Tấm Ảnh Cũ
Chương 7: Kết thúc
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thì lão hòa thượng dẫu sao cũng được xem là một thầy đồng hợp lệ, không hoàn toàn là một tên lừa đảo, có lẽ do lương tâm lên tiếng nên sau khi thì thầm một loạt các câu vô nghĩa thì lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói “A di đà Phật” rồi nhìn Lê Vũ thở dài, “Nhóc, cậu hỏi tôi có quỷ hay không ấy à… Chuyện này thì cái loại nửa đường xuất gia như tôi đây cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nhưng tôi biết, ba thước trên đầu có thần linh… Nên như thế nào thì sẽ là thế ấy, thế sự khó cầu, mà cũng không cưỡng cầu được.”
Giờ phút này, thầy đồng có thêm một phần dáng dấp của tăng nhân. Lê Vũ chỉ nghĩ bản thân hoa mắt, lão thầy đồng hướng ánh mắt thương hại của mình “A di đà Phật” với cậu, cất tiền xong liền phủi mông đi.
Chuyện nhân duyên há có thể nghe theo ý nguyện của ngươi? Dây tơ hồng đứt đoạn thì dù có là tơ tình vạn ngàn, cuối cũng cũng chỉ đổi lấy hai chữ nghiệt duyên.
“Tự lo lấy.” Lão thầy đồng vừa đi vừa chậm rãi nói.
Lê Vũ cúi đầu.
Tự lo lấy.
Từ sau khi trở về từ ngôi miếu, Lê Vũ lại bắt đầu nằm mơ.
Cậu không tài nào nhớ rõ nội dung giấc mộng, nó hỗn loạn không tả. Có lúc cậu mơ thấy mình đi đạp thanh với Triệu Mộ, có lúc lại mơ thấy Triệu Mộ si mê nhìn cậu gảy ra từng khúc ca từng khúc ca, còn có một lần lại mơ thấy đi xem phim — hai người bọn họ chạy đi đâu để xem phim nhỉ? Trong giấc mộng buồn cười mà mộc mạc ấy, Lê Vũ với Triệu Mộ ngồi trên chiếc ghế phủ plastic, trước mặt là một chiếc TV vô cùng lớn — có lẽ cậu nghĩ rằng đây là hình dáng của một rạp chiếu phim.
Thật đáng thương.
Nhưng Lê Vũ lại rất vui, tâm cũng muốn bay lên trời.
Trước mặt bọn họ là một cái khay, trên khay chất đầy đồ ăn vặt Triệu Mộ thích. Triệu Mộ bóc từng cái ăn, đôi lúc anh lại làm nũng, cậu thấy hạnh phúc không chịu được.
Lòng bàn tay Lê Vũ chảy mồ hôi, Triệu Mộ lấy vạt áo cẩn thận lau cho cậu, trên phim chiếu lên những thước phim về câu chuyện của bọn họ, từ đầu cho đến cuối, ròng rã mười một năm trời, lớn nhỏ gì đều không bỏ sót. Mỗi một lần cãi vã, mỗi một lần hôn nhau, và cả những biểu cảm mê luyến không ngừng nữa. Vô số lần Triệu Mộ hoặc khẽ nỉ non hoặc hét lớn “Anh yêu em”, có cái vẫn còn chút ấn tượng, có cái đã không còn dấu vết.
Cuối cùng, Triệu Mộ nằm trên giường bệnh nở nụ cười, hơi thở mong manh.
Lê Vũ khóc không ra tiếng.
“Anh… yêu, yêu em.” Triệu Mộ run run nói ra câu nói sau cùng, “Đừng quên, khụ khụ… Đừng quên anh… A Vũ.”
Triệu Mộ mỉm cười chảy nước mắt, hình ảnh trên màn hình ngắt quãng — đây chính là kết cục.
Triệu Mộ chết rồi.
Ở kết cục ấy Lê Vũ đều sẽ yên lặng rơi nước mắt, còn Triệu Mộ sẽ hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng nói: “Có lẽ xem một lần nữa sẽ có một kết cục khác.”
Có lẽ.
Lừa cậu, dỗ cậu, yêu cậu.
Cậu xem hết lần này đến lần khác, nghĩ làm vậy sẽ có thể thay đổi được kết cục, nào ngờ mỗi một lần đều chỉ là nỗi thất vọng. Lê Vũ nhu nhược muốn chạy trốn khỏi hồi ức như thế, càng là hồi ức ngọt ngào càng như con dao găm sắc bén cứa từng nhát từng nhát vào tim cậu.
“Lần sau kết cục sẽ không như này nữa.” Triệu Mộ vẫn mạnh bạo kéo cậu, “Lần sau, anh bảo đảm.”
Bảo đảm cái gì đây?
Đồ lừa đảo.
Lê Vũ xem, cậu luôn tưởng tượng về một cuộc sống bạc đầu giai lão. Hai người không cần có con — đương nhiên, nếu A Mộ thích thì vẫn sẽ đi nhận nuôi một đứa. Vào lúc tóc đã bạc trắng bọn họ vẫn ôm nhau, hôn nhau, buồn nôn nói ra vô số câu “Anh yêu em” như trước, cuối cùng, nghênh đón bọn họ là một kết thúc trọn vẹn.
Chỉ là ảo tưởng mà thôi, vậy mà ngay cả bộ phim trên TV cũng chẳng thỏa mãn cậu.
Lê Vũ tự giễu, nhưng chờ đến khi xem hết 5 lần, cậu quay người lại, chợt phát hiện đã trôi qua rất nhiều cái mười một năm, cậu với Triệu Mộ cạnh bên đã bước đến tuổi già.
“Đây mới thực sự là kết cục,” Triệu Mộ kéo bàn tay tràn đầy nếp nhăn của cậu, gương mặt không được trẻ trung vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào như cũ, “Anh vẫn luôn chờ đợi giờ phút này… Em xem, hai chúng ta vẫn ở cạnh nhau này, chưa bao giờ chia lìa cả.”
Bọn họ rốt cục cũng bạc đầu giai lão.
Lê Vũ run lẩy bẩy nắm lại tay Triệu Mộ, nhắm hai mắt lại.
Đây mới là kết cục.
Sau đó, Lê Vũ tỉnh lại.
Cậu ngồi một mình trong căn phòng chật chội nhưng vẫn luôn khiến người thấy trống rỗng, lải nhải mãi về “bạch đầu giai lão”, về “kết cục”.
Người trong hình vẫn cười, như chẳng hề có nỗi ưu tư nào, nhìn lâu lại thấy cái nụ cười quen thuộc kia cũng dần biến thành xa lạ.
Giấc mộng đẹp như thế không nhiều, đại đa số thời điểm đều mơ thấy những mảnh ký ức lẻ loi vỡ vụn, hoặc Lê Vũ đứng trước cửa sổ, còn Triệu Mộ nhẹ nhàng gõ cửa.
Một hồi dài, một hồi ngắn, dịu dàng đánh vào tim cậu.
“Anh yêu em.” Triệu Mộ luôn nói vậy.
“Em yêu anh.” Lê Vũ luôn đáp vậy.
Lê Vũ biết, Triệu Mộ muốn đến giết mình.
Lần này Triệu Mộ thay đổi phương thức dịu dàng hơn, từng bước từng bước dịu dàng mài mòn xâm chiến tinh thần cậu, dịu dàng giết chết cậu. Mộng cảnh đếm không hết hứa hẹn đếm không xuể như đang đầu độc cậu, dù có vào lúc tỉnh táo, đôi khi quay đầu lại Lê Vũ cũng có thể nhìn thấy bóng người không kịp né đi. Nó chợt lóe qua.
“Anh ra đi.” Lê Vũ vuốt người trong tấm ảnh, khẽ nói, “A Mộ, cho em được thoải mái.”
Không có anh, em sống không nổi.
Nhưng Triệu Mộ chẳng đáp lại khẩn cầu của cậu.
Anh muốn khắc thật sâu vào lòng Lê Vũ một lần nữa, sâu đến mức trở thành dấu ấn, sâu đến độ không tẩy đi được, cũng không cách nào khép lại, anh muốn Lê Vũ máu thịt bê bết, sau đó sẽ dẫn em ấy đi cùng với mình.
Thật ích kỉ.
Thật nhiều thật nhiều ngày sau.
Vô số lần lăng trì.
Lê Vũ ngây ngốc nằm trên giường, hai mắt cậu vô thần. Cậu nhìn tấm ảnh.
A Mộ à…
Cậu nói không ra tiếng.
Người trong tấm ảnh chầm chậm đi đến chỗ cậu.
Nước mắt chảy ra, nhưng Lê Vũ không thể nói chuyện.
Triệu Mộ càng lúc càng đến gần, mãi đến khi đứng trước mặt Lê Vũ.
“Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.”
Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh.
Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi.
Triệu Mộ đến đón cậu.
Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu.
Lê Vũ nhếch môi.
“Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”
Một cơn gió thổi đến, Lê Vũ nhắm hai mắt lại.
Trong hình, hai người thanh niên mặt đầy hạnh phúc nhìn ra ngoài tấm ảnh, bọn họ tay trong tay, không còn bị chia cách nữa.
END.
Giờ phút này, thầy đồng có thêm một phần dáng dấp của tăng nhân. Lê Vũ chỉ nghĩ bản thân hoa mắt, lão thầy đồng hướng ánh mắt thương hại của mình “A di đà Phật” với cậu, cất tiền xong liền phủi mông đi.
Chuyện nhân duyên há có thể nghe theo ý nguyện của ngươi? Dây tơ hồng đứt đoạn thì dù có là tơ tình vạn ngàn, cuối cũng cũng chỉ đổi lấy hai chữ nghiệt duyên.
“Tự lo lấy.” Lão thầy đồng vừa đi vừa chậm rãi nói.
Lê Vũ cúi đầu.
Tự lo lấy.
Từ sau khi trở về từ ngôi miếu, Lê Vũ lại bắt đầu nằm mơ.
Cậu không tài nào nhớ rõ nội dung giấc mộng, nó hỗn loạn không tả. Có lúc cậu mơ thấy mình đi đạp thanh với Triệu Mộ, có lúc lại mơ thấy Triệu Mộ si mê nhìn cậu gảy ra từng khúc ca từng khúc ca, còn có một lần lại mơ thấy đi xem phim — hai người bọn họ chạy đi đâu để xem phim nhỉ? Trong giấc mộng buồn cười mà mộc mạc ấy, Lê Vũ với Triệu Mộ ngồi trên chiếc ghế phủ plastic, trước mặt là một chiếc TV vô cùng lớn — có lẽ cậu nghĩ rằng đây là hình dáng của một rạp chiếu phim.
Thật đáng thương.
Nhưng Lê Vũ lại rất vui, tâm cũng muốn bay lên trời.
Trước mặt bọn họ là một cái khay, trên khay chất đầy đồ ăn vặt Triệu Mộ thích. Triệu Mộ bóc từng cái ăn, đôi lúc anh lại làm nũng, cậu thấy hạnh phúc không chịu được.
Lòng bàn tay Lê Vũ chảy mồ hôi, Triệu Mộ lấy vạt áo cẩn thận lau cho cậu, trên phim chiếu lên những thước phim về câu chuyện của bọn họ, từ đầu cho đến cuối, ròng rã mười một năm trời, lớn nhỏ gì đều không bỏ sót. Mỗi một lần cãi vã, mỗi một lần hôn nhau, và cả những biểu cảm mê luyến không ngừng nữa. Vô số lần Triệu Mộ hoặc khẽ nỉ non hoặc hét lớn “Anh yêu em”, có cái vẫn còn chút ấn tượng, có cái đã không còn dấu vết.
Cuối cùng, Triệu Mộ nằm trên giường bệnh nở nụ cười, hơi thở mong manh.
Lê Vũ khóc không ra tiếng.
“Anh… yêu, yêu em.” Triệu Mộ run run nói ra câu nói sau cùng, “Đừng quên, khụ khụ… Đừng quên anh… A Vũ.”
Triệu Mộ mỉm cười chảy nước mắt, hình ảnh trên màn hình ngắt quãng — đây chính là kết cục.
Triệu Mộ chết rồi.
Ở kết cục ấy Lê Vũ đều sẽ yên lặng rơi nước mắt, còn Triệu Mộ sẽ hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng nói: “Có lẽ xem một lần nữa sẽ có một kết cục khác.”
Có lẽ.
Lừa cậu, dỗ cậu, yêu cậu.
Cậu xem hết lần này đến lần khác, nghĩ làm vậy sẽ có thể thay đổi được kết cục, nào ngờ mỗi một lần đều chỉ là nỗi thất vọng. Lê Vũ nhu nhược muốn chạy trốn khỏi hồi ức như thế, càng là hồi ức ngọt ngào càng như con dao găm sắc bén cứa từng nhát từng nhát vào tim cậu.
“Lần sau kết cục sẽ không như này nữa.” Triệu Mộ vẫn mạnh bạo kéo cậu, “Lần sau, anh bảo đảm.”
Bảo đảm cái gì đây?
Đồ lừa đảo.
Lê Vũ xem, cậu luôn tưởng tượng về một cuộc sống bạc đầu giai lão. Hai người không cần có con — đương nhiên, nếu A Mộ thích thì vẫn sẽ đi nhận nuôi một đứa. Vào lúc tóc đã bạc trắng bọn họ vẫn ôm nhau, hôn nhau, buồn nôn nói ra vô số câu “Anh yêu em” như trước, cuối cùng, nghênh đón bọn họ là một kết thúc trọn vẹn.
Chỉ là ảo tưởng mà thôi, vậy mà ngay cả bộ phim trên TV cũng chẳng thỏa mãn cậu.
Lê Vũ tự giễu, nhưng chờ đến khi xem hết 5 lần, cậu quay người lại, chợt phát hiện đã trôi qua rất nhiều cái mười một năm, cậu với Triệu Mộ cạnh bên đã bước đến tuổi già.
“Đây mới thực sự là kết cục,” Triệu Mộ kéo bàn tay tràn đầy nếp nhăn của cậu, gương mặt không được trẻ trung vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào như cũ, “Anh vẫn luôn chờ đợi giờ phút này… Em xem, hai chúng ta vẫn ở cạnh nhau này, chưa bao giờ chia lìa cả.”
Bọn họ rốt cục cũng bạc đầu giai lão.
Lê Vũ run lẩy bẩy nắm lại tay Triệu Mộ, nhắm hai mắt lại.
Đây mới là kết cục.
Sau đó, Lê Vũ tỉnh lại.
Cậu ngồi một mình trong căn phòng chật chội nhưng vẫn luôn khiến người thấy trống rỗng, lải nhải mãi về “bạch đầu giai lão”, về “kết cục”.
Người trong hình vẫn cười, như chẳng hề có nỗi ưu tư nào, nhìn lâu lại thấy cái nụ cười quen thuộc kia cũng dần biến thành xa lạ.
Giấc mộng đẹp như thế không nhiều, đại đa số thời điểm đều mơ thấy những mảnh ký ức lẻ loi vỡ vụn, hoặc Lê Vũ đứng trước cửa sổ, còn Triệu Mộ nhẹ nhàng gõ cửa.
Một hồi dài, một hồi ngắn, dịu dàng đánh vào tim cậu.
“Anh yêu em.” Triệu Mộ luôn nói vậy.
“Em yêu anh.” Lê Vũ luôn đáp vậy.
Lê Vũ biết, Triệu Mộ muốn đến giết mình.
Lần này Triệu Mộ thay đổi phương thức dịu dàng hơn, từng bước từng bước dịu dàng mài mòn xâm chiến tinh thần cậu, dịu dàng giết chết cậu. Mộng cảnh đếm không hết hứa hẹn đếm không xuể như đang đầu độc cậu, dù có vào lúc tỉnh táo, đôi khi quay đầu lại Lê Vũ cũng có thể nhìn thấy bóng người không kịp né đi. Nó chợt lóe qua.
“Anh ra đi.” Lê Vũ vuốt người trong tấm ảnh, khẽ nói, “A Mộ, cho em được thoải mái.”
Không có anh, em sống không nổi.
Nhưng Triệu Mộ chẳng đáp lại khẩn cầu của cậu.
Anh muốn khắc thật sâu vào lòng Lê Vũ một lần nữa, sâu đến mức trở thành dấu ấn, sâu đến độ không tẩy đi được, cũng không cách nào khép lại, anh muốn Lê Vũ máu thịt bê bết, sau đó sẽ dẫn em ấy đi cùng với mình.
Thật ích kỉ.
Thật nhiều thật nhiều ngày sau.
Vô số lần lăng trì.
Lê Vũ ngây ngốc nằm trên giường, hai mắt cậu vô thần. Cậu nhìn tấm ảnh.
A Mộ à…
Cậu nói không ra tiếng.
Người trong tấm ảnh chầm chậm đi đến chỗ cậu.
Nước mắt chảy ra, nhưng Lê Vũ không thể nói chuyện.
Triệu Mộ càng lúc càng đến gần, mãi đến khi đứng trước mặt Lê Vũ.
“Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.”
Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh.
Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi.
Triệu Mộ đến đón cậu.
Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu.
Lê Vũ nhếch môi.
“Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”
Một cơn gió thổi đến, Lê Vũ nhắm hai mắt lại.
Trong hình, hai người thanh niên mặt đầy hạnh phúc nhìn ra ngoài tấm ảnh, bọn họ tay trong tay, không còn bị chia cách nữa.
END.
Tác giả :
Nhị Bức Nham Tế Bào