Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)
Chương 2: Ngày xưa không còn nữa
Mà tình huống kế tiếp Nghê Vân Huyên không có suy nghĩ gì, bởi vì cô trực tiếp bị Lục Tử Chiếu lôi vào trong xe, Lục Tử Chiếu cho tài xế một câu “Trông chừng cô ấy cho tôi” liền đi đến chỗ khác. Trước đây, và cho đến bây giờ Nghê Vân Huyên cũng không biết, có một loại người như vậy, chỉ nhìn vào ánh mắt của anh ta, bạn sẽ quên giãy giụa, tựa hồ có thể nhìn thấy bất luận mình phản kháng như thế nào thì cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Mà ở bãi đỗ xe, Lục Tử Chiếu đi được vài bước, anh lấy di động ra, người hơi dựa vào tường, trên gương mặt anh tuấn của anh không có biểu hiện gì, nhưng nếu nghiên cứu kĩ, sẽ phát hiện ra trong đôi mắt sâu như xoáy nước ấy lộ ra vài tia không kiên nhẫn: “Kỷ Thiệu Quân, đây là cái mà anh gọi là quà tặng?”
“Ha ha, xem ra cậu rất hài lòng.”
“Vậy chỉ có thể cho thấy anh quá mức nhàm chán.”
“Biết cậu cái gì cũng có, cũng không nghĩ ra có thể tặng cậu quà gì, sinh nhật em họ, anh đây làm anh họ đương nhiên không thể tay không tặng quà rồi.”
“Vậy em nên tỏ vẻ cảm kích?”
“Cảm kích chưa nói tới, chỉ cần em họ vui vẻ, anh đây làm anh hiển nhiên cũng hài lòng.”
“Hừ.” Lục Tử Chiếu trầm thấp phun ra một câu: “Bản thân mình đang trầm mê cùng người đẹp còn có thể nhớ đến em, xác thực cần phải bày tỏ sự cảm kích. Không bằng để người làm em này giúp anh lấy mảnh đất quan trọng cần quy hoạch đó về, mà anh trai cứ tiếp tục trầm mê ở đó mua vui đi!”
Anh ấn nút tắt, không để ý giờ phút này Kỷ Thiệu Quân có phản ứng gì, trực tiếp cất điện thoại vào túi. Anh đi về phía chiếc xe, mở cửa ra, ngồi vào chỗ bên cạnh Nghê Vân Huyên: “Lái xe đi!”
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Nghê Vân Huyên phẫn nộ nhìn anh: “Cho tôi xuống xe.”
Lục Tử Chiếu dựa vào ghế tựa mềm mại, mắt hơi nhắm lại. Nghê Vân Huyên nhìn anh có thái độ như vậy, mà tài xế cũng mang dáng vẻ không để ý đến chuyện bên ngoài, bản thân cô cũng đã sớm thử nhưng không mở cửa xe ra được: “Cho tôi xuống xe.”
Anh vẫn không có bất kì động tác nào.
Cô thở gấp, lấy tay kéo quần áo của anh: “Cho tôi xuống xe.”
Lúc này Lục Tử Chiếu mới mở mắt, anh nhìn cô. Tựa hồ động tác và hành vi của cô đều có vẻ ngây thơ và buồn cười, nhưng anh cũng không làm gì cả: “Xuống xe? Em xác định?”
Cô chỉ mở to hai mắt nhìn anh.
Mà ý cười nơi khóe miệng anh lại càng lan ra: “Em nên biết rằng, em là nghệ sĩ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nâng em lên tận trời.” Anh sờ sờ mặt cô: “Điều kiện tiên quyết là em phải đủ nghe lời.”
Cô vừa mới hé miệng, anh lại tiếp tục: “Đương nhiên, em có thể cự tuyệt. Nhưng mà, một nghệ sĩ còn chưa kịp xuất đạo đã chết yểu trong giới giải trí cũng không hiếm gặp.”
Tay cô càng trở nên run rẩy: “Anh có ý gì?”
“Chính là ý mà em cho là.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Dọc đường đi, cô đều thấp thỏm không yên, mà một người khác ánh mắt cũng chưa từng mở ra.
Thì ra, thật sự có một loại người như vậy, chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác, chưa bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác, anh ta chẳng quan tâm điều gì cả, chỉ cần anh ta muốn. Những thứ gọi là “công bằng”, gọi là “nhân quyền” một khi gặp loại người này, chẳng là gì hết. Ngoại trừ đành phải chấp nhận, lại càng có chút sợ hãi đối với bản thân mình, thì ra đâu đâu cũng trình diễn tiết mục mạnh hiếp yếu, đâu đâu cũng cho thấy kẻ hèn mọn không có lựa chọn của chính mình.
Đến nơi, giây phút xe dừng lại, Lục Tử Chiếu liền mở mắt.
Anh xuống xe, đi được hai bước, sau đó nhẹ nhàng cười với Nghê Vân Huyên: “Cần tôi mời em?”
Nghê Vân Huyên run rẩy mở cửa xe, sau đó ra ngoài đi theo Lục Tử Chiếu.
Lục Tử Chiếu đi vào trong biệt thự, liền dặn người giúp việc: “Nấu cơm.”
Nghê Vân Huyên sợ hãi nhìn tất cả mọi thứ xa lạ này, cô nhớ Lương Bích đã không dưới một lần đề cập đến ba chữ “quy tắc ngầm”, lại nhìn thấy đồ trang trí hoa lệ này, tất cả đều có vẻ châm chọc. Đương nhiên, Lương Bích cũng đã từng nói, tuy rằng không ít nghệ sĩ đều đi con đường như vậy, nhưng trong giới giải trí cũng có những cô gái trong sạch dựa vào năng lực mới thành danh, cho nên, nghệ sĩ toàn bộ đều dựa vào chính mình. Nhưng Lương Bích chưa từng nói với cô, cũng có một vài nghệ sĩ không thể không đi lên con đường đó, bởi vì có một số người, căn bản bạn đắc tội không nổi.
Một lát sau, có người bê đồ ăn lên.
Cô nhìn những món ăn này: “Tôi không ăn, anh để cho tôi đi.”
Lục Tử Chiếu không rảnh rỗi chơi đùa cùng cô, trực tiếp có ý bảo người bê đồ ăn xuống, anh đi đến trước mặt Nghê Vân Huyên: “Xem ra, em muốn tiến thẳng vào nội dung chính?”
Nghê Vân Huyên hoảng sợ nhìn anh ôm ngang mình lên, mà Phi Dung đứng một bên coi như không thấy gì, nên làm cái gì thì làm cái đó. Cô sợ hãi với phản ứng của những người này, tay không ngừng đánh đấm anh, mà anh thì không nhúc nhích tí nào, không có nửa phần bị ảnh hưởng. Cô không kịp suy nghĩ gì khác, liền trực tiếp cắn một cái trên vai anh, cô thật sự dốc sức cắn, trong miệng tất cả đều tanh mùi máu, nhưng cô cũng không để ý, mạnh mẽ cắn xuống, giống như phải cắn cho miếng thịt kia đứt ra, nhưng anh cũng không có phản ứng gì, ôm thẳng cô lên phòng anh ở tầng hai.
Lục Tử Chiếu ném cô lên giường, cơ thể cô trực tiếp lui về sau, tay nắm chặt lấy chiếc gối ở đầu giường. Lục Tử Chiếu thẳng tắp nhìn cô, tay phải tùy tiện kéo cà vạt ra.
Cơ thể cô hơi run rẩy: “Anh muốn làm gì? Anh không thể đối với tôi như vậy…” Cô liên tục lắc đầu, ngoài sức tưởng tượng nhìn anh.
Mà anh nhìn cô vẻ khinh thường, ánh mắt lướt qua một tia nguy hiểm: “Không có gì tôi không thể…” Anh chậm rãi giương khóe miệng lên, tựa như nhìn thấy con mồi trong tay, bản thân mình bắt đầu hưởng thụ niềm vui sướng trước.
Mà cô vẫn nhìn anh không thể tin được, chưa bao giờ trải qua tình cảnh như vậy, mang theo cảm giác vô lực, mang theo nỗi sợ hãi, cô không biết làm sao.
Lúc Lục Tử Chiếu áp sát người về phía cô, theo bản năng cô muốn tránh, liều lĩnh xông qua bên kia. Mà Lục Tử Chiếu thì thưởng thức bộ dạng chật vật lăn xuống giường của cô, sau đó nhìn xuống, một phen giữ chặt tay cô rồi kéo cô lên giường. Tay phải của anh giơ lên cao, cô nhắm mắt, dường như có phần cam chịu nhận một cái bạt tai này. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn chưa đến, cô mở mắt, nhìn thấy anh nhanh chóng cởi quần áo của mình. Cơ thể cô dưới đôi mắt giam cầm của anh càng trở nên run rẩy: “Anh… thả tôi ra.”
Trả lời cô là cơ thể anh đè lên, tay anh giữ chặt hai tay đang giãy giụa của cô, sau đó anh trực tiếp hôn lên mặt cô, khi đầu lưỡi của anh luồn vào trong miệng cô, cô lại cắn, mùi máu tươi trong miệng càng nồng nặc hơn, nhưng anh không dừng động tác lại.
Giờ phút này đại não của cô chậm rãi mất đi tri giác, có vẻ không biết làm sao với người đàn ông chẳng để ý đến điều gì trên người, sự phản kháng của cô dưới sự cường thế của anh trở nên hèn mọn như vậy.
Rốt cuộc, anh buông tay cô ra, xé quần áo của cô.
Nước mắt cô chảy ra từ hốc mắt, mà anh hôn từng chút từng chút một: “Em khóc? Em khóc cái gì?”
Tay anh ở trước ngực cô không ngừng di chuyển, sau đó trượt dần xuống dưới.
Mà cô chỉ nhìn anh, không có động tác gì.
Anh không để ý đến ánh mắt của cô, kéo váy và quần lót của cô xuống, ánh mắt chuyển đến mặt cô, vừa hôn cô vừa mở hai chân của cô ra.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được thứ lớn ở giữa hai chân anh tiến vào giữa hai chân cô, ** tiếp nhận dị vật xâm lấn bị xé rách. Giờ phút này, anh vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt mê người của cô, mà cô thì cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà, khi thứ thật lớn của anh phá vỡ một lớp trở ngại, biểu tình trên mặt anh liền biến thành hoảng hốt.
Anh rời khỏi cơ thể cô, ánh mắt là một mảng mông lung, nhìn thoáng qua cô còn đang chật vật: “Cút.”
Cơ thể cô vẫn còn không ngừng run rẩy, quần áo cũng bị chia năm xẻ bảy không thể che được cơ thể. Cô thử một chút, cũng không ngồi dậy được, cô chỉ nhìn anh, tiếng hít thở trong miệng càng trở nên thấp xuống.
Mà anh nhanh chóng mặc quần áo của mình vào: “Cút, tôi không muốn nói đến lần thứ ba.”
Nghê Vân Huyên từng chút từng chút bò xuống giường, lúc chân chạm sàn nhà trọng tâm không vững liền trực tiếp ngã xuống. Nhưng sau khi anh nghe được âm thanh này thì cũng chỉ chán ghét nhìn cô một cái, đứng tại chỗ không có động tác gì. Nghê Vân Huyên đứng lên, cầm quần áo tùy ý che lên người, hai chân cô vẫn không tự chủ được mà run rẩy, nhưng con ngươi của cô lại trong suốt như thủy tinh, cô nhìn anh: “Anh chính là người chà đạp lên tôn nghiêm của người khác như vậy sao?”
Lục Tử Chiếu đứng ở đó không hề động đậy, khi cô chậm chạp ra khỏi phòng anh mới mở miệng: “Tôi chỉ thích chà đạp người khác.”
Cô dừng lại một chút, vài sợi tóc che lấp đi ánh mắt của cô.
Mà Lục Tử Chiếu vẫn đứng ở nơi đó, nhìn vết máu trên giường kia, trong mắt anh giống như bùng lên ngọn lửa dữ dội, anh kéo drap trải giường ra, hung hăng xé rách. Mà bình hoa đèn bàn gạt tàn thuốc trong phòng, tất cả đều bị anh đập vỡ, mảnh vụn thủy tinh vương vãi đầy dưới sàn.
Mà ở bãi đỗ xe, Lục Tử Chiếu đi được vài bước, anh lấy di động ra, người hơi dựa vào tường, trên gương mặt anh tuấn của anh không có biểu hiện gì, nhưng nếu nghiên cứu kĩ, sẽ phát hiện ra trong đôi mắt sâu như xoáy nước ấy lộ ra vài tia không kiên nhẫn: “Kỷ Thiệu Quân, đây là cái mà anh gọi là quà tặng?”
“Ha ha, xem ra cậu rất hài lòng.”
“Vậy chỉ có thể cho thấy anh quá mức nhàm chán.”
“Biết cậu cái gì cũng có, cũng không nghĩ ra có thể tặng cậu quà gì, sinh nhật em họ, anh đây làm anh họ đương nhiên không thể tay không tặng quà rồi.”
“Vậy em nên tỏ vẻ cảm kích?”
“Cảm kích chưa nói tới, chỉ cần em họ vui vẻ, anh đây làm anh hiển nhiên cũng hài lòng.”
“Hừ.” Lục Tử Chiếu trầm thấp phun ra một câu: “Bản thân mình đang trầm mê cùng người đẹp còn có thể nhớ đến em, xác thực cần phải bày tỏ sự cảm kích. Không bằng để người làm em này giúp anh lấy mảnh đất quan trọng cần quy hoạch đó về, mà anh trai cứ tiếp tục trầm mê ở đó mua vui đi!”
Anh ấn nút tắt, không để ý giờ phút này Kỷ Thiệu Quân có phản ứng gì, trực tiếp cất điện thoại vào túi. Anh đi về phía chiếc xe, mở cửa ra, ngồi vào chỗ bên cạnh Nghê Vân Huyên: “Lái xe đi!”
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Nghê Vân Huyên phẫn nộ nhìn anh: “Cho tôi xuống xe.”
Lục Tử Chiếu dựa vào ghế tựa mềm mại, mắt hơi nhắm lại. Nghê Vân Huyên nhìn anh có thái độ như vậy, mà tài xế cũng mang dáng vẻ không để ý đến chuyện bên ngoài, bản thân cô cũng đã sớm thử nhưng không mở cửa xe ra được: “Cho tôi xuống xe.”
Anh vẫn không có bất kì động tác nào.
Cô thở gấp, lấy tay kéo quần áo của anh: “Cho tôi xuống xe.”
Lúc này Lục Tử Chiếu mới mở mắt, anh nhìn cô. Tựa hồ động tác và hành vi của cô đều có vẻ ngây thơ và buồn cười, nhưng anh cũng không làm gì cả: “Xuống xe? Em xác định?”
Cô chỉ mở to hai mắt nhìn anh.
Mà ý cười nơi khóe miệng anh lại càng lan ra: “Em nên biết rằng, em là nghệ sĩ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nâng em lên tận trời.” Anh sờ sờ mặt cô: “Điều kiện tiên quyết là em phải đủ nghe lời.”
Cô vừa mới hé miệng, anh lại tiếp tục: “Đương nhiên, em có thể cự tuyệt. Nhưng mà, một nghệ sĩ còn chưa kịp xuất đạo đã chết yểu trong giới giải trí cũng không hiếm gặp.”
Tay cô càng trở nên run rẩy: “Anh có ý gì?”
“Chính là ý mà em cho là.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Dọc đường đi, cô đều thấp thỏm không yên, mà một người khác ánh mắt cũng chưa từng mở ra.
Thì ra, thật sự có một loại người như vậy, chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác, chưa bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác, anh ta chẳng quan tâm điều gì cả, chỉ cần anh ta muốn. Những thứ gọi là “công bằng”, gọi là “nhân quyền” một khi gặp loại người này, chẳng là gì hết. Ngoại trừ đành phải chấp nhận, lại càng có chút sợ hãi đối với bản thân mình, thì ra đâu đâu cũng trình diễn tiết mục mạnh hiếp yếu, đâu đâu cũng cho thấy kẻ hèn mọn không có lựa chọn của chính mình.
Đến nơi, giây phút xe dừng lại, Lục Tử Chiếu liền mở mắt.
Anh xuống xe, đi được hai bước, sau đó nhẹ nhàng cười với Nghê Vân Huyên: “Cần tôi mời em?”
Nghê Vân Huyên run rẩy mở cửa xe, sau đó ra ngoài đi theo Lục Tử Chiếu.
Lục Tử Chiếu đi vào trong biệt thự, liền dặn người giúp việc: “Nấu cơm.”
Nghê Vân Huyên sợ hãi nhìn tất cả mọi thứ xa lạ này, cô nhớ Lương Bích đã không dưới một lần đề cập đến ba chữ “quy tắc ngầm”, lại nhìn thấy đồ trang trí hoa lệ này, tất cả đều có vẻ châm chọc. Đương nhiên, Lương Bích cũng đã từng nói, tuy rằng không ít nghệ sĩ đều đi con đường như vậy, nhưng trong giới giải trí cũng có những cô gái trong sạch dựa vào năng lực mới thành danh, cho nên, nghệ sĩ toàn bộ đều dựa vào chính mình. Nhưng Lương Bích chưa từng nói với cô, cũng có một vài nghệ sĩ không thể không đi lên con đường đó, bởi vì có một số người, căn bản bạn đắc tội không nổi.
Một lát sau, có người bê đồ ăn lên.
Cô nhìn những món ăn này: “Tôi không ăn, anh để cho tôi đi.”
Lục Tử Chiếu không rảnh rỗi chơi đùa cùng cô, trực tiếp có ý bảo người bê đồ ăn xuống, anh đi đến trước mặt Nghê Vân Huyên: “Xem ra, em muốn tiến thẳng vào nội dung chính?”
Nghê Vân Huyên hoảng sợ nhìn anh ôm ngang mình lên, mà Phi Dung đứng một bên coi như không thấy gì, nên làm cái gì thì làm cái đó. Cô sợ hãi với phản ứng của những người này, tay không ngừng đánh đấm anh, mà anh thì không nhúc nhích tí nào, không có nửa phần bị ảnh hưởng. Cô không kịp suy nghĩ gì khác, liền trực tiếp cắn một cái trên vai anh, cô thật sự dốc sức cắn, trong miệng tất cả đều tanh mùi máu, nhưng cô cũng không để ý, mạnh mẽ cắn xuống, giống như phải cắn cho miếng thịt kia đứt ra, nhưng anh cũng không có phản ứng gì, ôm thẳng cô lên phòng anh ở tầng hai.
Lục Tử Chiếu ném cô lên giường, cơ thể cô trực tiếp lui về sau, tay nắm chặt lấy chiếc gối ở đầu giường. Lục Tử Chiếu thẳng tắp nhìn cô, tay phải tùy tiện kéo cà vạt ra.
Cơ thể cô hơi run rẩy: “Anh muốn làm gì? Anh không thể đối với tôi như vậy…” Cô liên tục lắc đầu, ngoài sức tưởng tượng nhìn anh.
Mà anh nhìn cô vẻ khinh thường, ánh mắt lướt qua một tia nguy hiểm: “Không có gì tôi không thể…” Anh chậm rãi giương khóe miệng lên, tựa như nhìn thấy con mồi trong tay, bản thân mình bắt đầu hưởng thụ niềm vui sướng trước.
Mà cô vẫn nhìn anh không thể tin được, chưa bao giờ trải qua tình cảnh như vậy, mang theo cảm giác vô lực, mang theo nỗi sợ hãi, cô không biết làm sao.
Lúc Lục Tử Chiếu áp sát người về phía cô, theo bản năng cô muốn tránh, liều lĩnh xông qua bên kia. Mà Lục Tử Chiếu thì thưởng thức bộ dạng chật vật lăn xuống giường của cô, sau đó nhìn xuống, một phen giữ chặt tay cô rồi kéo cô lên giường. Tay phải của anh giơ lên cao, cô nhắm mắt, dường như có phần cam chịu nhận một cái bạt tai này. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn chưa đến, cô mở mắt, nhìn thấy anh nhanh chóng cởi quần áo của mình. Cơ thể cô dưới đôi mắt giam cầm của anh càng trở nên run rẩy: “Anh… thả tôi ra.”
Trả lời cô là cơ thể anh đè lên, tay anh giữ chặt hai tay đang giãy giụa của cô, sau đó anh trực tiếp hôn lên mặt cô, khi đầu lưỡi của anh luồn vào trong miệng cô, cô lại cắn, mùi máu tươi trong miệng càng nồng nặc hơn, nhưng anh không dừng động tác lại.
Giờ phút này đại não của cô chậm rãi mất đi tri giác, có vẻ không biết làm sao với người đàn ông chẳng để ý đến điều gì trên người, sự phản kháng của cô dưới sự cường thế của anh trở nên hèn mọn như vậy.
Rốt cuộc, anh buông tay cô ra, xé quần áo của cô.
Nước mắt cô chảy ra từ hốc mắt, mà anh hôn từng chút từng chút một: “Em khóc? Em khóc cái gì?”
Tay anh ở trước ngực cô không ngừng di chuyển, sau đó trượt dần xuống dưới.
Mà cô chỉ nhìn anh, không có động tác gì.
Anh không để ý đến ánh mắt của cô, kéo váy và quần lót của cô xuống, ánh mắt chuyển đến mặt cô, vừa hôn cô vừa mở hai chân của cô ra.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được thứ lớn ở giữa hai chân anh tiến vào giữa hai chân cô, ** tiếp nhận dị vật xâm lấn bị xé rách. Giờ phút này, anh vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt mê người của cô, mà cô thì cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà, khi thứ thật lớn của anh phá vỡ một lớp trở ngại, biểu tình trên mặt anh liền biến thành hoảng hốt.
Anh rời khỏi cơ thể cô, ánh mắt là một mảng mông lung, nhìn thoáng qua cô còn đang chật vật: “Cút.”
Cơ thể cô vẫn còn không ngừng run rẩy, quần áo cũng bị chia năm xẻ bảy không thể che được cơ thể. Cô thử một chút, cũng không ngồi dậy được, cô chỉ nhìn anh, tiếng hít thở trong miệng càng trở nên thấp xuống.
Mà anh nhanh chóng mặc quần áo của mình vào: “Cút, tôi không muốn nói đến lần thứ ba.”
Nghê Vân Huyên từng chút từng chút bò xuống giường, lúc chân chạm sàn nhà trọng tâm không vững liền trực tiếp ngã xuống. Nhưng sau khi anh nghe được âm thanh này thì cũng chỉ chán ghét nhìn cô một cái, đứng tại chỗ không có động tác gì. Nghê Vân Huyên đứng lên, cầm quần áo tùy ý che lên người, hai chân cô vẫn không tự chủ được mà run rẩy, nhưng con ngươi của cô lại trong suốt như thủy tinh, cô nhìn anh: “Anh chính là người chà đạp lên tôn nghiêm của người khác như vậy sao?”
Lục Tử Chiếu đứng ở đó không hề động đậy, khi cô chậm chạp ra khỏi phòng anh mới mở miệng: “Tôi chỉ thích chà đạp người khác.”
Cô dừng lại một chút, vài sợi tóc che lấp đi ánh mắt của cô.
Mà Lục Tử Chiếu vẫn đứng ở nơi đó, nhìn vết máu trên giường kia, trong mắt anh giống như bùng lên ngọn lửa dữ dội, anh kéo drap trải giường ra, hung hăng xé rách. Mà bình hoa đèn bàn gạt tàn thuốc trong phòng, tất cả đều bị anh đập vỡ, mảnh vụn thủy tinh vương vãi đầy dưới sàn.
Tác giả :
Lục Xu