Tắm Cho Đại Ca
Chương 26: Trơn mông mà yêu
Tối hôm trước, cũng là đêm Hoa Kì cùng Trang Hào mới đến Môi Thành, Bàng Suất một mình một người từ nhà tắm ra ngoài, hắn uống có chút nhiều, đầu trầm trầm, hơn nữa bước chân xốc xếch, hắn không có biện pháp tự mình lái xe về nhà, dựa vào cửa xe suy nghĩ trong chốc lát, liền lắc đầu đi bộ.
Bàng Suất muốn gọi taxi về nhà, lúc hắn đứng chờ xe ở đầu hẻm, đột nhiên sau lưng lao ra sáu bảy người đánh hội đồng hắn.
Bàng Suất không biết bọn họ, đều mấy khuôn mặt lạ.
Ngoài miệng Bàng Suất ngậm lấy điếu thuốc, cười lạnh một tiếng: “Muốn đánh cũng phải nói tên chứ? Chứ không tao chết cũng không biết là ai làm để cảm ơn.”
“ĐM, Báo ca nói, quyết không để cho mày nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.” Nói xong, một nhóm người vọt tới chỗ Bàng Suất, trong bọn họ có người cầm gậy sắt, có người cầm chủy thủ, mỗi một người đều đánh lên chỗ trọng yếu của Bàng Suất.
Bàng Suất mặc dù hỗn có chút muộn, nhưng cũng không phải người ăn chay, lúc người đầu tiên xông lên, Bàng Suất một cước đá ngã, xoay người chạy hướng ngược lại.
Bàng Suất uống nhiều rượu, đã sớm muốn nôn, hơn nữa chạy có chút gấp, dạ dày như muốn dời sông lấp biển, không nhịn được trào lên.
Bàng Suất chạy một lát, tốc độ dần dần chậm lại, lúc hắn muốn tìm nơi trốn, người sau lưng đã đuổi kịp, một gậy đánh lên vai hắn.
Bàng Suất bị đau ngã xuống đất, lúc giùng giằng muốn bò dậy, trên đùi lại bị hung hăng đánh một gậy, một giây đó, Bàng Suất như nghe thấy tiếng xương mình gảy, hắn cắn chặt răng, giơ tay lên đánh một quyền vào sống mũi người nọ.
Người nọ bị đau thụt lùi về phía sau mấy bước, miệng mắng: “ĐM mày, hôm nay tao phải phế bỏ con chó tạp chủng mày.” Nói xong, một nhóm người vọt lên lần nữa.
Bàng Suất không phải thần, hắn cũng là một người bình thường, một quyền khó địch bốn tay, khi hắn nằm trong vũng máu, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, mà lúc tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở trong bệnh viện rồi, nghe thầy thuốc nói, cánh tay cùng bắp chân trái hắn gảy xương, gân ở hai ngón tay phải cũng bị lợi khí đánh gãy. Trên thực tế là năm ngón tay đều bị, nhưng ba ngón kia không ngại, dưỡng một thời gian là khôi phục bình thường, nhưng hai ngón tay khác thì. . . . . .
******
Hoa Kì nghiêm túc lắng nghe chuyện đã xảy ra, mà mỗi một chữ đều như châm ghim vào lòng cậu, làm cho cậu dựng tóc gáy.
Bàng Suất dùng tay trái cầm điếu thuốc, cười nói: “Nghe xong chuyện, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?”
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lên xuống: “Không thể nào, chuyện này chắc chắn không phải là Trang Hào làm, hai ngày nay tôi luôn cùng anh ấy, anh ấy không có cho người đi đánh anh.”
Bàng Suất khơi ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ điếu thuốc một chút, tàn thuốc trong nháy mắt bắn ra.
“Tôi nói thật, Trang Hào chắc chắn sẽ không vụng trộm hại anh, anh ấy không phải loại người như vậy.” Hoa Kì hết sức biện giải thay Trang Hào, nói xong, Hoa Kì cúi đầu, còn nói: “Lúc này anh nên dưỡng thương.”
Bàng Suất cười cười: “Hoa Kì, tao phát hiện mày đúng là đồ ngốc.”
Hoa Kì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Bàng Suất.
Bàng Suất nhả khói, tiện tay để sau ót, nhìn trần nhà nói: “Mày vốn không hiểu hắn, mày cũng không biết hắn là dạng người gì.” Bàng Suất hất mặt, nhìn Hoa Kì cười nói: “Hôm nay tao nói mày đến là muốn nói cho mày biết, tao đây một thân thương sẽ trả lại cho Trang Hào.”
Hoa Kì sửng sốt: “Ông chủ, chuyện này không phải Trang Hào làm, không tin tôi gọi anh ấy, hai người giáp mặt nói chuyện.”
“Thôi đi, ai làm chuyện xấu còn có thể thừa nhận? Thế giới này là như vậy.” Bàng Suất nheo mắt lại, từ khe hở rất nhỏ lộ ra sát khí nói: “Nếu như mà tao là mày, giờ nên đi xem Trang Hào một chút đi thôi.”
“Anh. . . . . . Anh cho người đi tìm anh ấy?” Hoa Kì giật mình nói.
Bàng Suất ngửa đầu cười, tiếng cười từ từ biến lớn, khắp nơi trong phòng bệnh đều tràn ngập tiếng cười chói tai của hắn.
Hoa Kì nhìn Bàng Suất mấy lần, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, một giây khi cửa đóng lại, Bàng Suất giảm thấp tiếng cười, đừng nóng vội, kịch hay còn ỏ phía sau.
Hoa Kì chạy như điên ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi, sau đó chạy tới đoàn xe Trang Hào.
Lúc tới đoàn xe Trang Hào, dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì, lúc Hoa Kì vọt tới phòng làm việc của đoàn xe thì bên trong có mấy tài xế đang chơi bài, bọn họ thấy Hoa Kỳ thở hồng hộc vào cửa, một người trong đó cười nói: “Ơ, đây không phải là đệ đệ của Báo ca sao? Sao lại chạy tới lúc này?”
Hoa Kì thở dốc nói: “Anh của tôi ở đâu?”
Người kia cười nói: “Anh cậu đã sớm về nhà rồi, chắc giờ đã đi ngủ rồi đi?”
Hoa Kì vốn hồi hộp lại thêm bất an, cậu không nói hai lời liền quay đầu chạy, chạy như điên tới nhà Trang Hào.
“Ông trời a, phù hộ phù hộ, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.” Hoa Kì vừa chạy vừa lẩm bẩm, ngay cả cái mũ có khoá kéo áo khoác nhung rơi sau lưng cũng không phát giác.
Đoàn xe cách nhà Trang Hào không tính xa, đi bộ cũng hơn 20 phút, mà Hoa Kì một đường chạy như điên, chỉ tốn 15 phút.
Hoa Kì dừng ở cửa nhà Trang Hào, ghé đầu nhìn vào sân, trong phòng đèn sáng, nhìn thật bình tĩnh.
Hoa Kì đi vào trong sân, cho đến khi đi tới giữa sân thì Hoa Kì mới phát hiện không đúng, nhớ lần trước , Hoa Kì mới vừa bước vào cửa viện, Hắc Cái đã xông ra, mà giờ, trong sân trống rỗng, yên tĩnh làm cho lòng người rối loạn, Hoa Kì nhìn cái lồng tre trong góc, Hắc Cái không ở bên trong.
“Ngàn vạn đừng có chuyện a.” Hoa Kì vội vàng chạy vào nhà.
Mở cửa mà vào, Hoa Kì khiếp sợ không biết làm sao, trong nhà tất cả đều khiêu chiến thị giác của Hoa Kì, cậu không còn dũng khí vào bên trong, cậu có chút sợ.
“Con trai. . . . . .” Một tiếng kêu khổ sở yếu ớt từ trong phòng ngủ truyền đến.
Hoa Kì cả kinh, vội vàng chạy tới phòng ngủ.
Trong phòng ngủ đã sớm là một mảnh hỗn độn, tủ treo quần áo dính vài mảnh thủy tinh, trên mặt đất khắp nơi đều là mảnh vụn thủy tinh, mà một người nằm trong góc giường sưởi.
Hoa Kì nhảy tới: “Dì không sao chứ?”
Mẹ Trang Hào nằm trong vũng máu, tay ôm bụng nói: “Báo. . . . . . Báo cảnh sát.”
Hoa Kì vội vàng nói: “Dì, cháu gọi 12 trước.” Nói xong, Hoa Kì chạy đến điện thoại bàn ở bên cạnh gọi, kết quả cầm ống nghe lên thì mới phát hiện, trong ống nghe không có bất kỳ âm thanh gì.
Hoa Kì hết sức ảo não, nếu lúc này mình có cái điện thoại thì tốt biết bao nhiêu.
“Dì, điện thoại nhà hư rồi, điện thoại di động của dì để chỗ nào?”
Mẹ Trang Hào liếc nhìn quần áo trên giá áo, Hoa Kì vội vàng chạy qua lấy di động trong túi, sau đó bấm 12.
Cúp điện thoại, Hoa Kì ngồi chồm hổm bên cạnh mẹ Trang Hào, tiện tay lấy vỏ gối trên giường áp lên bụng mẹ Trang Hào: “Dì, Trang Hào ca đâu?”
“Không. . . . . . Không biết.” Mẹ Trang Hào phí sức lực nói: “Nó vừa trở về không lâu thì có một nhóm người vọt vào, kết quả. . . . . . Kết quả là. . . . . .”
Hoa Kì nghe vậy, vội vàng cầm điện thoại di động báo cảnh sát, sau đó lại gọi tới số Trang Hào, điện thoại thông, nhưng lại không ai nghe.
Lúc này thì xe cứu thương đến, tiếng còi hú từ cửa truyền đến.
“Xe cứu thương tới.” Hoa Kì chạy đến cửa mở, để nhân viên y tế vào dùng băng ca đưa mẹ Trang Hào lên xe, Hoa Kì vốn muốn đi theo chăm sóc nàng, kết quả vừa lên xe mẹ Trang Hào đã nhỏ giọng nói: “Đi tìm Trang Hào.”
Hoa Kì dừng lại, gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu đi.”
Hoa Kì nhảy xuống xe, đưa mắt nhìn xe cứu thương rời đi, sau đó tìm kiếm một đường, vừa đi đường vừa kéo cổ điên cuồng gào thét: “Trang Hào. . . . . . Trang Hào. . . . . .”
Hoa Kì tìm hơn hai giờ giữa trời đông giá rét, phát ra tiếng còn thở ra khói, nhưng mà không thu hoạch được gì. Cậu sợ, cũng mệt mỏi, mang theo mệt mỏi trở về nhà Trang Hào, trong nhà rách như mướp, làm cho người ta không có cách nào đặt chân. Hoa Kì đặt mông ngồi trên giường gạch, ngơ ngác nhìn trong nhà, lúc lâu cậu nhìn thấy một tấm hình trên tường, chắc là Trang Hào lúc đầy tháng, trong hình anh cười thật rực rỡ, không buồn không lo.
Hoa Kì dùng di động bấm số Trang Hào lần nữa, như cũ không ai nghe.
Hoa Kì để điện thoại di động xuống, thân thể nằm về sau, giơ cánh tay lên che mắt, sau đó một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.
Hoa Kì không tiếng động nức nở hồi lâu, lúc đứng dậy cậu nhét điện thoại di động vào trong túi, lại ra khỏi nhà Trang Hào.
Sau khi Hoa Kì rời đi mười phút, rốt cuộc cảnh sát cũng chạy tới. [=.=” gọi 2 tiếng sau cảnh sát mới chạy tới thì . . . ]
Hoa Kì không có lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể chạy tới bệnh viện Đệ Nhị Dân lần nữa, vừa vào phòng bệnh, Bàng Suất đang ăn một chén mỳ chua.
“Tìm thấy người?”Bàng Suất cười nói.
Hoa Kì trầm mặt đi tới, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Bàng Suất.
“Người bộ dáng mày kìa? Chẳng lẽ không có thấy người?” Bàng Suất nghiêng đầu cười đùa.
Hoa Kì giơ mạnh tay lên, một cái tát đánh bay tô mỳ trong tay Bàng Suất, mỳ rơi trên đất, mùi dấm lan tràn trong không khí.
Bàng Suất lạnh mặt, cau mày nói: “Mẹ mày, mày tới gây chuyện hả?”
“Trang Hào đâu?” Hoa Kì lạnh lùng nói.
“Mày giỏi thật, mày hỏi tao tao hỏi ai đây? Hơn nữa, hắn chết sống có liên quan cái lông gì với tao?”
“Không phải anh để người tới nhà anh ấy sao? Sao anh có thể không biết?” Hoa Kì căm tức nhìn Bàng Suất, hốc mắt rưng rưng nước mắt nói.
Lần đầu Bàng Suất thấy Hoa Kì nổi giận, bộ dáng còn rất chọc người, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng: “Tao để người đi tìm hắn, nhưng tao không nói động thủ.”
“Vậy sao nhà anh ấy lại thành như vậy?” Hoa Kì lại nói.
Bàng Suất cười nói: “Mày đừng hỏi tao, hắn đắc tội không chỉ có mình tao.”
“Là anh, nhất định là anh.” Hoa Kì khóc lớn tiếng, ngồi chồm hổm trên đất miệng mở rộng, vừa khóc vừa nói: “Tôi tìm một đêm cũng không thấy, anh đem anh ấy đi đâu?”
Hoa Kì gào khóc khiến Bàng Suất hết sức khiếp sợ, hắn gãi gãi đầu nói: “Sao lại khóc, phiền chết đi được.”
“Tôi khóc đấy, anh đem người của tôi đi, còn không cho tôi khóc à?” Hoa Kì khóc thét một hồi.
Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Cậu giỏi, cậu có đúng là đàn ông không? Cậu là đàn ông thì đứng lên đánh tôi một hồi, buộc tôi nói ra hắn ở đâu đi.”
Hoa Kì giảm thấp tiếng khóc, nức nở nói: “Tôi đánh không lại anh.”
“ĐM, còn rất là tự mình hiểu lấy.” Bàng Suất cười nói: “Cậu đi mua cho tôi chén mỳ chua cay, trở về tôi nói cho cậu biết hắn ở đâu.”
“Thật?” Hoa Kì đứng lên, giơ tay dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nói: “Nói chuyện anh phải giữ lời đó”
Bàng Suất gật đầu: “Nói lời giữ lời.”
“Được, tôi đi mua cho anh.” Hoa Kì xoay người chạy ra cửa.
“Ai, đợi lát nữa” Bàng Suất gọi Hoa Kì lại, Hoa Kì quay đầu nghi ngờ nói: “Gì?”
“Nhớ đừng bỏ rau thơm với đậu phụng, tao bị dị ứng. Còn có, đừng bỏ tiêu, thầy thuốc không cho ăn.” Bàng Suất dặn dò.
Hoa Kì nói: “Biết.”
Hoa Kì chạy ra bệnh viện, mua một tô mỳ chua cay to trên đường gần đó, không có bỏ tiêu đậu phụng và rau thơm, sau đó lại chạy như điên chạy trở về.
Vào cửa thì Hoa Kì thở dốc nói: “Mua về rồi, giờ anh nói được chưa?”
Bàng Suất chép chép miệng: “Đưa mỳ cho tao trước đã, cả ngày tao chưa ăn gì, sắp chết đói.”
Hoa Kì vội vàng đưa mỳ chua cay tới, Bàng Suất đón lấy cúi đầu ngửi một cái: “A, mùi vị còn rất thơm, còn ngon hơn chén lúc nãy nhiều.” Nói xong, Bàng Suất dùng đũa gắp mỳ ăn một miệng lớn.
Hoa Kì ở một bên nhìn, lo lắng nói: “Anh nói đi, anh ấy ở đâu?”
Bàng Suất nuốt mỳ xuống, cười nói: “Phòng bệnh sát vách, sáng sớm tao đã nói, sớm muộn gì cũng phải vào theo tao.”
Trên thực tế, sau khi Bàng Suất nói ra mấy chữ phòng bệnh sát vách Hoa Kỳ đã mở cửa chạy ra ngoài, về phần lời nói phía sau cậu vốn không nghe thấy.
Hoa Kì chạy đến phòng bệnh sát vách, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, đúng lúc thấy Vương Văn Đào ngồi cuối giường, Hoa Kì không hề nghĩ ngợi đẩy cửa vào.
Vương Văn Đào bị dọa sợ nhảy dựng, trừng mắt nói: “Đây không phải là Hoa tiểu cẩu sao? Cậu tới làm gì?”
Hoa Kì đến bên giường nhìn mấy lần, thấy Trang Hào nhắm mắt lại nói: “Anh ấy sao rồi?”
“Cũng may, trên đùi bị đâm một đao, thiếu chút nữa trúng động mạch, nhưng giờ không có chuyện gì.”
Hoa Kì đi tới bên giường, cúi đầu nhìn người trên giường bệnh.
“Văn Đào, chú trở về đi, để Hoa tiểu cẩu ở với tôi là được.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn nhắm.
Vương Văn Đào nói: “Ừ, vậy em đi về trước, buổi tối em đến.” Vương Văn Đào đứng lên, lúc gần đi vỗ vỗ bả vai Hoa Kì.
Vương Văn Đào đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoa Kì cùng Trang Hào, Hoa Kì nhịn không nổi nữa, cậu đặt mông ở bên cạnh đống đồ, oà một tiếng khóc lên, lớn tiếng khóc, khóc không chút kiêng kỵ, tê tâm liệt phế.
Trang Hào nghe được tiếng Hoa Kì khóc, từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Khóc cái gì đấy?”
Hoa Kì vừa khóc vừa nói: “Em nghĩ anh xảy ra chuyện, hù chết em.”
Trang Hào khẽ mỉm cười, giơ tay nhéo đùi Hoa Kì: “Không có chuyện gì, không chết được.”
Hoa Kì cầm tay Trang Hào, tiếp tục khóc.
Trang Hào giật giật ngón tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu cởi quần áo đi.”
“Cởi quần áo? Làm gì?” Hoa Kì ngưng gào khóc, nức nở nói.
Bàng Suất muốn gọi taxi về nhà, lúc hắn đứng chờ xe ở đầu hẻm, đột nhiên sau lưng lao ra sáu bảy người đánh hội đồng hắn.
Bàng Suất không biết bọn họ, đều mấy khuôn mặt lạ.
Ngoài miệng Bàng Suất ngậm lấy điếu thuốc, cười lạnh một tiếng: “Muốn đánh cũng phải nói tên chứ? Chứ không tao chết cũng không biết là ai làm để cảm ơn.”
“ĐM, Báo ca nói, quyết không để cho mày nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.” Nói xong, một nhóm người vọt tới chỗ Bàng Suất, trong bọn họ có người cầm gậy sắt, có người cầm chủy thủ, mỗi một người đều đánh lên chỗ trọng yếu của Bàng Suất.
Bàng Suất mặc dù hỗn có chút muộn, nhưng cũng không phải người ăn chay, lúc người đầu tiên xông lên, Bàng Suất một cước đá ngã, xoay người chạy hướng ngược lại.
Bàng Suất uống nhiều rượu, đã sớm muốn nôn, hơn nữa chạy có chút gấp, dạ dày như muốn dời sông lấp biển, không nhịn được trào lên.
Bàng Suất chạy một lát, tốc độ dần dần chậm lại, lúc hắn muốn tìm nơi trốn, người sau lưng đã đuổi kịp, một gậy đánh lên vai hắn.
Bàng Suất bị đau ngã xuống đất, lúc giùng giằng muốn bò dậy, trên đùi lại bị hung hăng đánh một gậy, một giây đó, Bàng Suất như nghe thấy tiếng xương mình gảy, hắn cắn chặt răng, giơ tay lên đánh một quyền vào sống mũi người nọ.
Người nọ bị đau thụt lùi về phía sau mấy bước, miệng mắng: “ĐM mày, hôm nay tao phải phế bỏ con chó tạp chủng mày.” Nói xong, một nhóm người vọt lên lần nữa.
Bàng Suất không phải thần, hắn cũng là một người bình thường, một quyền khó địch bốn tay, khi hắn nằm trong vũng máu, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, mà lúc tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở trong bệnh viện rồi, nghe thầy thuốc nói, cánh tay cùng bắp chân trái hắn gảy xương, gân ở hai ngón tay phải cũng bị lợi khí đánh gãy. Trên thực tế là năm ngón tay đều bị, nhưng ba ngón kia không ngại, dưỡng một thời gian là khôi phục bình thường, nhưng hai ngón tay khác thì. . . . . .
******
Hoa Kì nghiêm túc lắng nghe chuyện đã xảy ra, mà mỗi một chữ đều như châm ghim vào lòng cậu, làm cho cậu dựng tóc gáy.
Bàng Suất dùng tay trái cầm điếu thuốc, cười nói: “Nghe xong chuyện, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?”
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lên xuống: “Không thể nào, chuyện này chắc chắn không phải là Trang Hào làm, hai ngày nay tôi luôn cùng anh ấy, anh ấy không có cho người đi đánh anh.”
Bàng Suất khơi ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ điếu thuốc một chút, tàn thuốc trong nháy mắt bắn ra.
“Tôi nói thật, Trang Hào chắc chắn sẽ không vụng trộm hại anh, anh ấy không phải loại người như vậy.” Hoa Kì hết sức biện giải thay Trang Hào, nói xong, Hoa Kì cúi đầu, còn nói: “Lúc này anh nên dưỡng thương.”
Bàng Suất cười cười: “Hoa Kì, tao phát hiện mày đúng là đồ ngốc.”
Hoa Kì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Bàng Suất.
Bàng Suất nhả khói, tiện tay để sau ót, nhìn trần nhà nói: “Mày vốn không hiểu hắn, mày cũng không biết hắn là dạng người gì.” Bàng Suất hất mặt, nhìn Hoa Kì cười nói: “Hôm nay tao nói mày đến là muốn nói cho mày biết, tao đây một thân thương sẽ trả lại cho Trang Hào.”
Hoa Kì sửng sốt: “Ông chủ, chuyện này không phải Trang Hào làm, không tin tôi gọi anh ấy, hai người giáp mặt nói chuyện.”
“Thôi đi, ai làm chuyện xấu còn có thể thừa nhận? Thế giới này là như vậy.” Bàng Suất nheo mắt lại, từ khe hở rất nhỏ lộ ra sát khí nói: “Nếu như mà tao là mày, giờ nên đi xem Trang Hào một chút đi thôi.”
“Anh. . . . . . Anh cho người đi tìm anh ấy?” Hoa Kì giật mình nói.
Bàng Suất ngửa đầu cười, tiếng cười từ từ biến lớn, khắp nơi trong phòng bệnh đều tràn ngập tiếng cười chói tai của hắn.
Hoa Kì nhìn Bàng Suất mấy lần, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, một giây khi cửa đóng lại, Bàng Suất giảm thấp tiếng cười, đừng nóng vội, kịch hay còn ỏ phía sau.
Hoa Kì chạy như điên ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi, sau đó chạy tới đoàn xe Trang Hào.
Lúc tới đoàn xe Trang Hào, dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì, lúc Hoa Kì vọt tới phòng làm việc của đoàn xe thì bên trong có mấy tài xế đang chơi bài, bọn họ thấy Hoa Kỳ thở hồng hộc vào cửa, một người trong đó cười nói: “Ơ, đây không phải là đệ đệ của Báo ca sao? Sao lại chạy tới lúc này?”
Hoa Kì thở dốc nói: “Anh của tôi ở đâu?”
Người kia cười nói: “Anh cậu đã sớm về nhà rồi, chắc giờ đã đi ngủ rồi đi?”
Hoa Kì vốn hồi hộp lại thêm bất an, cậu không nói hai lời liền quay đầu chạy, chạy như điên tới nhà Trang Hào.
“Ông trời a, phù hộ phù hộ, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.” Hoa Kì vừa chạy vừa lẩm bẩm, ngay cả cái mũ có khoá kéo áo khoác nhung rơi sau lưng cũng không phát giác.
Đoàn xe cách nhà Trang Hào không tính xa, đi bộ cũng hơn 20 phút, mà Hoa Kì một đường chạy như điên, chỉ tốn 15 phút.
Hoa Kì dừng ở cửa nhà Trang Hào, ghé đầu nhìn vào sân, trong phòng đèn sáng, nhìn thật bình tĩnh.
Hoa Kì đi vào trong sân, cho đến khi đi tới giữa sân thì Hoa Kì mới phát hiện không đúng, nhớ lần trước , Hoa Kì mới vừa bước vào cửa viện, Hắc Cái đã xông ra, mà giờ, trong sân trống rỗng, yên tĩnh làm cho lòng người rối loạn, Hoa Kì nhìn cái lồng tre trong góc, Hắc Cái không ở bên trong.
“Ngàn vạn đừng có chuyện a.” Hoa Kì vội vàng chạy vào nhà.
Mở cửa mà vào, Hoa Kì khiếp sợ không biết làm sao, trong nhà tất cả đều khiêu chiến thị giác của Hoa Kì, cậu không còn dũng khí vào bên trong, cậu có chút sợ.
“Con trai. . . . . .” Một tiếng kêu khổ sở yếu ớt từ trong phòng ngủ truyền đến.
Hoa Kì cả kinh, vội vàng chạy tới phòng ngủ.
Trong phòng ngủ đã sớm là một mảnh hỗn độn, tủ treo quần áo dính vài mảnh thủy tinh, trên mặt đất khắp nơi đều là mảnh vụn thủy tinh, mà một người nằm trong góc giường sưởi.
Hoa Kì nhảy tới: “Dì không sao chứ?”
Mẹ Trang Hào nằm trong vũng máu, tay ôm bụng nói: “Báo. . . . . . Báo cảnh sát.”
Hoa Kì vội vàng nói: “Dì, cháu gọi 12 trước.” Nói xong, Hoa Kì chạy đến điện thoại bàn ở bên cạnh gọi, kết quả cầm ống nghe lên thì mới phát hiện, trong ống nghe không có bất kỳ âm thanh gì.
Hoa Kì hết sức ảo não, nếu lúc này mình có cái điện thoại thì tốt biết bao nhiêu.
“Dì, điện thoại nhà hư rồi, điện thoại di động của dì để chỗ nào?”
Mẹ Trang Hào liếc nhìn quần áo trên giá áo, Hoa Kì vội vàng chạy qua lấy di động trong túi, sau đó bấm 12.
Cúp điện thoại, Hoa Kì ngồi chồm hổm bên cạnh mẹ Trang Hào, tiện tay lấy vỏ gối trên giường áp lên bụng mẹ Trang Hào: “Dì, Trang Hào ca đâu?”
“Không. . . . . . Không biết.” Mẹ Trang Hào phí sức lực nói: “Nó vừa trở về không lâu thì có một nhóm người vọt vào, kết quả. . . . . . Kết quả là. . . . . .”
Hoa Kì nghe vậy, vội vàng cầm điện thoại di động báo cảnh sát, sau đó lại gọi tới số Trang Hào, điện thoại thông, nhưng lại không ai nghe.
Lúc này thì xe cứu thương đến, tiếng còi hú từ cửa truyền đến.
“Xe cứu thương tới.” Hoa Kì chạy đến cửa mở, để nhân viên y tế vào dùng băng ca đưa mẹ Trang Hào lên xe, Hoa Kì vốn muốn đi theo chăm sóc nàng, kết quả vừa lên xe mẹ Trang Hào đã nhỏ giọng nói: “Đi tìm Trang Hào.”
Hoa Kì dừng lại, gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu đi.”
Hoa Kì nhảy xuống xe, đưa mắt nhìn xe cứu thương rời đi, sau đó tìm kiếm một đường, vừa đi đường vừa kéo cổ điên cuồng gào thét: “Trang Hào. . . . . . Trang Hào. . . . . .”
Hoa Kì tìm hơn hai giờ giữa trời đông giá rét, phát ra tiếng còn thở ra khói, nhưng mà không thu hoạch được gì. Cậu sợ, cũng mệt mỏi, mang theo mệt mỏi trở về nhà Trang Hào, trong nhà rách như mướp, làm cho người ta không có cách nào đặt chân. Hoa Kì đặt mông ngồi trên giường gạch, ngơ ngác nhìn trong nhà, lúc lâu cậu nhìn thấy một tấm hình trên tường, chắc là Trang Hào lúc đầy tháng, trong hình anh cười thật rực rỡ, không buồn không lo.
Hoa Kì dùng di động bấm số Trang Hào lần nữa, như cũ không ai nghe.
Hoa Kì để điện thoại di động xuống, thân thể nằm về sau, giơ cánh tay lên che mắt, sau đó một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.
Hoa Kì không tiếng động nức nở hồi lâu, lúc đứng dậy cậu nhét điện thoại di động vào trong túi, lại ra khỏi nhà Trang Hào.
Sau khi Hoa Kì rời đi mười phút, rốt cuộc cảnh sát cũng chạy tới. [=.=” gọi 2 tiếng sau cảnh sát mới chạy tới thì . . . ]
Hoa Kì không có lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể chạy tới bệnh viện Đệ Nhị Dân lần nữa, vừa vào phòng bệnh, Bàng Suất đang ăn một chén mỳ chua.
“Tìm thấy người?”Bàng Suất cười nói.
Hoa Kì trầm mặt đi tới, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Bàng Suất.
“Người bộ dáng mày kìa? Chẳng lẽ không có thấy người?” Bàng Suất nghiêng đầu cười đùa.
Hoa Kì giơ mạnh tay lên, một cái tát đánh bay tô mỳ trong tay Bàng Suất, mỳ rơi trên đất, mùi dấm lan tràn trong không khí.
Bàng Suất lạnh mặt, cau mày nói: “Mẹ mày, mày tới gây chuyện hả?”
“Trang Hào đâu?” Hoa Kì lạnh lùng nói.
“Mày giỏi thật, mày hỏi tao tao hỏi ai đây? Hơn nữa, hắn chết sống có liên quan cái lông gì với tao?”
“Không phải anh để người tới nhà anh ấy sao? Sao anh có thể không biết?” Hoa Kì căm tức nhìn Bàng Suất, hốc mắt rưng rưng nước mắt nói.
Lần đầu Bàng Suất thấy Hoa Kì nổi giận, bộ dáng còn rất chọc người, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng: “Tao để người đi tìm hắn, nhưng tao không nói động thủ.”
“Vậy sao nhà anh ấy lại thành như vậy?” Hoa Kì lại nói.
Bàng Suất cười nói: “Mày đừng hỏi tao, hắn đắc tội không chỉ có mình tao.”
“Là anh, nhất định là anh.” Hoa Kì khóc lớn tiếng, ngồi chồm hổm trên đất miệng mở rộng, vừa khóc vừa nói: “Tôi tìm một đêm cũng không thấy, anh đem anh ấy đi đâu?”
Hoa Kì gào khóc khiến Bàng Suất hết sức khiếp sợ, hắn gãi gãi đầu nói: “Sao lại khóc, phiền chết đi được.”
“Tôi khóc đấy, anh đem người của tôi đi, còn không cho tôi khóc à?” Hoa Kì khóc thét một hồi.
Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Cậu giỏi, cậu có đúng là đàn ông không? Cậu là đàn ông thì đứng lên đánh tôi một hồi, buộc tôi nói ra hắn ở đâu đi.”
Hoa Kì giảm thấp tiếng khóc, nức nở nói: “Tôi đánh không lại anh.”
“ĐM, còn rất là tự mình hiểu lấy.” Bàng Suất cười nói: “Cậu đi mua cho tôi chén mỳ chua cay, trở về tôi nói cho cậu biết hắn ở đâu.”
“Thật?” Hoa Kì đứng lên, giơ tay dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nói: “Nói chuyện anh phải giữ lời đó”
Bàng Suất gật đầu: “Nói lời giữ lời.”
“Được, tôi đi mua cho anh.” Hoa Kì xoay người chạy ra cửa.
“Ai, đợi lát nữa” Bàng Suất gọi Hoa Kì lại, Hoa Kì quay đầu nghi ngờ nói: “Gì?”
“Nhớ đừng bỏ rau thơm với đậu phụng, tao bị dị ứng. Còn có, đừng bỏ tiêu, thầy thuốc không cho ăn.” Bàng Suất dặn dò.
Hoa Kì nói: “Biết.”
Hoa Kì chạy ra bệnh viện, mua một tô mỳ chua cay to trên đường gần đó, không có bỏ tiêu đậu phụng và rau thơm, sau đó lại chạy như điên chạy trở về.
Vào cửa thì Hoa Kì thở dốc nói: “Mua về rồi, giờ anh nói được chưa?”
Bàng Suất chép chép miệng: “Đưa mỳ cho tao trước đã, cả ngày tao chưa ăn gì, sắp chết đói.”
Hoa Kì vội vàng đưa mỳ chua cay tới, Bàng Suất đón lấy cúi đầu ngửi một cái: “A, mùi vị còn rất thơm, còn ngon hơn chén lúc nãy nhiều.” Nói xong, Bàng Suất dùng đũa gắp mỳ ăn một miệng lớn.
Hoa Kì ở một bên nhìn, lo lắng nói: “Anh nói đi, anh ấy ở đâu?”
Bàng Suất nuốt mỳ xuống, cười nói: “Phòng bệnh sát vách, sáng sớm tao đã nói, sớm muộn gì cũng phải vào theo tao.”
Trên thực tế, sau khi Bàng Suất nói ra mấy chữ phòng bệnh sát vách Hoa Kỳ đã mở cửa chạy ra ngoài, về phần lời nói phía sau cậu vốn không nghe thấy.
Hoa Kì chạy đến phòng bệnh sát vách, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, đúng lúc thấy Vương Văn Đào ngồi cuối giường, Hoa Kì không hề nghĩ ngợi đẩy cửa vào.
Vương Văn Đào bị dọa sợ nhảy dựng, trừng mắt nói: “Đây không phải là Hoa tiểu cẩu sao? Cậu tới làm gì?”
Hoa Kì đến bên giường nhìn mấy lần, thấy Trang Hào nhắm mắt lại nói: “Anh ấy sao rồi?”
“Cũng may, trên đùi bị đâm một đao, thiếu chút nữa trúng động mạch, nhưng giờ không có chuyện gì.”
Hoa Kì đi tới bên giường, cúi đầu nhìn người trên giường bệnh.
“Văn Đào, chú trở về đi, để Hoa tiểu cẩu ở với tôi là được.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn nhắm.
Vương Văn Đào nói: “Ừ, vậy em đi về trước, buổi tối em đến.” Vương Văn Đào đứng lên, lúc gần đi vỗ vỗ bả vai Hoa Kì.
Vương Văn Đào đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoa Kì cùng Trang Hào, Hoa Kì nhịn không nổi nữa, cậu đặt mông ở bên cạnh đống đồ, oà một tiếng khóc lên, lớn tiếng khóc, khóc không chút kiêng kỵ, tê tâm liệt phế.
Trang Hào nghe được tiếng Hoa Kì khóc, từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Khóc cái gì đấy?”
Hoa Kì vừa khóc vừa nói: “Em nghĩ anh xảy ra chuyện, hù chết em.”
Trang Hào khẽ mỉm cười, giơ tay nhéo đùi Hoa Kì: “Không có chuyện gì, không chết được.”
Hoa Kì cầm tay Trang Hào, tiếp tục khóc.
Trang Hào giật giật ngón tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu cởi quần áo đi.”
“Cởi quần áo? Làm gì?” Hoa Kì ngưng gào khóc, nức nở nói.
Tác giả :
Kinh Thành Nam Sủng