Tầm Hung Sách
Quyển 5 - Chương 12: Xà Nhân (11)
Trì Dạ Bạch hiểu mỗi một từ hắn nói, nhưng không hiểu ý nghĩa lời nói của hắn. Hắn nhấc tay lên lau đi hạt mưa rơi từ lá cây xuống vai Tư Mã Phượng.
“Ta không rõ lắm.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Nhưng….Đừng hỏi. Ta không biết phải trả lời như thế nào.”
Tư Mã Phượng gật gật đầu, đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
“Ngươi không rõ thì không rõ, chẳng sao cả, ta sẽ không trách ngươi.” Hắn ghì chặt Trì Dạ Bạch vào ngực, giọng nói đầy dịu dàng: “Ta không thực sự tức giận….Ta hiểu được ý ngươi.”
Trì Dạ Bạch bình tĩnh trở lại. Hắn mấy ngày liền bôn ba, trong lòng lo sợ, giờ phút này rốt cuộc trấn định, cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa an tâm, vòng tay ôm lấy thắt lưng Tư Mã Phượng, thở dài một tiếng.
Buồn ngủ lại tăng thêm một phần, hiện tại bên người có Tư Mã Phượng, không cần nhờ cậy thủ đoạn nào khác, hắn cảm thấy được mình có thể ngủ ngon.
Hôm sau, Tống Bi Ngôn sáng sớm đã tới tìm Trì Dạ Bạch, trông thấy Tư Mã Phượng từ một đầu khác đi tới.
“Trì đại ca tỉnh chưa?” Tống Bi Ngôn đánh giá hắn, cẩn thận hỏi.
Tư Mã Phượng cảm thấy ánh mắt của cậu khá kỳ quái: “Ngươi hỏi ta? Sao ta biết được?”
“Cam đại ca nói, hai người đêm qua nhân lúc trời tối, rút kiếm ở sau viện đánh một trận.” Tống Bi Ngôn nói, “Là vì ngươi khi nhục Trì đại ca.”
Tư Mã Phượng: “….Những lời Cam lệnh sử nói, ngươi nghe một nửa là được, không thể tin tất cả.”
Hắn mang tới cho Trì Dạ Bạch tin tức mà thám tử phân xá thành Thập Phương hồi báo.
Trì Dạ Bạch đã tỉnh dậy, đang ở trong viện luyện kiếm thả lỏng gân cốt. Đêm qua Tư Mã Phượng vẫn luôn bên cạnh hắn, đợi hắn ngủ say mới rời đi. Hắn nghỉ ngơi đã đủ, tinh thần rất tốt, nhìn thấy Tư Mã Phượng và Tống Bi Ngôn tiến đến, trên mặt khẽ mỉm cười.
Ngại có Tống Bi Ngôn ở đây, Tư Mã Phượng kìm nén suy nghĩ muốn nhào tới hôn Trì Dạ Bạch, quy củ đưa tờ giấy cho hắn: “Tin tức đã trở lại, Đông Thái thị, thật đáng giá cân nhắc.”
Đêm qua khi ở bên cạnh Trì Dạ Bạch, hắn đã giản lược nói cho Trì Dạ Bạch biết về cái chết của Trác Vĩnh và con trai của Tạ An Khang. Tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung vào Đông Thái thị, nhưng Đông Thái thị là nơi mà quan phủ thành Thập Phương cũng không dám tuỳ tiện tiến vào.
Thành Thập Phương có đông tây hai khu chợ, lịch sử khá lâu đời. Trước đây Tây Thái thị chủ yếu bán các loại lương thực như rau thịt, Đông Thái thị lớn gấp đôi Tây Thái thị, ngoại trừ bán các loại lương thực, dụng cụ, còn bao gồm cả các loại vũ khí. Bởi vậy người lui tới Đông Thái thị so với Tây Thái thị phức tạp hơn, Đông Thái thị cũng bị quan phủ chú ý nhiều hơn. Sau đó mấy cửa hàng ở Đông Thái thị vì tranh đoạt khách khứa, bạo phát một trận đánh nhau quy mô khá lớn, chết mất mấy chục người. Nghe nói ngày ấy Đông Thái thị thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông, cực kỳ thê thảm.
Sau sự việc đó, cửa hàng ở Đông Thái thị dần dần chuyển đi, mà chậm rãi, có rất nhiều câu chuyện quái dị bắt đầu xuất hiện.
Ví dụ như trong ngõ phố Đông Thái thị cả ngày có oan hồn lảng vảng, hoặc quỷ quái tụ tập ở chỗ tối tăm, chuyên nhảy ra bắt lấy những người đi đêm ăn sống, vân vân….Cửa hàng dọn đi để lại rất nhiều phòng trống, vì chịu ảnh hưởng của sự kiện đánh nhau, không ai nguyện ý đến nơi chướng khí mù mịt này buôn bán, giá cả nhà cửa hạ thấp, sau đó phần lớn cho thuê làm nơi ở, không làm thành cửa hàng nữa. Mà những người thuê trọ ở Đông Thái thị, đa số không phải người lương thiện, một không sợ chết hai không sợ quỷ, đều là kẻ liều mạng.
Thời gian dần trôi, Đông Thái thị trở thành một nơi rất khó xâm nhập ở thành Thập Phương.
Tin tức của Ưng Bối Xá trước khi đến tay Trì Dạ Bạch, Tư Mã Phượng và Lâm Thiếu Ý đã xem qua. Thám tử của Ưng Bối Xá chỉ mất vài ngày đã tra ra được tình trạng khi chết và nơi chôn cất của hai vị công tử nhà Trần Lưu. Tử trạng của hai người quả thực giống hệt với Trác Vĩnh và Tạ công tử, mà trước lúc hai vị công tử đó mất tích, đều từng bị người khác trông thấy tiến vào con ngõ nhỏ bên cạnh Xuân Yên Lâu.
Thi thể của Trần công tử và Tạ công tử được phát hiện ở thành tây, Lưu công tử ở thành nam, mà Trác Vĩnh lại ở thành bắc: địa điểm mất tích của bốn người đều ở gần Xuân Yên Lâu – phía thành đông và gần Đông Thái thị, nhưng nơi vứt xác lại cách đó rất xa. Tư Mã Phượng bởi vậy càng thêm hoài nghi: hung thủ rất có khả năng ẩn thân ở nơi nào đó bên thành đông, cho nên lúc vứt xác mới có thể cố ý lựa chọn cách xa thành đông, để đề phòng bị tra ra.
Trì Dạ Bạch nhanh chóng đọc nội dung trong cuộn giấy, vội vàng cùng Tư Mã Phượng đi ra ngoài, nói với đầu lĩnh phân xá thành Thập Phương đến truyền tin, hết thảy đều nghe theo sự bố trí của Tư Mã Phượng.
“Nếu đã vứt xác, nhưng đường xá xa xôi, chưa biết chừng có người trông thấy kẻ khả nghi.” Tư Mã Phượng nói với vị đầu lĩnh nọ, “Ở gần nơi vứt xác cẩn thận tra hỏi, tin tức nào khả nghi đều phải báo lại cho ta.”
Lâm Thiếu Ý sợ nhân thủ của Ưng Bối Xá không đủ, phân công mấy chục bang chúng của Thiếu Ý Minh cho đầu lĩnh phân xá sai phái. Đầu lĩnh nhận lệnh rời đi, Tư Mã Phượng quay đầu lại nói với Lâm Thiếu Ý: “Lâm minh chủ, chúng ta cũng phải đến Đông Thái thị xem thử.”
Nếu hung thủ thật sự lẩn trốn ở Đông Thái thị, bốn người không hiểu ra sao đi vào nơi đó, lại không hiểu ra sao đã chết, nhất định có người trông thấy.
Đông Thái thị nghiễm nhiên trở thành một vùng đất độc lập ngoài sự quản lý của quan phủ thành Thập Phương, càng là nơi như vậy, sự phòng bị giữa người với người sẽ càng nghiêm mật, nơi nơi đều có ánh mắt theo dõi.
Lâm Thiếu Ý đương nhiên hiểu được ý hắn, nhưng vẫn nói ra băn khoăn của mình: “Ta và Lý Diệc Cẩn thường xuyên ra vào thành Thập Phương, người trong Đông Thái thị chưa biết chừng sẽ nhận ra chúng ra, không tiện đi lại.”
“Cải trang đi.” Trì Dạ Bạch tiếp lời, “Cũng không cần đi quá nhiều người, mấy người chúng ta đều có võ công, có thể tự bảo vệ mình.”
Lâm Thiếu Ý tấm tắc, quay đầu lại dặn dò Lý Diệc Cẩn trông nhà, chính mình đi theo Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đến Đông Thái thị. Cam Nhạc Ý nóng lòng muốn đi đào mộ, Tống Bi Ngôn vẻ mặt bi thương, bất đắc dĩ không ai giúp đỡ, buồn rười rượi đi cùng hắn.
“Ai giúp cải trang đây?” Lâm Thiếu Ý hỏi Tư Mã Phượng, “Trong Thiếu Ý Minh hình như không ai biết làm chuyện này.”
“Để ta.” Trì Dạ Bạch bình thản nói.
Lâm Thiếu Ý lắp bắp kinh hãi: “Trì đương gia?”
“Thám tử của Ưng Bối xá không chỉ khinh công giỏi thân pháp tốt, bọn họ phải lẻn vào các nơi để tìm hiểu tin tức, cho nên kỹ thuật cải trang là căn bản.” Tư Mã Phượng có chút kiêu ngạo khó hiểu, “Hơn nữa, Tiểu Bạch nhìn cái gì đều có thể nhớ kỹ, cải trang với hắn mà nói, không thành vấn đề.”
Hắn thật cẩn thận khen Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch không lộ vẻ vui mừng, chỉ giương mắt nhìn hắn, khoé mắt cong cong.
Sau khi bảo bang chúng của Thiếu Ý Minh đi mua về các loại công cụ, Trì Dạ Bạch liền bắt đầu làm việc. Lý Diệc Cẩn không có việc gì để làm, ôm Tân Trọng ngồi bên cạnh xem. Sau khi Lâm Thiếu Ý tuấn tú trở thành một kẻ lỗ mãng, Tân Trọng túm chặt lấy cánh tay của Lý Diệc Cẩn, oa một tiếng khóc nức nở.
Lâm Thiếu Ý hoảng sợ, quay đầu lại thấy Lý Diệc Cẩn bịt kín mắt của Tân Trọng, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, xấu thì xấu thật,nhưng bên trong vẫn là Lâm ca ca của ngươi.”
Lâm Thiếu Ý:”Ai xấu?”
Lý Diệc Cẩn: “Ngươi xấu.”
Hai người một kẻ cau mày,một kẻ ý cười trong suốt. Lý Diệc Cẩn còn không quên nhắc nhở hắn: “Phấn không trát dầy, ngươi đừng nhíu mày, cẩn thận rơi hết, lại phải bôi thêm.”
Cải trang cho Lâm Thiếu Ý tốn thời gian nhất, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đối với người ở thành Thập Phương là hai kẻ xa lạ, nên chỉ đơn giản thay đổi cách buộc tóc và quần áo,không cần làm những thứ khác. Tư Mã Phượng ăn mặc thành người chèo thuyền, ống quần và cổ tay áo đều xắn cao, trên da bôi đen, dán vài vết sẹo giả làm từ bột mỳ, cũng không đến nỗi nào. Trì Dạ Bạch lại càng đơn giản hơn, khuôn mặt hắn như cũ tái nhợt, trên người mặc một bộ trường y màu trắng sơ sài, lưng hơi còng xuống, tóc hỗn loạn, giống một cái bệnh quỷ.
Tư Mã Phượng nhìn chằm chằm Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch khó hiểu: “Nhìn cái gì? Có chỗ nào không ổn à?”
“Đều ổn cả.” Tư Mã Phượng cười nói, “Tiểu Bạch, ngươi sao lại dễ nhìn như vậy? Trên trời dưới đất, chưa thấy ai đẹp mắt hơn ngươi.”
Trì Dạ Bạch nhướng mày, mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Mấy lời đùa cợt chốn thanh lâu này, không được nói với ta.”
Tư Mã Phượng vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc gật đầu.
Bên kia Tân Trọng đã ngừng khóc. Nó ngồi trong lòng Lý Diệc Cẩn, nức nở, nhìn Lý Diệc Cẩn vì Lâm Thiếu Ý vén tóc mai tán loạn ra sau tai.
Ba người từ cửa đông vào thành Thập Phương, ước chừng đi được nửa canh giờ, thì đến Đông thái thị.
Khác với cảnh tượng náo nhiệt ở cửa thành, Đông Thái thị mặc dù là ban ngày nhưng không khí vẫn trầm lặng. Bên kia sông trong thành cũng là ngõ phố hoa cực kỳ yên tĩnh, nhưng chỗ ấy sắc thái diễm lệ, ở đây lại rách nát hỗn độn.
Ba người dựa theo thương lượng trước đó, chia nhau ra hành động, nhanh chóng tiến vào bên trong Đông Thái thị.
Mặc dù tên là chợ, nhưng diện tích rất lớn. Bởi vì không được quy hoạch, rất nhiều phòng xá xây dựng lung tung, ngõ vừa nhỏ lại chật, mặt đất nước bẩn giàn dụa, cực kỳ khó đi. Tư Mã Phượng theo sau Trì Dạ Bạch không xa, nghe thấy Trì Dạ Bạch thấp giọng hỏi người khác về “Tiết thần y” trong Đông Thái thị.
Đương nhiên không có Tiết thần y, chỉ là một nhân vật bịa đặt ra mà thôi. Người trong ngõ không nhiều lắm, sẵn lòng để ý đến một tên bệnh quỷ càng ít, Trì Dạ Bạch tiếp tục tiến về phía trước, thỉnh thoảng đỡ tường, diễn rất đạt.
Tư Mã Phượng đi theo sau hắn, giả vờ như đang tìm nơi nào đó, nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tờ giấy nhăn nheo cầm trong tay.
Khi ngang qua một ngã rẽ, hắn thiếu chút nữa đụng phải một người.
Thanh niên ấy đi lại vội vàng, trên tay xách hai sọt cá, hiển nhiên cũng bị hắn làm cho giật mình.
Tư Mã Phượng thô giọng mắng hắn một câu, thanh niên xoay người nhặt cá lên, cũng không tức giận, còn có hứng thú mà đánh giá hắn: “Vị đại ca này lạ mặt quá, đến nơi này làm gì?”
“Liên quan cái rắm gì tới ngươi?” Tư Mã Phượng trừng mắt liếc hắn một cái.
Thanh niên kia đứng dậy nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay hắn. Tư Mã Phượng bây giờ là một kẻ quê mùa, phản ứng không thể quá nhanh, nội dung trên giấy đều bị thanh niên đọc được hết.
“Tìm Tiết thần y à.” Thanh niên gật gật đầu. “Vậy ngươi đến nhầm nơi rồi. Từ nơi này quay trở lại, đi vài thước nữa thì rẽ sang bên phải. Tiết thần y ở mặt đông đó.”
Tư Mã Phượng không ngờ thực sự có Tiết thần y, nhất thời giả vờ tức giận: “Ngươi nói ở mặt đông thì ta sẽ tin?”
Thanh niên còn chưa kịp lên tiếng, một đứa trẻ ló người ra từ cửa nhà bên cạnh, rụt rè gọi: “Trường Khánh ca.”
“Hầy.” Thanh niên quay đầu lại cười nói, “Muốn mua cá à?”
“Vâng. Nương nói muốn một con nhỏ thôi.”
Thanh niên lập tức thả sọt cá xuống, tìm cá cho đứa bé kia.
Tư Mã Phượng đột nhiên nhíu mày. Vị trí đặt hai sọt cá, vừa hay chặn lại con đường phía trước. Mắt thấy bệnh quỷ đã rẽ sang nơi khác, hắn theo không kịp.
Trên thực tế, Trì Dạ Bạch cũng nghe được tiếng nói chuyện phía sau, nhưng hắn hiện tại không quen người chèo thuyền, hơn nữa hôm nay chủ yếu đến thăm dò đường đi lối lại ở Đông Thái thị và có dấu hiệu khả nghi nào không, hắn không đứng lại chờ Tư Mã Phượng, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ngõ nhỏ càng ngày càng sâu, rất dễ lạc đường. Trì Dạ Bạch cẩn thận ghi nhớ đường xá. Hắn thấy cách đó không xa có người đẩy cửa đi ra, liền chậm rãi bước tới, hỏi người đó về “Tiết thần y”.
Người nọ tuổi chừng bốn mươi, hoặc trẻ hơn, vì cách ăn mặc không giống những người sống trong Đông Thái thị, nên Trì Dạ Bạch lén lút quan sát vài lần: khí chất trầm ổn, thân hình cao lớn, cử chỉ lộ vẻ phong độ của người trí thức, giống như một văn sĩ.
Trung niên văn sĩ đánh giá hắn, đứng ở bậc thương khẽ xoay người, cười hỏi: “Ngươi muốn tìm ai?”
“Ta không rõ lắm.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Nhưng….Đừng hỏi. Ta không biết phải trả lời như thế nào.”
Tư Mã Phượng gật gật đầu, đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
“Ngươi không rõ thì không rõ, chẳng sao cả, ta sẽ không trách ngươi.” Hắn ghì chặt Trì Dạ Bạch vào ngực, giọng nói đầy dịu dàng: “Ta không thực sự tức giận….Ta hiểu được ý ngươi.”
Trì Dạ Bạch bình tĩnh trở lại. Hắn mấy ngày liền bôn ba, trong lòng lo sợ, giờ phút này rốt cuộc trấn định, cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa an tâm, vòng tay ôm lấy thắt lưng Tư Mã Phượng, thở dài một tiếng.
Buồn ngủ lại tăng thêm một phần, hiện tại bên người có Tư Mã Phượng, không cần nhờ cậy thủ đoạn nào khác, hắn cảm thấy được mình có thể ngủ ngon.
Hôm sau, Tống Bi Ngôn sáng sớm đã tới tìm Trì Dạ Bạch, trông thấy Tư Mã Phượng từ một đầu khác đi tới.
“Trì đại ca tỉnh chưa?” Tống Bi Ngôn đánh giá hắn, cẩn thận hỏi.
Tư Mã Phượng cảm thấy ánh mắt của cậu khá kỳ quái: “Ngươi hỏi ta? Sao ta biết được?”
“Cam đại ca nói, hai người đêm qua nhân lúc trời tối, rút kiếm ở sau viện đánh một trận.” Tống Bi Ngôn nói, “Là vì ngươi khi nhục Trì đại ca.”
Tư Mã Phượng: “….Những lời Cam lệnh sử nói, ngươi nghe một nửa là được, không thể tin tất cả.”
Hắn mang tới cho Trì Dạ Bạch tin tức mà thám tử phân xá thành Thập Phương hồi báo.
Trì Dạ Bạch đã tỉnh dậy, đang ở trong viện luyện kiếm thả lỏng gân cốt. Đêm qua Tư Mã Phượng vẫn luôn bên cạnh hắn, đợi hắn ngủ say mới rời đi. Hắn nghỉ ngơi đã đủ, tinh thần rất tốt, nhìn thấy Tư Mã Phượng và Tống Bi Ngôn tiến đến, trên mặt khẽ mỉm cười.
Ngại có Tống Bi Ngôn ở đây, Tư Mã Phượng kìm nén suy nghĩ muốn nhào tới hôn Trì Dạ Bạch, quy củ đưa tờ giấy cho hắn: “Tin tức đã trở lại, Đông Thái thị, thật đáng giá cân nhắc.”
Đêm qua khi ở bên cạnh Trì Dạ Bạch, hắn đã giản lược nói cho Trì Dạ Bạch biết về cái chết của Trác Vĩnh và con trai của Tạ An Khang. Tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung vào Đông Thái thị, nhưng Đông Thái thị là nơi mà quan phủ thành Thập Phương cũng không dám tuỳ tiện tiến vào.
Thành Thập Phương có đông tây hai khu chợ, lịch sử khá lâu đời. Trước đây Tây Thái thị chủ yếu bán các loại lương thực như rau thịt, Đông Thái thị lớn gấp đôi Tây Thái thị, ngoại trừ bán các loại lương thực, dụng cụ, còn bao gồm cả các loại vũ khí. Bởi vậy người lui tới Đông Thái thị so với Tây Thái thị phức tạp hơn, Đông Thái thị cũng bị quan phủ chú ý nhiều hơn. Sau đó mấy cửa hàng ở Đông Thái thị vì tranh đoạt khách khứa, bạo phát một trận đánh nhau quy mô khá lớn, chết mất mấy chục người. Nghe nói ngày ấy Đông Thái thị thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông, cực kỳ thê thảm.
Sau sự việc đó, cửa hàng ở Đông Thái thị dần dần chuyển đi, mà chậm rãi, có rất nhiều câu chuyện quái dị bắt đầu xuất hiện.
Ví dụ như trong ngõ phố Đông Thái thị cả ngày có oan hồn lảng vảng, hoặc quỷ quái tụ tập ở chỗ tối tăm, chuyên nhảy ra bắt lấy những người đi đêm ăn sống, vân vân….Cửa hàng dọn đi để lại rất nhiều phòng trống, vì chịu ảnh hưởng của sự kiện đánh nhau, không ai nguyện ý đến nơi chướng khí mù mịt này buôn bán, giá cả nhà cửa hạ thấp, sau đó phần lớn cho thuê làm nơi ở, không làm thành cửa hàng nữa. Mà những người thuê trọ ở Đông Thái thị, đa số không phải người lương thiện, một không sợ chết hai không sợ quỷ, đều là kẻ liều mạng.
Thời gian dần trôi, Đông Thái thị trở thành một nơi rất khó xâm nhập ở thành Thập Phương.
Tin tức của Ưng Bối Xá trước khi đến tay Trì Dạ Bạch, Tư Mã Phượng và Lâm Thiếu Ý đã xem qua. Thám tử của Ưng Bối Xá chỉ mất vài ngày đã tra ra được tình trạng khi chết và nơi chôn cất của hai vị công tử nhà Trần Lưu. Tử trạng của hai người quả thực giống hệt với Trác Vĩnh và Tạ công tử, mà trước lúc hai vị công tử đó mất tích, đều từng bị người khác trông thấy tiến vào con ngõ nhỏ bên cạnh Xuân Yên Lâu.
Thi thể của Trần công tử và Tạ công tử được phát hiện ở thành tây, Lưu công tử ở thành nam, mà Trác Vĩnh lại ở thành bắc: địa điểm mất tích của bốn người đều ở gần Xuân Yên Lâu – phía thành đông và gần Đông Thái thị, nhưng nơi vứt xác lại cách đó rất xa. Tư Mã Phượng bởi vậy càng thêm hoài nghi: hung thủ rất có khả năng ẩn thân ở nơi nào đó bên thành đông, cho nên lúc vứt xác mới có thể cố ý lựa chọn cách xa thành đông, để đề phòng bị tra ra.
Trì Dạ Bạch nhanh chóng đọc nội dung trong cuộn giấy, vội vàng cùng Tư Mã Phượng đi ra ngoài, nói với đầu lĩnh phân xá thành Thập Phương đến truyền tin, hết thảy đều nghe theo sự bố trí của Tư Mã Phượng.
“Nếu đã vứt xác, nhưng đường xá xa xôi, chưa biết chừng có người trông thấy kẻ khả nghi.” Tư Mã Phượng nói với vị đầu lĩnh nọ, “Ở gần nơi vứt xác cẩn thận tra hỏi, tin tức nào khả nghi đều phải báo lại cho ta.”
Lâm Thiếu Ý sợ nhân thủ của Ưng Bối Xá không đủ, phân công mấy chục bang chúng của Thiếu Ý Minh cho đầu lĩnh phân xá sai phái. Đầu lĩnh nhận lệnh rời đi, Tư Mã Phượng quay đầu lại nói với Lâm Thiếu Ý: “Lâm minh chủ, chúng ta cũng phải đến Đông Thái thị xem thử.”
Nếu hung thủ thật sự lẩn trốn ở Đông Thái thị, bốn người không hiểu ra sao đi vào nơi đó, lại không hiểu ra sao đã chết, nhất định có người trông thấy.
Đông Thái thị nghiễm nhiên trở thành một vùng đất độc lập ngoài sự quản lý của quan phủ thành Thập Phương, càng là nơi như vậy, sự phòng bị giữa người với người sẽ càng nghiêm mật, nơi nơi đều có ánh mắt theo dõi.
Lâm Thiếu Ý đương nhiên hiểu được ý hắn, nhưng vẫn nói ra băn khoăn của mình: “Ta và Lý Diệc Cẩn thường xuyên ra vào thành Thập Phương, người trong Đông Thái thị chưa biết chừng sẽ nhận ra chúng ra, không tiện đi lại.”
“Cải trang đi.” Trì Dạ Bạch tiếp lời, “Cũng không cần đi quá nhiều người, mấy người chúng ta đều có võ công, có thể tự bảo vệ mình.”
Lâm Thiếu Ý tấm tắc, quay đầu lại dặn dò Lý Diệc Cẩn trông nhà, chính mình đi theo Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đến Đông Thái thị. Cam Nhạc Ý nóng lòng muốn đi đào mộ, Tống Bi Ngôn vẻ mặt bi thương, bất đắc dĩ không ai giúp đỡ, buồn rười rượi đi cùng hắn.
“Ai giúp cải trang đây?” Lâm Thiếu Ý hỏi Tư Mã Phượng, “Trong Thiếu Ý Minh hình như không ai biết làm chuyện này.”
“Để ta.” Trì Dạ Bạch bình thản nói.
Lâm Thiếu Ý lắp bắp kinh hãi: “Trì đương gia?”
“Thám tử của Ưng Bối xá không chỉ khinh công giỏi thân pháp tốt, bọn họ phải lẻn vào các nơi để tìm hiểu tin tức, cho nên kỹ thuật cải trang là căn bản.” Tư Mã Phượng có chút kiêu ngạo khó hiểu, “Hơn nữa, Tiểu Bạch nhìn cái gì đều có thể nhớ kỹ, cải trang với hắn mà nói, không thành vấn đề.”
Hắn thật cẩn thận khen Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch không lộ vẻ vui mừng, chỉ giương mắt nhìn hắn, khoé mắt cong cong.
Sau khi bảo bang chúng của Thiếu Ý Minh đi mua về các loại công cụ, Trì Dạ Bạch liền bắt đầu làm việc. Lý Diệc Cẩn không có việc gì để làm, ôm Tân Trọng ngồi bên cạnh xem. Sau khi Lâm Thiếu Ý tuấn tú trở thành một kẻ lỗ mãng, Tân Trọng túm chặt lấy cánh tay của Lý Diệc Cẩn, oa một tiếng khóc nức nở.
Lâm Thiếu Ý hoảng sợ, quay đầu lại thấy Lý Diệc Cẩn bịt kín mắt của Tân Trọng, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, xấu thì xấu thật,nhưng bên trong vẫn là Lâm ca ca của ngươi.”
Lâm Thiếu Ý:”Ai xấu?”
Lý Diệc Cẩn: “Ngươi xấu.”
Hai người một kẻ cau mày,một kẻ ý cười trong suốt. Lý Diệc Cẩn còn không quên nhắc nhở hắn: “Phấn không trát dầy, ngươi đừng nhíu mày, cẩn thận rơi hết, lại phải bôi thêm.”
Cải trang cho Lâm Thiếu Ý tốn thời gian nhất, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đối với người ở thành Thập Phương là hai kẻ xa lạ, nên chỉ đơn giản thay đổi cách buộc tóc và quần áo,không cần làm những thứ khác. Tư Mã Phượng ăn mặc thành người chèo thuyền, ống quần và cổ tay áo đều xắn cao, trên da bôi đen, dán vài vết sẹo giả làm từ bột mỳ, cũng không đến nỗi nào. Trì Dạ Bạch lại càng đơn giản hơn, khuôn mặt hắn như cũ tái nhợt, trên người mặc một bộ trường y màu trắng sơ sài, lưng hơi còng xuống, tóc hỗn loạn, giống một cái bệnh quỷ.
Tư Mã Phượng nhìn chằm chằm Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch khó hiểu: “Nhìn cái gì? Có chỗ nào không ổn à?”
“Đều ổn cả.” Tư Mã Phượng cười nói, “Tiểu Bạch, ngươi sao lại dễ nhìn như vậy? Trên trời dưới đất, chưa thấy ai đẹp mắt hơn ngươi.”
Trì Dạ Bạch nhướng mày, mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Mấy lời đùa cợt chốn thanh lâu này, không được nói với ta.”
Tư Mã Phượng vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc gật đầu.
Bên kia Tân Trọng đã ngừng khóc. Nó ngồi trong lòng Lý Diệc Cẩn, nức nở, nhìn Lý Diệc Cẩn vì Lâm Thiếu Ý vén tóc mai tán loạn ra sau tai.
Ba người từ cửa đông vào thành Thập Phương, ước chừng đi được nửa canh giờ, thì đến Đông thái thị.
Khác với cảnh tượng náo nhiệt ở cửa thành, Đông Thái thị mặc dù là ban ngày nhưng không khí vẫn trầm lặng. Bên kia sông trong thành cũng là ngõ phố hoa cực kỳ yên tĩnh, nhưng chỗ ấy sắc thái diễm lệ, ở đây lại rách nát hỗn độn.
Ba người dựa theo thương lượng trước đó, chia nhau ra hành động, nhanh chóng tiến vào bên trong Đông Thái thị.
Mặc dù tên là chợ, nhưng diện tích rất lớn. Bởi vì không được quy hoạch, rất nhiều phòng xá xây dựng lung tung, ngõ vừa nhỏ lại chật, mặt đất nước bẩn giàn dụa, cực kỳ khó đi. Tư Mã Phượng theo sau Trì Dạ Bạch không xa, nghe thấy Trì Dạ Bạch thấp giọng hỏi người khác về “Tiết thần y” trong Đông Thái thị.
Đương nhiên không có Tiết thần y, chỉ là một nhân vật bịa đặt ra mà thôi. Người trong ngõ không nhiều lắm, sẵn lòng để ý đến một tên bệnh quỷ càng ít, Trì Dạ Bạch tiếp tục tiến về phía trước, thỉnh thoảng đỡ tường, diễn rất đạt.
Tư Mã Phượng đi theo sau hắn, giả vờ như đang tìm nơi nào đó, nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tờ giấy nhăn nheo cầm trong tay.
Khi ngang qua một ngã rẽ, hắn thiếu chút nữa đụng phải một người.
Thanh niên ấy đi lại vội vàng, trên tay xách hai sọt cá, hiển nhiên cũng bị hắn làm cho giật mình.
Tư Mã Phượng thô giọng mắng hắn một câu, thanh niên xoay người nhặt cá lên, cũng không tức giận, còn có hứng thú mà đánh giá hắn: “Vị đại ca này lạ mặt quá, đến nơi này làm gì?”
“Liên quan cái rắm gì tới ngươi?” Tư Mã Phượng trừng mắt liếc hắn một cái.
Thanh niên kia đứng dậy nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay hắn. Tư Mã Phượng bây giờ là một kẻ quê mùa, phản ứng không thể quá nhanh, nội dung trên giấy đều bị thanh niên đọc được hết.
“Tìm Tiết thần y à.” Thanh niên gật gật đầu. “Vậy ngươi đến nhầm nơi rồi. Từ nơi này quay trở lại, đi vài thước nữa thì rẽ sang bên phải. Tiết thần y ở mặt đông đó.”
Tư Mã Phượng không ngờ thực sự có Tiết thần y, nhất thời giả vờ tức giận: “Ngươi nói ở mặt đông thì ta sẽ tin?”
Thanh niên còn chưa kịp lên tiếng, một đứa trẻ ló người ra từ cửa nhà bên cạnh, rụt rè gọi: “Trường Khánh ca.”
“Hầy.” Thanh niên quay đầu lại cười nói, “Muốn mua cá à?”
“Vâng. Nương nói muốn một con nhỏ thôi.”
Thanh niên lập tức thả sọt cá xuống, tìm cá cho đứa bé kia.
Tư Mã Phượng đột nhiên nhíu mày. Vị trí đặt hai sọt cá, vừa hay chặn lại con đường phía trước. Mắt thấy bệnh quỷ đã rẽ sang nơi khác, hắn theo không kịp.
Trên thực tế, Trì Dạ Bạch cũng nghe được tiếng nói chuyện phía sau, nhưng hắn hiện tại không quen người chèo thuyền, hơn nữa hôm nay chủ yếu đến thăm dò đường đi lối lại ở Đông Thái thị và có dấu hiệu khả nghi nào không, hắn không đứng lại chờ Tư Mã Phượng, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ngõ nhỏ càng ngày càng sâu, rất dễ lạc đường. Trì Dạ Bạch cẩn thận ghi nhớ đường xá. Hắn thấy cách đó không xa có người đẩy cửa đi ra, liền chậm rãi bước tới, hỏi người đó về “Tiết thần y”.
Người nọ tuổi chừng bốn mươi, hoặc trẻ hơn, vì cách ăn mặc không giống những người sống trong Đông Thái thị, nên Trì Dạ Bạch lén lút quan sát vài lần: khí chất trầm ổn, thân hình cao lớn, cử chỉ lộ vẻ phong độ của người trí thức, giống như một văn sĩ.
Trung niên văn sĩ đánh giá hắn, đứng ở bậc thương khẽ xoay người, cười hỏi: “Ngươi muốn tìm ai?”
Tác giả :
Lương Thiền