Tâm Chi Sở Hướng
Chương 27
0o0——–0o0
Không biết ai chủ động hơn, đầu lưỡi bọn họ dây dưa cùng một chỗ, vuốt ve lẫn nhau, thăm dò những điểm mẫn cảm như xa như thuộc của người đối diện.
————–
Cal lôi kéo Jack trở về phòng, đến cửa hắn gặp lão quản gia cùng hai đứa nhỏ đang bất an, Cal nhấp mím môi rồi nói: “Chăm sóc bọn họ, Lovejoy, đi nghỉ ngơi đi, thời gian vô cùng quý giá.”
Lão quản gia xoay người hành lễ sau đó mang theo hai đứa bé vào phòng cách vách phòng Cal, Cal và Jack hiện tại cái gì cũng không làm. Khẩn trương có thể lây bệnh cho nhau, trạng thái Cal khiến thần kinh Jack dị thường buộc chặt. Cal cười cười, hắn tự tay đưa bộ quần áo dày thật dày cho Jack thay, sau đó đem mảnh bố lớn chống thấm quấn quanh người, mong rằng sẽ không bị nước biển xối ướt, cuối cùng đem áo khoác treo tại nơi mà tay có thể với tới.
“Ngủ đi, dù là ngủ không được, chúng ta cũng phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.” Cal nằm thẳng trên giường nhắm hai mắt, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Jack, mười ngón tay đan vào nhau, khóe miệng Cal nhếch lên đường cong nhợt nhạt, lo lắng khôn cùng trong lòng dần dần hạ xuống.
Jack có chuyện gì đó muốn hỏi Cal, lại phát hiện Cal đã muốn nhắm mắt nên im lặng, y cũng nhắm mắt theo, nhè nhẹ hô hấp.
Cal và Jack cứ như vậy nhắm mắt lại, nằm cùng nhau, ánh trăng chỉ cong cong một đường chỉ tuyến, trên bầu trời lóe ra vô số ánh sao , nhưng trên tàu vẫn sáng đèn, ánh sáng ngọn đèn men theo khe cửa sổ chiếu xạ vào, chói lọi giục người thanh tỉnh. Không biết qua bao lâu, Jack đột nhiên buông bàn tay Cal ra.
“Nếu xảy ra chìm tàu, anh chỉ có thể một mình chạy đi, anh sẽ đi sao.” Jack đột nhiên nói.
Cal xoay người, mở to mắt nhìn thần sắc chân thật của cậu nhóc, khóe miệng gợi lên một chút thản nhiên tươi cười: “Đương nhiên, nếu chỉ có một cơ hội, tôi sẽ để cho mình sống sót, Jack, tôi phải thành thực với em, tôi không là người đàn ông vì ái tình mà buông tha cho sinh mệnh. Ích kỷ là thiên tính của tôi, tôi không có thiện lương và nhiệt tình như em. Bất quá, tôi có thể cho em một lời hứa hẹn, lúc này đây, chúng ta đều sẽ sống sót, chúng ta – hai người cùng nhau sống.”
Nói xong câu đó, Cal vươn tay xoa rối mái tóc vàng của Jack: “ Trong buổi tiệc tối tôi muốn làm như vậy,kiểu tóc ngay ngắn chỉnh tề không thích hợp với em.”
Cal lẳng lặng dừng ở ánh mắt Jack, hai người bọn họ trên mặt đều mang tươi cười, chậm rãi bốn phiến môi dán vào nhau trằn trọc ngấu nghiến. Không biết ai chủ động hơn, đầu lưỡi bọn họ dây dưa cùng một chỗ, vuốt ve lẫn nhau, thăm dò những điểm mẫn cảm như xa như thuộc của người đối diện.
“Oành ” Một tiếng nổ, thân tàu xảy ra một trận kịch liệt lay động, Jack hung hăng ngã vào lòng Cal, ánh mắt bọn họ đối diện nhau như biết tai nạn trên biển đã xảy ra! Dù sao trên đại dương mênh mông trừ bỏ đụng vào núi băng còn có phát sinh gì lay động được tàu Titanic – loại tàu to lớn như thuyền chở dầu này chứ?! Cal và Jack nhanh chóng từ trên giường đứng lên, họ đem bộ áo cứu sinh dày rộng mặc vào, gắt gao thắt chặt nút thắt, theo cửa sau lao ra ngoài.
Quản gia Lovejoy động tác hiển nhiên đồng dạng nhanh chóng, lão lôi kéo hai đứa bé đã ở trước cửa. Nhìn thấy Cal xuất hiện, lão lập tức tới trước mặt Cal: “Cậu chủ, tôi đi hỏi thăm tin tức.”
“Không, mặc áo cứu sinh, chúng ta trực tiếp đến hành lang đi lên.” Cal nói xong đưa cho Jack một ánh mắt, bọn họ một người ôm một đứa nhỏ, lão quản gia theo phía sau bọn họ. Trong số hai đứa bé này có một cô bé vào buổi tối hôm đó đã khiêu vũ cùng Jack và Cal, bé mở to mắt hồn nhiên ngây thơ, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
Cal hôn nhẹ hai má Kara, hắn ôn hòa tươi cười nói: “Bé cưng, đừng sợ, chỉ là sóng gió trên mặt biển lớn hơn một chút mà thôi. Chúng ta đi lên hành lang tản bộ được không?”
Kara nhu thuận gật gật đầu, bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Cal vươn tay ôm cổ Cal. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô bé dán bên gáy Cal, hắn hít sâu một hơi đi về nơi vận mệnh không biết tới. Không ít khách nhân khoang hạng nhất còn chưa ngủ đều tập trung trên hành lang, bọn họ thậm chí còn đá vào núi băng khiến nó rớt ra vài mảnh vụn, chơi đùa đến vui sướng, tiếng cười mơ mơ màng màng khiến lòng Cal cơ hồ hoảng sợ đến run rẩy.
Cal cũng không khách khí, hắn trực tiếp mang Jack và quản gia Lovejoy đi tới phòng điều khiển, thuyền trưởng Smith sắc mặt đồng dạng tái nhợt, hắn nhìn Cal xuất hiện lộ ra một nụ cười cứng ngắc. Ismay còn đứng một bên vung cánh tay hô hào “Tàu Titanic vĩnh viễn sẽ không chìm!” vô nghĩa, nhưng là vẻ mặt của gã Cal nhìn ra được bất quá chỉ là đang cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Tổng thiết kế sư tàu Titanic, ngài Andrew sắc mặt trắng bệch ôm một đống bản vẽ vội vàng chạy vào phòng điều khiển, hắn mở ra bản vẽ run rẩy nói: “Tàu Titanic bốn khoang thuyền dày đặc đều bị núi băng cắt qua, hơn nữa một tuabin phụ cận cũng xuất hiện những lỗ hổng không nhỏ, tôi đã hạ lệnh cho máy bơm bắt đầu bơm nước. May mắn hơn, chỗ miệng vỡ tuabin phi thường to, máy bơm chỉ cần liên tục bơm nước không ngừng, chúng ta sẽ có tám tiếng chạy trốn, nhiều nhất là chín tiếng – nhưng tàu Titanic nhất định sẽ chìm !”
“Không, điều đó không có khả năng! Tàu Titanic là thành tựu và cũng là giấc mộng cả đời tôi ,nó sẽ không chìm!” Ismay đột nhiên như phát điên rống lên, Andrew không chút do dự xoay người nhìn Ismay.
“Nó được chế tạo bởi sắt thép, nó sẽ chìm.” Andrew nói xong câu đó quay đầu nhìn thuyền trưởng Smith, lão thuyền trưởng sáu mươi hai tuổi vô lực khoát tay áo, nhìn về phó tàu của mình.
“Mood , lập tức đánh điện báo cho toàn bộ các con thuyền phụ cận hải vực cầu cứu, báo cho bọn họ nhanh chóng tới cứu viện. Lập tức đem toàn bộ hành khách đánh thức, bảo bọn họ mặc áo cứu sinh vào chờ đợi cứu viện.” Lão thuyền trưởng nói xong lời này đoạn nhìn về phía Ismay, khóe môi ông lộ ra nụ cười lạnh: “Hiện tại ngài vừa lòng? Tàu Titanic sắp được lên đầu đề!”
“Cal, cảm tạ ngài, nếu không phải ngài khuyên can, tôi đã đem bốn động cơ cuối cùng vận hành, lúc ấy hậu quả không thể tưởng nổi.” Lão thuyền trưởng nói xong câu đó đứng ở phòng điều khiển lưu luyến sờ sờ bánh lái, sau ông bình tĩnh nói: “Nếu tàu Titanic chìm, tôi sẽ giữ vững cương vị của mình, làm bạn cùng nó chìm vào Đại Tây Dương.”
Cal mang theo Jack, Lovejoy và bọn nhỏ tới hành lang, hắn cũng không yên tâm như vậy, cho dù có thuyền khác tới cứu viện, bọn họ bao lâu mới đuổi tới đây? Thuyền đó có tải lượng là bao nhiêu chứ ? Hiện tại bất cứ một sai lầm dù là nhỏ nhoi đều khiến Cal gặp phải cục diện càng thêm không xong.
Cal đứng ở hành lang nhìn mặt biển như bình tĩnh, hắn biết con tàu này lập tức sẽ bị nuốt chửng, thời gian một giây một giây trôi qua, Cal chưa từng có cảm giác chính mình gần sát tử vong như thế, các quý tộc đứng ở hành lang rất nhiều người đã mất bình tĩnh , bọn họ điên cuồng khổ bức thét chói tai, thậm chí có người còn liều lĩnh xông lên thuyền cứu nạn, hết thảy trò hề đều lộ rõ.
Cầu thang thông tới khoang hạng ba hoàn toàn bị khóa, trong tai Cal tràn đầy tiếng khóc phụ nữ trẻ em của các hộ gia đình trong khoang hạng ba, tiếng người cha, người chồng bọn họ phẫn nộ chửi bậy, xen lẫn là đoàn thanh âm vô cùng bi thảm, cùng với tiếng bơm nước ‘ ù ù ” kêu. Tất cả khiến mọi người liên tưởng tới thanh âm Tử Thần đang vung lưỡi hái.
Vừa qua khỏi ba giờ, tàu cứu nạn Carpathia mà Cal từng đánh điện báo đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Hai chiếc canô thong thả tiếp cận, chúng chậm rãi ổn định trụ lẫn nhau rốt cục liên tiếp đứng cạnh nhau. Mood – phó lái trên Tàu Titanic la lớn: “Xếp thành một hàng, phụ nữ và trẻ em hãy đi trước!”
Cal nắm lấy cánh tay Jack, hắn ngăn chặn động tác của cậu nhóc, không cho phép Jack nổi máu thiện tâm đem hai đứa bé hắn cố ý “thuê” đến đẩy lên thuyền trước, đây là tấm phao cứu nạn của bọn họ! Thời gian một giây một giây chảy qua, rốt cục đến phiên Cal , bọn đàn ông, Cal thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng bàn tay siết lấy tay Jack đã muốn tràn đầy mồ hôi.
Đã bình an được cứu vớt, nhưng Cal nhìn vào ánh mắt Jack, hắn biết mối quan hệ vừa mới khởi sắc của bọn họ thế là xong.
Đúng vậy, lúc trước đối với Cal đã có hoài nghi, hơn nữa Jack lúc này không tiếp thụ được hành vi máu lạnh của Cal — hắn đem đứa nhỏ vô tội kéo vào âm mưu cứu viện của hắn.
Không biết ai chủ động hơn, đầu lưỡi bọn họ dây dưa cùng một chỗ, vuốt ve lẫn nhau, thăm dò những điểm mẫn cảm như xa như thuộc của người đối diện.
————–
Cal lôi kéo Jack trở về phòng, đến cửa hắn gặp lão quản gia cùng hai đứa nhỏ đang bất an, Cal nhấp mím môi rồi nói: “Chăm sóc bọn họ, Lovejoy, đi nghỉ ngơi đi, thời gian vô cùng quý giá.”
Lão quản gia xoay người hành lễ sau đó mang theo hai đứa bé vào phòng cách vách phòng Cal, Cal và Jack hiện tại cái gì cũng không làm. Khẩn trương có thể lây bệnh cho nhau, trạng thái Cal khiến thần kinh Jack dị thường buộc chặt. Cal cười cười, hắn tự tay đưa bộ quần áo dày thật dày cho Jack thay, sau đó đem mảnh bố lớn chống thấm quấn quanh người, mong rằng sẽ không bị nước biển xối ướt, cuối cùng đem áo khoác treo tại nơi mà tay có thể với tới.
“Ngủ đi, dù là ngủ không được, chúng ta cũng phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.” Cal nằm thẳng trên giường nhắm hai mắt, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Jack, mười ngón tay đan vào nhau, khóe miệng Cal nhếch lên đường cong nhợt nhạt, lo lắng khôn cùng trong lòng dần dần hạ xuống.
Jack có chuyện gì đó muốn hỏi Cal, lại phát hiện Cal đã muốn nhắm mắt nên im lặng, y cũng nhắm mắt theo, nhè nhẹ hô hấp.
Cal và Jack cứ như vậy nhắm mắt lại, nằm cùng nhau, ánh trăng chỉ cong cong một đường chỉ tuyến, trên bầu trời lóe ra vô số ánh sao , nhưng trên tàu vẫn sáng đèn, ánh sáng ngọn đèn men theo khe cửa sổ chiếu xạ vào, chói lọi giục người thanh tỉnh. Không biết qua bao lâu, Jack đột nhiên buông bàn tay Cal ra.
“Nếu xảy ra chìm tàu, anh chỉ có thể một mình chạy đi, anh sẽ đi sao.” Jack đột nhiên nói.
Cal xoay người, mở to mắt nhìn thần sắc chân thật của cậu nhóc, khóe miệng gợi lên một chút thản nhiên tươi cười: “Đương nhiên, nếu chỉ có một cơ hội, tôi sẽ để cho mình sống sót, Jack, tôi phải thành thực với em, tôi không là người đàn ông vì ái tình mà buông tha cho sinh mệnh. Ích kỷ là thiên tính của tôi, tôi không có thiện lương và nhiệt tình như em. Bất quá, tôi có thể cho em một lời hứa hẹn, lúc này đây, chúng ta đều sẽ sống sót, chúng ta – hai người cùng nhau sống.”
Nói xong câu đó, Cal vươn tay xoa rối mái tóc vàng của Jack: “ Trong buổi tiệc tối tôi muốn làm như vậy,kiểu tóc ngay ngắn chỉnh tề không thích hợp với em.”
Cal lẳng lặng dừng ở ánh mắt Jack, hai người bọn họ trên mặt đều mang tươi cười, chậm rãi bốn phiến môi dán vào nhau trằn trọc ngấu nghiến. Không biết ai chủ động hơn, đầu lưỡi bọn họ dây dưa cùng một chỗ, vuốt ve lẫn nhau, thăm dò những điểm mẫn cảm như xa như thuộc của người đối diện.
“Oành ” Một tiếng nổ, thân tàu xảy ra một trận kịch liệt lay động, Jack hung hăng ngã vào lòng Cal, ánh mắt bọn họ đối diện nhau như biết tai nạn trên biển đã xảy ra! Dù sao trên đại dương mênh mông trừ bỏ đụng vào núi băng còn có phát sinh gì lay động được tàu Titanic – loại tàu to lớn như thuyền chở dầu này chứ?! Cal và Jack nhanh chóng từ trên giường đứng lên, họ đem bộ áo cứu sinh dày rộng mặc vào, gắt gao thắt chặt nút thắt, theo cửa sau lao ra ngoài.
Quản gia Lovejoy động tác hiển nhiên đồng dạng nhanh chóng, lão lôi kéo hai đứa bé đã ở trước cửa. Nhìn thấy Cal xuất hiện, lão lập tức tới trước mặt Cal: “Cậu chủ, tôi đi hỏi thăm tin tức.”
“Không, mặc áo cứu sinh, chúng ta trực tiếp đến hành lang đi lên.” Cal nói xong đưa cho Jack một ánh mắt, bọn họ một người ôm một đứa nhỏ, lão quản gia theo phía sau bọn họ. Trong số hai đứa bé này có một cô bé vào buổi tối hôm đó đã khiêu vũ cùng Jack và Cal, bé mở to mắt hồn nhiên ngây thơ, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
Cal hôn nhẹ hai má Kara, hắn ôn hòa tươi cười nói: “Bé cưng, đừng sợ, chỉ là sóng gió trên mặt biển lớn hơn một chút mà thôi. Chúng ta đi lên hành lang tản bộ được không?”
Kara nhu thuận gật gật đầu, bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Cal vươn tay ôm cổ Cal. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô bé dán bên gáy Cal, hắn hít sâu một hơi đi về nơi vận mệnh không biết tới. Không ít khách nhân khoang hạng nhất còn chưa ngủ đều tập trung trên hành lang, bọn họ thậm chí còn đá vào núi băng khiến nó rớt ra vài mảnh vụn, chơi đùa đến vui sướng, tiếng cười mơ mơ màng màng khiến lòng Cal cơ hồ hoảng sợ đến run rẩy.
Cal cũng không khách khí, hắn trực tiếp mang Jack và quản gia Lovejoy đi tới phòng điều khiển, thuyền trưởng Smith sắc mặt đồng dạng tái nhợt, hắn nhìn Cal xuất hiện lộ ra một nụ cười cứng ngắc. Ismay còn đứng một bên vung cánh tay hô hào “Tàu Titanic vĩnh viễn sẽ không chìm!” vô nghĩa, nhưng là vẻ mặt của gã Cal nhìn ra được bất quá chỉ là đang cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Tổng thiết kế sư tàu Titanic, ngài Andrew sắc mặt trắng bệch ôm một đống bản vẽ vội vàng chạy vào phòng điều khiển, hắn mở ra bản vẽ run rẩy nói: “Tàu Titanic bốn khoang thuyền dày đặc đều bị núi băng cắt qua, hơn nữa một tuabin phụ cận cũng xuất hiện những lỗ hổng không nhỏ, tôi đã hạ lệnh cho máy bơm bắt đầu bơm nước. May mắn hơn, chỗ miệng vỡ tuabin phi thường to, máy bơm chỉ cần liên tục bơm nước không ngừng, chúng ta sẽ có tám tiếng chạy trốn, nhiều nhất là chín tiếng – nhưng tàu Titanic nhất định sẽ chìm !”
“Không, điều đó không có khả năng! Tàu Titanic là thành tựu và cũng là giấc mộng cả đời tôi ,nó sẽ không chìm!” Ismay đột nhiên như phát điên rống lên, Andrew không chút do dự xoay người nhìn Ismay.
“Nó được chế tạo bởi sắt thép, nó sẽ chìm.” Andrew nói xong câu đó quay đầu nhìn thuyền trưởng Smith, lão thuyền trưởng sáu mươi hai tuổi vô lực khoát tay áo, nhìn về phó tàu của mình.
“Mood , lập tức đánh điện báo cho toàn bộ các con thuyền phụ cận hải vực cầu cứu, báo cho bọn họ nhanh chóng tới cứu viện. Lập tức đem toàn bộ hành khách đánh thức, bảo bọn họ mặc áo cứu sinh vào chờ đợi cứu viện.” Lão thuyền trưởng nói xong lời này đoạn nhìn về phía Ismay, khóe môi ông lộ ra nụ cười lạnh: “Hiện tại ngài vừa lòng? Tàu Titanic sắp được lên đầu đề!”
“Cal, cảm tạ ngài, nếu không phải ngài khuyên can, tôi đã đem bốn động cơ cuối cùng vận hành, lúc ấy hậu quả không thể tưởng nổi.” Lão thuyền trưởng nói xong câu đó đứng ở phòng điều khiển lưu luyến sờ sờ bánh lái, sau ông bình tĩnh nói: “Nếu tàu Titanic chìm, tôi sẽ giữ vững cương vị của mình, làm bạn cùng nó chìm vào Đại Tây Dương.”
Cal mang theo Jack, Lovejoy và bọn nhỏ tới hành lang, hắn cũng không yên tâm như vậy, cho dù có thuyền khác tới cứu viện, bọn họ bao lâu mới đuổi tới đây? Thuyền đó có tải lượng là bao nhiêu chứ ? Hiện tại bất cứ một sai lầm dù là nhỏ nhoi đều khiến Cal gặp phải cục diện càng thêm không xong.
Cal đứng ở hành lang nhìn mặt biển như bình tĩnh, hắn biết con tàu này lập tức sẽ bị nuốt chửng, thời gian một giây một giây trôi qua, Cal chưa từng có cảm giác chính mình gần sát tử vong như thế, các quý tộc đứng ở hành lang rất nhiều người đã mất bình tĩnh , bọn họ điên cuồng khổ bức thét chói tai, thậm chí có người còn liều lĩnh xông lên thuyền cứu nạn, hết thảy trò hề đều lộ rõ.
Cầu thang thông tới khoang hạng ba hoàn toàn bị khóa, trong tai Cal tràn đầy tiếng khóc phụ nữ trẻ em của các hộ gia đình trong khoang hạng ba, tiếng người cha, người chồng bọn họ phẫn nộ chửi bậy, xen lẫn là đoàn thanh âm vô cùng bi thảm, cùng với tiếng bơm nước ‘ ù ù ” kêu. Tất cả khiến mọi người liên tưởng tới thanh âm Tử Thần đang vung lưỡi hái.
Vừa qua khỏi ba giờ, tàu cứu nạn Carpathia mà Cal từng đánh điện báo đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Hai chiếc canô thong thả tiếp cận, chúng chậm rãi ổn định trụ lẫn nhau rốt cục liên tiếp đứng cạnh nhau. Mood – phó lái trên Tàu Titanic la lớn: “Xếp thành một hàng, phụ nữ và trẻ em hãy đi trước!”
Cal nắm lấy cánh tay Jack, hắn ngăn chặn động tác của cậu nhóc, không cho phép Jack nổi máu thiện tâm đem hai đứa bé hắn cố ý “thuê” đến đẩy lên thuyền trước, đây là tấm phao cứu nạn của bọn họ! Thời gian một giây một giây chảy qua, rốt cục đến phiên Cal , bọn đàn ông, Cal thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng bàn tay siết lấy tay Jack đã muốn tràn đầy mồ hôi.
Đã bình an được cứu vớt, nhưng Cal nhìn vào ánh mắt Jack, hắn biết mối quan hệ vừa mới khởi sắc của bọn họ thế là xong.
Đúng vậy, lúc trước đối với Cal đã có hoài nghi, hơn nữa Jack lúc này không tiếp thụ được hành vi máu lạnh của Cal — hắn đem đứa nhỏ vô tội kéo vào âm mưu cứu viện của hắn.
Tác giả :
Kim Linh Tử