Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 22: Mẹ ella
- Kai. – nó nhẹ giọng gọi tên anh.
- Jasmin à, đó là chuyện bình thường với con trai thôi mà. Em đừng quan tâm làm gì, anh sẽ không bắt em gọi lũ lẳng lơ đó làm chị dâu đâu. Hơn nữa anh …. – anh vội vàng xua tay giải thích.
- Làm những gì anh thích đi – Nó luồn tay qua eo ôm chặt anh. Anh ngạc nhiên rồi mỉm cười vuốt mái tóc mềm mại của nó, mùi hương dầu gội làm anh thấy dễ chụi.
- Tại sao, em thay đổi nhanh vậy. Anh tưởng em sẽ xé xác anh và cả con nhỏ đó chứ?
Nó không nói gì, tựa đầu lòng ngực ấm áp của anh.
- Jasmin nè, em có thể mở lòng một lần nữa được không.
Nó lắc đầu, cười buồn.
- Chắc chắn không thể sao? Em yêu Dakie đến vậy à? Người ta nói 17 tháng 28 ngày là quên được mà. Sao em 36 tháng mà vẫn nhớ quá vậy.
- Hừ, lúc đó em mới tý tuổi ranh mà đã bày đặt rồi. Anh đây 17t già muốn chết còn chẳng có ai.
Nó nhéo lưng anh làm anh kêu á một tiếng.
- Đó là tình nhân. Không phải người yêu đâu. – Anh nhăn nhó.
- Con bé này thật là, nên nhớ trên thế giới này chỉ có hai người đàn ông đáng tin cậy nhất là anh và bố thôi. Biết chưa hả?
- Em không lấy chồng. Anh cũng không lấy vợ. Anh sẽ bảo vệ cho em. Anh là thần hộ mệnh của em. Được không?
Anh gỡ tay nó ra. Đỡ nó ngồi lên giường, anh nắm hai tay của nó quỳ nhẹ xuống dịu dàng nói.
- Em cười cho anh xem có được không? – giọng anh đầy yêu thương nói
- Một nụ không gượng gạo và giả tạo.
- Cười đi. Anh muốn nhìn thấy em cười. – Anh nài nỉ.
- Anh đây – người thừa kế gia tài kếch sù tập đoàn The Time lớn nhất thế giới đang xin em đấy biết không hả? Jasmin cười cho anh xem nào?
Đôi môi nó bắt đầu cong nhẹ lên, tiếp nữa, tạo thành một nụ cười tươi hiếm có, nụ cười dành cho Kai, dành cho người anh trai duy nhất. Người con trai thứ hai luôn gánh hậu quả mỗi khi nó phạm lỗi. Người chấp nhận chụi phạt một mình từ ba vì tính cố chấp của nó..
//// - JASMIN , con là công chúa của gia tộc Wilson, là con gái của ta mà con xem đã làm mất mặt ta thế nào hả? Con tưởng ta không dám phạt con sao? – Ông to tiếng lấn át cả tiếng sấm sét ngoài trời mưa.
- Người đâu, mua đưa tiểu thư ra ngoài đứng trời mưa. Tuyệt đối không cho vào nhà trước 10h.
- Ông à, không được. Con biết lỗi rồi mà. Mau xin lỗi ba đi con. – Bà lo lắng thúc giục.
Im lặng….
- Con xem từ bé đến lớn, có thứ gì con muốn mà chưa được chưa hả? Ta thật sai lầm khi yêu thương để nuông chiều con như vậy. Khi nào biết nói câu xin lỗi thì vào nhà. MAU.
- Ba. Sao ba có thể để em đứng ngoài trời mưa chứ. Em mới có 4 tuổi thôi mà.
- Jasmin, con muốn tự ra hay để ta bảo người đưa con ra ngoài. – Ông không quan tâm lời Kai nói. Dù yêu thương con đến mức nào, cũng phải giáo dục cho nó.
Không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa.
- Ba. Con sẽ đứng thay em.
- Ba làm việc ở công ty về mệt lắm rồi. Mấy đứa còn bày chuyện nữa hả? Nếu muốn, con cứ ra ngoài mà đứng – Ông bực mình lên lầu.
- Hai con mau xin lỗi ba đi. – Bà chua xót nhìn hai đứa con cưng của mình.
* Ấm ầm *
- Anh ơi. Em sợ lắm – nó bấu víu vào áo anh khi nghe tiếng sấm phát ra.
- Đừng sợ. Em mau vào nhà đi. Giày của em bẩn rồi này. – Anh đẩy nó ra.
- Anh ơi.. anh ơi…
- Anh không sao mà. Anh là con trai sợ gì chứ. Hãy vào đi gió mạnh em sẽ bị cảm đấy.
- Anh đang run kìa. – nó đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai lạnh ngắt run lên bần bật của anh. Từ bé anh đã là một thiếu gia nhà giàu được bao bọc, được sống trong nhung lụa. Làm sao anh chụi được chứ?
- Vậy em vào nhà thì anh sẽ không run nữa. Mau vào nhà đi. Mưa bắn tóc em bết xì nhệ rồi kia. Xấu lắm. Dakie sẽ bỏ em đấy.
- Các người đứng đó làm gì. Mau đưa tiểu thư vào nhà đi. – Anh yếu ớt quát.
- Anh … anh ơi… Bỏ ra bỏ ta ra mau. – Nó vùng vẫy.
- Tiểu thư, chúng ta vào nhà thôi nào. Chủ tịch sẽ giận lắm đấy.
- Người không vào nhà nhanh, chủ tịch sẽ càng giận thêm, cậu Kai sẽ càng đứng đó lâu đấy.
- Anh ơi.. cứu em với… bỏ ra…
- Ngoan đi. Mai anh sẽ bảo Dakie dẫn em đi chơi ở Paris được không?
- Nhưng anh ….
- Không sao. Ở Paris đẹp lắm. Đẹp hơn những lần anh em mình đi nữa…
- Thật không? – Nó ngơ ngác nhìn anh tóc ướt bết vào trán, đôi môi ngắt màu.
- Thật, anh nói thật mà. Mau .. mau đưa tiểu thư vào nhà đi.
- Vâng, thưa thiếu gia. Tiểu thư, chúng ta vào nhà thôi nào. – Quản gia Thomas lễ phép nói.
……………………….
- Anh ơi, trán anh nóng lắm. Tại em phải không?
- Không, anh có sao đâu. Không phải tại em.
- Cậu chủ, cậu mau uống sữa đi. Sữa vẫn còn nóng đấy – Mẹ nuôi Ella quan tâm.
- Mẹ ơi.. Kai nóng … - nó níu váy mẹ.
- Cậu chủ sốt rồi. Đợi mẹ đi lấy thuốc cho cậu chủ nhé. Hôm qua cậu chủ ngất, ông chủ đã chạy ra mưa bế cậu vào rồi gọi bác sĩ đấy. Lần sau Jasmin ngoan của mẹ đừng hư nữa nhé.
Nó và anh ngạc nhiên rồi gật đầu.
- Hai đứa, đợi em chút nhé. Mẹ mang đồ ăn sang lên cho tiểu thư luôn được không.
- Dạ - Nó gật đầu.
……………….
- Em cười đẹp lắm. ! Vậy mà sao lại không cười nhỉ? – Anh cười lại rồi ra vẻ trầm ngâm.
Nó ôm chầm cổ, nước mắt rơi nhẹ ướt phần áo trên vai anh.
- Sao em lại khóc. Em nhớ Dakie à?
Nó lắc đầu.
- Vậy sao em khóc. Anh vừa bảo em cười mà đã khóc là sao? Haizz, chẳng ai biết em mít ướt thế trừ anh đâu.
- Mẹ .. mẹ Ella… - tiếng nấc nhẹ của nó phát ra cùng từ mẹ Ella làm Kai sững người.
- Jasmin à, đó là chuyện bình thường với con trai thôi mà. Em đừng quan tâm làm gì, anh sẽ không bắt em gọi lũ lẳng lơ đó làm chị dâu đâu. Hơn nữa anh …. – anh vội vàng xua tay giải thích.
- Làm những gì anh thích đi – Nó luồn tay qua eo ôm chặt anh. Anh ngạc nhiên rồi mỉm cười vuốt mái tóc mềm mại của nó, mùi hương dầu gội làm anh thấy dễ chụi.
- Tại sao, em thay đổi nhanh vậy. Anh tưởng em sẽ xé xác anh và cả con nhỏ đó chứ?
Nó không nói gì, tựa đầu lòng ngực ấm áp của anh.
- Jasmin nè, em có thể mở lòng một lần nữa được không.
Nó lắc đầu, cười buồn.
- Chắc chắn không thể sao? Em yêu Dakie đến vậy à? Người ta nói 17 tháng 28 ngày là quên được mà. Sao em 36 tháng mà vẫn nhớ quá vậy.
- Hừ, lúc đó em mới tý tuổi ranh mà đã bày đặt rồi. Anh đây 17t già muốn chết còn chẳng có ai.
Nó nhéo lưng anh làm anh kêu á một tiếng.
- Đó là tình nhân. Không phải người yêu đâu. – Anh nhăn nhó.
- Con bé này thật là, nên nhớ trên thế giới này chỉ có hai người đàn ông đáng tin cậy nhất là anh và bố thôi. Biết chưa hả?
- Em không lấy chồng. Anh cũng không lấy vợ. Anh sẽ bảo vệ cho em. Anh là thần hộ mệnh của em. Được không?
Anh gỡ tay nó ra. Đỡ nó ngồi lên giường, anh nắm hai tay của nó quỳ nhẹ xuống dịu dàng nói.
- Em cười cho anh xem có được không? – giọng anh đầy yêu thương nói
- Một nụ không gượng gạo và giả tạo.
- Cười đi. Anh muốn nhìn thấy em cười. – Anh nài nỉ.
- Anh đây – người thừa kế gia tài kếch sù tập đoàn The Time lớn nhất thế giới đang xin em đấy biết không hả? Jasmin cười cho anh xem nào?
Đôi môi nó bắt đầu cong nhẹ lên, tiếp nữa, tạo thành một nụ cười tươi hiếm có, nụ cười dành cho Kai, dành cho người anh trai duy nhất. Người con trai thứ hai luôn gánh hậu quả mỗi khi nó phạm lỗi. Người chấp nhận chụi phạt một mình từ ba vì tính cố chấp của nó..
//// - JASMIN , con là công chúa của gia tộc Wilson, là con gái của ta mà con xem đã làm mất mặt ta thế nào hả? Con tưởng ta không dám phạt con sao? – Ông to tiếng lấn át cả tiếng sấm sét ngoài trời mưa.
- Người đâu, mua đưa tiểu thư ra ngoài đứng trời mưa. Tuyệt đối không cho vào nhà trước 10h.
- Ông à, không được. Con biết lỗi rồi mà. Mau xin lỗi ba đi con. – Bà lo lắng thúc giục.
Im lặng….
- Con xem từ bé đến lớn, có thứ gì con muốn mà chưa được chưa hả? Ta thật sai lầm khi yêu thương để nuông chiều con như vậy. Khi nào biết nói câu xin lỗi thì vào nhà. MAU.
- Ba. Sao ba có thể để em đứng ngoài trời mưa chứ. Em mới có 4 tuổi thôi mà.
- Jasmin, con muốn tự ra hay để ta bảo người đưa con ra ngoài. – Ông không quan tâm lời Kai nói. Dù yêu thương con đến mức nào, cũng phải giáo dục cho nó.
Không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa.
- Ba. Con sẽ đứng thay em.
- Ba làm việc ở công ty về mệt lắm rồi. Mấy đứa còn bày chuyện nữa hả? Nếu muốn, con cứ ra ngoài mà đứng – Ông bực mình lên lầu.
- Hai con mau xin lỗi ba đi. – Bà chua xót nhìn hai đứa con cưng của mình.
* Ấm ầm *
- Anh ơi. Em sợ lắm – nó bấu víu vào áo anh khi nghe tiếng sấm phát ra.
- Đừng sợ. Em mau vào nhà đi. Giày của em bẩn rồi này. – Anh đẩy nó ra.
- Anh ơi.. anh ơi…
- Anh không sao mà. Anh là con trai sợ gì chứ. Hãy vào đi gió mạnh em sẽ bị cảm đấy.
- Anh đang run kìa. – nó đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai lạnh ngắt run lên bần bật của anh. Từ bé anh đã là một thiếu gia nhà giàu được bao bọc, được sống trong nhung lụa. Làm sao anh chụi được chứ?
- Vậy em vào nhà thì anh sẽ không run nữa. Mau vào nhà đi. Mưa bắn tóc em bết xì nhệ rồi kia. Xấu lắm. Dakie sẽ bỏ em đấy.
- Các người đứng đó làm gì. Mau đưa tiểu thư vào nhà đi. – Anh yếu ớt quát.
- Anh … anh ơi… Bỏ ra bỏ ta ra mau. – Nó vùng vẫy.
- Tiểu thư, chúng ta vào nhà thôi nào. Chủ tịch sẽ giận lắm đấy.
- Người không vào nhà nhanh, chủ tịch sẽ càng giận thêm, cậu Kai sẽ càng đứng đó lâu đấy.
- Anh ơi.. cứu em với… bỏ ra…
- Ngoan đi. Mai anh sẽ bảo Dakie dẫn em đi chơi ở Paris được không?
- Nhưng anh ….
- Không sao. Ở Paris đẹp lắm. Đẹp hơn những lần anh em mình đi nữa…
- Thật không? – Nó ngơ ngác nhìn anh tóc ướt bết vào trán, đôi môi ngắt màu.
- Thật, anh nói thật mà. Mau .. mau đưa tiểu thư vào nhà đi.
- Vâng, thưa thiếu gia. Tiểu thư, chúng ta vào nhà thôi nào. – Quản gia Thomas lễ phép nói.
……………………….
- Anh ơi, trán anh nóng lắm. Tại em phải không?
- Không, anh có sao đâu. Không phải tại em.
- Cậu chủ, cậu mau uống sữa đi. Sữa vẫn còn nóng đấy – Mẹ nuôi Ella quan tâm.
- Mẹ ơi.. Kai nóng … - nó níu váy mẹ.
- Cậu chủ sốt rồi. Đợi mẹ đi lấy thuốc cho cậu chủ nhé. Hôm qua cậu chủ ngất, ông chủ đã chạy ra mưa bế cậu vào rồi gọi bác sĩ đấy. Lần sau Jasmin ngoan của mẹ đừng hư nữa nhé.
Nó và anh ngạc nhiên rồi gật đầu.
- Hai đứa, đợi em chút nhé. Mẹ mang đồ ăn sang lên cho tiểu thư luôn được không.
- Dạ - Nó gật đầu.
……………….
- Em cười đẹp lắm. ! Vậy mà sao lại không cười nhỉ? – Anh cười lại rồi ra vẻ trầm ngâm.
Nó ôm chầm cổ, nước mắt rơi nhẹ ướt phần áo trên vai anh.
- Sao em lại khóc. Em nhớ Dakie à?
Nó lắc đầu.
- Vậy sao em khóc. Anh vừa bảo em cười mà đã khóc là sao? Haizz, chẳng ai biết em mít ướt thế trừ anh đâu.
- Mẹ .. mẹ Ella… - tiếng nấc nhẹ của nó phát ra cùng từ mẹ Ella làm Kai sững người.
Tác giả :
Vãn Dương