Tầm Hung Sách
Quyển 5 - Chương 9: Xà Nhân (8)
Tư Mã Phượng ngạc nhiên nói: “Có thể là cái gì?”
“Không thể nói chính xác được.” Cam Nhạc Ý đáp, “Mất tay mất chân, thêm tay thêm chân này; hoặc bị người ta cường bạo này; rạch bụng nhét đồ vào trong này….”
A Giáp A Ất nhíu mày: “Cam ngỗ tác bình thường đều gặp mấy thứ này?”
Tống Bi Ngôn: “Ừm, ta cũng từng thấy vài lần.”
A Giáp A Ất khiếp sợ nhìn cậu, bất động thanh sắc dịch hai tấc, cách cậu xa một chút.
Có điều đến hôm sau, Tư Mã Phượng còn chưa bắt đầu hành động, thi thể của Trác Vĩnh đã được phát hiện.
Nơi vứt xác ở thành bắc, cách thành đông- nơi cuối cùng Trác Vĩnh xuất hiện rất xa. Sau khi ngỗ tác kiểm nghiệm đơn giản xong, thi thể được đưa về nghĩa trang. Ngỗ tác của nghĩa trang có quen biết với người của Thiếu Ý Minh, trước đây lúc Thiếu Ý Minh gióng trống khua chiêng tìm kiếm Trác Vĩnh, hắn từng xem qua bức hoạ của Trác Vĩnh, vì thế liếc mắt một cái liền nhận ra.
Ánh mắt của vị ngỗ tác này cũng thật lợi hại, Trác Vĩnh một bên mắt đã bị huỷ, xương tay xương chân dập nát, mặt bị đánh đến bầm dập, cần cổ có vết cắt, miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, toàn thân không có một chỗ lành lặn, tất cả đều là vết thương. Ngay cả bộ khoái cũng nhíu mày: “So với Tạ công tử lúc trước chẳng phải giống nhau như đúc sao?”
Đồng bạn vội vàng ngăn hắn lại, bộ khoái kia liền chấm dứt câu chuyện, không nhắc tới nữa.
Những lời này bị ngỗ tác nghe thấy.
Thành Thập Phương có hai ngỗ tác, một người đã già, một người còn trẻ. Người đã già xem như sư phụ của hắn, vụ án của Tạ công tử lúc trước là do sư phụ hắn khám nghiệm. Khi ngỗ tác nhắc tới Trác Vĩnh với người của Thiếu Ý Minh, nhân tiện cũng kể lại những lời nói đó.
Lý Diệc Cẩn lập tức dẫn người đến mang thi thể của Trác Vĩnh về. Quan hệ giữa Thiếu Ý Minh và quan phủ thành Thập Phương một năm trở lại đây có chút phức tạp: trong trận cháy lớn cách đây một năm, thành Thập Phương và Thiếu Ý Minh đều tổn thất thảm trọng, nhưng sau đó Thiếu Ý Minh thuận lợi nhận được đất đai của Tân Gia Bảo, cải tạo thành cảng Vĩnh Yên, chiếm cứ hai vị trí bên cảng quan trọng của thượng hạ du sông Ức Giang, danh vọng cùng tiền tài quyền thế đều gia tăng. Quan phủ của thành Thập Phương từ đó bắt đầu có ý kiêng kỵ với Thiếu Ý Minh. Lần này muốn mang thi thể về, Lý Diệc Cẩn phải tốn chút sức và thời gian.
Cam Nhạc Ý và Tư Mã Phượng đợi một ngày ở Thiếu Ý Minh, gần tới chạng vạng, cuối cùng người cũng quay trở lại.
Lý Diệc Cẩn cho lui người của Thiếu Ý Minh, thậm chí cả A Giáp và A Ất cũng không được ở lại. Hắn tự mình mở bọc chiếu ra, để đám người Cam Nhạc Ý nhìn tình trạng của thi thể.
“…..” Cam Nhạc Ý trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới cất tiếng, “Thảm như vậy?”
Tống Bi Ngôn đứng sau hắn, sau khi thấy rõ thi thể liền hít sâu một hơi.
Giống với con trai của Tạ An Khang, tay chân của Trác Vĩnh bị vật nặng đập gãy, xương cốt đều nát. Vì để nhét người vào rãnh nước nhỏ hẹp, hung thủ cũng đập gãy xương cổ và xương sống của hắn, hai tay Trác Vĩnh dán sát bên người, hai chân thẳng tắp, bị ép thành một đường thẳng, không hề giống hình người. Một con mắt của hắn dường như bị trọng quyền đánh nát sau đó bị móc mất, gương mặt sưng phù, hai tai đều bị xé rách, máu đông ở miệng vết thương đã trở thành màu đen. Cam Nhạc Ý sắc mặt ngưng trọng, đeo bao tay, lật Trác Vĩnh đang nằm nghiêng thành nằm ngửa.
“Cổ bị gãy, yết hầu chịu tổn thương.” Cam Nhạc Ý cẩn thận cầm lấy dao nhỏ, coi miệng vết thương, “Bị thương đến mức này, không thể nói được.”
Hắn tiếp tục xem xét bên dưới. Trước ngực và bụng của Trác Vĩnh có vài vết chém, không sâu, nhưng đều thô thiển hỗn loạn.
“Người tra tấn hắn lặp đi lặp lại dùng dao nhỏ khiến vết thương sâu thêm, có lẽ tạo thành cùng một lúc, có lẽ không phải.”
Vết thương trên bụng kéo dài tới hạ thân. Hạ thể của Trác Vĩnh bị tổn hại nghiêm trọng, Cam Nhạc Ý không nhịn được nhíu chặt mày.
“Hắn có thâm cừu đại hận gì với người ta à?” Hắn thấp giọng nói, “Tra tấn thành như vậy, người bình thường khó mà chịu được.”
“Chúng ta từng điều tra qua, không có.” Lý Diệc Cẩn nghẹn giọng nói, “Trác Vĩnh tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng tính cách không tồi, trong Thiếu Ý Minh có không ít bằng hữu, chưa từng tranh cãi vì tiền bạc gì đó, chưa bao giờ nghe nói hắn kết thù oán với ai.”
Tư Mã Phượng tiếp lời: “Trước nghe ngươi nói hắn có nữ tử thân mật ở Xuân Yên Lâu? Hay là vì cùng khách nhân khác tranh đoạt, mới gây ra sóng gió gì đó?”
“Chưa từng nghe nói tới.” Lý Diệc Cẩn trả lời, “Chúng ta đã đến Xuân Yên Lâu hỏi thăm vài lần. Hắn ra tay hào phóng, đối với người ngoài cũng hữu lễ.”
Tư Mã Phượng còn muốn nói gì nữa, Cam Nhạc Ý đang ngổi xổm trên đất kiểm tra thi thể bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Ngoại trừ Xuân Yên Lâu, Trác Vĩnh còn đến nơi ….tầm hoan nào khác không?”
“Có ý gì?”
Cam Nhạc Ý muốn nói lại thôi, lắp bắp.
“Trác Vĩnh….có sở thích long dương hay không?”
Rạng sáng cùng ngày, trong chuồng ưng của Ưng Bối Xá, có một con ưng bay về từ thành Thập Phương. Bức thư trên đùi nó lập tức được gỡ xuống, đệ tử trước hết đưa nó cho Mộ Dung Hải, rồi Mộ Dung Hải mới giao cho Trì Dạ Bạch.
Nhưng lúc Mộ Dung Hải đến tìm Trì Dạ Bạch, mới phát hiện hắn không có trong phòng, cũng không ở bất cứ nơi nào khác của Ưng Bối Xá. Mộ Dung Hải nghĩ đến lúc cuối cùng gặp hắn, trong lòng biết không ổn, lập tức đi tìm Trì Tinh Kiếm.
Khi biết được cửa địa khổ không thể mở ra, Trì Dạ Bạch đã ở trong địa khố ngây người một ngày một đêm, vợ chồng Trì Tinh Kiếm giật mình sắc mặt đại biến.
Vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, cửa của địa khố sau khi khoá trái từ bên trong vẫn có thể mở ra từ bên ngoài, nhưng chỉ có Trì Tinh Kiếm giữ chìa khoá mở cửa, hơn nữa một khi cửa mở, tất cả cơ quan ở cửa chính địa khố đều mất đi hiệu lực, cần đúc lại một lần nữa. Trước khi đúc xong, cửa chính của địa khố chỉ là một cánh cửa nặng nề bình thường, không có công năng phòng vệ. Vợ chồng hai người sợ Trì Dạ Bạch gặp chuyện chẳng lành, không rảnh bận tâm đến hậu quả, nhanh chóng tìm chìa khoá chạy về phía địa khố.
Còn chưa đi hết hai mươi bậc thanh dẫn xuống địa khố, cửa chính địa khố đã kéo kẹt vang lên, thong thả mở ra.
Anh Tác nhảy xuống bậc thang, nhào qua ôm lấy Trì Dạ Bạch: “Con điên rồi sao!”
Cả người Trì Dạ Bạch ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhưng tinh thần rất tốt. Hắn nói một câu xin lỗi rất khẽ với Anh Tác, lập tức ngẩng đầu nhìn Trì Tinh Kiếm. Trì Tinh Kiếm thở dài trong lòng, biết nếu hắn đã vào được mật thất, hẳn đã xem hết tất cả nội dung được cất giấu trong mật thất.
“Đi về trước đã.” Trì Tinh Kiếm quay đầu nói, “Mộ Dung, tạm ngưng những việc đang làm, ta đến xử lý.”
Mộ Dung Hải thưa vâng, tiến lên đóng lại cửa địa khố.
Anh Tác nắm tay Trì Dạ Bạch, phát hiện tuy vẻ mặt hắn như thường, nhưng bàn tay lại không tự chủ được run rẩy. Trong mật thất để cái gì, thực tế ngay cả Anh Tác cũng không hoàn toàn rõ ràng. Tư liệu về Thần Ưng Doanh đã sớm cất giấu trong địa khố, khi ấy nàng còn chưa gả cho Trì Tinh Kiếm, Trì Dạ Bạch cũng chưa được sinh ra. Nàng và Trì Tinh Kiếm luôn làm việc cùng nhau, sưu tập tin tức liên quan tới Thần Ưng Doanh, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Trì Tinh Kiếm không cho phép nàng lật xem tư liệu nữa, còn niêm phong tất cả thư sách. Anh Tác chỉ hiểu nó không tốt, qua nhiều năm, Trì Tinh Kiếm hàng đêm ngủ không ngon, khó khăn lắm mới thiếp đi, cũng thường thường bừng tỉnh từ trong mộng.
Vài năm sau, Trì Dạ Bạch thông minh từ bé bắt đầu đọc những tư liệu của Ưng Bối Xá trong địa khố. Lúc ấy mật thất chưa có khoá chìm nghiêm mật như vậy, Trì Dạ Bạch hiếu kỳ, thử mở mật thất ra, cuối cùng mở ra căn phòng cất giữ tư liệu về Thần Ưng Doanh.
Anh Tác mỗi lần nhớ đến tình hình khi đó, vẫn sợ hãi như cũ.
Nàng siết chặt cổ tay của Trì Dạ Bạch, kéo hắn về phòng mình, lệnh hắn lập tức nghỉ ngơi, không được ngồi dậy.
Trì Dạ Bạch cởi quần áo, mặt mìm cười: “Nương, nương về đi. Con đọc nhiều thứ quá, còn phải sắp xếp lại một chút. Hay là nương đi lấy cho con chút dược an thần lại đây.”
“Không được, ta muốn nhìn con ngủ.” Anh Tác không cho hắn giải thích ép hắn nằm lên giường, “Con muốn lừa ta đi ra ngoài, sau đó tiếp tục làm việc, đúng không?”
Trì Dạ Bạch đành để nàng dém chăn cho mình, gỡ tóc.
Khi Anh Tác cầm lấy cây trâm lục tùng thạch cốt của hắn, đột nhiên sửng sốt. Trì Dạ Bạch giờ phút này đầu óc hỗn loạn, đợi đến lúc hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân mở ra cốt trâm, mới ý thức được không tốt: “Nương!”
Viên đá màu xanh biếc mở ra, bên trong rỗng tuếch.
“….Thuốc đâu!” Anh tác vừa sợ vừa giận, “Viên thuốc kia đâu!”
Trì Dạ Bạch không dám nói thật, đành phải mơ mơ hồ hồ trả lời: “Mang đi cứu người rồi.”
Anh Tác khó thở, lát sau mới suy sụp ngồi bên giường, nhét mạnh cây trâm vào tay Trì Dạ Bạch.
“Là cho Tư Mã phải không?”
Trì Dạ Bạch không lên tiếng, coi như thừa nhận.
“Con trai à….” Anh Tác vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, “Con ngốc muốn chết!”
“Lúc ấy tình hình cực kỳ nghiêm trọng, nếu con không lấy viên thuốc này ra, hắn sẽ chết.”
“Viên thuốc ấy trân quý thế nào, con có biết không hả.” Anh Tác đánh một cái lên mu bàn tay hắn, “Con cho nó, sau này lúc con gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ! Nó có thể cho con một viên thuốc như vậy hay sao? Nó lấy gì để cứu con? Nó khi ấy đang ở đâu? Nó có thể cứu con sao?”
“Con không nghĩ được nhiều như vậy.” Trì Dạ Bạch mệt mỏi thấp giọng nói, “Đừng so đo mấy thứ này.”
Anh Tác phải thở dài vài lần mới hết buồn bực trong lòng.
“Ta biết con thiện tâm, biết con xem trọng nó, cũng hiểu tình nghĩa huynh đệ giữa các con.” Nàng vén những sợi tóc trên thái dương Trì Dạ Bạch ra sau tai, “Nhưng ta mong con ích kỷ một ít, suy nghĩ cho mình một chút. Làm cha làm mẹ, không cầu mong điều gì, chỉ mong con bình an.”
Trì Dạ Bạch không lời nào để nói, yên lặng gật đầu.
Anh Tác để hắn lập tức nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi hô hấp của hắn đều đều, nàng mới lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng, đi chuẩn bị cho hắn chút điểm tâm. Có điều khi tiếng bước chân của nàng vừa biến mất ở ngã rẽ, Trì Dạ Bạch liền từ từ mở mắt ra.
Mới chỉ nhắm mắt một lát, mà cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, nội tức bất ổn. Chỉ cần nhắm mắt lại, chữ viết trong thư sách sẽ nhảy đến trước mặt, giương nanh múa vuốt.
Hắn không lòng dạ nào sửa sang lại, cũng vô pháp đưa chúng nó vào trong “căn phòng”. Đứng dậy ngồi trên giường nửa canh giờ, Trì Dạ Bạch liền mặc quần áo buộc tóc, nhân lúc đêm tối lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách được ghi chép lại trong mật thất, là những thứ hắn và Tư Mã Phượng chưa gặp bao giờ. Hắn phải lập tức báo cho Tư Mã Phượng biết.
Nhưng để tránh lọt vào ngăn trở, hắn thậm chí không cưỡi con ngựa của mình, mà triển khai khinh công, chạy thẳng về phía thành Bồng Dương. Cửa thành Bồng Dương vừa mở, hắn liền vào thành, còn chưa đến nhà Tư Mã Phượng, hắn đã trông thấy A Tứ xách theo một đống đồ vật đi ngang qua.
“A Tứ.” Trì Dạ Bạch gọi hắn lại, “Thiếu gia nhà ngươi đã dậy chưa?”
“Thiếu gia mang theo Cam lệnh sử và Tiểu Tống đến Thiếu Ý Minh rồi.” A Tứ nói, “Lâm Minh chủ không nói cho ngươi biết sao?”
Trì Dạ Bạch suy nghĩ, nhưng nhất thời không nhớ ra được Lâm Thiếu Ý đã từng nhắc tới việc này hay không. Hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng không thể dừng lại, lập tức mượn một con ngựa từ A Tứ.
“Ngươi cưỡi ngựa của thiếu gia đi, nó quen với ngươi.”
“Sao ngươi không đi theo họ?” Trì Dạ Bạch hỏi hắn.
Hỏi liền đau lòng, A Tứ cực kỳ ảo não: “Ta làm sai một chuyện, thiếu gia không thích ta, không muốn mang ta xuất môn.”
“À.” Trì Dạ Bạch gật đầu, vội vàng lên ngựa.
Khi ra khỏi thành, Trì Dạ Bạch còn chạm mặt Biên Cương. Biên Cương mồ hôi đầy đầu, trông thấy hắn liền vội vàng chạy tới: “Trì đương gia, có một số việc muốn uỷ thác Ưng Bối Xá….”
“Không cần tìm ta, đến phân xá của Bồng Dương là được.” Trì Dạ Bạch nói, “Ta hiện tại muốn đến Thiếu Ý Minh.”
Biên Cương từ chỗ A Tứ biết được Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đều đến Thiếu Ý Minh, nghe vậy vội vàng nói: “Giúp ta hỏi thăm Cam lệnh sử! Ta chờ hắn trở về, rồi tiếp tục học nghề của hắn.”
Trì Dạ Bạch đầu óc có phần choáng váng, sắc mặt không tốt, Biên Cương thấy hắn như vậy, không nhịn được nói thêm một câu: “Trì đương gia, ngươi hình như không được khoẻ, nghỉ ngơi ở chỗ này một lát đã?”
“Đa tạ, không cần.” Trì Dạ Bạch chắp tay với hắn, “Ta sẽ gửi lời giúp ngươi. Tạm biệt!”
“Không thể nói chính xác được.” Cam Nhạc Ý đáp, “Mất tay mất chân, thêm tay thêm chân này; hoặc bị người ta cường bạo này; rạch bụng nhét đồ vào trong này….”
A Giáp A Ất nhíu mày: “Cam ngỗ tác bình thường đều gặp mấy thứ này?”
Tống Bi Ngôn: “Ừm, ta cũng từng thấy vài lần.”
A Giáp A Ất khiếp sợ nhìn cậu, bất động thanh sắc dịch hai tấc, cách cậu xa một chút.
Có điều đến hôm sau, Tư Mã Phượng còn chưa bắt đầu hành động, thi thể của Trác Vĩnh đã được phát hiện.
Nơi vứt xác ở thành bắc, cách thành đông- nơi cuối cùng Trác Vĩnh xuất hiện rất xa. Sau khi ngỗ tác kiểm nghiệm đơn giản xong, thi thể được đưa về nghĩa trang. Ngỗ tác của nghĩa trang có quen biết với người của Thiếu Ý Minh, trước đây lúc Thiếu Ý Minh gióng trống khua chiêng tìm kiếm Trác Vĩnh, hắn từng xem qua bức hoạ của Trác Vĩnh, vì thế liếc mắt một cái liền nhận ra.
Ánh mắt của vị ngỗ tác này cũng thật lợi hại, Trác Vĩnh một bên mắt đã bị huỷ, xương tay xương chân dập nát, mặt bị đánh đến bầm dập, cần cổ có vết cắt, miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, toàn thân không có một chỗ lành lặn, tất cả đều là vết thương. Ngay cả bộ khoái cũng nhíu mày: “So với Tạ công tử lúc trước chẳng phải giống nhau như đúc sao?”
Đồng bạn vội vàng ngăn hắn lại, bộ khoái kia liền chấm dứt câu chuyện, không nhắc tới nữa.
Những lời này bị ngỗ tác nghe thấy.
Thành Thập Phương có hai ngỗ tác, một người đã già, một người còn trẻ. Người đã già xem như sư phụ của hắn, vụ án của Tạ công tử lúc trước là do sư phụ hắn khám nghiệm. Khi ngỗ tác nhắc tới Trác Vĩnh với người của Thiếu Ý Minh, nhân tiện cũng kể lại những lời nói đó.
Lý Diệc Cẩn lập tức dẫn người đến mang thi thể của Trác Vĩnh về. Quan hệ giữa Thiếu Ý Minh và quan phủ thành Thập Phương một năm trở lại đây có chút phức tạp: trong trận cháy lớn cách đây một năm, thành Thập Phương và Thiếu Ý Minh đều tổn thất thảm trọng, nhưng sau đó Thiếu Ý Minh thuận lợi nhận được đất đai của Tân Gia Bảo, cải tạo thành cảng Vĩnh Yên, chiếm cứ hai vị trí bên cảng quan trọng của thượng hạ du sông Ức Giang, danh vọng cùng tiền tài quyền thế đều gia tăng. Quan phủ của thành Thập Phương từ đó bắt đầu có ý kiêng kỵ với Thiếu Ý Minh. Lần này muốn mang thi thể về, Lý Diệc Cẩn phải tốn chút sức và thời gian.
Cam Nhạc Ý và Tư Mã Phượng đợi một ngày ở Thiếu Ý Minh, gần tới chạng vạng, cuối cùng người cũng quay trở lại.
Lý Diệc Cẩn cho lui người của Thiếu Ý Minh, thậm chí cả A Giáp và A Ất cũng không được ở lại. Hắn tự mình mở bọc chiếu ra, để đám người Cam Nhạc Ý nhìn tình trạng của thi thể.
“…..” Cam Nhạc Ý trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới cất tiếng, “Thảm như vậy?”
Tống Bi Ngôn đứng sau hắn, sau khi thấy rõ thi thể liền hít sâu một hơi.
Giống với con trai của Tạ An Khang, tay chân của Trác Vĩnh bị vật nặng đập gãy, xương cốt đều nát. Vì để nhét người vào rãnh nước nhỏ hẹp, hung thủ cũng đập gãy xương cổ và xương sống của hắn, hai tay Trác Vĩnh dán sát bên người, hai chân thẳng tắp, bị ép thành một đường thẳng, không hề giống hình người. Một con mắt của hắn dường như bị trọng quyền đánh nát sau đó bị móc mất, gương mặt sưng phù, hai tai đều bị xé rách, máu đông ở miệng vết thương đã trở thành màu đen. Cam Nhạc Ý sắc mặt ngưng trọng, đeo bao tay, lật Trác Vĩnh đang nằm nghiêng thành nằm ngửa.
“Cổ bị gãy, yết hầu chịu tổn thương.” Cam Nhạc Ý cẩn thận cầm lấy dao nhỏ, coi miệng vết thương, “Bị thương đến mức này, không thể nói được.”
Hắn tiếp tục xem xét bên dưới. Trước ngực và bụng của Trác Vĩnh có vài vết chém, không sâu, nhưng đều thô thiển hỗn loạn.
“Người tra tấn hắn lặp đi lặp lại dùng dao nhỏ khiến vết thương sâu thêm, có lẽ tạo thành cùng một lúc, có lẽ không phải.”
Vết thương trên bụng kéo dài tới hạ thân. Hạ thể của Trác Vĩnh bị tổn hại nghiêm trọng, Cam Nhạc Ý không nhịn được nhíu chặt mày.
“Hắn có thâm cừu đại hận gì với người ta à?” Hắn thấp giọng nói, “Tra tấn thành như vậy, người bình thường khó mà chịu được.”
“Chúng ta từng điều tra qua, không có.” Lý Diệc Cẩn nghẹn giọng nói, “Trác Vĩnh tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng tính cách không tồi, trong Thiếu Ý Minh có không ít bằng hữu, chưa từng tranh cãi vì tiền bạc gì đó, chưa bao giờ nghe nói hắn kết thù oán với ai.”
Tư Mã Phượng tiếp lời: “Trước nghe ngươi nói hắn có nữ tử thân mật ở Xuân Yên Lâu? Hay là vì cùng khách nhân khác tranh đoạt, mới gây ra sóng gió gì đó?”
“Chưa từng nghe nói tới.” Lý Diệc Cẩn trả lời, “Chúng ta đã đến Xuân Yên Lâu hỏi thăm vài lần. Hắn ra tay hào phóng, đối với người ngoài cũng hữu lễ.”
Tư Mã Phượng còn muốn nói gì nữa, Cam Nhạc Ý đang ngổi xổm trên đất kiểm tra thi thể bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Ngoại trừ Xuân Yên Lâu, Trác Vĩnh còn đến nơi ….tầm hoan nào khác không?”
“Có ý gì?”
Cam Nhạc Ý muốn nói lại thôi, lắp bắp.
“Trác Vĩnh….có sở thích long dương hay không?”
Rạng sáng cùng ngày, trong chuồng ưng của Ưng Bối Xá, có một con ưng bay về từ thành Thập Phương. Bức thư trên đùi nó lập tức được gỡ xuống, đệ tử trước hết đưa nó cho Mộ Dung Hải, rồi Mộ Dung Hải mới giao cho Trì Dạ Bạch.
Nhưng lúc Mộ Dung Hải đến tìm Trì Dạ Bạch, mới phát hiện hắn không có trong phòng, cũng không ở bất cứ nơi nào khác của Ưng Bối Xá. Mộ Dung Hải nghĩ đến lúc cuối cùng gặp hắn, trong lòng biết không ổn, lập tức đi tìm Trì Tinh Kiếm.
Khi biết được cửa địa khổ không thể mở ra, Trì Dạ Bạch đã ở trong địa khố ngây người một ngày một đêm, vợ chồng Trì Tinh Kiếm giật mình sắc mặt đại biến.
Vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, cửa của địa khố sau khi khoá trái từ bên trong vẫn có thể mở ra từ bên ngoài, nhưng chỉ có Trì Tinh Kiếm giữ chìa khoá mở cửa, hơn nữa một khi cửa mở, tất cả cơ quan ở cửa chính địa khố đều mất đi hiệu lực, cần đúc lại một lần nữa. Trước khi đúc xong, cửa chính của địa khố chỉ là một cánh cửa nặng nề bình thường, không có công năng phòng vệ. Vợ chồng hai người sợ Trì Dạ Bạch gặp chuyện chẳng lành, không rảnh bận tâm đến hậu quả, nhanh chóng tìm chìa khoá chạy về phía địa khố.
Còn chưa đi hết hai mươi bậc thanh dẫn xuống địa khố, cửa chính địa khố đã kéo kẹt vang lên, thong thả mở ra.
Anh Tác nhảy xuống bậc thang, nhào qua ôm lấy Trì Dạ Bạch: “Con điên rồi sao!”
Cả người Trì Dạ Bạch ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhưng tinh thần rất tốt. Hắn nói một câu xin lỗi rất khẽ với Anh Tác, lập tức ngẩng đầu nhìn Trì Tinh Kiếm. Trì Tinh Kiếm thở dài trong lòng, biết nếu hắn đã vào được mật thất, hẳn đã xem hết tất cả nội dung được cất giấu trong mật thất.
“Đi về trước đã.” Trì Tinh Kiếm quay đầu nói, “Mộ Dung, tạm ngưng những việc đang làm, ta đến xử lý.”
Mộ Dung Hải thưa vâng, tiến lên đóng lại cửa địa khố.
Anh Tác nắm tay Trì Dạ Bạch, phát hiện tuy vẻ mặt hắn như thường, nhưng bàn tay lại không tự chủ được run rẩy. Trong mật thất để cái gì, thực tế ngay cả Anh Tác cũng không hoàn toàn rõ ràng. Tư liệu về Thần Ưng Doanh đã sớm cất giấu trong địa khố, khi ấy nàng còn chưa gả cho Trì Tinh Kiếm, Trì Dạ Bạch cũng chưa được sinh ra. Nàng và Trì Tinh Kiếm luôn làm việc cùng nhau, sưu tập tin tức liên quan tới Thần Ưng Doanh, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Trì Tinh Kiếm không cho phép nàng lật xem tư liệu nữa, còn niêm phong tất cả thư sách. Anh Tác chỉ hiểu nó không tốt, qua nhiều năm, Trì Tinh Kiếm hàng đêm ngủ không ngon, khó khăn lắm mới thiếp đi, cũng thường thường bừng tỉnh từ trong mộng.
Vài năm sau, Trì Dạ Bạch thông minh từ bé bắt đầu đọc những tư liệu của Ưng Bối Xá trong địa khố. Lúc ấy mật thất chưa có khoá chìm nghiêm mật như vậy, Trì Dạ Bạch hiếu kỳ, thử mở mật thất ra, cuối cùng mở ra căn phòng cất giữ tư liệu về Thần Ưng Doanh.
Anh Tác mỗi lần nhớ đến tình hình khi đó, vẫn sợ hãi như cũ.
Nàng siết chặt cổ tay của Trì Dạ Bạch, kéo hắn về phòng mình, lệnh hắn lập tức nghỉ ngơi, không được ngồi dậy.
Trì Dạ Bạch cởi quần áo, mặt mìm cười: “Nương, nương về đi. Con đọc nhiều thứ quá, còn phải sắp xếp lại một chút. Hay là nương đi lấy cho con chút dược an thần lại đây.”
“Không được, ta muốn nhìn con ngủ.” Anh Tác không cho hắn giải thích ép hắn nằm lên giường, “Con muốn lừa ta đi ra ngoài, sau đó tiếp tục làm việc, đúng không?”
Trì Dạ Bạch đành để nàng dém chăn cho mình, gỡ tóc.
Khi Anh Tác cầm lấy cây trâm lục tùng thạch cốt của hắn, đột nhiên sửng sốt. Trì Dạ Bạch giờ phút này đầu óc hỗn loạn, đợi đến lúc hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân mở ra cốt trâm, mới ý thức được không tốt: “Nương!”
Viên đá màu xanh biếc mở ra, bên trong rỗng tuếch.
“….Thuốc đâu!” Anh tác vừa sợ vừa giận, “Viên thuốc kia đâu!”
Trì Dạ Bạch không dám nói thật, đành phải mơ mơ hồ hồ trả lời: “Mang đi cứu người rồi.”
Anh Tác khó thở, lát sau mới suy sụp ngồi bên giường, nhét mạnh cây trâm vào tay Trì Dạ Bạch.
“Là cho Tư Mã phải không?”
Trì Dạ Bạch không lên tiếng, coi như thừa nhận.
“Con trai à….” Anh Tác vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, “Con ngốc muốn chết!”
“Lúc ấy tình hình cực kỳ nghiêm trọng, nếu con không lấy viên thuốc này ra, hắn sẽ chết.”
“Viên thuốc ấy trân quý thế nào, con có biết không hả.” Anh Tác đánh một cái lên mu bàn tay hắn, “Con cho nó, sau này lúc con gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ! Nó có thể cho con một viên thuốc như vậy hay sao? Nó lấy gì để cứu con? Nó khi ấy đang ở đâu? Nó có thể cứu con sao?”
“Con không nghĩ được nhiều như vậy.” Trì Dạ Bạch mệt mỏi thấp giọng nói, “Đừng so đo mấy thứ này.”
Anh Tác phải thở dài vài lần mới hết buồn bực trong lòng.
“Ta biết con thiện tâm, biết con xem trọng nó, cũng hiểu tình nghĩa huynh đệ giữa các con.” Nàng vén những sợi tóc trên thái dương Trì Dạ Bạch ra sau tai, “Nhưng ta mong con ích kỷ một ít, suy nghĩ cho mình một chút. Làm cha làm mẹ, không cầu mong điều gì, chỉ mong con bình an.”
Trì Dạ Bạch không lời nào để nói, yên lặng gật đầu.
Anh Tác để hắn lập tức nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi hô hấp của hắn đều đều, nàng mới lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng, đi chuẩn bị cho hắn chút điểm tâm. Có điều khi tiếng bước chân của nàng vừa biến mất ở ngã rẽ, Trì Dạ Bạch liền từ từ mở mắt ra.
Mới chỉ nhắm mắt một lát, mà cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, nội tức bất ổn. Chỉ cần nhắm mắt lại, chữ viết trong thư sách sẽ nhảy đến trước mặt, giương nanh múa vuốt.
Hắn không lòng dạ nào sửa sang lại, cũng vô pháp đưa chúng nó vào trong “căn phòng”. Đứng dậy ngồi trên giường nửa canh giờ, Trì Dạ Bạch liền mặc quần áo buộc tóc, nhân lúc đêm tối lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách được ghi chép lại trong mật thất, là những thứ hắn và Tư Mã Phượng chưa gặp bao giờ. Hắn phải lập tức báo cho Tư Mã Phượng biết.
Nhưng để tránh lọt vào ngăn trở, hắn thậm chí không cưỡi con ngựa của mình, mà triển khai khinh công, chạy thẳng về phía thành Bồng Dương. Cửa thành Bồng Dương vừa mở, hắn liền vào thành, còn chưa đến nhà Tư Mã Phượng, hắn đã trông thấy A Tứ xách theo một đống đồ vật đi ngang qua.
“A Tứ.” Trì Dạ Bạch gọi hắn lại, “Thiếu gia nhà ngươi đã dậy chưa?”
“Thiếu gia mang theo Cam lệnh sử và Tiểu Tống đến Thiếu Ý Minh rồi.” A Tứ nói, “Lâm Minh chủ không nói cho ngươi biết sao?”
Trì Dạ Bạch suy nghĩ, nhưng nhất thời không nhớ ra được Lâm Thiếu Ý đã từng nhắc tới việc này hay không. Hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng không thể dừng lại, lập tức mượn một con ngựa từ A Tứ.
“Ngươi cưỡi ngựa của thiếu gia đi, nó quen với ngươi.”
“Sao ngươi không đi theo họ?” Trì Dạ Bạch hỏi hắn.
Hỏi liền đau lòng, A Tứ cực kỳ ảo não: “Ta làm sai một chuyện, thiếu gia không thích ta, không muốn mang ta xuất môn.”
“À.” Trì Dạ Bạch gật đầu, vội vàng lên ngựa.
Khi ra khỏi thành, Trì Dạ Bạch còn chạm mặt Biên Cương. Biên Cương mồ hôi đầy đầu, trông thấy hắn liền vội vàng chạy tới: “Trì đương gia, có một số việc muốn uỷ thác Ưng Bối Xá….”
“Không cần tìm ta, đến phân xá của Bồng Dương là được.” Trì Dạ Bạch nói, “Ta hiện tại muốn đến Thiếu Ý Minh.”
Biên Cương từ chỗ A Tứ biết được Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đều đến Thiếu Ý Minh, nghe vậy vội vàng nói: “Giúp ta hỏi thăm Cam lệnh sử! Ta chờ hắn trở về, rồi tiếp tục học nghề của hắn.”
Trì Dạ Bạch đầu óc có phần choáng váng, sắc mặt không tốt, Biên Cương thấy hắn như vậy, không nhịn được nói thêm một câu: “Trì đương gia, ngươi hình như không được khoẻ, nghỉ ngơi ở chỗ này một lát đã?”
“Đa tạ, không cần.” Trì Dạ Bạch chắp tay với hắn, “Ta sẽ gửi lời giúp ngươi. Tạm biệt!”
Tác giả :
Lương Thiền