Tái Thế Vi Hồ
Chương 11
Cầu kiến là một nam một nữ, bộ dạng nữ tử thực bình thường, lại có một phần dịu dàng thành thạo, nam tử tuấn tú phi phàm, giống như thần tiên, cặp mắt xếch quang hoa lưu chuyển kia không khỏi làm cho người ta kinh tâm.
Ti Lẫm ôm tiểu hồ ly, thần sắc không tốt nhìn hai người này.
“Tiêu công tử không ở.”
La Trinh cúi cúi thân hành lễ, Lan Quân lại thẳng thắn chỉ ngón tay: “Nga? Thật sự không ở?”
Ti Lẫm lắp bắp kinh hãi, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng một cái, vẫy lui hết tất cả hạ nhân.
“Ha hả, Ti trang chủ không cần phòng bị chúng ta, chúng ta bất quá là đến trả lại Tiêu công tử một món đồ mà thôi.” Lan Quân cười cười, từ trong miệng phun ra một hạt châu tỏa sáng.
Tiêu Đường tránh khỏi ôm ấp của Ti Lẫm, nhảy xuống đất, hạt châu kia tự động vào trong miệng của hắn. Một lát, tiểu hồ ly biến ảo thành thiếu niên.
La Trinh rưng rưng đối với Tiêu Đường làm đại lễ, “Đại ân của Tiêu công tử, bọn ta suốt đời khó quên.”
Lan Quân thình lình vươn tay khinh bạc gương mặt Tiêu Đường một chút, cợt nhả nói: “Tiểu hồ ly, về sau có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, nếu bị người nào đó khi dễ ta sẽ giúp ngươi khi dễ lại.”
Giọng điệu hắn nói thật ngả ngớn, làm cho Tiêu Đường đỏ mặt lên, mắng câu: “Ngươi đóa lan thối này!”
Lan Quân cười ha ha, ôm La Trinh, xoay người liền biến mất.
Âm thanh lạnh như băng của Ti Lẫm truyền đến: “Có thể giải thích một chút được không?”
Tiêu Đường trước *** uy của hắn co rúm lại một chút, lại nghĩ đến chuyện tốt mình đã làm, Từ Tĩnh vương phủ canh phòng nghiêm ngặc thành công cứu Lan Quân ra, liền tự hào không thôi, đắc ý dào dạt địa đem tòan bộ mọi chuyện mặt mày hớn hở nói cho Ti Lẫm nghe.
Ti Lẫm nghe xong, không thể tin trừng mắt Tiêu Đường. Tiểu hồ ly này đạo hạnh thấp kém, làm việc lại to gan lớn mật như lão yêu ngàn năm. Tĩnh vương phủ là nào nào, có thể tùy tiện xông loạn sao?Không cẩn thận một cái liền không biết sẽ xảy ra những thứ gì!
Tiêu Đường nghĩ sau khi Ti Lẫm nghe “Công tích vĩ đại” của mình xong không khen cũng ngợi mình, làm sao biết khuôn mặt tuấn tú của hắn lại trưng ra vẻ sơn vũ nổi lên.
“Về sau không cho phép hồ nháo như vậy!” Ti Lẫm trầm giọng cả giận nói.
Hắn là thật sự sợ tiểu hồ ly này cả gan làm loạn. Ở trên thương trường lớn mật như thế nào đều không sao cả, dù có sai lầm thì Ti Lẫm tự tin còn có thể giúp y đứng vững, nhưng những chuyện quỷ thần này thì lại khác, Ti Lẫm chỉ là một phàm nhân, không có thần thông quảng đại đến mức trên quản thần dưới hàng quỷ!
“Hồ nháo!? Ngươi cảm thấy ta đây là hồ nháo?”
“Chẳng lẽ không đúng! Ngươi chỉ cần nói với ta một tiếng, lấy giao tình của ta cùng với Tĩnh vương, chớ nói là một gốc lan, mười gốc lan cũng không thành vấn đề! Ngươi cũng không biết mình có bao nhiêu cân lượng, cố tình muốn làn anh hùng, còn đủ lá gan đem nội đan cho người khác mượn, ngươi ngại mệnh dài phải không?”
Tiêu Đường tức giận đến đôi mắt đều đỏ, tuy rằng đạo hạnh y là kém một chút, pháp thuật lại không hơn một điểm, nhưng là dựa vào cái gì Ti Lẫm cho là mình kẻ vô tích sự, muốn việc của mình đều phải dựa vào hắn? Y mặc dù làm không được chuyện đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng có thể một mình đảm đương một phía.
Nói thì lại nói không lại Ti Lẫm, Tiêu Đường dậm chân, chạy ra đại sảnh.
Buổi tối lại xảy ra chuyện càng nghiêm trọng hơn —— Tiêu Đường phát hiện tất cả pháp thuật của mình đều không thể dùng. Không cần nghĩ, nhất định là chuyện tốt của Ti Lẫm. Tiêu Đường nổi giận đùng đùng tìm Ti Lẫm đang ở thư phòng đọc sách khởi binh vấn tội.
“Ngươi làm cái gì! Vì cái gì ta không thể dùng pháp thuật!?”
Ti Lẫm thảnh thơi thảnh thơi nâng mắt nhìn y, đối mặt với tiểu hồ ly hổn hển, khí định thần nhàn địa nói: “Ta hỏi Qúy Phương định pháp phù chú, nhưng lúc ngươi ngủ trưa thì hạ lên người của ngươi.”
“Ngươi, ngươi! Mau giải cho ta!” Tiêu Đường tức giận đến cứng họng.
“Không giải. Đỡ phải ngươi lại đi ra ngoài hồ nháo.” Ti Lẫm trong giọng nói không có một chút áy náy.
Một câu, mở màn cho cuộc chiến tranh lạnh lần đầu tiên giữa Ti Lẫm cùng Tiêu Đường từ lúc yêu nhau tới nay.
◇◆◇
Lần chiến tranh lạnh này đến ngày thứ năm vẫn không có chút báo hiệu ấm lại, hai người đều không ai nhường ai, quật cường không chịu cúi đầu trước hướng đối phương.
Tiêu Đường giận Ti Lẫm quá theo chủ nghĩa đại nam nhân, tự tiện chặn pháp thuật của y, lại không nghĩ rằng mình lỗ mãng có thể sẽ mang đến họa sát thân, làm cho Ti Lẫm đau lòng sợ hãi; Ti Lẫm giận Tiêu Đường không biết yêu quý mình, tùy tiện lấy mệnh đi hồ nháo, lại không để mắt đến tín nhiệm mà mình cho Tiêu Đường, đều cùng một vị trí ngang hàng —— Tiêu Đường là người yêu của hắn mà không phải sủng vật hắn nuôi dưỡng.
Trong lúc chiến tranh lạnh, lại biến cố xảy ra không tưởng được.
Trong năm ngày chiến tranh lạnh nói không khó chịu là gạt người, ai ngờ ngừơi mình để ý lại đối với mình lãnh mi mắt lạnh, ai lại muốn nhìn thấy ngừơi mình để lại lại không nhìn không đáp mình?Tính tình Ti Lẫm ngày càng táo bạo rõ, tinh thần Tiêu Đường cũng ngày càng sa sút rõ.
“Ai…” Tiêu Đường thở dài, không có ôm ấp ấm áp của người nọ, buổi tối đắp bao nhiêu cái chăn cũng thấy lạnh.
“Tiêu thiếu gia ở chỗ này không vui à?” Một giọng nói nghịch ngợm truyền tới.
Tiêu Đường cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy được nguời bất khả tư nghị*.
_bất khả tư nghị: không thể tin được.
Hai nam tử. Chính xác mà nói, là một thiếu niên cùng một người nam nhân.
Thiếu niên tuấn tú đẹp trai, nam nhân trầm ổn tuấn lãng. Chính là bất khả tư nghị không phải chỗ này, mà là hai người kia, mặc quần áo hiện đại cho thế kỷ hai mươi mốt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, hai cái nút áo trên cùng không cài, lộ ra một mảnh da thịt màu mật ong khỏe mạnh, tương xứng với quần bò màu lam, có vẻ không kềm chế được sức sống thanh xuân tràn ngập. Nam nhân ăn mặc nghiêm túc hơn, tây trang màu đen, kiểu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, xứng với kính mắt màu vàng, bộ dáng tiêu chuẩn của tinh anh xã hội.
“Các ngươi…” Tiêu Đường hồi lâu chưa từng gặp qua trang phục mình từng quen thuộc như vậy, kinh ngạc đến nói không ra lời.
Thiếu niên cười hắc hắc, tự giới thiệu nói: “Tiêu Đường, nhĩ hảo. Ta gọi là Tả Qùy, vị này chính là Tả Kinh, như ngươi đã thấy, chúng ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cũng chính là thế giới vốn vĩ của ngươi.”
Hắn giảo hoạt cười, “Ngươi cũng có thể gọi chúng ta là hắc bạch vô thường.”
“Hắc bạch vô thường?” Trong lòng Tiêu Đường lạc đăng một tiếng.
Hắc bạch vô thường, Câu Hồn sứ giả.
Tả Kinh Tả Qùy tiến lên, một tả một hữu kiềm bả vai Tiêu Đường, Tiêu Đường liền bị bọn họ kéo ra khỏi ghế dựa. Nhìn lại, thân thể của mình còn ngồi ở ghế trên, ánh mắt lại nhắm lại.
“Vì cái gì… Ta phải chết sao?” Tiêu Đường áp chế sợ hãi, trong lòng lan tràn bi thương nhè nhẹ —— không bao giờ … có thể nhìn thấy Ti Lẫm nữa sao?
“Thực xin lỗi.” Tả Qùy giải thích: “Linh hồn của ngươi xảy ra sai lầm, xông lộn vào khe thời không, đi tới thời đại này. Một cái hai cái linh hồn sai lầm kỳ thật không có gì, nhưng ngươi không nên cải biến định sổ sinh tử nơi này. Âm ty của nơi này kêu chúng ta đem ngươi mang về đầu thai.”
“Sửa lại sinh tử định sổ… Lan Quân?” Tiêu Đường trăm triệu không thể tưởng được hảo tâm nhất thời của mình lại đúng như Ti Lẫm nói mang đến họa sát thân như vậy.
Tả Kinh gật đầu: “Lan Quân vốn nên tuyệt mệnh ở Tĩnh vương phủ, lại bị ngươi cứu ra, âm ty bên này tìm không thấy người, truy tra được ngươi, liền kêu chúng ta đến đem ngươi mang về.”
“Thả ta được không…” Bộ dáng Tả Qùy rất dễ nói chuyện, Tiêu Đường không khỏi hoài một tia hy vọng.
Tả Qùy lắc đầu, “Thực xin lỗi. Bất quá có hai phương pháp có thể làm cho ngươi tiếp tục ở tại chỗ này.”
“Quỳ!” Tả Kinh gầm lên ngăn cản.
Tiêu Đường nhanh chóng bắt lấy tay Tả Qùy, thẳng tắp nhìn hắn, chỉ cần có một tia hy vọng y sẽ không dễ dàng buông tha —— nơi này có người mà y muốn ở cùng cả đời.
“Chỉ cần có thể lưu lại, ta cái gì đều làm!”
“Ngươi làm vô ích, chuyện thời đại này phải từ người thời đại này đến quyết định.” Tả Kinh lạnh lùng nói.
Tiêu Đường ngơ ngẩn.
Tả Qùy cười rộ lên: “Tiêu Đường, chuyện trên sổ sinh tử đều không phải là tuyệt đối, mà là có thể thay đổi. Nhưng phải từ người nơi này thay đổi, mà không phải người đến từ thời đại khác. Bên này sở dĩ kêu chúng ta đi bắt người, là bởi vì ngươi không phải người ở nơi này, nếu ngươi thành người nơi này, vậy không thành vấn đề.”
“Thành người nơi này cũng không phải rất khó, có hai cái phương pháp. Thứ nhất, ngừơi yêu ngươi nhất cùng ngừơi ngươi yêu nhất đem một nửa tuổi thọ của mình san sẻ cho ngươi.”
Tiêu Đường lắc đầu, phương pháp này không được, y tình nguyện chết đi cũng không muốn Ti Lẫm giảm thọ.
“Phương pháp thứ hai, làm cho lịch sử quay trở lại lúc ngươi chưa đến với thế giời này, làm cho mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa, nếu ở trong lịch sử không có người, còn có một người có thể nhớ tới ngươi, kêu tên của ngươi, như vậy ngươi win.”
“… Xác xuất thành công của phương pháp thứ hai là bao nhiêu?” Tiêu Đường khô khốc hỏi.
“Chưa từng có người nào thành công qua.” Tả Qùy cười rộ lên, hắn nói:
“Ti Lẫm sẽ không mua con bạch hồ nho nhỏ kia, hôm đó hắn sẽ gặp phải nữ tử định mệnh của hắn, Cẩm Tú Trang vẫn phải dưới trướng Chức Cẩm trang như cũ, Phó đường chủ của Đông đường chính là ca ca nữ tử kia. Ngươi chưa từng xuất hiện trong đời của Ti Lẫm, cũng không từng có Tử y, Lục y của hiện tại, thậm chí trong cuộc đời Qúy Phương, Lan Quân sẽ chết ở Tĩnh vương phủ, La Trinh sẽ vì cái chết của Lan Quân mà xuống tóc làm ni cô phí hòai tuổi xuân. Đây là lịch sử hoàn toàn mới, không có tiểu hồ ly cũng không có Tiêu Đường.”
Tiêu Đường thất thần mà ngã xuống đất, so với mình chết, y càng không muốn Ti Lẫm chưa từng gặp gỡ yn, càng không từng yêu y.
“Hảo hảo lo lắng nga.” Tả Qùy thân thủ đẩy Tiêu Đường, Tiêu Đường cảm giác được một cỗ hấp lực đem mình kéo lại phía sau, sau đó liền không có tri giác.
Lúc mở to mắt ra phát hiên mình vẫn ghé vào trên bàn học nghỉ ngơi như cũ.
Gịong của Bạch vô thường Tả Qùy từ từ trong hư không truyền đến: “Cho ngươi thời gian nửa ngày chuẩn bị, sáng mai chúng ta sẽ lại đến.”
◇◆◇
Ti Lẫm trở lại phòng ngủ của mình, mở cửa, bên trong trống rỗng, không có thân ảnh tiểu hồ ly quen thuộc, định rồi định cước bộ, mới bước vào.
Chiến tranh lạnh đã năm ngày, mình làm sao không khó chịu. Không có thân thể phù hợp ôm vào trong ngực, giống thiếu một bên tim. Khi Ti Lẫm bình tĩnh lại liền nghĩ đến việc mình hạ ĐịnhPháp chú lên Tiêu Đường có quá không ổn không, nhưng mỗi khi nhớ tới việc vật nhỏ kia làm, hắn liền kinh hồn táng đảm.
Ti Lẫm từ nhỏ đến lớn đều bình tĩnh tự nhiên, trải qua bao nhiêu sóng gío đều như vậy, Liễu Thiên Trang cũng là một tay mình tạo nên. Dù trong những năm tháng dốc sức làm việc kia, mình cũng không có hưởng qua loại sợ hãi mất đi này.
Chỉ có Tiêu Đường là bất đồng, Ti Lẫm không thể dễ dàng chấp nhận mỗi khi nghĩ đến tình cảnh người kia sẽ rời khỏi mình. Thật giống như toàn bộ thế giới của mình đều ở trong lòng bàn tay của y, y ly khai, thế giới của mình cũng liền sụp đổ trong nháy mắt.
Tất cả những gì của mình đều gắn liền với người y a, vì cái gì y một chút cũng không hiểu, không yêu quý mình thêm một ít, lúc nào cũng muốn xông hiểm cảnh?
Ti Lẫm đứng ở cạnh cửa ngơ ngẩn nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên, từ phía sau vươn một đôi tay, gắt gao ôm lấy hắn.
Ngừơi ngày nhớ đêm mong ở sau người thấp giọng thở dài: “Ti Lẫm… Chúng ta hòa nha.”
Ti Lẫm bỗng xoay người ôm thật chặc thân thể ấm áp, không có ý tứ buông tay.
Tiêu Đường ở trong lòng quần áo trắng hơn tuyết, giống như lần đầu tiên mình nhìn thấy y, tinh khiết ngốc nghếch như một tờ giấy trắng mà lại có sự hấp dẫn trí mạng.
“Đường Đường…” Ti Lẫm hô nhỏ một tiếng.
Nhẫn nại nhiều ngày này của hai người vào giờ khắc này nháy mắt hóa thành tình cảm mãnh liệt, Tiêu Đường ở trong bi thương cùng đau đơn gắt gao ôm Ti Lẫm, chủ động ngẩng đầu tác cầu đôi môi hắn.
Nụ hôn nhận lỗi của Tiêu Đường giống liệt hỏa châm lên dục vọng Ti Lẫm, hắn đảo khách thành chủ đem lưỡi thân nhập miệng Tiêu Đường cùng hắn triền miên, Tiêu Đường bị hắn hôn đến nhũn người. Chờ môi hai người thoáng tách ra, Tiêu Đường chỉ có thể nằm ở trước ngực Ti Lẫm, ánh mắt mê ly mà thở phì phò.
Chính là tình cảm càng mãnh liệt, trong lòng bi ai liền càng bén nhọn. Hai tay Tiêu Đường từ đầu đến cuối đều gắt gao hoàn ở trên lưng Ti Lẫm chưa từng buông lỏng lực đạo.
“Ôm ta đi, Ti Lẫm…” Tiêu Đường run rẩy nói.
Trả lời Tiêu Đường, là nụ hôn càng cuồng liệt Ti Lẫm.
Cùng Tiêu Đường giống nhau, dục vọng tới hung mãnh mà kịch liệt, Ti Lẫm ôm lấy Tiêu Đường không chịu buông mình ra, đặt ở trên giường liền đè ép lên. Đánh mất ôn nhu cùng kiên nhẫn của ngày xưa, giống như bị cuốn hút bởi sự tuyệt vọng trong kích tình của Tiêu Đường, động tác của Ti Lẫm cuồng dã mà thô lỗ, hắn hôn lên đôi mắt đã nhắm chặt đang không ngừng chảy xuống những giọt lệ của Tiêu Đường, ngôn ngữ lại ôn nhu như nước.
“Đừng khóc, Đường Đường. Ta yêu ngươi… Đường đường… Tin tưởng ta.”
“Ta cũng vậy… Ta yêu ngươi…” Tiêu Đường một lần lại một lần lặp lại những lời này, có lẽ qua đêm nay, không còn có cơ hội hướng người mình yêu thổ lộ yêu ngữ. Y hoàn toàn nhận lấy sự xâm nhập của Ti Lẫm, mười ngón gắt gao cấu lên đôi vai rắn chắc của đối phương, ngửa đầu cuồng loạn hôn gương mặt đầy hãn* cùng môi của Ti Lẫm.
_hãn: mồ hôi
Ti Lẫm mỗi một lần va chạm đều tới chỗ sâu nhất, giống như muốn thân thể này in lại xúc cảm từ thân thể của mình, không những cảm giác, còn có trong lòng. Hắn một lần khắp cả thấp lẩm bẩm biệt danh “vợ”, đó là hai chữ tối êm tai, gọi lên tâm thần liền thỏa mãn, dừơng như tất cả mọi chuyện đều sẽ hòan mỹ.
Hai thân hình triền miên ở trên giường, cả căn phòng đều là xuân sắc hoa đào ngữ.
Gỉa sử nếu không phải yêu tới tình thâm như mệnh, làm sao có dục vọng điên cuồng đến như thế, tại sao cá nước thân mật khắn khít như thế.
Thiên mệnh thiên mệnh, có lẽ Tiêu Đường ta tới đây là thiên mệnh, có lẽ gặp gỡ Ti Lẫm cũng thiên mệnh, nhưng yêu thượng người này, cùng hắn trêu đùa giỡn nháo, cùng hắn mười ngón giao triền, lại há là chuyện mệnh sổ có thể khống chế.
Thẳng đến sau nửa đêm, hai người mới vừa rồi ngừng lại nghỉ. Ti Lẫm nhẹ nhàng phất từng sợi từng sợi tóc đen dán tại trên trán Tiêu Đường bị mồ hôi dính, một tay kia gắt gao ôm y, ôn nhu nói: “Nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Đường nhìn chăm chú hắn, một lần nữa dùng ánh mắt miêu tả hình dáng Ti Lẫm. Lệ trong mắt y chợt dâng trào rồi trợt xuống thấm vào trong đám tóc mai, Ti Lẫm giật mình, hôn tới những giọt lệ của y: “Sao tự dâng lại khóc.”
Tiêu Đường lắc đầu, “Ta cho ngươi nói chuyện xưa.”
Y vùi đầu ở trong lòng Ti Lẫm, chậm rãi giảng câu chuyện tình yêu đã để lại cho y ấn tượng sâu đậm trong tuổi thơ của y, nó cũng là một câu chuyện thật thê mỹ cảm động——《Công Chúa Người Cá》.
Ti Lẫm im lặng nghe thanh âm nhu hòa của Tiêu Đường từ trọng lòng ngực của mình bay ra, thần sắc có chút ảm đạm, bàn tay to vỗ về cái lưng trần ẩm ướt của Tiêu Đường.
“Ti Lẫm, ta yêu ngươi. Cho nên ta cũng tình nguyện chết đi biến thành bọt biển cũng không nguyện thương tổn tới người mình yêu một chút nào.” Tiêu Đường nói.
Cho nên ta tình nguyện lẳng lặng rời đi cũng không muốn dương thọ của ngươi. Đối với ngươi cũng thực ích kỷ, không muốn cho ngươi quên ta, có một cuộc sống mới mà chưa từng có ta.
“Nhưng ta không phải vương tử kia.” Ti Lẫm trầm mặc một lát nói: “Ta sẽ không nhận nhầm “vợ” của mình, ta càng sẽ không quên ta người ta yêu kà ai.”
“Ti Lẫm?” Tiêu Đường giật mình mà ngẩng đầu.
“Đường Đường, ta yêu ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, vô luận phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta.” Trong mắt Ti Lẫm là tình yêu kiên định, Tiêu Đường cơ hồ thấy được ý nghĩa của vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, thiên trường địa cửu.
Trong lòng đã có đáp án, Tiêu Đường nhắm mắt lại an tâm mà ngủ.
◇◆◇
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Đường tỉnh lại, Tả Qùy Tả Kinh đã đứng ở bên giường.
“Suy nghĩ như thế nào?” Tả Qùy hỏi.
“Ta muốn thử phương pháp thứ hai.” Tiêu Đường cúi đầu nhìn Ti Lẫm vẫn đang ngủ say, kiên định địa nói.
“Nga? Không sợ hắn nhớ không nổi ngươi?”
Lúc này đây, Tiêu Đường không còn có do dự, y cúi người hôn hôn môi Ti Lẫm, cười rộ lên: “Không, ta tin tưởng hắn.”
Ti Lẫm ôm tiểu hồ ly, thần sắc không tốt nhìn hai người này.
“Tiêu công tử không ở.”
La Trinh cúi cúi thân hành lễ, Lan Quân lại thẳng thắn chỉ ngón tay: “Nga? Thật sự không ở?”
Ti Lẫm lắp bắp kinh hãi, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng một cái, vẫy lui hết tất cả hạ nhân.
“Ha hả, Ti trang chủ không cần phòng bị chúng ta, chúng ta bất quá là đến trả lại Tiêu công tử một món đồ mà thôi.” Lan Quân cười cười, từ trong miệng phun ra một hạt châu tỏa sáng.
Tiêu Đường tránh khỏi ôm ấp của Ti Lẫm, nhảy xuống đất, hạt châu kia tự động vào trong miệng của hắn. Một lát, tiểu hồ ly biến ảo thành thiếu niên.
La Trinh rưng rưng đối với Tiêu Đường làm đại lễ, “Đại ân của Tiêu công tử, bọn ta suốt đời khó quên.”
Lan Quân thình lình vươn tay khinh bạc gương mặt Tiêu Đường một chút, cợt nhả nói: “Tiểu hồ ly, về sau có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, nếu bị người nào đó khi dễ ta sẽ giúp ngươi khi dễ lại.”
Giọng điệu hắn nói thật ngả ngớn, làm cho Tiêu Đường đỏ mặt lên, mắng câu: “Ngươi đóa lan thối này!”
Lan Quân cười ha ha, ôm La Trinh, xoay người liền biến mất.
Âm thanh lạnh như băng của Ti Lẫm truyền đến: “Có thể giải thích một chút được không?”
Tiêu Đường trước *** uy của hắn co rúm lại một chút, lại nghĩ đến chuyện tốt mình đã làm, Từ Tĩnh vương phủ canh phòng nghiêm ngặc thành công cứu Lan Quân ra, liền tự hào không thôi, đắc ý dào dạt địa đem tòan bộ mọi chuyện mặt mày hớn hở nói cho Ti Lẫm nghe.
Ti Lẫm nghe xong, không thể tin trừng mắt Tiêu Đường. Tiểu hồ ly này đạo hạnh thấp kém, làm việc lại to gan lớn mật như lão yêu ngàn năm. Tĩnh vương phủ là nào nào, có thể tùy tiện xông loạn sao?Không cẩn thận một cái liền không biết sẽ xảy ra những thứ gì!
Tiêu Đường nghĩ sau khi Ti Lẫm nghe “Công tích vĩ đại” của mình xong không khen cũng ngợi mình, làm sao biết khuôn mặt tuấn tú của hắn lại trưng ra vẻ sơn vũ nổi lên.
“Về sau không cho phép hồ nháo như vậy!” Ti Lẫm trầm giọng cả giận nói.
Hắn là thật sự sợ tiểu hồ ly này cả gan làm loạn. Ở trên thương trường lớn mật như thế nào đều không sao cả, dù có sai lầm thì Ti Lẫm tự tin còn có thể giúp y đứng vững, nhưng những chuyện quỷ thần này thì lại khác, Ti Lẫm chỉ là một phàm nhân, không có thần thông quảng đại đến mức trên quản thần dưới hàng quỷ!
“Hồ nháo!? Ngươi cảm thấy ta đây là hồ nháo?”
“Chẳng lẽ không đúng! Ngươi chỉ cần nói với ta một tiếng, lấy giao tình của ta cùng với Tĩnh vương, chớ nói là một gốc lan, mười gốc lan cũng không thành vấn đề! Ngươi cũng không biết mình có bao nhiêu cân lượng, cố tình muốn làn anh hùng, còn đủ lá gan đem nội đan cho người khác mượn, ngươi ngại mệnh dài phải không?”
Tiêu Đường tức giận đến đôi mắt đều đỏ, tuy rằng đạo hạnh y là kém một chút, pháp thuật lại không hơn một điểm, nhưng là dựa vào cái gì Ti Lẫm cho là mình kẻ vô tích sự, muốn việc của mình đều phải dựa vào hắn? Y mặc dù làm không được chuyện đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng có thể một mình đảm đương một phía.
Nói thì lại nói không lại Ti Lẫm, Tiêu Đường dậm chân, chạy ra đại sảnh.
Buổi tối lại xảy ra chuyện càng nghiêm trọng hơn —— Tiêu Đường phát hiện tất cả pháp thuật của mình đều không thể dùng. Không cần nghĩ, nhất định là chuyện tốt của Ti Lẫm. Tiêu Đường nổi giận đùng đùng tìm Ti Lẫm đang ở thư phòng đọc sách khởi binh vấn tội.
“Ngươi làm cái gì! Vì cái gì ta không thể dùng pháp thuật!?”
Ti Lẫm thảnh thơi thảnh thơi nâng mắt nhìn y, đối mặt với tiểu hồ ly hổn hển, khí định thần nhàn địa nói: “Ta hỏi Qúy Phương định pháp phù chú, nhưng lúc ngươi ngủ trưa thì hạ lên người của ngươi.”
“Ngươi, ngươi! Mau giải cho ta!” Tiêu Đường tức giận đến cứng họng.
“Không giải. Đỡ phải ngươi lại đi ra ngoài hồ nháo.” Ti Lẫm trong giọng nói không có một chút áy náy.
Một câu, mở màn cho cuộc chiến tranh lạnh lần đầu tiên giữa Ti Lẫm cùng Tiêu Đường từ lúc yêu nhau tới nay.
◇◆◇
Lần chiến tranh lạnh này đến ngày thứ năm vẫn không có chút báo hiệu ấm lại, hai người đều không ai nhường ai, quật cường không chịu cúi đầu trước hướng đối phương.
Tiêu Đường giận Ti Lẫm quá theo chủ nghĩa đại nam nhân, tự tiện chặn pháp thuật của y, lại không nghĩ rằng mình lỗ mãng có thể sẽ mang đến họa sát thân, làm cho Ti Lẫm đau lòng sợ hãi; Ti Lẫm giận Tiêu Đường không biết yêu quý mình, tùy tiện lấy mệnh đi hồ nháo, lại không để mắt đến tín nhiệm mà mình cho Tiêu Đường, đều cùng một vị trí ngang hàng —— Tiêu Đường là người yêu của hắn mà không phải sủng vật hắn nuôi dưỡng.
Trong lúc chiến tranh lạnh, lại biến cố xảy ra không tưởng được.
Trong năm ngày chiến tranh lạnh nói không khó chịu là gạt người, ai ngờ ngừơi mình để ý lại đối với mình lãnh mi mắt lạnh, ai lại muốn nhìn thấy ngừơi mình để lại lại không nhìn không đáp mình?Tính tình Ti Lẫm ngày càng táo bạo rõ, tinh thần Tiêu Đường cũng ngày càng sa sút rõ.
“Ai…” Tiêu Đường thở dài, không có ôm ấp ấm áp của người nọ, buổi tối đắp bao nhiêu cái chăn cũng thấy lạnh.
“Tiêu thiếu gia ở chỗ này không vui à?” Một giọng nói nghịch ngợm truyền tới.
Tiêu Đường cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy được nguời bất khả tư nghị*.
_bất khả tư nghị: không thể tin được.
Hai nam tử. Chính xác mà nói, là một thiếu niên cùng một người nam nhân.
Thiếu niên tuấn tú đẹp trai, nam nhân trầm ổn tuấn lãng. Chính là bất khả tư nghị không phải chỗ này, mà là hai người kia, mặc quần áo hiện đại cho thế kỷ hai mươi mốt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, hai cái nút áo trên cùng không cài, lộ ra một mảnh da thịt màu mật ong khỏe mạnh, tương xứng với quần bò màu lam, có vẻ không kềm chế được sức sống thanh xuân tràn ngập. Nam nhân ăn mặc nghiêm túc hơn, tây trang màu đen, kiểu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, xứng với kính mắt màu vàng, bộ dáng tiêu chuẩn của tinh anh xã hội.
“Các ngươi…” Tiêu Đường hồi lâu chưa từng gặp qua trang phục mình từng quen thuộc như vậy, kinh ngạc đến nói không ra lời.
Thiếu niên cười hắc hắc, tự giới thiệu nói: “Tiêu Đường, nhĩ hảo. Ta gọi là Tả Qùy, vị này chính là Tả Kinh, như ngươi đã thấy, chúng ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cũng chính là thế giới vốn vĩ của ngươi.”
Hắn giảo hoạt cười, “Ngươi cũng có thể gọi chúng ta là hắc bạch vô thường.”
“Hắc bạch vô thường?” Trong lòng Tiêu Đường lạc đăng một tiếng.
Hắc bạch vô thường, Câu Hồn sứ giả.
Tả Kinh Tả Qùy tiến lên, một tả một hữu kiềm bả vai Tiêu Đường, Tiêu Đường liền bị bọn họ kéo ra khỏi ghế dựa. Nhìn lại, thân thể của mình còn ngồi ở ghế trên, ánh mắt lại nhắm lại.
“Vì cái gì… Ta phải chết sao?” Tiêu Đường áp chế sợ hãi, trong lòng lan tràn bi thương nhè nhẹ —— không bao giờ … có thể nhìn thấy Ti Lẫm nữa sao?
“Thực xin lỗi.” Tả Qùy giải thích: “Linh hồn của ngươi xảy ra sai lầm, xông lộn vào khe thời không, đi tới thời đại này. Một cái hai cái linh hồn sai lầm kỳ thật không có gì, nhưng ngươi không nên cải biến định sổ sinh tử nơi này. Âm ty của nơi này kêu chúng ta đem ngươi mang về đầu thai.”
“Sửa lại sinh tử định sổ… Lan Quân?” Tiêu Đường trăm triệu không thể tưởng được hảo tâm nhất thời của mình lại đúng như Ti Lẫm nói mang đến họa sát thân như vậy.
Tả Kinh gật đầu: “Lan Quân vốn nên tuyệt mệnh ở Tĩnh vương phủ, lại bị ngươi cứu ra, âm ty bên này tìm không thấy người, truy tra được ngươi, liền kêu chúng ta đến đem ngươi mang về.”
“Thả ta được không…” Bộ dáng Tả Qùy rất dễ nói chuyện, Tiêu Đường không khỏi hoài một tia hy vọng.
Tả Qùy lắc đầu, “Thực xin lỗi. Bất quá có hai phương pháp có thể làm cho ngươi tiếp tục ở tại chỗ này.”
“Quỳ!” Tả Kinh gầm lên ngăn cản.
Tiêu Đường nhanh chóng bắt lấy tay Tả Qùy, thẳng tắp nhìn hắn, chỉ cần có một tia hy vọng y sẽ không dễ dàng buông tha —— nơi này có người mà y muốn ở cùng cả đời.
“Chỉ cần có thể lưu lại, ta cái gì đều làm!”
“Ngươi làm vô ích, chuyện thời đại này phải từ người thời đại này đến quyết định.” Tả Kinh lạnh lùng nói.
Tiêu Đường ngơ ngẩn.
Tả Qùy cười rộ lên: “Tiêu Đường, chuyện trên sổ sinh tử đều không phải là tuyệt đối, mà là có thể thay đổi. Nhưng phải từ người nơi này thay đổi, mà không phải người đến từ thời đại khác. Bên này sở dĩ kêu chúng ta đi bắt người, là bởi vì ngươi không phải người ở nơi này, nếu ngươi thành người nơi này, vậy không thành vấn đề.”
“Thành người nơi này cũng không phải rất khó, có hai cái phương pháp. Thứ nhất, ngừơi yêu ngươi nhất cùng ngừơi ngươi yêu nhất đem một nửa tuổi thọ của mình san sẻ cho ngươi.”
Tiêu Đường lắc đầu, phương pháp này không được, y tình nguyện chết đi cũng không muốn Ti Lẫm giảm thọ.
“Phương pháp thứ hai, làm cho lịch sử quay trở lại lúc ngươi chưa đến với thế giời này, làm cho mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa, nếu ở trong lịch sử không có người, còn có một người có thể nhớ tới ngươi, kêu tên của ngươi, như vậy ngươi win.”
“… Xác xuất thành công của phương pháp thứ hai là bao nhiêu?” Tiêu Đường khô khốc hỏi.
“Chưa từng có người nào thành công qua.” Tả Qùy cười rộ lên, hắn nói:
“Ti Lẫm sẽ không mua con bạch hồ nho nhỏ kia, hôm đó hắn sẽ gặp phải nữ tử định mệnh của hắn, Cẩm Tú Trang vẫn phải dưới trướng Chức Cẩm trang như cũ, Phó đường chủ của Đông đường chính là ca ca nữ tử kia. Ngươi chưa từng xuất hiện trong đời của Ti Lẫm, cũng không từng có Tử y, Lục y của hiện tại, thậm chí trong cuộc đời Qúy Phương, Lan Quân sẽ chết ở Tĩnh vương phủ, La Trinh sẽ vì cái chết của Lan Quân mà xuống tóc làm ni cô phí hòai tuổi xuân. Đây là lịch sử hoàn toàn mới, không có tiểu hồ ly cũng không có Tiêu Đường.”
Tiêu Đường thất thần mà ngã xuống đất, so với mình chết, y càng không muốn Ti Lẫm chưa từng gặp gỡ yn, càng không từng yêu y.
“Hảo hảo lo lắng nga.” Tả Qùy thân thủ đẩy Tiêu Đường, Tiêu Đường cảm giác được một cỗ hấp lực đem mình kéo lại phía sau, sau đó liền không có tri giác.
Lúc mở to mắt ra phát hiên mình vẫn ghé vào trên bàn học nghỉ ngơi như cũ.
Gịong của Bạch vô thường Tả Qùy từ từ trong hư không truyền đến: “Cho ngươi thời gian nửa ngày chuẩn bị, sáng mai chúng ta sẽ lại đến.”
◇◆◇
Ti Lẫm trở lại phòng ngủ của mình, mở cửa, bên trong trống rỗng, không có thân ảnh tiểu hồ ly quen thuộc, định rồi định cước bộ, mới bước vào.
Chiến tranh lạnh đã năm ngày, mình làm sao không khó chịu. Không có thân thể phù hợp ôm vào trong ngực, giống thiếu một bên tim. Khi Ti Lẫm bình tĩnh lại liền nghĩ đến việc mình hạ ĐịnhPháp chú lên Tiêu Đường có quá không ổn không, nhưng mỗi khi nhớ tới việc vật nhỏ kia làm, hắn liền kinh hồn táng đảm.
Ti Lẫm từ nhỏ đến lớn đều bình tĩnh tự nhiên, trải qua bao nhiêu sóng gío đều như vậy, Liễu Thiên Trang cũng là một tay mình tạo nên. Dù trong những năm tháng dốc sức làm việc kia, mình cũng không có hưởng qua loại sợ hãi mất đi này.
Chỉ có Tiêu Đường là bất đồng, Ti Lẫm không thể dễ dàng chấp nhận mỗi khi nghĩ đến tình cảnh người kia sẽ rời khỏi mình. Thật giống như toàn bộ thế giới của mình đều ở trong lòng bàn tay của y, y ly khai, thế giới của mình cũng liền sụp đổ trong nháy mắt.
Tất cả những gì của mình đều gắn liền với người y a, vì cái gì y một chút cũng không hiểu, không yêu quý mình thêm một ít, lúc nào cũng muốn xông hiểm cảnh?
Ti Lẫm đứng ở cạnh cửa ngơ ngẩn nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên, từ phía sau vươn một đôi tay, gắt gao ôm lấy hắn.
Ngừơi ngày nhớ đêm mong ở sau người thấp giọng thở dài: “Ti Lẫm… Chúng ta hòa nha.”
Ti Lẫm bỗng xoay người ôm thật chặc thân thể ấm áp, không có ý tứ buông tay.
Tiêu Đường ở trong lòng quần áo trắng hơn tuyết, giống như lần đầu tiên mình nhìn thấy y, tinh khiết ngốc nghếch như một tờ giấy trắng mà lại có sự hấp dẫn trí mạng.
“Đường Đường…” Ti Lẫm hô nhỏ một tiếng.
Nhẫn nại nhiều ngày này của hai người vào giờ khắc này nháy mắt hóa thành tình cảm mãnh liệt, Tiêu Đường ở trong bi thương cùng đau đơn gắt gao ôm Ti Lẫm, chủ động ngẩng đầu tác cầu đôi môi hắn.
Nụ hôn nhận lỗi của Tiêu Đường giống liệt hỏa châm lên dục vọng Ti Lẫm, hắn đảo khách thành chủ đem lưỡi thân nhập miệng Tiêu Đường cùng hắn triền miên, Tiêu Đường bị hắn hôn đến nhũn người. Chờ môi hai người thoáng tách ra, Tiêu Đường chỉ có thể nằm ở trước ngực Ti Lẫm, ánh mắt mê ly mà thở phì phò.
Chính là tình cảm càng mãnh liệt, trong lòng bi ai liền càng bén nhọn. Hai tay Tiêu Đường từ đầu đến cuối đều gắt gao hoàn ở trên lưng Ti Lẫm chưa từng buông lỏng lực đạo.
“Ôm ta đi, Ti Lẫm…” Tiêu Đường run rẩy nói.
Trả lời Tiêu Đường, là nụ hôn càng cuồng liệt Ti Lẫm.
Cùng Tiêu Đường giống nhau, dục vọng tới hung mãnh mà kịch liệt, Ti Lẫm ôm lấy Tiêu Đường không chịu buông mình ra, đặt ở trên giường liền đè ép lên. Đánh mất ôn nhu cùng kiên nhẫn của ngày xưa, giống như bị cuốn hút bởi sự tuyệt vọng trong kích tình của Tiêu Đường, động tác của Ti Lẫm cuồng dã mà thô lỗ, hắn hôn lên đôi mắt đã nhắm chặt đang không ngừng chảy xuống những giọt lệ của Tiêu Đường, ngôn ngữ lại ôn nhu như nước.
“Đừng khóc, Đường Đường. Ta yêu ngươi… Đường đường… Tin tưởng ta.”
“Ta cũng vậy… Ta yêu ngươi…” Tiêu Đường một lần lại một lần lặp lại những lời này, có lẽ qua đêm nay, không còn có cơ hội hướng người mình yêu thổ lộ yêu ngữ. Y hoàn toàn nhận lấy sự xâm nhập của Ti Lẫm, mười ngón gắt gao cấu lên đôi vai rắn chắc của đối phương, ngửa đầu cuồng loạn hôn gương mặt đầy hãn* cùng môi của Ti Lẫm.
_hãn: mồ hôi
Ti Lẫm mỗi một lần va chạm đều tới chỗ sâu nhất, giống như muốn thân thể này in lại xúc cảm từ thân thể của mình, không những cảm giác, còn có trong lòng. Hắn một lần khắp cả thấp lẩm bẩm biệt danh “vợ”, đó là hai chữ tối êm tai, gọi lên tâm thần liền thỏa mãn, dừơng như tất cả mọi chuyện đều sẽ hòan mỹ.
Hai thân hình triền miên ở trên giường, cả căn phòng đều là xuân sắc hoa đào ngữ.
Gỉa sử nếu không phải yêu tới tình thâm như mệnh, làm sao có dục vọng điên cuồng đến như thế, tại sao cá nước thân mật khắn khít như thế.
Thiên mệnh thiên mệnh, có lẽ Tiêu Đường ta tới đây là thiên mệnh, có lẽ gặp gỡ Ti Lẫm cũng thiên mệnh, nhưng yêu thượng người này, cùng hắn trêu đùa giỡn nháo, cùng hắn mười ngón giao triền, lại há là chuyện mệnh sổ có thể khống chế.
Thẳng đến sau nửa đêm, hai người mới vừa rồi ngừng lại nghỉ. Ti Lẫm nhẹ nhàng phất từng sợi từng sợi tóc đen dán tại trên trán Tiêu Đường bị mồ hôi dính, một tay kia gắt gao ôm y, ôn nhu nói: “Nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Đường nhìn chăm chú hắn, một lần nữa dùng ánh mắt miêu tả hình dáng Ti Lẫm. Lệ trong mắt y chợt dâng trào rồi trợt xuống thấm vào trong đám tóc mai, Ti Lẫm giật mình, hôn tới những giọt lệ của y: “Sao tự dâng lại khóc.”
Tiêu Đường lắc đầu, “Ta cho ngươi nói chuyện xưa.”
Y vùi đầu ở trong lòng Ti Lẫm, chậm rãi giảng câu chuyện tình yêu đã để lại cho y ấn tượng sâu đậm trong tuổi thơ của y, nó cũng là một câu chuyện thật thê mỹ cảm động——《Công Chúa Người Cá》.
Ti Lẫm im lặng nghe thanh âm nhu hòa của Tiêu Đường từ trọng lòng ngực của mình bay ra, thần sắc có chút ảm đạm, bàn tay to vỗ về cái lưng trần ẩm ướt của Tiêu Đường.
“Ti Lẫm, ta yêu ngươi. Cho nên ta cũng tình nguyện chết đi biến thành bọt biển cũng không nguyện thương tổn tới người mình yêu một chút nào.” Tiêu Đường nói.
Cho nên ta tình nguyện lẳng lặng rời đi cũng không muốn dương thọ của ngươi. Đối với ngươi cũng thực ích kỷ, không muốn cho ngươi quên ta, có một cuộc sống mới mà chưa từng có ta.
“Nhưng ta không phải vương tử kia.” Ti Lẫm trầm mặc một lát nói: “Ta sẽ không nhận nhầm “vợ” của mình, ta càng sẽ không quên ta người ta yêu kà ai.”
“Ti Lẫm?” Tiêu Đường giật mình mà ngẩng đầu.
“Đường Đường, ta yêu ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, vô luận phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta.” Trong mắt Ti Lẫm là tình yêu kiên định, Tiêu Đường cơ hồ thấy được ý nghĩa của vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, thiên trường địa cửu.
Trong lòng đã có đáp án, Tiêu Đường nhắm mắt lại an tâm mà ngủ.
◇◆◇
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Đường tỉnh lại, Tả Qùy Tả Kinh đã đứng ở bên giường.
“Suy nghĩ như thế nào?” Tả Qùy hỏi.
“Ta muốn thử phương pháp thứ hai.” Tiêu Đường cúi đầu nhìn Ti Lẫm vẫn đang ngủ say, kiên định địa nói.
“Nga? Không sợ hắn nhớ không nổi ngươi?”
Lúc này đây, Tiêu Đường không còn có do dự, y cúi người hôn hôn môi Ti Lẫm, cười rộ lên: “Không, ta tin tưởng hắn.”
Tác giả :
Phi Ngữ