Tắm Cho Đại Ca
Chương 69: Ai là nơi dập lửa của ai
Trang Hào cùng Quách Tĩnh nửa tháng trước rời khỏi thành phố đi tới thành phố mới, tìm được 2-3 người bạn trước đây quen biết, lúc này mới thuê căn phòng ở thần hai gần trung tâm thành phố, phòng thuê một tháng 700, tiền điện nước tính riêng. Phòng không tính lớn, cỡ ba mươi mét vuông, là cái loại mở cửa chỉ có phòng ngủ kia…, bên cạnh cửa sổ là kệ bếp đơn giản, còn lại chẳng có gì, ngay cả giường cũng không có.
Tường trong phòng dán từng lớp ni lon màu sắc rực rỡ, Hoa Kì nhớ vật này có một tên gọi rất tao nhã, tên gì nhỉ, hình như là gọi Tatami ? Mà lúc này Trang Hào đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt để bàn nhỏ bốn chân, phía trên bày hai phần bát đũa, trong nồi sắt mì sợi đầy ắp, bên cạnh còn có một chén trứng gà chiên nhỏ, ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.
Trang Hào đang gắp mì bỏ vào chén, nghe được tiếng mở cửa cũng không nghiêng đầu nhìn xem, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi cậu còn đi đâu?”
Quách Tĩnh cởi giày ở cửa ra vào, vào nhà lúc bất đắc dĩ nói: “Anh đoán trúng rồi.”
“Đoán trúng? đoán trúng cái gì?” Trang Hào tò mò ngẩng đầu, tầm mắt vừa tới cửa Trang Hào liền nhìn thấy Hoa Kì đeo balo to trên lưng, đứng ở cửa nhe răng toét miệng cười khúc khích: “Ca, em tới rồi.”
Sắc mặt của Trang Hào trắng xanh liền trầm xuống: “Không phải đã nói cậu đừng để cậu ấy biết rồi sao, sao cậu vẫn nói.”
Quách Tĩnh nhún nhún vai, ngồi xếp bằng ở đối diện Trang Hào: “Em nhàn thấy sợ.”
“Tôi cũng thấy thế.” Trang Hào hung hăng trợn Quách Tĩnh một cái, quay đầu về phía Hoa Kì nói: “Còn đứng ở cửa làm gì? Cởi giày vào đi.”
Hoa Kì vội vàng cởi giày, chân không đi tới.
“Lại không mang vớ?” Trang Hào nhìn chằm chằm chân của Hoa Kì, cau mày nói.
Hoa Kì cong cong ngón chân, cười láo lĩnh nói: “Mùa đông còn không mang huống chi sắp tới mùa hè.” Hoa Kì trở tay đặt balo xuống đất, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Trang Hào: “Má ơi, mệt chết em.”
Trang Hào hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại ăn sợi mì: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, từ tối đến giờ cũng chưa ăn.” Hoa Kì chép chép miệng, nhìn chằm chằm cái bàn nói: “Cho em một chén đi?”
Trang Hào lạnh lùng nói: “Đáng đời, tự tìm.” Trang Hào mắng thì mắng nhưng vẫn cầm lấy chén không bên cạnh gắp cho Hoa Kì một chén mì đầy đặt ở trước mặt cậu nói: “Ăn đi.”
“Haiz, anh đem chén của em cho Hoa Kì rồi, vậy em dùng gì để ăn?” Quách Tĩnh oán tránh nói.
Trang Hào cười cười: “Cậu ăn nồi đi.”
“Con mẹ nó chứ, anh xem em là heo à?” Quách Tĩnh thở dài: “Thôi, hai người ăn trước đi, để cho tôi một hớp là được, dù sao tôi cũng không quá đói.” Nói xong, Quách Tĩnh kéo một cái chăn qua, cuốn cuốn đệm ở sau lưng, lúc nằm lên còn nói: “Buổi tối hai người nằm chung chăn đi, đừng hòng cướp chăn của tôi.”
“Quách ca anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không giành chăn với anh.” Hoa Kì cười đùa điên cuồng, tiếp tục cầm đũa từng ngụm từng ngụm cho mì vào trong miệng.
Trang Hào nhìn cậu cười khổ nói: “Em ăn chậm một chút, nơi này không ai giành với em.” Nói xong, Trang Hào lại gắp một miếng trứng chiên trong chén nhỏ bỏ vào chén Hoa Kì, than thở nói: “Em chạy tới nơi này đã nói với ba mẹ em chưa? Bên Ngũ Hành xử lý như thế nào?”
Hoa Kì nói lầm bầm: “Nói. . . . . . Nói rồi, mẹ em cũng muốn em đi ra ngoài thêm kiến thức, về phần Ngũ Hành bên kia. . . . . .” Hoa Kì nuốt mì trong miệng, hắng giọng một cái nói tiếp: “Bên Ngũ Hành em đã từ chức, dù sao làm cũng không có ý tứ gì.”
Trang Hào gật đầu một cái, liếc Hoa Kỳ lại hỏi: “Chương Thỉ đồng ý để em từ chức?”
“Y không nói gì đã đồng ý rồi, hơn nữa y hình như cũng rất bận , nào có thời gian trông nom em.” Hoa Kì vài hớp đã ăn sạch bát mì, lại gắp thêm mấy đũa, nói tiếp: “Vốn ngày mùng 1 tháng 6 Bàng Suất kết hôn , nhưng hình như không thành, ngày em đi không biết nghe ai nói chuyện này ấy.”
“Không thành? Chuyện gì xảy ra?” Quách Tĩnh tỉnh táo tinh thần, nóng nảy hỏi thăm.
Hoa Kì hít mũi một cái: “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như là hôn lễ bị dời lại, ai biết có chuyện gì.”
“Con mẹ nó chứ, kết hôn cũng có thể hoãn, tôi đoán nhất định đã xảy ra chuyện, không chừng Chương Thỉ lại gây ra chuyện tổn hại gì đấy.” Quách Tĩnh vừa nói vừa cười, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ, lại nói: “Ca, hay là như vậy đi, sáng mai em trở về? Dù sao Hoa Kì đã tới, vợ chồng son hai người sống cũng rất tốt, em cũng phải về kiếm bà xã không phải sao.”
Quách Tĩnh đi theo Trang Hào tới bên này là muốn bồi Trang Hào một thời gian, chờ Trang Hào an bài thỏa đáng tất cả, hắn mới tìm cơ hội về nhà.
“Cũng được, dù sao cậu cũng có chuyện của mình.” Trang Hào không phản đối, cúi đầu từ từ ăn mì sợi.
“Ừ, vậy em dọn dẹp một chút, trưa mai ngồi tàu trở về.” Quách Tĩnh đứng lên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Hoa Kì nhìn chằm chằm Quách Tĩnh mấy lần, đột nhiên ý thức được cái gì, cười đùa nói: “Quách ca, thật ra anh nói cho em biết hai người đang ở đâu là hi vọng em tới chứ gì? Như vậy anh mới về nhà được đúng không?”
“Mả mẹ nó đại gia nhà cậu.” Quách Tĩnh chợt xoay người, tức giận nói: “Tôi là loại người như vậy sao?” Quách Tĩnh hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, nói với Trang Hào: “Ca, anh có thấy không, thằng nhóc Hoa Kì này khích bác tình cảm anh em chúng ta đó, có lời như thế này. . . . . .” Quách Tĩnh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc xuất ra mấy chữ: “Hồng nhan họa thủy.”
“Đó là nói phụ nữ, không học thức thật là đáng sợ.” Hoa Kì cười không khép miệng được.
Quách Tĩnh bĩu môi: “Cũng một dạng.”
Hoa Kì còn muốn lôi co với Quách Tĩnh vài câu ai ngờ vừa mới mở miệng, Trang Hào đột nhiên lạnh lùng nói: “Nhanh ăn cơm của em đi.”
Hoa Kì ngậm miệng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu buồn bực ăn cơm.
“Ai nha mẹ ơi, ăn no, no chết em.” Hoa Kì buông chén đũa xuống, cả người ngửa ra sau , lười biếng nói: “Ăn xong rồi liền mệt rã rời, không khác heo là mấy.”
Lúc này Trang Hào cũng ăn xong, thuận tay cầm chén đặt chung một chỗ.
“Ca, anh để đó đi, một lát em dọn dẹp.” Hoa Kì nhẹ giọng nói .
Trang Hào nhìn cậu không lên tiếng, buông chén đũa xuống đứng lên, duỗi lưng một cái nói: “Để đó đã, đi tắm với anh.”
“Tốt.” Hoa Kì vui mừng vội vàng lấy dụng cụ tắm rửa trong ba lô, đi theo sau lưng Trang Hào ra khỏi phòng.
Ra khỏi hành lang, đóng cửa lại phút chốc tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, Hoa Kì chỉ có thể cố gắng trợn to hai mắt đi về phía trước, vừa đi còn vừa nói nói: “Ca anh đi chậm một chút, em không thấy đường.” Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đưa qua nắm lấy tay cậu.
Trong lòng Hoa Kì ấm áp cực kỳ, không tự chủ mỉm cười.
“Nơi này tiền cho thuê rẻ cho nên anh thuê, nhưng khuyết điểm là không có phòng tắm và nhà vệ sinh.” Trang Hào kéo Hoa Kì ra khỏi hành lang, nhìn thấy một tia sáng, chỉ vào nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa nói: “Nhà vệ sinh ở đó .”
Hoa Kì nhìn hai lần: “Đi tắm ở đâu?”
Trang Hào tiếp tục kéo Hoa Kì đi về phía trước: “Bên này, phòng thứ ba dùng để tắm, tiền nước mỗi tháng người mười tệ.”
“Rất rẻ.” Hoa Kì chậc một tiếng.
Trang Hào không đáp, mang theo Hoa Kì đi tới nhà tắm đẩy cửa ra thì bên trong chiếu ra một ánh đèn yếu ớt, Hoa Kì thuận thế liếc nhìn bóng đèn trên trần nhà: “Đèn này cỡ 60 vôn”
Trang Hào liếc mắt nhìn: “Không biết, hẳn vậy.”
Vào phòng tắm đóng cửa lại, hai người nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo, mà Trang Hào vừa mở vòi tắm Hoa Kì liền nhào tới, từ phía sau ôm Trang Hào nói: “Ca, lúc anh đi cũng không nói cho em biết một tiếng? Làm em khó chịu nhiều ngày như thế.”
Trang Hào mặc cho Hoa Kì ôm, ngửa đầu về phía vòi nước nói: “Có gì để nói? Cũng không phải là không trở về.”
Hoa Kì dán sau lưng Trang Hào, hít mũi một cái: “Mấy ngày đó em nhớ anh muốn chết, nhớ đến sắp không nhớ nữa luôn.”
Trang Hào cười hì hì: “Không nhớ thì tốt, đỡ phải khó chịu.”
“Em cũng muốn quên lắm, nhưng trời vừa tối mông em liền ngứa, cho nên không tự giác lại nhớ tới anh.” Hoa Kì vừa nói vừa cười, đồng thời phía dưới cũng có khí thế ngẩng đầu.
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Em xem anh là nơi giải hỏa của em sao?”
Hoa Kì hi hi ha ha, thỉnh thoảng vươn tay ra trước sờ Trang Hào hai cái: “Cũng không khác mấy, em muốn sắp chết rồi.”
“Thúi chết em đi.” Trang Hào đưa tay đóng vòi hoa sen, đang chuẩn bị xoay người ôm lấy Hoa Kì nhưng không ngờ cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Lúc này Hoa Kì còn ôm Trang Hào, nghe được tiếng cửa mở cũng cơ trí, vội vàng buông Trang Hào ra nói: “Ca, sau lưng anh sao bẩn thế này, mấy ngày không tắm rồi hả?”
Trang Hào lúng túng hơi hóa giải, nhìn người đàn ông ở cửa cười cười: “Tắm à.”
Người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, nghe Hoa Kì gọi Trang Hào là ca cũng không có nghĩ sai lệch gì, đáp một tiếng nói: “Haiz, mới vừa tan việc, mệt chết đi được.” Người đàn ông cầm chậu đi tới vòi tắm đối diện, còn nói: “Tiểu Trang, đứa nhỏ này là em cậu?”
“À. . . . . .” Trang Hào nhìn Hoa Kì, híp mắt cười nói: “Là em họ tôi, hôm nay vừa tới.”
Người đàn ông mở vòi tắm, xối về phía thân thể nói: “Tới làm gì? Tìm việc làm?”
“À, tạm thời còn chưa quyết định, có khi ở hai ngày là về.”
“Ai nói, lần này em tới không có ý định đi.” Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào đuổi mình đi liền vội vàng dùng lời nói bóp chết ý tưởng còn chưa mọc rể nảy mầm này từ trong nôi.
“Nhìn xem, em cậu với cậu cùng một đức hạnh.” Người đàn ông cười ha hả nói.
Trang Hào mở miệng cười.
Hoa Kì bĩu môi, chạy đến cửa cầm lấy cái ghế đặt ở phía dưới Trang Hào nói: “Ngồi xuống, em chà cho anh.”
Trang Hào híp mắt cười, xoay người lại ngồi xuống đưa lưng về phía Hoa Kì.
Kỷ xảo tắm kỳ thuần thục của Hoa Kì Trang Hào đã biết đến, khi Hoa Kì không nhanh không chậm xoa xoa sau lưng của Trang Hào thì Trang Hào thoải mái nhắm hai mắt lại, cả người mệt mỏi cũng chuyển thành lười biếng, anh hơi mệt rồi.
“Tiểu Trang, em cậu tắm kỳ có kỹ thuật đó ha?” Người đàn ông ở một bên kinh ngạc nhìn.
Trang Hào nghe tiếng mở mắt, cười nói: “Cậu ấy chỉ mò mẫm vài đường mà thôi.”
“Ở đâu ra cái gọi là gì mò mẫm vài đường, nhìn thủ pháp gọn gàng như vậy, em cậu có phải tắm kỳ công không?” Người đàn ông nói đùa trêu ghẹo nói.
Trang Hào không tiếp đề tài, bởi vì anh không muốn nói, ngược lại Hoa Kì rất trực sảng nói: “Chú đoán đúng rồi, tôi là tắm kỳ công.” trên mặt Hoa Kì tràn đầy nụ cười.
Người đàn ông nghe được Hoa Kì trả lời chỉ cười khan mấy tiếng liền không nói gì nữa.
Hoa Kì nhanh chóng chà xát toàn thân cho Trang Hào, sau đó tùy tiện tắm liền theo Trang Hào đi về, trên đường vẫn tối đen như cũ, lúc trở về nhà Quách Tĩnh đã thu dọn bát đũa, trải tốt chăn nằm ở trong chăn chơi điện thoại di động.
“Ngủ đi.” Trang Hào ngáp một cái, vén chăn lên nằm vào.
Hoa Kì tìm nơi để dụng cụ rửa mặt xuống, sau đó cũng nằm vào trong chăn.
Tắt đèn, trong nhà và bên ngoài như liền thành một mảnh, đen tối, Hoa Kì thở dốc một hơi, từ từ vươn tay khoác lên trên bụng của Trang Hào.
Trong bóng tối, Trang Hào từ từ quay đầu, cong môi liền chạm vào môi Hoa Kì.
Tường trong phòng dán từng lớp ni lon màu sắc rực rỡ, Hoa Kì nhớ vật này có một tên gọi rất tao nhã, tên gì nhỉ, hình như là gọi Tatami ? Mà lúc này Trang Hào đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt để bàn nhỏ bốn chân, phía trên bày hai phần bát đũa, trong nồi sắt mì sợi đầy ắp, bên cạnh còn có một chén trứng gà chiên nhỏ, ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.
Trang Hào đang gắp mì bỏ vào chén, nghe được tiếng mở cửa cũng không nghiêng đầu nhìn xem, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi cậu còn đi đâu?”
Quách Tĩnh cởi giày ở cửa ra vào, vào nhà lúc bất đắc dĩ nói: “Anh đoán trúng rồi.”
“Đoán trúng? đoán trúng cái gì?” Trang Hào tò mò ngẩng đầu, tầm mắt vừa tới cửa Trang Hào liền nhìn thấy Hoa Kì đeo balo to trên lưng, đứng ở cửa nhe răng toét miệng cười khúc khích: “Ca, em tới rồi.”
Sắc mặt của Trang Hào trắng xanh liền trầm xuống: “Không phải đã nói cậu đừng để cậu ấy biết rồi sao, sao cậu vẫn nói.”
Quách Tĩnh nhún nhún vai, ngồi xếp bằng ở đối diện Trang Hào: “Em nhàn thấy sợ.”
“Tôi cũng thấy thế.” Trang Hào hung hăng trợn Quách Tĩnh một cái, quay đầu về phía Hoa Kì nói: “Còn đứng ở cửa làm gì? Cởi giày vào đi.”
Hoa Kì vội vàng cởi giày, chân không đi tới.
“Lại không mang vớ?” Trang Hào nhìn chằm chằm chân của Hoa Kì, cau mày nói.
Hoa Kì cong cong ngón chân, cười láo lĩnh nói: “Mùa đông còn không mang huống chi sắp tới mùa hè.” Hoa Kì trở tay đặt balo xuống đất, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Trang Hào: “Má ơi, mệt chết em.”
Trang Hào hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại ăn sợi mì: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, từ tối đến giờ cũng chưa ăn.” Hoa Kì chép chép miệng, nhìn chằm chằm cái bàn nói: “Cho em một chén đi?”
Trang Hào lạnh lùng nói: “Đáng đời, tự tìm.” Trang Hào mắng thì mắng nhưng vẫn cầm lấy chén không bên cạnh gắp cho Hoa Kì một chén mì đầy đặt ở trước mặt cậu nói: “Ăn đi.”
“Haiz, anh đem chén của em cho Hoa Kì rồi, vậy em dùng gì để ăn?” Quách Tĩnh oán tránh nói.
Trang Hào cười cười: “Cậu ăn nồi đi.”
“Con mẹ nó chứ, anh xem em là heo à?” Quách Tĩnh thở dài: “Thôi, hai người ăn trước đi, để cho tôi một hớp là được, dù sao tôi cũng không quá đói.” Nói xong, Quách Tĩnh kéo một cái chăn qua, cuốn cuốn đệm ở sau lưng, lúc nằm lên còn nói: “Buổi tối hai người nằm chung chăn đi, đừng hòng cướp chăn của tôi.”
“Quách ca anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không giành chăn với anh.” Hoa Kì cười đùa điên cuồng, tiếp tục cầm đũa từng ngụm từng ngụm cho mì vào trong miệng.
Trang Hào nhìn cậu cười khổ nói: “Em ăn chậm một chút, nơi này không ai giành với em.” Nói xong, Trang Hào lại gắp một miếng trứng chiên trong chén nhỏ bỏ vào chén Hoa Kì, than thở nói: “Em chạy tới nơi này đã nói với ba mẹ em chưa? Bên Ngũ Hành xử lý như thế nào?”
Hoa Kì nói lầm bầm: “Nói. . . . . . Nói rồi, mẹ em cũng muốn em đi ra ngoài thêm kiến thức, về phần Ngũ Hành bên kia. . . . . .” Hoa Kì nuốt mì trong miệng, hắng giọng một cái nói tiếp: “Bên Ngũ Hành em đã từ chức, dù sao làm cũng không có ý tứ gì.”
Trang Hào gật đầu một cái, liếc Hoa Kỳ lại hỏi: “Chương Thỉ đồng ý để em từ chức?”
“Y không nói gì đã đồng ý rồi, hơn nữa y hình như cũng rất bận , nào có thời gian trông nom em.” Hoa Kì vài hớp đã ăn sạch bát mì, lại gắp thêm mấy đũa, nói tiếp: “Vốn ngày mùng 1 tháng 6 Bàng Suất kết hôn , nhưng hình như không thành, ngày em đi không biết nghe ai nói chuyện này ấy.”
“Không thành? Chuyện gì xảy ra?” Quách Tĩnh tỉnh táo tinh thần, nóng nảy hỏi thăm.
Hoa Kì hít mũi một cái: “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như là hôn lễ bị dời lại, ai biết có chuyện gì.”
“Con mẹ nó chứ, kết hôn cũng có thể hoãn, tôi đoán nhất định đã xảy ra chuyện, không chừng Chương Thỉ lại gây ra chuyện tổn hại gì đấy.” Quách Tĩnh vừa nói vừa cười, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ, lại nói: “Ca, hay là như vậy đi, sáng mai em trở về? Dù sao Hoa Kì đã tới, vợ chồng son hai người sống cũng rất tốt, em cũng phải về kiếm bà xã không phải sao.”
Quách Tĩnh đi theo Trang Hào tới bên này là muốn bồi Trang Hào một thời gian, chờ Trang Hào an bài thỏa đáng tất cả, hắn mới tìm cơ hội về nhà.
“Cũng được, dù sao cậu cũng có chuyện của mình.” Trang Hào không phản đối, cúi đầu từ từ ăn mì sợi.
“Ừ, vậy em dọn dẹp một chút, trưa mai ngồi tàu trở về.” Quách Tĩnh đứng lên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Hoa Kì nhìn chằm chằm Quách Tĩnh mấy lần, đột nhiên ý thức được cái gì, cười đùa nói: “Quách ca, thật ra anh nói cho em biết hai người đang ở đâu là hi vọng em tới chứ gì? Như vậy anh mới về nhà được đúng không?”
“Mả mẹ nó đại gia nhà cậu.” Quách Tĩnh chợt xoay người, tức giận nói: “Tôi là loại người như vậy sao?” Quách Tĩnh hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, nói với Trang Hào: “Ca, anh có thấy không, thằng nhóc Hoa Kì này khích bác tình cảm anh em chúng ta đó, có lời như thế này. . . . . .” Quách Tĩnh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc xuất ra mấy chữ: “Hồng nhan họa thủy.”
“Đó là nói phụ nữ, không học thức thật là đáng sợ.” Hoa Kì cười không khép miệng được.
Quách Tĩnh bĩu môi: “Cũng một dạng.”
Hoa Kì còn muốn lôi co với Quách Tĩnh vài câu ai ngờ vừa mới mở miệng, Trang Hào đột nhiên lạnh lùng nói: “Nhanh ăn cơm của em đi.”
Hoa Kì ngậm miệng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu buồn bực ăn cơm.
“Ai nha mẹ ơi, ăn no, no chết em.” Hoa Kì buông chén đũa xuống, cả người ngửa ra sau , lười biếng nói: “Ăn xong rồi liền mệt rã rời, không khác heo là mấy.”
Lúc này Trang Hào cũng ăn xong, thuận tay cầm chén đặt chung một chỗ.
“Ca, anh để đó đi, một lát em dọn dẹp.” Hoa Kì nhẹ giọng nói .
Trang Hào nhìn cậu không lên tiếng, buông chén đũa xuống đứng lên, duỗi lưng một cái nói: “Để đó đã, đi tắm với anh.”
“Tốt.” Hoa Kì vui mừng vội vàng lấy dụng cụ tắm rửa trong ba lô, đi theo sau lưng Trang Hào ra khỏi phòng.
Ra khỏi hành lang, đóng cửa lại phút chốc tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, Hoa Kì chỉ có thể cố gắng trợn to hai mắt đi về phía trước, vừa đi còn vừa nói nói: “Ca anh đi chậm một chút, em không thấy đường.” Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đưa qua nắm lấy tay cậu.
Trong lòng Hoa Kì ấm áp cực kỳ, không tự chủ mỉm cười.
“Nơi này tiền cho thuê rẻ cho nên anh thuê, nhưng khuyết điểm là không có phòng tắm và nhà vệ sinh.” Trang Hào kéo Hoa Kì ra khỏi hành lang, nhìn thấy một tia sáng, chỉ vào nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa nói: “Nhà vệ sinh ở đó .”
Hoa Kì nhìn hai lần: “Đi tắm ở đâu?”
Trang Hào tiếp tục kéo Hoa Kì đi về phía trước: “Bên này, phòng thứ ba dùng để tắm, tiền nước mỗi tháng người mười tệ.”
“Rất rẻ.” Hoa Kì chậc một tiếng.
Trang Hào không đáp, mang theo Hoa Kì đi tới nhà tắm đẩy cửa ra thì bên trong chiếu ra một ánh đèn yếu ớt, Hoa Kì thuận thế liếc nhìn bóng đèn trên trần nhà: “Đèn này cỡ 60 vôn”
Trang Hào liếc mắt nhìn: “Không biết, hẳn vậy.”
Vào phòng tắm đóng cửa lại, hai người nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo, mà Trang Hào vừa mở vòi tắm Hoa Kì liền nhào tới, từ phía sau ôm Trang Hào nói: “Ca, lúc anh đi cũng không nói cho em biết một tiếng? Làm em khó chịu nhiều ngày như thế.”
Trang Hào mặc cho Hoa Kì ôm, ngửa đầu về phía vòi nước nói: “Có gì để nói? Cũng không phải là không trở về.”
Hoa Kì dán sau lưng Trang Hào, hít mũi một cái: “Mấy ngày đó em nhớ anh muốn chết, nhớ đến sắp không nhớ nữa luôn.”
Trang Hào cười hì hì: “Không nhớ thì tốt, đỡ phải khó chịu.”
“Em cũng muốn quên lắm, nhưng trời vừa tối mông em liền ngứa, cho nên không tự giác lại nhớ tới anh.” Hoa Kì vừa nói vừa cười, đồng thời phía dưới cũng có khí thế ngẩng đầu.
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Em xem anh là nơi giải hỏa của em sao?”
Hoa Kì hi hi ha ha, thỉnh thoảng vươn tay ra trước sờ Trang Hào hai cái: “Cũng không khác mấy, em muốn sắp chết rồi.”
“Thúi chết em đi.” Trang Hào đưa tay đóng vòi hoa sen, đang chuẩn bị xoay người ôm lấy Hoa Kì nhưng không ngờ cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Lúc này Hoa Kì còn ôm Trang Hào, nghe được tiếng cửa mở cũng cơ trí, vội vàng buông Trang Hào ra nói: “Ca, sau lưng anh sao bẩn thế này, mấy ngày không tắm rồi hả?”
Trang Hào lúng túng hơi hóa giải, nhìn người đàn ông ở cửa cười cười: “Tắm à.”
Người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, nghe Hoa Kì gọi Trang Hào là ca cũng không có nghĩ sai lệch gì, đáp một tiếng nói: “Haiz, mới vừa tan việc, mệt chết đi được.” Người đàn ông cầm chậu đi tới vòi tắm đối diện, còn nói: “Tiểu Trang, đứa nhỏ này là em cậu?”
“À. . . . . .” Trang Hào nhìn Hoa Kì, híp mắt cười nói: “Là em họ tôi, hôm nay vừa tới.”
Người đàn ông mở vòi tắm, xối về phía thân thể nói: “Tới làm gì? Tìm việc làm?”
“À, tạm thời còn chưa quyết định, có khi ở hai ngày là về.”
“Ai nói, lần này em tới không có ý định đi.” Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào đuổi mình đi liền vội vàng dùng lời nói bóp chết ý tưởng còn chưa mọc rể nảy mầm này từ trong nôi.
“Nhìn xem, em cậu với cậu cùng một đức hạnh.” Người đàn ông cười ha hả nói.
Trang Hào mở miệng cười.
Hoa Kì bĩu môi, chạy đến cửa cầm lấy cái ghế đặt ở phía dưới Trang Hào nói: “Ngồi xuống, em chà cho anh.”
Trang Hào híp mắt cười, xoay người lại ngồi xuống đưa lưng về phía Hoa Kì.
Kỷ xảo tắm kỳ thuần thục của Hoa Kì Trang Hào đã biết đến, khi Hoa Kì không nhanh không chậm xoa xoa sau lưng của Trang Hào thì Trang Hào thoải mái nhắm hai mắt lại, cả người mệt mỏi cũng chuyển thành lười biếng, anh hơi mệt rồi.
“Tiểu Trang, em cậu tắm kỳ có kỹ thuật đó ha?” Người đàn ông ở một bên kinh ngạc nhìn.
Trang Hào nghe tiếng mở mắt, cười nói: “Cậu ấy chỉ mò mẫm vài đường mà thôi.”
“Ở đâu ra cái gọi là gì mò mẫm vài đường, nhìn thủ pháp gọn gàng như vậy, em cậu có phải tắm kỳ công không?” Người đàn ông nói đùa trêu ghẹo nói.
Trang Hào không tiếp đề tài, bởi vì anh không muốn nói, ngược lại Hoa Kì rất trực sảng nói: “Chú đoán đúng rồi, tôi là tắm kỳ công.” trên mặt Hoa Kì tràn đầy nụ cười.
Người đàn ông nghe được Hoa Kì trả lời chỉ cười khan mấy tiếng liền không nói gì nữa.
Hoa Kì nhanh chóng chà xát toàn thân cho Trang Hào, sau đó tùy tiện tắm liền theo Trang Hào đi về, trên đường vẫn tối đen như cũ, lúc trở về nhà Quách Tĩnh đã thu dọn bát đũa, trải tốt chăn nằm ở trong chăn chơi điện thoại di động.
“Ngủ đi.” Trang Hào ngáp một cái, vén chăn lên nằm vào.
Hoa Kì tìm nơi để dụng cụ rửa mặt xuống, sau đó cũng nằm vào trong chăn.
Tắt đèn, trong nhà và bên ngoài như liền thành một mảnh, đen tối, Hoa Kì thở dốc một hơi, từ từ vươn tay khoác lên trên bụng của Trang Hào.
Trong bóng tối, Trang Hào từ từ quay đầu, cong môi liền chạm vào môi Hoa Kì.
Tác giả :
Kinh Thành Nam Sủng