được rồi… Chờ chút để ta gọi A Cát rồi chúng ta cùng về.
Lão giả quay về phía A Cát đang ở xa hỏi mua một cây kẹo hồ lô, gọi lớn:
- A Cát, ngươi làm gì thế? Về nhà thôi, chiều còn lên đường nữa…
A Cát trên tay cầm một cây kẹo hồ lô, chạy tới đáp:
- Ta đang hỏi mua kẹo hồ lô cho tiểu thư đó mà… Ế… mà đưa nhỏ này là ai vậy?
Hàn lão giả đáp:
- Nó tên là Tiểu Phàm, gia cảnh nó rất tội nghiệp, nó muốn đi nhờ cùng chúng ta tới Tử Vân thành… Ta đã đồng ý rồi. Giờ chúng ta sẽ đưa nó về, một là cho nó ở tạm, hai là để bẩm báo với lão gia… Được rồi về thôi.
- Tiểu Phàm bái kiến Cát thúc thúc…
Tiểu Phàm mau miệng nói, vừa nói hắn vừa giả bộ lau nước mắt.
- Ừ, chào con…
A Cát cười nói.
- Đi thôi…
Hàn lão thúc dục A Cát, rồi dắt tay Tiểu Phàm đi. Triệu gia phủ đệ…
Tiểu Phàm nhìn ngó xung quanh… Đây là một căn phủ đệ tuy rằng không phải nguy nga nhưng cũng thuộc vào dạng hào môn. Từ khi bước vảo phủ, hắn đã cảm nhận được không khí tất bật của nơi này, mọi người đều đang nhanh chóng gói ghém đồ đạc, người qua kẻ lại rất đông đúc… Ở sân trước, có rất nhiều thùng gỗ, rương, hòm,… gia đinh và tỳ nữ thay nhau mang đủ thứ đồ để vào trong các hòm trống.
Đi vào đến cửa, A Cát chia tay hai người Hàn lão và Tiểu Phàm, y nói là trong phủ còn việc nên đi trước. Trước khi đi, y còn đưa cây kẹo hồ lô cho một tỳ nữ bảo nàng ta đưa cho tiểu thư nhà họ. Sau khi tạm biệt A Cát, Tiểu Phàm được Hàn lão đưa vào tiền sảnh để bái kiến với lão gia của nhà họ…
Hàn lão bảo Tiểu Phàm ngồi lên ghế rồi dặn dò:
- Tiểu Phàm ngồi đây, chờ lão gia ta đến. Ta sẽ nói chuyện của con cho lão gia trước, con chỉ gặp mặt lão gia là được. Lão gia họ Triệu… Nhớ phải chào hỏi lễ phép nhá. Và đặc biệt không nên nói gì để người phật ý. Tuy rằng lão gia ta là người dễ tính lại thương người, nhưng hiện tại người đang có chuyện buồn phiền trong lòng. Hiểu không?
Tiểu Phàm gật đầu nói:
- Dạ, con hiểu rồi…
- Ừ… hài tử ngoan. Ngồi chờ ta nhá…
Hàn lão nhẹ xoa xoa đầu Tiểu Phàm rồi đi vào trong…
Một lúc sau, một nam tử béo mập, phúc hậu đi ra cùng Hàn lão. Hàn lão đi sau, nam tử đó đi trước.
Tiểu Phàm chân rời khỏi ghế, đến trước mặt nam tử kia chào hỏi:
- Tiểu Phàm xin ra mắt Triệu lão gia…
Đoạn hắn cúi mình, chắp tay chào theo kiểu Nho gia…
- Ô… rất lễ phép. Lão hàn, đây chính là hài tử đó sao?
Triệu lão gia cười nói.
- Dạ phải thưa lão gia… gia cảnh của Tiểu Phàm rất tội nghiệp, mong lão gia thương xót cho nó đi cùng chúng ta…
Hàn lão cung kính đáp.
- Ừ, được thôi… Tiểu Phàm tuổi cũng xấp xỉ với Phượng Nhi. Trên đường đi, để nó chơi với Phượng nhi cũng không phải là ý tồi… Hơn nữa, cũng chỉ là thêm một người mà thôi, giúp đỡ được người ta thì nên giúp…
Triệu lão gia nói.
Tiểu Phàm nhanh lời:
- Đa tạ Triệu lão gia đã thi ân (làm điều ơn đức).
- Ừm…
Triệu lão gia mỉm cười. Y tiếp:
- Hàn lão sắp xếp đồ ăn và chỗ nghỉ trưa cho Tiểu Phàm đi. Sau đó đến thư phòng, ta có chuyện cần bàn với ngươi…
Nói đoạn, y xoay lưng đi vào nhà trong.
Hàn lão cúi người ứng tiếng, rồi dẫn Tiểu Phàm đi vào một căn phòng, gọi người chuẩn bị đồ ăn cho hắn, dặn hắn ở yên trong phòng, đừng đi lại lung tung, rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Chắc hẳn Hàn lão đi vào thư phòng của Triệu lão gia để bàn chuyện…
Lúc sau có hai nữ tỳ mang đồ ăn vào cho Tiểu Phàm.
- Đa tạ hai tỷ tỷ xinh đẹp…
Tiểu Phàm "vuốt đuôi ngựa" ( ý nói nịnh nọt) mấy câu.
- Hi hi… tiểu tử dẻo miệng… ăn đi cho nóng… Ăn xong cứ để đó, tỷ tỷ sẽ dọn cho.
Hai nàng khúc khích cười rồi đi ra ngoài.
Sau khi hai người đó đã khép cửa lại, Tiểu Phàm cười láu cá, làm bộ người vừa làm được việc tốt tự nói một mình:
- Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau… Hắc hắc, con gái ở thế giới này cũng dễ chiều quá đi. Không như Tiểu Nguyệt…
Nói tới đây, bỗng nhiên Tiểu Phàm im lặng… Hắn lại nhớ nàng!
Một lúc lâu sau… Tiểu Phàm thở dài một hơi:
- Ài… không nghĩ nữa… Trước tiên phải cường đại đã, rồi làm gì thì làm…
Hắn thu lại suy nghĩ về nàng, rồi chuyển ánh nhìn lên mấy đĩa thức ăn trên bàn. Trên bàn để ba món đồ ăn. Một món trong đó hắn nhận ra, chính là bánh Thủy Liên mà hắn từng được ăn. Có lẽ ở đây, món này giống như là bánh mì hay cơm ở địa cầu vậy… Đơn giản là một món linh phẩm không thể thiếu trong bữa ăn hàng ngày.
Tiểu Phàm nhìn sang hai món khác: một món thịt và một món canh.
Hắn háo hức thưởng thức hai món linh phẩm mới này. Cầm đũa lên, hắn gắp một miếng thịt, vừa quan sát vừa thưởng thức mùi thơm của nó:
- Món này rất giống với thịt kho tàu… giống như là lần đó…
Hắn tự nhiên lại nhớ lại đêm cuối cùng ấy. Nàng nấu cho hắn năm món, trong đó cũng có thịt kho tàu này…
Tiểu Phàm lắc mạnh đầu, cố gắng không nghĩ tới nữa. Hắn không phải bỗng dưng muốn "vô tình", mà hắn hiểu lúc này hắn cần phải tập trung vào một mục tiêu duy nhất đó là giúp bản thân mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Chỉ khi nào thực sự đủ cường đại, hắn mới có thể làm được những điều khác.
- Ừm… rất ngon…
Hắn đưa miếng thịt vào trong miệng.
Tuy rằng nhìn giống thịt kho tàu, nhưng món này vị lại rất khác. Miếng thịt vừa mềm lại vừa đàn hồi, cắn vào cảm giác rất "ngập răng", thực sự rất tuyệt. Hơn nữa, nó lại có vị cay nhưng không nồng, cảm giác dìu dịu, âm ấm. Đi xuống dạ dày, người ta thấy như là thư thái, như là đang ngâm mình trong làn nước nóng vậy.
"Là Hỏa nguyên tố linh khí…", Tiểu Phàm gật gù, vừa ăn vừa tự nhủ.
Hắn lại chuyển sang húp thử một thìa canh…
- Ồ là Mộc nguyên tố… rất thơm, mùi thảo dược rất rõ… Khoan đã…
Hắn đột ngột nhớ ra món bánh Thủy Liên là Thủy nguyên tố!
Tiểu Phàm ăn một miếng bánh… Quả nhiên Mộc nguyên tố của món canh đang sản sinh ra trong cơ thể hắn lập tức bùng lên mạnh mẽ. Tiểu Phàm lại ăn một miếng thịt. Hỏa nguyên tố của món thịt lại bùng lên mạnh hơn nữa. Cuối cùng hắn lại ăn vào một miếng bánh, Hỏa nguyên tố trong người lại từ từ trung hòa với Thủy nguyên tố của bánh Thủy Liên.
- Vi diệu… Quả là vi diệu! Riêng việc ăn uống mà cũng cầu kì tới vậy. Ba món ăn ba nguyên tố tương sinh, tương khắc. Bánh Thủy Liên thuộc hành Thủy, món canh thuộc hành Mộc, Thủy sinh Mộc, ăn hai món vào, Mộc nguyên tố lập tức mạnh lên. Món thịt lại thuộc hành Hỏa, ăn tiếp vào, Mộc sinh Hỏa, Hỏa nguyên tố bùng nổ. Sau đó lại ăn vào một miếng bánh hành Thủy, Thủy Hỏa tương khắc, Hỏa nguyên tố vốn đang bùng nổ sẽ lại yếu đi, tạo thành sự bão hòa hoàn hỏa. "Mỗi bữa ăn là một cuộc hành trình", thực là không sai…
Tiểu Phàm tấm tắc khen ngợi, vừa khen hắn vừa ăn hết chỗ linh phẩm đó…
Ăn xong, hắn xếp gọn bát đũa lại rồi lên giường đi ngủ… - Tiểu Phàm… hài tử dậy đi… sắp khởi hành rồi.
Tiểu Phàm mở mắt.
- Hàn gia gia… Con dậy đây.
Hắn ngồi dậy, dụi dụi mắt…
Chỉnh trang lại y phục, Tiểu Phàm cùng Hàn lão ra khỏi phòng…
Tại cửa Triệu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, hàng hóa đã chất lên xe, mọi người sắp xuất hành…
Hàn lão sắp xếp cho Tiểu Phàm lên một chiếc xe ngựa, có lẽ là xe của lão. Sau khi dặn dò hắn ở yên trong xe, lão nói có chuyện cần đi gặp Triệu lão gia rồi đi ra luôn...
Một giọng thiếu niên dẫn đầu đoàn nói lớn:
- Xuất phát!
Người này, không ai khác chính là thiếu niên cao thủ, khi đăng kí đã thể hiện bản lĩnh cao cường của mình. Có lẽ Triệu gia chọn trưởng đoàn dựa trên năng lực của mỗi người…
Tiểu Phàm ngó đầu ra khỏi xe, nhìn về phía trước…
- HẾT CHƯƠNG 13 -
----------------------- Chú thích: 1) Dẫn khí kì trung giai: đây là đẳng cấp tu đạo. Nếu bạn nào nắm không rõ xin xem lại chương 6.
- Trời sáng rồi…
Hắn nhìn lên trời, vừa hít vào một hơi không khí trong lành buổi sớm vừa tự nói.
"Thái Tổ Trường Quyền ba mươi sáu lộ, mỗi đường đều đơn giản nhưng hiệu quả vô cùng…"
Phách… phách… phách
Trong lòng hắn vừa thuật lại toàn bộ khẩu quyết của Thái Tổ Trường Quyền vừa đánh ra đủ bộ ba mươi sáu chiêu của quyền pháp. Hắn đã quyết định từ bây giờ, mỗi sáng sớm hắn sẽ đi hết một lần bài quyền. Đây chính là cách luyện tập căn bản nhất của võ học: đánh đến khi nào nhuần nhuyễn, đến khi nào tam thập lục chiêu thức (ba mươi sáu chiêu thức) này ăn vào tân xương tủy, đến khi nào nó trở thành phản xạ của hắn thì thôi.
Từng âm, từng âm của khí nén vang lên trong khu rừng…
- Hà…
Hắn thở ra một hơi rồi thu công.
"Được rồi… đi thôi..”, Tiểu Phàm đi ra khỏi khu rừng, tiếp tục tiến bước trên đường lớn đến thị trấn tiếp theo…. Đúng như những gì hắn dự đoán, chỉ mất gần một canh giờ sau, Tiểu Phàm đã có mặt tại tiểu trấn…
Thực chất hắn rẽ vào tiểu trấn này là để tìm cách thuê xe ngựa. Hắn tính rút ngắn thời gian đi lại, hơn nữa khi ngồi xe ngựa, hắn sẽ có thêm thời gian để tu luyện trong xe, mà không phải tốn thời gian đi bộ.
- Ủa chỗ kia có gì mà nào nhiệt quá vậy?
Tiểu Phàm trông thấy một đám đông tụ tập đang ồn ào chuyện gì đó.
Hắn hiếu kì liền tiến lại xem sự tình…
Một người tại trung tâm vụ ồn ào đang đứng nói lớn:
- Mọi người, lão gia chúng tôi đang cần đi tới Tử Vân thành, nhưng gia quyến và đồ đạc hơi nhiều đôi chút, cho nên cần một số vị anh hùng hảo hán ra tay tương trợ. Giá cả thì có thể thương lượng được. Chúng tôi cần đội áp tiêu chuyện nghiệp, có uy tín để đảm bảo an toàn cho gia quyến của lão gia. Hơn nữa, chắc hẳn các vị cũng biết từ đây tới Tử Vân thành chỉ có ba ngày đường đi bộ nhưng lại có rất nhiều thổ phỉ, sơn tặc trên đường đi. Vì thế các vị áp tiêu cần có võ công cao cường là điều kiện tiên quyết…
Người đang nói là một lão giả tầm năm lăm, sáu mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là quản gia của một gia đình giàu có. Người này tuy tuổi tác đã lớn nhưng đôi mắt còn rất tinh minh, hơn nữa lời nói rất cẩn thận, không hề có vẻ "cậy tuổi mà khinh thiên hạ". Tóm lại thì ông ta có thể xem là một lão quản gia tuyệt vời.
Lão giả tiếp:
- Bên cạnh tôi đây là A Cát huynh đệ. Huynh đệ là người trong phủ chuyên phụ trách an toàn trong ngoài của phủ. Tuy không dám nói y có võ công trác tuyệt, nhưng tuyệt nhiên không phải hạng tầm thường. Yêu cầu tuyển người của chúng tôi là phải kiên trì được với y nửa thời thần (một thời thần bằng mười lăm phút đồng hồ) thì mới được vào đoàn áp tiêu…
Vừa nói y vừa chỉ sang một người nam nhân vạm vỡ cắt tóc ngắn, trang phục võ hán ở bên cạnh. Bốn chữ "lưng hùm vai gấu" chính là rất thích hợp để chỉ y.
Lão giả lại lên tiếng:
- Rồi… giờ mọi người bắt đầu lên báo danh… Mong các vị giúp đỡ.
Nói xong y ngồi xuống một cái bàn đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu lấy giấy bút ra…
"Thì ra là tuyển áp tiêu đoàn (đoàn tải hàng)… Ừm… Được rồi, để xem có đi nhờ được với họ không, nếu được thì đúng là nhất cử lưỡng tiễn rồi… Vừa đi được xe ngựa, vừa được đảm bảo an toàn…", Tiểu Phàm nghĩ bụng.
Một người đàn ông to cao, mặc y phục màu đen bước ra khỏi đám đông, nói:
- Tại hạ, Thương Nghị, xin thử trước… Xin huynh đệ nương tay…
A Cát cười nói:
- Xin mời…
Đoạn, y thủ thế ngay, chuẩn bị giao đấu…
- Được, xem chiêu…
Hắc y đại hán Thương Nghị hét lớn xô tới (hắc y đại hán tức là người đàn ông mặc quần áo màu đen)
Thương nghị xốc tới, xuất ra một quyền nhắm vào mặt A Cát. A Cát nghiêng người né tránh, một tay hất gạt, một tay vung ra nắm lấy yếu đái (thắt lưng) của đối phương, một chân xê chuyển luồn vào dữa hai chân Thương Nghị.
Tiểu Phàm giật mình bật thốt:
- Vật kiểu Mông Cổ?
Mấy người xung quanh nhìn nhìn hắn nghi hoặc, nhưng hắn mặc kệ không để ý. Kiếp trước, Tiểu Phàm có xem trên tivi chương trình thực tế về Mông Cổ, có từng xem người Mông Cổ vật nhau. Thậm chí còn được xem họ tranh giành danh hiệu Khố Bái – một danh hiệu cao quý về võ học của người Mông Cổ. Sau đó, hắn cũng có thời gian hứng thú mà tìm hiểu thêm về các thế vật của họ. Cho nên bây giờ, hắn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra. Hơn nữa hắn không ngờ lại nhìn thấy loại võ công này ở đây, cho nên mới bất ngờ đến độ bật thốt ra như vậy…
Hắn lại tiếp tục theo dõi diễn biến trận đấu…
A Cát lắc hông, người xoay về bên trái, định hất tung Thương Nghị về phía sau.
- Hảo thủ pháp!
Thương Nghị cười hô lớn.
Chỉ thấy một tay y nắm lấy tay thương nghị ở yếu đái, hai chân đạp vào đầu gối người kia, rồi vận kình, đạp mạnh ra, đồng thời vặn tay A Cát ép A Cát buông yếu đái ra. Thế là trong nháy mắt y bật ngược ra sau, thoát khỏi thế vật của đối phương. Hai chân vừa chạm đất, hai nắm tay y bỗng xuất hiện một làn khói màu đỏ nóng dực bốc lên – chính là đã vận dụng đến chân khí.
- Cát huynh cẩn thận, ta đến đây…
Xạt…, nắm đấm của Thương Nghị lại bị A Cát khéo léo gạt chéo đi, nắm tay A Cát cũng liền xuất hiện một tầng đất bao bọc, từ đó phát ra hạt thổ sắc (màu nâu đất).
"Đây chính là tu đạo giả đối chiến sao?"
Tiểu Phàm thích thú quán sát.
A Cát lại giơ tay ra, định nắm lấy vạt áo của Thương Nghị, có điều:
- Đừng hòng!
Thương Nghị quát lớn, liền dùng tay còn lại tung ra một quyền tới eo của A Cát. A Cát thấy thế không ổn, lập tức buông tay, bật lùi lại. Nhưng nắm tay của Thương Nghị cũng đã sượt qua áo của A Cát. Không ngờ rằng chỉ là sượt qua nhưng lại khiến cho áo của A Cát bị cháy mất một góc.
- Ồ… Hỏa nguyên tố rất mạnh nha…
Một người bên cạnh Tiểu Phàm hứng trí bình luận.
- Phải ha… nhưng người sử dụng Thổ nguyên tố kia cũng không kém. Dùng tay gạt quyền của đối phương mà không hề bị bỏng, hộ thủ quyền (lớp giáp bảo vệ nắm đấm) rất chắc chắn…
Một người khác cũng bàn luận.
"Quả nhiên là đối chiến chân khí… Rất thú vị!", Tiểu Phàm tự nhủ.
Hai người liên tục xuất ra đòn tấn công của mình. Nhưng cả hai lại cứ giáp mặt một cái là gần như ngay sau đó tách ra ngay. Bởi lẽ A Cát sở trường gạt đỡ; còn Thương Nghị lại là tấn công dũng mãnh như ngọn lửa, cho nên khi Thương Nghị tấn công thì giống như đánh vào bị bông vậy, đánh mà cảm giác như không thể phát huy được lực lượng của mình. Thêm vào đó, A Cát lại là cao thủ về vật, cho nên Thương Nghị cứ vào gần là gặp nguy hiểm. Vì lẽ đó, giao đấu cứ giáp mặt lại thôi, căn bản là cứ dây dưa mãi, không thể dứt điểm được…
Bỗng nhiên lão giả ngồi ở bàn, nói:
- Đã hết giờ, xin hai vị dừng tay… Như vậy là Thương Nghị huynh đệ đây đã đạt đủ điều kiện, lão đã ghi danh lại rồi. Hẹn gặp lại cậu vào chiều nay, chúng ta sẽ cũng nhau xuất phát…
Thương Nghị cười cười, đáp:
- Xin đa tạ. A Cát huynh quả nhiên là cao thủ, tại hạ cam bái hạ phong (chấp nhận ở thế dưới một cách tâm phục khẩu phục)…
A Cát cũng nói:
- Thương Nghị huynh không nên quá khiêm nhường. Nếu đánh thêm độ một thời thần nữa thì cũng không thể nói trước được gì. Thôi, hẹn chiều gặp lại…
- Chiều gặp lại…
Thương Nghị nói rồi cáo biệt.
Tiếp sau đó có tầm hai, ba mươi người nữa tới thành công vượt qua kiểm tra… Hầu như là không có một trận đấu nào hay như trận đấu đầu tiên. Nhưng có một người thiếu niên khiến Tiểu Phàm phải chú ý. Người này thành công đăng kí mà không cần phải ra một chiêu nào! Khi đến đăng kí, y chỉ đứng yên và vận công, lập tức y phục y phấp phới, một trận khói hoàng kim sắc (màu vàng kim) bốc lên. Và lúc ấy chính là lần đầu tiên Tiểu Phàm cảm nhận được áp lực đáng sợ tới vậy. Cảm giác như chỉ cần kẻ kia muốn, hắn nhất định phải chết vậy… Người xung quanh đều trâm trồ nói hắn là một Dẫn khí kỳ trung giai* cao thủ! Thấy thực lực của người đó, lão giả ngồi bàn liền niềm nở ghi danh cho y, đồng thời còn mời y đến uống trà với lão gia của ông ta nữa. Nhưng người thiếu niên đó không đồng ý, chỉ nói là chiều sẽ có mặt rồi lẩn vào đám người trên phố và biến mất.
Tiểu Phàm nhíu mày nhìn tên thiếu niên ấy rời đi. Tuy độ tuổi của thiếu niên đó có lẽ cũng chỉ bằng Tiểu Phàm mà thôi, nhưng thực lực của kẻ đó thật kinh người. Trong lòng Tiểu Phàm lúc này như là sóng cuộn ba đào (có thể hiểu là đang dậy sóng). "Ta phải cố gắng hơn nữa. Sẽ có một ngày ta mạnh hơn y… Sớm thôi!" – hắn tự nhủ. Hắn thực sự rất ghét cảm giác bị uy hiếp như vừa rồi. Thực khó chịu vô cùng!
Nhìn lão giả đang chuẩn bị dọn bút giấy, Tiểu Phàm dừng suy nghĩ về người thiếu niên cao thủ kia, tiến đến chỗ cái bàn của ông ta.
Lão giả thấy Tiểu Phàm đi ra từ đám đông, liền nghi hoặc hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi có chuyện gì vậy? Không lẽ cậu tới đăng kí áp tiêu?
- Ồ không, lão nhân gia hiểu làm rồi. Ta không đến để đăng kí mà là xin đi nhờ thôi.
- Đi nhờ?
- Phải. Thú thật với lão nhân gia, ta đang cần đến Tử Vân thành, nhưng lộ phí thì lại không có nhiều, cho nên không thể thuê người bảo vệ trên đường đi được. Vừa rồi thấy lão gia của lão tuyển áp tiêu đội, ta liền muốn xin đi nhờ. Ta xin gửi lão một chút tiền gọi là tiền trà nước. Mong lão giúp đỡ cho ta. Gia đình ta ở quê bị cướp hết sạch rồi, phụ mẫu… phụ mẫu ta… Hức hức… đã bị thổ phỉ sát hại rồi… Hức hức, ở Tử Vân thành ta có một người quen… hức… cho nên mới tìm cách tới đó… Hức hức… xin lão nhân gia giúp đỡ. Ta xin đội ơn lão… Hức hức…
Tiểu Phàm vừa nói, vừa cúi mặt, làm bộ bi thương, sắp khóc tới nơi…
Lão giả nhìn Tiểu Phàm liền động lòng thương nói:
- Hài tử, tội nghiệp con. Lão sẽ giúp con, còn về tiền thì đừng có làm vậy. Gia cảnh con đã khốn khổ lắm rồi, ta sao nỡ lấy tiền của con. Thôi giờ về với ta, ta sẽ cho con nghỉ trưa, tiện thể thưa chuyện với lão gia luôn. Chiều nay chúng ta sẽ xuất hành…
- Hức… đa tạ lão nhân gia… con sẽ khắc ghi công ơn của người tới tận khi chết đi… hức…
Tiểu Phàm "mùi mẫn" nói.
Lão giả vỗ về Tiểu Phàm rồi an ủi:
- Thôi nín đi con… tội nghiệp… Tiểu hài, con tên gì vậy?
Tiểu Phàm "thút thít" đáp:
- Con là Lâm Tiểu Phàm ạ. Con có thể biết tên của người không lão nhân gia?
- Ta họ Hàn, tên là Thiên Minh… Cứ gọi ta là Hàn gia gia là được rồi… Chờ chút để ta gọi A Cát rồi chúng ta cùng về.
Lão giả quay về phía A Cát đang ở xa hỏi mua một cây kẹo hồ lô, gọi lớn:
- A Cát, ngươi làm gì thế? Về nhà thôi, chiều còn lên đường nữa…
A Cát trên tay cầm một cây kẹo hồ lô, chạy tới đáp:
- Ta đang hỏi mua kẹo hồ lô cho tiểu thư đó mà… Ế… mà đưa nhỏ này là ai vậy?
Hàn lão giả đáp:
- Nó tên là Tiểu Phàm, gia cảnh nó rất tội nghiệp, nó muốn đi nhờ cùng chúng ta tới Tử Vân thành… Ta đã đồng ý rồi. Giờ chúng ta sẽ đưa nó về, một là cho nó ở tạm, hai là để bẩm báo với lão gia… Được rồi về thôi.
- Tiểu Phàm bái kiến Cát thúc thúc…
Tiểu Phàm mau miệng nói, vừa nói hắn vừa giả bộ lau nước mắt.
- Ừ, chào con…
A Cát cười nói.
- Đi thôi…
Hàn lão thúc dục A Cát, rồi dắt tay Tiểu Phàm đi. Triệu gia phủ đệ…
Tiểu Phàm nhìn ngó xung quanh… Đây là một căn phủ đệ tuy rằng không phải nguy nga nhưng cũng thuộc vào dạng hào môn. Từ khi bước vảo phủ, hắn đã cảm nhận được không khí tất bật của nơi này, mọi người đều đang nhanh chóng gói ghém đồ đạc, người qua kẻ lại rất đông đúc… Ở sân trước, có rất nhiều thùng gỗ, rương, hòm,… gia đinh và tỳ nữ thay nhau mang đủ thứ đồ để vào trong các hòm trống.
Đi vào đến cửa, A Cát chia tay hai người Hàn lão và Tiểu Phàm, y nói là trong phủ còn việc nên đi trước. Trước khi đi, y còn đưa cây kẹo hồ lô cho một tỳ nữ bảo nàng ta đưa cho tiểu thư nhà họ. Sau khi tạm biệt A Cát, Tiểu Phàm được Hàn lão đưa vào tiền sảnh để bái kiến với lão gia của nhà họ…
Hàn lão bảo Tiểu Phàm ngồi lên ghế rồi dặn dò:
- Tiểu Phàm ngồi đây, chờ lão gia ta đến. Ta sẽ nói chuyện của con cho lão gia trước, con chỉ gặp mặt lão gia là được. Lão gia họ Triệu… Nhớ phải chào hỏi lễ phép nhá. Và đặc biệt không nên nói gì để người phật ý. Tuy rằng lão gia ta là người dễ tính lại thương người, nhưng hiện tại người đang có chuyện buồn phiền trong lòng. Hiểu không?
Tiểu Phàm gật đầu nói:
- Dạ, con hiểu rồi…
- Ừ… hài tử ngoan. Ngồi chờ ta nhá…
Hàn lão nhẹ xoa xoa đầu Tiểu Phàm rồi đi vào trong…
Một lúc sau, một nam tử béo mập, phúc hậu đi ra cùng Hàn lão. Hàn lão đi sau, nam tử đó đi trước.
Tiểu Phàm chân rời khỏi ghế, đến trước mặt nam tử kia chào hỏi:
- Tiểu Phàm xin ra mắt Triệu lão gia…
Đoạn hắn cúi mình, chắp tay chào theo kiểu Nho gia…
- Ô… rất lễ phép. Lão hàn, đây chính là hài tử đó sao?
Triệu lão gia cười nói.
- Dạ phải thưa lão gia… gia cảnh của Tiểu Phàm rất tội nghiệp, mong lão gia thương xót cho nó đi cùng chúng ta…
Hàn lão cung kính đáp.
- Ừ, được thôi… Tiểu Phàm tuổi cũng xấp xỉ với Phượng Nhi. Trên đường đi, để nó chơi với Phượng nhi cũng không phải là ý tồi… Hơn nữa, cũng chỉ là thêm một người mà thôi, giúp đỡ được người ta thì nên giúp…
Triệu lão gia nói.
Tiểu Phàm nhanh lời:
- Đa tạ Triệu lão gia đã thi ân (làm điều ơn đức).
- Ừm…
Triệu lão gia mỉm cười. Y tiếp:
- Hàn lão sắp xếp đồ ăn và chỗ nghỉ trưa cho Tiểu Phàm đi. Sau đó đến thư phòng, ta có chuyện cần bàn với ngươi…
Nói đoạn, y xoay lưng đi vào nhà trong.
Hàn lão cúi người ứng tiếng, rồi dẫn Tiểu Phàm đi vào một căn phòng, gọi người chuẩn bị đồ ăn cho hắn, dặn hắn ở yên trong phòng, đừng đi lại lung tung, rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Chắc hẳn Hàn lão đi vào thư phòng của Triệu lão gia để bàn chuyện…
Lúc sau có hai nữ tỳ mang đồ ăn vào cho Tiểu Phàm.
- Đa tạ hai tỷ tỷ xinh đẹp…
Tiểu Phàm "vuốt đuôi ngựa" ( ý nói nịnh nọt) mấy câu.
- Hi hi… tiểu tử dẻo miệng… ăn đi cho nóng… Ăn xong cứ để đó, tỷ tỷ sẽ dọn cho.
Hai nàng khúc khích cười rồi đi ra ngoài.
Sau khi hai người đó đã khép cửa lại, Tiểu Phàm cười láu cá, làm bộ người vừa làm được việc tốt tự nói một mình:
- Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau… Hắc hắc, con gái ở thế giới này cũng dễ chiều quá đi. Không như Tiểu Nguyệt…
Nói tới đây, bỗng nhiên Tiểu Phàm im lặng… Hắn lại nhớ nàng!
Một lúc lâu sau… Tiểu Phàm thở dài một hơi:
- Ài… không nghĩ nữa… Trước tiên phải cường đại đã, rồi làm gì thì làm…
Hắn thu lại suy nghĩ về nàng, rồi chuyển ánh nhìn lên mấy đĩa thức ăn trên bàn. Trên bàn để ba món đồ ăn. Một món trong đó hắn nhận ra, chính là bánh Thủy Liên mà hắn từng được ăn. Có lẽ ở đây, món này giống như là bánh mì hay cơm ở địa cầu vậy… Đơn giản là một món linh phẩm không thể thiếu trong bữa ăn hàng ngày.
Tiểu Phàm nhìn sang hai món khác: một món thịt và một món canh.
Hắn háo hức thưởng thức hai món linh phẩm mới này. Cầm đũa lên, hắn gắp một miếng thịt, vừa quan sát vừa thưởng thức mùi thơm của nó:
- Món này rất giống với thịt kho tàu… giống như là lần đó…
Hắn tự nhiên lại nhớ lại đêm cuối cùng ấy. Nàng nấu cho hắn năm món, trong đó cũng có thịt kho tàu này…
Tiểu Phàm lắc mạnh đầu, cố gắng không nghĩ tới nữa. Hắn không phải bỗng dưng muốn "vô tình", mà hắn hiểu lúc này hắn cần phải tập trung vào một mục tiêu duy nhất đó là giúp bản thân mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Chỉ khi nào thực sự đủ cường đại, hắn mới có thể làm được những điều khác.
- Ừm… rất ngon…
Hắn đưa miếng thịt vào trong miệng.
Tuy rằng nhìn giống thịt kho tàu, nhưng món này vị lại rất khác. Miếng thịt vừa mềm lại vừa đàn hồi, cắn vào cảm giác rất "ngập răng", thực sự rất tuyệt. Hơn nữa, nó lại có vị cay nhưng không nồng, cảm giác dìu dịu, âm ấm. Đi xuống dạ dày, người ta thấy như là thư thái, như là đang ngâm mình trong làn nước nóng vậy.
"Là Hỏa nguyên tố linh khí…", Tiểu Phàm gật gù, vừa ăn vừa tự nhủ.
Hắn lại chuyển sang húp thử một thìa canh…
- Ồ là Mộc nguyên tố… rất thơm, mùi thảo dược rất rõ… Khoan đã…
Hắn đột ngột nhớ ra món bánh Thủy Liên là Thủy nguyên tố!
Tiểu Phàm ăn một miếng bánh… Quả nhiên Mộc nguyên tố của món canh đang sản sinh ra trong cơ thể hắn lập tức bùng lên mạnh mẽ. Tiểu Phàm lại ăn một miếng thịt. Hỏa nguyên tố của món thịt lại bùng lên mạnh hơn nữa. Cuối cùng hắn lại ăn vào một miếng bánh, Hỏa nguyên tố trong người lại từ từ trung hòa với Thủy nguyên tố của bánh Thủy Liên.
- Vi diệu… Quả là vi diệu! Riêng việc ăn uống mà cũng cầu kì tới vậy. Ba món ăn ba nguyên tố tương sinh, tương khắc. Bánh Thủy Liên thuộc hành Thủy, món canh thuộc hành Mộc, Thủy sinh Mộc, ăn hai món vào, Mộc nguyên tố lập tức mạnh lên. Món thịt lại thuộc hành Hỏa, ăn tiếp vào, Mộc sinh Hỏa, Hỏa nguyên tố bùng nổ. Sau đó lại ăn vào một miếng bánh hành Thủy, Thủy Hỏa tương khắc, Hỏa nguyên tố vốn đang bùng nổ sẽ lại yếu đi, tạo thành sự bão hòa hoàn hỏa. "Mỗi bữa ăn là một cuộc hành trình", thực là không sai…
Tiểu Phàm tấm tắc khen ngợi, vừa khen hắn vừa ăn hết chỗ linh phẩm đó…
Ăn xong, hắn xếp gọn bát đũa lại rồi lên giường đi ngủ… - Tiểu Phàm… hài tử dậy đi… sắp khởi hành rồi.
Tiểu Phàm mở mắt.
- Hàn gia gia… Con dậy đây.
Hắn ngồi dậy, dụi dụi mắt…
Chỉnh trang lại y phục, Tiểu Phàm cùng Hàn lão ra khỏi phòng…
Tại cửa Triệu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, hàng hóa đã chất lên xe, mọi người sắp xuất hành…
Hàn lão sắp xếp cho Tiểu Phàm lên một chiếc xe ngựa, có lẽ là xe của lão. Sau khi dặn dò hắn ở yên trong xe, lão nói có chuyện cần đi gặp Triệu lão gia rồi đi ra luôn...
Một giọng thiếu niên dẫn đầu đoàn nói lớn:
- Xuất phát!
Người này, không ai khác chính là thiếu niên cao thủ, khi đăng kí đã thể hiện bản lĩnh cao cường của mình. Có lẽ Triệu gia chọn trưởng đoàn dựa trên năng lực của mỗi người…
Tiểu Phàm ngó đầu ra khỏi xe, nhìn về phía trước…
- HẾT CHƯƠNG 13 -
----------------------- Chú thích: 1) Dẫn khí kì trung giai: đây là đẳng cấp tu đạo. Nếu bạn nào nắm không rõ xin xem lại chương 6.
Tác giả :
Nhược Sầu