Tạm Biệt, Bầu Trời Tươi Đẹp Ấy
Chương 3: Lỡ trạm
Edit: C.LBuổi chiều ngày thứ 6 lớp chỉ có một môn học, chủ nhiệm lớp không ngừng lải nhải: “Trên đường về nhà chú ý an toàn, không nên la cà khắp nơi…”
Bên ngoài lớp học đã xuất hiện rất nhiều nhóm học sinh hối hả ra về, một vài nam sinh nghịch ngợm thỉnh thoảng la hét ngoài cửa sổ. Nhưng chủ nhiệm lớp lại không bị chút ảnh hưởng nào, liếc mắt ngoài cửa sổ nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở, nhìn giống như không sốt ruột tí nào.
Có một số đồng học* ngồi ở trên ghế sốt ruột, không ngừng loay hoay cất đồ vào túi sách, vài người ngồi phía sau nóng vội không chịu nổi trực tiếp lớn tiếng thì thầm: “Ra về ra về, ban khác đã về hết rồi.”
Chủ nhiệm lớp hơi cúi đầu, ánh mắt xuyên qua chiếc kính nhìn về phía mấy người học sinh không an phận mà lên lớp: “Thầy cô còn chưa nói tan học mà thì thầm cái gì?!….. Tan học! Nhớ kỹ buổi sáng thứ Hai chớ tới trễ.”
Trong tích tắc, lớp học thoáng trở nên trống rỗng, chủ nhiệm lớp cũng mang theo sách đi ra khỏi lớp, về phần câu nói sau đó từ tan học không biết có người nào nghe thấy hay không.
An Tâm thong thả thu dọn túi sách, cân nhắc việc có nên mang nhiều đồ về nhà hay không. Sách giáo khoa được bỏ vào lại bị lôi ra lần nữa, lặp đi lăp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là nhét vào trong túi xách..
Những bạn học khác dường như có vẻ rất nhờ nhà, chưa đến nửa tiếng đồng hồ là bóng dáng học sinh trước cửa trường rải rác không còn một ai.
Có lẽ là giờ đã khuya, giao thông công cộng không phải là rất đông đúc, vẫn còn vài chỗ ngồi thưa thớt. An Tâm ngồi ở phía sau vị trí gần cửa sổ trên phương tiện công cộng, ôm túi sách nhìn về phía ngoài cửa sổ, đột nhiên chỗ ngồi bên người có tiếng động, hẳn là bị người khác ngồi vào nhưng cô không để ý đến.
Từ trường học đến nhà nàng, tổng cộng mười một trạm..
Đi ngang qua Trung tâm, An Tâm vẫn nhìn lại rất nhiều lần, gần như nơi đó mỗi ngày đều rất náo nhiệt, khác xa thế giới của cô.
Tuy rằng cô không thích ồn ào nhưng vẫn muốn tiếp cận nó…
Trên phương tiện công cộng thông báo dừng lại trên địa phương của An Tâm sống, quay đầu lại chuẩn bị đeo túi sách, nhưng trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn đến chỗ ngồi bên cạnh và đã quên mất phản ứng, khuôn mặt này đối với nàng mà nói rất quen thuộc..
Tả Tiêu nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế, tiếng hít thở đều đều nói cho nàng biết anh ấy đã ngủ rồi.
Lớp mười hai rất mệt sao?!
An Tâm lẳng lặng nhìn gò má của hắn, lại cúi đầu nhìn chỗ ngồi, thở dài..
Anh ấy đè váy của cô rồi…
Bất đắc dĩ thở dài nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.
Rất kỳ lạ…
Khi qua mất hai trạm Tả Tiêu mới tỉnh lại, cau mày nhìn toà nhà ngoài cửa sổ, từ từ đứng dậy, đi xuống xe buýt.
Sau đó An Tâm cũng cùng theo xuống xe, Tả Tiêu đi ở phía trước, cô ở phía sau, đột nhiên Tả Tiêu dừng bước lại, quay đầu lại hỏi An Tâm sau lưng: “Em ở đây?”
“… A…, phong cảnh thật đẹp, bỏ lỡ mất trạm.” Cô xấu hổ cúi đầu.
“A.”
Biển hiệu phương tiện giao thông trước mặt, An Tâm lục lọi trong ngoài túi sách, ngoại trừ tiền sinh hoạt tuần sau là một trăm đồng ra thì trên người cô không có dư một đồng tiền lẻ nào.
Làm sao bây giờ? Gần đây dường như cũng không có cửa hàng nhỏ nào.
“Ừm, vừa khéo còn dư 2 đồng xu.” Tả Tiêu đưa cho cô một đồng tiền xu.
An Tâm chớp mắt vài cái, vừa khéo dư hai đồng xu nhưng ngồi phương tiện công cộng chỉ cần một đồng xu thôi.
Tả Tiêu sau khi xoay người thì bĩu môi nói: “Ngồi trên xe thoải mái quá lỡ mất trạm.”
An Tâm sửng sốt một chút, nhìn anh ấy “Khanh khách” cười, hoá ra anh ấy cũng lỡ trạm..
Tả Tiêu nhướn mày, cái cằm hơi hất về phía trước: “Không lên xe sao?”
“A… ừm.” Quýnh quá, cô không kịp phản ứng là anh ấy đang nói cái gì.
Mau chóng lên xe, lấy đồng xu mà Tả Tiêu cho cô bỏ vào máy rút vé, lòng có chút không nỡ.
“Anh dừng ở trạm nào?” Cô hỏi hắn..
Thì ra đó là chỗ mà bọn họ hay ngồi, An Tâm ngồi phía dưới ngay gần cửa sổ, Tả Tiêu ngồi ở bên cạnh cô.
“Ba trạm.” Ba trạm..
A…, khoảng cách giữa cô với cậu ấy chỉ có một khoảng…
Trên xe, bọn họ đều nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng khác nhau, An Tâm tới trạm thứ nhất thì xuống xe trước Tả Tiêu, về đến nhà thì không có một ai.
Ba mẹ vẫn còn đi làm chưa về, Diệp Siêu thì có lẽ còn chưa có tan học. Bước vào phòng, ném túi sách lên giường rồi đi vào trong phòng bếp.
Trong tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn rau quả tươi sống và thịt heo, nhìn đồng hồ trên mặt tường treo ở phòng khách đã điểm năm giờ.
Tắm xong, cô tự nấu cơm, thuần thục rửa rau, thái thịt, xào rau..
Năm giờ là ba mẹ An Tâm tan ca, về đến nhà phải năm giờ rưỡi.
“Két” cửa bị đẩy ra, phòng khách truyền đến âm thanh của bố dượng An Tâm: “Tại sao lại là những thức ăn này, không ngán sao.”
An Tâm từ phòng bếp đi ra, nhỏ giọng nói: “Trong tủ lạnh chỉ có những thứ này…”
“Mỗi ngày đều ăn uống như vậy, đi làm ăn, hết giờ làm về đến nhà lại phải ăn.”
“…”
An Tâm đứng ở trước bàn ăn, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trầm mặc…
“Làm sao vậy?” Mẹ An Tâm từ ngoài cửa đi vào, đi theo phía sau là em trai cùng mẹ khác cha với cô.
“Làm sao vậy?! Tự cô hỏi đi.” Bố dượng đùng đùng ném chìa khoá trên bàn ăn, trầm mặt ngồi ở trên ghế sa lon.
Mẹ An Tâm nhìn đồ ăn trên bàn cơm, lại quay đầu nhìn về phía An Tâm: “Ai kêu cô xào cải trắng, đây là để lại cho ngày mai ăn.”
“Trong tủ lạnh không có…”
“Không có thì cô không biết đi mua sao, tiền đi học không phải cho cô rồi hay sao. Còn thừa lại bao nhiêu?”
“… Một trăm”
An Tâm cúi đầu rưng rưng nước mắt, mười ngón không ngừng lẫn vào nhau. Cuối cùng cô vẫn bị bức ra ngoài đi mua đồ ăn, rồi lại bị bắt làm hai món ăn là thịt xào cà chua và trứng tráng, thế nhưng An Tâm lại không đói bụng, tắm rửa qua loa liền trốn vào trong phòng.
Ngày 5 tháng 9 năm 2008.
Hôm nay là thứ sáu, lại phải về nhà..
Ngồi trên xe buýt về nhà, tôi nhìn thấy Tả Tiêu lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi.
Nhìn qua hình như anh ấy rất mệt nên ngủ gục trên xe buýt.
Sau đó, chúng tôi lại cùng bỏ lỡ mất trạm của mình…
A… trạm anh ấy xuống cũng rất gần nơi cô, rất gần…
Phòng khách, mẹ An Tâm lớn tiếng gọi An Tâm ra ngoài thu dọn bàn ăn. An Tâm đáp một tiếng, cất nhật ký bỏ vào ngăn kéo rồi đi ra.
Bên ngoài lớp học đã xuất hiện rất nhiều nhóm học sinh hối hả ra về, một vài nam sinh nghịch ngợm thỉnh thoảng la hét ngoài cửa sổ. Nhưng chủ nhiệm lớp lại không bị chút ảnh hưởng nào, liếc mắt ngoài cửa sổ nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở, nhìn giống như không sốt ruột tí nào.
Có một số đồng học* ngồi ở trên ghế sốt ruột, không ngừng loay hoay cất đồ vào túi sách, vài người ngồi phía sau nóng vội không chịu nổi trực tiếp lớn tiếng thì thầm: “Ra về ra về, ban khác đã về hết rồi.”
Chủ nhiệm lớp hơi cúi đầu, ánh mắt xuyên qua chiếc kính nhìn về phía mấy người học sinh không an phận mà lên lớp: “Thầy cô còn chưa nói tan học mà thì thầm cái gì?!….. Tan học! Nhớ kỹ buổi sáng thứ Hai chớ tới trễ.”
Trong tích tắc, lớp học thoáng trở nên trống rỗng, chủ nhiệm lớp cũng mang theo sách đi ra khỏi lớp, về phần câu nói sau đó từ tan học không biết có người nào nghe thấy hay không.
An Tâm thong thả thu dọn túi sách, cân nhắc việc có nên mang nhiều đồ về nhà hay không. Sách giáo khoa được bỏ vào lại bị lôi ra lần nữa, lặp đi lăp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là nhét vào trong túi xách..
Những bạn học khác dường như có vẻ rất nhờ nhà, chưa đến nửa tiếng đồng hồ là bóng dáng học sinh trước cửa trường rải rác không còn một ai.
Có lẽ là giờ đã khuya, giao thông công cộng không phải là rất đông đúc, vẫn còn vài chỗ ngồi thưa thớt. An Tâm ngồi ở phía sau vị trí gần cửa sổ trên phương tiện công cộng, ôm túi sách nhìn về phía ngoài cửa sổ, đột nhiên chỗ ngồi bên người có tiếng động, hẳn là bị người khác ngồi vào nhưng cô không để ý đến.
Từ trường học đến nhà nàng, tổng cộng mười một trạm..
Đi ngang qua Trung tâm, An Tâm vẫn nhìn lại rất nhiều lần, gần như nơi đó mỗi ngày đều rất náo nhiệt, khác xa thế giới của cô.
Tuy rằng cô không thích ồn ào nhưng vẫn muốn tiếp cận nó…
Trên phương tiện công cộng thông báo dừng lại trên địa phương của An Tâm sống, quay đầu lại chuẩn bị đeo túi sách, nhưng trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn đến chỗ ngồi bên cạnh và đã quên mất phản ứng, khuôn mặt này đối với nàng mà nói rất quen thuộc..
Tả Tiêu nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế, tiếng hít thở đều đều nói cho nàng biết anh ấy đã ngủ rồi.
Lớp mười hai rất mệt sao?!
An Tâm lẳng lặng nhìn gò má của hắn, lại cúi đầu nhìn chỗ ngồi, thở dài..
Anh ấy đè váy của cô rồi…
Bất đắc dĩ thở dài nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.
Rất kỳ lạ…
Khi qua mất hai trạm Tả Tiêu mới tỉnh lại, cau mày nhìn toà nhà ngoài cửa sổ, từ từ đứng dậy, đi xuống xe buýt.
Sau đó An Tâm cũng cùng theo xuống xe, Tả Tiêu đi ở phía trước, cô ở phía sau, đột nhiên Tả Tiêu dừng bước lại, quay đầu lại hỏi An Tâm sau lưng: “Em ở đây?”
“… A…, phong cảnh thật đẹp, bỏ lỡ mất trạm.” Cô xấu hổ cúi đầu.
“A.”
Biển hiệu phương tiện giao thông trước mặt, An Tâm lục lọi trong ngoài túi sách, ngoại trừ tiền sinh hoạt tuần sau là một trăm đồng ra thì trên người cô không có dư một đồng tiền lẻ nào.
Làm sao bây giờ? Gần đây dường như cũng không có cửa hàng nhỏ nào.
“Ừm, vừa khéo còn dư 2 đồng xu.” Tả Tiêu đưa cho cô một đồng tiền xu.
An Tâm chớp mắt vài cái, vừa khéo dư hai đồng xu nhưng ngồi phương tiện công cộng chỉ cần một đồng xu thôi.
Tả Tiêu sau khi xoay người thì bĩu môi nói: “Ngồi trên xe thoải mái quá lỡ mất trạm.”
An Tâm sửng sốt một chút, nhìn anh ấy “Khanh khách” cười, hoá ra anh ấy cũng lỡ trạm..
Tả Tiêu nhướn mày, cái cằm hơi hất về phía trước: “Không lên xe sao?”
“A… ừm.” Quýnh quá, cô không kịp phản ứng là anh ấy đang nói cái gì.
Mau chóng lên xe, lấy đồng xu mà Tả Tiêu cho cô bỏ vào máy rút vé, lòng có chút không nỡ.
“Anh dừng ở trạm nào?” Cô hỏi hắn..
Thì ra đó là chỗ mà bọn họ hay ngồi, An Tâm ngồi phía dưới ngay gần cửa sổ, Tả Tiêu ngồi ở bên cạnh cô.
“Ba trạm.” Ba trạm..
A…, khoảng cách giữa cô với cậu ấy chỉ có một khoảng…
Trên xe, bọn họ đều nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng khác nhau, An Tâm tới trạm thứ nhất thì xuống xe trước Tả Tiêu, về đến nhà thì không có một ai.
Ba mẹ vẫn còn đi làm chưa về, Diệp Siêu thì có lẽ còn chưa có tan học. Bước vào phòng, ném túi sách lên giường rồi đi vào trong phòng bếp.
Trong tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn rau quả tươi sống và thịt heo, nhìn đồng hồ trên mặt tường treo ở phòng khách đã điểm năm giờ.
Tắm xong, cô tự nấu cơm, thuần thục rửa rau, thái thịt, xào rau..
Năm giờ là ba mẹ An Tâm tan ca, về đến nhà phải năm giờ rưỡi.
“Két” cửa bị đẩy ra, phòng khách truyền đến âm thanh của bố dượng An Tâm: “Tại sao lại là những thức ăn này, không ngán sao.”
An Tâm từ phòng bếp đi ra, nhỏ giọng nói: “Trong tủ lạnh chỉ có những thứ này…”
“Mỗi ngày đều ăn uống như vậy, đi làm ăn, hết giờ làm về đến nhà lại phải ăn.”
“…”
An Tâm đứng ở trước bàn ăn, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trầm mặc…
“Làm sao vậy?” Mẹ An Tâm từ ngoài cửa đi vào, đi theo phía sau là em trai cùng mẹ khác cha với cô.
“Làm sao vậy?! Tự cô hỏi đi.” Bố dượng đùng đùng ném chìa khoá trên bàn ăn, trầm mặt ngồi ở trên ghế sa lon.
Mẹ An Tâm nhìn đồ ăn trên bàn cơm, lại quay đầu nhìn về phía An Tâm: “Ai kêu cô xào cải trắng, đây là để lại cho ngày mai ăn.”
“Trong tủ lạnh không có…”
“Không có thì cô không biết đi mua sao, tiền đi học không phải cho cô rồi hay sao. Còn thừa lại bao nhiêu?”
“… Một trăm”
An Tâm cúi đầu rưng rưng nước mắt, mười ngón không ngừng lẫn vào nhau. Cuối cùng cô vẫn bị bức ra ngoài đi mua đồ ăn, rồi lại bị bắt làm hai món ăn là thịt xào cà chua và trứng tráng, thế nhưng An Tâm lại không đói bụng, tắm rửa qua loa liền trốn vào trong phòng.
Ngày 5 tháng 9 năm 2008.
Hôm nay là thứ sáu, lại phải về nhà..
Ngồi trên xe buýt về nhà, tôi nhìn thấy Tả Tiêu lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi.
Nhìn qua hình như anh ấy rất mệt nên ngủ gục trên xe buýt.
Sau đó, chúng tôi lại cùng bỏ lỡ mất trạm của mình…
A… trạm anh ấy xuống cũng rất gần nơi cô, rất gần…
Phòng khách, mẹ An Tâm lớn tiếng gọi An Tâm ra ngoài thu dọn bàn ăn. An Tâm đáp một tiếng, cất nhật ký bỏ vào ngăn kéo rồi đi ra.
Tác giả :
Dạ Nguyệt Tuyết Ca