[Tầm Công Ký] Lương Thê Hiền Phụ
Chương 1: Mở đầu
Ý thức của Chương Sở Kha rơi vào một vùng tối tăm, mọi thứ xung quanh giống như đang đè nén lại, y không thể cảm nhận được hơi thở của mình, cũng không cảm nhận được cơ thể của bản thân, mọi thứ ở bên ngoài đã hoàn toàn bị bóng tối thôn tính. Trong đầu y đứt quãng hiện lên từng đợt từng đợt ký ức, những chuyện đã xảy ra trước kia đua nhau hiện ra trước mắt y.
“Kha Nhi, sau này lớn lên ta sẽ lấy đệ, sẽ đối xử với đệ thật tốt, sẽ yêu thương đệ đến suốt đời…”
“Kha Nhi, đệ thật xinh đẹp, sau chuyến buôn này trở về, ta sẽ thưa với phụ mẫu cưới đệ vào nhà, được không?”
…
“Chương Sở Kha a Chương Sở Kha, ngươi đúng là lẳng lơ thành thói, chỉ bị đưa đi một tháng, khi trở về đã mang theo một đứa nghiệt chủng trong bụng, còn nói là của ta? Ngươi muốn sinh nó ra sao? Được, để xem ngươi có thể giữ được nó bao lâu…”
“Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tìm một nơi hẻo lánh, đừng tìm tới đây nữa, thiếu gia đã mất lý trí, nếu còn chờ, đứa nhỏ này chỉ e sẽ không giữ được.”
“Ha ha, ngươi muốn chạy? Đừng mơ, phản bội, ngươi lại phản bội ta, rất đáng chết! Tên gian phu kia của ngươi đã bị ta gọt thành côn nhân rồi, nghiệt chủng kia cũng đừng mong sống sót!”
“Chương Sở Kha, ngươi biết không, thật ra ta mới chính là người mật báo, nhưng mà Vân Thiền Yến lại tin ta nha, bây giờ trong bụng ta cũng có một đứa nhỏ, nói nhỏ thôi, không phải con của hắn đâu, ha ha ha…”
Khung cảnh dừng lại ở hình ảnh một nữ nhân cười đến điên cuồng, sau đó, miệng y bị rót một chén thuốc đắng, bụng quặn đau dữ dội, máu chảy xuống bắp đùi lan khắp mặt đất, y có thể cảm nhận rõ ràng hài nhi đang dần dần rời khỏi mình, lửa nổi lên khắp nơi, ánh lửa hừng hực sáng cả một góc trời, một chút ý thức cuối cùng bị bóng tối cắn nuốt không còn một mảnh.
Vì sao?
Không phải đã nói sẽ yêu thương ta suốt đời sao?
Đứa nhỏ là cốt nhục của huynh mà, vì sao lại nhẫn tâm như vậy?
Ta… đã làm sai cái gì…? Có thể nói cho ta biết không? Ta chết một chút cũng không cam tâm…
Đột nhiên, một luồng sáng đánh thẳng vào cơ thể của cậu, đến khi mở mắt ra, cậu thấy cơ thể mình trở nên trong suốt, trôi lơ lửng trên không trung…
Trước mặt cậu hiện lên một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ… Đây là phủ đệ của Vân gia? Vì sao lại xơ xác tiêu điều thế này? Bá phụ bá mẫu, biểu đệ biểu muội đâu?
Chưa kịp tự hỏi xong, cơ thể đã bị kéo trôi đến từ đường, một bóng dáng cực kỳ quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Vân Thiền Yến đầu tóc bù xù, đầu đội khăn tang, cả người dơ bẩn, ngồi thất thần dốt giấy tiền vàng bạc ở trước từ đường.
Tim y khẽ run lên một cái, tại sao lại thế này? Vân gia đã xảy ra chuyện gì?
Cậu đưa mắt nhìn lên linh đường, lập tức trợn mắt không thể tin nhìn bốn bài vị đặt nơi đó.
Bá phụ bá mẫu biểu đệ biểu muội đã chết rồi sao? Lúc y mất, bọn họ vẫn đang sống rất tốt kia mà…
Mặc dù cả đời y rơi vào thảm kịch là do Vân Thiền Yến, nhưng từ nhỏ y đã mất hết phụ mẫu, được bá phụ bá mẫu cưu mang, dạy dỗ cẩn thận, không khác gì phụ mẫu tái sinh của y cả, y đã nghĩ nếu y không gả cho Vân Thiền Yến, không bị hắn giam lỏng, có lẽ bây giờ y đã phụng dưỡng bên cạnh bọn họ rồi. Cho dù y có oán giận Vân Thiền Yến đến thế nào đi nữa, trong lòng y vẫn luôn muốn Vân gia bình an, sống vui vẻ cả đời.
Nhưng bây giờ lại thành ra thế này, trước mắt chỉ còn lại một bãi tan hoang, không khí tang thương tản ra khắp nơi, trong tim trở nên đau đớn, một giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Vân Thiền Yến đang yên lặng đốt vàng giấy thì đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa bàn tay gầy đến chỉ còn xương run run sờ mặt mình, nơi đó vẫn còn vương một giọt nước…
“Là mọi người về thăm ta sao? Mọi người đã tha thứ cho ta rồi sao?”
Vân Thiền Yến đưa hai mắt vô thần nhìn lên linh đường, miệng lẩm bẩm nói.
Vừa dứt câu, cửa đột nhiên bị đá văng ra, một đám người tiến vào, trên mặt thiếu niên áo trắng ở giữa hiện rõ vẻ kiêu căng ác liệt.
Chương Sở Kha trợn mắt nhìn người kia, đây… đây không phải mình sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ta đã nói rồi mà, Vân gia này sớm muộn cũng bị ta san bằng, còn ngươi, chỉ là một con chuột chạy qua đường mà thôi.” Thiếu niên cười cợt nhìn chằm chằm Vân Thiền Yến.
Hai mắt của Vân Thiền Yến trở nên đỏ ngầu, căm giận nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nhưng hắn ta không thèm quan tâm tới, nụ cười trên môi càng thêm dữ tợn.
“Vân gia rơi vào kết cục này là do ngươi quá ngu ngốc, chỉ vì tình cảm riêng tư mà kéo cả gia tộc chôn cùng, ngươi mới chính là tội nhân thiên cổ đó…”
Dừng một chút, hắn ta nói tiếp: “Hây, ta và Lãng ca sắp thành hôn rồi, yên tâm, sau khi thành hôn ta sẽ đập bỏ toàn bộ phủ đệ này xây thành thanh lâu, sau đó đến lăng mộ của Vân gia ngươi, xây thành nhà xí có được không? Ha ha ha…”
Vân Thiền Yến cắn chặt răng lao về phía thiếu niên kia, nhưng đã bị mấy tên hộ vệ xung quanh giữ lấy, thiếu niên kia tiêu sái tiến tới gần, nâng mặt hắn lên, “Ngươi đừng trách ta, Vân gia các người ức hiếp ta bao năm nay thế nào, ta vẫn còn nhớ rất rõ, còn ngươi, ngươi vì ý muốn của bản thân mà bắt ta phải ở với ngươi, ta chỉ vì hạnh phúc của mình đấu tranh mà thôi, là Vân gia các ngươi nợ ta.”
“Ha ha ha… Vân gia ta nợ ngươi? Nếu không có phụ mẫu ta cưu mang ngươi, ngươi đã chết ở xó nào rồi, loại người vong ơn như ngươi, nhất định sẽ bị quả báo, ta sẽ không tha cho ngươi, không tha cho ngươi…”
Vân Thiền Yến điên cuồng gào lên, bất ngờ phun một ngụm máu ra ngoài.
Thiếu niên kia khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, bỏ lại một câu “Ta chờ” rồi dương dương tự đắc cười cợt dẫn người ra ngoài, mặc cho Vân Thiền Yến qùy ôm ngực trên mặt đất.
“Chương Sở Kha, ta sẽ không tha cho ngươi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cả đời ô nhục, chết trong đau đớn…”
“Vân Thiền Yến ta xin thề, nếu được làm lại lần nữa, ta sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi nữa, chính tay ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi… Chương Sở Kha…”
Nhìn ánh lửa cháy phừng phừng chôn vùi mọi thứ ở trước mặt, trong lòng Chương Sở Kha như tro tàn.
Hóa ra là vậy…
Đây là nợ kiếp trước của mình, kiếp này phải trả…
Cái giá là mạng sống của mình và hài nhi chưa chào đời…
Nhân quả báo ứng tuần hoàn, ai cũng không thoát được…
Đã vậy, coi như chúng ta đã không còn nợ nần gì nhau nữa, nếu có kiếp sau, cũng đừng nên gặp lại nhau…
Nếu có kiếp sau… Ta… chỉ muốn có một cuộc sống của riêng mình mà thôi.
“Kha Nhi, sau này lớn lên ta sẽ lấy đệ, sẽ đối xử với đệ thật tốt, sẽ yêu thương đệ đến suốt đời…”
“Kha Nhi, đệ thật xinh đẹp, sau chuyến buôn này trở về, ta sẽ thưa với phụ mẫu cưới đệ vào nhà, được không?”
…
“Chương Sở Kha a Chương Sở Kha, ngươi đúng là lẳng lơ thành thói, chỉ bị đưa đi một tháng, khi trở về đã mang theo một đứa nghiệt chủng trong bụng, còn nói là của ta? Ngươi muốn sinh nó ra sao? Được, để xem ngươi có thể giữ được nó bao lâu…”
“Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tìm một nơi hẻo lánh, đừng tìm tới đây nữa, thiếu gia đã mất lý trí, nếu còn chờ, đứa nhỏ này chỉ e sẽ không giữ được.”
“Ha ha, ngươi muốn chạy? Đừng mơ, phản bội, ngươi lại phản bội ta, rất đáng chết! Tên gian phu kia của ngươi đã bị ta gọt thành côn nhân rồi, nghiệt chủng kia cũng đừng mong sống sót!”
“Chương Sở Kha, ngươi biết không, thật ra ta mới chính là người mật báo, nhưng mà Vân Thiền Yến lại tin ta nha, bây giờ trong bụng ta cũng có một đứa nhỏ, nói nhỏ thôi, không phải con của hắn đâu, ha ha ha…”
Khung cảnh dừng lại ở hình ảnh một nữ nhân cười đến điên cuồng, sau đó, miệng y bị rót một chén thuốc đắng, bụng quặn đau dữ dội, máu chảy xuống bắp đùi lan khắp mặt đất, y có thể cảm nhận rõ ràng hài nhi đang dần dần rời khỏi mình, lửa nổi lên khắp nơi, ánh lửa hừng hực sáng cả một góc trời, một chút ý thức cuối cùng bị bóng tối cắn nuốt không còn một mảnh.
Vì sao?
Không phải đã nói sẽ yêu thương ta suốt đời sao?
Đứa nhỏ là cốt nhục của huynh mà, vì sao lại nhẫn tâm như vậy?
Ta… đã làm sai cái gì…? Có thể nói cho ta biết không? Ta chết một chút cũng không cam tâm…
Đột nhiên, một luồng sáng đánh thẳng vào cơ thể của cậu, đến khi mở mắt ra, cậu thấy cơ thể mình trở nên trong suốt, trôi lơ lửng trên không trung…
Trước mặt cậu hiện lên một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ… Đây là phủ đệ của Vân gia? Vì sao lại xơ xác tiêu điều thế này? Bá phụ bá mẫu, biểu đệ biểu muội đâu?
Chưa kịp tự hỏi xong, cơ thể đã bị kéo trôi đến từ đường, một bóng dáng cực kỳ quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Vân Thiền Yến đầu tóc bù xù, đầu đội khăn tang, cả người dơ bẩn, ngồi thất thần dốt giấy tiền vàng bạc ở trước từ đường.
Tim y khẽ run lên một cái, tại sao lại thế này? Vân gia đã xảy ra chuyện gì?
Cậu đưa mắt nhìn lên linh đường, lập tức trợn mắt không thể tin nhìn bốn bài vị đặt nơi đó.
Bá phụ bá mẫu biểu đệ biểu muội đã chết rồi sao? Lúc y mất, bọn họ vẫn đang sống rất tốt kia mà…
Mặc dù cả đời y rơi vào thảm kịch là do Vân Thiền Yến, nhưng từ nhỏ y đã mất hết phụ mẫu, được bá phụ bá mẫu cưu mang, dạy dỗ cẩn thận, không khác gì phụ mẫu tái sinh của y cả, y đã nghĩ nếu y không gả cho Vân Thiền Yến, không bị hắn giam lỏng, có lẽ bây giờ y đã phụng dưỡng bên cạnh bọn họ rồi. Cho dù y có oán giận Vân Thiền Yến đến thế nào đi nữa, trong lòng y vẫn luôn muốn Vân gia bình an, sống vui vẻ cả đời.
Nhưng bây giờ lại thành ra thế này, trước mắt chỉ còn lại một bãi tan hoang, không khí tang thương tản ra khắp nơi, trong tim trở nên đau đớn, một giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Vân Thiền Yến đang yên lặng đốt vàng giấy thì đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa bàn tay gầy đến chỉ còn xương run run sờ mặt mình, nơi đó vẫn còn vương một giọt nước…
“Là mọi người về thăm ta sao? Mọi người đã tha thứ cho ta rồi sao?”
Vân Thiền Yến đưa hai mắt vô thần nhìn lên linh đường, miệng lẩm bẩm nói.
Vừa dứt câu, cửa đột nhiên bị đá văng ra, một đám người tiến vào, trên mặt thiếu niên áo trắng ở giữa hiện rõ vẻ kiêu căng ác liệt.
Chương Sở Kha trợn mắt nhìn người kia, đây… đây không phải mình sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ta đã nói rồi mà, Vân gia này sớm muộn cũng bị ta san bằng, còn ngươi, chỉ là một con chuột chạy qua đường mà thôi.” Thiếu niên cười cợt nhìn chằm chằm Vân Thiền Yến.
Hai mắt của Vân Thiền Yến trở nên đỏ ngầu, căm giận nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nhưng hắn ta không thèm quan tâm tới, nụ cười trên môi càng thêm dữ tợn.
“Vân gia rơi vào kết cục này là do ngươi quá ngu ngốc, chỉ vì tình cảm riêng tư mà kéo cả gia tộc chôn cùng, ngươi mới chính là tội nhân thiên cổ đó…”
Dừng một chút, hắn ta nói tiếp: “Hây, ta và Lãng ca sắp thành hôn rồi, yên tâm, sau khi thành hôn ta sẽ đập bỏ toàn bộ phủ đệ này xây thành thanh lâu, sau đó đến lăng mộ của Vân gia ngươi, xây thành nhà xí có được không? Ha ha ha…”
Vân Thiền Yến cắn chặt răng lao về phía thiếu niên kia, nhưng đã bị mấy tên hộ vệ xung quanh giữ lấy, thiếu niên kia tiêu sái tiến tới gần, nâng mặt hắn lên, “Ngươi đừng trách ta, Vân gia các người ức hiếp ta bao năm nay thế nào, ta vẫn còn nhớ rất rõ, còn ngươi, ngươi vì ý muốn của bản thân mà bắt ta phải ở với ngươi, ta chỉ vì hạnh phúc của mình đấu tranh mà thôi, là Vân gia các ngươi nợ ta.”
“Ha ha ha… Vân gia ta nợ ngươi? Nếu không có phụ mẫu ta cưu mang ngươi, ngươi đã chết ở xó nào rồi, loại người vong ơn như ngươi, nhất định sẽ bị quả báo, ta sẽ không tha cho ngươi, không tha cho ngươi…”
Vân Thiền Yến điên cuồng gào lên, bất ngờ phun một ngụm máu ra ngoài.
Thiếu niên kia khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, bỏ lại một câu “Ta chờ” rồi dương dương tự đắc cười cợt dẫn người ra ngoài, mặc cho Vân Thiền Yến qùy ôm ngực trên mặt đất.
“Chương Sở Kha, ta sẽ không tha cho ngươi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cả đời ô nhục, chết trong đau đớn…”
“Vân Thiền Yến ta xin thề, nếu được làm lại lần nữa, ta sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi nữa, chính tay ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi… Chương Sở Kha…”
Nhìn ánh lửa cháy phừng phừng chôn vùi mọi thứ ở trước mặt, trong lòng Chương Sở Kha như tro tàn.
Hóa ra là vậy…
Đây là nợ kiếp trước của mình, kiếp này phải trả…
Cái giá là mạng sống của mình và hài nhi chưa chào đời…
Nhân quả báo ứng tuần hoàn, ai cũng không thoát được…
Đã vậy, coi như chúng ta đã không còn nợ nần gì nhau nữa, nếu có kiếp sau, cũng đừng nên gặp lại nhau…
Nếu có kiếp sau… Ta… chỉ muốn có một cuộc sống của riêng mình mà thôi.
Tác giả :
Phương Mộc Đản