Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 216: Phẫn nộ (4)
Đi ra khỏi thư phòng, thấy Tiêu Tín đang ngồi trong hoa viên, ngơ ngác nhìn trăng sáng, ta đi tới ngồi xuốngbên cạnh hắn, hỏi :
"Thế nào? Nhớ phụ thân ngươi sao?"
Tiêu Tín lúc này mới phát giác ta phải đến, cuống quít hành lễ, nhưng bị ta kéo lại, nói :
"Ta và cha ngươi tình như huynh đệ, trong mắt ta, ngươi chẳng khác gì con cả. "
Tiêu Tín nói :
"Thuộc hạ không phải là đang nhớ phụ thân, mà đang nghĩ cách làm sao phá hỏng liên minh năm nước. "
Ta cười nói :
"Có một sổ việc chỉ dựa vào đầu óc thì không được, tính toán trước đương nhiên là trọng yếu, thế nhưng ứng biến mới là mấu chốt của vấn đề, cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt, bây giờ ta không nhìn thấy, nhưng mà ta tin tưởng rằng chúng ta nhất định hoàn thành được chuyện này. "
Tiêu Tín bỗng nhiên nói :
"Điện hạ lần này có mang Vương phi đi cùng không?"
Trong lòng ta ngơ ngác, từ trong mắt hắn ta nhận ra được sự lo lắng, chẳng nhẽ hắn có tình cảm với Lục Châu. Trong lòng ta rùng mình, nhưng bên ngoài lại mỉm cười :
"Đương nhiên ta phải mang nàng theo rồi, để nàng ở lại Khang đô thì sẽ tạo cơ hội cho người khác áp chế ta hay sao?"
Tiêu Tín cảm thán nói :
"Thật ra lần này điện hạ không nên mang theo vương phi tới đây. "
"Có ngươi và Đường Muội bên cạnh, đương nhiên là không có chuyện gì, mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường đó. "
Ta nhìn theo bóng lưng của Tiêu Tín không nhịn được phải nhíu mày, xem ra sau này không nên để hắn và Lục Châu tiếp xúc quá nhiều, tránh cho hắn có những suy nghĩ không an phận .
Có lẽ là do phát hiện bí mật của Tiêu Tín, chẳng biết ma xui quy khiến thế nào ta lại đi tới trước cửa phòng của Lục Châu, bên trong vẫn sáng đèn, xem ra nàng vẫn chưa ngủ. Ta cưới nàng đã được một năm rồi, nhưng mà vẫn giữ vững lễ nghi, chưa cùng nàng viên phòng .
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, ta có chút hối hận, hôm nay làm sao vậy, mình lại vì một đứa bé mà khẩn trương tới như vậy, nghĩ tới đây, ta không khỏi nở nụ cười khổ .
Lúc ta đang muốn rời đi, Thác Bạt Lục Châu lại mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đứng ngoài là ta, nàng hơi cảm kinh ngạc nói :
"Đã trễ thế này, ngươi còn chưa đi nghỉ hay sao?"
Ta cười nói :
"Có lẽ là ngày mai sẽ phải rời khỏi Đại Khang, nên trong lòng có một số suy nghĩ không yên. "
Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu lưu chuyển nói :
"Có chuyện gì?"
Ta ha hả cười nói :
"Bây giờ lại không có chuyện gì, nàng đi ngủ đi, ta về. "
Thác Bạt Lục Châu gọi ta nói :
"Ta cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài trò chuyện được không. "
Ta gật đầu .
Thác Bạt Lục Châu thản nhiên cười, đáng yêu vô cùng, nàng xoay người lấy thêm một cái áo khoác ngoài màu hảng nhạt, cầm một cái đèn cung đình, rón rén đi ra .
Nàng chỉ tay về phía hoa viên nói :
"Chúng ta đi xem Hoa nhi đã nở chưa. "
Ta không khỏi mỉm cười, nàng rốt cuộc vẫn còn con nít, nếu nàng có hứng thú như vậy, thì ta đi cùng nàng cũng không sao .
Đêm đã khuya, ánh trăng như một dải lụa mỏng, những đóa hoa hồng tía giống như được phủ sương phù, màu sắc tuy rằng rất đẹp, nhưng lại có phần mờ ảo . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Gió đêm phất phơ, đưa mùi thơm ngát vào tận trong lòng người, ta và Thác Bạt Lục Châu ngồi ở trên ghế gỗ ngắm hoa .
Lục Châu nói :
"Bắc Hồ chúng ta không có trung thu. "
Ta hứng thú nói :
"Khi nào gia đình của nàng đoàn tụ?"
Lục Châu nói :
"Phụ hãn của chúng ta khác phụ hoàng của ngươi, tính khí của người tuy rằng không tốt, thế nhưng chỉ cần có thời gian là người đều triệu tập con cháu tới gặp mặt, chỉ là. .. "
Trong đôi mắt sáng của Lục Châu đã có hai giọt lệ :
"Từ khi ta gả vào Đại Khang chưa được gặp người. .. "
Ta móc khăn cẩm, yêu thương lau đi giọt lệ của nàng .
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Ta biết ngươi là người tốt, vẫn rất quan tâm ta, nhưng mà ta không thể làm một thê tử hợp cách được. "
Ta cười nói :
"Nàng đã làm rất tốt. "
Lục Châu lắc đầu nói :
"Ta gả cho ngươi đã trên một năm rồi vậy mà vẫn chưa có hài tử, nếu như ở trong tộc, thì ta đã sớm bị trượng phu đuổi về nhà rồi. "
Ta ha hả cười nói :
"Chúng ta vẫn chưa cùng phòng, sao nàng có thể có hài nhi được chứ?"
Lục Châu nói :
"Thế nhưng mẫu phi đã từng nói qua, sau khi nam nữ kết hôn là sẽ có hài nhi. "
Ta thiếu chút nữa cười bể bụng, Lục Châu vẫn còn không biết chuyện nam nữ là như thế nào, nàng nghi hoặc nói :
"Ngươi cười cái gì?"
Ta cố nín cười nói :
"Giữa nam nữ phải ngủ cùng một chỗ mới có hài nhi, ngươi đã hiểu ư?"
Lục Châu gật đầu tỏ vẻ hiểu, nói :
"Khó trách ta không có hài nhi, hóa ra là chúng ta ít ngủ chung một chỗ. "
Ta mở lớn hai mắt, hóa ra tiểu nha đầu này vẫn chưa hiểu được rõ ràng, ta mỉm cười nói :
"Chờ nàng lớn hơn chút nữa, thì tự nhiên sẽ hiểu được chuyện này. "
Lục Châu nói :
"Ta tuy rằng còn ít tuổi, nhưng dù sao cũng là thê tử của ngươi, có điều gì thì ngươi trực tiếp nói với ta, cần gì phải giấu diếm như vậy. "
Ta gãi gãi đầu nói :
"Chuyện này cần phải làm. .. "
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Vậy ngươi làm cho ta xem đi!"
"Thế nào? Nhớ phụ thân ngươi sao?"
Tiêu Tín lúc này mới phát giác ta phải đến, cuống quít hành lễ, nhưng bị ta kéo lại, nói :
"Ta và cha ngươi tình như huynh đệ, trong mắt ta, ngươi chẳng khác gì con cả. "
Tiêu Tín nói :
"Thuộc hạ không phải là đang nhớ phụ thân, mà đang nghĩ cách làm sao phá hỏng liên minh năm nước. "
Ta cười nói :
"Có một sổ việc chỉ dựa vào đầu óc thì không được, tính toán trước đương nhiên là trọng yếu, thế nhưng ứng biến mới là mấu chốt của vấn đề, cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt, bây giờ ta không nhìn thấy, nhưng mà ta tin tưởng rằng chúng ta nhất định hoàn thành được chuyện này. "
Tiêu Tín bỗng nhiên nói :
"Điện hạ lần này có mang Vương phi đi cùng không?"
Trong lòng ta ngơ ngác, từ trong mắt hắn ta nhận ra được sự lo lắng, chẳng nhẽ hắn có tình cảm với Lục Châu. Trong lòng ta rùng mình, nhưng bên ngoài lại mỉm cười :
"Đương nhiên ta phải mang nàng theo rồi, để nàng ở lại Khang đô thì sẽ tạo cơ hội cho người khác áp chế ta hay sao?"
Tiêu Tín cảm thán nói :
"Thật ra lần này điện hạ không nên mang theo vương phi tới đây. "
"Có ngươi và Đường Muội bên cạnh, đương nhiên là không có chuyện gì, mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường đó. "
Ta nhìn theo bóng lưng của Tiêu Tín không nhịn được phải nhíu mày, xem ra sau này không nên để hắn và Lục Châu tiếp xúc quá nhiều, tránh cho hắn có những suy nghĩ không an phận .
Có lẽ là do phát hiện bí mật của Tiêu Tín, chẳng biết ma xui quy khiến thế nào ta lại đi tới trước cửa phòng của Lục Châu, bên trong vẫn sáng đèn, xem ra nàng vẫn chưa ngủ. Ta cưới nàng đã được một năm rồi, nhưng mà vẫn giữ vững lễ nghi, chưa cùng nàng viên phòng .
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, ta có chút hối hận, hôm nay làm sao vậy, mình lại vì một đứa bé mà khẩn trương tới như vậy, nghĩ tới đây, ta không khỏi nở nụ cười khổ .
Lúc ta đang muốn rời đi, Thác Bạt Lục Châu lại mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đứng ngoài là ta, nàng hơi cảm kinh ngạc nói :
"Đã trễ thế này, ngươi còn chưa đi nghỉ hay sao?"
Ta cười nói :
"Có lẽ là ngày mai sẽ phải rời khỏi Đại Khang, nên trong lòng có một số suy nghĩ không yên. "
Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu lưu chuyển nói :
"Có chuyện gì?"
Ta ha hả cười nói :
"Bây giờ lại không có chuyện gì, nàng đi ngủ đi, ta về. "
Thác Bạt Lục Châu gọi ta nói :
"Ta cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài trò chuyện được không. "
Ta gật đầu .
Thác Bạt Lục Châu thản nhiên cười, đáng yêu vô cùng, nàng xoay người lấy thêm một cái áo khoác ngoài màu hảng nhạt, cầm một cái đèn cung đình, rón rén đi ra .
Nàng chỉ tay về phía hoa viên nói :
"Chúng ta đi xem Hoa nhi đã nở chưa. "
Ta không khỏi mỉm cười, nàng rốt cuộc vẫn còn con nít, nếu nàng có hứng thú như vậy, thì ta đi cùng nàng cũng không sao .
Đêm đã khuya, ánh trăng như một dải lụa mỏng, những đóa hoa hồng tía giống như được phủ sương phù, màu sắc tuy rằng rất đẹp, nhưng lại có phần mờ ảo . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Gió đêm phất phơ, đưa mùi thơm ngát vào tận trong lòng người, ta và Thác Bạt Lục Châu ngồi ở trên ghế gỗ ngắm hoa .
Lục Châu nói :
"Bắc Hồ chúng ta không có trung thu. "
Ta hứng thú nói :
"Khi nào gia đình của nàng đoàn tụ?"
Lục Châu nói :
"Phụ hãn của chúng ta khác phụ hoàng của ngươi, tính khí của người tuy rằng không tốt, thế nhưng chỉ cần có thời gian là người đều triệu tập con cháu tới gặp mặt, chỉ là. .. "
Trong đôi mắt sáng của Lục Châu đã có hai giọt lệ :
"Từ khi ta gả vào Đại Khang chưa được gặp người. .. "
Ta móc khăn cẩm, yêu thương lau đi giọt lệ của nàng .
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Ta biết ngươi là người tốt, vẫn rất quan tâm ta, nhưng mà ta không thể làm một thê tử hợp cách được. "
Ta cười nói :
"Nàng đã làm rất tốt. "
Lục Châu lắc đầu nói :
"Ta gả cho ngươi đã trên một năm rồi vậy mà vẫn chưa có hài tử, nếu như ở trong tộc, thì ta đã sớm bị trượng phu đuổi về nhà rồi. "
Ta ha hả cười nói :
"Chúng ta vẫn chưa cùng phòng, sao nàng có thể có hài nhi được chứ?"
Lục Châu nói :
"Thế nhưng mẫu phi đã từng nói qua, sau khi nam nữ kết hôn là sẽ có hài nhi. "
Ta thiếu chút nữa cười bể bụng, Lục Châu vẫn còn không biết chuyện nam nữ là như thế nào, nàng nghi hoặc nói :
"Ngươi cười cái gì?"
Ta cố nín cười nói :
"Giữa nam nữ phải ngủ cùng một chỗ mới có hài nhi, ngươi đã hiểu ư?"
Lục Châu gật đầu tỏ vẻ hiểu, nói :
"Khó trách ta không có hài nhi, hóa ra là chúng ta ít ngủ chung một chỗ. "
Ta mở lớn hai mắt, hóa ra tiểu nha đầu này vẫn chưa hiểu được rõ ràng, ta mỉm cười nói :
"Chờ nàng lớn hơn chút nữa, thì tự nhiên sẽ hiểu được chuyện này. "
Lục Châu nói :
"Ta tuy rằng còn ít tuổi, nhưng dù sao cũng là thê tử của ngươi, có điều gì thì ngươi trực tiếp nói với ta, cần gì phải giấu diếm như vậy. "
Ta gãi gãi đầu nói :
"Chuyện này cần phải làm. .. "
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Vậy ngươi làm cho ta xem đi!"
Tác giả :
Thạch Chương Ngư