Tam Hỏa
Chương 41
Tống Tịnh Vãn dù có ngu dốt đi nữa, trong nháy mắt cũng hiểu ý anh.
Lâm Sân lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, uyển chuyển dời chủ đề, sau đó mượn lý do mua bữa sáng đi ra ngoài, nhường chút không gian để cô xóa bỏ sự xấu hổ.
Anh quan tâm như thế, khiến cảm xúc của cô càng dây dưa, về sau mỗi lần nhìn thấy tóc anh ướt, trong lòng cô kiểu gì cũng sẽ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cuối cùng tự đoán, có phải anh lại tắm nước lạnh rồi hay không?
Sau đó mỗi lần hôn nhau, dường như cô mẫn cảm hơn, sẽ cảm thấy hình như anh đang tận lực kìm nén.
“Đây không phải chứng minh rằng anh ấy rất yêu cậu sao, so với những cái đó, anh ấy càng để ý cảm nhận của cậu hơn? Chậc chậc, loại đàn ông này, bây giờ có đốt đèn đi tìm cũng khó, cậu lại ở đây xoắn xuýt cái gì?”
Qua tết, Tôn Uẩn không phải ra ngoài, buổi diễn mới vừa đúng cần về thành phố An quay chụp, mặc dù vẫn rất bận, nhưng bất luận sớm muộn cô vẫn có thể về nhà, ngẫu nhiên thì đi cùng Tống Tịnh Vãn lúc nghỉ ngơi, hai người còn có thể hẹn nhau cùng ăn bữa cơm.
“Tớ không biết nên nói thế nào, luôn cảm thấy khi bọn tớ bên nhau tất cả đều do anh ấy nỗ lực.” Mấy tháng chung đụng, cô một mực hưởng thụ điều tốt đẹp anh mang đến, là người bị động xuyên suốt từ lúc bắt đầu, giống như không có bất kì sự chủ động nào với đoạn tình cảm này vậy, “Hiện giờ tớ còn giấu diếm chú nhỏ nữa, cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.”
Tôn Uẩn trầm tư một chút, cũng ít nhiều có thể đồng cảm với sự phiền não của cô: “Ừ, tính cách của cậu là vậy, thời gian dài dễ khiến cho người ta người ta cảm thấy cậu đang giữ khoảng cách, cũng không biết biểu đạt thế nào, cứ giống như khúc gỗ, thấy áy náy với anh ấy? Cũng sợ anh ấy thấy mệt mỏi?”
“Ừ.” Cô gật gật đầu, Tôn Uẩn nói trúng tim đen.
Kỳ thật ngay từ đầu vấn đề Tống Tịnh Vãn lo lắng cũng không phải nghĩ quá nhiều, tình cảm bọn họ giờ đây lẽ ra đang tiến triển tới một tình trạng nhất định, bởi vì cô chậm nhiệt nên cũng chẳng tiến lên được bao nhiêu.
Trên đời này nào có đoạn tình cảm nào thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ mới vấp ngã một chút, đến chuyện nhỏ nhặt nhất cũng không hiểu sao? Tôn Uẩn tốt xấu gì cũng từng yêu đương, dù không phải người tốt, tối thiểu so với cô hiểu hơn một ít, kiên nhẫn đứng trên cương vị là người quan sát nói: “Tống Tịnh Vãn, thật ra tớ thấy từ khi cậu ở bên anh ấy thì thay đổi rất nhiều, không biết cậu có phát hiện hay không, so với trước kia thì giờ đây trông cậu tươi sáng hơn đấy. Cậu cũng biết, yêu đương phải do hai người cùng góp vốn, đừng nghĩ nhiều như vậy, không bằng suy nghĩ kĩ một vấn đề, tình cảm cậu dành cho anh ấy đến mức nào.”
Vấn đề căn bản, cô nên nhìn thẳng vào trái tim mình.
Tống Tịnh Vãn lần đầu yêu đương, lần đầu để hình bóng một người trong lòng, cho dù Tôn Uẩn nói rất rõ ràng như thế rồi, thân là người ở trong sương mù, vẫn chưa tìm ra lối đi phía trước.
Kiểu loay hoay mơ hồ thế này, Tôn Uẩn có thể lý giải, dù sao tính cách Tống Tịnh Vãn cứ như vậy. Lúc mở rộng tư tưởng cho cô ấy, Tôn Uẩn cảm thấy có một vấn đề cũng rất quan trọng, chính là trước đó cô đã từng đề cập tới: “Tắm nước lạnh nhiều không tốt cho thân thể.”
Từ đầu đến cuối cô cảm thấy việc hài hòa ở phương diện nào đó cũng vô cùng quan trọng.
Lâm Sân nhận ra bức tường ngăn cách trong tình yêu của bọn họ sớm hơn Tống Tịnh Vãn.
Con người vốn biết tham lam là điều sai trái, nhưng lại giãy dụa cầu cứu trong chính sự tham lam ấy. Anh cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, tại sao vẫn đắm chìm trong tình cảm, điều này trước đây chẳng bao giờ nghĩ đến và lý giải được.
Tự hỏi mình, phải chăng anh đối xử với cô chưa đủ? Có thể dần dần mới thấy rõ, nội tâm còn tiềm tàng rất nhiều thứ, lớn hơn so với cái đã tưởng tượng ra.
Bất kể một ai cũng không rõ, đối với cô gái của mình, anh bất đắc dĩ phải bắt đầu bằng mưu kế. Nhưng ngẫu nhiên, tựa như sẽ nhìn thấy, cho dù thận trọng tới mức nào đi chăng nữa, anh mãi vẫn chưa thể đuổi kịp trái tim ấy.
Hôn lễ của Chu Vị Lam tổ chức đúng lịch dự kiến, vì thế, Tống Tịnh Vãn thường xuyên bị Chu Vị Lam gọi đi. Cô không giúp đỡ được cái gì, chỉ đơn giản tiếp chuyện với mẹ, Chu Vị Lam cảm thấy thời khắc quan trọng như vậy, mong rằng con gái tham dự, hơn hết, bà càng cần lời chúc phúc của cô, cho nên mới hấp tấp đến đón. Tống Tịnh Vãn vì thế nên thường xuyên đi với mẹ, thời gian chung đụng với Lâm Sân thời ít đi rất nhiều.
Về việc đám cưới, Phí Nhất Triều không gia nhập, nhưng Tống Tịnh Vãn đến nhà nhiều lần, hai người cũng thường xuyên tiếp xúc. Lời anh ta nói lần đó, cô chẳng để trong lòng, đối mặt với nhau cứ khách khí y nguyên như cũ. Cố tỏ ra rằng đã quên chuyện mình nói, anh ta cũng đối xử với cô bình thường.
Ngẫu nhiên, Chu Vị Lam sẽ nhờ Phí Nhất Triều đưa Tống Tịnh Vãn về, ý muốn con gái có thời gian hòa nhập với cuộc sống sinh hoạt của bà, nếu từ chối bà sẽ cảm thấy cô bài xích, không tiện cự tuyệt nên cô chỉ có thể tiếp nhận. Lâm Sân gặp họ hai lần, cũng nói chuyện qua với Phí Nhất Triều.
Theo Tống Tịnh Vãn, cô với Phí Nhất Triều chỉ là bạn học phổ thông, cũng đã giải thích cho Lâm Sân. Anh cười xoa đầu cô không nói gì, chẳng phát hiện được ánh mắt u sầu kia.
Không cần lên tiếng, liền có thể thấy được sự không cam lòng trong mắt của người đàn ông trẻ tuổi đó, ánh mắt không lừa được người, có lẽ đối với phương cũng không muốn gạt ai cả.
Đương nhiên tin tưởng cô, chỉ là anh không tin mình.
Màng ngăn cách rất dễ dàng hình thành, chỉ cần im lặng cũng nảy sinh. Tống Tịnh Vãn không nói gì, kĩ lưỡng nhớ lại lời Tôn Uẩn nói, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vài vấn đề.
Mà Lâm Sân không nói, thì không ai biết, anh đến cùng đang suy nghĩ gì.
Tin tức Tống Hoài Quân đột nhiên kết hôn truyền đến, mọi người ai cũng ngạc nhiên, nghĩ rằng đây là điều không thể nào. Tống Hoài Quân đành chụp giấy hôn thú chứng minh, mới đầu còn có người nói ảnh ghép, trên mạng khắp nơi đều có, về sau Tống Hoài Quân dứt khoát không giải thích, mọi người mới phản ứng được.
Kết hôn không thể so với yêu đương, Tống Hoài Quân và Vân Khinh Khinh mới sống cùng nhau, cả hai đều cảm thấy khó thích ứng. Lúc trước trước khi kết hôn hai người cũng đã nói, gặp vấn đề thì nói chuyện rõ ràng luôn, về sau họ vẫn dành cho nhau thời gian làm quen, không thể lập tức vùi đầu vào cuộc sống hôn nhân. Bạn bè vừa gọi, hai người lập tức ra ngoài, Vân Khinh Khinh tỉ mỉ trang điểm cùng hội chị em đi ca hát, Tống Hoài Quân thì uống rượu với anh em.
Bữa hôm nay là vì Tống Hoài Quân mà chuẩn bị, mọi người nhao nhao phỏng vấn, trở thành một người đã kết hôn có cảm nhận gì, mượn choáng váng do rượu anh nói kết hôn đặc biệt tốt, đề nghị tất cả mọi người mau lập gia đình. Quay đầu một phát thì phàn nàn với Lâm Sân: “Vẫn là yêu đương tốt hơn.”
Lúc yêu đương, hai người chỉ nhìn được mặt tốt của nhau. Ngẫu nhiên qua đêm, đều vô cùng ngọt ngào, khi ở cùng nhau thật, sinh hoạt không tránh khỏi chung đụng, đối loại người quen tự do như họ, nhất thời khó hòa hợp.
Có người không cần chuẩn bị cuộc sống đột nhiên rẽ ngang, có người luôn luôn chờ đợi, nhưng vẫn chẳng có cơ hội.
Lâm Sân nghe Tống Hoài Quân luyên thuyên, uống nhiều thêm chút rượu. Lần này có hơi say thật, chịu đựng đau đầu về nhà, lúc về đã hơi trễ, chắc rằng lúc này cô đã đi ngủ nên không quấy rầy.
Cũng sợ nhìn thấy cô, anh trong tình huống này sẽ khống chế nổi.
Người bạn đưa anh đến tiểu khu liền rời đi, anh từ thang máy ra thì gặp được Tống Tịnh Vãn vừa về nhà.
“Chú Lâm?” Hình như anh có gì hơi lạ, cô chậm rãi đi đến.
Còn chưa đi gần đã ngửi thấy mùi rượu, không khỏi có chút trách cứ nói: “Sao anh lại uống rượu rồi?”
Cô biết ngẫu nhiên anh sẽ phải xã giao, uống chút rượu là điều không thể tránh khỏi, uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe, cô vẫn là hi vọng anh uống ít. Dìu lấy cánh tay anh, chuẩn bị vào nhà, anh lại bóp trán, nhẫn nại nói: “Tiểu Vãn, em về nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến anh.”
Cô nhớ tới lần trước mình từng nói qua nếu anh uống rượu thì đừng tìm cô, nhưng không phải nghiêm túc, cô làm sao kệ anh được? Cố chấp giữ chặt, ý muốn từ chối câu nói của anh.
Tròng mắt của cô thanh tịnh sạch sẽ, có thể phản chiếu rõ sự âm u của mình. Anh cúi đầu hôn hôn mắt cô, đưa tay ôm vào trong ngực, làm thế này anh sẽ không thấy gì nữa.
Nội tâm mềm nhũn, tùy ý để anh ôm một hồi. Thật lâu, thấy anh bất động mới buông ra rồi dìu vào nhà.
Cô muốn giúp anh cởi giày, Lâm Sân không cho. Mặc dù có chút choáng, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, lại nói một câu: “Em đi nghỉ ngơi, không cần quản anh.”
Lúc này cô mới phát giác được sự khác thường, bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Có phải anh thấy mệt mỏi?
Tống Tịnh Vãn cảm thấy vẫn tiếp nhận được những ai không thích mình, bao gồm cả Lâm Sân. Người như cô, không được quý mến vô cùng bình thường.
Thế nhưng đến giờ khắc này, chỉ cảm thấy luống cuống.
Anh mệt mỏi, cô nên làm cái gì?
Loại cảm giác này quá lạ lẫm, chết trân đứng tại chỗ, nhìn anh đổi giày, đi qua chỗ ghế sa lon ngồi xuống. Đôi mắt anh nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt.
Nhìn không ra, người đàn ông này đang khắc chế.
Cơn gió từ cửa lạnh lẽo cuốn vào, sự yên lặng kéo dài, chậm rãi đi đến bên cạnh anh. Cảm giác được sự hiện diện, anh mở mắt ra, ánh mắt sa sút: “Thật có lỗi, tiểu Vãn.”
Lời này như dính cô chặt tại chỗ, đột nhiên tay chân lạnh buốt. Sau một giây, cô không nghe được lời nói như trong dự liệu, anh chậm chạp mà ôn nhu nói: “Tiểu Vãn hình như em chưa biết rằng, anh đối với em cho tới bây giờ đều không đơn thuần, biết em dễ mềm lòng, luôn lợi dụng nhược điểm đó. Trăm phương ngàn kế, từng bước một, đều là tâm cơ. Anh vẫn muốn hỏi em một vấn đề, nếu như, những người khác dùng thủ đoạn giống nhau, em cũng sẽ mềm lòng đúng không?”
Lúc trước không dính chặt lấy cô, có phải giờ anh đã mất cơ hội rồi. Đặt mình vào vị trí của cô mà nói, một người con gái đơn thuần, đối mặt với người đàn ông tâm cơ, rất dễ rơi vào cái bẫy, trông thì dường như cô rất khó ở chung, nhưng thực tế lại vô cùng dễ chịu, giản dị.
Thiện chí, cũng không nhất định phải yêu, không phải sao?
“Sẽ không.” Cơ hồ không cần suy nghĩ, cô lập tức trả lời.
Hôm nay Phí Nhất Triều ở dưới lầu hỏi: “Cậu yêu anh ta sao?”
Rõ ràng không nói “Anh ta” ở đây là ai, cô cũng không do dự trả lời: “Yêu.”
Trước đó, khi nói với Tôn Uẩn, đúng rằng cô không biết mình có thật sự thích Lâm Sân hay không, cũng có thể do trong lòng không thích, mới không dám nói cho chú nhỏ. Tôn Uẩn nói: “Xác định thích một người hay không vô cùng đơn giản, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện giống vậy, nếu như không phải do anh ấy làm, cảm giác thế nào?”
Lời Phí Nhất Triều hỏi trước đó, cô cẩn thận nghiền ngẫm.
“Chú Lâm, em quá nhát gan, cũng không thông minh. Nếu như anh thấy mệt mỏi khi ở cạnh em, có thể nói cho em biết. Em...” Cô khẩn trương đến nỗi không nói được.
Nếu như một giây trước câu “Sẽ không” của cô khiến anh cảm thấy vui mừng, nhưng lời kế tiếp lại trả anh về tình trạng thở dài bất lực. Lâu như vậy rồi, giây giây phút cô đều lo lắng cái này, lôi kéo cô ngồi lên đùi mình, đang muốn an ủi lại nghe được cô nói: “Em nghĩ ra vài biện pháp... Hẳn là biện pháp giúp anh bớt mệt mỏi.”
Nói xong, tự khẩn trương quên hô hấp, trầm mặc vài giây, anh đột nhiên phá lên cười.
Ở môi cô chụt một cái, thỏa mãn mà đem người ôm vào trong ngực: “Cao hứng còn không kịp, sao mệt mỏi được đây, hm, Tiểu Vãn?”
Nhẹ nhàng thở ra, trải qua khoảng thời gian này cô suy nghĩ kĩ rồi cũng hạ quyết tâm: “Chú Lâm, cuối tuần anh đến hôn lễ của mẹ em đi?”
Anh ngơ ngác, nói: “Chú nhỏ không phải sẽ đi với em sao?”
Cô khe khẽ thở dài: “Em cảm thấy mình không đủ dũng khí nói với chú ấy, người thông minh thế, nhìn thấy em với anh đến hôn lễ của mẹ sẽ hiểu thôi.”
Còn nói: “Người nhiều như vậy, chú ấy nổi giận không được, chờ hôn lễ kết thúc, chú ấy hạ hỏa rồi.”
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, cô cảm thấy đây là phương thức tốt nhất.
Lâm Sân lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, uyển chuyển dời chủ đề, sau đó mượn lý do mua bữa sáng đi ra ngoài, nhường chút không gian để cô xóa bỏ sự xấu hổ.
Anh quan tâm như thế, khiến cảm xúc của cô càng dây dưa, về sau mỗi lần nhìn thấy tóc anh ướt, trong lòng cô kiểu gì cũng sẽ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cuối cùng tự đoán, có phải anh lại tắm nước lạnh rồi hay không?
Sau đó mỗi lần hôn nhau, dường như cô mẫn cảm hơn, sẽ cảm thấy hình như anh đang tận lực kìm nén.
“Đây không phải chứng minh rằng anh ấy rất yêu cậu sao, so với những cái đó, anh ấy càng để ý cảm nhận của cậu hơn? Chậc chậc, loại đàn ông này, bây giờ có đốt đèn đi tìm cũng khó, cậu lại ở đây xoắn xuýt cái gì?”
Qua tết, Tôn Uẩn không phải ra ngoài, buổi diễn mới vừa đúng cần về thành phố An quay chụp, mặc dù vẫn rất bận, nhưng bất luận sớm muộn cô vẫn có thể về nhà, ngẫu nhiên thì đi cùng Tống Tịnh Vãn lúc nghỉ ngơi, hai người còn có thể hẹn nhau cùng ăn bữa cơm.
“Tớ không biết nên nói thế nào, luôn cảm thấy khi bọn tớ bên nhau tất cả đều do anh ấy nỗ lực.” Mấy tháng chung đụng, cô một mực hưởng thụ điều tốt đẹp anh mang đến, là người bị động xuyên suốt từ lúc bắt đầu, giống như không có bất kì sự chủ động nào với đoạn tình cảm này vậy, “Hiện giờ tớ còn giấu diếm chú nhỏ nữa, cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.”
Tôn Uẩn trầm tư một chút, cũng ít nhiều có thể đồng cảm với sự phiền não của cô: “Ừ, tính cách của cậu là vậy, thời gian dài dễ khiến cho người ta người ta cảm thấy cậu đang giữ khoảng cách, cũng không biết biểu đạt thế nào, cứ giống như khúc gỗ, thấy áy náy với anh ấy? Cũng sợ anh ấy thấy mệt mỏi?”
“Ừ.” Cô gật gật đầu, Tôn Uẩn nói trúng tim đen.
Kỳ thật ngay từ đầu vấn đề Tống Tịnh Vãn lo lắng cũng không phải nghĩ quá nhiều, tình cảm bọn họ giờ đây lẽ ra đang tiến triển tới một tình trạng nhất định, bởi vì cô chậm nhiệt nên cũng chẳng tiến lên được bao nhiêu.
Trên đời này nào có đoạn tình cảm nào thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ mới vấp ngã một chút, đến chuyện nhỏ nhặt nhất cũng không hiểu sao? Tôn Uẩn tốt xấu gì cũng từng yêu đương, dù không phải người tốt, tối thiểu so với cô hiểu hơn một ít, kiên nhẫn đứng trên cương vị là người quan sát nói: “Tống Tịnh Vãn, thật ra tớ thấy từ khi cậu ở bên anh ấy thì thay đổi rất nhiều, không biết cậu có phát hiện hay không, so với trước kia thì giờ đây trông cậu tươi sáng hơn đấy. Cậu cũng biết, yêu đương phải do hai người cùng góp vốn, đừng nghĩ nhiều như vậy, không bằng suy nghĩ kĩ một vấn đề, tình cảm cậu dành cho anh ấy đến mức nào.”
Vấn đề căn bản, cô nên nhìn thẳng vào trái tim mình.
Tống Tịnh Vãn lần đầu yêu đương, lần đầu để hình bóng một người trong lòng, cho dù Tôn Uẩn nói rất rõ ràng như thế rồi, thân là người ở trong sương mù, vẫn chưa tìm ra lối đi phía trước.
Kiểu loay hoay mơ hồ thế này, Tôn Uẩn có thể lý giải, dù sao tính cách Tống Tịnh Vãn cứ như vậy. Lúc mở rộng tư tưởng cho cô ấy, Tôn Uẩn cảm thấy có một vấn đề cũng rất quan trọng, chính là trước đó cô đã từng đề cập tới: “Tắm nước lạnh nhiều không tốt cho thân thể.”
Từ đầu đến cuối cô cảm thấy việc hài hòa ở phương diện nào đó cũng vô cùng quan trọng.
Lâm Sân nhận ra bức tường ngăn cách trong tình yêu của bọn họ sớm hơn Tống Tịnh Vãn.
Con người vốn biết tham lam là điều sai trái, nhưng lại giãy dụa cầu cứu trong chính sự tham lam ấy. Anh cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, tại sao vẫn đắm chìm trong tình cảm, điều này trước đây chẳng bao giờ nghĩ đến và lý giải được.
Tự hỏi mình, phải chăng anh đối xử với cô chưa đủ? Có thể dần dần mới thấy rõ, nội tâm còn tiềm tàng rất nhiều thứ, lớn hơn so với cái đã tưởng tượng ra.
Bất kể một ai cũng không rõ, đối với cô gái của mình, anh bất đắc dĩ phải bắt đầu bằng mưu kế. Nhưng ngẫu nhiên, tựa như sẽ nhìn thấy, cho dù thận trọng tới mức nào đi chăng nữa, anh mãi vẫn chưa thể đuổi kịp trái tim ấy.
Hôn lễ của Chu Vị Lam tổ chức đúng lịch dự kiến, vì thế, Tống Tịnh Vãn thường xuyên bị Chu Vị Lam gọi đi. Cô không giúp đỡ được cái gì, chỉ đơn giản tiếp chuyện với mẹ, Chu Vị Lam cảm thấy thời khắc quan trọng như vậy, mong rằng con gái tham dự, hơn hết, bà càng cần lời chúc phúc của cô, cho nên mới hấp tấp đến đón. Tống Tịnh Vãn vì thế nên thường xuyên đi với mẹ, thời gian chung đụng với Lâm Sân thời ít đi rất nhiều.
Về việc đám cưới, Phí Nhất Triều không gia nhập, nhưng Tống Tịnh Vãn đến nhà nhiều lần, hai người cũng thường xuyên tiếp xúc. Lời anh ta nói lần đó, cô chẳng để trong lòng, đối mặt với nhau cứ khách khí y nguyên như cũ. Cố tỏ ra rằng đã quên chuyện mình nói, anh ta cũng đối xử với cô bình thường.
Ngẫu nhiên, Chu Vị Lam sẽ nhờ Phí Nhất Triều đưa Tống Tịnh Vãn về, ý muốn con gái có thời gian hòa nhập với cuộc sống sinh hoạt của bà, nếu từ chối bà sẽ cảm thấy cô bài xích, không tiện cự tuyệt nên cô chỉ có thể tiếp nhận. Lâm Sân gặp họ hai lần, cũng nói chuyện qua với Phí Nhất Triều.
Theo Tống Tịnh Vãn, cô với Phí Nhất Triều chỉ là bạn học phổ thông, cũng đã giải thích cho Lâm Sân. Anh cười xoa đầu cô không nói gì, chẳng phát hiện được ánh mắt u sầu kia.
Không cần lên tiếng, liền có thể thấy được sự không cam lòng trong mắt của người đàn ông trẻ tuổi đó, ánh mắt không lừa được người, có lẽ đối với phương cũng không muốn gạt ai cả.
Đương nhiên tin tưởng cô, chỉ là anh không tin mình.
Màng ngăn cách rất dễ dàng hình thành, chỉ cần im lặng cũng nảy sinh. Tống Tịnh Vãn không nói gì, kĩ lưỡng nhớ lại lời Tôn Uẩn nói, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vài vấn đề.
Mà Lâm Sân không nói, thì không ai biết, anh đến cùng đang suy nghĩ gì.
Tin tức Tống Hoài Quân đột nhiên kết hôn truyền đến, mọi người ai cũng ngạc nhiên, nghĩ rằng đây là điều không thể nào. Tống Hoài Quân đành chụp giấy hôn thú chứng minh, mới đầu còn có người nói ảnh ghép, trên mạng khắp nơi đều có, về sau Tống Hoài Quân dứt khoát không giải thích, mọi người mới phản ứng được.
Kết hôn không thể so với yêu đương, Tống Hoài Quân và Vân Khinh Khinh mới sống cùng nhau, cả hai đều cảm thấy khó thích ứng. Lúc trước trước khi kết hôn hai người cũng đã nói, gặp vấn đề thì nói chuyện rõ ràng luôn, về sau họ vẫn dành cho nhau thời gian làm quen, không thể lập tức vùi đầu vào cuộc sống hôn nhân. Bạn bè vừa gọi, hai người lập tức ra ngoài, Vân Khinh Khinh tỉ mỉ trang điểm cùng hội chị em đi ca hát, Tống Hoài Quân thì uống rượu với anh em.
Bữa hôm nay là vì Tống Hoài Quân mà chuẩn bị, mọi người nhao nhao phỏng vấn, trở thành một người đã kết hôn có cảm nhận gì, mượn choáng váng do rượu anh nói kết hôn đặc biệt tốt, đề nghị tất cả mọi người mau lập gia đình. Quay đầu một phát thì phàn nàn với Lâm Sân: “Vẫn là yêu đương tốt hơn.”
Lúc yêu đương, hai người chỉ nhìn được mặt tốt của nhau. Ngẫu nhiên qua đêm, đều vô cùng ngọt ngào, khi ở cùng nhau thật, sinh hoạt không tránh khỏi chung đụng, đối loại người quen tự do như họ, nhất thời khó hòa hợp.
Có người không cần chuẩn bị cuộc sống đột nhiên rẽ ngang, có người luôn luôn chờ đợi, nhưng vẫn chẳng có cơ hội.
Lâm Sân nghe Tống Hoài Quân luyên thuyên, uống nhiều thêm chút rượu. Lần này có hơi say thật, chịu đựng đau đầu về nhà, lúc về đã hơi trễ, chắc rằng lúc này cô đã đi ngủ nên không quấy rầy.
Cũng sợ nhìn thấy cô, anh trong tình huống này sẽ khống chế nổi.
Người bạn đưa anh đến tiểu khu liền rời đi, anh từ thang máy ra thì gặp được Tống Tịnh Vãn vừa về nhà.
“Chú Lâm?” Hình như anh có gì hơi lạ, cô chậm rãi đi đến.
Còn chưa đi gần đã ngửi thấy mùi rượu, không khỏi có chút trách cứ nói: “Sao anh lại uống rượu rồi?”
Cô biết ngẫu nhiên anh sẽ phải xã giao, uống chút rượu là điều không thể tránh khỏi, uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe, cô vẫn là hi vọng anh uống ít. Dìu lấy cánh tay anh, chuẩn bị vào nhà, anh lại bóp trán, nhẫn nại nói: “Tiểu Vãn, em về nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến anh.”
Cô nhớ tới lần trước mình từng nói qua nếu anh uống rượu thì đừng tìm cô, nhưng không phải nghiêm túc, cô làm sao kệ anh được? Cố chấp giữ chặt, ý muốn từ chối câu nói của anh.
Tròng mắt của cô thanh tịnh sạch sẽ, có thể phản chiếu rõ sự âm u của mình. Anh cúi đầu hôn hôn mắt cô, đưa tay ôm vào trong ngực, làm thế này anh sẽ không thấy gì nữa.
Nội tâm mềm nhũn, tùy ý để anh ôm một hồi. Thật lâu, thấy anh bất động mới buông ra rồi dìu vào nhà.
Cô muốn giúp anh cởi giày, Lâm Sân không cho. Mặc dù có chút choáng, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, lại nói một câu: “Em đi nghỉ ngơi, không cần quản anh.”
Lúc này cô mới phát giác được sự khác thường, bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Có phải anh thấy mệt mỏi?
Tống Tịnh Vãn cảm thấy vẫn tiếp nhận được những ai không thích mình, bao gồm cả Lâm Sân. Người như cô, không được quý mến vô cùng bình thường.
Thế nhưng đến giờ khắc này, chỉ cảm thấy luống cuống.
Anh mệt mỏi, cô nên làm cái gì?
Loại cảm giác này quá lạ lẫm, chết trân đứng tại chỗ, nhìn anh đổi giày, đi qua chỗ ghế sa lon ngồi xuống. Đôi mắt anh nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt.
Nhìn không ra, người đàn ông này đang khắc chế.
Cơn gió từ cửa lạnh lẽo cuốn vào, sự yên lặng kéo dài, chậm rãi đi đến bên cạnh anh. Cảm giác được sự hiện diện, anh mở mắt ra, ánh mắt sa sút: “Thật có lỗi, tiểu Vãn.”
Lời này như dính cô chặt tại chỗ, đột nhiên tay chân lạnh buốt. Sau một giây, cô không nghe được lời nói như trong dự liệu, anh chậm chạp mà ôn nhu nói: “Tiểu Vãn hình như em chưa biết rằng, anh đối với em cho tới bây giờ đều không đơn thuần, biết em dễ mềm lòng, luôn lợi dụng nhược điểm đó. Trăm phương ngàn kế, từng bước một, đều là tâm cơ. Anh vẫn muốn hỏi em một vấn đề, nếu như, những người khác dùng thủ đoạn giống nhau, em cũng sẽ mềm lòng đúng không?”
Lúc trước không dính chặt lấy cô, có phải giờ anh đã mất cơ hội rồi. Đặt mình vào vị trí của cô mà nói, một người con gái đơn thuần, đối mặt với người đàn ông tâm cơ, rất dễ rơi vào cái bẫy, trông thì dường như cô rất khó ở chung, nhưng thực tế lại vô cùng dễ chịu, giản dị.
Thiện chí, cũng không nhất định phải yêu, không phải sao?
“Sẽ không.” Cơ hồ không cần suy nghĩ, cô lập tức trả lời.
Hôm nay Phí Nhất Triều ở dưới lầu hỏi: “Cậu yêu anh ta sao?”
Rõ ràng không nói “Anh ta” ở đây là ai, cô cũng không do dự trả lời: “Yêu.”
Trước đó, khi nói với Tôn Uẩn, đúng rằng cô không biết mình có thật sự thích Lâm Sân hay không, cũng có thể do trong lòng không thích, mới không dám nói cho chú nhỏ. Tôn Uẩn nói: “Xác định thích một người hay không vô cùng đơn giản, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện giống vậy, nếu như không phải do anh ấy làm, cảm giác thế nào?”
Lời Phí Nhất Triều hỏi trước đó, cô cẩn thận nghiền ngẫm.
“Chú Lâm, em quá nhát gan, cũng không thông minh. Nếu như anh thấy mệt mỏi khi ở cạnh em, có thể nói cho em biết. Em...” Cô khẩn trương đến nỗi không nói được.
Nếu như một giây trước câu “Sẽ không” của cô khiến anh cảm thấy vui mừng, nhưng lời kế tiếp lại trả anh về tình trạng thở dài bất lực. Lâu như vậy rồi, giây giây phút cô đều lo lắng cái này, lôi kéo cô ngồi lên đùi mình, đang muốn an ủi lại nghe được cô nói: “Em nghĩ ra vài biện pháp... Hẳn là biện pháp giúp anh bớt mệt mỏi.”
Nói xong, tự khẩn trương quên hô hấp, trầm mặc vài giây, anh đột nhiên phá lên cười.
Ở môi cô chụt một cái, thỏa mãn mà đem người ôm vào trong ngực: “Cao hứng còn không kịp, sao mệt mỏi được đây, hm, Tiểu Vãn?”
Nhẹ nhàng thở ra, trải qua khoảng thời gian này cô suy nghĩ kĩ rồi cũng hạ quyết tâm: “Chú Lâm, cuối tuần anh đến hôn lễ của mẹ em đi?”
Anh ngơ ngác, nói: “Chú nhỏ không phải sẽ đi với em sao?”
Cô khe khẽ thở dài: “Em cảm thấy mình không đủ dũng khí nói với chú ấy, người thông minh thế, nhìn thấy em với anh đến hôn lễ của mẹ sẽ hiểu thôi.”
Còn nói: “Người nhiều như vậy, chú ấy nổi giận không được, chờ hôn lễ kết thúc, chú ấy hạ hỏa rồi.”
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, cô cảm thấy đây là phương thức tốt nhất.
Tác giả :
Trần Vị Mãn