Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 3
Đậu Dĩ tức giận nghiêng người về phía Tư Đồ, nhích nhích sát lại gần, điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất chỉ đủ để hai người nghe thấy, lèo nhèo bày tỏ sự bất mãn của mình.
“Em nói xem, em đúng là con sói mắt trắng vô tình bạc nghĩa mà! Là anh đưa em tới đây đúng không? Còn chưa kịp ăn cơm đã đuổi anh đi.”
“Đứng thẳng dậy nói chuyện.” Từ Đồ đẩy đầu hắn ra: “Cái nơi heo hút này có gì ngon mà đòi ăn, đợi về Hồng Dương rồi tụ tập.”
“Không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào chứ.”
Từ Đồ nói: “Có mấy tháng thôi, nhanh lắm, tới lúc đó còn phải gọi thêm đám Tiểu Nhiên và Vương Hạo nữa.”
Đậu Dĩ vẫn không muốn đi, kiếm cớ nói: “Anh sợ em con gái một thân một mình không an toàn, hai người đàn ông kia đều là mấy tay cao lớn thô kệch, anh không yên tâm.”
Từ Đồ nghe thấy mấy lời này, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía hai người đó, bọn họ đang ngồi trên xe của mình, khoảng cách rất gần, âm lượng của Đậu Dĩ không lớn không nhỏ, vô cùng vừa khéo cho người ta nghe thấy. Người đàn ông tên A Phu phụng phịu xụ mặt xuống, ánh mắt nhìn Đậu Dĩ chằm chằm, trái lại, người kia chỉ chống khuỷu tay lên tay lái, hơi khom người, nghiêng đầu về phía đám đông, căn bản không thèm quan tâm tới bên này.
Từ Đồ nhíu mày: “Vậy ra anh không tin tưởng Từ Việt Hải?”
“Không phải.” Đậu Dĩ vội vàng phủ nhận.
“Vậy thì mau về đi, tối rồi, đường núi không an toàn.”
Do dự một hồi, hai mắt hắn bỗng sáng ngời, tựa như rốt cuộc cũng đã tìm ra được cái cớ để vịn vào: “Không phải bọn họ vừa nói sao, đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ đã bị ngăn lại, xem ra anh quả thật không cách nào đi được.”
Từ Đồ mút ngón tay cái, nghĩ tới cuộc đối thoại lúc nãy của hai người kia, chợt nghe thấy A Phu lên tiếng: “Vào núi và đi ra là hai con đường khác nhau.”
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
A Phu nói tiếp: “Không ảnh hưởng gì tới việc cậu về đâu.”
Đậu Dĩ hít một hơi, tức giận trừng mắt nhìn A Phu.
Khóe miệng A Phu khẽ cong lên mỉm cười, dùng ánh mắt quyết không khoan nhượng giống hệt Đậu Dĩ đáp lễ lại.
Giằng co một hồi, Đậu Dĩ chiến bại, tìm tới tìm lui không ra lý do, lải nhải dặn Từ Đồ hết chuyện này đến chuyện khác còn hơn cha dặn dò con gái. Nhẫn nại của Tư Đồ tụt tụt dần xuống vạch đỏ, nhíu chặt hàng chân mày xinh xắn cố nhẫn nhịn nghe cho xong, chợt thấy người trên mô tô ngồi thẳng dậy, sau đó là âm thanh khởi động xe.
Theo bản năng cô nhìn qua, Tần Liệt lên tiếng: “Hai người cứ nói chuyện, khi nào xong đến tiệm mì cuối đường tìm chúng tôi.”
Mấy lời này là nói với Từ Đồ, nhưng không đợi cô trả lời, hai người đã lái xe đi xa. Từ Đồ thu hồi tầm mắt, lạnh giọng hỏi: “Anh có xong chưa?”
“…” Đậu Dĩ: “Xong rồi.”
Sao Đậu Dĩ có thể không nghe ra Từ Đồ sắp bùng phát, cuối cùng nhìn đôi mắt cô: “Anh đi đây.” Hắn rề rề bước lùi về phía đầu thị trấn, lại nói tiếp: “Nhớ chăm sóc bản thân.”
Từ Đồ tụt hết kiên nhẫn, khoát khoát tay: “Đi thôi, đi thôi.”
Rốt cuộc Đậu Dĩ cũng rời đi, dáng hình nhanh chóng hòa vào bóng tối. Đêm của núi rất nồng đậm, như có nét mực vẩy mạnh vào không trung, trong tíc tắc xóa tan hết ranh giới giữa trời và đất.
Từ Đồ đưa mắt nhìn một vòng thị trấn, ngã tư đường vẫn ồ ào náo nhiệt như cũ, những tiếng rao hàng thay nhau cất lên hết lượt này đến lượt khác, các quầy hàng lục tục lên đèn. Những ngọn đèn vàng lơ lửng giữa không trung góp mình điểm xuyết cho bóng đêm, chút ánh sáng le lói vượt qua tiếng ồn ào mang đến chút cảm giác trống trải khi đêm sắp về trên núi đồi.
Cô ngẩn người đứng đó một hồi, kiễng mũi giày đá đá vào va li hành lý, buồn bực ngồi lên trên. Thị trấn nói lớn không lớn, nhưng trước mặt có đến mấy tiệm mì, ai biết bọn họ vào chỗ nào, bảo cô sao tìm được?
Bên kia, hai người gọi hai bát mì lớn, A Phu cầm cái muỗng nhỏ múc ít ớt khô cho vào cái bát đang nghi ngút khói trộn đều lên, rồi nghiêng đầu xuống miệng bát xì xụp húp một hớp nước lèo thịt bò nóng hôi hổi, toàn thân đều sảng khoái.
Hắn hỏi: “Thật sự không đợi cô bé kia sao?”
“Ăn đi.” Tần Liệt cầm đũa gắp mấy sợi mì: “Đã nói với cô ấy địa điểm, đói bụng tự nhiên sẽ tới đây.”
A Phu nhìn nhìn: “Anh nên đối xử với cô ấy nhiệt tình một chút.”
“Là sao?”
“Gương mặt nghiêm nghị cứng ngắc, một cô bé sao không bị dọa chứ.” A Phu cười tươi rói, nói đùa: “Đến em nhìn còn thấy sợ.” Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn mì, lúc bát mì vơi bớt hơn phân nữa, nhiệt trong cơ thể được bức ra, tầng tầng mồ hôi tứa trên trán.
“Tôi vốn như vậy.”
A Phu thoáng dừng đũa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới biết anh nói chuyện vừa nãy, hắn vùi đầu xuống, hướng mặt vào bát mì: “Em sẽ đi một vòng quanh chợ.”
Tần Liệt: “Làm gì?”
“Xem có bán ô mai không… Cô ấy muốn ăn.” Hắn ấp úng một hồi.
Khóe miệng Tần Liệt khẽ cong lên nụ cười như có như không, đã biết còn vờ hỏi: “Ai muốn ăn?”
A Phu rối rắm: “Còn có thể là ai chứ, Tiểu Ba.” Nói xong gãi gãi ót: “Chỗ của chúng ta lăn qua lộn lại chỉ có mấy món như vậy… đổi khẩu vị.”
Tần Liệt không có hứng thú với mấy chuyện đó, chỉ nói: “Thuận đường nhớ mua đủ rau dưa luôn.”
“Dạ.”
Năm phút sau, hai người ăn xong, A Phu ra xe của mình nổ máy đi trước, Tần Liệt đứng đó chốc lát rồi quay lại tấm vách đá ở đầu thị trấn. Xa xa, anh nhìn thấy phía đối diện tiệm tạp hóa, một dáng hình nhỏ bé đang ngồi trên va li hành lý nghịch điện thoại, đầu cúi rất thấp, cơ hồ cả cái cằm đều chui hết vào cổ áo, mái tóc màu hồng nhạt đã được nét mực của bóng đêm nhuộm trở lại màu sắc ban đầu, chỉ có khuôn mặt nhấp nháy chợt sáng chợt tối theo ánh đèn của màn hình.
Anh tắt máy xe, thuận miệng hỏi: “Cô không đói sao?”
Từ Đồ không trả lời, cuộn tay thành quả đấm nhỏ áp lên miệng thở hít hà, ngón tay cứng đờ, gió núi như xuyên qua mọi kẽ hở chui vào trong xương tủy.
Cô hỏi anh: “Còn phải đợi bao lâu nữa vậy?”
“Không rõ.” Tần Liệt lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp kim loại to cỡ lòng bàn tay, nhín chút thời gian nhìn cô: “Nếu lạnh phía sau có áo khoác.”
Từ Đồ thuận theo lời anh nói nhìn qua, chỗ ngồi phía sau xe mô tô có một cái áo được ràng bằng dây thừng, nhăn nhúm, đen thùi, căn bản không cách nào nhìn ra được màu sắc và kiểu dáng ban đầu.
Cô không nhúc nhích. Tần Liệt cũng không muốn khuyên, anh mở chiếc hộp kim loại, lấy từ bên trong ra một tờ giấy vấn thuốc.
Từ Đồ không tiếp tục chơi trò chơi nữa, nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn qua, chiếc hộp kim loại được chia làm hai ngăn gọn gàng, một bên là giấy vấn thuốc, một bên là thuốc lá sợi. Giấy vấn thuốc có hình chữ nhật, nằm trong bàn tay to rộng của anh dường như có vẻ hết sức nhỏ gọn.
Tần Liệt gấp một rãnh nhỏ dọc theo tờ giấy, dùng hai đầu ngón tay nhón một ít thuốc lá sợi cho vào, một tay khép giữ, tay kia quấn mép giấy lại miết dọc theo chiều dài. Từ Đồ không khỏi chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của anh, anh vê tròn thành hình điếu thuốc, rút bỏ những sợi thuốc dư nhô ra ngoài, đưa đầu lưỡi lướt nhẹ dọc theo thân thuốc, hoàn hảo dán mép giấy lại, cầm điếu thuốc đưa lên miệng, răng cắn giữ lấy.
Từ Đồ miệng đắng lưỡi khô, không khỏi cuốn đầu lưỡi lên chạm vào viên kim cương đính trên đó.
“Thuốc lá sợi?” Cô hỏi.
Tần Liệt châm lửa, khẽ ‘ừm’ một tiếng trong cổ họng.
“Captain Black hay là Mac Baren?”
(Nhãn hiệu thuốc lá sợi tự cuốn của Mỹ và Đan Mạch.)
Anh có đôi chút ngạc nhiên nhìn cô, không khỏi đưa mắt quét từ trên xuống dưới vài giây: “Cô biết sao?”
“Có hút qua hai lần.”
“Không phải.” Tần Liệt thu hồi ánh mắt lại, nâng cằm về phía trước: “Loại giá rẻ, mười đồng một cân.”
Từ Đồ theo hướng đó nhìn qua, phía trước chỉ có duy nhất tiệm tạp hóa nằm đối diện kia, đèn ngoài hiên sáng hơn những nơi khác rất nhiều, khuếch tán từ trên xuống dưới, tỏa ra ánh sáng ấm áp và dễ chịu. Dưới bệ cửa sổ có để hai bao đay, thuốc lá sợi đầy ắp ở bên trong nhô cả ra ngoài, bên trên có cắm một cái bảng, đề: ‘Thuốc lá sợi tự nhiên 100%, mười đồng một cân, mua một cân tặng nửa cân.’
Quả đúng là hàng giá rẻ.
Từ Đồ hỏi: “Hút được không?” Ý đồ rất rõ ràng.
Anh trả lời: “Cũng được.”
Cho là anh không hiểu, cô hỏi lại: “Có ngon không?”
“Được.”
Từ Đồ khựng lại mấy giấy, sau đó nói trắng ra: “Cho tôi một điếu.”
Thế nhưng người nọ hờ hững cất hộp kim loại vào túi quần, nhìn sang chỗ khác, hơi cúi đầu thở ra mấy vòng khói.
Cô nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau, hừ nhẹ một câu: “Đúng là giả câm giả điếc.”
Đợi đến khi hút xong điếu thuốc, Tần Liệt khóa xe, đứng thẳng dậy đi qua tiệm tạp hóa đối diện. Anh cất tiếng gọi ‘ông chủ’, có một người đàn ông thấp bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác đi ra, hai bên quen biết nhau đứng ở cửa nói chuyện hồi lâu, ông ta cân thuốc, sau đó túm lại thành một gói lớn nhét vào tay anh.
Từ Đồ theo bản năng đưa tay sờ sờ túi, thuốc lá của cô đã để trên xe của Đậu Dĩ không có lấy ra, trong túi quần chỉ còn lại chiếc bật lửa nhựa. Cô hít sâu một hơi, nhảy từ trên vali hành lý xuống, đi qua theo.
Ông chủ nhìn thấy cô, không nhịn được đảo tới đảo lui hai mắt quan sát, cười tít mắt hỏi: “Em gái nhỏ, muốn mua gì nào.”
Tần Liệt ngoảnh đầu nhìn cô, quay lại nói với ông chủ: “Đi cùng.”
“Chà chà, thì ra là quen biết nha.”
Từ Đồ không thèm nhìn ông ta: “Có bán thuốc lá không?”
“Có, có.” Ông chủ bảo cô vào bên trong: “Trong nhà có.”
Tiệm tạp hóa này rất nhỏ, chẳng chứa được mấy người, miễn cưỡng dựa vào tường có thể kê được một dãy kệ để ít bánh mì, chân giò hun khói, trứng muối và mấy loại thực phẩm thông thường, chỉ có thuốc lá là đặt bên dưới quầy tủ kính tính tiền. Từ Đồ nhìn lướt qua, tất cả được gom lại đặt trong một góc nhỏ, cũng chẳng có mấy loại, không có thứ cô thường hút, cô khẩy khẩy ngón tay lên mặt tủ: “Thương hiệu hàng đầu đó hả?”
Ông chủ rướn cổ nhìn qua: “Hồng Tháp Sơn á. Có.”
(Hồng Tháp Sơn là thương hiệu thuốc lá của tập đoàn Hồng Tháp được Tổng cục kiểm dịch kiểm tra giám sát chất lượng Quốc gia Trung Quốc trao tặng danh hiệu ‘Thương hiệu hàng đầu Trung Quốc’.)
“Lấy hai gói.”
“Được được, có ngay.” Ông ta vội vàng đáp lại một tiếng, rồi khom lưng gập người xuống gầm tủ lấy cây thuốc ra đặt lên bàn.
Từ Đồ xé mở lớp giấy kiếng bên ngoài, lấy ra một gói.
Ông chủ nói: “Em gái, tổng cộng một trăm bốn mươi đồng.”
Từ Đồ ngậm một điếu trên môi, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Một trăm tư.”
Tần Liệt nhìn vào, lúc ánh mắt hai người giao nhau, mới xác định là cô đang nói với mình.
“Tôi không có.”
Cô nhếch miệng cười đầy cổ quái: “Thế nào, không nói tới cơm, thuốc lá cũng tiếc rẻ không cho, một trăm đồng cũng không có sao?”
Hai người đứng cách cửa sổ mắt đối mắt một hồi, Tần Liệt quay đầu đi trước, thở nhẹ một hơi rồi nói: “Tiền đưa A Phu đi mua thức ăn.”
“Xem ra Từ Việt Hải chưa đưa đủ tiền cho anh.”
Tần Liệt không nói gì, lấy ra một lát hạt cau cho vào miệng, đưa lưng về phía cô.
(Nhai hạt cau có tác dụng ngăn ngừa rủi ro bị ung thư vòm miệng khi sử dụng thuốc lá.)
‘Tía anh.” Cô mắng thầm một tiếng, tức nghẹn cả đêm không phát ra được, cô hung hăng lấy điếu thuốc khỏi miệng nhét lại vào hộp thuốc lá, vỗ vỗ lên mặt quầy: “Không mua.”
Ông chủ kinh ngạc đến ngây người: “Vậy sao được, em gái nhỏ ơi, cô đã mở bao bì ra rồi mà.”
“Không có tiền.”
Đôi mắt ông chủ tiệm đảo đều xoay tròn như đang diễu hành liếc qua liếc lại giữa hai người, rõ ràng lúc nãy hắn nhìn thấy trong túi Tần Liệt có mấy tờ màu đỏ*, vậy mà cất không đưa ra, có lẽ quan hệ không mấy thân thiết. Ánh mắt liền đảo lại trên người Từ Đồ, em gái nhỏ này làn da trắng như tuyết, căng mịn sáng bóng cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông, toàn thân toát ra hương thơm ngát, rõ ràng là tiểu thư sống trong nhung lụa đến từ thành phố. Nói không có tiền, ai tin.
(Tờ màu đỏ: tờ 100 tệ)
Hắn đẩy đẩy gói thuốc lá đã bị khui vỏ về phía trước: “Thế này đi, em gái nhỏ,” hắn nói: “Chuyện thế này ở thị trấn của chúng tôi gặp không ít, cô cứ cầm thuốc đi, trên người cô có thứ gì không dùng, đưa cho tôi xem như trao đổi là được.”
Từ Đồ nhíu nhíu hàng chân mày xinh xắn: “Lấy cái gì trao đổi?”
Ánh mắt của ông chủ trượt xuống, dừng lại nơi tay trái cô, trên đó đang cầm một chiếc di động. Hắn nửa đùa nửa thật nói: “Nhân tiện thế này vậy, dù sao vào núi cũng không có tín hiệu. Cô và A Liệt quen biết nhau, xem như tôi chịu thiệt một chút, đưa cho cô thêm một gói thuốc nữa.”
“U chà, xem ra ông hào phóng hơn anh ta nhiều.”
Ông chủ không nghe ra tốt xấu, đắc ý nói: “Chứ sao.”
Tư Đồ bình thản nhìn hắn, mắt không chớp lấy một cái, nhìn nhìn cho tới khi đối phương quắn quéo lên. Cô chống khuỷu tay lên mặt quầy: “Không phải người ta đều nói các bác nông dân cần cù chất phát, thông minh dũng cảm nhất trên đời sao? Rốt cuộc hôm nay cũng đã được mở mang tầm mắt, quả là đầy trí tuệ, mưu trí đến bụng dạ cũng chứa không nổi phát hết ra ngoài.” Bàn tay chống lên cằm, liếc mắt nhìn ra ngoài: “Lấy một đổi một, tính liên kết với nhau lừa tiền sao?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi, nơi khóe miệng treo nụ cười hững hờ, hai mắt mở to tròn xoe, cái đồng tử đen láy chiếm hết gần hai phần ba con mắt; ánh sáng trong nhà vốn mờ mờ ảo ảo, chút ánh sáng khan hiếm đó như đã bị hút hết vào đôi mắt trong veo, phảng phất bên trong ẩn giấu rất nhiều linh khí, nhẹ nhàng chớp chớp mấy cái, ánh mắt vừa ngây thơ vô tội vừa chứa đầy tà khí.
Ông chủ gượng gạo đằng hắng cổ họng: “Giỡn chơi, giỡn chơi thôi, điếu thuốc này xem như tặng cô, mấy điếu còn lại trong gói tôi bán lẻ là được.”
Tư Đồ nói: “U chà, tôi đâu dám chiếm món hời này.” Nói xong tạm ngừng một hồi, cô nàng đột nhiên thu lại nụ cười, giẫm một chân lên chiếc ghế bên cạnh, rút từ trong vớ ra hai tờ màu đỏ, ném qua: “Thối tiền.”
Ông chủ: “…”
Tư Đồ khiêu khích liếc nhìn Tần Liệt, anh cũng đang nhìn về phía cô, cơ hàm khẽ chuyển động thong thả nhai hạt cau, không đếm xỉa gì đến màn náo nhiệt vừa rồi, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Cô cầm điếu thuốc đi ra ngoài, khen tặng một câu: “Đồ nhà quê.” Âm điệu vặn to gần hết đề xi ben, chẳng biết nói cho ai nghe.
***
Hơn tám giờ tối, những quầy hàng rong ven đường đã dọn về gần hết. A Phu lái xe trở lại, thùng xe phía sau đầy ăm ắp rau cải, hắn mơ hồ cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nên cũng không dám nhiều lời.
Tần Liệt hỏi: “Mua đủ chưa?”
A Phu ‘ừm’ một tiếng: “Hướng San vẫn chưa tới sao anh?”
“Chưa.”
“Trời càng lúc càng tối, chúng ta đi đường đêm không an toàn.”
Tần Liệt nghĩ ngợi một lúc: “Xe không thông, cô ấy không thể nào tới được. Hai người đợi ở đây, tôi đi đón một chuyến.”
Hẻm núi Hiệp Lĩnh cách Phàn Vũ không tính là xa, khoảng hơn mười cây số, nếu chạy với tốc độ nhanh, đi về mất khoảng gần một tiếng đồng hồ.
Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt, Từ Đồ dần không chống đỡ nổi nữa, cô mở hành lý tính tìm một bộ quần áo giữ ấm, lật đi lật lại, bên trong toàn là trang phục mùa hè, không thứ nào có thể dùng được. Lửa giận trong lòng nhích nhích nhích rồi phụt lên, cô nàng đứng dậy đá một phát vào va li: “Con mẹ nó, còn phải đợi bao lâu hả?”
A Phu sửng sốt nghệt mặt ra: “Sắp rồi.” Hắn nói theo bản năng: “Hay là cô mặc áo của tôi?”
“Không cần.”
A Phu biết điều không nói thêm gì nữa, hai người im lặng ngồi chờ.
Thị trấn nhỏ bỗng chốc như rơi vào tĩnh mịch, bóng đèn trên các quầy hàng đã vụt tắt, người bán người mua cũng không còn. Chỉ có tiếng gió rít, không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có tiếng động cơ mô tô truyền đến từ phía đầu thị trấn.
Từ Đồ co rụt vai ngồi đó, nhìn bọn họ từ từ tới gần.
Ngồi sau xe là một phụ nữ, hai tay vòng qua thắt lưng người phía trước, dán sát vào.
Trên người cô ta mặc chiếc áo khoác nhăn nhúm nhìn không ra màu sắc lúc nãy.
“Em nói xem, em đúng là con sói mắt trắng vô tình bạc nghĩa mà! Là anh đưa em tới đây đúng không? Còn chưa kịp ăn cơm đã đuổi anh đi.”
“Đứng thẳng dậy nói chuyện.” Từ Đồ đẩy đầu hắn ra: “Cái nơi heo hút này có gì ngon mà đòi ăn, đợi về Hồng Dương rồi tụ tập.”
“Không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào chứ.”
Từ Đồ nói: “Có mấy tháng thôi, nhanh lắm, tới lúc đó còn phải gọi thêm đám Tiểu Nhiên và Vương Hạo nữa.”
Đậu Dĩ vẫn không muốn đi, kiếm cớ nói: “Anh sợ em con gái một thân một mình không an toàn, hai người đàn ông kia đều là mấy tay cao lớn thô kệch, anh không yên tâm.”
Từ Đồ nghe thấy mấy lời này, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía hai người đó, bọn họ đang ngồi trên xe của mình, khoảng cách rất gần, âm lượng của Đậu Dĩ không lớn không nhỏ, vô cùng vừa khéo cho người ta nghe thấy. Người đàn ông tên A Phu phụng phịu xụ mặt xuống, ánh mắt nhìn Đậu Dĩ chằm chằm, trái lại, người kia chỉ chống khuỷu tay lên tay lái, hơi khom người, nghiêng đầu về phía đám đông, căn bản không thèm quan tâm tới bên này.
Từ Đồ nhíu mày: “Vậy ra anh không tin tưởng Từ Việt Hải?”
“Không phải.” Đậu Dĩ vội vàng phủ nhận.
“Vậy thì mau về đi, tối rồi, đường núi không an toàn.”
Do dự một hồi, hai mắt hắn bỗng sáng ngời, tựa như rốt cuộc cũng đã tìm ra được cái cớ để vịn vào: “Không phải bọn họ vừa nói sao, đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ đã bị ngăn lại, xem ra anh quả thật không cách nào đi được.”
Từ Đồ mút ngón tay cái, nghĩ tới cuộc đối thoại lúc nãy của hai người kia, chợt nghe thấy A Phu lên tiếng: “Vào núi và đi ra là hai con đường khác nhau.”
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
A Phu nói tiếp: “Không ảnh hưởng gì tới việc cậu về đâu.”
Đậu Dĩ hít một hơi, tức giận trừng mắt nhìn A Phu.
Khóe miệng A Phu khẽ cong lên mỉm cười, dùng ánh mắt quyết không khoan nhượng giống hệt Đậu Dĩ đáp lễ lại.
Giằng co một hồi, Đậu Dĩ chiến bại, tìm tới tìm lui không ra lý do, lải nhải dặn Từ Đồ hết chuyện này đến chuyện khác còn hơn cha dặn dò con gái. Nhẫn nại của Tư Đồ tụt tụt dần xuống vạch đỏ, nhíu chặt hàng chân mày xinh xắn cố nhẫn nhịn nghe cho xong, chợt thấy người trên mô tô ngồi thẳng dậy, sau đó là âm thanh khởi động xe.
Theo bản năng cô nhìn qua, Tần Liệt lên tiếng: “Hai người cứ nói chuyện, khi nào xong đến tiệm mì cuối đường tìm chúng tôi.”
Mấy lời này là nói với Từ Đồ, nhưng không đợi cô trả lời, hai người đã lái xe đi xa. Từ Đồ thu hồi tầm mắt, lạnh giọng hỏi: “Anh có xong chưa?”
“…” Đậu Dĩ: “Xong rồi.”
Sao Đậu Dĩ có thể không nghe ra Từ Đồ sắp bùng phát, cuối cùng nhìn đôi mắt cô: “Anh đi đây.” Hắn rề rề bước lùi về phía đầu thị trấn, lại nói tiếp: “Nhớ chăm sóc bản thân.”
Từ Đồ tụt hết kiên nhẫn, khoát khoát tay: “Đi thôi, đi thôi.”
Rốt cuộc Đậu Dĩ cũng rời đi, dáng hình nhanh chóng hòa vào bóng tối. Đêm của núi rất nồng đậm, như có nét mực vẩy mạnh vào không trung, trong tíc tắc xóa tan hết ranh giới giữa trời và đất.
Từ Đồ đưa mắt nhìn một vòng thị trấn, ngã tư đường vẫn ồ ào náo nhiệt như cũ, những tiếng rao hàng thay nhau cất lên hết lượt này đến lượt khác, các quầy hàng lục tục lên đèn. Những ngọn đèn vàng lơ lửng giữa không trung góp mình điểm xuyết cho bóng đêm, chút ánh sáng le lói vượt qua tiếng ồn ào mang đến chút cảm giác trống trải khi đêm sắp về trên núi đồi.
Cô ngẩn người đứng đó một hồi, kiễng mũi giày đá đá vào va li hành lý, buồn bực ngồi lên trên. Thị trấn nói lớn không lớn, nhưng trước mặt có đến mấy tiệm mì, ai biết bọn họ vào chỗ nào, bảo cô sao tìm được?
Bên kia, hai người gọi hai bát mì lớn, A Phu cầm cái muỗng nhỏ múc ít ớt khô cho vào cái bát đang nghi ngút khói trộn đều lên, rồi nghiêng đầu xuống miệng bát xì xụp húp một hớp nước lèo thịt bò nóng hôi hổi, toàn thân đều sảng khoái.
Hắn hỏi: “Thật sự không đợi cô bé kia sao?”
“Ăn đi.” Tần Liệt cầm đũa gắp mấy sợi mì: “Đã nói với cô ấy địa điểm, đói bụng tự nhiên sẽ tới đây.”
A Phu nhìn nhìn: “Anh nên đối xử với cô ấy nhiệt tình một chút.”
“Là sao?”
“Gương mặt nghiêm nghị cứng ngắc, một cô bé sao không bị dọa chứ.” A Phu cười tươi rói, nói đùa: “Đến em nhìn còn thấy sợ.” Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn mì, lúc bát mì vơi bớt hơn phân nữa, nhiệt trong cơ thể được bức ra, tầng tầng mồ hôi tứa trên trán.
“Tôi vốn như vậy.”
A Phu thoáng dừng đũa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới biết anh nói chuyện vừa nãy, hắn vùi đầu xuống, hướng mặt vào bát mì: “Em sẽ đi một vòng quanh chợ.”
Tần Liệt: “Làm gì?”
“Xem có bán ô mai không… Cô ấy muốn ăn.” Hắn ấp úng một hồi.
Khóe miệng Tần Liệt khẽ cong lên nụ cười như có như không, đã biết còn vờ hỏi: “Ai muốn ăn?”
A Phu rối rắm: “Còn có thể là ai chứ, Tiểu Ba.” Nói xong gãi gãi ót: “Chỗ của chúng ta lăn qua lộn lại chỉ có mấy món như vậy… đổi khẩu vị.”
Tần Liệt không có hứng thú với mấy chuyện đó, chỉ nói: “Thuận đường nhớ mua đủ rau dưa luôn.”
“Dạ.”
Năm phút sau, hai người ăn xong, A Phu ra xe của mình nổ máy đi trước, Tần Liệt đứng đó chốc lát rồi quay lại tấm vách đá ở đầu thị trấn. Xa xa, anh nhìn thấy phía đối diện tiệm tạp hóa, một dáng hình nhỏ bé đang ngồi trên va li hành lý nghịch điện thoại, đầu cúi rất thấp, cơ hồ cả cái cằm đều chui hết vào cổ áo, mái tóc màu hồng nhạt đã được nét mực của bóng đêm nhuộm trở lại màu sắc ban đầu, chỉ có khuôn mặt nhấp nháy chợt sáng chợt tối theo ánh đèn của màn hình.
Anh tắt máy xe, thuận miệng hỏi: “Cô không đói sao?”
Từ Đồ không trả lời, cuộn tay thành quả đấm nhỏ áp lên miệng thở hít hà, ngón tay cứng đờ, gió núi như xuyên qua mọi kẽ hở chui vào trong xương tủy.
Cô hỏi anh: “Còn phải đợi bao lâu nữa vậy?”
“Không rõ.” Tần Liệt lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp kim loại to cỡ lòng bàn tay, nhín chút thời gian nhìn cô: “Nếu lạnh phía sau có áo khoác.”
Từ Đồ thuận theo lời anh nói nhìn qua, chỗ ngồi phía sau xe mô tô có một cái áo được ràng bằng dây thừng, nhăn nhúm, đen thùi, căn bản không cách nào nhìn ra được màu sắc và kiểu dáng ban đầu.
Cô không nhúc nhích. Tần Liệt cũng không muốn khuyên, anh mở chiếc hộp kim loại, lấy từ bên trong ra một tờ giấy vấn thuốc.
Từ Đồ không tiếp tục chơi trò chơi nữa, nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn qua, chiếc hộp kim loại được chia làm hai ngăn gọn gàng, một bên là giấy vấn thuốc, một bên là thuốc lá sợi. Giấy vấn thuốc có hình chữ nhật, nằm trong bàn tay to rộng của anh dường như có vẻ hết sức nhỏ gọn.
Tần Liệt gấp một rãnh nhỏ dọc theo tờ giấy, dùng hai đầu ngón tay nhón một ít thuốc lá sợi cho vào, một tay khép giữ, tay kia quấn mép giấy lại miết dọc theo chiều dài. Từ Đồ không khỏi chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của anh, anh vê tròn thành hình điếu thuốc, rút bỏ những sợi thuốc dư nhô ra ngoài, đưa đầu lưỡi lướt nhẹ dọc theo thân thuốc, hoàn hảo dán mép giấy lại, cầm điếu thuốc đưa lên miệng, răng cắn giữ lấy.
Từ Đồ miệng đắng lưỡi khô, không khỏi cuốn đầu lưỡi lên chạm vào viên kim cương đính trên đó.
“Thuốc lá sợi?” Cô hỏi.
Tần Liệt châm lửa, khẽ ‘ừm’ một tiếng trong cổ họng.
“Captain Black hay là Mac Baren?”
(Nhãn hiệu thuốc lá sợi tự cuốn của Mỹ và Đan Mạch.)
Anh có đôi chút ngạc nhiên nhìn cô, không khỏi đưa mắt quét từ trên xuống dưới vài giây: “Cô biết sao?”
“Có hút qua hai lần.”
“Không phải.” Tần Liệt thu hồi ánh mắt lại, nâng cằm về phía trước: “Loại giá rẻ, mười đồng một cân.”
Từ Đồ theo hướng đó nhìn qua, phía trước chỉ có duy nhất tiệm tạp hóa nằm đối diện kia, đèn ngoài hiên sáng hơn những nơi khác rất nhiều, khuếch tán từ trên xuống dưới, tỏa ra ánh sáng ấm áp và dễ chịu. Dưới bệ cửa sổ có để hai bao đay, thuốc lá sợi đầy ắp ở bên trong nhô cả ra ngoài, bên trên có cắm một cái bảng, đề: ‘Thuốc lá sợi tự nhiên 100%, mười đồng một cân, mua một cân tặng nửa cân.’
Quả đúng là hàng giá rẻ.
Từ Đồ hỏi: “Hút được không?” Ý đồ rất rõ ràng.
Anh trả lời: “Cũng được.”
Cho là anh không hiểu, cô hỏi lại: “Có ngon không?”
“Được.”
Từ Đồ khựng lại mấy giấy, sau đó nói trắng ra: “Cho tôi một điếu.”
Thế nhưng người nọ hờ hững cất hộp kim loại vào túi quần, nhìn sang chỗ khác, hơi cúi đầu thở ra mấy vòng khói.
Cô nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau, hừ nhẹ một câu: “Đúng là giả câm giả điếc.”
Đợi đến khi hút xong điếu thuốc, Tần Liệt khóa xe, đứng thẳng dậy đi qua tiệm tạp hóa đối diện. Anh cất tiếng gọi ‘ông chủ’, có một người đàn ông thấp bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác đi ra, hai bên quen biết nhau đứng ở cửa nói chuyện hồi lâu, ông ta cân thuốc, sau đó túm lại thành một gói lớn nhét vào tay anh.
Từ Đồ theo bản năng đưa tay sờ sờ túi, thuốc lá của cô đã để trên xe của Đậu Dĩ không có lấy ra, trong túi quần chỉ còn lại chiếc bật lửa nhựa. Cô hít sâu một hơi, nhảy từ trên vali hành lý xuống, đi qua theo.
Ông chủ nhìn thấy cô, không nhịn được đảo tới đảo lui hai mắt quan sát, cười tít mắt hỏi: “Em gái nhỏ, muốn mua gì nào.”
Tần Liệt ngoảnh đầu nhìn cô, quay lại nói với ông chủ: “Đi cùng.”
“Chà chà, thì ra là quen biết nha.”
Từ Đồ không thèm nhìn ông ta: “Có bán thuốc lá không?”
“Có, có.” Ông chủ bảo cô vào bên trong: “Trong nhà có.”
Tiệm tạp hóa này rất nhỏ, chẳng chứa được mấy người, miễn cưỡng dựa vào tường có thể kê được một dãy kệ để ít bánh mì, chân giò hun khói, trứng muối và mấy loại thực phẩm thông thường, chỉ có thuốc lá là đặt bên dưới quầy tủ kính tính tiền. Từ Đồ nhìn lướt qua, tất cả được gom lại đặt trong một góc nhỏ, cũng chẳng có mấy loại, không có thứ cô thường hút, cô khẩy khẩy ngón tay lên mặt tủ: “Thương hiệu hàng đầu đó hả?”
Ông chủ rướn cổ nhìn qua: “Hồng Tháp Sơn á. Có.”
(Hồng Tháp Sơn là thương hiệu thuốc lá của tập đoàn Hồng Tháp được Tổng cục kiểm dịch kiểm tra giám sát chất lượng Quốc gia Trung Quốc trao tặng danh hiệu ‘Thương hiệu hàng đầu Trung Quốc’.)
“Lấy hai gói.”
“Được được, có ngay.” Ông ta vội vàng đáp lại một tiếng, rồi khom lưng gập người xuống gầm tủ lấy cây thuốc ra đặt lên bàn.
Từ Đồ xé mở lớp giấy kiếng bên ngoài, lấy ra một gói.
Ông chủ nói: “Em gái, tổng cộng một trăm bốn mươi đồng.”
Từ Đồ ngậm một điếu trên môi, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Một trăm tư.”
Tần Liệt nhìn vào, lúc ánh mắt hai người giao nhau, mới xác định là cô đang nói với mình.
“Tôi không có.”
Cô nhếch miệng cười đầy cổ quái: “Thế nào, không nói tới cơm, thuốc lá cũng tiếc rẻ không cho, một trăm đồng cũng không có sao?”
Hai người đứng cách cửa sổ mắt đối mắt một hồi, Tần Liệt quay đầu đi trước, thở nhẹ một hơi rồi nói: “Tiền đưa A Phu đi mua thức ăn.”
“Xem ra Từ Việt Hải chưa đưa đủ tiền cho anh.”
Tần Liệt không nói gì, lấy ra một lát hạt cau cho vào miệng, đưa lưng về phía cô.
(Nhai hạt cau có tác dụng ngăn ngừa rủi ro bị ung thư vòm miệng khi sử dụng thuốc lá.)
‘Tía anh.” Cô mắng thầm một tiếng, tức nghẹn cả đêm không phát ra được, cô hung hăng lấy điếu thuốc khỏi miệng nhét lại vào hộp thuốc lá, vỗ vỗ lên mặt quầy: “Không mua.”
Ông chủ kinh ngạc đến ngây người: “Vậy sao được, em gái nhỏ ơi, cô đã mở bao bì ra rồi mà.”
“Không có tiền.”
Đôi mắt ông chủ tiệm đảo đều xoay tròn như đang diễu hành liếc qua liếc lại giữa hai người, rõ ràng lúc nãy hắn nhìn thấy trong túi Tần Liệt có mấy tờ màu đỏ*, vậy mà cất không đưa ra, có lẽ quan hệ không mấy thân thiết. Ánh mắt liền đảo lại trên người Từ Đồ, em gái nhỏ này làn da trắng như tuyết, căng mịn sáng bóng cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông, toàn thân toát ra hương thơm ngát, rõ ràng là tiểu thư sống trong nhung lụa đến từ thành phố. Nói không có tiền, ai tin.
(Tờ màu đỏ: tờ 100 tệ)
Hắn đẩy đẩy gói thuốc lá đã bị khui vỏ về phía trước: “Thế này đi, em gái nhỏ,” hắn nói: “Chuyện thế này ở thị trấn của chúng tôi gặp không ít, cô cứ cầm thuốc đi, trên người cô có thứ gì không dùng, đưa cho tôi xem như trao đổi là được.”
Từ Đồ nhíu nhíu hàng chân mày xinh xắn: “Lấy cái gì trao đổi?”
Ánh mắt của ông chủ trượt xuống, dừng lại nơi tay trái cô, trên đó đang cầm một chiếc di động. Hắn nửa đùa nửa thật nói: “Nhân tiện thế này vậy, dù sao vào núi cũng không có tín hiệu. Cô và A Liệt quen biết nhau, xem như tôi chịu thiệt một chút, đưa cho cô thêm một gói thuốc nữa.”
“U chà, xem ra ông hào phóng hơn anh ta nhiều.”
Ông chủ không nghe ra tốt xấu, đắc ý nói: “Chứ sao.”
Tư Đồ bình thản nhìn hắn, mắt không chớp lấy một cái, nhìn nhìn cho tới khi đối phương quắn quéo lên. Cô chống khuỷu tay lên mặt quầy: “Không phải người ta đều nói các bác nông dân cần cù chất phát, thông minh dũng cảm nhất trên đời sao? Rốt cuộc hôm nay cũng đã được mở mang tầm mắt, quả là đầy trí tuệ, mưu trí đến bụng dạ cũng chứa không nổi phát hết ra ngoài.” Bàn tay chống lên cằm, liếc mắt nhìn ra ngoài: “Lấy một đổi một, tính liên kết với nhau lừa tiền sao?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi, nơi khóe miệng treo nụ cười hững hờ, hai mắt mở to tròn xoe, cái đồng tử đen láy chiếm hết gần hai phần ba con mắt; ánh sáng trong nhà vốn mờ mờ ảo ảo, chút ánh sáng khan hiếm đó như đã bị hút hết vào đôi mắt trong veo, phảng phất bên trong ẩn giấu rất nhiều linh khí, nhẹ nhàng chớp chớp mấy cái, ánh mắt vừa ngây thơ vô tội vừa chứa đầy tà khí.
Ông chủ gượng gạo đằng hắng cổ họng: “Giỡn chơi, giỡn chơi thôi, điếu thuốc này xem như tặng cô, mấy điếu còn lại trong gói tôi bán lẻ là được.”
Tư Đồ nói: “U chà, tôi đâu dám chiếm món hời này.” Nói xong tạm ngừng một hồi, cô nàng đột nhiên thu lại nụ cười, giẫm một chân lên chiếc ghế bên cạnh, rút từ trong vớ ra hai tờ màu đỏ, ném qua: “Thối tiền.”
Ông chủ: “…”
Tư Đồ khiêu khích liếc nhìn Tần Liệt, anh cũng đang nhìn về phía cô, cơ hàm khẽ chuyển động thong thả nhai hạt cau, không đếm xỉa gì đến màn náo nhiệt vừa rồi, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Cô cầm điếu thuốc đi ra ngoài, khen tặng một câu: “Đồ nhà quê.” Âm điệu vặn to gần hết đề xi ben, chẳng biết nói cho ai nghe.
***
Hơn tám giờ tối, những quầy hàng rong ven đường đã dọn về gần hết. A Phu lái xe trở lại, thùng xe phía sau đầy ăm ắp rau cải, hắn mơ hồ cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nên cũng không dám nhiều lời.
Tần Liệt hỏi: “Mua đủ chưa?”
A Phu ‘ừm’ một tiếng: “Hướng San vẫn chưa tới sao anh?”
“Chưa.”
“Trời càng lúc càng tối, chúng ta đi đường đêm không an toàn.”
Tần Liệt nghĩ ngợi một lúc: “Xe không thông, cô ấy không thể nào tới được. Hai người đợi ở đây, tôi đi đón một chuyến.”
Hẻm núi Hiệp Lĩnh cách Phàn Vũ không tính là xa, khoảng hơn mười cây số, nếu chạy với tốc độ nhanh, đi về mất khoảng gần một tiếng đồng hồ.
Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt, Từ Đồ dần không chống đỡ nổi nữa, cô mở hành lý tính tìm một bộ quần áo giữ ấm, lật đi lật lại, bên trong toàn là trang phục mùa hè, không thứ nào có thể dùng được. Lửa giận trong lòng nhích nhích nhích rồi phụt lên, cô nàng đứng dậy đá một phát vào va li: “Con mẹ nó, còn phải đợi bao lâu hả?”
A Phu sửng sốt nghệt mặt ra: “Sắp rồi.” Hắn nói theo bản năng: “Hay là cô mặc áo của tôi?”
“Không cần.”
A Phu biết điều không nói thêm gì nữa, hai người im lặng ngồi chờ.
Thị trấn nhỏ bỗng chốc như rơi vào tĩnh mịch, bóng đèn trên các quầy hàng đã vụt tắt, người bán người mua cũng không còn. Chỉ có tiếng gió rít, không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có tiếng động cơ mô tô truyền đến từ phía đầu thị trấn.
Từ Đồ co rụt vai ngồi đó, nhìn bọn họ từ từ tới gần.
Ngồi sau xe là một phụ nữ, hai tay vòng qua thắt lưng người phía trước, dán sát vào.
Trên người cô ta mặc chiếc áo khoác nhăn nhúm nhìn không ra màu sắc lúc nãy.
Tác giả :
Giải Tổng