Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích
Chương 12: Vàng ảnh vàng anh
Là cung nữ riêng của Khánh, ngoại trừ lúc hắn thiết triều và ngủ thì Cám đều phải ở bên cạnh không rời, khiến đôi lúc nàng tự hỏi hắn có phải uống thuốc tiên không mà cường độ làm việc có thể kinh khủng như vậy. Sáng hắn thiết triều nghe các quan báo cáo, quyết định các công việc cấp bách, qua trưa thì bàn việc với Thái úy và đôi khi là Thái hậu, sau đó thì về điện Cần Chánh phê duyệt tấu chương tới khuya. Khánh thường làm việc muộn tới nỗi ngự thư phòng đặt sẵn giường để hắn có thể ngủ qua đêm ở đây luôn. Công việc hàng ngày của Cám là buổi sáng hầu hắn súc miệng thay đồ, sau đó thì tự do, chờ tới khi hắn từ nơi thiết triều về, nàng sẽ phải túc trực ở điện Cần Chánh cho tới khi hắn về cung Càn Thành hoặc đi ngủ thì nàng mới được nghỉ. Mặc dù được ngủ bù vào buổi sáng khi hắn thiết triều, Cám đôi lúc vẫn không tránh được mệt mỏi khi phải thức quá khuya như vậy.
Như hôm nay, sau khi mài mực cho Khánh, Cám rất buồn ngủ. Tại hồi sáng nàng mải đọc một cuốn sách rất hay nên không ngủ, giờ đứng sau hắn len lén ngáp mấy cái liền.
- Mệt thì về nghỉ đi. – Hắn không hề quay lại, nói một câu không đầu không cuối.
- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thiếp không sao ạ.
- Ừ. – Khánh gật đầu, thuận tay đưa cho nàng một bản tấu chương. – Không sao thì ra ghế kia ngồi đọc kỹ bản tấu chương này cho trẫm, xong thì tóm tắt lại.
Cám y lệnh ra đó ngồi đọc nhưng cảm giác như những con chữ đang nhảy múa trước mắt. Đây là bản tấu của Trần Thái bảo, nội dung về các chiến lược quân sự rất phức tạp, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng. Thậm chí còn có nhiều chữ mà nàng không biết. Vì vậy chỉ cố được một trang, Cám không gượng nổi nữa, gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ, Cám thấy mình biến thành tiên nữ, bay lên trời rồi được thả mình vào một cụm mây lớn, vừa ấm vừa êm lại còn có mùi thơm dìu dịu. Nàng vui vẻ lăn lộn, tận hưởng cảm giác cực kỳ dễ chịu này. Quay mấy vòng thì Cám va vào một con ngựa có cánh đẹp tuyệt vời, nàng không nhịn được đưa tay vuốt ve. Con ngựa như có linh tính, liền quỳ xuống để nàng cưỡi lên lưng rồi tung cánh bay vút đi, Cám phải gò người ôm chặt lấy cổ nó. Cứ thế, một người một ngựa bay qua bao nhiêu vùng đất, băng qua những đám mây đủ sắc màu, lướt qua cả cầu vồng rực rỡ. Nàng còn chưa kịp tận hưởng hết cảm giác kỳ diệu thì trên trời giáng xuống một tiếng sét kèm tiếng quát lớn: “To gan, dám ăn cắp ngựa của Hằng Nga”. Nàng bị hất khỏi ngựa, rơi xuống một vực thẳm đen ngòm, sâu hun hút bên dưới.
Cám hét lên một tiếng, bật dậy, trong lúc thần trí còn hỗn loạn, nàng lại thêm một lần sợ muốn ngất đi. Rõ ràng lúc nãy nàng ngủ gục cạnh bàn, mà giờ thì nằm trên…long sàng, điều khiếp hãi hơn là nàng đang gối lên cánh tay Đức Vua, lúc tỉnh dậy thì tư thế còn là ôm chặt lấy hắn. Cám hoảng sợ hấp tấp rời khỏi giường tới mức bị vấp, ngã lăn ra đất. Nàng quỳ rạp, không dám ngẩng đầu nhìn người kia, hiện đã ngồi ngay ngắn trên giường nhìn nàng như tri phủ tra xét phạm nhân.
- Bệ hạ tha tội, nô tỳ không cố ý…
- Không cố ý leo lên long sàng của trẫm hay động tay động chân với trẫm? – Khánh trầm giọng hỏi nhưng mắt híp lại, giống như cố nén vào tiếng cười.
- Thiếp… – Nàng cảm thấy rất oan ức, rõ ràng chỉ là ngủ gật trên ghế, sao có thể lăn lên giường được chứ?
- Lúc nãy trẫm duyệt xong tấu chương, quay ra thì nàng đã nằm trên giường, hình như nàng có tật mông du thì phải? – Giọng hắn đầy thành thật. – Ta gọi nhưng nàng nhất quyết không dậy mà nàng không cho rằng ta nên ngồi ngoài này thức canh cho nàng đấy chứ?
- Thiếp không dám. – Lúc này Cám chỉ thiếu nước nằm sấp luôn trên mặt sàn, mặt nàng đã đỏ tới tận chân tóc.
- Ai ui, – Khánh bỗng xoay bả vai kêu lên. – mỏi quá, chắc do lúc nãy bị đè nặng.
Cám hiểu ý, lẳng lặng đi tới sau lưng, tự giác đấm bóp cho hắn. Cuối cùng thì sau mười mấy năm sống tự do thoải mái, nàng cũng phải học cách nhìn mặt đón ý người khác, cũng phải nghe ra những câu úp mở không rõ ràng.
- Ừm, lúc nãy nàng nằm mơ thấy gì mà vừa cười xong lại hét ầm lên? – Ai đó đang rất thoải mái, bâng quơ hỏi một câu.
- Dạ, thiếp mơ thấy một con ngựa có cánh rất đẹp, thiếp ôm nó bay lên trời xong bị sét đánh, rơi xuống đất nên mới giật mình tỉnh. – Cám trong lúc vẫn còn mệt mỏi vì giấc ngủ bị cắt ngang, buột miệng kể một tràng.
- Nàng nói là nàng ôm ngựa...? – Giọng Khánh chợt lạnh hẳn.
- Bẩm, vâng, vì nó bay rất nhanh, không ôm lấy cổ nó sẽ bị…
- Thôi đủ rồi. – Hắn thô bạo cắt ngang. – Nàng đi về ngay đi.
Cám hơi ngẩn người, mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa nói một điều gì đó không nên. Nàng đã nói gì nhỉ? Ôm cổ ngựa à? Mà lúc tỉnh dậy, không phải nàng đang ôm…? Mồ hôi chảy thành hạt trên gáy, nàng không dám nhìn Khánh, cứ thế khom người lui dần về phía cửa.
Đúng lúc nàng chạm vào cánh cửa, đang xoay người đi ra thì Khánh bỗng như nhớ ra điều gì đó, hắng giọng nói với nàng:
- Cám, từ ngày mai nàng phụ trách giặt quần áo cho trẫm, nhớ là phải ra giữa sân khoảng giờ tị, giờ ngọ (Chú thích: 9–13h) mà giặt, nhớ chưa? Muộn quá hoặc sớm quá không đủ nắng.
- Nô tỳ tuân chỉ. – Nàng vái một vái dài rồi lui về phòng.
Từ sau hôm đó Cám theo lệnh đúng giờ mỗi ngày ra vườn hì hụi giặt đống áo bào vừa dày vừa nặng, lòng thầm thông cảm với Khánh việc hàng ngày phải khoác trên người đống này, bảo sao tính tình hắn trở nên có phần thất thường. Công bằng mà nói, mặc dù chỉ làm cung nữ, giờ kiêm cả việc giặt giũ quần áo, nhưng Cám so với ngày xưa vẫn nhàn hạ hơn rất nhiều. Thêm vào đó, đồ ăn trong cung thực sự rất ngon, Khánh thì mỗi ngày đều ăn cùng nàng ít nhất là bữa tối, hắn lại là người tiết kiệm, dứt khoát không cho phép nàng để thừa dù chỉ một chút thức ăn nên bữa nào bữa nấy Cám ăn no căng bụng. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tiến cung, Cám bắt đầu có da có thịt hơn. Nàng ở cạnh Khánh, thường xuyên phải cùng hắn nói chuyện, phụ hắn đọc tấu chương, mài mực, sắp xếp tài liệu, lâu lâu lại phải đánh cờ, thưởng thơ hay làm mấy việc lặt vặt, bận rộn cả ngày chẳng có thời gian nghĩ những chuyện khác nữa. Nhờ đó, nỗi ân hận cùng tiếc thương Tấm phần nào nguôi ngoai.
- Này, không biết khăn tay của ta bay vào đây đâu rồi nhỉ? – Tiếng ai đó quen quen vang lên bên tai khiến Cám dừng tay, ngẩng đầu lên.
- Tham kiến Minh Phi. – Nhận ra người mới tới là ai, nàng vội rửa tay ra hành lễ.
- Ngươi là… – Nàng ra vẻ suy nghĩ rồi à một tiếng. – Ngươi là em gái Đỗ Tiệp dư?
- Bẩm vâng ạ, con tên là Cám. Lệnh bà vào tìm đồ ạ? Để con tìm giúp.
- Thôi không cần, người của ta tìm được. – Minh Phi nói rồi làm ra vẻ quan tâm hỏi han Cám. – Thế đã có tung tích của Đỗ Tiệp dư chưa?
- Bẩm chưa ạ, đa tạ Lệnh bà quan tâm.
- Thật là… – Nàng chép miệng, vẻ thông cảm. – mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, tốn bao công sức phấn đấu mới có ngày được thay thế cho chị, không ngờ lại phải làm hạ nhân, đúng là nhân quả báo ứng.
Lại thế rồi, Cám khẽ lắc đầu, sao không ai chịu sáng tạo hơn một chút? Từ người làng cho tới cung phi cao quý chỉ có mỗi câu “nhân quả báo ứng” nhắc đi nhắc lại không thấy chán sao?
- Đa tạ Minh phi đã chỉ dạy. – Cám lễ phép nói. – Mấy ngày nay con được nghe các Lệnh bà dạy bảo nhiều điều hay lẽ phải, cảm thấy bản thân được khai sáng rất nhiều, trong lòng thực sự vô cùng cảm kích.
- Các Lệnh bà? – Minh Phi nhíu mắt.
- Bẩm vâng, có Kính Phi, Hồ Tài nhân, Trần Dung hoa hôm trước vừa qua, người tìm vòng ngọc, người tìm trâm cài, à, có Đặng Chiêu viên hôm qua cũng vừa tới tìm khăn tay giống Lệnh bà đấy ạ.
- Ngươi…ngươi… – Nàng nghẹn lời, đỏ bừng mặt nhìn Cám tức tối nhưng không biết đáp sao, đành hỏi tiếp. – Các nàng ấy có nói gì không?
- Dạ không, các Lệnh bà bảo ban chỉ dậy con rồi hỏi han sức khỏe của Hoàng thượng thôi ạ. À, – Cám nhỏ giọng nói. – các bà còn gửi nào là tổ yến chưng, đông trùng hạ thảo hầm nấm, gân nai hầm sâm và nhiều món nữa.
- Hả? – Minh Phi hơi giật mình. – Là những ai vậy?
- Ấy… – Cám giật mình, đưa tay lên chặn mồm. – Con lỡ lời nói lung tung thôi, Lệnh bà đừng để ý, Hoàng thượng mà biết thì sẽ trách tội.
- Vì sao?
- Lệnh bà biết đó, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc nên những việc riêng toàn là Lý công công xử lý, Lý công công lại nhờ con giúp thêm. Công công nói là mấy việc liên quan đến các Cung phi, phụ nữ như con lo thì tốt hơn, nhất là việc xếp lịch thị tẩm. Cho nên nếu Hoàng thượng mà biết con lắm lời với các Bà sẽ nghĩ con thiên vị người này, ghét bỏ người kia, chắc chắn sẽ trách phạt rất nặng.
Loading...
Minh Phi nghe tới đâu, trán giãn ra tới đó, thành kiến đối với Cám thay đổi hẳn, trong chớp mắt nhìn nàng như nhìn người chị em thân thiết nhất. Rất nhanh sau đó, Minh Phi dúi vào tay nàng ít bạc với lời năn nỉ nhờ “mua quà cho mẹ ngươi, an ủi bà giúp ta việc Tiệp dư mất tích”. Cám từ chối mãi không được, đành miễn cưỡng cất đi rồi cung kính tiễn Minh Phi trở về.
Tối hôm đó Cám dâng lên Khánh bát chè tổ yến khi hắn đang phê tấu chương. Hắn hơi nhíu mày ngạc nhiên:
- Đâu phải nàng không biết ta không thích món này? Nàng cho người nấu thì tự đi mà ăn.
- Đa tạ Bệ hạ ban yến. – Cám nhún chân nói rồi bưng bát ra ghế ngồi ăn ngon lành.
Khánh quan sát vẻ hí hửng của nàng, cảm thấy có gì đó không ổn, liền hắng giọng:
- Mấy ngày nay sao tối nào nàng cũng dâng lên mấy món bổ dưỡng, hiếm có như vậy? Ngự thiện phòng sẽ không tự tiện làm nếu không có lệnh.
- Do các cung phi hiếu kính Bệ hạ đấy ạ. – Nàng mỉm cười.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lát rồi buông một câu bâng quơ:
- Kiếm tiền tốt đấy chứ?
- Dạ… – Cám chột dạ, suýt nghẹn miếng chè. – Thiếp ngu dốt không hiểu ý Hoàng thượng?
- Với tính cách của nàng, không thể có chuyện chỉ nhận đồ ăn của các cung phi, nếu nàng chối, trẫm sẽ cho gọi tất cả bọn họ tới đây đối chất, dù có muốn không thừa nhận thì tối đa mười trượng cũng khai hết ra thôi!
- Hoàng thượng, – Cám buông vội bát chè, quỳ gối lết đến bên Khánh, nghẹn ngào nói. – Hoàng thượng anh minh, thiếp thề có trời là các Lệnh bà đã năn nỉ thiếp, mặc kệ thiếp từ chối sao cũng nghiêm mặt ra lệnh cho thiếp phải nhận.
Khánh khẽ mỉm cười, bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nhỏ giọng lầm bầm như nói với chính mình “Thế này là ta yên tâm rồi”.
………
Phan Bình sau một thời gian dài đi công cán theo lệnh Đức Vua, đã trở về kinh thành, y được triệu đến ngự thư phòng gặp riêng Khánh một buổi. Thấy Cám giờ là cung nữ bên cạnh Khánh, mắt y thoáng qua chút ngạc nhiên. Trên đường hồi kinh Bình đã nghe loáng thoáng chuyện Đỗ Tiệp dư mất tích, phần nhiều là đã chết và em gái tiến cung thay chị, kèm theo rất nhiều đồn đoán về cái chết bí ẩn của Tấm. Hơn ai hết, y là người hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện nên y biết những thông tin kia hoàn toàn không chính xác. Bình ngẫm nghĩ khá lâu về việc Đức Vua cho Cám làm cung nữ, còn bắt nàng giữa trưa ra sân giặt quần áo, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân, nhưng hậu cung vốn là chuyện riêng của Hoàng tộc, thân làm võ tướng như y không được phép đào sâu quá nhiều.
Chiều hôm đó Khánh về mang theo một con chim lông vàng rất đẹp, hắn đưa cho Cám thờ ơ nói:
- Có người biếu trẫm, giao lại cho nàng, liệu mà chăm nó cho tốt.
Hắn nhìn vẻ mặt hớn hở cùng đôi mắt sáng lên của Cám, trong lòng thấy có chút dễ chịu. Từ ngày Tấm mất tích, Cám ít khi tỏ ra thật sự vui vẻ, đôi lúc sáng sớm đến hầu hắn mắt còn sưng đỏ, rồi lấp liếm rằng bị côn trùng đốt.
- Bệ hạ, đây là chim gì vậy?
- Ừm… – Khánh ngẫm nghĩ, cố nhớ bài diễn văn dài dòng của Phan Bình mà không nhớ nổi, đành thuận miệng nói đại. – Vàng anh.
Cám ngẩn ra. Nàng không nghĩ đây là chim vàng anh, trông nó giống yểng hơn nhưng làm gì có yểng nào lông vàng? Cuối cùng nàng tin Khánh, cho đây là giống vàng anh lạ, mình chưa từng biết.
Nếu Phan Bình nghe được câu chuyện, y nhất định sẽ thổ huyết mà chết. Nguyên văn những gì y đã nói là thế này “…đây là yểng lông vàng vô cùng quý hiếm, ngay những gia đình nuôi chim qua nhiều đời cũng chưa từng thấy. Các cụ già trong làng nói đó là điềm trời giáng xuống, báo hiệu Đức Vua chính là minh quân sẽ đưa Đại Việt ta bước vào thời kỳ hoàng kim thời gian tới...” rồi tiếp theo là một tràng ca ngợi ân đức và cuối cùng là nhờ y mang giúp về tiến cống cho Đức Vua. Khánh lơ đãng không để vào tai nên ngay cả tên giống chim cũng quên mất.
Cám có vàng anh quấn quýt cả ngày cũng vui hơn, nàng chăm sóc nó từng tý một, gần gũi đến nỗi chỉ vài ngày sau là có thể thả nó ra khỏi lồng. Con chim rất khôn, luôn đậu trên vai nàng hoặc bay quanh đó, nghe tiếng nàng gọi là quay về ngay.
- Đừng quên vàng anh là của trẫm đó, nàng chỉ thay trẫm chăm sóc thôi. – Có hôm thấy nàng chăm nó kỹ quá, Khánh nói đùa.
- Vậy Bệ hạ thử gọi xem nó có nghe không? – Cám tự tin cười nói. Nhiều người thấy nàng có con chim đẹp từng muốn gần gũi một chút nhưng gọi cách nào nó cũng không nghe.
Khánh không trả lời, thay vào đó đi về phía lồng chim, mở cửa lồng rồi lùi lại, giơ tay lên nói:
- Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!
Kỳ lạ thay, con chim ngoan ngoãn bay ngay vào trong tay áo khiến hắn đắc ý cười rạng rỡ. Cám quan sát rất kỹ mới phát hiện ra là lúc Khánh đi về phía lồng chim đã lén lấy một ít kê trong khay thức ăn bỏ vào tay áo. Vàng anh phản chủ vẫn đậu trong tay áo của Khánh, say sưa mổ kê, không để ý đến người chủ thật sự của nó đang bất lực nhìn một cách tức tối.
- Bệ hạ có biết bao người mong ngóng được gần gũi, còn tranh vàng anh với thiếp làm gì? – Cám ấm ức nói.
- Nàng vừa nói gì? – Khánh đưa mắt nhìn nàng, cái nhìn cảnh cáo.
- Bệ hạ bận rộn việc nước nhưng đôi lúc cũng nên nghĩ cho mình chứ, các cung phi rất mong Người… – Cám đã nhận tiền của người ta thì tự cảm thấy nên có trách nhiệm. Thêm vào đó, nàng cũng rất ngạc nhiên vì từ khi tiến cung đến nay thời gian không phải ngắn mà chưa thấy hắn yêu cầu nàng hay Lý Thanh đặt lịch tới hậu cung lần nào. Một thanh niên còn trẻ mà như vậy không phải bất thường ư?
- Ừm… – Khánh khẽ lắc tay cho vàng anh bay ra, cười nói. – Trẫm đã có Hoàng hậu rồi, không dư sức dành cho cung phi khác nữa.
Vàng anh từ tay áo của Khánh bay tới đậu trên vai Cám khiến ánh mắt của hắn cũng rơi vào nàng khi nói câu này, trong lời nói vừa có ý cười, vừa có gì đó mờ ám.
Cám hơi đỏ mặt, lúng túng quay đi, bỏ chim vàng anh lại vào lồng, khẽ nói:
- Sở thích đặc biệt của Hoàng thượng, thiếp thề sẽ không tiết lộ với ai đâu, Bệ hạ đừng lo.
- Nàng dám...? – Hắn trợn mắt quát lên.
- Nô tỳ không dám. – Cám sợ hãi quỳ xuống nhưng vai hơi run lên giống như đang nén cười. – Bệ hạ không muốn thiếp giữ bí mật thì để thiếp kể lại với các cung nhân khác vậy.
Khánh không thèm đôi co với nàng nữa, đi về phía bàn lấy ra mấy tấu chương quẳng qua cho nàng:
- Đây là ba bản tấu do các quan trình lên, thứ nhất là kết quả khảo sát vùng biển lần trước chúng ta đã nói chuyện, thứ hai là dự thảo sửa đổi luật thuế, và cuối cùng là dự thảo chính sách khuyến nông, nàng xem đi, sáng mai cho ta biết ý kiến.
Tối hôm đó Cám thức trắng đêm, nàng cuối cùng cũng thấm thía hậu quả của việc “vuốt râu hùm” là như thế nào.
Như hôm nay, sau khi mài mực cho Khánh, Cám rất buồn ngủ. Tại hồi sáng nàng mải đọc một cuốn sách rất hay nên không ngủ, giờ đứng sau hắn len lén ngáp mấy cái liền.
- Mệt thì về nghỉ đi. – Hắn không hề quay lại, nói một câu không đầu không cuối.
- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thiếp không sao ạ.
- Ừ. – Khánh gật đầu, thuận tay đưa cho nàng một bản tấu chương. – Không sao thì ra ghế kia ngồi đọc kỹ bản tấu chương này cho trẫm, xong thì tóm tắt lại.
Cám y lệnh ra đó ngồi đọc nhưng cảm giác như những con chữ đang nhảy múa trước mắt. Đây là bản tấu của Trần Thái bảo, nội dung về các chiến lược quân sự rất phức tạp, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng. Thậm chí còn có nhiều chữ mà nàng không biết. Vì vậy chỉ cố được một trang, Cám không gượng nổi nữa, gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ, Cám thấy mình biến thành tiên nữ, bay lên trời rồi được thả mình vào một cụm mây lớn, vừa ấm vừa êm lại còn có mùi thơm dìu dịu. Nàng vui vẻ lăn lộn, tận hưởng cảm giác cực kỳ dễ chịu này. Quay mấy vòng thì Cám va vào một con ngựa có cánh đẹp tuyệt vời, nàng không nhịn được đưa tay vuốt ve. Con ngựa như có linh tính, liền quỳ xuống để nàng cưỡi lên lưng rồi tung cánh bay vút đi, Cám phải gò người ôm chặt lấy cổ nó. Cứ thế, một người một ngựa bay qua bao nhiêu vùng đất, băng qua những đám mây đủ sắc màu, lướt qua cả cầu vồng rực rỡ. Nàng còn chưa kịp tận hưởng hết cảm giác kỳ diệu thì trên trời giáng xuống một tiếng sét kèm tiếng quát lớn: “To gan, dám ăn cắp ngựa của Hằng Nga”. Nàng bị hất khỏi ngựa, rơi xuống một vực thẳm đen ngòm, sâu hun hút bên dưới.
Cám hét lên một tiếng, bật dậy, trong lúc thần trí còn hỗn loạn, nàng lại thêm một lần sợ muốn ngất đi. Rõ ràng lúc nãy nàng ngủ gục cạnh bàn, mà giờ thì nằm trên…long sàng, điều khiếp hãi hơn là nàng đang gối lên cánh tay Đức Vua, lúc tỉnh dậy thì tư thế còn là ôm chặt lấy hắn. Cám hoảng sợ hấp tấp rời khỏi giường tới mức bị vấp, ngã lăn ra đất. Nàng quỳ rạp, không dám ngẩng đầu nhìn người kia, hiện đã ngồi ngay ngắn trên giường nhìn nàng như tri phủ tra xét phạm nhân.
- Bệ hạ tha tội, nô tỳ không cố ý…
- Không cố ý leo lên long sàng của trẫm hay động tay động chân với trẫm? – Khánh trầm giọng hỏi nhưng mắt híp lại, giống như cố nén vào tiếng cười.
- Thiếp… – Nàng cảm thấy rất oan ức, rõ ràng chỉ là ngủ gật trên ghế, sao có thể lăn lên giường được chứ?
- Lúc nãy trẫm duyệt xong tấu chương, quay ra thì nàng đã nằm trên giường, hình như nàng có tật mông du thì phải? – Giọng hắn đầy thành thật. – Ta gọi nhưng nàng nhất quyết không dậy mà nàng không cho rằng ta nên ngồi ngoài này thức canh cho nàng đấy chứ?
- Thiếp không dám. – Lúc này Cám chỉ thiếu nước nằm sấp luôn trên mặt sàn, mặt nàng đã đỏ tới tận chân tóc.
- Ai ui, – Khánh bỗng xoay bả vai kêu lên. – mỏi quá, chắc do lúc nãy bị đè nặng.
Cám hiểu ý, lẳng lặng đi tới sau lưng, tự giác đấm bóp cho hắn. Cuối cùng thì sau mười mấy năm sống tự do thoải mái, nàng cũng phải học cách nhìn mặt đón ý người khác, cũng phải nghe ra những câu úp mở không rõ ràng.
- Ừm, lúc nãy nàng nằm mơ thấy gì mà vừa cười xong lại hét ầm lên? – Ai đó đang rất thoải mái, bâng quơ hỏi một câu.
- Dạ, thiếp mơ thấy một con ngựa có cánh rất đẹp, thiếp ôm nó bay lên trời xong bị sét đánh, rơi xuống đất nên mới giật mình tỉnh. – Cám trong lúc vẫn còn mệt mỏi vì giấc ngủ bị cắt ngang, buột miệng kể một tràng.
- Nàng nói là nàng ôm ngựa...? – Giọng Khánh chợt lạnh hẳn.
- Bẩm, vâng, vì nó bay rất nhanh, không ôm lấy cổ nó sẽ bị…
- Thôi đủ rồi. – Hắn thô bạo cắt ngang. – Nàng đi về ngay đi.
Cám hơi ngẩn người, mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa nói một điều gì đó không nên. Nàng đã nói gì nhỉ? Ôm cổ ngựa à? Mà lúc tỉnh dậy, không phải nàng đang ôm…? Mồ hôi chảy thành hạt trên gáy, nàng không dám nhìn Khánh, cứ thế khom người lui dần về phía cửa.
Đúng lúc nàng chạm vào cánh cửa, đang xoay người đi ra thì Khánh bỗng như nhớ ra điều gì đó, hắng giọng nói với nàng:
- Cám, từ ngày mai nàng phụ trách giặt quần áo cho trẫm, nhớ là phải ra giữa sân khoảng giờ tị, giờ ngọ (Chú thích: 9–13h) mà giặt, nhớ chưa? Muộn quá hoặc sớm quá không đủ nắng.
- Nô tỳ tuân chỉ. – Nàng vái một vái dài rồi lui về phòng.
Từ sau hôm đó Cám theo lệnh đúng giờ mỗi ngày ra vườn hì hụi giặt đống áo bào vừa dày vừa nặng, lòng thầm thông cảm với Khánh việc hàng ngày phải khoác trên người đống này, bảo sao tính tình hắn trở nên có phần thất thường. Công bằng mà nói, mặc dù chỉ làm cung nữ, giờ kiêm cả việc giặt giũ quần áo, nhưng Cám so với ngày xưa vẫn nhàn hạ hơn rất nhiều. Thêm vào đó, đồ ăn trong cung thực sự rất ngon, Khánh thì mỗi ngày đều ăn cùng nàng ít nhất là bữa tối, hắn lại là người tiết kiệm, dứt khoát không cho phép nàng để thừa dù chỉ một chút thức ăn nên bữa nào bữa nấy Cám ăn no căng bụng. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tiến cung, Cám bắt đầu có da có thịt hơn. Nàng ở cạnh Khánh, thường xuyên phải cùng hắn nói chuyện, phụ hắn đọc tấu chương, mài mực, sắp xếp tài liệu, lâu lâu lại phải đánh cờ, thưởng thơ hay làm mấy việc lặt vặt, bận rộn cả ngày chẳng có thời gian nghĩ những chuyện khác nữa. Nhờ đó, nỗi ân hận cùng tiếc thương Tấm phần nào nguôi ngoai.
- Này, không biết khăn tay của ta bay vào đây đâu rồi nhỉ? – Tiếng ai đó quen quen vang lên bên tai khiến Cám dừng tay, ngẩng đầu lên.
- Tham kiến Minh Phi. – Nhận ra người mới tới là ai, nàng vội rửa tay ra hành lễ.
- Ngươi là… – Nàng ra vẻ suy nghĩ rồi à một tiếng. – Ngươi là em gái Đỗ Tiệp dư?
- Bẩm vâng ạ, con tên là Cám. Lệnh bà vào tìm đồ ạ? Để con tìm giúp.
- Thôi không cần, người của ta tìm được. – Minh Phi nói rồi làm ra vẻ quan tâm hỏi han Cám. – Thế đã có tung tích của Đỗ Tiệp dư chưa?
- Bẩm chưa ạ, đa tạ Lệnh bà quan tâm.
- Thật là… – Nàng chép miệng, vẻ thông cảm. – mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, tốn bao công sức phấn đấu mới có ngày được thay thế cho chị, không ngờ lại phải làm hạ nhân, đúng là nhân quả báo ứng.
Lại thế rồi, Cám khẽ lắc đầu, sao không ai chịu sáng tạo hơn một chút? Từ người làng cho tới cung phi cao quý chỉ có mỗi câu “nhân quả báo ứng” nhắc đi nhắc lại không thấy chán sao?
- Đa tạ Minh phi đã chỉ dạy. – Cám lễ phép nói. – Mấy ngày nay con được nghe các Lệnh bà dạy bảo nhiều điều hay lẽ phải, cảm thấy bản thân được khai sáng rất nhiều, trong lòng thực sự vô cùng cảm kích.
- Các Lệnh bà? – Minh Phi nhíu mắt.
- Bẩm vâng, có Kính Phi, Hồ Tài nhân, Trần Dung hoa hôm trước vừa qua, người tìm vòng ngọc, người tìm trâm cài, à, có Đặng Chiêu viên hôm qua cũng vừa tới tìm khăn tay giống Lệnh bà đấy ạ.
- Ngươi…ngươi… – Nàng nghẹn lời, đỏ bừng mặt nhìn Cám tức tối nhưng không biết đáp sao, đành hỏi tiếp. – Các nàng ấy có nói gì không?
- Dạ không, các Lệnh bà bảo ban chỉ dậy con rồi hỏi han sức khỏe của Hoàng thượng thôi ạ. À, – Cám nhỏ giọng nói. – các bà còn gửi nào là tổ yến chưng, đông trùng hạ thảo hầm nấm, gân nai hầm sâm và nhiều món nữa.
- Hả? – Minh Phi hơi giật mình. – Là những ai vậy?
- Ấy… – Cám giật mình, đưa tay lên chặn mồm. – Con lỡ lời nói lung tung thôi, Lệnh bà đừng để ý, Hoàng thượng mà biết thì sẽ trách tội.
- Vì sao?
- Lệnh bà biết đó, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc nên những việc riêng toàn là Lý công công xử lý, Lý công công lại nhờ con giúp thêm. Công công nói là mấy việc liên quan đến các Cung phi, phụ nữ như con lo thì tốt hơn, nhất là việc xếp lịch thị tẩm. Cho nên nếu Hoàng thượng mà biết con lắm lời với các Bà sẽ nghĩ con thiên vị người này, ghét bỏ người kia, chắc chắn sẽ trách phạt rất nặng.
Loading...
Minh Phi nghe tới đâu, trán giãn ra tới đó, thành kiến đối với Cám thay đổi hẳn, trong chớp mắt nhìn nàng như nhìn người chị em thân thiết nhất. Rất nhanh sau đó, Minh Phi dúi vào tay nàng ít bạc với lời năn nỉ nhờ “mua quà cho mẹ ngươi, an ủi bà giúp ta việc Tiệp dư mất tích”. Cám từ chối mãi không được, đành miễn cưỡng cất đi rồi cung kính tiễn Minh Phi trở về.
Tối hôm đó Cám dâng lên Khánh bát chè tổ yến khi hắn đang phê tấu chương. Hắn hơi nhíu mày ngạc nhiên:
- Đâu phải nàng không biết ta không thích món này? Nàng cho người nấu thì tự đi mà ăn.
- Đa tạ Bệ hạ ban yến. – Cám nhún chân nói rồi bưng bát ra ghế ngồi ăn ngon lành.
Khánh quan sát vẻ hí hửng của nàng, cảm thấy có gì đó không ổn, liền hắng giọng:
- Mấy ngày nay sao tối nào nàng cũng dâng lên mấy món bổ dưỡng, hiếm có như vậy? Ngự thiện phòng sẽ không tự tiện làm nếu không có lệnh.
- Do các cung phi hiếu kính Bệ hạ đấy ạ. – Nàng mỉm cười.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lát rồi buông một câu bâng quơ:
- Kiếm tiền tốt đấy chứ?
- Dạ… – Cám chột dạ, suýt nghẹn miếng chè. – Thiếp ngu dốt không hiểu ý Hoàng thượng?
- Với tính cách của nàng, không thể có chuyện chỉ nhận đồ ăn của các cung phi, nếu nàng chối, trẫm sẽ cho gọi tất cả bọn họ tới đây đối chất, dù có muốn không thừa nhận thì tối đa mười trượng cũng khai hết ra thôi!
- Hoàng thượng, – Cám buông vội bát chè, quỳ gối lết đến bên Khánh, nghẹn ngào nói. – Hoàng thượng anh minh, thiếp thề có trời là các Lệnh bà đã năn nỉ thiếp, mặc kệ thiếp từ chối sao cũng nghiêm mặt ra lệnh cho thiếp phải nhận.
Khánh khẽ mỉm cười, bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nhỏ giọng lầm bầm như nói với chính mình “Thế này là ta yên tâm rồi”.
………
Phan Bình sau một thời gian dài đi công cán theo lệnh Đức Vua, đã trở về kinh thành, y được triệu đến ngự thư phòng gặp riêng Khánh một buổi. Thấy Cám giờ là cung nữ bên cạnh Khánh, mắt y thoáng qua chút ngạc nhiên. Trên đường hồi kinh Bình đã nghe loáng thoáng chuyện Đỗ Tiệp dư mất tích, phần nhiều là đã chết và em gái tiến cung thay chị, kèm theo rất nhiều đồn đoán về cái chết bí ẩn của Tấm. Hơn ai hết, y là người hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện nên y biết những thông tin kia hoàn toàn không chính xác. Bình ngẫm nghĩ khá lâu về việc Đức Vua cho Cám làm cung nữ, còn bắt nàng giữa trưa ra sân giặt quần áo, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân, nhưng hậu cung vốn là chuyện riêng của Hoàng tộc, thân làm võ tướng như y không được phép đào sâu quá nhiều.
Chiều hôm đó Khánh về mang theo một con chim lông vàng rất đẹp, hắn đưa cho Cám thờ ơ nói:
- Có người biếu trẫm, giao lại cho nàng, liệu mà chăm nó cho tốt.
Hắn nhìn vẻ mặt hớn hở cùng đôi mắt sáng lên của Cám, trong lòng thấy có chút dễ chịu. Từ ngày Tấm mất tích, Cám ít khi tỏ ra thật sự vui vẻ, đôi lúc sáng sớm đến hầu hắn mắt còn sưng đỏ, rồi lấp liếm rằng bị côn trùng đốt.
- Bệ hạ, đây là chim gì vậy?
- Ừm… – Khánh ngẫm nghĩ, cố nhớ bài diễn văn dài dòng của Phan Bình mà không nhớ nổi, đành thuận miệng nói đại. – Vàng anh.
Cám ngẩn ra. Nàng không nghĩ đây là chim vàng anh, trông nó giống yểng hơn nhưng làm gì có yểng nào lông vàng? Cuối cùng nàng tin Khánh, cho đây là giống vàng anh lạ, mình chưa từng biết.
Nếu Phan Bình nghe được câu chuyện, y nhất định sẽ thổ huyết mà chết. Nguyên văn những gì y đã nói là thế này “…đây là yểng lông vàng vô cùng quý hiếm, ngay những gia đình nuôi chim qua nhiều đời cũng chưa từng thấy. Các cụ già trong làng nói đó là điềm trời giáng xuống, báo hiệu Đức Vua chính là minh quân sẽ đưa Đại Việt ta bước vào thời kỳ hoàng kim thời gian tới...” rồi tiếp theo là một tràng ca ngợi ân đức và cuối cùng là nhờ y mang giúp về tiến cống cho Đức Vua. Khánh lơ đãng không để vào tai nên ngay cả tên giống chim cũng quên mất.
Cám có vàng anh quấn quýt cả ngày cũng vui hơn, nàng chăm sóc nó từng tý một, gần gũi đến nỗi chỉ vài ngày sau là có thể thả nó ra khỏi lồng. Con chim rất khôn, luôn đậu trên vai nàng hoặc bay quanh đó, nghe tiếng nàng gọi là quay về ngay.
- Đừng quên vàng anh là của trẫm đó, nàng chỉ thay trẫm chăm sóc thôi. – Có hôm thấy nàng chăm nó kỹ quá, Khánh nói đùa.
- Vậy Bệ hạ thử gọi xem nó có nghe không? – Cám tự tin cười nói. Nhiều người thấy nàng có con chim đẹp từng muốn gần gũi một chút nhưng gọi cách nào nó cũng không nghe.
Khánh không trả lời, thay vào đó đi về phía lồng chim, mở cửa lồng rồi lùi lại, giơ tay lên nói:
- Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!
Kỳ lạ thay, con chim ngoan ngoãn bay ngay vào trong tay áo khiến hắn đắc ý cười rạng rỡ. Cám quan sát rất kỹ mới phát hiện ra là lúc Khánh đi về phía lồng chim đã lén lấy một ít kê trong khay thức ăn bỏ vào tay áo. Vàng anh phản chủ vẫn đậu trong tay áo của Khánh, say sưa mổ kê, không để ý đến người chủ thật sự của nó đang bất lực nhìn một cách tức tối.
- Bệ hạ có biết bao người mong ngóng được gần gũi, còn tranh vàng anh với thiếp làm gì? – Cám ấm ức nói.
- Nàng vừa nói gì? – Khánh đưa mắt nhìn nàng, cái nhìn cảnh cáo.
- Bệ hạ bận rộn việc nước nhưng đôi lúc cũng nên nghĩ cho mình chứ, các cung phi rất mong Người… – Cám đã nhận tiền của người ta thì tự cảm thấy nên có trách nhiệm. Thêm vào đó, nàng cũng rất ngạc nhiên vì từ khi tiến cung đến nay thời gian không phải ngắn mà chưa thấy hắn yêu cầu nàng hay Lý Thanh đặt lịch tới hậu cung lần nào. Một thanh niên còn trẻ mà như vậy không phải bất thường ư?
- Ừm… – Khánh khẽ lắc tay cho vàng anh bay ra, cười nói. – Trẫm đã có Hoàng hậu rồi, không dư sức dành cho cung phi khác nữa.
Vàng anh từ tay áo của Khánh bay tới đậu trên vai Cám khiến ánh mắt của hắn cũng rơi vào nàng khi nói câu này, trong lời nói vừa có ý cười, vừa có gì đó mờ ám.
Cám hơi đỏ mặt, lúng túng quay đi, bỏ chim vàng anh lại vào lồng, khẽ nói:
- Sở thích đặc biệt của Hoàng thượng, thiếp thề sẽ không tiết lộ với ai đâu, Bệ hạ đừng lo.
- Nàng dám...? – Hắn trợn mắt quát lên.
- Nô tỳ không dám. – Cám sợ hãi quỳ xuống nhưng vai hơi run lên giống như đang nén cười. – Bệ hạ không muốn thiếp giữ bí mật thì để thiếp kể lại với các cung nhân khác vậy.
Khánh không thèm đôi co với nàng nữa, đi về phía bàn lấy ra mấy tấu chương quẳng qua cho nàng:
- Đây là ba bản tấu do các quan trình lên, thứ nhất là kết quả khảo sát vùng biển lần trước chúng ta đã nói chuyện, thứ hai là dự thảo sửa đổi luật thuế, và cuối cùng là dự thảo chính sách khuyến nông, nàng xem đi, sáng mai cho ta biết ý kiến.
Tối hôm đó Cám thức trắng đêm, nàng cuối cùng cũng thấm thía hậu quả của việc “vuốt râu hùm” là như thế nào.
Tác giả :
Sherry