Tâm Cuồng
Chương 49 Không ngơi nghỉ (09)
Tâm cuồng (49)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yu yu | Beta Andrew Pastel
Không ngơi nghỉ
9.
Minh Thứ gần như nghĩ ngay đến Lệnh Hủ Chi.
Sao cậu ta vừa nghe đến tên Sa Xuân là run tay? Sao cậu ta lại căng thẳng dõi theo nhóm nhân viên kỹ thuật lúc họ tới thu thập thông tin của học sinh và giáo viên ở "Kiêm Gia Bạch Lộ"?
"Vấn đề này còn rắc rối hơn mấy việc chúng ta vừa thảo luận hồi nãy." Tiêu Ngộ An nói: "Nếu Sa Xuân bị giết, dựa theo manh mối hiện có, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi điều tra xoay quanh Khuất Tinh và một vài nhân viên ở trung tâm đào tạo. Hầu như vụ giết người nào cũng biểu lộ mạnh mẽ cảm xúc của tội ác. Nhưng nếu Sa Xuân tự sát, chuyện này thật sự rất mâu thuẫn."
Minh Thứ nhắm hai mắt, cậu vừa nghe Tiêu Ngộ An phân tích vừa nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong hành vi và lời nói của Lệnh Hủ Chi.
"Người bình thường đều biết giết người là phạm pháp, nếu giết người sẽ phải đền mạng. Vì vậy có rất ít người đủ can đảm làm điều đó. Không cần biết Sa Xuân muốn sống hay không, về cơ bản kẻ ra tay giết cô ấy chính là hung thủ, nên tất nhiên phải trả giá đắt. Tên "giúp đỡ" này sẽ phải đối mặt với hai kiểu áp lực: Giết người và bị phán xét." Tiêu Ngộ An gõ nhẹ đuôi bút trong tay xuống sổ ghi chép, "Dưới áp lực đó mà đối phương vẫn đồng ý trợ giúp Sa Xuân tự sát, chỉ có thể nói Sa Xuân thật sự rất quan trọng với hung thủ, nên người này mới liều mạng vì cô ta."
Minh Thứ ngẩng đầu lên: "Nếu Sa Xuân quan trọng như thế, sao hung thủ đành lòng ra tay được? Hơn nữa, quan trọng hay không phải đến từ hai phía, nhất là đối với kiểu người không được đồng nghiệp yêu thích, năng lực còn bị xem thường như Sa Xuân. Cô ấy quan trọng với hung thủ, vậy tất nhiên hung thủ cũng rất quan trọng với cô. Một người đã từng giết người, dù không bị bắt thì cả đời còn lại cũng phải sống trong lo lắng và sợ hãi, Sa Xuân chết rồi là xong chuyện, nhưng tương lai của kẻ "giúp đỡ" kia sẽ bị hủy hết. Nếu đó là người quan trọng của Sa Xuân, sao cô ấy lại ích kỷ như thế?"
"Đây chính là chỗ mâu thuẫn mà anh muốn nói tới, ở đây thiếu một cái điểm tựa logic." Tiêu Ngộ An lắc đầu, "Bây giờ vụ này chia thành hai hướng là tự sát và bị giết, thoạt nhìn tính logic của bị giết có lý hơn, còn tự sát..."
Minh Thứ đợi một lát rồi mới nói: "Anh ơi, anh muốn nói gì vậy?"
Tiêu Ngộ An day trán: "Nếu tìm được lời giải thích hợp lý cho mâu thuẫn đó, anh sẽ nghiêng về giả thiết Sa Xuân đã lên kế hoạch cho án mạng này."
Khuất Tinh có hai căn hộ cao cấp ở thành phố, một trong số chúng chỉ cách nhà hát Giang Nam 10 phút đi xe.
Đêm hôm đó, camera giám sát của khu nhà đã quay được cảnh Khuất Tinh trở về lúc 10h37, sau đó thì không ra ngoài nữa.
Nhưng dù là khu cao cấp thì camera vẫn có điểm mù. Nếu Khuất Tinh nắm rõ mấy điểm này, anh ta có thể tránh né camera, âm thầm rời khỏi khu nhà, nhờ thế mà ngụy tạo được chứng cứ "vẫn luôn ở nhà" cho mình.
Minh Thứ bảo nhân viên kỹ thuật xem tiếp băng ghi hình.
Trong khá nhiều vụ án, tuy camera giám sát không cung cấp được manh mối quan trọng, nhưng dựa vào chúng, cảnh sát vẫn nắm được thói quen sinh hoạt của nghi phạm, từ đó đưa ra ý tưởng phá án.
Xem băng ghi hình là công việc nhàm chán nhất, mọi người cứ ngồi im như tượng, nhưng thật ra đều đang tập trung nhìn chằm chằm video.
Bỗng nhiên, Chu Nguyện ấn mạnh xuống nút tạm dừng rồi la lên: "Mau xem này, đây không phải là Sa Xuân ư?"
Trải qua các bước xử lý tinh vi, người trong video được xác nhận là Sa Xuân.
Tầm 7h01 ngày 29 tháng 5, Sa Xuân đã đến nhà của Khuất Tinh, hai tiếng sau thì rời khỏi đó. Trong suốt quá trình này, Khuất Tinh chưa từng xuất hiện trên video, anh ta không ra đón Sa Xuân, cũng không tiễn cô ấy đi.
Đáng chú ý là Sa Xuân xuất hiện hai lần trên video với hai trạng thái khác nhau, lúc đến khá bình thường, có thể lờ mờ thấy được cô ấy đang vui vẻ, nhưng tới khi ra ngoài, cả người Sa Xuân đều đắm chìm trong u sầu, còn giơ tay lau khóe mắt bằng khăn giấy, như thể vừa nhận được đả kích lớn nào đó nên vô cùng đau khổ.
Tất nhiên sự khác biệt này có liên quan đến kẻ mà Sa Xuân mới gặp.
Nhưng trong buổi thẩm vấn trước đó, chẳng ai trong nhóm nhạc dân tộc nhắc tới quan hệ giữa Khuất Tinh và Sa Xuân, chính anh ta cũng khai mình không quen cô ấy.
"Xem ra không phải anh 'không quen' Sa Xuân như anh đã nói nhỉ." Minh Thứ quay màn hình tablet về phía Khuất Tinh rồi mở băng ghi hình tối ngày 29 tháng 5 lên.
Anh ta nhìn tablet, còn Minh Thứ thì nhìn anh ta chăm chú.
Không giống phần lớn người ở nhóm nhạc dân tộc, vừa nhìn phong cách bên ngoài đã biết Khuất Tinh là một "nghệ sĩ". Anh ta mặc vest đen kiểu dáng đơn giản, sơ mi bên trong không cài ba nút áo, trên cổ đeo dây chuyền, tóc dài hơn tiêu chuẩn của đàn ông bình thường, được búi hờ sau gáy bằng kẹp màu đen.
"Sa Xuân đã từng đến nhà anh và ở đó tận hai giờ." Minh Thứ hỏi: "Hai người đã làm gì trong hai giờ đó?"
Khuất Tinh xem xong video, sau đó toét miệng cười: "Tất nhiên là chúng tôi trao đổi nghệ thuật với nhau rồi."
"Trao đổi nghệ thuật gì? Trao đổi thế nào?" Minh Thứ không bị ảnh hưởng bởi thái độ của Khuất Tinh, "Nếu đã có thể qua nhà trao đổi nghệ thuật, vậy chắc anh phải quen với Sa Xuân, ít ra tôi chưa thấy đồng nghiệp nào khác đến nhà tìm anh cả."
Khuất Tinh vẫn mỉm cười, hai tay chống dưới cằm đan vào nhau: "Tôi vừa phát hiện một chuyện."
Minh Thứ nói: "Anh nói đi."
"Sa Xuân đã chết, nên giờ mấy người không thể chứng minh được lời tôi nói là thật hay giả đúng chứ?" Khuất Tinh cong khóe miệng, "Mấy người chỉ có thể chọn giữa tin và không tin. Nhưng tôi đang bị coi là nghi phạm, chắc kèo chẳng ai tin lời tôi nói đâu."
Phương Viễn Hàng nghiêm mặt cảnh cáo: "Chấn chỉnh lại thái độ của anh ngay!"
"Thái độ? Ha ha ha!" Khuất Tinh nhìn Phương Viễn Hàng, trong mắt nhuốm vẻ khinh thường, "Người thường như cậu cũng đáng để tôi chấn chỉnh thái độ hả?"
Minh Thứ nói: "Đúng là tôi đã đưa anh vào diện tình nghi, nhưng tôi và anh nắm giữ những thông tin khác nhau, tôi không dám chắc anh có giết Sa Xuân hay không, nhưng anh thì biết rất rõ. Trong vấn đề này, anh có quyền lên tiếng hơn tôi, vì thế lời nói của anh chính xác hơn suy đoán của tôi. Hơn nữa, anh đâu phải là nghi phạm duy nhất, sao anh lại nghĩ tôi sẽ không tin lời anh chứ?"
Nghe Minh Thứ nói xong, Phương Viễn Hàng âm thầm khen cậu trong lòng. Khuất Tinh cũng ngây ra trong chốc lát, vẻ hung hăng xem thường trên mặt anh ta dần biến mất.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh mấy câu thôi... Sa Xuân đến nhà anh để làm gì? Anh cảm thấy thế nào về cô ta?" Minh Thứ nói: "Nhìn đi, chỗ này là phòng hỏi lời khai, không phải phòng thẩm vấn. Tôi không bắt anh vào phòng thẩm vấn, là vì tôi muốn nghe anh giải thích trước khi đưa ra phán đoán."
Khuất Tinh nghi ngờ nhìn Minh Thứ, chắc anh ta cảm thấy cậu cảnh sát này khác với tưởng tượng của mình.
Minh Thứ cũng không giục Khuất Tinh, mãi đến khi anh ta đổi tư thế ngồi, đặt hai tay lên bàn, cậu mới nói: "Nghĩ xong chưa?"
"Tôi đã hẹn Sa Xuân đến nhà mình." Khuất Tinh nói: "Cô ta đàn quá dở, thật ra thứ gọi là "nỗ lực" chẳng có tác dụng gì cả, tôi ngứa mắt lắm rồi."
Minh Thứ hỏi: "Anh định dạy cô ta à?"
"Đám người bình thường như mấy người chỉ thích dùng hai từ "nỗ lực" để khoe khoang khắp nơi, không có năng lực, cộng thêm cố gắng sai cách, không phải là phí công vô ích sao?" Khuất Tinh cười khẩy, "Sa Xuân chính là như thế. Ngày đó, tự dưng tôi nổi hứng muốn dạy cô ta mấy thứ, vừa gọi cô ta đến, cô ta đã vui vẻ ra mặt, đúng là đồ ngu mà."
"Anh chỉ nổi hứng bất chợt vậy thôi à?"
"Cậu tin hay không thì tùy."
Minh Thứ nói: "Được, tôi tạm thời tin anh. Hôm đó hai người đã trao đổi được gì rồi?"
"Hừ, tôi càng thêm chắc chắn Sa Xuân là đồ bỏ đi." Khuất Tinh tức đến vò đầu, "Đáng lẽ tôi không nên dạy cô ta."
"Anh đã mắng Sa Xuân à?"
"Mắng? Không, tôi chỉ thành thật nói cho Sa Xuân biết cô ta đừng nỗ lực vô ích nữa."
Minh Thứ hỏi: "Sau đó, hai người còn gặp lại nhau không?"
Khuất Tinh lắc đầu: "Cô ta hết dám nói chuyện với tôi rồi."
Minh Thứ hỏi tiếp: "Sau buổi biểu diễn hôm thứ bảy, anh không hẹn Sa Xuân trao đổi thêm à?"
"Tôi hẹn cô ta làm gì nữa?" Khuất Tinh nói xong bỗng nhiên nhíu mày, "Cậu nghĩ tôi đã mượn cớ trao đổi để hẹn Sa Xuân đến tập đoàn Diễn Nghệ rồi giết cô ta hả?"
Minh Thứ im lặng nhìn chăm chú vào mắt anh ta.
Một lát sau, Khuất Tinh cười khẩy: "Không phải cậu nói chỉ hỏi mấy câu thôi sao? Cậu có nhiều vấn đề muốn hỏi nhỉ. Mấy người đã nghi ngờ tôi giết cô ta, thì hãy điều tra đi. Nếu chứng minh được là tôi làm, cứ xử tôi thoải mái, còn không... Chậc... chỉ có thể nói là do mấy người quá ngu, ngu y chang Sa Xuân vậy."
"Người này kiêu ngạo thật đấy!" Vừa bước ra khỏi phòng tra hỏi, Phương Viễn Hàng đã nói: "Khuất Tinh tưởng chúng ta không thể tìm được chứng cứ sao? Nhìn anh ta em lại nghĩ tới Hầu Thành, chẳng phải cuối cùng chứng cứ gây án của Hầu Thành cũng bị chúng ta đào ra hả?"
Dịch Phi đang ở trong phòng theo dõi xem hết quá trình tra hỏi: "Bây giờ anh cảm thấy Khuất Tinh rất khả nghi. Một kẻ kiêu ngạo như anh ta làm được chuyện mà người thường khó mà tin nổi."
"Nếu Khuất Tinh không phải hung thủ, chắc chắn anh ta sẽ nghiêm túc giải thích, chứ chẳng giở thói điếc không sợ súng như thế này đâu. Rõ ràng chuyện này rất bất lợi cho anh ta. Vốn dĩ cái câu "Nếu chứng minh được là tôi làm, cứ xử tôi thoải mái, còn không chỉ có thể nói là do mấy người quá ngu" đã biến anh ta thành hung thủ rồi." Minh Thứ chuyển đề tài, "Nhưng anh vừa nói kẻ kiêu ngạo như anh ta làm được chuyện người thường khó mà tin nổi."
Dịch Phi nhíu mày, "Khuất Tinh đang giỡn mặt với chúng ta hả?"
"Có thể lắm." Minh Thứ xin bình trà mật ong ướp lạnh của Phương Viễn Hàng rồi tu một hơi hết nửa bình, "Kiểu người này rất khó đoán, không thể phân tích anh ta theo cách bình thường được, có khi mọi hành vi của Khuất tình đều là "bất chợt nổi hứng" và "giỡn chơi", gọi Sa Xuân đến nhà là "bất chợt nổi hứng", bây giờ biết mình bị coi là nghi phạm nên mới giỡn chơi với chúng ta, cũng có khi là do anh ta bất chợt nổi hứng thôi."
Phương Viễn Hàng vặn lại: "Nhưng đúng là anh ta rất khả nghi mà."
"Không sai, Khuất Tinh rất khả nghi, chúng ta bắt buộc phải dồn sức vào anh ta." Minh Thứ ngừng một lát, "Tập trung điều tra Khuất Tinh đi, nếu anh ta không phải hung thủ..."
Dịch Phi gượng cười: "Vậy coi như chúng ta phí công thôi."
Tổ trọng án cũng điều tra "Kiêm Gia bạch Lộ" song song với Khuất Tinh. Minh Thứ đặc biệt chú ý đến Lệnh Hủ Chi, băng ghi hình trích xuất từ camera giám sát đã bác bỏ câu nói "Lệnh Hủ Chi chưa từng bắt chuyện với Sa Xuân" của Thi Hàn Sơn.
Lớp vẽ tranh truyền thống và lớp thư pháp đều dùng phòng tiếp khách, chỉ có lớp nhạc cụ là có phòng riêng. Sa Xuân phải đi ngang qua phòng tiếp khách mới ra vào phòng mình được, mỗi lần cô ấy xuất hiện, Lệnh Hủ Chi sẽ khựng lại, dõi theo cô ấy.
Do không dạy cùng giờ, nên Lệnh Hủ Chi chỉ có thể gặp Sa Xuân vào thứ ba hoặc thứ bảy. Camera giám sát và học sinh lớp thư pháp đã chứng minh Lệnh Hủ Chi từng chủ động bắt chuyện với Sa Xuân.
Lệnh Hủ Chi học ở học viện mỹ thuật thành phố Đông Nghiệp, dựa vào lịch sử thanh toán thẻ của cậu ta, chỉ tính riêng tháng năm này, Lệnh Hủ Chi đã mua vé vào xem chín buổi biểu diễn nhạc cụ dân tộc của tập đoàn Diễn Nghệ.
"Giá vé cậu chọn cho chín buổi biểu diễn đó không ít hơn 660 tệ, nghĩa là cậu đã bỏ ra tổng cộng gần bảy ngàn tệ, đối với sinh viên như cậu, đây là một khoản tiền lớn nhỉ?" Minh Thứ nói: "Lệnh Hủ Chi, cậu không đến đó nghe nhạc mà đến nhìn Sa Xuân."
"Anh đừng nói linh tinh!" Cằm cổ Lệnh Hủ Chi căng đến cứng đờ, bắp thịt trên mặt giần giật như run rẩy, mới ngồi trong phòng tra hỏi được một lúc mà mồ hôi đã tuôn đầy nách và ngực cậu ta.
Dáng người Lệnh Hủ Chi không cao, cậu ta mặc một cái áo sơ mi chất lượng kém nên rất dễ thấm mồ hôi, da dẻ trắng nõn, cả cơ thể và phong thái đều toát lên vẻ bối rối.
Trước đó, Khuất Tinh đã ngồi ở vị trí này. So với Khuất Tinh, Lệnh Hủ Chi lại căng thẳng quá mức, mỗi một chuyển động của cậu ta đều như muốn nói với cảnh sát rằng: Tôi chính là hung thủ, tôi rất hối hận và sợ hãi!
"Gia đình cậu cũng không khá giả gì, hằng năm cậu đều phải xin học bổng. Trước khi đến 'Kiêm Gia Bạch Lộ', cậu đã từng kiêm nhiều chức trong các trung tâm đào tạo tương tự. Bạn học và giáo viên còn nói cậu rất tiết kiệm, nhìn đồ cậu mặc là biết ngay." Minh Thứ đan hai tay vào nhau, nghiêng người về trước, nhìn Lệnh Hủ Chi bằng ánh mắt áp bức, "Lần duy nhất cậu tiêu xài phung phí chính là lần dùng bảy ngàn tệ mua vé vào xem chín buổi biểu diễn gần như giống nhau của nhóm nhạc dân tộc, vụ đó đã tiêu sạch số tiền mà cậu cực khổ tích góp nhờ làm thêm."
Con ngươi của Lệnh Hủ Chi co rút lại, cơ thể run bần bật.
"Nhưng trước đó, cậu không hề hứng thú với nhạc dân tộc. Cậu mới bắt đầu làm việc cho "Kiêm Gia Bạch Lộ" từ tháng ba năm nay, lúc đó Thư Hàn Sơn đã tặng cho nhóm giáo viên kiêm chức vé xem biểu diễn nhạc dân tộc, xem như là phúc lợi cho mấy cậu. Cậu đã làm gì với tấm vé đó?" Minh Thứ hỏi như không hỏi.
Lệnh Hủ Chi không dám nhìn Minh Thứ, cậu ta dời mắt đi, mấp máy môi.
"Cậu bán nó rồi." Minh Thứ nói: "Cậu giải thích xem sao chỉ mới qua hơn một tháng mà cậu đã tự móc tiền túi mua vé vào xem chín buổi biểu diễn nhạc dân tộc thế?"
Sau một hồi im lặng, Minh Thứ nói tiếp: "Bởi vì Sa Xuân bắt đầu làm việc ở "Kiêm Gia Bạch Lộ từ tháng tư, cậu thích cô ấy nên muốn ngắm dáng vẻ trên sân khấu của Sa Xuân. Càng ngắm cậu càng si mê Sa Xuân, đến mức không thể kiềm chế nổi nữa."
"Không, không!" Lệnh Hủ Chi lắc đầu quầy quậy, "Không giống anh nghĩ đâu!"
Minh Thứ hỏi ngược lại: "Cậu biết tôi nghĩ gì hả?"
Hai mắt Lệnh Hủ Chi ửng hồng, gân xanh trên cổ gần như nổi hết cả lên.
Minh Thứ hỏi: "Sa Xuân biết cậu đã đến xem chín buổi biểu diễn của cô ấy chứ?"
Lệnh Hủ Chi tức thì lắc đầu, nhưng rất nhanh đã hoảng sợ gật đầu.
"Không, Sa Xuân không biết." Minh Thứ nói: "Sa Xuân chẳng hề hay có người vì mình mà bằng lòng xem hết chín buổi biểu diễn, cũng không biết cậu thích cô ấy. Cậu luôn âm thầm ngắm nhìn và tán thưởng Sa Xuân từ nơi mà đối phương ít chú ý tới. Để tôi đoán thử nguyên nhân nhé..."
"Câm miệng!" Lệnh Hủ Chi chợt rống lên: "Anh chẳng hiểu gì cả!
Minh Thứ gật đầu: "Đúng là tôi không hiểu, vậy cậu nói thử đi?"
Lệnh Hủ Chi tiếp tục im lặng.
"Cậu cảm thấy tự ti, nghĩ một kẻ nghèo hèn như mình không xứng theo đuổi Sa Xuân, cho rằng nếu mình tỏ tình, chắc chắn đối phương sẽ từ chối." Minh Thứ nói: "Mỗi lần gặp Sa Xuân ở "Kiêm Gia Bạch Lộ", cậu đều thử thăm dò cô ấy, nhưng cậu chỉ toàn nói mấy câu thăm hỏi bình thường giữa đồng nghiệp."
Hai tay đang để dưới bàn của Lệnh Hủ Chi đan chặt vào nhau, chiếc áo sơ mi chất lượng kém mặc trên người đã ướt nhẹp mồ hôi.
"Càng khao khát Sa Xuân, cậu càng nghĩ mình không xứng với cô ấy, Sa Xuân là nữ thần sáng chói trên sân khấu, vừa có công việc tốt và ổn định, vừa có nhà riêng, còn cậu chỉ là một thằng sinh viên nghèo sống nhờ học bổng." Minh Thứ dần nói nhanh hơn, ánh mắt ngày càng sắc bén, "Cậu chợt hiểu ra với sự chênh lệch đó, cậu sẽ chẳng bao giờ có được Sa Xuân! Nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn cô ấy sà vào vòng tay người khác, vì vậy cậu nảy ra ý định... dùng cái chết để chiếm lấy đối phương mãi mãi!"
"Không!" Lệnh Hủ Chi hét lớn: "Không phải tôi! Tôi không giết Sa Xuân! Mấy người đừng vu oan cho