Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích
Chương 15: Cuộc sống của Tuyên vinh
Tuy chỉ có ba ngày chuẩn bị, lễ sắc phong của Cám vẫn được làm rất trang trọng và đầy đủ, từ giờ nàng đã chính thức là Đỗ Tuyên vinh. Bằng sự nhạy cảm bẩm sinh, nàng đọc được trong mắt các cung phi khác sự tức tối, ghen tỵ pha lẫn khinh ghét nhưng đây là điều nàng đã đoán trước nên bình thản lướt qua. Xét cho cùng thì cuộc sống này luôn phức tạp, hoảng sợ trốn tránh chẳng bằng chuẩn bị tâm thế sẵn sàng ứng phó, nước tới đâu bắc cầu tới đó.
Sau buổi lễ, Cám được đưa thẳng về phòng của Đức Vua ở cung Càn Thành khiến nàng không khỏi thắc mắc.
- Bệ hạ, từ giờ thần thiếp sẽ ở đâu?
Khánh đã phải chờ suốt buổi lễ, lẽ dĩ nhiên không còn tâm tư nào giải đáp thắc mắc của nàng, lập tức đưa tay ôm lấy nàng.
- Ở đây…
Hắn đáp qua loa lấy lệ rồi một cơn mưa nụ hôn trút lên nàng, cắt hết những thắc mắc cỏn con không hợp lúc kia.
Đêm hôm đó Cám mới phát hiện ra ẩn đằng sau một Đức Vua đạo mạo, lạnh lùng, mỗi lời nói, mỗi cái nhấc tay đều có chừng mực, cân nhắc, thực ra là một người mạnh mẽ tới mức nào. Nàng mệt đến nỗi hai mắt díu lại, cả người nhũn ra, nhưng sực nhớ ra một việc quan trọng mà nhiều ngày nay nàng lú lẫn quên mất:
- Bệ hạ, kết quả điều tra mẹ con thiếp thế nào rồi ạ?
- Giờ nhắc tới chuyện đó có đúng lúc không vậy? – Khánh nhíu mày thổi khẽ vào trán nàng.
- Bệ hạ là người rõ hơn ai hết mẹ con thiếp vô tội mà. – Cám dụi đầu vào người hắn, giọng ngọt như một lời nũng nịu.
- Đừng dùng mỹ nhân kế với trẫm, vô ích thôi. – Hắn lim dim mắt vẻ mặt rất mãn nguyện. – Nàng vẫn là nghi phạm chịu quản thúc, không thay đổi được gì hết.
- Cho tới bao giờ chứ?
- Hết đời… – Khánh thì thầm vào tai nàng. Rồi trước khi nàng kịp phản bác, hắn đã “tiên hạ thủ vi cường”, nuốt hết mấy lời nàng định nói.
Chưa bao giờ Cám cảm thấy ai đó lợi dụng việc công vào việc tư rõ ràng như lúc này nhưng ngặt nỗi thân phận khác biệt, dù nàng có chắc mười mươi cũng chả dám chất vấn.
……….
Sáng hôm sau, dù còn rất mệt mỏi, Cám vẫn theo thói quen dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ cho Khánh như mọi ngày.
- Hôm nay trẫm đang định không thiết triều. – Hắn từ đằng sau ôm lấy nàng, siết chặt.
- Vì sao ạ? – Nàng hơi ngạc nhiên, bởi từ ngày nàng tiến cung, bất kể mưa nắng, thậm chí lúc ốm mệt Khánh cũng chưa từng bỏ thiết triều.
- Ừm… – Hơi thở hắn phả trên cổ nàng nóng rực khiến Cám bất giác đỏ mặt. – Tối qua chưa đủ…
“Chưa đủ ư?” Cám thầm nghĩ rồi nhìn quang cảnh ngổn ngang trên giường, mặt hơi tái đi. Có phải bậc đế vương được tẩm bổ từ khi còn nhỏ nên sức khỏe cũng quá mức vượt trội so với người bình thường không?
- Bệ hạ, – Cám lấy giọng nghiêm túc nói. – mặc dù thiếp không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng không muốn mang tiếng yêu nữ làm Bệ hạ bê trễ việc nước đâu ạ. Bệ hạ vẫn nên thiết triều là hơn.
- Thôi được rồi, trẫm nghe nàng. – Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán Cám rồi cân chỉnh mũ áo, sẵn sàng bước ra ngoài, nơi Thanh đã đợi sẵn.
- Đa tạ Bệ hạ.
- Thật là nàng lo cho xã tắc thế ư? – Hắn bỗng ngoảnh lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Bẩm, Bệ hạ dù không thiết triều thì công việc vẫn tới, dồn lại thì sẽ mệt lắm ạ.
Cám khéo léo không không dùng đại từ trước chữ “mệt” nhưng Khánh vẫn hiểu ý tứ trong câu nói đó, người mệt không chỉ là hắn mà nàng cũng sẽ cùng chìm với hắn trong núi tấu chương kia. Hắn hơi mỉm cười bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy vui khó tả. Vừa là phụ tá đắc lực, vừa là tri âm tri kỷ, vừa là người đầu ấp tay gối, cuộc sống này hắn còn đòi hỏi điều gì hơn nữa?
Không biết vô tình hay hữu ý mà Khánh lệnh cho Lý Thanh xếp chỗ ở cho Cám ở viện Đoan Hòa, một nơi cách cung Càn Thành rất xa, tận phía bên kia Tử Cấm Thành. Nàng không dám kháng nghị dù ôm một bụng ấm ức, băn khoăn nghĩ mãi xem bản thân đã mạo phạm gì hắn để bị đối xử như thế.
- Nàng có thể ở lại đây nếu ngại về Đoan Hòa. – Khánh bâng quơ nói khi thấy Cám dáng vẻ mệt mỏi ngồi dậy sửa sang lại quần áo đầu tóc.
- Thiếp không sao ạ, thiếp về được.
- Ừ, nàng chịu khó về một mình nhé, Thanh ngủ rồi. – Nói rồi hắn hạ giọng vẻ bí mật. – Trên đường về ngang qua viện Đoan Thuận nếu nghe tiếng khóc hay tiếng ai gọi thì đừng nhìn hay trả lời.
- Vì sao ạ? – Nàng ngơ ngác hỏi lại.
- Viện Đoan Thuận trước đây có một cung phi của Tiên đế không hiểu vì lý do gì lại treo cổ tự vẫn, từ đó trẫm thấy cung nhân hay lén kể có bóng người áo trắng nỉ non khóc trong đó. Nhưng chắc chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi, nàng đừng lo. – Hắn nói rồi đảo mắt một cái vẻ lo lắng. – Chỉ là cẩn thận chút thì vẫn hơn.
- Vâng, thiếp xin ghi nhớ ạ. – Cám thản nhiên nói rồi hiên ngang bước ra ngoài dù nàng cảm thấy rất rõ một cơn lạnh vô cớ từ gáy chạy dọc xuống sống lưng.
Tuy vậy, lần về viện Đoan Hòa giữa đêm đó là lần đầu cũng là lần cuối của Cám, những hôm sau Khánh không để nàng còn hơi sức nào để ra khỏi giường nữa. Hắn lý luận rằng nếu còn đủ sức đi bộ về bên kia thì chẳng thà dùng chỗ sức lực đó làm việc khác có ích hơn. Rốt cuộc, Cám gần như chuyển vào ở hẳn trong phòng của Khánh bên cung Càn Thành.
………..
- Bẩm Hoàng thượng, – Một ngày sau khi bàn xong việc, Thái úy xa gần vòng vo một lúc rồi nói thẳng với Khánh. – thần nghe nói Đỗ Tuyên vinh rất được lòng Bệ hạ, thần thấy Bệ hạ có được người ý hợp tâm đầu thì rất mừng nhưng…
- Nhưng gì… – Khánh bất giác nhíu mày.
- Nhưng hậu cung cũng có rất nhiều cung phi mong ngóng Bệ hạ, để một Tuyên vinh thường xuyên ở lại trong cung Càn Thành cũng không phải hay lắm.
- Trẫm hiểu, chỉ là việc sắc phong Tuyên vinh chẳng qua cũng là bất đắc dĩ… – Hắn buồn rầu nói.
- Thần không hiểu ý Bệ hạ? – Thái úy ngơ ngác hỏi lại.
- Tuyên vinh là em gái Tiệp dư, chắc Thái úy có nghe nói. Tiệp dư mất tích, em nàng ấy tiến cung thay chị, trẫm cũng vì Tiệp dư mà miễn cưỡng sắc phong Tuyên vinh mà thôi.
- Thế sao…?
- Sao Cám thường xuyên ở cung Càn Thành, đúng không? Vì nàng ấy vốn là cung nữ của trẫm, phong Tuyên vinh chỉ là hình thức, cho người đời không bàn ra tán vào, còn thực tế thì… – Khánh cười khẩy, vẻ khinh miệt.
- Thần hiểu, xin Hoàng thượng thứ tội cho thần đã nhiều chuyện. – Thái úy cung kính hành lễ rồi lui bước.
Sau khi Thái úy trở về, Khánh ngồi nhíu mày suy nghĩ một lúc rất lâu.
- Cám, từ hôm nay nàng về viện Đoan Hòa, tạm thời không cần lui tới, nàng cứ nói với mọi người là nàng mệt nên trẫm cho nàng về Đoan Hòa nghỉ ngơi.
- Vâng ạ. – Cám cúi người.
- Cho tới khi, – Khánh bỗng cười nhẹ. – cho tới khi các cung phi đích thân tới năn nỉ nàng quay về đây.
Dù ôm một bụng thắc mắc, Cám không dám lên tiếng, y lệnh đi về viện Đoan Hòa. Đang bận rộn suốt ngày giờ rảnh rỗi nàng thấy có phần buồn chán, chỉ loanh quanh đọc sách, rồi chăm sóc mấy khóm hoa trong hậu viện. Vì Khánh lệnh cho nàng về đây, nàng không dám qua cung Càn Thành dù chỉ để chăm cây xoan đào. Thật ra trong sâu thẳm tâm khảm, Cám có chút không thoải mái, nàng không tránh được tưởng tượng ra cảnh Khánh bên các cung phi khác dù luôn cố tự nhủ rằng khi đã chấp nhận tiến cung thì đây là chuyện tất yếu, đến cha nàng còn có cả mẹ cả và mẹ nàng, huống hồ Đức Vua cao quý.
Cho tới mấy ngày sau đó, nàng đang lúi húi trong vườn thì nghe tiếng ồn ào, quay ra thì thấy một đoàn các cung phi lũ lượt tiến vào.
- Tham kiến Minh Phi, tham kiến Kính Phi… – Cám đứng lên chào hỏi một lèo dù đầy thắc mắc không hiểu các nàng qua đây làm gì, không lẽ định gây sự?
- Tuyên Vinh, hôm nay chị em chúng ta qua đây vì có việc nhờ ngươi. – Minh Phi không rào đón gì, nói thẳng luôn.
- Có chuyện gì vậy ạ? – Nàng hơi giật mình.
- Chúng ta không thể chịu nổi nữa rồi. – Kính Phi rơm rớm nước mắt, không còn chút gì khí phách hôm vặn cổ vàng anh của nàng. – Vì ngươi bị ốm nên Hoàng thượng cho triệu bọn ta vào thay thế.
- Mỗi người vài ngày. – Minh Phi tiếp lời. – Hết giặt quần áo tới quét tước dọn dẹp, vô vàn việc không khác gì hạ nhân.
- Còn bắt đọc tấu chương thâu đêm. – Hồ Tài nhân không chịu thua kém lanh chanh nói. – Hoàng thượng nói ngủ gật sẽ bị phạt đòn, đọc xong không nói lại được thì bị phạt cắt hết bổng lộc.
- Ta phải đọc tất cả các bài thi Hương, thi Đình trong vòng ba kỳ gần đây. – Kính Phi rưng rưng.
- Thiếp phải đọc về việc đóng thuyền như thế nào để có thể chạy ra khơi xa. – Trần Dung Hoa ấm ức.
- Ta phải đọc về việc nên ủ, ủ, ủ và bón, bón thế nào tốt nhất cho lúa. – Minh Phi lắp bắp. Xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, làm sao có thể bắt nàng nói ra từ “phân” khó nghe kia.
Cám cắn môi cố nén cười, cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
- Có đúng là trước đây ngươi đều phải làm ngần đó việc không? – Minh Phi nhìn nàng hỏi, ánh mắt khó chịu trước kia dịu đi rất nhiều.
- Bẩm vâng, đó là công việc hàng ngày của thiếp. – Nàng nói rồi mỉm cười. – Đâu phải thiếp bỗng dưng bị ốm dài ngày như vậy.
- Tuyên Vinh, bọn ta năn nỉ ngươi, hãy về cung Càn Thành đi. – Minh Phi tiếp tục nói. – Bọn ta không chịu nổi nữa rồi.
- Đức Vua đâu có cho gọi thiếp? – Cám khẽ chớp mắt. – Có lẽ các Lệnh bà làm tốt hơn thiếp chăng?
- Không không, bọn ta có cáo ốm xin được nghỉ ngơi thì Người có nói chừng nào Tuyên Vinh chưa quay lại thì chừng đó bọn ta phải tiếp tục.
- Nếu ngươi chưa khỏe, bọn ta sẽ hiếu kính ngươi đồ ăn, thuốc bổ, miễn là ngươi mau trở về bên Đức Vua đi. – Kính Phi tiếp lời.
Dưới sức ép quá lớn của các cung phi cao quý, Cám đành miễn cưỡng chấp thuận. Tất cả đều thở phào, rưng rưng nắm tay nàng như người chị em thân thiết.
- Thật tội cho ngươi. – Kính Phi nhẹ giọng thở dài. – Và cả cho chúng ta nữa…
- Không ngờ Đức Vua còn trẻ như vậy, sức khỏe cũng sung mãn, vậy mà…
- Thấy bảo Lý công công càng ngày càng được sủng ái hơn…
- Thôi im đi. – Minh Phi khẽ gắt. – Các ngươi muốn mất đầu hết hay sao? Những bí mật của Đức Vua sẽ mãi mãi nằm ở hậu cung này, sống để bụng, chết mang theo, rõ chưa?
Cám tự liên hệ với những trải nghiệm của bản thân thì cảm thấy hình như những cung phi kia đang nói về một ai đó khác chứ không phải người mà tất cả các nàng đều cùng biết. Nhưng tất nhiên nàng không ngu dại gì thanh minh, chỉ gật đầu cười cười tỏ vẻ đồng cảm.
Từ đó cuộc sống của Cám tương đối yên ổn, nếu có vô tình gặp các cung phi trong cung thì họ cũng không tỏ vẻ ác ý gì với nàng, ngược lại còn nhìn với ánh mắt có chút thương hại.
- Bệ hạ vì sao lại làm như vậy với các cung phi? – Có lần nàng không nhịn được lên tiếng hỏi Khánh.
- Ta đã làm gì nhỉ? – Hắn ngây thơ hỏi lại.
- Các nàng ấy lúc tới gặp thiếp thi nhau tố khổ vì quá nhiều việc.
- Đó không phải là những việc nàng vẫn làm sao? – Khánh nghiêm túc nói. – Ta chỉ bảo các nàng ấy làm việc giống của nàng thôi.
- Giống thiếp là đọc các bài thi Hội, thi Đình trong ba khóa gần đây ư? Việc đó Lễ Bộ thượng thư đã trình cách đây cả tháng. Ngay cả chính sách khuyến nông, chính tay thiếp đã đóng ấn ngọc của Bệ hạ để ban hành rồi kia mà?
- Chắc nhầm lẫn thôi. – Hắn nhún vai, vẻ vô tội.
- Nhưng còn… – Cám định hỏi gì đó nhưng không biết mở lời sao, mặt bỗng ửng hồng.
- Còn gì?
- Còn… – Lắp bắp thêm được một từ, cuối cùng nàng bỏ cuộc. – không có gì đâu ạ.
Khánh nheo mắt nhìn Cám rồi bất thần giơ tay kéo nàng vào lòng.
- Tất nhiên còn một việc mà ta không làm với các nàng ấy rồi.
- …….
- Chỉ làm với nàng thôi, được không? – Hắn thì thầm vào tai nàng, hơi thở hắn nóng bỏng khiến nàng bất giác run rẩy.
…………….
Cuộc sống này vốn chứa đựng đầy sự bất ngờ, trong rủi có may, trong may có rủi. Có những lúc mọi thứ tưởng như viên mãn, ngập tràn hạnh phúc thì có những sự kiện rất ngoài ý muốn xảy ra.
Cây xoan đào trồng trong hậu viện cung Càn Thành một thời gian thì cứ héo dần, dù Khánh đã cho triệu rất nhiều người tới kiểm tra, thực hiện nhiều biện pháp nhưng đều không ăn thua. Tất cả đều quy về cho hai nguyên nhân chính, một là cây quá to, trong quá trình di chuyển đã làm ảnh hưởng tới rễ và thứ hai là do thủy thổ không phù hợp.
Cám dù rất buồn nhưng nhìn Khánh đôn đáo lo lắng thì cố nén lại, mỉm cười nói với hắn:
- Bệ hạ đừng tốn công nữa, có lẽ đã đến lúc cây đi đầu thai làm người rồi. – Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp. – Bệ hạ có thể cho người lấy gỗ cây đóng thành khung cửi cho thiếp không ạ?
- Nàng thích vải gì thì trẫm cho người đi mua về, mất công làm gì?
- Thực ra thì thiếp rất thích thêu thùa, dệt vải nhưng trước đây không có điều kiện. Hôm trước mảnh vải của Chiêm thành tiến cống rất đặc biệt, thiếp muốn thử bắt chước xem có dệt giống được không.
- Được, ta sẽ cho người làm ngay, nàng cần gì cứ bảo với Thanh.
Từ đó vào tất cả những lúc rảnh rỗi, Cám đều chuyên tâm nghiên cứu mảnh vải của Chiêm thành, nàng còn tháo một góc ra để xem đây là sợi gì. Nàng cho người đi tìm các loại nguyên liệu khác nhau rồi tìm tòi dệt thử vài lần, cuối cùng thì kết quả ra cũng tương đối khả quan.
- Bệ hạ nhìn xem, đã giống chưa? – Nàng phấn khích đưa cho Khánh.
- Vợ của trẫm đã bỏ công làm gì thì tất nhiên phải có thành quả rồi. – Hắn cười xoa đầu nàng.
Cám hơi đỏ mặt, Khánh thường không gọi nàng là Tuyên vinh, chỉ đơn giản gọi nàng là vợ, như mọi người dân bình thường ngoài kia. Đối với nàng tiếng gọi này thân thương hơn tất thảy mọi mỹ từ khác, nó làm nàng có cảm giác gắn bó đặc biệt, là duy nhất đối với hắn.
- Mặc dù trước đây thiếp bán vải, – Cám mơ màng nói. – nhưng cũng chưa từng bán những loại vải tốt đắt tiền, chứ đừng nói tới loại quý hiếm thế này.
- Nếu vậy sau này ta sẽ đề nghị Chiêm thành bớt đồ tiến cống khác, thay bằng vải cho nàng nhé?
- Bệ hạ đừng làm thế, – Nàng mỉm cười. – thiếp không muốn mấy sở thích nhỏ nhoi của mình ảnh hưởng tới công việc của Bệ hạ.
Cám ngắm nghía miếng vải trên tay mình, một thoáng buồn bỗng lướt qua, mặc dù rất nhanh nhưng Khánh vẫn nhìn thấy. Hắn khẽ xoa lên mặt nàng:
- Sao thế?
- Chị Tấm trước kia rất khéo tay, vải bán thừa chị ấy đều tận dụng để may được những bộ váy rất đẹp. Nếu giờ Tấm nhìn thấy miếng vải này thì sẽ thích lắm.
Khánh không đành lòng nghe giọng nói chất chứa đầy xót xa của Cám, liền kéo nàng vào lòng, siết thật chặt. Nàng không nói gì nữa, chỉ vùi mặt vào ngực hắn nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy bờ vai nàng hơi run lên.
……….
Cám tranh thủ lúc Khánh chưa bãi triều ngồi dệt vải, kết quả lần dệt trước là động lực rất lớn cho nàng. Nàng cứ mải miết làm, không hề biết rằng có một bóng người đã đứng sau lưng từ lúc nào.
- Em có hạnh phúc không? – Người đó bỗng lên tiếng.
Cót… két… cót… két…
Tiếng khung cửi vẫn kêu dù Cám đã dừng tay, quay mặt ra nhìn trân trân vào người đang đứng đằng sau.
- Chị Tấm, chị đã về rồi. – Nàng dụi đi một giọt nước mắt, vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.
Cót… két… cót… két…
- Em có hạnh phúc không? – Tấm nhắc lại câu hỏi, khuôn mặt nàng cứng đờ, không có chút cảm xúc nào trong ánh mắt.
- Em… em rất nhớ chị. – Cám lao tới ôm lấy Tấm.
Cót… két… cót… két…
- Đây không phải điều em vẫn muốn sao? – Tấm bỗng xô mạnh Cám ra, bật cười rất quái dị. – Lấy tranh chồng chị, em hạnh phúc lắm đúng không?
- Không… em không…
- Lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra. – Tấm nhìn Cám đầy nanh ác.
Cám kinh sợ, lùi lại nhưng nàng cứ lùi một bước thì Tấm tiến một bước, cho tới khi nàng chạm lưng vào tường, Tấm giơ tay chồm tới…
- A A A A… – Cám hét lên, bật dậy. Trong phút chốc nàng chưa thật sự ra khỏi giấc mơ kinh khủng kia, bật khóc nức nở.
- Nàng sao vậy? – Khánh bị tiếng hét của Cám đánh thức, dậy thấy nàng đang khóc thì lo lắng ôm lấy nàng vỗ về.
- Thiếp sai rồi, thiếp sai rồi phải không? – Tiếng nói của nàng bị từng cơn nức nở ngắt quãng.
- Nàng sai gì cơ? – Hắn vẫn ngơ ngác.
- Thiếp mơ thấy thiếp đang dệt vải thì Tấm về, chị ấy bảo thiếp cướp Bệ hạ của chị ấy, chị ấy đòi trừng phạt thiếp.
- Có ta ở đây, nàng không phải sợ gì cả.
- Không, thiếp không sợ gì hết, thiếp không sợ chị ấy nhưng có phải thiếp đã sai không? Lẽ ra thiếp không được phép yêu Bệ hạ, thiếp không được nhận sắc phong, thiếp đã từng tự hứa sẽ luôn nhường nhịn bảo vệ Tấm, vậy mà cuối cùng lại bất chấp tất cả đi theo Bệ hạ, thiếp sai rồi phải không?
- Không! – Khánh siết chặt lấy nàng, chỉ muốn ngắt đi cơn nức nở cùng những hoảng loạn của nàng. – Trẫm quen nàng trước Tấm, nàng quên rồi sao? Nàng mới là người trẫm yêu chứ không phải Tấm, nàng không thể cướp của Tấm cái mà nàng ấy chưa từng có.
Cả đêm hôm đó Khánh ngồi ôm Cám tới khi nàng khóc lả đi trên vai hắn.
Giấc mơ kia ám ảnh Cám tới mức nàng không dám động vào khung cửi nữa, lại không nỡ bỏ đi bởi nó làm từ cây xoan đào yêu quý của nàng, cuối cùng nàng cho người mang về viện Đoan Hòa, cất vào buồng kín.
- Cám, nàng có muốn xuất cung với trẫm một chuyến không?
- Thiếp có thể ư? – Lần đầu tiên từ sau hôm gặp ác mộng, một tia sáng lóe lên trong mắt Cám.
- Trẫm đi khảo sát tình hình thực tế dân chúng, trẫm muốn trực tiếp nghe phản hồi của dân về các chính sách gần đây của triều đình, nàng có thể đi theo nếu muốn.
Sau buổi lễ, Cám được đưa thẳng về phòng của Đức Vua ở cung Càn Thành khiến nàng không khỏi thắc mắc.
- Bệ hạ, từ giờ thần thiếp sẽ ở đâu?
Khánh đã phải chờ suốt buổi lễ, lẽ dĩ nhiên không còn tâm tư nào giải đáp thắc mắc của nàng, lập tức đưa tay ôm lấy nàng.
- Ở đây…
Hắn đáp qua loa lấy lệ rồi một cơn mưa nụ hôn trút lên nàng, cắt hết những thắc mắc cỏn con không hợp lúc kia.
Đêm hôm đó Cám mới phát hiện ra ẩn đằng sau một Đức Vua đạo mạo, lạnh lùng, mỗi lời nói, mỗi cái nhấc tay đều có chừng mực, cân nhắc, thực ra là một người mạnh mẽ tới mức nào. Nàng mệt đến nỗi hai mắt díu lại, cả người nhũn ra, nhưng sực nhớ ra một việc quan trọng mà nhiều ngày nay nàng lú lẫn quên mất:
- Bệ hạ, kết quả điều tra mẹ con thiếp thế nào rồi ạ?
- Giờ nhắc tới chuyện đó có đúng lúc không vậy? – Khánh nhíu mày thổi khẽ vào trán nàng.
- Bệ hạ là người rõ hơn ai hết mẹ con thiếp vô tội mà. – Cám dụi đầu vào người hắn, giọng ngọt như một lời nũng nịu.
- Đừng dùng mỹ nhân kế với trẫm, vô ích thôi. – Hắn lim dim mắt vẻ mặt rất mãn nguyện. – Nàng vẫn là nghi phạm chịu quản thúc, không thay đổi được gì hết.
- Cho tới bao giờ chứ?
- Hết đời… – Khánh thì thầm vào tai nàng. Rồi trước khi nàng kịp phản bác, hắn đã “tiên hạ thủ vi cường”, nuốt hết mấy lời nàng định nói.
Chưa bao giờ Cám cảm thấy ai đó lợi dụng việc công vào việc tư rõ ràng như lúc này nhưng ngặt nỗi thân phận khác biệt, dù nàng có chắc mười mươi cũng chả dám chất vấn.
……….
Sáng hôm sau, dù còn rất mệt mỏi, Cám vẫn theo thói quen dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ cho Khánh như mọi ngày.
- Hôm nay trẫm đang định không thiết triều. – Hắn từ đằng sau ôm lấy nàng, siết chặt.
- Vì sao ạ? – Nàng hơi ngạc nhiên, bởi từ ngày nàng tiến cung, bất kể mưa nắng, thậm chí lúc ốm mệt Khánh cũng chưa từng bỏ thiết triều.
- Ừm… – Hơi thở hắn phả trên cổ nàng nóng rực khiến Cám bất giác đỏ mặt. – Tối qua chưa đủ…
“Chưa đủ ư?” Cám thầm nghĩ rồi nhìn quang cảnh ngổn ngang trên giường, mặt hơi tái đi. Có phải bậc đế vương được tẩm bổ từ khi còn nhỏ nên sức khỏe cũng quá mức vượt trội so với người bình thường không?
- Bệ hạ, – Cám lấy giọng nghiêm túc nói. – mặc dù thiếp không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng không muốn mang tiếng yêu nữ làm Bệ hạ bê trễ việc nước đâu ạ. Bệ hạ vẫn nên thiết triều là hơn.
- Thôi được rồi, trẫm nghe nàng. – Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán Cám rồi cân chỉnh mũ áo, sẵn sàng bước ra ngoài, nơi Thanh đã đợi sẵn.
- Đa tạ Bệ hạ.
- Thật là nàng lo cho xã tắc thế ư? – Hắn bỗng ngoảnh lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Bẩm, Bệ hạ dù không thiết triều thì công việc vẫn tới, dồn lại thì sẽ mệt lắm ạ.
Cám khéo léo không không dùng đại từ trước chữ “mệt” nhưng Khánh vẫn hiểu ý tứ trong câu nói đó, người mệt không chỉ là hắn mà nàng cũng sẽ cùng chìm với hắn trong núi tấu chương kia. Hắn hơi mỉm cười bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy vui khó tả. Vừa là phụ tá đắc lực, vừa là tri âm tri kỷ, vừa là người đầu ấp tay gối, cuộc sống này hắn còn đòi hỏi điều gì hơn nữa?
Không biết vô tình hay hữu ý mà Khánh lệnh cho Lý Thanh xếp chỗ ở cho Cám ở viện Đoan Hòa, một nơi cách cung Càn Thành rất xa, tận phía bên kia Tử Cấm Thành. Nàng không dám kháng nghị dù ôm một bụng ấm ức, băn khoăn nghĩ mãi xem bản thân đã mạo phạm gì hắn để bị đối xử như thế.
- Nàng có thể ở lại đây nếu ngại về Đoan Hòa. – Khánh bâng quơ nói khi thấy Cám dáng vẻ mệt mỏi ngồi dậy sửa sang lại quần áo đầu tóc.
- Thiếp không sao ạ, thiếp về được.
- Ừ, nàng chịu khó về một mình nhé, Thanh ngủ rồi. – Nói rồi hắn hạ giọng vẻ bí mật. – Trên đường về ngang qua viện Đoan Thuận nếu nghe tiếng khóc hay tiếng ai gọi thì đừng nhìn hay trả lời.
- Vì sao ạ? – Nàng ngơ ngác hỏi lại.
- Viện Đoan Thuận trước đây có một cung phi của Tiên đế không hiểu vì lý do gì lại treo cổ tự vẫn, từ đó trẫm thấy cung nhân hay lén kể có bóng người áo trắng nỉ non khóc trong đó. Nhưng chắc chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi, nàng đừng lo. – Hắn nói rồi đảo mắt một cái vẻ lo lắng. – Chỉ là cẩn thận chút thì vẫn hơn.
- Vâng, thiếp xin ghi nhớ ạ. – Cám thản nhiên nói rồi hiên ngang bước ra ngoài dù nàng cảm thấy rất rõ một cơn lạnh vô cớ từ gáy chạy dọc xuống sống lưng.
Tuy vậy, lần về viện Đoan Hòa giữa đêm đó là lần đầu cũng là lần cuối của Cám, những hôm sau Khánh không để nàng còn hơi sức nào để ra khỏi giường nữa. Hắn lý luận rằng nếu còn đủ sức đi bộ về bên kia thì chẳng thà dùng chỗ sức lực đó làm việc khác có ích hơn. Rốt cuộc, Cám gần như chuyển vào ở hẳn trong phòng của Khánh bên cung Càn Thành.
………..
- Bẩm Hoàng thượng, – Một ngày sau khi bàn xong việc, Thái úy xa gần vòng vo một lúc rồi nói thẳng với Khánh. – thần nghe nói Đỗ Tuyên vinh rất được lòng Bệ hạ, thần thấy Bệ hạ có được người ý hợp tâm đầu thì rất mừng nhưng…
- Nhưng gì… – Khánh bất giác nhíu mày.
- Nhưng hậu cung cũng có rất nhiều cung phi mong ngóng Bệ hạ, để một Tuyên vinh thường xuyên ở lại trong cung Càn Thành cũng không phải hay lắm.
- Trẫm hiểu, chỉ là việc sắc phong Tuyên vinh chẳng qua cũng là bất đắc dĩ… – Hắn buồn rầu nói.
- Thần không hiểu ý Bệ hạ? – Thái úy ngơ ngác hỏi lại.
- Tuyên vinh là em gái Tiệp dư, chắc Thái úy có nghe nói. Tiệp dư mất tích, em nàng ấy tiến cung thay chị, trẫm cũng vì Tiệp dư mà miễn cưỡng sắc phong Tuyên vinh mà thôi.
- Thế sao…?
- Sao Cám thường xuyên ở cung Càn Thành, đúng không? Vì nàng ấy vốn là cung nữ của trẫm, phong Tuyên vinh chỉ là hình thức, cho người đời không bàn ra tán vào, còn thực tế thì… – Khánh cười khẩy, vẻ khinh miệt.
- Thần hiểu, xin Hoàng thượng thứ tội cho thần đã nhiều chuyện. – Thái úy cung kính hành lễ rồi lui bước.
Sau khi Thái úy trở về, Khánh ngồi nhíu mày suy nghĩ một lúc rất lâu.
- Cám, từ hôm nay nàng về viện Đoan Hòa, tạm thời không cần lui tới, nàng cứ nói với mọi người là nàng mệt nên trẫm cho nàng về Đoan Hòa nghỉ ngơi.
- Vâng ạ. – Cám cúi người.
- Cho tới khi, – Khánh bỗng cười nhẹ. – cho tới khi các cung phi đích thân tới năn nỉ nàng quay về đây.
Dù ôm một bụng thắc mắc, Cám không dám lên tiếng, y lệnh đi về viện Đoan Hòa. Đang bận rộn suốt ngày giờ rảnh rỗi nàng thấy có phần buồn chán, chỉ loanh quanh đọc sách, rồi chăm sóc mấy khóm hoa trong hậu viện. Vì Khánh lệnh cho nàng về đây, nàng không dám qua cung Càn Thành dù chỉ để chăm cây xoan đào. Thật ra trong sâu thẳm tâm khảm, Cám có chút không thoải mái, nàng không tránh được tưởng tượng ra cảnh Khánh bên các cung phi khác dù luôn cố tự nhủ rằng khi đã chấp nhận tiến cung thì đây là chuyện tất yếu, đến cha nàng còn có cả mẹ cả và mẹ nàng, huống hồ Đức Vua cao quý.
Cho tới mấy ngày sau đó, nàng đang lúi húi trong vườn thì nghe tiếng ồn ào, quay ra thì thấy một đoàn các cung phi lũ lượt tiến vào.
- Tham kiến Minh Phi, tham kiến Kính Phi… – Cám đứng lên chào hỏi một lèo dù đầy thắc mắc không hiểu các nàng qua đây làm gì, không lẽ định gây sự?
- Tuyên Vinh, hôm nay chị em chúng ta qua đây vì có việc nhờ ngươi. – Minh Phi không rào đón gì, nói thẳng luôn.
- Có chuyện gì vậy ạ? – Nàng hơi giật mình.
- Chúng ta không thể chịu nổi nữa rồi. – Kính Phi rơm rớm nước mắt, không còn chút gì khí phách hôm vặn cổ vàng anh của nàng. – Vì ngươi bị ốm nên Hoàng thượng cho triệu bọn ta vào thay thế.
- Mỗi người vài ngày. – Minh Phi tiếp lời. – Hết giặt quần áo tới quét tước dọn dẹp, vô vàn việc không khác gì hạ nhân.
- Còn bắt đọc tấu chương thâu đêm. – Hồ Tài nhân không chịu thua kém lanh chanh nói. – Hoàng thượng nói ngủ gật sẽ bị phạt đòn, đọc xong không nói lại được thì bị phạt cắt hết bổng lộc.
- Ta phải đọc tất cả các bài thi Hương, thi Đình trong vòng ba kỳ gần đây. – Kính Phi rưng rưng.
- Thiếp phải đọc về việc đóng thuyền như thế nào để có thể chạy ra khơi xa. – Trần Dung Hoa ấm ức.
- Ta phải đọc về việc nên ủ, ủ, ủ và bón, bón thế nào tốt nhất cho lúa. – Minh Phi lắp bắp. Xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, làm sao có thể bắt nàng nói ra từ “phân” khó nghe kia.
Cám cắn môi cố nén cười, cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
- Có đúng là trước đây ngươi đều phải làm ngần đó việc không? – Minh Phi nhìn nàng hỏi, ánh mắt khó chịu trước kia dịu đi rất nhiều.
- Bẩm vâng, đó là công việc hàng ngày của thiếp. – Nàng nói rồi mỉm cười. – Đâu phải thiếp bỗng dưng bị ốm dài ngày như vậy.
- Tuyên Vinh, bọn ta năn nỉ ngươi, hãy về cung Càn Thành đi. – Minh Phi tiếp tục nói. – Bọn ta không chịu nổi nữa rồi.
- Đức Vua đâu có cho gọi thiếp? – Cám khẽ chớp mắt. – Có lẽ các Lệnh bà làm tốt hơn thiếp chăng?
- Không không, bọn ta có cáo ốm xin được nghỉ ngơi thì Người có nói chừng nào Tuyên Vinh chưa quay lại thì chừng đó bọn ta phải tiếp tục.
- Nếu ngươi chưa khỏe, bọn ta sẽ hiếu kính ngươi đồ ăn, thuốc bổ, miễn là ngươi mau trở về bên Đức Vua đi. – Kính Phi tiếp lời.
Dưới sức ép quá lớn của các cung phi cao quý, Cám đành miễn cưỡng chấp thuận. Tất cả đều thở phào, rưng rưng nắm tay nàng như người chị em thân thiết.
- Thật tội cho ngươi. – Kính Phi nhẹ giọng thở dài. – Và cả cho chúng ta nữa…
- Không ngờ Đức Vua còn trẻ như vậy, sức khỏe cũng sung mãn, vậy mà…
- Thấy bảo Lý công công càng ngày càng được sủng ái hơn…
- Thôi im đi. – Minh Phi khẽ gắt. – Các ngươi muốn mất đầu hết hay sao? Những bí mật của Đức Vua sẽ mãi mãi nằm ở hậu cung này, sống để bụng, chết mang theo, rõ chưa?
Cám tự liên hệ với những trải nghiệm của bản thân thì cảm thấy hình như những cung phi kia đang nói về một ai đó khác chứ không phải người mà tất cả các nàng đều cùng biết. Nhưng tất nhiên nàng không ngu dại gì thanh minh, chỉ gật đầu cười cười tỏ vẻ đồng cảm.
Từ đó cuộc sống của Cám tương đối yên ổn, nếu có vô tình gặp các cung phi trong cung thì họ cũng không tỏ vẻ ác ý gì với nàng, ngược lại còn nhìn với ánh mắt có chút thương hại.
- Bệ hạ vì sao lại làm như vậy với các cung phi? – Có lần nàng không nhịn được lên tiếng hỏi Khánh.
- Ta đã làm gì nhỉ? – Hắn ngây thơ hỏi lại.
- Các nàng ấy lúc tới gặp thiếp thi nhau tố khổ vì quá nhiều việc.
- Đó không phải là những việc nàng vẫn làm sao? – Khánh nghiêm túc nói. – Ta chỉ bảo các nàng ấy làm việc giống của nàng thôi.
- Giống thiếp là đọc các bài thi Hội, thi Đình trong ba khóa gần đây ư? Việc đó Lễ Bộ thượng thư đã trình cách đây cả tháng. Ngay cả chính sách khuyến nông, chính tay thiếp đã đóng ấn ngọc của Bệ hạ để ban hành rồi kia mà?
- Chắc nhầm lẫn thôi. – Hắn nhún vai, vẻ vô tội.
- Nhưng còn… – Cám định hỏi gì đó nhưng không biết mở lời sao, mặt bỗng ửng hồng.
- Còn gì?
- Còn… – Lắp bắp thêm được một từ, cuối cùng nàng bỏ cuộc. – không có gì đâu ạ.
Khánh nheo mắt nhìn Cám rồi bất thần giơ tay kéo nàng vào lòng.
- Tất nhiên còn một việc mà ta không làm với các nàng ấy rồi.
- …….
- Chỉ làm với nàng thôi, được không? – Hắn thì thầm vào tai nàng, hơi thở hắn nóng bỏng khiến nàng bất giác run rẩy.
…………….
Cuộc sống này vốn chứa đựng đầy sự bất ngờ, trong rủi có may, trong may có rủi. Có những lúc mọi thứ tưởng như viên mãn, ngập tràn hạnh phúc thì có những sự kiện rất ngoài ý muốn xảy ra.
Cây xoan đào trồng trong hậu viện cung Càn Thành một thời gian thì cứ héo dần, dù Khánh đã cho triệu rất nhiều người tới kiểm tra, thực hiện nhiều biện pháp nhưng đều không ăn thua. Tất cả đều quy về cho hai nguyên nhân chính, một là cây quá to, trong quá trình di chuyển đã làm ảnh hưởng tới rễ và thứ hai là do thủy thổ không phù hợp.
Cám dù rất buồn nhưng nhìn Khánh đôn đáo lo lắng thì cố nén lại, mỉm cười nói với hắn:
- Bệ hạ đừng tốn công nữa, có lẽ đã đến lúc cây đi đầu thai làm người rồi. – Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp. – Bệ hạ có thể cho người lấy gỗ cây đóng thành khung cửi cho thiếp không ạ?
- Nàng thích vải gì thì trẫm cho người đi mua về, mất công làm gì?
- Thực ra thì thiếp rất thích thêu thùa, dệt vải nhưng trước đây không có điều kiện. Hôm trước mảnh vải của Chiêm thành tiến cống rất đặc biệt, thiếp muốn thử bắt chước xem có dệt giống được không.
- Được, ta sẽ cho người làm ngay, nàng cần gì cứ bảo với Thanh.
Từ đó vào tất cả những lúc rảnh rỗi, Cám đều chuyên tâm nghiên cứu mảnh vải của Chiêm thành, nàng còn tháo một góc ra để xem đây là sợi gì. Nàng cho người đi tìm các loại nguyên liệu khác nhau rồi tìm tòi dệt thử vài lần, cuối cùng thì kết quả ra cũng tương đối khả quan.
- Bệ hạ nhìn xem, đã giống chưa? – Nàng phấn khích đưa cho Khánh.
- Vợ của trẫm đã bỏ công làm gì thì tất nhiên phải có thành quả rồi. – Hắn cười xoa đầu nàng.
Cám hơi đỏ mặt, Khánh thường không gọi nàng là Tuyên vinh, chỉ đơn giản gọi nàng là vợ, như mọi người dân bình thường ngoài kia. Đối với nàng tiếng gọi này thân thương hơn tất thảy mọi mỹ từ khác, nó làm nàng có cảm giác gắn bó đặc biệt, là duy nhất đối với hắn.
- Mặc dù trước đây thiếp bán vải, – Cám mơ màng nói. – nhưng cũng chưa từng bán những loại vải tốt đắt tiền, chứ đừng nói tới loại quý hiếm thế này.
- Nếu vậy sau này ta sẽ đề nghị Chiêm thành bớt đồ tiến cống khác, thay bằng vải cho nàng nhé?
- Bệ hạ đừng làm thế, – Nàng mỉm cười. – thiếp không muốn mấy sở thích nhỏ nhoi của mình ảnh hưởng tới công việc của Bệ hạ.
Cám ngắm nghía miếng vải trên tay mình, một thoáng buồn bỗng lướt qua, mặc dù rất nhanh nhưng Khánh vẫn nhìn thấy. Hắn khẽ xoa lên mặt nàng:
- Sao thế?
- Chị Tấm trước kia rất khéo tay, vải bán thừa chị ấy đều tận dụng để may được những bộ váy rất đẹp. Nếu giờ Tấm nhìn thấy miếng vải này thì sẽ thích lắm.
Khánh không đành lòng nghe giọng nói chất chứa đầy xót xa của Cám, liền kéo nàng vào lòng, siết thật chặt. Nàng không nói gì nữa, chỉ vùi mặt vào ngực hắn nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy bờ vai nàng hơi run lên.
……….
Cám tranh thủ lúc Khánh chưa bãi triều ngồi dệt vải, kết quả lần dệt trước là động lực rất lớn cho nàng. Nàng cứ mải miết làm, không hề biết rằng có một bóng người đã đứng sau lưng từ lúc nào.
- Em có hạnh phúc không? – Người đó bỗng lên tiếng.
Cót… két… cót… két…
Tiếng khung cửi vẫn kêu dù Cám đã dừng tay, quay mặt ra nhìn trân trân vào người đang đứng đằng sau.
- Chị Tấm, chị đã về rồi. – Nàng dụi đi một giọt nước mắt, vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.
Cót… két… cót… két…
- Em có hạnh phúc không? – Tấm nhắc lại câu hỏi, khuôn mặt nàng cứng đờ, không có chút cảm xúc nào trong ánh mắt.
- Em… em rất nhớ chị. – Cám lao tới ôm lấy Tấm.
Cót… két… cót… két…
- Đây không phải điều em vẫn muốn sao? – Tấm bỗng xô mạnh Cám ra, bật cười rất quái dị. – Lấy tranh chồng chị, em hạnh phúc lắm đúng không?
- Không… em không…
- Lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra. – Tấm nhìn Cám đầy nanh ác.
Cám kinh sợ, lùi lại nhưng nàng cứ lùi một bước thì Tấm tiến một bước, cho tới khi nàng chạm lưng vào tường, Tấm giơ tay chồm tới…
- A A A A… – Cám hét lên, bật dậy. Trong phút chốc nàng chưa thật sự ra khỏi giấc mơ kinh khủng kia, bật khóc nức nở.
- Nàng sao vậy? – Khánh bị tiếng hét của Cám đánh thức, dậy thấy nàng đang khóc thì lo lắng ôm lấy nàng vỗ về.
- Thiếp sai rồi, thiếp sai rồi phải không? – Tiếng nói của nàng bị từng cơn nức nở ngắt quãng.
- Nàng sai gì cơ? – Hắn vẫn ngơ ngác.
- Thiếp mơ thấy thiếp đang dệt vải thì Tấm về, chị ấy bảo thiếp cướp Bệ hạ của chị ấy, chị ấy đòi trừng phạt thiếp.
- Có ta ở đây, nàng không phải sợ gì cả.
- Không, thiếp không sợ gì hết, thiếp không sợ chị ấy nhưng có phải thiếp đã sai không? Lẽ ra thiếp không được phép yêu Bệ hạ, thiếp không được nhận sắc phong, thiếp đã từng tự hứa sẽ luôn nhường nhịn bảo vệ Tấm, vậy mà cuối cùng lại bất chấp tất cả đi theo Bệ hạ, thiếp sai rồi phải không?
- Không! – Khánh siết chặt lấy nàng, chỉ muốn ngắt đi cơn nức nở cùng những hoảng loạn của nàng. – Trẫm quen nàng trước Tấm, nàng quên rồi sao? Nàng mới là người trẫm yêu chứ không phải Tấm, nàng không thể cướp của Tấm cái mà nàng ấy chưa từng có.
Cả đêm hôm đó Khánh ngồi ôm Cám tới khi nàng khóc lả đi trên vai hắn.
Giấc mơ kia ám ảnh Cám tới mức nàng không dám động vào khung cửi nữa, lại không nỡ bỏ đi bởi nó làm từ cây xoan đào yêu quý của nàng, cuối cùng nàng cho người mang về viện Đoan Hòa, cất vào buồng kín.
- Cám, nàng có muốn xuất cung với trẫm một chuyến không?
- Thiếp có thể ư? – Lần đầu tiên từ sau hôm gặp ác mộng, một tia sáng lóe lên trong mắt Cám.
- Trẫm đi khảo sát tình hình thực tế dân chúng, trẫm muốn trực tiếp nghe phản hồi của dân về các chính sách gần đây của triều đình, nàng có thể đi theo nếu muốn.
Tác giả :
Sherry