Tâm Độc
Chương 69-2
"Có ông rồi còn gì?" Hoa Sùng không ngại đùa giỡn với Từ Kham, nhưng trong lòng đã có những suy nghĩ lăn tăn, anh giỡn cũng chẳng được tự nhiên như mọi ngày.
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà ông nói giỡn hoài." Từ Kham nói: "Làm đồng nghiệp với nhau bao nhiêu năm là thành người cùng sống chung à?"
"Không." Hoa Sùng cười cười, nhìn Liễu Chí Tần bị Nhị Oa kéo chạy càng ngày càng xa, nhẹ giọng nói: "Chỉ là tôi chưa gặp được người thích hợp, công việc bận quá......"
Nhưng trong lòng lại vang lên một tiếng nói, rõ ràng mày đã gặp rồi mà.
"Lý do của ông y như lý do tôi xài để đối phó với ông bà già ý." Từ Kham gãi gãi mũi, "Thôi, tôi cũng đang cô đơn nên không khuyên nhủ gì ông được, nhưng mà......"
"Hở, nhưng gì?"
"Nhưng mà tôi cảm thấy, ông với anh Tiểu Liễu khá tốt."
Luồng nhiệt nóng trong lòng Hoa Sùng khi nãy lại bắt đầu ấm lên.
Từ Kham thấy Liễu Chí Tần dẫn Nhị Oa trở lại, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ cúi xuống nựng Nhị Oa một lúc rồi tạm biệt.
Nhưng Hoa Sùng lại không thể bình tĩnh trở lại.
Nếu lúc giữa trưa ấy anh vẫn còn đang im lặng cân nhắc, thì giờ đã được người khác làm rõ: hai người hợp nhau lắm.
Ngay cả người khác cũng nhìn ra sự bất bình thường giữa anh và cậu.
Bữa tối chính là đồ ăn buổi trưa nấu thừa, Liễu Chí Tần ăn xong, ngồi một lát thì quay về nhà. Hoa Sùng ngồi yên trên sô pha, đầu óc gần như trống rỗng.
Anh không phải một thanh niên hai mươi mới lớn mà phải cần quá nhiều thời gian và sự kiện để xác định mình thích hay không. Anh hiểu rõ lòng mình, anh thật sự có cảm giác với Liễu Chí Tần, thậm chí thỉnh thoảng, anh cũng cảm thấy Liễu Chí Tần đối xử với anh cũng rất đặc biệt.
Người trẻ tuổi khi yêu luôn thích sự rình rang, những cuộc hẹn hò ngọt ngào lãng mạn, anh thì chỉ nghĩ đến cuộc chung sống sau này, nếu vậy, Liễu Chí Tần chắc chắn là người thích hợp nhất.
Dễ dàng chấp nhận được mình có tình cảm với một người cùng giới như thế, chính anh cũng không thể tin được. Rõ ràng thời đi học, đối tượng thầm mến của anh vẫn luôn là những cô nữ sinh.
Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, tính tình thay đổi, nên tính hướng cũng thay đổi theo luôn sao?
Nhưng ngẫm nếu là Liễu Chí Tần, anh lại rất dễ dàng chấp nhận.
Anh lau mặt, cảm thấy bản thân tự nhiên lại khờ khạo ra.
Hay là..... thử theo đuổi xem?
Một khi ý tưởng đã xuất hiện trong đầu, rất khó để quên đi nó. Anh ra ban công hóng gió cho mát, nhưng mùa hè đầu ngọn gió chỉ mang theo thêm sự nóng nực.
Đầu óc như lại càng nóng hơn.
Tạm thời vẫn là không nên bộc bạch lòng mình, vì trên vai vẫn còn chuyện quan trọng cần giải quyết. Nhưng mà thử ở chung có vẻ cũng không tồi, nếu Liễu Chí Tần cũng có ý, thì sau này khi giải quyết được chuyện kia rồi, có thể.....
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trên ban công hoa nhài nở rộ, theo gió đong đưa, hương thơm càng về tối càng tỏa ra thơm ngát.
Hoa nhài lmàu trắng, nho nhỏ từng đóa, anh nhìn xuống, lại tối sầm ánh mắt.
Đóa hoa màu trắng lại làm anh nhớ đến hoa trong tang lễ, nhớ đến người đồng đội hy sinh.
Sự việc ở Tây Bắc năm đó như một bức tường thành quá dài, anh chạy theo mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra.
Vòi hoa sen đang mở nước lạnh, nhưng vẫn bốc lên mịt mờ hơi nước trong phòng tắm.
Liễu Chí Tần ngửa mặt trong màn sương, bọt nước vẫn còn bám trên mặt và ngực.
Cậu dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý tích tụ mấy ngày nay.
Hoa Sùng luôn như một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng ngực cậu. Chỉ cần ở cạnh anh, cậu sẽ không thể nào kìm chế mà muốn gần sát và chăm sóc cho anh. Nấu ăn, lấy ghế cao, lột vỏ nho cho anh cũng vậy. Nhiều lúc cậu tự hỏi, cậu đang làm gì vậy, sao lại hành động như thể là người yêu của nhau.
Động tác tay cậu càng lúc càng nhanh, chân mày nhíu mại, môi mím chặt thành một đường thẳng, lưng và trán rịn ra từng tầng mồ hôi, bị dòng nước lạnh gột sạch.
Nhưng dòng nước lạnh cũng không thể dập tắt được ngọn lửa lớn đang cháy lan trong lòng.
Nhịp thở càng nặng, lúc phóng ra, cậu nhỏ giọng gọi: "Hoa Sùng......"
Cái tên này như một cây kim sắc lẻm đâm vào trái tim cậu. Vai đột nhiên run lên, cậu tỉnh táo lại, lồng ngực phập phồng thở dốc.
Gần đây cậu thường xuyên quên đi mục đích mình rời tổ tin tức chiến mà đến Lạc Thành.
Hoa Sùng quả thực là một chén thuốc mê hồn đầu độc cậu, làm cậu cứ mãi sa vào mà quên mất chuyện quan trọng.
Kẻ hại chết anh trai đang ở Lạc Thành, và Hoa Sùng có liên quan, cậu cố tình phạm lỗi để được điều đến tổ Trọng Án, không phải để đuổi theo người cậu yêu năm 20 tuổi.
Nếu Hoa Sùng vô tội, cậu không thể liên lụy đến anh.
Nếu Hoa Sùng đứng khác với chiến tuyến của cậu, cậu buộc phải chặt đứt đi mảnh tình cảm này.
Cậu biết chuyện tình cảm cũng không phải là vấn đề bức thiết nhất của cậu,
Nhưng ngày ngày ở chung, sớm chiều cùng nhau, làm sao có thể bắt cậu kiểu soát được con tim của mình?
Hôm nay lúc ở nhà Hoa Sùng nấu cơm, ngắm Hoa Sùng đùa giỡn với Nhị Oa, thậm chí cậu còn cảm thấy, cứ như vậy cũng không tồi, bình phàm đơn giản, không có hận thù, cũng không có sợ hãi.
Ra khỏi phòng tắm, cậu bước đến ban công dời mấy chậu lan hoàng thảo ra giá đỡ khác.
Lan hoàng thảo không chịu được nắng gắt, ánh sáng trực tiếp của mùa hè sẽ làm cây bị chết, nên mỗi ngày cậu đều dời chậu cây vào chỗ râm mát, nếu rảnh còn tỉ mẩn chùi bụi trên lá cây.
Dù trời đang nóng nhưng đến đêm cũng mát mẻ được phần nào. Liễu Chí Tần nhặt một lá lan đem vào nhà, bỏ vào ly chế nước nóng.
Lan hoàng thảo tốt cho mắt, ngâm uống mắt sẽ sáng hơn, đây là khi còn nhỏ anh hai nói cho cậu. Cậu bưng ly trà vào phòng, đến máy tính gõ gõ vài cái.
Trên màn hình đang chạy rất nhiều các chương trình tự viết, vô số tin tức đang được tìm và sàng lọc.
Cậu chống tay lên bàn, xem nhanh một lượt, vẫn chưa thấy được tin mình cần tìm.
Đúng lúc này, trong loa vang ra một tiếng "Đinh", là âm thanh nhắc nhở gì đó, chân mày cậu chợt cau lại.
Đây là tiếng báo động khi máy tính của Hoa Sùng khởi động.
Đối với cậu, cài vào vài con virus trong máy tính Hoa Sùng là điều quá đơn giản.
Lúc vừa đến Lạc Thành cậu đã theo dõi máy tính anh rồi.
Khi đó cậu cho rằng, chỉ cần theo dõi máy tính và thông tin của Hoa Sùng, là có thể dễ dàng tìm ra mối quan hệ giữa anh và "những người đó", nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, lịch sử truy cập của Hoa Sùng rất sạch sẽ, về nhà rất ít mở máy tính, mà nếu mở, thì không phải xem cách trồng cây trồng cỏ, thì cũng là chơi mấy game giải trí.
Hoa Sùng không hề có bất cứ điểm khả nghi nào.
Nhưng tin tình báo cậu có được chắc chắn không sai.
Hoa Sùng đã từng liên hệ với "những người đó". Việc 5 năm trước, Hoa Sùng chắc chắn có liên quan.
Thư phòng chỉ mở một cây đèn, không đủ sáng. Cậu chống cằm trong ánh sáng tù mù, chẳng có cảm xúc nào nhìn màn hình.
Hoa Sùng đêm nay không search tìm cách trồng hoa, mà là search tìm cách nuôi chó. Nội dung nhàm chán như vậy mà cậu vẫn dõi theo không lơ là.
Không lâu sau, Hoa Sùng tắt máy tính.
Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác tội lỗi. Mỗi lần theo dõi máy tính Hoa Sùng, cậu luôn có cảm giác tội lỗi như vậy.
Thân là thành viên của tổ tin tức chiến, cậu đã truy cập, theo dõi lấy thông tin riêng tư của bao nhiêu người, nhưng chỉ có với Hoa Sùng, cậu lại cảm thấy áy náy.
Chắc có lẽ vì anh là người trong lòng của cậu.
Ở sâu trong nội tâm, cậu luôn hy vọng có thể bình đẳng với Hoa Sùng, không phải chỉ đơn thuần là bình đẳng về địa vị xã hội, mà còn bình đẳng về sự hiểu biết với nhau.
Nhưng hiện giờ Hoa Sùng đang làm cái gì, cậu đều biết cả, mà cậu đang làm cái gì, Hoa Sùng cũng không biết.
Cậu cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị cái cảm xúc mâu thuẫn này xé nát.
Di động đặt bên cạnh bỗng rung lên, Liễu Chí Tần cầm lên xem, là Hoa Sùng gọi.
Anh gọi cậu giờ này sao?
Liễu Chí Tần hơi bất ngờ, nhận cuộc gọi, giọng vui vẻ.
"Tổ trưởng Hoa."
"Chưa ngủ à?" Giọng Hoa Sùng gần sát bên tai cũng đủ làm Liễu Chí Tần cảm thấy xốn xang.
Cậu để điện thoại ra xa, nhưng lại thấy luyến tiếc, đành rụt tay về.
Ngày thường nói chuyện sẽ không có loại cảm giác này, chỉ có lúc gọi điện thoại, cậu mới cảm thấy như người cậu yêu đang ghé sát vào tai mình thì thầm vậy.
"Còn sớm mà, vẫn chưa ngủ." Cậu thở ra một hơi, cố gắng làm cho giọng nói mình bình thường hết mức có thể, "Làm sao vậy?"
"Quên nói với cậu, Tổ Trọng Án Tổ có quy định, ngày thường lúc không có vụ án, đội viên sẽ đến tổ khác hỗ trợ, hoặc là đi qua chi đội Cảnh sát Đặc nhiệm tham gia cơ sở huấn luyện." Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần trước đây có nghe nói qua quy định này, lần trước sau vụ án của Mạnh Tiểu Cầm, có vài đồng nghiệp mất tích bên Trọng Án Tổ mấy ngày, nhưng khi đó cậu vẫn còn là người mới, vẫn chưa ai nói gì, mà lúc rảnh rỗi khi ấy, cậu vẫn luôn dán chặt với Hoa Sùng.
Giờ xem ra chạy trời không khỏi nắng."Mấy tổ khác của Đội mình toàn vụ án nhỏ và đơn giản, tôi nghĩ cậu có đến cũng không có cơ hội để giúp. " Hoa Sùng nói: "Nếu không hay là như vầy, chúng ta đi luyện súng bên Chi đội cảnh sát Đặc nhiệm đi. Để sau này gặp đối tượng tình nghi hung hãn, tình huống cấp bách mà bên Đặc nhiệm chưa đến kịp, cậu còn có thể tự xoay sở."
"Chúng ta?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Ừ, chúng ta." Hoa Sùng cười: "Anh Tiểu Liễu, tôi dẫn cậu đi."
- -
Xếp Hoa: khỏi tán, anh tự đổ =]]
Chương sau chửn bị xem xếp Hoa tán trai =]]] Tội Liễu, bình thường vậy thôi đã phải về nhà kweitei rồi, xếp mà chủ động tán nữa thì.. =]]]]]
./.
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà ông nói giỡn hoài." Từ Kham nói: "Làm đồng nghiệp với nhau bao nhiêu năm là thành người cùng sống chung à?"
"Không." Hoa Sùng cười cười, nhìn Liễu Chí Tần bị Nhị Oa kéo chạy càng ngày càng xa, nhẹ giọng nói: "Chỉ là tôi chưa gặp được người thích hợp, công việc bận quá......"
Nhưng trong lòng lại vang lên một tiếng nói, rõ ràng mày đã gặp rồi mà.
"Lý do của ông y như lý do tôi xài để đối phó với ông bà già ý." Từ Kham gãi gãi mũi, "Thôi, tôi cũng đang cô đơn nên không khuyên nhủ gì ông được, nhưng mà......"
"Hở, nhưng gì?"
"Nhưng mà tôi cảm thấy, ông với anh Tiểu Liễu khá tốt."
Luồng nhiệt nóng trong lòng Hoa Sùng khi nãy lại bắt đầu ấm lên.
Từ Kham thấy Liễu Chí Tần dẫn Nhị Oa trở lại, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ cúi xuống nựng Nhị Oa một lúc rồi tạm biệt.
Nhưng Hoa Sùng lại không thể bình tĩnh trở lại.
Nếu lúc giữa trưa ấy anh vẫn còn đang im lặng cân nhắc, thì giờ đã được người khác làm rõ: hai người hợp nhau lắm.
Ngay cả người khác cũng nhìn ra sự bất bình thường giữa anh và cậu.
Bữa tối chính là đồ ăn buổi trưa nấu thừa, Liễu Chí Tần ăn xong, ngồi một lát thì quay về nhà. Hoa Sùng ngồi yên trên sô pha, đầu óc gần như trống rỗng.
Anh không phải một thanh niên hai mươi mới lớn mà phải cần quá nhiều thời gian và sự kiện để xác định mình thích hay không. Anh hiểu rõ lòng mình, anh thật sự có cảm giác với Liễu Chí Tần, thậm chí thỉnh thoảng, anh cũng cảm thấy Liễu Chí Tần đối xử với anh cũng rất đặc biệt.
Người trẻ tuổi khi yêu luôn thích sự rình rang, những cuộc hẹn hò ngọt ngào lãng mạn, anh thì chỉ nghĩ đến cuộc chung sống sau này, nếu vậy, Liễu Chí Tần chắc chắn là người thích hợp nhất.
Dễ dàng chấp nhận được mình có tình cảm với một người cùng giới như thế, chính anh cũng không thể tin được. Rõ ràng thời đi học, đối tượng thầm mến của anh vẫn luôn là những cô nữ sinh.
Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, tính tình thay đổi, nên tính hướng cũng thay đổi theo luôn sao?
Nhưng ngẫm nếu là Liễu Chí Tần, anh lại rất dễ dàng chấp nhận.
Anh lau mặt, cảm thấy bản thân tự nhiên lại khờ khạo ra.
Hay là..... thử theo đuổi xem?
Một khi ý tưởng đã xuất hiện trong đầu, rất khó để quên đi nó. Anh ra ban công hóng gió cho mát, nhưng mùa hè đầu ngọn gió chỉ mang theo thêm sự nóng nực.
Đầu óc như lại càng nóng hơn.
Tạm thời vẫn là không nên bộc bạch lòng mình, vì trên vai vẫn còn chuyện quan trọng cần giải quyết. Nhưng mà thử ở chung có vẻ cũng không tồi, nếu Liễu Chí Tần cũng có ý, thì sau này khi giải quyết được chuyện kia rồi, có thể.....
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trên ban công hoa nhài nở rộ, theo gió đong đưa, hương thơm càng về tối càng tỏa ra thơm ngát.
Hoa nhài lmàu trắng, nho nhỏ từng đóa, anh nhìn xuống, lại tối sầm ánh mắt.
Đóa hoa màu trắng lại làm anh nhớ đến hoa trong tang lễ, nhớ đến người đồng đội hy sinh.
Sự việc ở Tây Bắc năm đó như một bức tường thành quá dài, anh chạy theo mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra.
Vòi hoa sen đang mở nước lạnh, nhưng vẫn bốc lên mịt mờ hơi nước trong phòng tắm.
Liễu Chí Tần ngửa mặt trong màn sương, bọt nước vẫn còn bám trên mặt và ngực.
Cậu dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý tích tụ mấy ngày nay.
Hoa Sùng luôn như một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng ngực cậu. Chỉ cần ở cạnh anh, cậu sẽ không thể nào kìm chế mà muốn gần sát và chăm sóc cho anh. Nấu ăn, lấy ghế cao, lột vỏ nho cho anh cũng vậy. Nhiều lúc cậu tự hỏi, cậu đang làm gì vậy, sao lại hành động như thể là người yêu của nhau.
Động tác tay cậu càng lúc càng nhanh, chân mày nhíu mại, môi mím chặt thành một đường thẳng, lưng và trán rịn ra từng tầng mồ hôi, bị dòng nước lạnh gột sạch.
Nhưng dòng nước lạnh cũng không thể dập tắt được ngọn lửa lớn đang cháy lan trong lòng.
Nhịp thở càng nặng, lúc phóng ra, cậu nhỏ giọng gọi: "Hoa Sùng......"
Cái tên này như một cây kim sắc lẻm đâm vào trái tim cậu. Vai đột nhiên run lên, cậu tỉnh táo lại, lồng ngực phập phồng thở dốc.
Gần đây cậu thường xuyên quên đi mục đích mình rời tổ tin tức chiến mà đến Lạc Thành.
Hoa Sùng quả thực là một chén thuốc mê hồn đầu độc cậu, làm cậu cứ mãi sa vào mà quên mất chuyện quan trọng.
Kẻ hại chết anh trai đang ở Lạc Thành, và Hoa Sùng có liên quan, cậu cố tình phạm lỗi để được điều đến tổ Trọng Án, không phải để đuổi theo người cậu yêu năm 20 tuổi.
Nếu Hoa Sùng vô tội, cậu không thể liên lụy đến anh.
Nếu Hoa Sùng đứng khác với chiến tuyến của cậu, cậu buộc phải chặt đứt đi mảnh tình cảm này.
Cậu biết chuyện tình cảm cũng không phải là vấn đề bức thiết nhất của cậu,
Nhưng ngày ngày ở chung, sớm chiều cùng nhau, làm sao có thể bắt cậu kiểu soát được con tim của mình?
Hôm nay lúc ở nhà Hoa Sùng nấu cơm, ngắm Hoa Sùng đùa giỡn với Nhị Oa, thậm chí cậu còn cảm thấy, cứ như vậy cũng không tồi, bình phàm đơn giản, không có hận thù, cũng không có sợ hãi.
Ra khỏi phòng tắm, cậu bước đến ban công dời mấy chậu lan hoàng thảo ra giá đỡ khác.
Lan hoàng thảo không chịu được nắng gắt, ánh sáng trực tiếp của mùa hè sẽ làm cây bị chết, nên mỗi ngày cậu đều dời chậu cây vào chỗ râm mát, nếu rảnh còn tỉ mẩn chùi bụi trên lá cây.
Dù trời đang nóng nhưng đến đêm cũng mát mẻ được phần nào. Liễu Chí Tần nhặt một lá lan đem vào nhà, bỏ vào ly chế nước nóng.
Lan hoàng thảo tốt cho mắt, ngâm uống mắt sẽ sáng hơn, đây là khi còn nhỏ anh hai nói cho cậu. Cậu bưng ly trà vào phòng, đến máy tính gõ gõ vài cái.
Trên màn hình đang chạy rất nhiều các chương trình tự viết, vô số tin tức đang được tìm và sàng lọc.
Cậu chống tay lên bàn, xem nhanh một lượt, vẫn chưa thấy được tin mình cần tìm.
Đúng lúc này, trong loa vang ra một tiếng "Đinh", là âm thanh nhắc nhở gì đó, chân mày cậu chợt cau lại.
Đây là tiếng báo động khi máy tính của Hoa Sùng khởi động.
Đối với cậu, cài vào vài con virus trong máy tính Hoa Sùng là điều quá đơn giản.
Lúc vừa đến Lạc Thành cậu đã theo dõi máy tính anh rồi.
Khi đó cậu cho rằng, chỉ cần theo dõi máy tính và thông tin của Hoa Sùng, là có thể dễ dàng tìm ra mối quan hệ giữa anh và "những người đó", nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, lịch sử truy cập của Hoa Sùng rất sạch sẽ, về nhà rất ít mở máy tính, mà nếu mở, thì không phải xem cách trồng cây trồng cỏ, thì cũng là chơi mấy game giải trí.
Hoa Sùng không hề có bất cứ điểm khả nghi nào.
Nhưng tin tình báo cậu có được chắc chắn không sai.
Hoa Sùng đã từng liên hệ với "những người đó". Việc 5 năm trước, Hoa Sùng chắc chắn có liên quan.
Thư phòng chỉ mở một cây đèn, không đủ sáng. Cậu chống cằm trong ánh sáng tù mù, chẳng có cảm xúc nào nhìn màn hình.
Hoa Sùng đêm nay không search tìm cách trồng hoa, mà là search tìm cách nuôi chó. Nội dung nhàm chán như vậy mà cậu vẫn dõi theo không lơ là.
Không lâu sau, Hoa Sùng tắt máy tính.
Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác tội lỗi. Mỗi lần theo dõi máy tính Hoa Sùng, cậu luôn có cảm giác tội lỗi như vậy.
Thân là thành viên của tổ tin tức chiến, cậu đã truy cập, theo dõi lấy thông tin riêng tư của bao nhiêu người, nhưng chỉ có với Hoa Sùng, cậu lại cảm thấy áy náy.
Chắc có lẽ vì anh là người trong lòng của cậu.
Ở sâu trong nội tâm, cậu luôn hy vọng có thể bình đẳng với Hoa Sùng, không phải chỉ đơn thuần là bình đẳng về địa vị xã hội, mà còn bình đẳng về sự hiểu biết với nhau.
Nhưng hiện giờ Hoa Sùng đang làm cái gì, cậu đều biết cả, mà cậu đang làm cái gì, Hoa Sùng cũng không biết.
Cậu cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị cái cảm xúc mâu thuẫn này xé nát.
Di động đặt bên cạnh bỗng rung lên, Liễu Chí Tần cầm lên xem, là Hoa Sùng gọi.
Anh gọi cậu giờ này sao?
Liễu Chí Tần hơi bất ngờ, nhận cuộc gọi, giọng vui vẻ.
"Tổ trưởng Hoa."
"Chưa ngủ à?" Giọng Hoa Sùng gần sát bên tai cũng đủ làm Liễu Chí Tần cảm thấy xốn xang.
Cậu để điện thoại ra xa, nhưng lại thấy luyến tiếc, đành rụt tay về.
Ngày thường nói chuyện sẽ không có loại cảm giác này, chỉ có lúc gọi điện thoại, cậu mới cảm thấy như người cậu yêu đang ghé sát vào tai mình thì thầm vậy.
"Còn sớm mà, vẫn chưa ngủ." Cậu thở ra một hơi, cố gắng làm cho giọng nói mình bình thường hết mức có thể, "Làm sao vậy?"
"Quên nói với cậu, Tổ Trọng Án Tổ có quy định, ngày thường lúc không có vụ án, đội viên sẽ đến tổ khác hỗ trợ, hoặc là đi qua chi đội Cảnh sát Đặc nhiệm tham gia cơ sở huấn luyện." Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần trước đây có nghe nói qua quy định này, lần trước sau vụ án của Mạnh Tiểu Cầm, có vài đồng nghiệp mất tích bên Trọng Án Tổ mấy ngày, nhưng khi đó cậu vẫn còn là người mới, vẫn chưa ai nói gì, mà lúc rảnh rỗi khi ấy, cậu vẫn luôn dán chặt với Hoa Sùng.
Giờ xem ra chạy trời không khỏi nắng."Mấy tổ khác của Đội mình toàn vụ án nhỏ và đơn giản, tôi nghĩ cậu có đến cũng không có cơ hội để giúp. " Hoa Sùng nói: "Nếu không hay là như vầy, chúng ta đi luyện súng bên Chi đội cảnh sát Đặc nhiệm đi. Để sau này gặp đối tượng tình nghi hung hãn, tình huống cấp bách mà bên Đặc nhiệm chưa đến kịp, cậu còn có thể tự xoay sở."
"Chúng ta?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Ừ, chúng ta." Hoa Sùng cười: "Anh Tiểu Liễu, tôi dẫn cậu đi."
- -
Xếp Hoa: khỏi tán, anh tự đổ =]]
Chương sau chửn bị xem xếp Hoa tán trai =]]] Tội Liễu, bình thường vậy thôi đã phải về nhà kweitei rồi, xếp mà chủ động tán nữa thì.. =]]]]]
./.
Tác giả :
Sơ Hòa