Tam Hỏa
Chương 10
Ở bảo tàng có một nam sinh thích Tống Tịnh Vãn tên Lôi Hiên. Nhưng bọn họ không cùng chỗ làm việc với phòng phục chế, tiếp xúc với Tống Tịnh Vãn cũng khá ít, bình thường chỉ gặp mặt trong nhà ăn, mỗi lần chào hỏi nhau đều rất khách sáo. Cậu ta thấy Tống Tịnh Vãn thường xuyên ăn cơm cùng Kim Hâm, bèn nghĩ cách muốn quen thân với Kim Hâm trước.
Sau đó, tìm cớ rủ rê đồng nghiệp liên hoan, hẹn Kim Hâm, lại “tiện thể” hẹn thêm cả Tống Tịnh Vãn.
Lúc đầu Tống Tịnh Vãn không muốn đi nhưng Kim Hâm nói nếu từ chối bữa liên hoan này sẽ không tốt lắm. Dù gì tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, cô đành phải đồng ý đi theo.
Cả nam cả nữ đã khoảng mười mấy người, bầu không khí cũng không tệ. Tống Tịnh Vãn ngồi cùng chỗ với mấy cô gái, hầu hết mọi người đang nói chuyện phiếm. Lôi Hiên bắt đầu nghĩ biện pháp đến gần cô nhưng không dám lộ liễu, cậu ta gọi mọi người cùng nhau chơi đùa uống rượu.
Dù biểu hiện rất khéo léo nhưng cuối cùng vẫn bị Kim Hâm nhìn ra.
Kim Hâm và Tống Tịnh Vãn xem như anh em tốt của nhau, cùng học tập, cùng làm việc chung, quan hệ không tồi. Thật ra ngay từ đầu gặp đàn em có ngoại hình xinh đẹp, trong lòng cậu cũng có chút để tâm, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện, làm bạn với Tống Tịnh Vãn vẫn tốt hơn. Dù sao hình mẫu lý tưởng của cậu là một cô gái hoạt bát, năng động còn Tống Tịnh Vãn thì... một chút cũng không.
Theo lý mà nói, người theo đuổi Tống Tịnh Vãn cậu không có trách nhiệm phải quan tâm, nhưng danh tiếng Lôi Hiên không tốt lắm. Cậu ta cậy mình có ngoại hình, đi thả thính khắp nơi, nổi tiếng là một kẻ đào hoa. Suốt trò chơi Lôi Hiên tỏ ý bắt Tống Tịnh Vãn uống chút rượu, cũng không có ý nghĩ gì xấu xa, chỉ muốn người ta uống rượu sẽ dễ gần gũi hơn, cuối cùng sẽ được đưa người đẹp về nhà.
Kim Hâm nhìn thấu ý đồ của cậu ta, liên tục giúp Tống Tịnh Vãn cản rượu, chỉ là người tính không bằng trời tính, tửu lượng Tống Tịnh Vãn quá kém, cô mới uống chưa quá hai chén đã say rượu.
Có điều hầu như không ai nhìn ra Tống Tịnh Vãn uống say.
Cô vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, vẻ mặt bình thường không có gì khác biệt. Không lâu sau có một cô gái trẻ đi vệ sinh, cô cũng đi theo cô ấy, 2 người họ nói chuyện với nhau cũng bình thường. Mãi cho đến khi kết thúc liên hoan, tất cả mọi người chuẩn bị ra về thì mới phát hiện ra Tống Tịnh Vãn hơi lạ.
“Mọi người về trước đi, tôi phải chờ chú tôi tới đón.”
Lúc đầu cô ngồi yên vị trên ghế, nghe cô nói vậy bọn họ không để ý lắm, nhưng khi mọi người đã ra ngoài hết, cô vẫn bất động. Kim Hâm gọi nhân viên tới dọn dẹp còn cậu thì ra cửa chờ trước, Tống Tịnh Vãn không khác ban nãy: “Tôi phải chờ chú tôi tới đón.”
Nói xong lại cúi đầu, khuyên thế nào cũng không được. Cuối cùng mọi người mới phát hiện, Tống Tịnh Vãn đã uống say.
Tống Tịnh Vãn say nhưng không ngủ cũng không làm loạn, bản thân chỉ biết một chuyện duy nhất: chú tới đón, cô mới có thể về nhà được.
Điều này bắt nguồn từ việc Tống Hoài Quân căn dặn cô không được làm phiền người khác. Trước kia, Tống Tịnh Vãn đã từng uống say 2 lần khi đi liên hoan với bạn học. Lần đầu cô được nam sinh có ý đưa về, còn lần khác là một nữ sinh. Nhưng Tống Hoài Quân vốn đã là một tay chơi tình trường, hỏa nhãn kim tinh đã sớm nhìn ra ý tứ của cậu nam sinh kia.
Sau đó anh thường xuyên dặn dò Tống Tịnh Vãn, nếu đã uống say thì không được bám theo người khác, chỉ khi anh tới đón mới được đi. Tống Tịnh Vãn không tự nhận ra được người ta thích mình, nhưng Tống Hoài Quân thì khác, cháu gái anh vừa xinh đẹp lại ít nói, hình mẫu này rất dễ khiến con trai nhớ thương.
Vốn Tống Tịnh Vãn cũng không còn cơ hội uống rượu, từ lần kia xong cũng không còn nữa. Cho nên Tống Hoài Quân không biết việc Tống Tịnh Vãn nhớ rõ lời anh thế nào.
Khi Lâm Sân đến, anh bắt gặp cảnh tượng: Tống Tịnh Vãn cúi đầu ngồi trên ghế, tóc dài rủ xuống che khuất mặt, chỉ nhìn thấy một cái đầu nhỏ. Hai nhân viên phục vụ đứng bên cạnh còn có hai cậu thanh niên đang khuyên nhủ cô.
“Tống Tịnh Vãn, nhân viên phải quét dọn vệ sinh rồi, em đứng lên trước được không? Bọn anh phải đi ra ngoài chờ đây. Anh đã gọi cho chú em, chú ấy bảo sẽ nhanh chóng tới thôi.”
“Em phải chờ chú tới đón.” Nếu không phải câu nói này đã được cô lặp lại vô số lần, thì cách cô đọc nhấn từng chữ rõ ràng, giọng điệu bình thường, người khác cũng không nhìn ra cô đang say.
Lâm Sân tiến đến, người ở trong phòng đều tỏ ra thắc mắc.
Kim Hâm nhìn thấy người đàn ông đẹp trai kia thì hơi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ có thể anh đi nhầm, ai ngờ anh ta cứ đi thẳng về phía bọn họ.
“Anh tìm ai?” Lôi Hiên vội ngăn anh lại, không ngờ khí thế đối phương quá mạnh mẽ, cậu ta vừa chạm mắt Lâm Sân liền có chút ngắc ngứ, cánh tay vươn ra vẫn bất động.
Lâm Sân quan sát Lôi Hiên một chút, ánh mắt u ám đến rét run, “Tôi tới đón người.”
Anh nói xong, Kim Hâm nhanh chóng có chút ấn tượng, hình như vừa rồi giọng nói này ở trong điện thoại, “Anh là chú của Tống Tịnh Vãn?”
Chú của Tống Tịnh Vãn... còn trẻ như vậy sao? Cậu còn tưởng là một người trung niên chứ.
Lâm Sân không trả lời, nhưng ánh mắt đối với Kim Hâm không còn dọa người như trước, “Vừa nãy chúng ta đã trao đổi qua điện thoại, tôi đến để đón Tống Tịnh Vãn.”
Nói xong anh lướt qua Lôi Hiên đi tới trước mặt cô.
Ban đầu Lôi Hiên định bụng sẽ đưa Tống Tịnh Vãn về, nhưng Kim Hâm cứ kè kè bên cạnh, cậu ta đến quần áo cũng không chạm nổi. Chỉ đành trông chờ chú Tống Tịnh Vãn tới để có thể thể hiện một chút nên mới một mực không đi, ai ngờ người chú này của Tống Tịnh Vãn còn trẻ như thế.
Cậu ta hơi chút hoài nghi: đây không phải chú ruột cô ấy.
Lôi Hiên chuẩn bị lên tiếng thì thấy Tống Tịnh Vãn vừa ngẩng đầu lên khi nghe Lâm Sân gọi. Gặp được Lâm Sân, ánh mắt cô chứa đầy thắc mắc, “Sao chú tới đây?”
Lâm Sân tránh đi ánh mắt ấy, chỉ nhàn nhạt trả lời, “Tôi tới đón cháu.”
“À” Tống Tịnh Vãn nhẹ gật đầu, dường như nhớ ra điều gì mới lí nhí, “Cháu uống say mất rồi.”
Nói xong, cô chậm rãi đứng lên, Lâm Sân vươn tay ra muốn đỡ cô nhưng lại phát hiện tự cô có thể đứng rất vững, sau đó anh lặng yên thu tay về.
“Vậy em về trước, cám ơn đã để tâm tới em.” Tống Tịnh Vãn chào Kim Hâm, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Sân.
Lâm Sân thấy cô không có gì bất ổn, anh gật đầu chào Kim Hâm rồi dẫn người đi.
Dọc đường đi, anh đều cố gắng đi chậm, Tống Tịnh Vãn cũng vậy.
Cô đi đến trước xe anh rồi mở cửa bên cạnh ghế lái, Tống Tịnh Vãn không đợi anh nói gì đã tự mình ngoan ngoãn lên xe, lúc ấy cô có lảo đảo một chút, Lâm Sân vẫn kịp thời kéo cánh tay cô lại.
Tuy hơi gầy nhưng cánh tay chạm vào vẫn có cảm giác mềm mại.
Mùi rượu nhàn nhạt lẫn với mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, nhanh chóng kích thích tới não rồi ập vào trong lòng anh.
Tống Tịnh Vãn mượn lực của Lâm Sân để lên xe, tự mình thắt dây an toàn mà không nhìn thấy vẻ sửng sốt mấy giây của Lâm Sân.
Lâm Sân quan sát vẻ mặt bình thường của cô, chỉ nghĩ chắc cô có chút choáng đầu nên không say bí tỉ, sau khi cô yên vị, anh cầm một cái chăn từ phía sau đưa cho cô: “Cháu không thoải mái thì cứ ngủ một giấc, đến nơi tôi sẽ gọi.”
“Vâng.” Tống Tịnh Vãn lên tiếng, đắp chăn lên người rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.
Hẳn là cô đã ngủ thiếp đi, cho nên không biết có người vẫn đang nhìn mình hồi lâu mới dời mắt.
Lâm Sân cho rằng Tống Tịnh Vãn hơi say nhưng ý thức vẫn rõ ràng. Đưa cô đến dưới chân tòa nhà anh nhẹ nhàng đánh thức cô: “Có cần tôi đưa cháu lên không?”
Chỗ ở con gái có sự riêng tư, đàn ông như anh tự tiện đi lên sẽ không tốt lắm.
Tống Tịnh Vãn ngủ một giấc ngon đột nhiên bị đánh thức, trong mắt hiện vẻ mờ mịt. Lâm Sân nghĩ chắc cô còn chưa tỉnh ngủ, lại nhẹ nhàng hỏi thêm một lần nữa: “Tự cháu có thể đi lên không?”
“... Có thể.” Cô ngơ ngác gật đầu, mang theo chút ngây thơ mà bình thường chưa từng biểu lộ.
Bộ dáng có chút đáng yêu.
Lâm Sân áp cảm giác khác thường trong lòng xuống rồi xuống xe, giúp cô mở cửa, sau đó còn cúi người tháo dây an toàn cho cô. Lúc bóng người anh sát gần, Tống Tịnh Vãn không né tránh, cứ ngồi yên trên ghế.
Lâm Sân không phát hiện ra sự bất ổn, tháo xong dây an toàn thấy cô không hề di chuyển cũng không thúc giục, anh lẳng lặng nhìn cô.
Tống Tịnh Vãn chạm mắt Lâm Sân, dường như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của anh thì đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cô không quen thể hiện cảm xúc, có nhiều lời còn chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, thật ra, cô vẫn rất muốn nói, cũng rất muốn giống những người khác, nhưng cuối cùng vẫn chẳng dám.
Mấy giây sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt.
Lâm Sân cứng đờ người, chỉ trong nháy mắt đầu óc anh đã trống rỗng.
Sau đó, anh nghe thấy giọng Tống Tịnh Vãn xen lẫn chút nghẹn ngào: “Bố ơi, con đi đây, bố đừng lo nhé, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cô biết mình đã say, ngày đó bố đưa cô ra nhà ga, cô muốn bản thân giống những người con khác cho bố mẹ một cái ôm. Vậy mà cô vẫn ngu ngốc, không dám cho bố mình cái ôm yêu thương nhất.
Tống Tịnh Vãn mơ bản thân uống say, cứ một mực chờ chú nhỏ đón cô, cuối cùng chú nhỏ không tới mà người tới là bố cô.
Sau khi tỉnh lại đầu cô rất đau, phát hiện hôm qua mình cũng uống say thật, nhưng không làm sao nhớ nổi chuyện sau đó.
Tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình, là chú nhỏ gọi tới.
Hôm qua Tống Hoài Quân cũng say, nhưng tửu lượng anh cũng không tệ lắm, vẫn nhớ kỹ chuyện gì xảy ra. Buổi sáng vừa tỉnh đã gọi cho Tống Tịnh Vãn. Nhờ chú nhỏ, cô mới biết hôm qua Lâm Sân đã đưa cô về.
“Tống Tiểu Oản, lần sau đừng có tùy tiện cùng người khác uống rượu, có cũng phải sớm báo cho chú một tiếng, nếu không giống như hôm qua thì sao? May vẫn còn chú Lâm tới, không thì ai sẽ đi đón cháu?”
Tống Tịnh Vãn không có chút ấn tượng với chuyện Lâm Sân tới đón cô, ký ức trống rỗng bị mất khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô rời giường rửa mặt, nấu cho mình một bát canh giải rượu.
Uống xong canh mà vẫn chưa thể nhớ ra chuyện hôm qua. Tống Tịnh Vãn không trằn trọc quá lâu, dù sao cũng là Lâm Sân đưa cô về mà.
Cô không có bệnh điên khi say rượu, trên người cũng không có dấu vết nôn mửa và mùi hương kì lạ, chắc chắn đã không nôn với làm loạn người ta.
Nhưng nếu lần sau gặp Lâm Sân, cô phải nhớ cảm ơn anh mới được.
Sau đó, tìm cớ rủ rê đồng nghiệp liên hoan, hẹn Kim Hâm, lại “tiện thể” hẹn thêm cả Tống Tịnh Vãn.
Lúc đầu Tống Tịnh Vãn không muốn đi nhưng Kim Hâm nói nếu từ chối bữa liên hoan này sẽ không tốt lắm. Dù gì tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, cô đành phải đồng ý đi theo.
Cả nam cả nữ đã khoảng mười mấy người, bầu không khí cũng không tệ. Tống Tịnh Vãn ngồi cùng chỗ với mấy cô gái, hầu hết mọi người đang nói chuyện phiếm. Lôi Hiên bắt đầu nghĩ biện pháp đến gần cô nhưng không dám lộ liễu, cậu ta gọi mọi người cùng nhau chơi đùa uống rượu.
Dù biểu hiện rất khéo léo nhưng cuối cùng vẫn bị Kim Hâm nhìn ra.
Kim Hâm và Tống Tịnh Vãn xem như anh em tốt của nhau, cùng học tập, cùng làm việc chung, quan hệ không tồi. Thật ra ngay từ đầu gặp đàn em có ngoại hình xinh đẹp, trong lòng cậu cũng có chút để tâm, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện, làm bạn với Tống Tịnh Vãn vẫn tốt hơn. Dù sao hình mẫu lý tưởng của cậu là một cô gái hoạt bát, năng động còn Tống Tịnh Vãn thì... một chút cũng không.
Theo lý mà nói, người theo đuổi Tống Tịnh Vãn cậu không có trách nhiệm phải quan tâm, nhưng danh tiếng Lôi Hiên không tốt lắm. Cậu ta cậy mình có ngoại hình, đi thả thính khắp nơi, nổi tiếng là một kẻ đào hoa. Suốt trò chơi Lôi Hiên tỏ ý bắt Tống Tịnh Vãn uống chút rượu, cũng không có ý nghĩ gì xấu xa, chỉ muốn người ta uống rượu sẽ dễ gần gũi hơn, cuối cùng sẽ được đưa người đẹp về nhà.
Kim Hâm nhìn thấu ý đồ của cậu ta, liên tục giúp Tống Tịnh Vãn cản rượu, chỉ là người tính không bằng trời tính, tửu lượng Tống Tịnh Vãn quá kém, cô mới uống chưa quá hai chén đã say rượu.
Có điều hầu như không ai nhìn ra Tống Tịnh Vãn uống say.
Cô vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, vẻ mặt bình thường không có gì khác biệt. Không lâu sau có một cô gái trẻ đi vệ sinh, cô cũng đi theo cô ấy, 2 người họ nói chuyện với nhau cũng bình thường. Mãi cho đến khi kết thúc liên hoan, tất cả mọi người chuẩn bị ra về thì mới phát hiện ra Tống Tịnh Vãn hơi lạ.
“Mọi người về trước đi, tôi phải chờ chú tôi tới đón.”
Lúc đầu cô ngồi yên vị trên ghế, nghe cô nói vậy bọn họ không để ý lắm, nhưng khi mọi người đã ra ngoài hết, cô vẫn bất động. Kim Hâm gọi nhân viên tới dọn dẹp còn cậu thì ra cửa chờ trước, Tống Tịnh Vãn không khác ban nãy: “Tôi phải chờ chú tôi tới đón.”
Nói xong lại cúi đầu, khuyên thế nào cũng không được. Cuối cùng mọi người mới phát hiện, Tống Tịnh Vãn đã uống say.
Tống Tịnh Vãn say nhưng không ngủ cũng không làm loạn, bản thân chỉ biết một chuyện duy nhất: chú tới đón, cô mới có thể về nhà được.
Điều này bắt nguồn từ việc Tống Hoài Quân căn dặn cô không được làm phiền người khác. Trước kia, Tống Tịnh Vãn đã từng uống say 2 lần khi đi liên hoan với bạn học. Lần đầu cô được nam sinh có ý đưa về, còn lần khác là một nữ sinh. Nhưng Tống Hoài Quân vốn đã là một tay chơi tình trường, hỏa nhãn kim tinh đã sớm nhìn ra ý tứ của cậu nam sinh kia.
Sau đó anh thường xuyên dặn dò Tống Tịnh Vãn, nếu đã uống say thì không được bám theo người khác, chỉ khi anh tới đón mới được đi. Tống Tịnh Vãn không tự nhận ra được người ta thích mình, nhưng Tống Hoài Quân thì khác, cháu gái anh vừa xinh đẹp lại ít nói, hình mẫu này rất dễ khiến con trai nhớ thương.
Vốn Tống Tịnh Vãn cũng không còn cơ hội uống rượu, từ lần kia xong cũng không còn nữa. Cho nên Tống Hoài Quân không biết việc Tống Tịnh Vãn nhớ rõ lời anh thế nào.
Khi Lâm Sân đến, anh bắt gặp cảnh tượng: Tống Tịnh Vãn cúi đầu ngồi trên ghế, tóc dài rủ xuống che khuất mặt, chỉ nhìn thấy một cái đầu nhỏ. Hai nhân viên phục vụ đứng bên cạnh còn có hai cậu thanh niên đang khuyên nhủ cô.
“Tống Tịnh Vãn, nhân viên phải quét dọn vệ sinh rồi, em đứng lên trước được không? Bọn anh phải đi ra ngoài chờ đây. Anh đã gọi cho chú em, chú ấy bảo sẽ nhanh chóng tới thôi.”
“Em phải chờ chú tới đón.” Nếu không phải câu nói này đã được cô lặp lại vô số lần, thì cách cô đọc nhấn từng chữ rõ ràng, giọng điệu bình thường, người khác cũng không nhìn ra cô đang say.
Lâm Sân tiến đến, người ở trong phòng đều tỏ ra thắc mắc.
Kim Hâm nhìn thấy người đàn ông đẹp trai kia thì hơi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ có thể anh đi nhầm, ai ngờ anh ta cứ đi thẳng về phía bọn họ.
“Anh tìm ai?” Lôi Hiên vội ngăn anh lại, không ngờ khí thế đối phương quá mạnh mẽ, cậu ta vừa chạm mắt Lâm Sân liền có chút ngắc ngứ, cánh tay vươn ra vẫn bất động.
Lâm Sân quan sát Lôi Hiên một chút, ánh mắt u ám đến rét run, “Tôi tới đón người.”
Anh nói xong, Kim Hâm nhanh chóng có chút ấn tượng, hình như vừa rồi giọng nói này ở trong điện thoại, “Anh là chú của Tống Tịnh Vãn?”
Chú của Tống Tịnh Vãn... còn trẻ như vậy sao? Cậu còn tưởng là một người trung niên chứ.
Lâm Sân không trả lời, nhưng ánh mắt đối với Kim Hâm không còn dọa người như trước, “Vừa nãy chúng ta đã trao đổi qua điện thoại, tôi đến để đón Tống Tịnh Vãn.”
Nói xong anh lướt qua Lôi Hiên đi tới trước mặt cô.
Ban đầu Lôi Hiên định bụng sẽ đưa Tống Tịnh Vãn về, nhưng Kim Hâm cứ kè kè bên cạnh, cậu ta đến quần áo cũng không chạm nổi. Chỉ đành trông chờ chú Tống Tịnh Vãn tới để có thể thể hiện một chút nên mới một mực không đi, ai ngờ người chú này của Tống Tịnh Vãn còn trẻ như thế.
Cậu ta hơi chút hoài nghi: đây không phải chú ruột cô ấy.
Lôi Hiên chuẩn bị lên tiếng thì thấy Tống Tịnh Vãn vừa ngẩng đầu lên khi nghe Lâm Sân gọi. Gặp được Lâm Sân, ánh mắt cô chứa đầy thắc mắc, “Sao chú tới đây?”
Lâm Sân tránh đi ánh mắt ấy, chỉ nhàn nhạt trả lời, “Tôi tới đón cháu.”
“À” Tống Tịnh Vãn nhẹ gật đầu, dường như nhớ ra điều gì mới lí nhí, “Cháu uống say mất rồi.”
Nói xong, cô chậm rãi đứng lên, Lâm Sân vươn tay ra muốn đỡ cô nhưng lại phát hiện tự cô có thể đứng rất vững, sau đó anh lặng yên thu tay về.
“Vậy em về trước, cám ơn đã để tâm tới em.” Tống Tịnh Vãn chào Kim Hâm, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Sân.
Lâm Sân thấy cô không có gì bất ổn, anh gật đầu chào Kim Hâm rồi dẫn người đi.
Dọc đường đi, anh đều cố gắng đi chậm, Tống Tịnh Vãn cũng vậy.
Cô đi đến trước xe anh rồi mở cửa bên cạnh ghế lái, Tống Tịnh Vãn không đợi anh nói gì đã tự mình ngoan ngoãn lên xe, lúc ấy cô có lảo đảo một chút, Lâm Sân vẫn kịp thời kéo cánh tay cô lại.
Tuy hơi gầy nhưng cánh tay chạm vào vẫn có cảm giác mềm mại.
Mùi rượu nhàn nhạt lẫn với mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, nhanh chóng kích thích tới não rồi ập vào trong lòng anh.
Tống Tịnh Vãn mượn lực của Lâm Sân để lên xe, tự mình thắt dây an toàn mà không nhìn thấy vẻ sửng sốt mấy giây của Lâm Sân.
Lâm Sân quan sát vẻ mặt bình thường của cô, chỉ nghĩ chắc cô có chút choáng đầu nên không say bí tỉ, sau khi cô yên vị, anh cầm một cái chăn từ phía sau đưa cho cô: “Cháu không thoải mái thì cứ ngủ một giấc, đến nơi tôi sẽ gọi.”
“Vâng.” Tống Tịnh Vãn lên tiếng, đắp chăn lên người rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.
Hẳn là cô đã ngủ thiếp đi, cho nên không biết có người vẫn đang nhìn mình hồi lâu mới dời mắt.
Lâm Sân cho rằng Tống Tịnh Vãn hơi say nhưng ý thức vẫn rõ ràng. Đưa cô đến dưới chân tòa nhà anh nhẹ nhàng đánh thức cô: “Có cần tôi đưa cháu lên không?”
Chỗ ở con gái có sự riêng tư, đàn ông như anh tự tiện đi lên sẽ không tốt lắm.
Tống Tịnh Vãn ngủ một giấc ngon đột nhiên bị đánh thức, trong mắt hiện vẻ mờ mịt. Lâm Sân nghĩ chắc cô còn chưa tỉnh ngủ, lại nhẹ nhàng hỏi thêm một lần nữa: “Tự cháu có thể đi lên không?”
“... Có thể.” Cô ngơ ngác gật đầu, mang theo chút ngây thơ mà bình thường chưa từng biểu lộ.
Bộ dáng có chút đáng yêu.
Lâm Sân áp cảm giác khác thường trong lòng xuống rồi xuống xe, giúp cô mở cửa, sau đó còn cúi người tháo dây an toàn cho cô. Lúc bóng người anh sát gần, Tống Tịnh Vãn không né tránh, cứ ngồi yên trên ghế.
Lâm Sân không phát hiện ra sự bất ổn, tháo xong dây an toàn thấy cô không hề di chuyển cũng không thúc giục, anh lẳng lặng nhìn cô.
Tống Tịnh Vãn chạm mắt Lâm Sân, dường như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của anh thì đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cô không quen thể hiện cảm xúc, có nhiều lời còn chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, thật ra, cô vẫn rất muốn nói, cũng rất muốn giống những người khác, nhưng cuối cùng vẫn chẳng dám.
Mấy giây sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt.
Lâm Sân cứng đờ người, chỉ trong nháy mắt đầu óc anh đã trống rỗng.
Sau đó, anh nghe thấy giọng Tống Tịnh Vãn xen lẫn chút nghẹn ngào: “Bố ơi, con đi đây, bố đừng lo nhé, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cô biết mình đã say, ngày đó bố đưa cô ra nhà ga, cô muốn bản thân giống những người con khác cho bố mẹ một cái ôm. Vậy mà cô vẫn ngu ngốc, không dám cho bố mình cái ôm yêu thương nhất.
Tống Tịnh Vãn mơ bản thân uống say, cứ một mực chờ chú nhỏ đón cô, cuối cùng chú nhỏ không tới mà người tới là bố cô.
Sau khi tỉnh lại đầu cô rất đau, phát hiện hôm qua mình cũng uống say thật, nhưng không làm sao nhớ nổi chuyện sau đó.
Tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình, là chú nhỏ gọi tới.
Hôm qua Tống Hoài Quân cũng say, nhưng tửu lượng anh cũng không tệ lắm, vẫn nhớ kỹ chuyện gì xảy ra. Buổi sáng vừa tỉnh đã gọi cho Tống Tịnh Vãn. Nhờ chú nhỏ, cô mới biết hôm qua Lâm Sân đã đưa cô về.
“Tống Tiểu Oản, lần sau đừng có tùy tiện cùng người khác uống rượu, có cũng phải sớm báo cho chú một tiếng, nếu không giống như hôm qua thì sao? May vẫn còn chú Lâm tới, không thì ai sẽ đi đón cháu?”
Tống Tịnh Vãn không có chút ấn tượng với chuyện Lâm Sân tới đón cô, ký ức trống rỗng bị mất khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô rời giường rửa mặt, nấu cho mình một bát canh giải rượu.
Uống xong canh mà vẫn chưa thể nhớ ra chuyện hôm qua. Tống Tịnh Vãn không trằn trọc quá lâu, dù sao cũng là Lâm Sân đưa cô về mà.
Cô không có bệnh điên khi say rượu, trên người cũng không có dấu vết nôn mửa và mùi hương kì lạ, chắc chắn đã không nôn với làm loạn người ta.
Nhưng nếu lần sau gặp Lâm Sân, cô phải nhớ cảm ơn anh mới được.
Tác giả :
Trần Vị Mãn