Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 219: Hai bờ sông (2)
Tuy rằng cùng chung một dòng sông, nhưng tên gọi hai bên bờ sông lại khác nhau. Đại Hán gọi cảng Bác Lãng là cảng Tích Tuyết, từ tên gọi cũng có thể nhận thấy văn hóa của Đại Khang và Đại Hán khác nhau .
Đại Hán nằm ở Giang Nam, khí hậu hợp lòng người, phong cảnh xinh đẹp, từ xưa đây đã là nơi của văn thơ, phong lưu, hơn nữa nơi đây cách người Hồ rất xa, chiến hỏa không lan đến .
Dân cư ở đây thích cuộc sống an nhàn, không thích tranh đấu, tạo thành những cảnh tượng đối lập hoàn toàn với các quốc gia phương bắc .
Chiến thuyền lái vào bến Tích Tuyết, cảnh tượng của thủy trại làm cho Tiêu Tín cảm thán. Thủy trại của Đại Hán dựa vào núi mà dựng thành, toàn bộ cảng được giấu trong vách núi, từ dưới đi lên, phải trải qua ba lần công sự .
Tầng dưới cùng ẩn phục bộ binh, tầng giữa là công binh, tầng trên cùng là sơn đạo trống trải, chắc chắn sẽ bố trí Đầu Thạch Xa và cự nỏ, ở độ cao như thế này, tầm bắn xa thì khỏi phải nói .
Nếu như Đại Khang muốn từ bờ bên kia tập kích Đại Hán, chỉ cần chiếm hạm vào tới giữa sông thì đã lọt vào tầm bắn của đối phương rồi .
Tiêu Tín thấp giọng hướng ta nói :
"Nhìn công sự này thì mới thấy, công sự của Đại Khang chẳng đáng là gì. "
Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt sang lâu thuyền của Hán quốc, thấy Hán quân khôi giáp sáng loáng, tinh kỳ phấp phới, thân tàu cao tới tầng năm, dài rộng không chỉ hơn thuyền của chúng ta một lần, nếu như so sánh thêm thì chúng ta sẽ càng cảm thấy mình yếu ớt. "
Trong lòng ta than thở :
"Mấy năm nay Đại Khang chiến sự không ngừng, Đại hán dưới sự cai trị của Hạng Bác Đào dân giàu nước mạnh, vừa mới qua sông đã thấy binh lực của hai nước biến hóa vô cùng rồi. "
Chiến thuyền tiến vào trong cảng, ta dẫn đầu đi xuống cầu thang. Thủ tương thuỷ quân Bành Đồng Tín đã đợi ở trước càng từ lâu .
Hắn đi nhanh tới nghênh đón ta, vái một cái thật sâu, nói :
"Hán quốc Thủ tương cảng Tích Tuyết Bành Đồng Tín tham kiến Đại Khang Bình vương thiên tuế!"
Ta mỉm cười nói :
"Bản vương không mời mà tới, Bành tướng quân có phải là trở tay không kịp hay không?"
Bành Đồng Tín cười nói :
"Bình vương nói đùa, bệ hạ đã hạ lệnh từ lâu, sai mạt tướng ở đây cung kính đón tiếp đại giá của Bình vương thiên tuế. Bệ hạ có nói, trong tám nước thì quan hệ giữa Đại Khang và Đại Hán là mật thiết nhất, xem ra bệ hạ thắng cược rồi!"
Ta có chút kinh ngạc nói :
"Thắng cược gì?"
Bành Đồng Tín cười nói :
"Bình vương có điều không biết, trước khi bệ hạ phát thiếp mời, đã từng cùng với hoàng hậu đánh cuộc, quan hệ giữa Đại Hán và Đại Khang vô cùng mật thiết, cho dù không phát thiệp mời Đại Khang cũng tới chúc mừng, Hoàng Hậu không tin hai người liền quyết định đảnh cược với nhau, quả nhiên là sau Trung Thu, Đại Khang đã phái Bình vương tới mừng thọ Hán quốc, vậy thì chẳng phải bệ hạ thắng hay sao?"
Ta cười ha hả nhưng trong nội tâm thầm mắng :
"Hạng Bác Đào ơi Hạng Bác Đào, ngươi không chỉ đê tiện mà còn giả dối dị thường, ngay cả lý do vụng về này cũng nghĩ ra được, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?"
Bành Đồng Tín nói :
"Nghe được tin tức Bình vương muốn tới Đại hán, bệ hạ đã hạ chỉ cho mạt tướng ngày đêm đứng chờ ở đây, bệ hạ đã từng dặn, tuy rằng người khác truyền lưu chuyện người đánh cuộc với hoàng hậu, nhưng mà dù sao cũng không phái sứ giả tới Đại Khang thông báo, phương diện lễ tiết đúng là có thiếu sót mong rằng điện hạ bao dung. "
Trong lòng ta thầm khen, Bành Đồng Tín này cũng không phải nhân vật đơn giản, từ trong lời nói của hắn cho dù ta có muốn trách cứ cũng không tiện mở miệng, nên lập tức mỉm cười nói :
"Cô cô, Cô phu coi ta như người thân, cấp bậc lễ tiết giả tạo này coi như không cần đi. "
Bành Đồng Tín cung kính nói :
"Xe ngựa đã chuẩn bị từ lâu, Bình vương lúc nào cũng có thể tới Hán đô!"
Ta gật đầu, xoay người hướng Tiêu Tín nói :
"Mau mang thọ lễ xuống, một canh giờ nữa chúng ta tới Hán đô. "
Từ cảng Tích Tuyết tới Hán đô cũng phải mất chừng hai ngày hành trình Giang Nam từ xưa đã là nơi giàu có và phong lưu, cảnh tượng phồn hoa trên đường làm cho ta không khỏi cảm thán, Đại Hán hôm nay đã cường thịnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, thảo nào mà Hán Thành Đế lại có ý niệm xưng bá thiên hạ .
Cũng bởi vì chúng ta không dừng lại dọc đường, nên chỉ hai ngày sau đã tới Hán đô .
Thác Bạt Lục Châu buông màn xe nói :
"Điện hạ, hôm nay mới là mồng hai tháng chín, còn bảy ngày nữa mới tới chúc thọ, trong khoảng thời gian này chúng ta làm gì?"
Ta ha hả cười nói :
"Đã sớm nghe nói Hán đô bảo vật đầy trời, đẹp không sao tả xiết, ta chưa từng tới đây, không bằng chúng ta tranh thủ đi du lãm một phen. "
Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu sáng ngời, vui vẻ nói :
"Hay quá! Ta đã sớm có quyết định này!"
Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã tới đông môn của Hán đô, quan binh trước cửa đang cẩn thận kiểm tra bách tính qua đường .
Đội ngũ xếp hàng rất dài, ta nhíu mày, hướng người Hán đi theo, nói :
"Sao Hán đô lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?"
Nguời kia nói :
"Đại thọ của bệ hạ tới gần, Hán đô cũng chuẩn bị đại khánh, việc quản lý khách thương cũng phải nghiêm ngặt hơn xưa một chút, Bình vương yên tâm, chúng ta có thể nhanh chóng vào thành mà thôi. "
Ta cười nói :
"Lẽ nào chúng ta không có đặc quyền ư?"
Hán nhân kia lại nói :
"Bệ hạ đã nói mọi người đều bình đẳng, tướng quốc có đi qua nơi này cũng phải thông qua sự kiểm tra của tướng sĩ!"
Đúng lúc này, có một đội võ sĩ đi tới, bách tính đang xếp hàng cuông quít dạt qua một bên, ngay cả binh sĩ phụ trách kiểm tra cũng dừng lại, cung kính lui sang một bên, trong lòng ta cười thầm, làm gì có chuyện bình đẳng, đội nhân mã này sao lại có đặc quyền như vậy? Ta hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài .
Lúc này ta mời biết, đám võ sĩ kia toàn là thanh xuân nữ tử mặc quần áo màu đỏ, phong tư có vẻ hiên ngang, đúng là làm cho người khác cảm thấy mê người .
Thiếu nữ đi đầu vung roi chỉ vào chúng ta quát :
"Đội xe phương nào, biết xe của quốc sư đi tới, vì sao còn không tránh ra?"
Hán nhân đi theo có vẻ cung kính, thấp giọng nói :
"Người trong xe là Đại Khang Bình vương. .. "
Thiếu nữ kia kiêu ngạo vô cùng, dịu dàng trách mắng :
"Ta mặc kệ hắn là ai, mau bảo xa đội lui sang một bên, nếu như làm lỡ chuyện quan trọng của quốc sư, cẩn thận ta trị tội ngươi!"
Hán nhân kia có chút khó dễ nhìn về phía ta .
Ta nghe vậy cũng không cách nào nhịn được nữa, mở miệng châm chọc :
"Đây là đạo đãi khách với khách nhân Đại Khang ư?"
Ta đẩy cửa đi xuống phát hiện đám võ sĩ thiếu nữ này hộ tống một chiếc xe xa hoa, đội xe của chúng vừa vặn ngăn cản lối đi của các nàng .
Thiếu nữ kia mày liễu dựng thẳng nhìn thẳng ta nói :
"Nếu không tránh ra, ta sẽ bắt toàn bộ các ngươi!"
Đường Muội và Tiêu Tín đồng thời phẫn nộ quát :
"Yêu nữ to gan, dám bất kính với chủ nhân nhà ta!"
Thiếu nữ kia đưa ra một tấm lục sắc ngọc bài nói :
"Còn chưa tránh ra!"
Đây chắc chắn là lệnh bài mà Hán Thành đế đưa cho các nàng, đáng tiếc là nó đối với người Khang chúng ta chăng có tác dụng gì cả .
Thiếu nữ kia làm một động tác, đám thiếu nữ đi theo sau lập tức rút kiếm .
Trong lòng ta thầm than, thường nói nữ tử Giang Nam ôn nhu, không nghĩ tới lại hung mãnh như hổ báo thế này .
Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo màn xe, ôn nhu nói :
"Mặc Vân, ngươi lại cùng người khác tranh chấp? Bệ hạ ban cho ngươi long bài không phải để ngươi khoe khoang với người xung quanh. "
Nữ tử tên là Mặc Vân kia lúc này mới thu trường kiếm, cung kính nói :
"Tiểu thư, những người này đối với người bất kính!"
Thanh âm ôn nhu lại vang lên :
"Ngươi có việc gấp, chẳng nhẽ người khác lại không có chuyện gấp? Vậy thì dựa theo quy củ vào thành, chờ thêm chốc lát đi. "
"Thế nhưng. .. "
Xem ra quốc sư này cũng là người hiểu tình hiểu lý, ta mỉm cười nói :
"Nếu như vị tiểu thư này có việc gấp muốn làm, chúng ta nhường người đi qua cũng không sao. "
Ta phất phất tay ý bảo Đường Muội cho xa đội lui sang một bên .
Mặc Vân vẫn hung hăng trọn mắt nhìn về phía ta, sau đó mới dẫn đội ngũ đi vào trong cửa thành, khi xe ngựa đi qua chỗ ta, đột nhiên trời nổi gió, màn xe bị hất tung lên .
Ta cũng nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy nửa dưới khuôn mặt của một thiếu nữ, cái cầm của nàng cực kỳ ôn nhu, đôi môi mê người luôn nhếch lên trên, hai má có hai cái lún đồng tiền, phong tư khuynh thành làm cho hô hấp của ta như dừng lại .
Xe ngựa đi qua, hoa mai vẫn tung bay phấp phới . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hán nhân kia đi tới bên cạnh ta, áy náy nói :
"Bình vương điện hạ xin chớ trách, quốc sư phải vào trong cung chữa bệnh cho hoàng hậu, nếu không cũng sẽ không vội vã như vậy. "
Ta không khỏi ngẩn ra, cô mẫu ta có bệnh sao ta chưa nghe nói tới? Vì vậy, ta lớn tiếng nói :
"Cô mẫu ta bị bệnh gì?"
Hán nhân kia do dự hồi lâu, rốt cục quyết định nói :
"Nghe nói. .. là trúng tà. .. "
Ta cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ :
"Ta hỏi ngươi những chuyện này đương nhiên sẽ không biết được chân tướng, chờ khi ta gặp lại cô mẫu rồi sẽ biết. "
Tuy rằng đã qua Trung thu, nhưng mà thời tiết ở Hán đô vẫn như mùa xuân, gió thu không mang theo chút hơi lạnh nào, giống như một thiếu nữ đang xuân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta .
Đường tuy không rộng, thẳng băng Khang đô, thế nhưng hai bên đường lại có đầy các loại cây cối, hoa cỏ, cả tòa thành giống như một cái hoa viên thật lớn .
Một nhánh sông nhỏ của Trường giang chảy qua Hán đô, chia Hán đô làm hai nửa, hoàng cung của Hán Thành đế ở về nửa phía đông .
Sông nhỏ trong Hán đô rất nhiều, cứ cách mỗi con phố lại có một chiếc cầu, kết cấu của mỗi cầu lại khác nhau, hoặc cổ xưa, hoặc tinh xảo, hoặc to lớn, hoặc nhỏ bé, muôn hình vạn trạng .
Tuy rằng ta đã đi qua nhiều nơi, nhưng thấy tình cảnh này lại không khỏi than thở không ngớt .
Dịch quán ở ngay sát bờ sông, bản thân nó vốn là một tòa lâm viên, bố cục tinh xảo, cảnh sắc hợp lòng người .
Đại hán tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh đã đứng ở đại môn chờ từ sớm, bảy năm trước khi hắn hộ tống cô cô ta trở về Đại Khang, lúc đó ta và hắn còn gặp nhau mấy ngày, đối với hắn cũng có chút ấn tượng .
Nếu như không phải vì Thác Bạt Thuần Chiếu đột nhiên giữa đường xen ngang, thì hắn và An Dung công chúa đã trở thành một đôi, mà thực ra chuyện này toàn bộ là do ta cả .
Hạng Đạt Sinh tướng mạo anh tuấn, cử chi văn nhã, ta đã từng cho người điều tra hắn, bản thân hắn giống như Yến Nguyên Tông chỉ yêu thích cầm kỳ thư họa, ưa việc phong nhã, đối với chính trị và quyền lực không có chút hứng thú vào, con cháu nhà đế vương mà như thế này thực hiếm thấy .
Hạng Đạt Sinh mỉm cười đi tới, từ rất xa đã lớn tiếng nói :
"Người tới có phải là Dận Không biểu đệ?"
Ta thân thiết kêu lên :
"Đạt Sinh biểu huynh!"
Rồi đi nhanh tới, hai tay nắm chặt tay của hắn .
Hạng Đạt Sinh trên dưới đánh giá ta một lần. rồi nói :
"Đệ thay đổi thật nhiều, nhớ năm xưa khi ta và mẫu hậu tới Khang đô, đệ vẫn còn là một hài tử nhỏ gầy. "
Ta ha hả cười nói :
"Nếu như ta không nhớ lầm, biểu huynh chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, khi đó vẫn còn là một hài tử mập mạp!"
Chúng ta đồng thời cười ha hả, hồi ức năm tháng khi xưa kéo chúng ta lại gần hơn .
Hạng Đạt Sinh tự mình dẫn đường cho ta, trong dịch quán đã chuẩn bị xong tất cả, xem ra Hạng Bác Đào cũng không đối xử tệ với đứa cháu không mời mà tới này .
Hạng Đạt Sinh đối với ta tương đối khách khí, trước tiên bảo ta tắm rửa thay y phục, hắn ở phòng khách chờ .
Theo sự suy đoán của ta, những chuyện này đểu là do Hán Thành đế tỉ mỉ an bài từ trước, hắn có thể đoán được mục đích chuyến đi này của ta, nhưng không biết là dùng phương pháp nào để đối phó với ta đây?
Tẩy rửa đi sự phong trần, thay một bộ đồ mới, làm cho ta cảm thấy thân thể nhẹ nhõm đi nhiều .
Hạng Đạt Sinh bảo người pha cho chúng ta một ấm trà Long Tĩnh .
Ta áy náy nói :
"Để biểu huynh đợi lâu, Dận Không thật là xấu hổ. "
Hạng Đạt Sinh cười nói :
"Huynh đệ chúng ta sao lại khách khí như vậy chứ?"
Ta thưởng thức một ngụm trà Long Tĩnh, cảm thấy hương thơm cứ vờn quanh, nhịn không được khen :
"Trà ngon!"
Hạng Đạt Sinh nói :
"Trà Long Tĩnh chính tông chỉ có thể thưởng thức ở Đại Hán. "
Ta cười nói :
"Đại Hán nổi danh nhất không chỉ có trà Long Tĩnh, nghe nói mỹ nữ Đại hán như mây không biết thật hay giả?"
Hạng Đạt Sinh, nở nụ cười, hắn thần bí ám chỉ hậu cung của ta, nói :
"Dận Không ơi Dận Không, đệ mới tới Đại Hán không lâu, không sợ lửa cháy hậu cung hay sao?"
Ta cười buông chén trà nói :
"Những nữ nhân bên cạnh đệ tất cả đểu ngoan hiền và nghe lời!"
Hạng Đạt Sinh, hướng ta dựng ngón cái lên, ta biết từ trước tới nay hắn tự cho mình là người phong lưu, nên đàm luận toàn là những chuyện hắn thích .
Hạng Đạt Sinh quả nhiên có cảm giác như hận gặp ta quá muộn, thấp giọng nói :
"Hai ngày nữa chắc chắn không có chuyện gì, ta mang đệ đi xung quanh ngắm cảnh, cảm thụ phong tinh tuyệt diệu ở bên bờ sông. "
Ta trò chuyện với hắn thêm một lát, sau đó mới đem trọng tâm câu chuyện nói sang vấn đề bệnh tình của cô mẫu Trường Thi .
Hạng Đạt Sinh cười nói :
"Ngươi đừng nghe những người đó nói bậy, mẫu hậu không có bệnh tật gì, gần đây chỉ bị đau đầu, mỗi ngày người triệu quốc sư vào trong cung là để trò chuyện vài câu cho vui. "
Ta cười nói :
"Như vậy thì rất tốt. "
Hạng Đạt Sinh thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ nói :
"Dận Không, hôm nay đệ mới tới đến Hán đô, nên nghỉ ngơi thật nhiều, ngày mai ta mang đệ vào trong cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu. "
Ta bảo hắn đợi một chút, rồi sai Đường Muội mang lễ vật tới, đối với hoàng tử tự cho mình phong lưu nho nhã này, lễ vật tốt nhất chính là hợp với sở thích, ta tặng hắn một bức cuồng thảo của Trương Húc (1), còn có một bàn cờ vây do ngọc mã não trắng tỉ mi mài thành .
Hạng Đạt Sinh thấy ta đưa lễ vật cho hắn, mừng rỡ vô cùng, luôn miệng cám ơn, sau đó mới rời khỏi dịch quán .
(1) : Trương Húc 張旭 (khoảng 658 - 747), tên chữ Bá Cao 伯高, người Tô Châu, tỉnh Giang Tô; là nhà thơ và là nhà thư pháp nổi tiếng thời nhà Đường, Trung Quốc .
Ăn cơm tối xong, ta vốn muốn mang theo Lục Châu đi dạo, nhưng do nàng đi đường mệt nhọc, nên muốn vê phòng đi ngủ, ta kêu Đường Muội và Tiêu Tín đi ra ngoài dịch trạm .
Đại Hán náo nhiệt nhất chính là con sông Xuân Thủy, hai bờ của con sông này ánh đèn sáng rực, có rất nhiều thuyền hoa du đãng trên sông, chính là nơi nữ tử trăng hoa tụ tập, những nhà quyền quý của Hán đô mỗi đêm đều tới đây tìm vui .
Ta nổi hứng, mướn một con thuyển gỗ ở bên bờ sông, cùng Đường Muội và Tiêu Tín cùng nhau du lịch trên sông Xuân Thủy .
Đại Hán nằm ở Giang Nam, khí hậu hợp lòng người, phong cảnh xinh đẹp, từ xưa đây đã là nơi của văn thơ, phong lưu, hơn nữa nơi đây cách người Hồ rất xa, chiến hỏa không lan đến .
Dân cư ở đây thích cuộc sống an nhàn, không thích tranh đấu, tạo thành những cảnh tượng đối lập hoàn toàn với các quốc gia phương bắc .
Chiến thuyền lái vào bến Tích Tuyết, cảnh tượng của thủy trại làm cho Tiêu Tín cảm thán. Thủy trại của Đại Hán dựa vào núi mà dựng thành, toàn bộ cảng được giấu trong vách núi, từ dưới đi lên, phải trải qua ba lần công sự .
Tầng dưới cùng ẩn phục bộ binh, tầng giữa là công binh, tầng trên cùng là sơn đạo trống trải, chắc chắn sẽ bố trí Đầu Thạch Xa và cự nỏ, ở độ cao như thế này, tầm bắn xa thì khỏi phải nói .
Nếu như Đại Khang muốn từ bờ bên kia tập kích Đại Hán, chỉ cần chiếm hạm vào tới giữa sông thì đã lọt vào tầm bắn của đối phương rồi .
Tiêu Tín thấp giọng hướng ta nói :
"Nhìn công sự này thì mới thấy, công sự của Đại Khang chẳng đáng là gì. "
Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt sang lâu thuyền của Hán quốc, thấy Hán quân khôi giáp sáng loáng, tinh kỳ phấp phới, thân tàu cao tới tầng năm, dài rộng không chỉ hơn thuyền của chúng ta một lần, nếu như so sánh thêm thì chúng ta sẽ càng cảm thấy mình yếu ớt. "
Trong lòng ta than thở :
"Mấy năm nay Đại Khang chiến sự không ngừng, Đại hán dưới sự cai trị của Hạng Bác Đào dân giàu nước mạnh, vừa mới qua sông đã thấy binh lực của hai nước biến hóa vô cùng rồi. "
Chiến thuyền tiến vào trong cảng, ta dẫn đầu đi xuống cầu thang. Thủ tương thuỷ quân Bành Đồng Tín đã đợi ở trước càng từ lâu .
Hắn đi nhanh tới nghênh đón ta, vái một cái thật sâu, nói :
"Hán quốc Thủ tương cảng Tích Tuyết Bành Đồng Tín tham kiến Đại Khang Bình vương thiên tuế!"
Ta mỉm cười nói :
"Bản vương không mời mà tới, Bành tướng quân có phải là trở tay không kịp hay không?"
Bành Đồng Tín cười nói :
"Bình vương nói đùa, bệ hạ đã hạ lệnh từ lâu, sai mạt tướng ở đây cung kính đón tiếp đại giá của Bình vương thiên tuế. Bệ hạ có nói, trong tám nước thì quan hệ giữa Đại Khang và Đại Hán là mật thiết nhất, xem ra bệ hạ thắng cược rồi!"
Ta có chút kinh ngạc nói :
"Thắng cược gì?"
Bành Đồng Tín cười nói :
"Bình vương có điều không biết, trước khi bệ hạ phát thiếp mời, đã từng cùng với hoàng hậu đánh cuộc, quan hệ giữa Đại Hán và Đại Khang vô cùng mật thiết, cho dù không phát thiệp mời Đại Khang cũng tới chúc mừng, Hoàng Hậu không tin hai người liền quyết định đảnh cược với nhau, quả nhiên là sau Trung Thu, Đại Khang đã phái Bình vương tới mừng thọ Hán quốc, vậy thì chẳng phải bệ hạ thắng hay sao?"
Ta cười ha hả nhưng trong nội tâm thầm mắng :
"Hạng Bác Đào ơi Hạng Bác Đào, ngươi không chỉ đê tiện mà còn giả dối dị thường, ngay cả lý do vụng về này cũng nghĩ ra được, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?"
Bành Đồng Tín nói :
"Nghe được tin tức Bình vương muốn tới Đại hán, bệ hạ đã hạ chỉ cho mạt tướng ngày đêm đứng chờ ở đây, bệ hạ đã từng dặn, tuy rằng người khác truyền lưu chuyện người đánh cuộc với hoàng hậu, nhưng mà dù sao cũng không phái sứ giả tới Đại Khang thông báo, phương diện lễ tiết đúng là có thiếu sót mong rằng điện hạ bao dung. "
Trong lòng ta thầm khen, Bành Đồng Tín này cũng không phải nhân vật đơn giản, từ trong lời nói của hắn cho dù ta có muốn trách cứ cũng không tiện mở miệng, nên lập tức mỉm cười nói :
"Cô cô, Cô phu coi ta như người thân, cấp bậc lễ tiết giả tạo này coi như không cần đi. "
Bành Đồng Tín cung kính nói :
"Xe ngựa đã chuẩn bị từ lâu, Bình vương lúc nào cũng có thể tới Hán đô!"
Ta gật đầu, xoay người hướng Tiêu Tín nói :
"Mau mang thọ lễ xuống, một canh giờ nữa chúng ta tới Hán đô. "
Từ cảng Tích Tuyết tới Hán đô cũng phải mất chừng hai ngày hành trình Giang Nam từ xưa đã là nơi giàu có và phong lưu, cảnh tượng phồn hoa trên đường làm cho ta không khỏi cảm thán, Đại Hán hôm nay đã cường thịnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, thảo nào mà Hán Thành Đế lại có ý niệm xưng bá thiên hạ .
Cũng bởi vì chúng ta không dừng lại dọc đường, nên chỉ hai ngày sau đã tới Hán đô .
Thác Bạt Lục Châu buông màn xe nói :
"Điện hạ, hôm nay mới là mồng hai tháng chín, còn bảy ngày nữa mới tới chúc thọ, trong khoảng thời gian này chúng ta làm gì?"
Ta ha hả cười nói :
"Đã sớm nghe nói Hán đô bảo vật đầy trời, đẹp không sao tả xiết, ta chưa từng tới đây, không bằng chúng ta tranh thủ đi du lãm một phen. "
Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu sáng ngời, vui vẻ nói :
"Hay quá! Ta đã sớm có quyết định này!"
Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã tới đông môn của Hán đô, quan binh trước cửa đang cẩn thận kiểm tra bách tính qua đường .
Đội ngũ xếp hàng rất dài, ta nhíu mày, hướng người Hán đi theo, nói :
"Sao Hán đô lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?"
Nguời kia nói :
"Đại thọ của bệ hạ tới gần, Hán đô cũng chuẩn bị đại khánh, việc quản lý khách thương cũng phải nghiêm ngặt hơn xưa một chút, Bình vương yên tâm, chúng ta có thể nhanh chóng vào thành mà thôi. "
Ta cười nói :
"Lẽ nào chúng ta không có đặc quyền ư?"
Hán nhân kia lại nói :
"Bệ hạ đã nói mọi người đều bình đẳng, tướng quốc có đi qua nơi này cũng phải thông qua sự kiểm tra của tướng sĩ!"
Đúng lúc này, có một đội võ sĩ đi tới, bách tính đang xếp hàng cuông quít dạt qua một bên, ngay cả binh sĩ phụ trách kiểm tra cũng dừng lại, cung kính lui sang một bên, trong lòng ta cười thầm, làm gì có chuyện bình đẳng, đội nhân mã này sao lại có đặc quyền như vậy? Ta hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài .
Lúc này ta mời biết, đám võ sĩ kia toàn là thanh xuân nữ tử mặc quần áo màu đỏ, phong tư có vẻ hiên ngang, đúng là làm cho người khác cảm thấy mê người .
Thiếu nữ đi đầu vung roi chỉ vào chúng ta quát :
"Đội xe phương nào, biết xe của quốc sư đi tới, vì sao còn không tránh ra?"
Hán nhân đi theo có vẻ cung kính, thấp giọng nói :
"Người trong xe là Đại Khang Bình vương. .. "
Thiếu nữ kia kiêu ngạo vô cùng, dịu dàng trách mắng :
"Ta mặc kệ hắn là ai, mau bảo xa đội lui sang một bên, nếu như làm lỡ chuyện quan trọng của quốc sư, cẩn thận ta trị tội ngươi!"
Hán nhân kia có chút khó dễ nhìn về phía ta .
Ta nghe vậy cũng không cách nào nhịn được nữa, mở miệng châm chọc :
"Đây là đạo đãi khách với khách nhân Đại Khang ư?"
Ta đẩy cửa đi xuống phát hiện đám võ sĩ thiếu nữ này hộ tống một chiếc xe xa hoa, đội xe của chúng vừa vặn ngăn cản lối đi của các nàng .
Thiếu nữ kia mày liễu dựng thẳng nhìn thẳng ta nói :
"Nếu không tránh ra, ta sẽ bắt toàn bộ các ngươi!"
Đường Muội và Tiêu Tín đồng thời phẫn nộ quát :
"Yêu nữ to gan, dám bất kính với chủ nhân nhà ta!"
Thiếu nữ kia đưa ra một tấm lục sắc ngọc bài nói :
"Còn chưa tránh ra!"
Đây chắc chắn là lệnh bài mà Hán Thành đế đưa cho các nàng, đáng tiếc là nó đối với người Khang chúng ta chăng có tác dụng gì cả .
Thiếu nữ kia làm một động tác, đám thiếu nữ đi theo sau lập tức rút kiếm .
Trong lòng ta thầm than, thường nói nữ tử Giang Nam ôn nhu, không nghĩ tới lại hung mãnh như hổ báo thế này .
Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo màn xe, ôn nhu nói :
"Mặc Vân, ngươi lại cùng người khác tranh chấp? Bệ hạ ban cho ngươi long bài không phải để ngươi khoe khoang với người xung quanh. "
Nữ tử tên là Mặc Vân kia lúc này mới thu trường kiếm, cung kính nói :
"Tiểu thư, những người này đối với người bất kính!"
Thanh âm ôn nhu lại vang lên :
"Ngươi có việc gấp, chẳng nhẽ người khác lại không có chuyện gấp? Vậy thì dựa theo quy củ vào thành, chờ thêm chốc lát đi. "
"Thế nhưng. .. "
Xem ra quốc sư này cũng là người hiểu tình hiểu lý, ta mỉm cười nói :
"Nếu như vị tiểu thư này có việc gấp muốn làm, chúng ta nhường người đi qua cũng không sao. "
Ta phất phất tay ý bảo Đường Muội cho xa đội lui sang một bên .
Mặc Vân vẫn hung hăng trọn mắt nhìn về phía ta, sau đó mới dẫn đội ngũ đi vào trong cửa thành, khi xe ngựa đi qua chỗ ta, đột nhiên trời nổi gió, màn xe bị hất tung lên .
Ta cũng nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy nửa dưới khuôn mặt của một thiếu nữ, cái cầm của nàng cực kỳ ôn nhu, đôi môi mê người luôn nhếch lên trên, hai má có hai cái lún đồng tiền, phong tư khuynh thành làm cho hô hấp của ta như dừng lại .
Xe ngựa đi qua, hoa mai vẫn tung bay phấp phới . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hán nhân kia đi tới bên cạnh ta, áy náy nói :
"Bình vương điện hạ xin chớ trách, quốc sư phải vào trong cung chữa bệnh cho hoàng hậu, nếu không cũng sẽ không vội vã như vậy. "
Ta không khỏi ngẩn ra, cô mẫu ta có bệnh sao ta chưa nghe nói tới? Vì vậy, ta lớn tiếng nói :
"Cô mẫu ta bị bệnh gì?"
Hán nhân kia do dự hồi lâu, rốt cục quyết định nói :
"Nghe nói. .. là trúng tà. .. "
Ta cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ :
"Ta hỏi ngươi những chuyện này đương nhiên sẽ không biết được chân tướng, chờ khi ta gặp lại cô mẫu rồi sẽ biết. "
Tuy rằng đã qua Trung thu, nhưng mà thời tiết ở Hán đô vẫn như mùa xuân, gió thu không mang theo chút hơi lạnh nào, giống như một thiếu nữ đang xuân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta .
Đường tuy không rộng, thẳng băng Khang đô, thế nhưng hai bên đường lại có đầy các loại cây cối, hoa cỏ, cả tòa thành giống như một cái hoa viên thật lớn .
Một nhánh sông nhỏ của Trường giang chảy qua Hán đô, chia Hán đô làm hai nửa, hoàng cung của Hán Thành đế ở về nửa phía đông .
Sông nhỏ trong Hán đô rất nhiều, cứ cách mỗi con phố lại có một chiếc cầu, kết cấu của mỗi cầu lại khác nhau, hoặc cổ xưa, hoặc tinh xảo, hoặc to lớn, hoặc nhỏ bé, muôn hình vạn trạng .
Tuy rằng ta đã đi qua nhiều nơi, nhưng thấy tình cảnh này lại không khỏi than thở không ngớt .
Dịch quán ở ngay sát bờ sông, bản thân nó vốn là một tòa lâm viên, bố cục tinh xảo, cảnh sắc hợp lòng người .
Đại hán tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh đã đứng ở đại môn chờ từ sớm, bảy năm trước khi hắn hộ tống cô cô ta trở về Đại Khang, lúc đó ta và hắn còn gặp nhau mấy ngày, đối với hắn cũng có chút ấn tượng .
Nếu như không phải vì Thác Bạt Thuần Chiếu đột nhiên giữa đường xen ngang, thì hắn và An Dung công chúa đã trở thành một đôi, mà thực ra chuyện này toàn bộ là do ta cả .
Hạng Đạt Sinh tướng mạo anh tuấn, cử chi văn nhã, ta đã từng cho người điều tra hắn, bản thân hắn giống như Yến Nguyên Tông chỉ yêu thích cầm kỳ thư họa, ưa việc phong nhã, đối với chính trị và quyền lực không có chút hứng thú vào, con cháu nhà đế vương mà như thế này thực hiếm thấy .
Hạng Đạt Sinh mỉm cười đi tới, từ rất xa đã lớn tiếng nói :
"Người tới có phải là Dận Không biểu đệ?"
Ta thân thiết kêu lên :
"Đạt Sinh biểu huynh!"
Rồi đi nhanh tới, hai tay nắm chặt tay của hắn .
Hạng Đạt Sinh trên dưới đánh giá ta một lần. rồi nói :
"Đệ thay đổi thật nhiều, nhớ năm xưa khi ta và mẫu hậu tới Khang đô, đệ vẫn còn là một hài tử nhỏ gầy. "
Ta ha hả cười nói :
"Nếu như ta không nhớ lầm, biểu huynh chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, khi đó vẫn còn là một hài tử mập mạp!"
Chúng ta đồng thời cười ha hả, hồi ức năm tháng khi xưa kéo chúng ta lại gần hơn .
Hạng Đạt Sinh tự mình dẫn đường cho ta, trong dịch quán đã chuẩn bị xong tất cả, xem ra Hạng Bác Đào cũng không đối xử tệ với đứa cháu không mời mà tới này .
Hạng Đạt Sinh đối với ta tương đối khách khí, trước tiên bảo ta tắm rửa thay y phục, hắn ở phòng khách chờ .
Theo sự suy đoán của ta, những chuyện này đểu là do Hán Thành đế tỉ mỉ an bài từ trước, hắn có thể đoán được mục đích chuyến đi này của ta, nhưng không biết là dùng phương pháp nào để đối phó với ta đây?
Tẩy rửa đi sự phong trần, thay một bộ đồ mới, làm cho ta cảm thấy thân thể nhẹ nhõm đi nhiều .
Hạng Đạt Sinh bảo người pha cho chúng ta một ấm trà Long Tĩnh .
Ta áy náy nói :
"Để biểu huynh đợi lâu, Dận Không thật là xấu hổ. "
Hạng Đạt Sinh cười nói :
"Huynh đệ chúng ta sao lại khách khí như vậy chứ?"
Ta thưởng thức một ngụm trà Long Tĩnh, cảm thấy hương thơm cứ vờn quanh, nhịn không được khen :
"Trà ngon!"
Hạng Đạt Sinh nói :
"Trà Long Tĩnh chính tông chỉ có thể thưởng thức ở Đại Hán. "
Ta cười nói :
"Đại Hán nổi danh nhất không chỉ có trà Long Tĩnh, nghe nói mỹ nữ Đại hán như mây không biết thật hay giả?"
Hạng Đạt Sinh, nở nụ cười, hắn thần bí ám chỉ hậu cung của ta, nói :
"Dận Không ơi Dận Không, đệ mới tới Đại Hán không lâu, không sợ lửa cháy hậu cung hay sao?"
Ta cười buông chén trà nói :
"Những nữ nhân bên cạnh đệ tất cả đểu ngoan hiền và nghe lời!"
Hạng Đạt Sinh, hướng ta dựng ngón cái lên, ta biết từ trước tới nay hắn tự cho mình là người phong lưu, nên đàm luận toàn là những chuyện hắn thích .
Hạng Đạt Sinh quả nhiên có cảm giác như hận gặp ta quá muộn, thấp giọng nói :
"Hai ngày nữa chắc chắn không có chuyện gì, ta mang đệ đi xung quanh ngắm cảnh, cảm thụ phong tinh tuyệt diệu ở bên bờ sông. "
Ta trò chuyện với hắn thêm một lát, sau đó mới đem trọng tâm câu chuyện nói sang vấn đề bệnh tình của cô mẫu Trường Thi .
Hạng Đạt Sinh cười nói :
"Ngươi đừng nghe những người đó nói bậy, mẫu hậu không có bệnh tật gì, gần đây chỉ bị đau đầu, mỗi ngày người triệu quốc sư vào trong cung là để trò chuyện vài câu cho vui. "
Ta cười nói :
"Như vậy thì rất tốt. "
Hạng Đạt Sinh thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ nói :
"Dận Không, hôm nay đệ mới tới đến Hán đô, nên nghỉ ngơi thật nhiều, ngày mai ta mang đệ vào trong cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu. "
Ta bảo hắn đợi một chút, rồi sai Đường Muội mang lễ vật tới, đối với hoàng tử tự cho mình phong lưu nho nhã này, lễ vật tốt nhất chính là hợp với sở thích, ta tặng hắn một bức cuồng thảo của Trương Húc (1), còn có một bàn cờ vây do ngọc mã não trắng tỉ mi mài thành .
Hạng Đạt Sinh thấy ta đưa lễ vật cho hắn, mừng rỡ vô cùng, luôn miệng cám ơn, sau đó mới rời khỏi dịch quán .
(1) : Trương Húc 張旭 (khoảng 658 - 747), tên chữ Bá Cao 伯高, người Tô Châu, tỉnh Giang Tô; là nhà thơ và là nhà thư pháp nổi tiếng thời nhà Đường, Trung Quốc .
Ăn cơm tối xong, ta vốn muốn mang theo Lục Châu đi dạo, nhưng do nàng đi đường mệt nhọc, nên muốn vê phòng đi ngủ, ta kêu Đường Muội và Tiêu Tín đi ra ngoài dịch trạm .
Đại Hán náo nhiệt nhất chính là con sông Xuân Thủy, hai bờ của con sông này ánh đèn sáng rực, có rất nhiều thuyền hoa du đãng trên sông, chính là nơi nữ tử trăng hoa tụ tập, những nhà quyền quý của Hán đô mỗi đêm đều tới đây tìm vui .
Ta nổi hứng, mướn một con thuyển gỗ ở bên bờ sông, cùng Đường Muội và Tiêu Tín cùng nhau du lịch trên sông Xuân Thủy .
Tác giả :
Thạch Chương Ngư