Tắm Cho Đại Ca
Chương 99: Là cậu ấy thay đổi anh
Người hai nhà náo loạn như vậy lại bức hai đứa bé rời đi. Trang Hào và Hoa Kì đi không lâu sau, ba mẹ Hoa Kì cũng rời khỏi nhà Trang Hào.
Từ đó về sau, cũng ngừng rồi.
Trang Hào mang theo Hoa Kì trở lại phòng cũ bên kia, trên đường mua hai ổ khóa mới, trở về thì liền thay ổ khóa. Trang Hào nói, diễn trò phải làm cho đầy đủ, hai người chúng ta phải nhất trí tỏ thái độ cứng rắn.
Quả thật như Trang Hào đoán, buổi chiều ngày hôm sau mẹ Trang Hào tới, cầm chìa khóa cửa thọc nửa ngày cũng không mở được cửa, cực kỳ tức giận ở tại cửa ra vào kêu thật lâu mới rời khỏi.
Trang Hào nói, chuyện này phải cho bọn họ thời gian, nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Về phần cuộc sống tương lai của bọn họ, vẫn phải tập trung làm chút gì đó. Đúng lúc này, Quách Tĩnh trở lại, từ chỗ mẹ Trang Hào nghe được đầu đuôi sự tình, đặc biệt tới cửa làm thuyết khách một lần.
Nói là thuyết khách, nhưng Quách Tĩnh hoàn toàn không có chút ý tứ muốn khuyên can, mà là lôi Trang Hào đi ra ngoài uống bữa rượu. Lúc trở lại, Trang Hào vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa liền ôm lấy Hoa Kì, mắt say lờ đờ mê ly nói, vợ, anh biết chúng ta phải làm gì rồi.
Chủ ý Trang Hào đưa ra, Hoa Kì chắc chắn sẽ không phản đối. Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Hào một mình đi ra khỏi nhà, buổi trưa mặt trời lên đỉnh đầu mới trở lại, vừa vào cửa liền bưng chén nước lạnh lớn tu ừng ực, giơ tay lên lau miệng, cười nói: “Vợ, anh tìm một cửa hàng, sáng mai đóng một quý tiền thuê, em tới ngân hàng rút ba vạn đi.”
Hoa Kì ngẩn ra: “Ba vạn, nhiều như vậy à?”
Trang Hào cười nói: “Tiền thuê phòng là 1,5 vạn, 1,5 vạn còn lại là để lắp đặt thiết bị.” Anh víu lấy bả vai Hoa Kì đi vào trong phòng, ngồi trên giường gạch nói: “Anh nhờ anh em trước kia giúp chúng ta dọn hàng, ngày anh đã chọn xong rồi, thứ bảy này là ngày hoàng đạo, chúng ta liền khai trương ngày đó.”
Hoa Kì rơi vào sương mù, nghe không hiểu, nghi ngờ nói: “Chúng ta làm gì anh còn chưa nói cho em biết đâu.”
“Nhìn anh kìa, vui mừng quá, quên nói với em.” Trang Hào nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh định mở siêu thị cỡ vừa gần trường trung học, địa thế nơi đó tốt, có thể kiếm tiền.”
“Mở siêu thị?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, chủ ý này là do Quách Tĩnh nói, cậu ta nói bên kia không có siêu thị gì, đều là mấy quán bán hàng rong, anh vừa nghe đã cảm thấy được, liền thử một chút, dù sao tiền trong tài khoản không thể cứ để đó mãi.” Trang Hào buộc chặt cánh tay, nói: “Anh tính một chút, xế chiều hôm nay nộp tiền thuê phòng, sau đó Quách Tĩnh ở bên kia giúp anh liên lạc lắp đặt thiết bị, nếu nhanh, ba ngày là có thể hoàn thành, hôm nay thứ hai, dọn hàng cần cỡ một ngày là được, chúng ta tranh thủ thứ bảy khai trương.”
“Có phải hơi vội hay không?” Hoa Kì nói.
“Gấp là gấp một chút, nhưng cũng không có gì không tốt.” Trang Hào phân tích nói: “Sớm khai trương sớm thu lại tiền, cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà, còn nữa, cũng có thể để cha mẹ anh nhìn thấy quyết tâm của chúng ta.”
Hoa Kì gật đầu: “Nói thì nói như thế, nhưng em cứ có cảm giác không kịp.”
“Không có chuyện gì, yên tâm đi.” Trang Hào ôm Hoa Kì, hôn lên mặt cậu một cái, nói tiếp: “Bây giờ là buổi trưa, chúng ta tới một phát đi?”
“Không làm” Hoa Kì đẩy Trang Hào ra, cợt nhã nói: “Hôm nay em bị tiêu chảy.”
Trang Hào nghiêm mặt nói: “Thao, bây giờ em ăn định anh, trước kia đều là em xin anh làm em, bây giờ đã ngã bài với cha mẹ, em liền làm kiêu đó à?”
Hoa Kì gật gù hả hê nói: “Em chính là ăn định anh đó.” Nói xong, Hoa Kì lê dép chạy ra ngoài cửa.
Trang Hào chưa kịp bắt cậu lại, ở trong nhà quát um lên: “Hoa tiểu cẩu, em nhanh tiến vào cho anh, nếu không anh không muốn em nữa đó.”
“Em mới không tin.” Hoa Kì đứng ở trong sân cười ha ha, lúc đi tới cửa lớn còn nói: “Em đi ngân hàng lấy tiền, anh ở nhà phải thành thật đó.”
“Thao......” Trang Hào mắng một tiếng, xuyên qua cửa sổ nhìn Hoa Kì rời đi, từ từ gợi lên khóe miệng.
Buổi chiều, Trang Hào cầm ba vạn Hoa Kì lấy từ ngân hàng đi tìm chủ thuê nhà, ký hợp đồng rồi, Trang Hào không ngừng thúc vó ngựa chạy tới nơi mua bán thiết bị hội hợp với Quách Tĩnh. Quách Tĩnh người này làm việc còn rất nhanh nhẹn, chọn thiết bị xong liền mang đến cửa hàng lắp đặt.
Trang Hào nói cho Hoa Kì, hai ngày nay anh vội, cho nên không trở lại ngủ, chờ thứ bảy khai trương lại tới đón cậu. Nếu như nhớ anh thì tới cửa hàng thăm anh một chút, tiếp đó đưa một tờ giấy tới, trên đó viết địa chỉ của cửa hàng.
Hoa Kì sao có thể cho phép mình không gặp Trang Hào? Cho nên, mỗi ngày chạy hai chuyến, buổi trưa và buổi tối, mỗi lần đi đều dùng hộp giấy đựng mấy món ăn không giống nhau, có mặn có chay, món chính trừ cơm và bánh màn thầu còn có sủi cảo nhân thịt bằm rau cần Trang Hào thích ăn nhất.
Lúc đoàn người nghỉ trưa hoặc kết thúc công việc cơm nước xong đều tụ chung một chỗ, người biết quan hệ của Hoa Kì và Trang Hào đều nói đôi câu đùa giỡn, không biết chỉ coi tình cảm của hai anh em bọn họ thật tốt.
Mắt thấy sắp thứ bảy rồi, lắp đặt thiết bị cũng đến giai đoạn kết thúc, lúc này vấn đề xảy ra. Siêu thị cỡ vừa không thể so với quán hàng rong, một hai người trông coi là được, lúc lắp đặt thiết bị xong, sắp xếp hàng hóa lại phát hiện không có ai giúp một tay, điều này làm cho Trang Hào vội quá chừng.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một con đường có thể đi, đó là tìm chị họ của mình. Chị họ của Trang Hào mở một tiệm làm móng ở khu Hướng An, bên trong có ít nhất mười lăm cô gái làm công. Lúc Trang Hào tìm được chị ta, những mỹ nữ trong quán không có một ai đồng ý đi. Trang Hào nghĩ cũng phải, ai lại nguyện ý đi giúp chuyện lặt vặt này.
Nhưng mà, đây không phải là vấn đề, không làm khó được Trang Hào. Anh xuất tất cả vốn liếng đeo bám dai dẳng, rốt cuộc qua được cửa chị họ, sau đó chị ta liền mang theo chúng mỹ nữ chỉnh trang ra trận.
Người tới, nhưng có một yêu cầu, đó là một ngày mỗi người nhận 200 tiền lương, không làm không công.
Trang Hào không còn đường từ chối, nghĩ thầm trước chống đỡ hai ba ngày, sau đó mời thêm người là có thể tá ma giết lừa rồi. (Tá ma giết lừa đồng nghĩa với qua sông đoạn cầu, ăn ốc đổ vỏ …)
Quả thật, ngày thứ bảy khai trương, trước cửa siêu thị đứng đồng loạt một hàng mỹ nữ vóc người vô cùng tốt, các cô mặc đồng phục làm việc trong tiệm làm móng, tóc bối lên, trang điểm, đứng ở cửa siêu thị phục vụ, có chút giống......
Ngày khai trương này có không ít người tới chúc mừng, phần lớn đều là nhân viên trong đội xe lúc trước, còn có một vài ông chủ đã từng hợp tác trước kia. Về phần còn lại, chính là được người giới thiệu tới. Xem xét lại Hoa Kì bên này, thật là một người bạn cũng không có.
Đây không phải do nhân duyên của Hoa Kì kém, mà là cậu vốn không có mở miệng mời ai.
Trong siêu thị bận rộn lại cũng vui mừng, Hoa Kì ngồi ở quầy nơi cửa, trong lòng vui mừng.
“Làm gì vậy?” sáng sớm Trang Hào liền chú ý tới Hoa Kì, đi tới dùng chân đụng cậu một cái, tiếp đó ngồi xuống điểm điếu thuốc nói: “Sao không gọi bạn bè tới?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Sợ làm anh mất mặt.”
“Thao, anh là người để ý nhiều như vậy sao?” Trang Hào nhíu mày nói: “Bạn vợ anh không phải là bạn của anh sao? Có gì mà mất mặt.”
Hoa Kì tiếp tục cười nói: “Em có mấy người bạn tốt, nhưng người ta còn bận công việc, em không muốn mời, đều là tắm kỳ, em hiểu rõ bọn họ làm ra tiền khó khăn, nên ngại.”
Trang Hào hít một hơi thuốc nói: “Cũng đúng.”
Hoa Kì không đáp lời, mà quay đầu nhìn xe đi ngoài đường.
“Vợ, thương lượng với em chuyện này.”
Hoa Kì quay đầu: “Hả?”
“Phía sau siêu thị có một phòng nhỏ, anh có chừa lại, chúng ta chuyển qua bên này ở đi.”
Hoa Kì híp mắt cười: “Anh nói chuyển thì chuyển, em nghe anh.”
“Thật mẹ nó nghe lời.” Trang Hào vui thích nói.
“Ơ, tôi nói ông chủ Trang, anh ngồi ở quầy làm gì? Cảm thán cuộc sống à?”
Giọng Bàng Suất vang lên phía sau, Trang Hào và Hoa Kì đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Bàng Suất cà lơ phất phơ đi tới đây, thuận tay móc ra một bao tiền lì xì đưa tới: “Buôn bán thịnh vượng.”
Trang Hào thò tay tiếp nhận bao tiền lì xì, bĩu môi nói: “Có chút mỏng.”
“Thao, còn mỏng? Ông đây sắp táng gia bại sản rồi.” Bàng Suất vừa nói vừa cười, vung vạt áo âu phục ngồi vào thanh chống nơi quầy: “Trang Hào, anh từ ông chủ đoàn xe biến thành ông chủ siêu thị, chênh lệch có chút lớn a.”
Trang Hào buồn bực cười nói: “Thao, mạnh hơn cậu là được.”
Bàng Suất bĩu môi nói: “Cũng đúng, đến bây giờ tôi còn không biết tương lai làm sao đây, vợ không có, sự nghiệp cũng bị nhỡ, nói thật, tôi càng ngày càng hâm mộ anh.”
“Có gì mà hâm mộ, tôi cũng vậy không phải sao?” Trang Hào an ủi hắn nói: “Nếu không phải là Hoa tiểu cẩu, chắc lúc này tôi còn đang lăn lộn nơi đất khách kìa.”
Bàng Suất đồng ý nói: “Cũng đúng, Hoa tiểu cẩu thay đổi anh.”
Trang Hào không đáp lời, mà là móc điếu thuốc từ trong túi đưa tới: “Tới một điếu, mới mua hôm nay.”
Bàng Suất nhìn hai mắt: “Trung Hoa à? Có tiền?”
“Có tiền cái rắm, dùng để ra vẻ đấy.” Trang Hào đương nhiên đốt một điếu, nhẹ giọng nói: “Về sau trong nhà có tiền, tất cả đều để Hoa tiểu cẩu quản, tôi cũng yên tâm.”
Bàng Suất gật đầu nói: “Tôi thấy được, Hoa Kì quản tốt hơn anh.” Nói xong, Bàng Suất thò đầu ra nháy mắt với Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, nhớ anh không?”
Vừa dứt lời, Bàng Suất liền bị Trang Hào cho một quyền: “Tôi còn ở đây, cậu dám đùa giỡn vợ tôi?”
“Cái người này, làm gì ghê thế?” Bàng Suất xoa cánh tay nói: “Quân tử động khẩu bất động thủ.”
“Tôi động thủ đấy.” Trang Hào lại cho hắn một quyền, Bàng Suất vừa cười vừa ngăn cản, đang lúc hai người gây không thể tách rời thì một chiếc BMW màu đen dừng sát ven đường, tiếp đó một bóng dáng quen thuộc từ trong xe đi xuống.
Từ đó về sau, cũng ngừng rồi.
Trang Hào mang theo Hoa Kì trở lại phòng cũ bên kia, trên đường mua hai ổ khóa mới, trở về thì liền thay ổ khóa. Trang Hào nói, diễn trò phải làm cho đầy đủ, hai người chúng ta phải nhất trí tỏ thái độ cứng rắn.
Quả thật như Trang Hào đoán, buổi chiều ngày hôm sau mẹ Trang Hào tới, cầm chìa khóa cửa thọc nửa ngày cũng không mở được cửa, cực kỳ tức giận ở tại cửa ra vào kêu thật lâu mới rời khỏi.
Trang Hào nói, chuyện này phải cho bọn họ thời gian, nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Về phần cuộc sống tương lai của bọn họ, vẫn phải tập trung làm chút gì đó. Đúng lúc này, Quách Tĩnh trở lại, từ chỗ mẹ Trang Hào nghe được đầu đuôi sự tình, đặc biệt tới cửa làm thuyết khách một lần.
Nói là thuyết khách, nhưng Quách Tĩnh hoàn toàn không có chút ý tứ muốn khuyên can, mà là lôi Trang Hào đi ra ngoài uống bữa rượu. Lúc trở lại, Trang Hào vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa liền ôm lấy Hoa Kì, mắt say lờ đờ mê ly nói, vợ, anh biết chúng ta phải làm gì rồi.
Chủ ý Trang Hào đưa ra, Hoa Kì chắc chắn sẽ không phản đối. Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Hào một mình đi ra khỏi nhà, buổi trưa mặt trời lên đỉnh đầu mới trở lại, vừa vào cửa liền bưng chén nước lạnh lớn tu ừng ực, giơ tay lên lau miệng, cười nói: “Vợ, anh tìm một cửa hàng, sáng mai đóng một quý tiền thuê, em tới ngân hàng rút ba vạn đi.”
Hoa Kì ngẩn ra: “Ba vạn, nhiều như vậy à?”
Trang Hào cười nói: “Tiền thuê phòng là 1,5 vạn, 1,5 vạn còn lại là để lắp đặt thiết bị.” Anh víu lấy bả vai Hoa Kì đi vào trong phòng, ngồi trên giường gạch nói: “Anh nhờ anh em trước kia giúp chúng ta dọn hàng, ngày anh đã chọn xong rồi, thứ bảy này là ngày hoàng đạo, chúng ta liền khai trương ngày đó.”
Hoa Kì rơi vào sương mù, nghe không hiểu, nghi ngờ nói: “Chúng ta làm gì anh còn chưa nói cho em biết đâu.”
“Nhìn anh kìa, vui mừng quá, quên nói với em.” Trang Hào nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh định mở siêu thị cỡ vừa gần trường trung học, địa thế nơi đó tốt, có thể kiếm tiền.”
“Mở siêu thị?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, chủ ý này là do Quách Tĩnh nói, cậu ta nói bên kia không có siêu thị gì, đều là mấy quán bán hàng rong, anh vừa nghe đã cảm thấy được, liền thử một chút, dù sao tiền trong tài khoản không thể cứ để đó mãi.” Trang Hào buộc chặt cánh tay, nói: “Anh tính một chút, xế chiều hôm nay nộp tiền thuê phòng, sau đó Quách Tĩnh ở bên kia giúp anh liên lạc lắp đặt thiết bị, nếu nhanh, ba ngày là có thể hoàn thành, hôm nay thứ hai, dọn hàng cần cỡ một ngày là được, chúng ta tranh thủ thứ bảy khai trương.”
“Có phải hơi vội hay không?” Hoa Kì nói.
“Gấp là gấp một chút, nhưng cũng không có gì không tốt.” Trang Hào phân tích nói: “Sớm khai trương sớm thu lại tiền, cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà, còn nữa, cũng có thể để cha mẹ anh nhìn thấy quyết tâm của chúng ta.”
Hoa Kì gật đầu: “Nói thì nói như thế, nhưng em cứ có cảm giác không kịp.”
“Không có chuyện gì, yên tâm đi.” Trang Hào ôm Hoa Kì, hôn lên mặt cậu một cái, nói tiếp: “Bây giờ là buổi trưa, chúng ta tới một phát đi?”
“Không làm” Hoa Kì đẩy Trang Hào ra, cợt nhã nói: “Hôm nay em bị tiêu chảy.”
Trang Hào nghiêm mặt nói: “Thao, bây giờ em ăn định anh, trước kia đều là em xin anh làm em, bây giờ đã ngã bài với cha mẹ, em liền làm kiêu đó à?”
Hoa Kì gật gù hả hê nói: “Em chính là ăn định anh đó.” Nói xong, Hoa Kì lê dép chạy ra ngoài cửa.
Trang Hào chưa kịp bắt cậu lại, ở trong nhà quát um lên: “Hoa tiểu cẩu, em nhanh tiến vào cho anh, nếu không anh không muốn em nữa đó.”
“Em mới không tin.” Hoa Kì đứng ở trong sân cười ha ha, lúc đi tới cửa lớn còn nói: “Em đi ngân hàng lấy tiền, anh ở nhà phải thành thật đó.”
“Thao......” Trang Hào mắng một tiếng, xuyên qua cửa sổ nhìn Hoa Kì rời đi, từ từ gợi lên khóe miệng.
Buổi chiều, Trang Hào cầm ba vạn Hoa Kì lấy từ ngân hàng đi tìm chủ thuê nhà, ký hợp đồng rồi, Trang Hào không ngừng thúc vó ngựa chạy tới nơi mua bán thiết bị hội hợp với Quách Tĩnh. Quách Tĩnh người này làm việc còn rất nhanh nhẹn, chọn thiết bị xong liền mang đến cửa hàng lắp đặt.
Trang Hào nói cho Hoa Kì, hai ngày nay anh vội, cho nên không trở lại ngủ, chờ thứ bảy khai trương lại tới đón cậu. Nếu như nhớ anh thì tới cửa hàng thăm anh một chút, tiếp đó đưa một tờ giấy tới, trên đó viết địa chỉ của cửa hàng.
Hoa Kì sao có thể cho phép mình không gặp Trang Hào? Cho nên, mỗi ngày chạy hai chuyến, buổi trưa và buổi tối, mỗi lần đi đều dùng hộp giấy đựng mấy món ăn không giống nhau, có mặn có chay, món chính trừ cơm và bánh màn thầu còn có sủi cảo nhân thịt bằm rau cần Trang Hào thích ăn nhất.
Lúc đoàn người nghỉ trưa hoặc kết thúc công việc cơm nước xong đều tụ chung một chỗ, người biết quan hệ của Hoa Kì và Trang Hào đều nói đôi câu đùa giỡn, không biết chỉ coi tình cảm của hai anh em bọn họ thật tốt.
Mắt thấy sắp thứ bảy rồi, lắp đặt thiết bị cũng đến giai đoạn kết thúc, lúc này vấn đề xảy ra. Siêu thị cỡ vừa không thể so với quán hàng rong, một hai người trông coi là được, lúc lắp đặt thiết bị xong, sắp xếp hàng hóa lại phát hiện không có ai giúp một tay, điều này làm cho Trang Hào vội quá chừng.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một con đường có thể đi, đó là tìm chị họ của mình. Chị họ của Trang Hào mở một tiệm làm móng ở khu Hướng An, bên trong có ít nhất mười lăm cô gái làm công. Lúc Trang Hào tìm được chị ta, những mỹ nữ trong quán không có một ai đồng ý đi. Trang Hào nghĩ cũng phải, ai lại nguyện ý đi giúp chuyện lặt vặt này.
Nhưng mà, đây không phải là vấn đề, không làm khó được Trang Hào. Anh xuất tất cả vốn liếng đeo bám dai dẳng, rốt cuộc qua được cửa chị họ, sau đó chị ta liền mang theo chúng mỹ nữ chỉnh trang ra trận.
Người tới, nhưng có một yêu cầu, đó là một ngày mỗi người nhận 200 tiền lương, không làm không công.
Trang Hào không còn đường từ chối, nghĩ thầm trước chống đỡ hai ba ngày, sau đó mời thêm người là có thể tá ma giết lừa rồi. (Tá ma giết lừa đồng nghĩa với qua sông đoạn cầu, ăn ốc đổ vỏ …)
Quả thật, ngày thứ bảy khai trương, trước cửa siêu thị đứng đồng loạt một hàng mỹ nữ vóc người vô cùng tốt, các cô mặc đồng phục làm việc trong tiệm làm móng, tóc bối lên, trang điểm, đứng ở cửa siêu thị phục vụ, có chút giống......
Ngày khai trương này có không ít người tới chúc mừng, phần lớn đều là nhân viên trong đội xe lúc trước, còn có một vài ông chủ đã từng hợp tác trước kia. Về phần còn lại, chính là được người giới thiệu tới. Xem xét lại Hoa Kì bên này, thật là một người bạn cũng không có.
Đây không phải do nhân duyên của Hoa Kì kém, mà là cậu vốn không có mở miệng mời ai.
Trong siêu thị bận rộn lại cũng vui mừng, Hoa Kì ngồi ở quầy nơi cửa, trong lòng vui mừng.
“Làm gì vậy?” sáng sớm Trang Hào liền chú ý tới Hoa Kì, đi tới dùng chân đụng cậu một cái, tiếp đó ngồi xuống điểm điếu thuốc nói: “Sao không gọi bạn bè tới?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Sợ làm anh mất mặt.”
“Thao, anh là người để ý nhiều như vậy sao?” Trang Hào nhíu mày nói: “Bạn vợ anh không phải là bạn của anh sao? Có gì mà mất mặt.”
Hoa Kì tiếp tục cười nói: “Em có mấy người bạn tốt, nhưng người ta còn bận công việc, em không muốn mời, đều là tắm kỳ, em hiểu rõ bọn họ làm ra tiền khó khăn, nên ngại.”
Trang Hào hít một hơi thuốc nói: “Cũng đúng.”
Hoa Kì không đáp lời, mà quay đầu nhìn xe đi ngoài đường.
“Vợ, thương lượng với em chuyện này.”
Hoa Kì quay đầu: “Hả?”
“Phía sau siêu thị có một phòng nhỏ, anh có chừa lại, chúng ta chuyển qua bên này ở đi.”
Hoa Kì híp mắt cười: “Anh nói chuyển thì chuyển, em nghe anh.”
“Thật mẹ nó nghe lời.” Trang Hào vui thích nói.
“Ơ, tôi nói ông chủ Trang, anh ngồi ở quầy làm gì? Cảm thán cuộc sống à?”
Giọng Bàng Suất vang lên phía sau, Trang Hào và Hoa Kì đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Bàng Suất cà lơ phất phơ đi tới đây, thuận tay móc ra một bao tiền lì xì đưa tới: “Buôn bán thịnh vượng.”
Trang Hào thò tay tiếp nhận bao tiền lì xì, bĩu môi nói: “Có chút mỏng.”
“Thao, còn mỏng? Ông đây sắp táng gia bại sản rồi.” Bàng Suất vừa nói vừa cười, vung vạt áo âu phục ngồi vào thanh chống nơi quầy: “Trang Hào, anh từ ông chủ đoàn xe biến thành ông chủ siêu thị, chênh lệch có chút lớn a.”
Trang Hào buồn bực cười nói: “Thao, mạnh hơn cậu là được.”
Bàng Suất bĩu môi nói: “Cũng đúng, đến bây giờ tôi còn không biết tương lai làm sao đây, vợ không có, sự nghiệp cũng bị nhỡ, nói thật, tôi càng ngày càng hâm mộ anh.”
“Có gì mà hâm mộ, tôi cũng vậy không phải sao?” Trang Hào an ủi hắn nói: “Nếu không phải là Hoa tiểu cẩu, chắc lúc này tôi còn đang lăn lộn nơi đất khách kìa.”
Bàng Suất đồng ý nói: “Cũng đúng, Hoa tiểu cẩu thay đổi anh.”
Trang Hào không đáp lời, mà là móc điếu thuốc từ trong túi đưa tới: “Tới một điếu, mới mua hôm nay.”
Bàng Suất nhìn hai mắt: “Trung Hoa à? Có tiền?”
“Có tiền cái rắm, dùng để ra vẻ đấy.” Trang Hào đương nhiên đốt một điếu, nhẹ giọng nói: “Về sau trong nhà có tiền, tất cả đều để Hoa tiểu cẩu quản, tôi cũng yên tâm.”
Bàng Suất gật đầu nói: “Tôi thấy được, Hoa Kì quản tốt hơn anh.” Nói xong, Bàng Suất thò đầu ra nháy mắt với Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, nhớ anh không?”
Vừa dứt lời, Bàng Suất liền bị Trang Hào cho một quyền: “Tôi còn ở đây, cậu dám đùa giỡn vợ tôi?”
“Cái người này, làm gì ghê thế?” Bàng Suất xoa cánh tay nói: “Quân tử động khẩu bất động thủ.”
“Tôi động thủ đấy.” Trang Hào lại cho hắn một quyền, Bàng Suất vừa cười vừa ngăn cản, đang lúc hai người gây không thể tách rời thì một chiếc BMW màu đen dừng sát ven đường, tiếp đó một bóng dáng quen thuộc từ trong xe đi xuống.
Tác giả :
Kinh Thành Nam Sủng