Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 59
- À phục vụ. – Hằn vẫy tay gọi phục vụ - Đỗi dĩa.
- Vâng.
………….
- Ài, ăn xong rồi. Chúng ta đi đâu chơi nhỉ? – Kay lên tiếng.
- Xin lỗi tớ có việc rồi – Kin mỉm cười.
- Cái gì cơ? Nói lại coi – Kay nhăn mặt khó chịu.
- Ông già đang ở nhà. Vụ này còn chưa xong – Kin hất mặt sang Mi Lan. – Chuẩn bị còn một chuyến nữa – Cậu vờ mệt mỏi.
- Ờ, vậy đi đi . – Kay vẩy tay, không thèm nhìn hai người.
- Em chào anh chị ạ.
- Ừ. Hôm nay bữa ăn không được hoàn hảo. Xin lỗi em nhé.! – Kelly nhẹ giọng nói, cô cũng chỉ muốn Kin chú ý mình lần cuối trong ngày hôm nay
- Làm gì có ạ. Đồ ăn ngon lắm. Em mà ăn thì chỉ quan tâm đến ăn thôi ạ. Hì hì – Mi Lan gãi đầu cười tươi.
- Giọng nói của Mi Lan hay lắm. LẦn sau cứ nói thoải mái nhé. Đừng ngại~ - Sam vui vẻ nhìn Mi Lan.
- Dạ. Cảm ơn chị. – Mi Lan cúi đầu cảm ơn.
Còn nó và hắn thì vẫn khoanh tay thản nhiên không quan tâm, chẳng rằng một lời, tất cả biểu hiện đậm chất “ kiêu ngạo “ và “ lạnh lùng “
Mi Lan vừa chuẩn bị cùng Kin quay gót bước đi những tiếng bàn tán của một đám con gái ăn mặc hở hang, son phấn chát đầy mặt chỉ trỏ tiến gần đến.
- Ôi nhìn kìa. Con Mít đấy.
- Ái chà là nó sao? Sao nó lại ở đây? Nhìn kìa, toàn cành vàng lá ngọc của các tập đoàn đấy. Chắc lại ăn mót lấy tiền rồi.
- Thì đúng. Nó mót tiền của trai giỏi nhất mà.
- Trời ơi. Tưởng mình cao sang sao? Gái điếm sao có thể ngồi cùng họ chứ?
- Mà kìa. Không phải anh Ken, anh Kin , anh Kay với các tiểu thư mới về sao?
- Đúng rồi , là họ đấy. Các anh ấy chắc không biết thân phận của nó thôi.
- Ôi. Thật là đóng kịch giỏi quá. Ăn mót tiền của trai thì mới có thể trả nợ chứ.
Tiếng bàn tán cứ thế tiếp tục. Không khí im lặng bao trùm mọi người, bước chân của Kin và Mi Lan nặng trĩu không thể bước tiếp. Tay cậu vo thành nắm đầm tức giận. Mọi người không nói gì nhưng cũng nghe hết đoạn vừa rồi.
- Anh hai. Chị hai. – Một người con gái mới từ nhóm đó bước ra cúi đầu cung kính trước đám tụi nó.
Nó gật đầu, hỏi.
- Chuyện gì?
- Không có gì đâu chị. Em thấy anh chị nên qua chào hỏi. – Lina ( quản lý Bar Thiên Ưng )
- Vậy thì em đi dược rồi – Ken hờ hững khéo đuổi.
- Vâng. Em chào anh chị. – Lina quay đi. Cô cố tính khẽ va vào Mi Lan và Kin.
- A, anh ba. Mà … - Lina ngập ngừng nói tiếp – À , đây không phải Mít sao? Em không đến Bar làm còn ở đây làm gì?
Ai cũng nhận ra sự cố tình của Lina nhưng vẫn vờ như không. Kelly đập bàn đứng dậy.
- Lina, cô ấy làm gì ở Bar? Tại sao tên là Mít?
- Chị ba. Dạo này chị thiệt không đến Bar em đó nha.
- Trả lời chị - Mặt cô đột nhiên nghiêm túc đến lạnh lùng.
- Cô ta tên Mít vì mọi vấn đề cô ta đều ngốc trừ vấn đề…. – Lina đảo mắt một vòng vờ gượng gạo – à vấn đề nhạy cảm ấy. Cô ấy được anh Vicky được về. Là người nổi nhất và ai cũng đồng ý trả giá cao để cùng “ thực hiện “ đó chị.
Lần này là chính miệng Lina nói ra thì không ai còn có thể im lặng được nữa. Tuy Lina tính tình thủ đoạn, có chút chua ngoa nhưng làm ở Bar và là người của Devil Phong thì cái đó là điều quá bình thường, song đối với bề trên như tụi nó. Lina vô cùng kính trọng và tuyệt đối không bao giờ nói dối.
Sammy hất tung đĩa hoa quả, những quả ngọt mọng nước mới nhập khẩu rơi vãi lăn trên sàn nhà.
- Nổi nhất sao? Bảo sao Kin lại như vậy? Hơn tháng không gặp, quả thay đổi. Tôi vừa ngồi ăn cùng ai vậy? – Sam tức giận nói. Điều này không trách nhỏ được. Vốn là tiểu thư tập đoàn đá quý lớn nhất châu Á. Thời gian và lòng tự trọng quý hơn vàng ngọc. Muốn ngồi cùng, nói chuyện cùng nhỏ toàn tầm cỡ thiên kim thiếu gia của các tập đoàn quốc tế. Không những thế, nhìn cách ăn mặc và đi cùng Kin nên nhỏ không hỏi thân thế. Hóa ra nhỏ vừa ngồi cùng một con đáng dạng “ đàn bà “ sao? Nhìn cách Mi Lan thân mật cùng Kin nhỏ có chút không ưa rồi. Đây là đâu cơ chứ? Chả có chút trang trọng gì.
- Chị. Dù sao cũng là người của Bar mình. Chị đừng như vậy. – Lina lên tiếng xen chút giả tạo.
- Im Miệng. – Kay quát. – Tôi thực sự cũng không thể chịu nổi đấy. Về tắm cái đã. – nói xong cậu kéo tay Sam ra khỏi nhà hàng. Bao nhiêu người có quyền thế, bao nhiêu việc quan trọng cần làm hôm nay cậu gạt sang một bên, nể tình bạn bè lâu năm cậu đến xem Kin giới thiệu ai, không ngờ là loại như vậy.
- Loại gái chỉ biết đi cướp chồng người khác hay dùng sắc mót tiền phục vụ mục đích cá nhân thì không có kết quả tốt đẹp đâu. Tôi phải xem lại mình khi ngồi ăn cùng em cả buổi mà không nhìn ra. Mắt chị có vấn đề phải không Lina? – Kelly cầm túi xách mệt mỏi ra ngoài.
- Chị. Không phải vậy đâu. Mà là có người diễn xuất quá giỏi.
Cô dừng bước nói tiếp.
- Hôm nay tôi từ chối đi ăn cùng gia đình bữa tối duy nhất có đủ thành viên trong quý này vì một việc như vậy…. – Đôi mắt cô ủ rũ, cô nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Khi 3 người bỏ đi rồi, Ken khẽ gắt.
- LINA.
- Em biết rồi – Lina hiểu ý lập tức bước đi – Anh chị. Em thế nào anh chị chắc hiểu. Em chỉ không muốn anh chị phí thêm thời gian và bị lừa dối – Nói xong , Lina cúi đầu cùng đám con gái vừa rồi ra về.
- Em có muốn đi tắm không? – Ken nói xoáy, móc sâu vào tâm trạng hai người đang chôn chân tại chỗ.
- Không tắm được sao?
- Vậy chúng ta đi thôi. Trước khi bọn phóng viên đến.
Nó gật đầu, kiêu ngạo, không thèm liếc hai người kia, chỉ nhếch môi cười nhạt bỏ đi.
Khi không còn ai, những giọt nước mắt của Mi Lan mới tuôn trào ra. Cô rút bàn tay của mình khỏi Kin, lùi về phía sau mấy bước, rồi quỳ xuống. Kin gắt gỏng hét lên
- EM LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY. ANH SẼ GIẢI THÍCH. ĐỪNG QUAN TÂM
- Xin lỗi … xin lỗi anh. Em không chịu được.. em không thể quen được. .. em không thể .. không thể… em không muốn bị sỉ nhục thêm nữa … anh à – Nước mắt cô rơi lã chã ướt đẫm cả phần chân váy.
-ĐỨNG DẬY ĐI. EM ĐIÊN RỒI.
- Em không muốn làm ô sin nữa…. em không muốn anh bị hiểu lầm như vậy đâu. Em đã nói rồi mà. Em ở bên cạnh anh chẳng giúp gì cho anh cả. Em sẽ tự kiếm tiền. Em sẽ tự cứu mình. – Mi Lan nói xong đứng dậy rồi chạy thật nhanh bỏ đi. Cậu định đuổi theo nhưng chân cậu cứ tê cứng lại, bàn tay hụt hẫng nhìn thân hình nhỏ bé ấy trốn tránh khỏi nỗi sợ hãi.
Cậu nhếch mép, chưa bao giờ, cậu giữ được điều gì. Có lẽ, … chả có gì trên thế giới này … thuộc về cậu cả.
….
Câu lại lang thang trên đường phố với nỗi đau riêng mình.
Lạnh đêm vắng anh bơ vơ câu thề
Đớn đau hoà theo những nỗi nhớ
Tê buốt chát đắng trái tim anh
Nỗi đau dài thêm.
- Kin – Giọng nói phía trước khiến cậu ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt khẽ rung động ngạc nhiên. Cô từ từ bước đến, vòng tay ôm chặt cậu.
- Xin lỗi vì đã nói như vậy. Xin lỗi đã xúc phạm cô ấy. Tớ quá ích kỉ rồi – Cô mỉm cười khi được tựa vào lồng ngực vững chắc ấm áp của cậu.
- Cậu về đi.
- Xin lỗi.
- Cậu có lỗi gì sao?
Cô im lặng.
- Tớ mới có lỗi. Ngày hôm ấy, thật sự xin lỗi – Cậu đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.
- Cậu … thực sự thích nó sao? – Cô ngập ngừng bối rối hỏi.
- Tớ không biết. Chưa xác định – Cậu bật cười – Cậu thực sự tò mò à?
- Hà hà , chút thôi. Lúc này tớ nói vậy. Cậu thực sự không giận chứ?
- Tớ biết cậu không phải như vậy mà. – Cậu khẽ nhếch mép thích thú – Cậu … ghen phải không?
- HẢ? LÀM GÌ CÓ? SAO TỚ GHEN ĐƯỢC – Như sét đánh ngang tai, cô lập tức buông cậu ra , ngồi xuống ghế đá cạnh đó không dám nhìn thẳng vào cậu.
- Vậy là có rồi – Cậu ngồi xuồng cạnh cô, không chịu bỏ nụ cười trên môi làm cô càng ngại.
- Không có đâu à .
- Thích tớ rồi thì cứ nói =)) Mẹ tớ bảo nói dối là hư
- Cậu biết đùa từ lúc nào thế - Cô ngại ngùng nhéo tay cậu.
- À chắc từ lúc ấy. – Cậu thản nhiên nhìn ra phía hồ.
- Lúc ấy là lúc nào.
- Là cái lúc xung quanh … ui trời sao ta. Toàn là gái đẹp. Cô nào cũng đẹp. – Cậu vờ làm tâm hồn mơ mộng, sung sướng.
Cô nghiến răng , đạp mạnh vào người cậu.
- Ha ha , tớ đùa thôi. Không phải vậy đâu – cậu cười to rồi kéo cô vào lòng mình. Không gian im lặng tưởng chừng hạnh phúc, nhưng cậu lại có chút lo lắng cho Mi Lan, cậu muốn đi tìm cô. Làm gì có chuyện vừa hiểu lầm , đau đớn vậy mà giờ có thể bên cạnh người con gái khác được chứ. Cậu đâu phải thể loại đó. Kelly không ngốc đến nỗi không nhận ra chút gượng gạo trong cử chỉ và lời nòi của cậu. Cô nhắm mắt “ Kai, xin lỗi. Cho em ích kỷ một lần thôi “. Đau đớn phải chăng là hai người ngồi cạnh nhau mà nghĩ về hai người khác?
Khuôn mặt cậu không chút cảm xúc suy tư về bao điều. Đau đớn vì nó khiến cậu đủ mất niềm tin rồi. Một tháng chả là gì cho vấn đề quên đi cả. Khi muốn bảo vệ cô, muốn yêu cô thì cô từ bỏ, cô chỉ hướng về Kai. Khi Mi Lan xuất hiện thì cô lại đến bên cậu. Cậu đau đầu như muốn nổ tung. Cậu làm điều gì sai trái, tội lỗi mà cậu phải chịu cái cảm giác như cực hình vậy.Tình yêu thực sự là cái gì?
- Làm gì mà lâu thế? Thằng này biết đi trễ từ bao giờ vậy? – Kay nhìn đồng hồ, cau có nói.
- Nghe nói là dẫn người đặc biệt đến thêm nữa. Chắc có trò hay để xem – Sammy nháy mắt tươi cười nói.
- Chắc hay! – Ken chẹp miệng , vắt chân nhàn rỗi nâng ly rượu lên uống.
- Mà anh Kai không đến sao? Kelly khẽ hỏi.
- Nghe nói doanh thu giảm 0,3%, vừa nhậm thêm tập đoàn của mẹ nên không biết còn sống không nói gì bay qua đây – Kay liếc mắt hờ nhìn Kelly trả lời.
- Ừ, vậy à ? – Cô nhìn vô định ra ngoài mấp máy miệng nói.
- Vẫn còn sống chán đó. Cậu lo gì chứ? – Sammy hích vai cô.
- Ừ .. chắc vậy – Cô nhìn Sammy cười gượng.
- Thì đúng rồi. Bên cạnh anh Kai có tới 4 trợ thủ. Một người giỏi toàn diện, một người tính toán siêu việt, một người tốc độ siêu việt, một người thủ đoạn siêu việt. Sao mà chết được. Phải không? Hì – Sammy loạt một tràng rồi quay sang nở nụ cười với cô.
- Ừ - Cô cũng cười đáp lại, cảm giác thoải mái hơn hẳn.
- Tới rồi kìa! – Giọng nói điềm đạm, nhàn nhạt của Ken vang lên dập tắt cuộc nói chuyện của hai tiểu thư kia.
Tất cả ánh mắt thu về phía cặp đôi một mỹ nam , một mỹ nữ khoác tay nhau tiến vào. Mọi người trở lại trạng thái thường ngày như gặp đối tác, không ai cười nói.
- Thật tình xin lỗi, mình tới trễ - Kin mỉm cười hối lỗi.
- Cũng biết tới trễ đấy – Kay thản nhiên uống ly nước khẽ trách móc.
- Ài, mình xin lỗi rồi mà. À giới thiệu với mọi người – Cậu quay sang Mi Lan – Đây là Mi Lan.
- Chào mọi người. Em là Mi Lan. Rất vui được biết mọi người – Hôm nay Mi Lan mặc bộ đầm trắng tinh khôi, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ toát lên sự thanh khiết, nhẹ nhàng của cô.
- Ừ chào em – Sammy nở nụ cười đậm chất “ quý tộc “ – Mời em ngồi.
- Dạ .
Kin dịu dàng đẩy ghế cho Mi Lan. Lòng Kelly đột nhiên dâng trào cảm xúc gì đó. Một chút khó chịu, không thoải mái. Một chút thấy mình như bị bỏ rơi. Một chút … ghen tỵ. Nhưng cô lập tức phủ nhận và xóa bỏ nó ngay khi xuất hiện. Nhầm rồi. Đừng như vậy. Người cô yêu là Kai mà. Cô chỉ yêu Kai thôi. Dù anh có đối xử với cô thế nào thì lòng cô vẫn vậy. Cô không phải loại người thay lòng đổi dạ vậy đâu.
- Được rồi. Gọi món đi ha – Kay lên tiếng .
- Được – Mọi người đồng thanh chọn món trong Menu.
- Tuyệt quá. Toàn món em thích – Mi Lan cười tươi vui vẻ nhìn Kin.
- Vậy à? Thế thì em cứ thoải mái chọn đi. Miễn phí đấy. Ăn cho nhà ai đó phá sản cũng được. – Kin cũng dịu dàng đáp lại.
- Hà hà nếu vậy thì em thành con heo mất.
- Em hèm – Ken lạnh lùng hừ giọng.
Mi Lan ngẩng mặt lên nhìn Ken nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, sâu như đang đánh giá mình thì lập tức lẩn tránh.
- Hai người thiệt tình có quan hệ gì vậy? – Sammy khó hiểu tò mò hỏi.
- À cũng không thân lắm.
- Ồ vậy à?
- Chỉ sống cùng thôi mà – Kin tỉnh bơ trả lời tiếp.
* Rẹt * Tất cả như bị sét đánh ngang tai khi nghe câu nói đầy tính nai tơ ngây thơ của cậu.
- À Jasmin. Sao từ đầu đến cuối trả thấy nói gì vậy? – Kelly đẩy nhẹ tay nó.
- Sao? – Khuôn mặt nó không chút cảm xúc trả lời.
- Không có ý kiến gì sao?
- Phải có ý kiến sao?
- Xì. Cái con nhỏ này.
- Thôi được rồi. Phục vụ mang thức ăn ra kìa. Chúng ta cùng ăn đi.
Suốt bữa ăn, cặp đôi nào vui vẻ cùng đôi nấy. Kay và Sam thì không nói nhưng Kin và Mi Lan làm mọi người hơi khó chịu. Trước giờ Kin đặc biệt không thích con gái. Có dùng đến thì không bao giờ vượt quá giới hạn. Hôm nay thật khiến mọi người ngạc nhiên. Kin và Kelly vô tình nhìn nhau thì lại lập tức lẩn tránh nhìn ra chỗ khác. Sự hiểu lầm lần ấy có lẽ vẫn chưa được giải tỏa.
- À mà sao, hai người sống chung vậy? – Sam hỏi.
- Ô-sin mới nhận – Kin bình tĩnh đáp.
- Ra vậy. tưởng cậu có bạn gái chứ?
- À, nếu có thì chắc chắn người đó là Sam tiểu thư rồi – Kin bật cười chêu ghẹo.
- Ha ha thật vinh hạnh quá. Tớ đặc biệt thích làm con dâu nhà Kin thiếu gia – Sam cũng tỉnh bơ đáp lại khiến Kay nghẹn ứ miếng mực xào ở cổ họng.
- Vậy tốt quá. Chúng ta cứ thành thật lại hay.
- Đúng quá à. Mà Kin thiếu gia tính khi nào rước tớ về vậy?
- Sam tiểu thư có lòng mong muốn vậy thì có thể ngày mai chúng ta thực hiện luôn.
Đoạn đối thoại của hai người làm tất cả không những không nuốt nổi mà còn muốn nôn ra ngay lập tức. Ken vỗ vai Kin.
- Thay đổi nhiều quá. Thực sự rất shock.
- Hà hà vậy à? Sao tớ không nhìn ra nhỉ?
Hắn thở dài liếc cậu một cái rõ dài.
- Ngày mai luôn sao? Vậy chúng ta đi mua đồ, sắm sửa luôn đi.
- Cũng được. Đi liền đi.
Sự tức giận của Kay càng làm hai người hưng phấn. Cậu và Sam đứng dậy kéo ghế thì âm thanh rõ to dội đến.
- NGỒI XUỐNG
Sau câu nói này lẽ ra phải là một tràng cười vì Kay ghen thật rồi. Chọc Kay bao giờ cũng thú vị nhưng đổi lại là sự đơ toàn tập của mọi người khi cả Kelly cũng đứng dậy.
Không khí im lặng trong vài giây, Jasmin bỗng hờ hững hỏi Kelly
- Sao vậy?
Nhận ra ánh mắt của mọi người và hành động của mình. Cô bối rối , ánh mắt không kiên định, lạc hướng bắt đầu lo lắng nhưng nhanh chóng xử lý tình huống,
- À, mình nói hai cậu ngồi xuống đó. Sammy vốn là của Kay rồi mà. Giờ làm vậy với Kin không phải gây mất tình cảm giữa chúng ta. Còn làm tổn thương Kay nữa.
- Trời ơi. Thiệt chớ? Kelly tiểu thư. Cậu biết nghĩ cho tớ lúc nào vậy? – Chính Kay cũng shock khi nghe câu đó.
- Tớ nói thiệt mà.
- Thôi. Tụi tớ đùa ấy mà. Có cần căng thẳng vậy không? Ngồi xuống ăn uống tiếp đi – Sam cười xòa.
Mọi người tiếp tục bữa ăn. Tưởng mọi chuyện đã qua thì nó cười khẩy lên tiếng.
- Nói dối!
Cô làm rơi cả dĩa khi nó nói xong. Cô nhìn nó như muốn thiêu đốt luôn. Sao nó cứ thích làm lớn thế trời ơi. Jasmin Jasmin, tớ sẽ băm nhỏ cậu rồi cho lợn ăn, hoặc ném cậu sang châu Phi cho thổ dân ăn thịt hoặc dẫm nát cậu nát bét như con chuột. Đáp lại ánh nhìn của cô vẫn là sự bình thản của nó.
- Mọi người sao vậy? Tôi đang bảo tôi yêu cô gái khác nên cô ấy bảo nói dối ấy mà. Nhìn gì chứ? – Hắn vừa nói vừa nhéo eo của nó.
- À phục vụ. – Hằn vẫy tay gọi phục vụ - Đỗi dĩa.
- Vâng.
………….
- Ài, ăn xong rồi. Chúng ta đi đâu chơi nhỉ? – Kay lên tiếng.
- Xin lỗi tớ có việc rồi – Kin mỉm cười.
- Cái gì cơ? Nói lại coi – Kay nhăn mặt khó chịu.
- Ông già đang ở nhà. Vụ này còn chưa xong – Kin hất mặt sang Mi Lan. – Chuẩn bị còn một chuyến nữa – Cậu vờ mệt mỏi.
- Ờ, vậy đi đi . – Kay vẩy tay, không thèm nhìn hai người.
- Em chào anh chị ạ.
- Ừ. Hôm nay bữa ăn không được hoàn hảo. Xin lỗi em nhé.! – Kelly nhẹ giọng nói, cô cũng chỉ muốn Kin chú ý mình lần cuối trong ngày hôm nay
- Làm gì có ạ. Đồ ăn ngon lắm. Em mà ăn thì chỉ quan tâm đến ăn thôi ạ. Hì hì – Mi Lan gãi đầu cười tươi.
- Giọng nói của Mi Lan hay lắm. LẦn sau cứ nói thoải mái nhé. Đừng ngại~ - Sam vui vẻ nhìn Mi Lan.
- Dạ. Cảm ơn chị. – Mi Lan cúi đầu cảm ơn.
Còn nó và hắn thì vẫn khoanh tay thản nhiên không quan tâm, chẳng rằng một lời, tất cả biểu hiện đậm chất “ kiêu ngạo “ và “ lạnh lùng “
Mi Lan vừa chuẩn bị cùng Kin quay gót bước đi những tiếng bàn tán của một đám con gái ăn mặc hở hang, son phấn chát đầy mặt chỉ trỏ tiến gần đến.
- Ôi nhìn kìa. Con Mít đấy.
- Ái chà là nó sao? Sao nó lại ở đây? Nhìn kìa, toàn cành vàng lá ngọc của các tập đoàn đấy. Chắc lại ăn mót lấy tiền rồi.
- Thì đúng. Nó mót tiền của trai giỏi nhất mà.
- Trời ơi. Tưởng mình cao sang sao? Gái điếm sao có thể ngồi cùng họ chứ?
- Mà kìa. Không phải anh Ken, anh Kin , anh Kay với các tiểu thư mới về sao?
- Đúng rồi , là họ đấy. Các anh ấy chắc không biết thân phận của nó thôi.
- Ôi. Thật là đóng kịch giỏi quá. Ăn mót tiền của trai thì mới có thể trả nợ chứ.
Tiếng bàn tán cứ thế tiếp tục. Không khí im lặng bao trùm mọi người, bước chân của Kin và Mi Lan nặng trĩu không thể bước tiếp. Tay cậu vo thành nắm đầm tức giận. Mọi người không nói gì nhưng cũng nghe hết đoạn vừa rồi.
- Anh hai. Chị hai. – Một người con gái mới từ nhóm đó bước ra cúi đầu cung kính trước đám tụi nó.
Nó gật đầu, hỏi.
- Chuyện gì?
- Không có gì đâu chị. Em thấy anh chị nên qua chào hỏi. – Lina ( quản lý Bar Thiên Ưng )
- Vậy thì em đi dược rồi – Ken hờ hững khéo đuổi.
- Vâng. Em chào anh chị. – Lina quay đi. Cô cố tính khẽ va vào Mi Lan và Kin.
- A, anh ba. Mà … - Lina ngập ngừng nói tiếp – À , đây không phải Mít sao? Em không đến Bar làm còn ở đây làm gì?
Ai cũng nhận ra sự cố tình của Lina nhưng vẫn vờ như không. Kelly đập bàn đứng dậy.
- Lina, cô ấy làm gì ở Bar? Tại sao tên là Mít?
- Chị ba. Dạo này chị thiệt không đến Bar em đó nha.
- Trả lời chị - Mặt cô đột nhiên nghiêm túc đến lạnh lùng.
- Cô ta tên Mít vì mọi vấn đề cô ta đều ngốc trừ vấn đề…. – Lina đảo mắt một vòng vờ gượng gạo – à vấn đề nhạy cảm ấy. Cô ấy được anh Vicky được về. Là người nổi nhất và ai cũng đồng ý trả giá cao để cùng “ thực hiện “ đó chị.
Lần này là chính miệng Lina nói ra thì không ai còn có thể im lặng được nữa. Tuy Lina tính tình thủ đoạn, có chút chua ngoa nhưng làm ở Bar và là người của Devil Phong thì cái đó là điều quá bình thường, song đối với bề trên như tụi nó. Lina vô cùng kính trọng và tuyệt đối không bao giờ nói dối.
Sammy hất tung đĩa hoa quả, những quả ngọt mọng nước mới nhập khẩu rơi vãi lăn trên sàn nhà.
- Nổi nhất sao? Bảo sao Kin lại như vậy? Hơn tháng không gặp, quả thay đổi. Tôi vừa ngồi ăn cùng ai vậy? – Sam tức giận nói. Điều này không trách nhỏ được. Vốn là tiểu thư tập đoàn đá quý lớn nhất châu Á. Thời gian và lòng tự trọng quý hơn vàng ngọc. Muốn ngồi cùng, nói chuyện cùng nhỏ toàn tầm cỡ thiên kim thiếu gia của các tập đoàn quốc tế. Không những thế, nhìn cách ăn mặc và đi cùng Kin nên nhỏ không hỏi thân thế. Hóa ra nhỏ vừa ngồi cùng một con đáng dạng “ đàn bà “ sao? Nhìn cách Mi Lan thân mật cùng Kin nhỏ có chút không ưa rồi. Đây là đâu cơ chứ? Chả có chút trang trọng gì.
- Chị. Dù sao cũng là người của Bar mình. Chị đừng như vậy. – Lina lên tiếng xen chút giả tạo.
- Im Miệng. – Kay quát. – Tôi thực sự cũng không thể chịu nổi đấy. Về tắm cái đã. – nói xong cậu kéo tay Sam ra khỏi nhà hàng. Bao nhiêu người có quyền thế, bao nhiêu việc quan trọng cần làm hôm nay cậu gạt sang một bên, nể tình bạn bè lâu năm cậu đến xem Kin giới thiệu ai, không ngờ là loại như vậy.
- Loại gái chỉ biết đi cướp chồng người khác hay dùng sắc mót tiền phục vụ mục đích cá nhân thì không có kết quả tốt đẹp đâu. Tôi phải xem lại mình khi ngồi ăn cùng em cả buổi mà không nhìn ra. Mắt chị có vấn đề phải không Lina? – Kelly cầm túi xách mệt mỏi ra ngoài.
- Chị. Không phải vậy đâu. Mà là có người diễn xuất quá giỏi.
Cô dừng bước nói tiếp.
- Hôm nay tôi từ chối đi ăn cùng gia đình bữa tối duy nhất có đủ thành viên trong quý này vì một việc như vậy…. – Đôi mắt cô ủ rũ, cô nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Khi 3 người bỏ đi rồi, Ken khẽ gắt.
- LINA.
- Em biết rồi – Lina hiểu ý lập tức bước đi – Anh chị. Em thế nào anh chị chắc hiểu. Em chỉ không muốn anh chị phí thêm thời gian và bị lừa dối – Nói xong , Lina cúi đầu cùng đám con gái vừa rồi ra về.
- Em có muốn đi tắm không? – Ken nói xoáy, móc sâu vào tâm trạng hai người đang chôn chân tại chỗ.
- Không tắm được sao?
- Vậy chúng ta đi thôi. Trước khi bọn phóng viên đến.
Nó gật đầu, kiêu ngạo, không thèm liếc hai người kia, chỉ nhếch môi cười nhạt bỏ đi.
Khi không còn ai, những giọt nước mắt của Mi Lan mới tuôn trào ra. Cô rút bàn tay của mình khỏi Kin, lùi về phía sau mấy bước, rồi quỳ xuống. Kin gắt gỏng hét lên
- EM LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY. ANH SẼ GIẢI THÍCH. ĐỪNG QUAN TÂM
- Xin lỗi … xin lỗi anh. Em không chịu được.. em không thể quen được. .. em không thể .. không thể… em không muốn bị sỉ nhục thêm nữa … anh à – Nước mắt cô rơi lã chã ướt đẫm cả phần chân váy.
-ĐỨNG DẬY ĐI. EM ĐIÊN RỒI.
- Em không muốn làm ô sin nữa…. em không muốn anh bị hiểu lầm như vậy đâu. Em đã nói rồi mà. Em ở bên cạnh anh chẳng giúp gì cho anh cả. Em sẽ tự kiếm tiền. Em sẽ tự cứu mình. – Mi Lan nói xong đứng dậy rồi chạy thật nhanh bỏ đi. Cậu định đuổi theo nhưng chân cậu cứ tê cứng lại, bàn tay hụt hẫng nhìn thân hình nhỏ bé ấy trốn tránh khỏi nỗi sợ hãi.
Cậu nhếch mép, chưa bao giờ, cậu giữ được điều gì. Có lẽ, … chả có gì trên thế giới này … thuộc về cậu cả.
….
Câu lại lang thang trên đường phố với nỗi đau riêng mình.
Lạnh đêm vắng anh bơ vơ câu thề
Đớn đau hoà theo những nỗi nhớ
Tê buốt chát đắng trái tim anh
Nỗi đau dài thêm.
- Kin – Giọng nói phía trước khiến cậu ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt khẽ rung động ngạc nhiên. Cô từ từ bước đến, vòng tay ôm chặt cậu.
- Xin lỗi vì đã nói như vậy. Xin lỗi đã xúc phạm cô ấy. Tớ quá ích kỉ rồi – Cô mỉm cười khi được tựa vào lồng ngực vững chắc ấm áp của cậu.
- Cậu về đi.
- Xin lỗi.
- Cậu có lỗi gì sao?
Cô im lặng.
- Tớ mới có lỗi. Ngày hôm ấy, thật sự xin lỗi – Cậu đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.
- Cậu … thực sự thích nó sao? – Cô ngập ngừng bối rối hỏi.
- Tớ không biết. Chưa xác định – Cậu bật cười – Cậu thực sự tò mò à?
- Hà hà , chút thôi. Lúc này tớ nói vậy. Cậu thực sự không giận chứ?
- Tớ biết cậu không phải như vậy mà. – Cậu khẽ nhếch mép thích thú – Cậu … ghen phải không?
- HẢ? LÀM GÌ CÓ? SAO TỚ GHEN ĐƯỢC – Như sét đánh ngang tai, cô lập tức buông cậu ra , ngồi xuống ghế đá cạnh đó không dám nhìn thẳng vào cậu.
- Vậy là có rồi – Cậu ngồi xuồng cạnh cô, không chịu bỏ nụ cười trên môi làm cô càng ngại.
- Không có đâu à .
- Thích tớ rồi thì cứ nói =)) Mẹ tớ bảo nói dối là hư
- Cậu biết đùa từ lúc nào thế - Cô ngại ngùng nhéo tay cậu.
- À chắc từ lúc ấy. – Cậu thản nhiên nhìn ra phía hồ.
- Lúc ấy là lúc nào.
- Là cái lúc xung quanh … ui trời sao ta. Toàn là gái đẹp. Cô nào cũng đẹp. – Cậu vờ làm tâm hồn mơ mộng, sung sướng.
Cô nghiến răng , đạp mạnh vào người cậu.
- Ha ha , tớ đùa thôi. Không phải vậy đâu – cậu cười to rồi kéo cô vào lòng mình. Không gian im lặng tưởng chừng hạnh phúc, nhưng cậu lại có chút lo lắng cho Mi Lan, cậu muốn đi tìm cô. Làm gì có chuyện vừa hiểu lầm , đau đớn vậy mà giờ có thể bên cạnh người con gái khác được chứ. Cậu đâu phải thể loại đó. Kelly không ngốc đến nỗi không nhận ra chút gượng gạo trong cử chỉ và lời nòi của cậu. Cô nhắm mắt “ Kai, xin lỗi. Cho em ích kỷ một lần thôi “. Đau đớn phải chăng là hai người ngồi cạnh nhau mà nghĩ về hai người khác?
Khuôn mặt cậu không chút cảm xúc suy tư về bao điều. Đau đớn vì nó khiến cậu đủ mất niềm tin rồi. Một tháng chả là gì cho vấn đề quên đi cả. Khi muốn bảo vệ cô, muốn yêu cô thì cô từ bỏ, cô chỉ hướng về Kai. Khi Mi Lan xuất hiện thì cô lại đến bên cậu. Cậu đau đầu như muốn nổ tung. Cậu làm điều gì sai trái, tội lỗi mà cậu phải chịu cái cảm giác như cực hình vậy.Tình yêu thực sự là cái gì?
- Vâng.
………….
- Ài, ăn xong rồi. Chúng ta đi đâu chơi nhỉ? – Kay lên tiếng.
- Xin lỗi tớ có việc rồi – Kin mỉm cười.
- Cái gì cơ? Nói lại coi – Kay nhăn mặt khó chịu.
- Ông già đang ở nhà. Vụ này còn chưa xong – Kin hất mặt sang Mi Lan. – Chuẩn bị còn một chuyến nữa – Cậu vờ mệt mỏi.
- Ờ, vậy đi đi . – Kay vẩy tay, không thèm nhìn hai người.
- Em chào anh chị ạ.
- Ừ. Hôm nay bữa ăn không được hoàn hảo. Xin lỗi em nhé.! – Kelly nhẹ giọng nói, cô cũng chỉ muốn Kin chú ý mình lần cuối trong ngày hôm nay
- Làm gì có ạ. Đồ ăn ngon lắm. Em mà ăn thì chỉ quan tâm đến ăn thôi ạ. Hì hì – Mi Lan gãi đầu cười tươi.
- Giọng nói của Mi Lan hay lắm. LẦn sau cứ nói thoải mái nhé. Đừng ngại~ - Sam vui vẻ nhìn Mi Lan.
- Dạ. Cảm ơn chị. – Mi Lan cúi đầu cảm ơn.
Còn nó và hắn thì vẫn khoanh tay thản nhiên không quan tâm, chẳng rằng một lời, tất cả biểu hiện đậm chất “ kiêu ngạo “ và “ lạnh lùng “
Mi Lan vừa chuẩn bị cùng Kin quay gót bước đi những tiếng bàn tán của một đám con gái ăn mặc hở hang, son phấn chát đầy mặt chỉ trỏ tiến gần đến.
- Ôi nhìn kìa. Con Mít đấy.
- Ái chà là nó sao? Sao nó lại ở đây? Nhìn kìa, toàn cành vàng lá ngọc của các tập đoàn đấy. Chắc lại ăn mót lấy tiền rồi.
- Thì đúng. Nó mót tiền của trai giỏi nhất mà.
- Trời ơi. Tưởng mình cao sang sao? Gái điếm sao có thể ngồi cùng họ chứ?
- Mà kìa. Không phải anh Ken, anh Kin , anh Kay với các tiểu thư mới về sao?
- Đúng rồi , là họ đấy. Các anh ấy chắc không biết thân phận của nó thôi.
- Ôi. Thật là đóng kịch giỏi quá. Ăn mót tiền của trai thì mới có thể trả nợ chứ.
Tiếng bàn tán cứ thế tiếp tục. Không khí im lặng bao trùm mọi người, bước chân của Kin và Mi Lan nặng trĩu không thể bước tiếp. Tay cậu vo thành nắm đầm tức giận. Mọi người không nói gì nhưng cũng nghe hết đoạn vừa rồi.
- Anh hai. Chị hai. – Một người con gái mới từ nhóm đó bước ra cúi đầu cung kính trước đám tụi nó.
Nó gật đầu, hỏi.
- Chuyện gì?
- Không có gì đâu chị. Em thấy anh chị nên qua chào hỏi. – Lina ( quản lý Bar Thiên Ưng )
- Vậy thì em đi dược rồi – Ken hờ hững khéo đuổi.
- Vâng. Em chào anh chị. – Lina quay đi. Cô cố tính khẽ va vào Mi Lan và Kin.
- A, anh ba. Mà … - Lina ngập ngừng nói tiếp – À , đây không phải Mít sao? Em không đến Bar làm còn ở đây làm gì?
Ai cũng nhận ra sự cố tình của Lina nhưng vẫn vờ như không. Kelly đập bàn đứng dậy.
- Lina, cô ấy làm gì ở Bar? Tại sao tên là Mít?
- Chị ba. Dạo này chị thiệt không đến Bar em đó nha.
- Trả lời chị - Mặt cô đột nhiên nghiêm túc đến lạnh lùng.
- Cô ta tên Mít vì mọi vấn đề cô ta đều ngốc trừ vấn đề…. – Lina đảo mắt một vòng vờ gượng gạo – à vấn đề nhạy cảm ấy. Cô ấy được anh Vicky được về. Là người nổi nhất và ai cũng đồng ý trả giá cao để cùng “ thực hiện “ đó chị.
Lần này là chính miệng Lina nói ra thì không ai còn có thể im lặng được nữa. Tuy Lina tính tình thủ đoạn, có chút chua ngoa nhưng làm ở Bar và là người của Devil Phong thì cái đó là điều quá bình thường, song đối với bề trên như tụi nó. Lina vô cùng kính trọng và tuyệt đối không bao giờ nói dối.
Sammy hất tung đĩa hoa quả, những quả ngọt mọng nước mới nhập khẩu rơi vãi lăn trên sàn nhà.
- Nổi nhất sao? Bảo sao Kin lại như vậy? Hơn tháng không gặp, quả thay đổi. Tôi vừa ngồi ăn cùng ai vậy? – Sam tức giận nói. Điều này không trách nhỏ được. Vốn là tiểu thư tập đoàn đá quý lớn nhất châu Á. Thời gian và lòng tự trọng quý hơn vàng ngọc. Muốn ngồi cùng, nói chuyện cùng nhỏ toàn tầm cỡ thiên kim thiếu gia của các tập đoàn quốc tế. Không những thế, nhìn cách ăn mặc và đi cùng Kin nên nhỏ không hỏi thân thế. Hóa ra nhỏ vừa ngồi cùng một con đáng dạng “ đàn bà “ sao? Nhìn cách Mi Lan thân mật cùng Kin nhỏ có chút không ưa rồi. Đây là đâu cơ chứ? Chả có chút trang trọng gì.
- Chị. Dù sao cũng là người của Bar mình. Chị đừng như vậy. – Lina lên tiếng xen chút giả tạo.
- Im Miệng. – Kay quát. – Tôi thực sự cũng không thể chịu nổi đấy. Về tắm cái đã. – nói xong cậu kéo tay Sam ra khỏi nhà hàng. Bao nhiêu người có quyền thế, bao nhiêu việc quan trọng cần làm hôm nay cậu gạt sang một bên, nể tình bạn bè lâu năm cậu đến xem Kin giới thiệu ai, không ngờ là loại như vậy.
- Loại gái chỉ biết đi cướp chồng người khác hay dùng sắc mót tiền phục vụ mục đích cá nhân thì không có kết quả tốt đẹp đâu. Tôi phải xem lại mình khi ngồi ăn cùng em cả buổi mà không nhìn ra. Mắt chị có vấn đề phải không Lina? – Kelly cầm túi xách mệt mỏi ra ngoài.
- Chị. Không phải vậy đâu. Mà là có người diễn xuất quá giỏi.
Cô dừng bước nói tiếp.
- Hôm nay tôi từ chối đi ăn cùng gia đình bữa tối duy nhất có đủ thành viên trong quý này vì một việc như vậy…. – Đôi mắt cô ủ rũ, cô nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Khi 3 người bỏ đi rồi, Ken khẽ gắt.
- LINA.
- Em biết rồi – Lina hiểu ý lập tức bước đi – Anh chị. Em thế nào anh chị chắc hiểu. Em chỉ không muốn anh chị phí thêm thời gian và bị lừa dối – Nói xong , Lina cúi đầu cùng đám con gái vừa rồi ra về.
- Em có muốn đi tắm không? – Ken nói xoáy, móc sâu vào tâm trạng hai người đang chôn chân tại chỗ.
- Không tắm được sao?
- Vậy chúng ta đi thôi. Trước khi bọn phóng viên đến.
Nó gật đầu, kiêu ngạo, không thèm liếc hai người kia, chỉ nhếch môi cười nhạt bỏ đi.
Khi không còn ai, những giọt nước mắt của Mi Lan mới tuôn trào ra. Cô rút bàn tay của mình khỏi Kin, lùi về phía sau mấy bước, rồi quỳ xuống. Kin gắt gỏng hét lên
- EM LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY. ANH SẼ GIẢI THÍCH. ĐỪNG QUAN TÂM
- Xin lỗi … xin lỗi anh. Em không chịu được.. em không thể quen được. .. em không thể .. không thể… em không muốn bị sỉ nhục thêm nữa … anh à – Nước mắt cô rơi lã chã ướt đẫm cả phần chân váy.
-ĐỨNG DẬY ĐI. EM ĐIÊN RỒI.
- Em không muốn làm ô sin nữa…. em không muốn anh bị hiểu lầm như vậy đâu. Em đã nói rồi mà. Em ở bên cạnh anh chẳng giúp gì cho anh cả. Em sẽ tự kiếm tiền. Em sẽ tự cứu mình. – Mi Lan nói xong đứng dậy rồi chạy thật nhanh bỏ đi. Cậu định đuổi theo nhưng chân cậu cứ tê cứng lại, bàn tay hụt hẫng nhìn thân hình nhỏ bé ấy trốn tránh khỏi nỗi sợ hãi.
Cậu nhếch mép, chưa bao giờ, cậu giữ được điều gì. Có lẽ, … chả có gì trên thế giới này … thuộc về cậu cả.
….
Câu lại lang thang trên đường phố với nỗi đau riêng mình.
Lạnh đêm vắng anh bơ vơ câu thề
Đớn đau hoà theo những nỗi nhớ
Tê buốt chát đắng trái tim anh
Nỗi đau dài thêm.
- Kin – Giọng nói phía trước khiến cậu ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt khẽ rung động ngạc nhiên. Cô từ từ bước đến, vòng tay ôm chặt cậu.
- Xin lỗi vì đã nói như vậy. Xin lỗi đã xúc phạm cô ấy. Tớ quá ích kỉ rồi – Cô mỉm cười khi được tựa vào lồng ngực vững chắc ấm áp của cậu.
- Cậu về đi.
- Xin lỗi.
- Cậu có lỗi gì sao?
Cô im lặng.
- Tớ mới có lỗi. Ngày hôm ấy, thật sự xin lỗi – Cậu đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.
- Cậu … thực sự thích nó sao? – Cô ngập ngừng bối rối hỏi.
- Tớ không biết. Chưa xác định – Cậu bật cười – Cậu thực sự tò mò à?
- Hà hà , chút thôi. Lúc này tớ nói vậy. Cậu thực sự không giận chứ?
- Tớ biết cậu không phải như vậy mà. – Cậu khẽ nhếch mép thích thú – Cậu … ghen phải không?
- HẢ? LÀM GÌ CÓ? SAO TỚ GHEN ĐƯỢC – Như sét đánh ngang tai, cô lập tức buông cậu ra , ngồi xuống ghế đá cạnh đó không dám nhìn thẳng vào cậu.
- Vậy là có rồi – Cậu ngồi xuồng cạnh cô, không chịu bỏ nụ cười trên môi làm cô càng ngại.
- Không có đâu à .
- Thích tớ rồi thì cứ nói =)) Mẹ tớ bảo nói dối là hư
- Cậu biết đùa từ lúc nào thế - Cô ngại ngùng nhéo tay cậu.
- À chắc từ lúc ấy. – Cậu thản nhiên nhìn ra phía hồ.
- Lúc ấy là lúc nào.
- Là cái lúc xung quanh … ui trời sao ta. Toàn là gái đẹp. Cô nào cũng đẹp. – Cậu vờ làm tâm hồn mơ mộng, sung sướng.
Cô nghiến răng , đạp mạnh vào người cậu.
- Ha ha , tớ đùa thôi. Không phải vậy đâu – cậu cười to rồi kéo cô vào lòng mình. Không gian im lặng tưởng chừng hạnh phúc, nhưng cậu lại có chút lo lắng cho Mi Lan, cậu muốn đi tìm cô. Làm gì có chuyện vừa hiểu lầm , đau đớn vậy mà giờ có thể bên cạnh người con gái khác được chứ. Cậu đâu phải thể loại đó. Kelly không ngốc đến nỗi không nhận ra chút gượng gạo trong cử chỉ và lời nòi của cậu. Cô nhắm mắt “ Kai, xin lỗi. Cho em ích kỷ một lần thôi “. Đau đớn phải chăng là hai người ngồi cạnh nhau mà nghĩ về hai người khác?
Khuôn mặt cậu không chút cảm xúc suy tư về bao điều. Đau đớn vì nó khiến cậu đủ mất niềm tin rồi. Một tháng chả là gì cho vấn đề quên đi cả. Khi muốn bảo vệ cô, muốn yêu cô thì cô từ bỏ, cô chỉ hướng về Kai. Khi Mi Lan xuất hiện thì cô lại đến bên cậu. Cậu đau đầu như muốn nổ tung. Cậu làm điều gì sai trái, tội lỗi mà cậu phải chịu cái cảm giác như cực hình vậy.Tình yêu thực sự là cái gì?
- Làm gì mà lâu thế? Thằng này biết đi trễ từ bao giờ vậy? – Kay nhìn đồng hồ, cau có nói.
- Nghe nói là dẫn người đặc biệt đến thêm nữa. Chắc có trò hay để xem – Sammy nháy mắt tươi cười nói.
- Chắc hay! – Ken chẹp miệng , vắt chân nhàn rỗi nâng ly rượu lên uống.
- Mà anh Kai không đến sao? Kelly khẽ hỏi.
- Nghe nói doanh thu giảm 0,3%, vừa nhậm thêm tập đoàn của mẹ nên không biết còn sống không nói gì bay qua đây – Kay liếc mắt hờ nhìn Kelly trả lời.
- Ừ, vậy à ? – Cô nhìn vô định ra ngoài mấp máy miệng nói.
- Vẫn còn sống chán đó. Cậu lo gì chứ? – Sammy hích vai cô.
- Ừ .. chắc vậy – Cô nhìn Sammy cười gượng.
- Thì đúng rồi. Bên cạnh anh Kai có tới 4 trợ thủ. Một người giỏi toàn diện, một người tính toán siêu việt, một người tốc độ siêu việt, một người thủ đoạn siêu việt. Sao mà chết được. Phải không? Hì – Sammy loạt một tràng rồi quay sang nở nụ cười với cô.
- Ừ - Cô cũng cười đáp lại, cảm giác thoải mái hơn hẳn.
- Tới rồi kìa! – Giọng nói điềm đạm, nhàn nhạt của Ken vang lên dập tắt cuộc nói chuyện của hai tiểu thư kia.
Tất cả ánh mắt thu về phía cặp đôi một mỹ nam , một mỹ nữ khoác tay nhau tiến vào. Mọi người trở lại trạng thái thường ngày như gặp đối tác, không ai cười nói.
- Thật tình xin lỗi, mình tới trễ - Kin mỉm cười hối lỗi.
- Cũng biết tới trễ đấy – Kay thản nhiên uống ly nước khẽ trách móc.
- Ài, mình xin lỗi rồi mà. À giới thiệu với mọi người – Cậu quay sang Mi Lan – Đây là Mi Lan.
- Chào mọi người. Em là Mi Lan. Rất vui được biết mọi người – Hôm nay Mi Lan mặc bộ đầm trắng tinh khôi, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ toát lên sự thanh khiết, nhẹ nhàng của cô.
- Ừ chào em – Sammy nở nụ cười đậm chất “ quý tộc “ – Mời em ngồi.
- Dạ .
Kin dịu dàng đẩy ghế cho Mi Lan. Lòng Kelly đột nhiên dâng trào cảm xúc gì đó. Một chút khó chịu, không thoải mái. Một chút thấy mình như bị bỏ rơi. Một chút … ghen tỵ. Nhưng cô lập tức phủ nhận và xóa bỏ nó ngay khi xuất hiện. Nhầm rồi. Đừng như vậy. Người cô yêu là Kai mà. Cô chỉ yêu Kai thôi. Dù anh có đối xử với cô thế nào thì lòng cô vẫn vậy. Cô không phải loại người thay lòng đổi dạ vậy đâu.
- Được rồi. Gọi món đi ha – Kay lên tiếng .
- Được – Mọi người đồng thanh chọn món trong Menu.
- Tuyệt quá. Toàn món em thích – Mi Lan cười tươi vui vẻ nhìn Kin.
- Vậy à? Thế thì em cứ thoải mái chọn đi. Miễn phí đấy. Ăn cho nhà ai đó phá sản cũng được. – Kin cũng dịu dàng đáp lại.
- Hà hà nếu vậy thì em thành con heo mất.
- Em hèm – Ken lạnh lùng hừ giọng.
Mi Lan ngẩng mặt lên nhìn Ken nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, sâu như đang đánh giá mình thì lập tức lẩn tránh.
- Hai người thiệt tình có quan hệ gì vậy? – Sammy khó hiểu tò mò hỏi.
- À cũng không thân lắm.
- Ồ vậy à?
- Chỉ sống cùng thôi mà – Kin tỉnh bơ trả lời tiếp.
* Rẹt * Tất cả như bị sét đánh ngang tai khi nghe câu nói đầy tính nai tơ ngây thơ của cậu.
- À Jasmin. Sao từ đầu đến cuối trả thấy nói gì vậy? – Kelly đẩy nhẹ tay nó.
- Sao? – Khuôn mặt nó không chút cảm xúc trả lời.
- Không có ý kiến gì sao?
- Phải có ý kiến sao?
- Xì. Cái con nhỏ này.
- Thôi được rồi. Phục vụ mang thức ăn ra kìa. Chúng ta cùng ăn đi.
Suốt bữa ăn, cặp đôi nào vui vẻ cùng đôi nấy. Kay và Sam thì không nói nhưng Kin và Mi Lan làm mọi người hơi khó chịu. Trước giờ Kin đặc biệt không thích con gái. Có dùng đến thì không bao giờ vượt quá giới hạn. Hôm nay thật khiến mọi người ngạc nhiên. Kin và Kelly vô tình nhìn nhau thì lại lập tức lẩn tránh nhìn ra chỗ khác. Sự hiểu lầm lần ấy có lẽ vẫn chưa được giải tỏa.
- À mà sao, hai người sống chung vậy? – Sam hỏi.
- Ô-sin mới nhận – Kin bình tĩnh đáp.
- Ra vậy. tưởng cậu có bạn gái chứ?
- À, nếu có thì chắc chắn người đó là Sam tiểu thư rồi – Kin bật cười chêu ghẹo.
- Ha ha thật vinh hạnh quá. Tớ đặc biệt thích làm con dâu nhà Kin thiếu gia – Sam cũng tỉnh bơ đáp lại khiến Kay nghẹn ứ miếng mực xào ở cổ họng.
- Vậy tốt quá. Chúng ta cứ thành thật lại hay.
- Đúng quá à. Mà Kin thiếu gia tính khi nào rước tớ về vậy?
- Sam tiểu thư có lòng mong muốn vậy thì có thể ngày mai chúng ta thực hiện luôn.
Đoạn đối thoại của hai người làm tất cả không những không nuốt nổi mà còn muốn nôn ra ngay lập tức. Ken vỗ vai Kin.
- Thay đổi nhiều quá. Thực sự rất shock.
- Hà hà vậy à? Sao tớ không nhìn ra nhỉ?
Hắn thở dài liếc cậu một cái rõ dài.
- Ngày mai luôn sao? Vậy chúng ta đi mua đồ, sắm sửa luôn đi.
- Cũng được. Đi liền đi.
Sự tức giận của Kay càng làm hai người hưng phấn. Cậu và Sam đứng dậy kéo ghế thì âm thanh rõ to dội đến.
- NGỒI XUỐNG
Sau câu nói này lẽ ra phải là một tràng cười vì Kay ghen thật rồi. Chọc Kay bao giờ cũng thú vị nhưng đổi lại là sự đơ toàn tập của mọi người khi cả Kelly cũng đứng dậy.
Không khí im lặng trong vài giây, Jasmin bỗng hờ hững hỏi Kelly
- Sao vậy?
Nhận ra ánh mắt của mọi người và hành động của mình. Cô bối rối , ánh mắt không kiên định, lạc hướng bắt đầu lo lắng nhưng nhanh chóng xử lý tình huống,
- À, mình nói hai cậu ngồi xuống đó. Sammy vốn là của Kay rồi mà. Giờ làm vậy với Kin không phải gây mất tình cảm giữa chúng ta. Còn làm tổn thương Kay nữa.
- Trời ơi. Thiệt chớ? Kelly tiểu thư. Cậu biết nghĩ cho tớ lúc nào vậy? – Chính Kay cũng shock khi nghe câu đó.
- Tớ nói thiệt mà.
- Thôi. Tụi tớ đùa ấy mà. Có cần căng thẳng vậy không? Ngồi xuống ăn uống tiếp đi – Sam cười xòa.
Mọi người tiếp tục bữa ăn. Tưởng mọi chuyện đã qua thì nó cười khẩy lên tiếng.
- Nói dối!
Cô làm rơi cả dĩa khi nó nói xong. Cô nhìn nó như muốn thiêu đốt luôn. Sao nó cứ thích làm lớn thế trời ơi. Jasmin Jasmin, tớ sẽ băm nhỏ cậu rồi cho lợn ăn, hoặc ném cậu sang châu Phi cho thổ dân ăn thịt hoặc dẫm nát cậu nát bét như con chuột. Đáp lại ánh nhìn của cô vẫn là sự bình thản của nó.
- Mọi người sao vậy? Tôi đang bảo tôi yêu cô gái khác nên cô ấy bảo nói dối ấy mà. Nhìn gì chứ? – Hắn vừa nói vừa nhéo eo của nó.
- À phục vụ. – Hằn vẫy tay gọi phục vụ - Đỗi dĩa.
- Vâng.
………….
- Ài, ăn xong rồi. Chúng ta đi đâu chơi nhỉ? – Kay lên tiếng.
- Xin lỗi tớ có việc rồi – Kin mỉm cười.
- Cái gì cơ? Nói lại coi – Kay nhăn mặt khó chịu.
- Ông già đang ở nhà. Vụ này còn chưa xong – Kin hất mặt sang Mi Lan. – Chuẩn bị còn một chuyến nữa – Cậu vờ mệt mỏi.
- Ờ, vậy đi đi . – Kay vẩy tay, không thèm nhìn hai người.
- Em chào anh chị ạ.
- Ừ. Hôm nay bữa ăn không được hoàn hảo. Xin lỗi em nhé.! – Kelly nhẹ giọng nói, cô cũng chỉ muốn Kin chú ý mình lần cuối trong ngày hôm nay
- Làm gì có ạ. Đồ ăn ngon lắm. Em mà ăn thì chỉ quan tâm đến ăn thôi ạ. Hì hì – Mi Lan gãi đầu cười tươi.
- Giọng nói của Mi Lan hay lắm. LẦn sau cứ nói thoải mái nhé. Đừng ngại~ - Sam vui vẻ nhìn Mi Lan.
- Dạ. Cảm ơn chị. – Mi Lan cúi đầu cảm ơn.
Còn nó và hắn thì vẫn khoanh tay thản nhiên không quan tâm, chẳng rằng một lời, tất cả biểu hiện đậm chất “ kiêu ngạo “ và “ lạnh lùng “
Mi Lan vừa chuẩn bị cùng Kin quay gót bước đi những tiếng bàn tán của một đám con gái ăn mặc hở hang, son phấn chát đầy mặt chỉ trỏ tiến gần đến.
- Ôi nhìn kìa. Con Mít đấy.
- Ái chà là nó sao? Sao nó lại ở đây? Nhìn kìa, toàn cành vàng lá ngọc của các tập đoàn đấy. Chắc lại ăn mót lấy tiền rồi.
- Thì đúng. Nó mót tiền của trai giỏi nhất mà.
- Trời ơi. Tưởng mình cao sang sao? Gái điếm sao có thể ngồi cùng họ chứ?
- Mà kìa. Không phải anh Ken, anh Kin , anh Kay với các tiểu thư mới về sao?
- Đúng rồi , là họ đấy. Các anh ấy chắc không biết thân phận của nó thôi.
- Ôi. Thật là đóng kịch giỏi quá. Ăn mót tiền của trai thì mới có thể trả nợ chứ.
Tiếng bàn tán cứ thế tiếp tục. Không khí im lặng bao trùm mọi người, bước chân của Kin và Mi Lan nặng trĩu không thể bước tiếp. Tay cậu vo thành nắm đầm tức giận. Mọi người không nói gì nhưng cũng nghe hết đoạn vừa rồi.
- Anh hai. Chị hai. – Một người con gái mới từ nhóm đó bước ra cúi đầu cung kính trước đám tụi nó.
Nó gật đầu, hỏi.
- Chuyện gì?
- Không có gì đâu chị. Em thấy anh chị nên qua chào hỏi. – Lina ( quản lý Bar Thiên Ưng )
- Vậy thì em đi dược rồi – Ken hờ hững khéo đuổi.
- Vâng. Em chào anh chị. – Lina quay đi. Cô cố tính khẽ va vào Mi Lan và Kin.
- A, anh ba. Mà … - Lina ngập ngừng nói tiếp – À , đây không phải Mít sao? Em không đến Bar làm còn ở đây làm gì?
Ai cũng nhận ra sự cố tình của Lina nhưng vẫn vờ như không. Kelly đập bàn đứng dậy.
- Lina, cô ấy làm gì ở Bar? Tại sao tên là Mít?
- Chị ba. Dạo này chị thiệt không đến Bar em đó nha.
- Trả lời chị - Mặt cô đột nhiên nghiêm túc đến lạnh lùng.
- Cô ta tên Mít vì mọi vấn đề cô ta đều ngốc trừ vấn đề…. – Lina đảo mắt một vòng vờ gượng gạo – à vấn đề nhạy cảm ấy. Cô ấy được anh Vicky được về. Là người nổi nhất và ai cũng đồng ý trả giá cao để cùng “ thực hiện “ đó chị.
Lần này là chính miệng Lina nói ra thì không ai còn có thể im lặng được nữa. Tuy Lina tính tình thủ đoạn, có chút chua ngoa nhưng làm ở Bar và là người của Devil Phong thì cái đó là điều quá bình thường, song đối với bề trên như tụi nó. Lina vô cùng kính trọng và tuyệt đối không bao giờ nói dối.
Sammy hất tung đĩa hoa quả, những quả ngọt mọng nước mới nhập khẩu rơi vãi lăn trên sàn nhà.
- Nổi nhất sao? Bảo sao Kin lại như vậy? Hơn tháng không gặp, quả thay đổi. Tôi vừa ngồi ăn cùng ai vậy? – Sam tức giận nói. Điều này không trách nhỏ được. Vốn là tiểu thư tập đoàn đá quý lớn nhất châu Á. Thời gian và lòng tự trọng quý hơn vàng ngọc. Muốn ngồi cùng, nói chuyện cùng nhỏ toàn tầm cỡ thiên kim thiếu gia của các tập đoàn quốc tế. Không những thế, nhìn cách ăn mặc và đi cùng Kin nên nhỏ không hỏi thân thế. Hóa ra nhỏ vừa ngồi cùng một con đáng dạng “ đàn bà “ sao? Nhìn cách Mi Lan thân mật cùng Kin nhỏ có chút không ưa rồi. Đây là đâu cơ chứ? Chả có chút trang trọng gì.
- Chị. Dù sao cũng là người của Bar mình. Chị đừng như vậy. – Lina lên tiếng xen chút giả tạo.
- Im Miệng. – Kay quát. – Tôi thực sự cũng không thể chịu nổi đấy. Về tắm cái đã. – nói xong cậu kéo tay Sam ra khỏi nhà hàng. Bao nhiêu người có quyền thế, bao nhiêu việc quan trọng cần làm hôm nay cậu gạt sang một bên, nể tình bạn bè lâu năm cậu đến xem Kin giới thiệu ai, không ngờ là loại như vậy.
- Loại gái chỉ biết đi cướp chồng người khác hay dùng sắc mót tiền phục vụ mục đích cá nhân thì không có kết quả tốt đẹp đâu. Tôi phải xem lại mình khi ngồi ăn cùng em cả buổi mà không nhìn ra. Mắt chị có vấn đề phải không Lina? – Kelly cầm túi xách mệt mỏi ra ngoài.
- Chị. Không phải vậy đâu. Mà là có người diễn xuất quá giỏi.
Cô dừng bước nói tiếp.
- Hôm nay tôi từ chối đi ăn cùng gia đình bữa tối duy nhất có đủ thành viên trong quý này vì một việc như vậy…. – Đôi mắt cô ủ rũ, cô nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Khi 3 người bỏ đi rồi, Ken khẽ gắt.
- LINA.
- Em biết rồi – Lina hiểu ý lập tức bước đi – Anh chị. Em thế nào anh chị chắc hiểu. Em chỉ không muốn anh chị phí thêm thời gian và bị lừa dối – Nói xong , Lina cúi đầu cùng đám con gái vừa rồi ra về.
- Em có muốn đi tắm không? – Ken nói xoáy, móc sâu vào tâm trạng hai người đang chôn chân tại chỗ.
- Không tắm được sao?
- Vậy chúng ta đi thôi. Trước khi bọn phóng viên đến.
Nó gật đầu, kiêu ngạo, không thèm liếc hai người kia, chỉ nhếch môi cười nhạt bỏ đi.
Khi không còn ai, những giọt nước mắt của Mi Lan mới tuôn trào ra. Cô rút bàn tay của mình khỏi Kin, lùi về phía sau mấy bước, rồi quỳ xuống. Kin gắt gỏng hét lên
- EM LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY. ANH SẼ GIẢI THÍCH. ĐỪNG QUAN TÂM
- Xin lỗi … xin lỗi anh. Em không chịu được.. em không thể quen được. .. em không thể .. không thể… em không muốn bị sỉ nhục thêm nữa … anh à – Nước mắt cô rơi lã chã ướt đẫm cả phần chân váy.
-ĐỨNG DẬY ĐI. EM ĐIÊN RỒI.
- Em không muốn làm ô sin nữa…. em không muốn anh bị hiểu lầm như vậy đâu. Em đã nói rồi mà. Em ở bên cạnh anh chẳng giúp gì cho anh cả. Em sẽ tự kiếm tiền. Em sẽ tự cứu mình. – Mi Lan nói xong đứng dậy rồi chạy thật nhanh bỏ đi. Cậu định đuổi theo nhưng chân cậu cứ tê cứng lại, bàn tay hụt hẫng nhìn thân hình nhỏ bé ấy trốn tránh khỏi nỗi sợ hãi.
Cậu nhếch mép, chưa bao giờ, cậu giữ được điều gì. Có lẽ, … chả có gì trên thế giới này … thuộc về cậu cả.
….
Câu lại lang thang trên đường phố với nỗi đau riêng mình.
Lạnh đêm vắng anh bơ vơ câu thề
Đớn đau hoà theo những nỗi nhớ
Tê buốt chát đắng trái tim anh
Nỗi đau dài thêm.
- Kin – Giọng nói phía trước khiến cậu ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt khẽ rung động ngạc nhiên. Cô từ từ bước đến, vòng tay ôm chặt cậu.
- Xin lỗi vì đã nói như vậy. Xin lỗi đã xúc phạm cô ấy. Tớ quá ích kỉ rồi – Cô mỉm cười khi được tựa vào lồng ngực vững chắc ấm áp của cậu.
- Cậu về đi.
- Xin lỗi.
- Cậu có lỗi gì sao?
Cô im lặng.
- Tớ mới có lỗi. Ngày hôm ấy, thật sự xin lỗi – Cậu đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.
- Cậu … thực sự thích nó sao? – Cô ngập ngừng bối rối hỏi.
- Tớ không biết. Chưa xác định – Cậu bật cười – Cậu thực sự tò mò à?
- Hà hà , chút thôi. Lúc này tớ nói vậy. Cậu thực sự không giận chứ?
- Tớ biết cậu không phải như vậy mà. – Cậu khẽ nhếch mép thích thú – Cậu … ghen phải không?
- HẢ? LÀM GÌ CÓ? SAO TỚ GHEN ĐƯỢC – Như sét đánh ngang tai, cô lập tức buông cậu ra , ngồi xuống ghế đá cạnh đó không dám nhìn thẳng vào cậu.
- Vậy là có rồi – Cậu ngồi xuồng cạnh cô, không chịu bỏ nụ cười trên môi làm cô càng ngại.
- Không có đâu à .
- Thích tớ rồi thì cứ nói =)) Mẹ tớ bảo nói dối là hư
- Cậu biết đùa từ lúc nào thế - Cô ngại ngùng nhéo tay cậu.
- À chắc từ lúc ấy. – Cậu thản nhiên nhìn ra phía hồ.
- Lúc ấy là lúc nào.
- Là cái lúc xung quanh … ui trời sao ta. Toàn là gái đẹp. Cô nào cũng đẹp. – Cậu vờ làm tâm hồn mơ mộng, sung sướng.
Cô nghiến răng , đạp mạnh vào người cậu.
- Ha ha , tớ đùa thôi. Không phải vậy đâu – cậu cười to rồi kéo cô vào lòng mình. Không gian im lặng tưởng chừng hạnh phúc, nhưng cậu lại có chút lo lắng cho Mi Lan, cậu muốn đi tìm cô. Làm gì có chuyện vừa hiểu lầm , đau đớn vậy mà giờ có thể bên cạnh người con gái khác được chứ. Cậu đâu phải thể loại đó. Kelly không ngốc đến nỗi không nhận ra chút gượng gạo trong cử chỉ và lời nòi của cậu. Cô nhắm mắt “ Kai, xin lỗi. Cho em ích kỷ một lần thôi “. Đau đớn phải chăng là hai người ngồi cạnh nhau mà nghĩ về hai người khác?
Khuôn mặt cậu không chút cảm xúc suy tư về bao điều. Đau đớn vì nó khiến cậu đủ mất niềm tin rồi. Một tháng chả là gì cho vấn đề quên đi cả. Khi muốn bảo vệ cô, muốn yêu cô thì cô từ bỏ, cô chỉ hướng về Kai. Khi Mi Lan xuất hiện thì cô lại đến bên cậu. Cậu đau đầu như muốn nổ tung. Cậu làm điều gì sai trái, tội lỗi mà cậu phải chịu cái cảm giác như cực hình vậy.Tình yêu thực sự là cái gì?
Tác giả :
Vãn Dương