[Tầm Công Ký] Lương Thê Hiền Phụ
Chương 9: Làm khó dễ
anh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ thầm ghi nhớ, sau này sẽ điều tra sau, chuyện quan trọng trước mắt là tìm được con trai, còn những thứ khác… Anh liếc mắt nhìn cậu.Cho cậu ta nhận một chút khổ sở, để xem cậu ta còn giả vờ đến khi nào.
Anh lái xe đưa cậu đến trước một căn hộ cấp bốn ở ngoại ô. Hai người xuống xe, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi lại đưa mắt nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu.
Tần Dữ Hào không quan tâm tới biểu hiện đó của cậu, giơ tay chỉ vào chiếc xe bán tải gần đó, nói: “Có thấy chiếc xe kia không? Công việc của cậu là chuyển những món đồ để sẵn ở phòng khách lên chiếc xe đó, làm xong tới gặp tôi lấy tiền.”
Cậu nhìn nhìn chiếc xe bán tải, rồi quay sang hỏi anh: “Chỉ có mình tôi thôi sao?”
“Đương nhiên, một mình cậu làm thì tiền càng nhiều, bao nhiêu đồ đó năm triệu, thế nào?”
Năm triệu? Gần bằng một tháng mình làm chuyển đồ trong siêu thị rồi, mà cái này chỉ có một ngày…
Cắn răng gật đầu một cái thật mạng, cậu nói: “Tôi có thể làm được!”
Nói xong, cậu đi vào trong, ôm một thùng đồ đi ra, thùng đồ có vẻ nặng, nên bước chân của cậu hỏi chao đảo một cái, nhưng rất nhanh nó đã yên vị trên xe.
Mặt trời gần chiều vào mùa hè vô cùng chói chang, ánh nắng gắt chiếu xuống gần bốn mươi độ, xung quanh không có chút gió nào.
Chuyển được một nửa, cổ họng của cậu đã bắt đầu cháy khô, hai má đỏ ứng vì bị nắng chiếu, mồ hôi thấm ướt cả một mảng áo.
Động tác di chuyển của cậu chậm dần, hơi thở càng thêm gấp gáp.
Chuyển được hơn phân nửa thùng đồ, cậu vịn vào thành xe, thở dốc.
Tần Dữ Hào đứng bên cạnh quan sát, nghi hoặc trong lòng càng tăng thêm.
Cậu ta thật sự đang cố gắng làm việc, hơn nữa còn rất chăm chỉ.
Thật sự không nhớ anh sao? Thật sự đang nuôi con nhỏ?
Chỉ mới một tháng, cậu ta có thể thay đổi nhanh đến vậy à?
…
‘Đi làm? Tại sao tôi phải đi làm? Chương gia sớm muộn gì cũng có một phần của tôi, cho tôi ăn cả đời không hết, cần gì phải đi làm công việc nhàm chán đó chứ.’
‘Bà già chết tiệt, dám quét rác vào chân tôi, bà chán sống rồi hả?’
‘Gọi bọn khuân vác thấp hèn đó cút nhanh lên, bổn thiếu gia tâm trạng không tốt, đuổi hết đi.’
***
Dọn xong đống đồ to, Chương Sở Kha ngồi bệch xuống bậc thềm, đặt tay lên ngực điều chỉnh hơi thở.
Đưa tay móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thời gian thì thấy chỉ mới 4 giờ hơn, nếu bây giờ chạy đến trường dạy trẻ thì cũng chỉ trễ mấy phút.
Gắng gượng đứng thẳng người lên, đi về phía Tần Dữ Hào, mở miệng nói: “Ngài Tần, tôi đã chuyển xong rồi, có phải nên…”
Tần Dữ Hào nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, rồi lại nhìn đôi môi đã hơi tái đi của cậu, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thương tiếc quái dị.
Dời đi tầm mắt của mình, anh móc ví tiền từ trong túi ra, đưa cho cậu một xấp tiền nói: “Đây là tiền công chủ nhà nhờ tôi đưa cho cậu, trong đó còn có thêm tiền thưởng.”
Chương Sở Kha đưa tay ra nhận lấy, anh nhìn thấy trên tay cậu có vài chỗ đã bị xây xát, còn bị nổi bọng nước, trong lòng liền mạnh mẽ bị nhéo một cái.
“Tôi đưa cậu về.” Anh lên tiếng nói.
Chương Sở Kha khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần đâu, tôi có thể tự đón xe về được…” Ngừng một chút, cậu lấy từ trong túi tờ hóa đơn mua hàng ra, ghi số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho anh.
“Đây là số điện thoại của tôi, sau này ngài có cần người chuyển đồ cứ gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ tới làm.”
Tần Dữ Hào đưa tay nhận lấy, thiếu niên gật đầu chào anh một cái rồi xoay người rời đi.
Cầm tờ giấy hóa đơn trên tay, anh thấy trong đó chỉ mua một món đồ chơi mô hình thịnh hành, chắc là mua cho đứa bé kia.
Nhìn dãy số ghi trên tờ giấy một hồi, vò nát rồi quăng đi.
Không cần thiết!
***
Đón con về nhà, Chương Sở Kha đặt bé lên sô pha, đưa túi xách cho bé.
Bé Thiên Bảo nghi hoặc nhận lấy túi xách, nhưng khi nhìn vào bên trong thì hai mắt lập tức sáng lên.
Nhanh chóng lấy hộp chứa transformer ra, ôm vào lòng, trên mặt hiện đầy vẻ vui mừng.
“Cám ơn ba ba…” Đứa nhỏ tiến tới hôn lên má cậu một cái.
Chương Sở Kha mỉm cười xoa đầu bé, “Được rồi, con ngồi ở đây chơi đi, ba vào làm đồ ăn.
Chương Sở Kha đi vào trong phòng bếp, vừa mới vào tới cửa, dưới chân bỗng lảo đảo một cái, đầu óc quay cuồng.
Cậu men theo vách tường ngồi xuống bàn ăn, một tay chống đỡ trán.
Có thể hôm nay làm dưới trời nắng quá lâu, bị say nắng rồi.
Cơ thể của mình quá yếu ớt, làm thêm nhiều lần nữa, có lẽ sẽ cải thiện.
…
Ngày hôm sau, Chương Sở Kha vẫn đi làm như bình thường, nhưng đầu vẫn có chút choáng.
Cố nén khó chịu trong người, Chương Sở Kha tiếp tục làm công việc của mình.
Nhưng hôm nay, quản lý khu vực lại đến chỗ cậu, gọi cậu ra cổng sau chuyển đồ. Nói là bên đó đang thiếu người, muốn cậu chuyển sang đó làm.
Nghe vậy, cậu có chút do dự, cái này không nằm trong thỏa thuận ban đầu mà.
Quản lý thấy vậy liền dọa sẽ cho nghỉ, nếu cậu không làm theo lệnh của cấp trên, Chương Sở Kha đang cần công việc này, cho nên hoảng sợ lập tức đồng ý, ngoan ngoãn đi theo quản lý ra cửa sau chuyển đồ.
Vị quản lý kia nhìn dáng vẻ gầy yếu của cậu liền nghi hoặc không thôi, không hiểu tại sao cấp trên lại ra chỉ thị như vậy. Chẳng lẽ chàng trai này đắc tội phải nhân vật lớn?
Quả thật, chuyện này là do Tần Dữ Hào anh sắp đặt, mục đích chỉ vì muốn nhìn thấy thái độ chống đối của cậu, thậm chí còn muốn nhìn thấy cậu tức giận đánh người, nhưng thật không ngờ cậu nhóc này không những không tỏ thái độ, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe theo, chấp nhận bị đưa đi chuyển đồ dưới cái nắng gắt giữa trưa của mùa hè.
Vốn đã không khỏe, bây giờ lại hoạt động liên tục dưới trời nắng, khiến đầu của cậu đau như muốn nứt ra, hai chân dần dần trở nên mềm nhũn.
Cũng may lúc cậu đi ra thì cũng đã sắp tới giờ nghỉ trưa, cậu ngồi bệch trong một góc, uống một ngụm nước suối để đầu óc tỉnh táo hơn.
Lúc này, di động trong túi của cậu rung lên, cậu mở lên xem thì thấy là thông báo cuộc gọi nhỡ.
Là cô Nguyễn gọi đến từ ba mươi phút trước, đã gọi liên tục mười mấy cuộc. Cậu vội vàng bấm số gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh đã tiếp máy.
“Cô Nguyễn, bé Thiên Bảo có gì sao?”
“Cái gì? Thằng bé nhập viện?”
“Được, được, tôi đến ngay, tôi đến ngay.”
Chương Sở Kha gấp gáp thu dọn đồ đạc, chạy tới chỗ quản lý, khẩn khoản nói: “Con tôi nhập viện rồi, tôi phải đến ngay, hôm nay, hôm nay có thể để tôi sớm về được không?”
Quản lý nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu, trong lòng cũng có mấy phần tin tưởng, nhưng cấp trên đã truyền lệnh xuống phải bắt cậu nhóc này làm cho xong, ông không thể trái lệnh.
“Không được, cậu còn trẻ như vậy, nói có có con nhỏ ai tin chứ, mau quay lại làm việc đi, nếu không cậu sẽ bị ghi điểm xấu đó.”
“Vậy tôi không làm nữa, coi như, coi như hôm nay tôi làm không công, con tôi thật sự nhập viện rồi, tôi phải đến bệnh viện ngay, xin lỗi quản lý.”
Nói xong, cậu liền xoay người chạy nhanh ra ngoài, đón xe rời đi.
Đứng ở đằng xa, Tần Dữ Hào nhìn theo bóng lưng chạy nhanh ra ngoài của cậu, khóe môi hiện lên một nụ cười chế giễu.
Cuối cùng cũng không chịu nổi, bỏ việc rồi à?
…
‘Cậu Chương, con tôi đang nhập viện, nó bị bệnh tim bẩm sinh, tôi không thể mất công việc này được, van xin cậu mà.’
‘Cậu Chương, tôi thật sự rất cần công việc này, xin cậu cho tôi ở lại làm có được không?”
‘Tại mày, tại mày mà con tao chết, lòng dạ mày độc ác như vậy, chắc chắn sẽ gặp quá báo, ông trời sẽ trừng phạt mày.’
‘Tao có làm ma cũng không tha cho mày, tao nguyền rủa mày tuyệt tử tuyệt tôn, chết không có chỗ chôn..’
Anh lái xe đưa cậu đến trước một căn hộ cấp bốn ở ngoại ô. Hai người xuống xe, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi lại đưa mắt nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu.
Tần Dữ Hào không quan tâm tới biểu hiện đó của cậu, giơ tay chỉ vào chiếc xe bán tải gần đó, nói: “Có thấy chiếc xe kia không? Công việc của cậu là chuyển những món đồ để sẵn ở phòng khách lên chiếc xe đó, làm xong tới gặp tôi lấy tiền.”
Cậu nhìn nhìn chiếc xe bán tải, rồi quay sang hỏi anh: “Chỉ có mình tôi thôi sao?”
“Đương nhiên, một mình cậu làm thì tiền càng nhiều, bao nhiêu đồ đó năm triệu, thế nào?”
Năm triệu? Gần bằng một tháng mình làm chuyển đồ trong siêu thị rồi, mà cái này chỉ có một ngày…
Cắn răng gật đầu một cái thật mạng, cậu nói: “Tôi có thể làm được!”
Nói xong, cậu đi vào trong, ôm một thùng đồ đi ra, thùng đồ có vẻ nặng, nên bước chân của cậu hỏi chao đảo một cái, nhưng rất nhanh nó đã yên vị trên xe.
Mặt trời gần chiều vào mùa hè vô cùng chói chang, ánh nắng gắt chiếu xuống gần bốn mươi độ, xung quanh không có chút gió nào.
Chuyển được một nửa, cổ họng của cậu đã bắt đầu cháy khô, hai má đỏ ứng vì bị nắng chiếu, mồ hôi thấm ướt cả một mảng áo.
Động tác di chuyển của cậu chậm dần, hơi thở càng thêm gấp gáp.
Chuyển được hơn phân nửa thùng đồ, cậu vịn vào thành xe, thở dốc.
Tần Dữ Hào đứng bên cạnh quan sát, nghi hoặc trong lòng càng tăng thêm.
Cậu ta thật sự đang cố gắng làm việc, hơn nữa còn rất chăm chỉ.
Thật sự không nhớ anh sao? Thật sự đang nuôi con nhỏ?
Chỉ mới một tháng, cậu ta có thể thay đổi nhanh đến vậy à?
…
‘Đi làm? Tại sao tôi phải đi làm? Chương gia sớm muộn gì cũng có một phần của tôi, cho tôi ăn cả đời không hết, cần gì phải đi làm công việc nhàm chán đó chứ.’
‘Bà già chết tiệt, dám quét rác vào chân tôi, bà chán sống rồi hả?’
‘Gọi bọn khuân vác thấp hèn đó cút nhanh lên, bổn thiếu gia tâm trạng không tốt, đuổi hết đi.’
***
Dọn xong đống đồ to, Chương Sở Kha ngồi bệch xuống bậc thềm, đặt tay lên ngực điều chỉnh hơi thở.
Đưa tay móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thời gian thì thấy chỉ mới 4 giờ hơn, nếu bây giờ chạy đến trường dạy trẻ thì cũng chỉ trễ mấy phút.
Gắng gượng đứng thẳng người lên, đi về phía Tần Dữ Hào, mở miệng nói: “Ngài Tần, tôi đã chuyển xong rồi, có phải nên…”
Tần Dữ Hào nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, rồi lại nhìn đôi môi đã hơi tái đi của cậu, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thương tiếc quái dị.
Dời đi tầm mắt của mình, anh móc ví tiền từ trong túi ra, đưa cho cậu một xấp tiền nói: “Đây là tiền công chủ nhà nhờ tôi đưa cho cậu, trong đó còn có thêm tiền thưởng.”
Chương Sở Kha đưa tay ra nhận lấy, anh nhìn thấy trên tay cậu có vài chỗ đã bị xây xát, còn bị nổi bọng nước, trong lòng liền mạnh mẽ bị nhéo một cái.
“Tôi đưa cậu về.” Anh lên tiếng nói.
Chương Sở Kha khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần đâu, tôi có thể tự đón xe về được…” Ngừng một chút, cậu lấy từ trong túi tờ hóa đơn mua hàng ra, ghi số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho anh.
“Đây là số điện thoại của tôi, sau này ngài có cần người chuyển đồ cứ gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ tới làm.”
Tần Dữ Hào đưa tay nhận lấy, thiếu niên gật đầu chào anh một cái rồi xoay người rời đi.
Cầm tờ giấy hóa đơn trên tay, anh thấy trong đó chỉ mua một món đồ chơi mô hình thịnh hành, chắc là mua cho đứa bé kia.
Nhìn dãy số ghi trên tờ giấy một hồi, vò nát rồi quăng đi.
Không cần thiết!
***
Đón con về nhà, Chương Sở Kha đặt bé lên sô pha, đưa túi xách cho bé.
Bé Thiên Bảo nghi hoặc nhận lấy túi xách, nhưng khi nhìn vào bên trong thì hai mắt lập tức sáng lên.
Nhanh chóng lấy hộp chứa transformer ra, ôm vào lòng, trên mặt hiện đầy vẻ vui mừng.
“Cám ơn ba ba…” Đứa nhỏ tiến tới hôn lên má cậu một cái.
Chương Sở Kha mỉm cười xoa đầu bé, “Được rồi, con ngồi ở đây chơi đi, ba vào làm đồ ăn.
Chương Sở Kha đi vào trong phòng bếp, vừa mới vào tới cửa, dưới chân bỗng lảo đảo một cái, đầu óc quay cuồng.
Cậu men theo vách tường ngồi xuống bàn ăn, một tay chống đỡ trán.
Có thể hôm nay làm dưới trời nắng quá lâu, bị say nắng rồi.
Cơ thể của mình quá yếu ớt, làm thêm nhiều lần nữa, có lẽ sẽ cải thiện.
…
Ngày hôm sau, Chương Sở Kha vẫn đi làm như bình thường, nhưng đầu vẫn có chút choáng.
Cố nén khó chịu trong người, Chương Sở Kha tiếp tục làm công việc của mình.
Nhưng hôm nay, quản lý khu vực lại đến chỗ cậu, gọi cậu ra cổng sau chuyển đồ. Nói là bên đó đang thiếu người, muốn cậu chuyển sang đó làm.
Nghe vậy, cậu có chút do dự, cái này không nằm trong thỏa thuận ban đầu mà.
Quản lý thấy vậy liền dọa sẽ cho nghỉ, nếu cậu không làm theo lệnh của cấp trên, Chương Sở Kha đang cần công việc này, cho nên hoảng sợ lập tức đồng ý, ngoan ngoãn đi theo quản lý ra cửa sau chuyển đồ.
Vị quản lý kia nhìn dáng vẻ gầy yếu của cậu liền nghi hoặc không thôi, không hiểu tại sao cấp trên lại ra chỉ thị như vậy. Chẳng lẽ chàng trai này đắc tội phải nhân vật lớn?
Quả thật, chuyện này là do Tần Dữ Hào anh sắp đặt, mục đích chỉ vì muốn nhìn thấy thái độ chống đối của cậu, thậm chí còn muốn nhìn thấy cậu tức giận đánh người, nhưng thật không ngờ cậu nhóc này không những không tỏ thái độ, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe theo, chấp nhận bị đưa đi chuyển đồ dưới cái nắng gắt giữa trưa của mùa hè.
Vốn đã không khỏe, bây giờ lại hoạt động liên tục dưới trời nắng, khiến đầu của cậu đau như muốn nứt ra, hai chân dần dần trở nên mềm nhũn.
Cũng may lúc cậu đi ra thì cũng đã sắp tới giờ nghỉ trưa, cậu ngồi bệch trong một góc, uống một ngụm nước suối để đầu óc tỉnh táo hơn.
Lúc này, di động trong túi của cậu rung lên, cậu mở lên xem thì thấy là thông báo cuộc gọi nhỡ.
Là cô Nguyễn gọi đến từ ba mươi phút trước, đã gọi liên tục mười mấy cuộc. Cậu vội vàng bấm số gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh đã tiếp máy.
“Cô Nguyễn, bé Thiên Bảo có gì sao?”
“Cái gì? Thằng bé nhập viện?”
“Được, được, tôi đến ngay, tôi đến ngay.”
Chương Sở Kha gấp gáp thu dọn đồ đạc, chạy tới chỗ quản lý, khẩn khoản nói: “Con tôi nhập viện rồi, tôi phải đến ngay, hôm nay, hôm nay có thể để tôi sớm về được không?”
Quản lý nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu, trong lòng cũng có mấy phần tin tưởng, nhưng cấp trên đã truyền lệnh xuống phải bắt cậu nhóc này làm cho xong, ông không thể trái lệnh.
“Không được, cậu còn trẻ như vậy, nói có có con nhỏ ai tin chứ, mau quay lại làm việc đi, nếu không cậu sẽ bị ghi điểm xấu đó.”
“Vậy tôi không làm nữa, coi như, coi như hôm nay tôi làm không công, con tôi thật sự nhập viện rồi, tôi phải đến bệnh viện ngay, xin lỗi quản lý.”
Nói xong, cậu liền xoay người chạy nhanh ra ngoài, đón xe rời đi.
Đứng ở đằng xa, Tần Dữ Hào nhìn theo bóng lưng chạy nhanh ra ngoài của cậu, khóe môi hiện lên một nụ cười chế giễu.
Cuối cùng cũng không chịu nổi, bỏ việc rồi à?
…
‘Cậu Chương, con tôi đang nhập viện, nó bị bệnh tim bẩm sinh, tôi không thể mất công việc này được, van xin cậu mà.’
‘Cậu Chương, tôi thật sự rất cần công việc này, xin cậu cho tôi ở lại làm có được không?”
‘Tại mày, tại mày mà con tao chết, lòng dạ mày độc ác như vậy, chắc chắn sẽ gặp quá báo, ông trời sẽ trừng phạt mày.’
‘Tao có làm ma cũng không tha cho mày, tao nguyền rủa mày tuyệt tử tuyệt tôn, chết không có chỗ chôn..’
Tác giả :
Phương Mộc Đản