Tái Sinh
Chương 51: Thiếu niên chí
Quang Đại đã rất hối hận. Vào lúc Minh Đại cần sự ủng hộ nhất, chính hắn đã quay lưng lại với anh trai mình, hùa với người ngoài để khiến Minh Đại từ bỏ đam mê của bản thân. Minh Đại nói không sai, bộ dạng của hắn trở nên lãnh khốc như vậy là bởi vì lời ra tiếng vào của những người xung quanh. Quang Đại nghe những lời đó thì không thể nảo phản bác lại nữa.
Rất nhiều năm sau đó, và nhiều năm sau đó nữa, Minh Đại giữ vững vị trí Chiến thần cổ đại, danh chấn lẫy lừng. Quang Đại đã không còn nhắc về sở thích xưa cũ của anh trai hắn thêm một lần nào nữa. Hắn lặng lẽ ở bên, chứng kiến mọi bước đi của Minh Đại, những lúc huy hoàng, những lúc thất bại, song dáng vẻ thanh niên vô lo vô nghĩ tiêu dao thổi sáo của ngày xưa đã chẳng bao giờ còn hiện hữu nữa.
Hắn đã trở nên thờ ơ với Minh Đại một thời gian, hai người dần trở nên xa cách, như thể chính giữa có một bức tường vô hình ngăn cản, cho đến ngày hắn nhận được tin Minh Đại tử trận trong khi chiến đấu với Quỷ Vương. Hắn có thể tin được không? Điều đó nghe như một tia sét đánh ngang tai. Mà hắn thực sự hi vọng thiên lôi giáng lên đầu hắn còn hơn phải nghe một tin dữ như vậy.
Khi hắn chạy đến nơi, Minh Đại đã hòa lẫn vào trong cát bụi. Hắn đã chẳng thể nhìn thấy Minh Đại lần cuối. Hắn qùy rạp xuống, gào khóc thảm thiết. Rất nhiều chuyện trong quá khứ tái hiện khiến hắn phát điên. Hắn không thể ngừng trách móc bản thân vì đã đưa anh trai hắn vào bước đường hôm nay.
Hắn cho rằng, nếu ngày đó hắn không ngăn cản sở thích của Minh Đại, thì biết đâu Minh Đại sẽ không trở nên thu mình, xa cách với cả thế giới, biết đâu Minh Đại sẽ không lao vào tập luyện điên cuồng rồi trở thành một Chiến thần khát máu. Nếu vậy thì cuộc chiến khốc liệt với Quỷ Vương cũng không diễn ra và anh trai hắn cũng không phải chết.
Từ đó, cứ hễ có thời gian rảnh là Quang Đại lại tập thổi sáo. Mà từ đầu đến cuối hắn chỉ thổi độc một khúc: Thiếu niên chí. Tiết tấu của bài hát như một câu chuyện kể về sự trưởng thành của một chàng trai cô độc. Hắn tấu bài này không phải vì có sự yêu thích đặc biệt, mà bởi đó là khúc nhạc duy nhất mà hắn nhớ được trong những lần nghe Minh Đại thổi trước đây.
Khúc hát vốn rất vui tươi nhưng nghe thật ảm đạm qua bàn tay của Quang Đại. Khúc nhạc nghe như tiếng khóc rên rỉ giữa đêm khuya thanh vắng, thường xuyên cất lên ở Thiên cung đến mức toàn bộ Tiên nhân đều trở nên ám ảnh. Sau này khi đã quen với sự hiện hữu của nó, bọn họ đã thôi không còn để ý nữa.
Một ngày nọ, Quang Đại tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa Thiên đế với tân Đại tướng quân Trần Luân. Thiên đế đã nói rất rõ, hắn cần một Đại tướng quân trung thành tận tụy, và đặc biệt là khiêm tốn. Mà khiêm tốn có nghĩ là gì? Chính là không được tài năng hơn Thiên đế, cũng không được phép uy danh hơn Thiên đế.
Thật nực cười, cuối cùng thì Quang Đại cũng đã hiểu, lý do vì sao anh trai mình chết. Hắn có lỗi một, nhưng Thiên đế lại có lỗi mười. Hắn bất quá cũng chỉ là vô tình, nhưng Thiên đế lại là cố ý. Đây là hai phạm trù đối lập hoàn toàn. Nếu như hắn đã không thể tha thứ cho bản thân, thì Thiên đế hắn lại càng không thể dung thứ.
Vì vậy, tuy ngoài mặt Quang Đại vẫn cúc cung tận tụy, nhưng trong lòng đã tàn úa từ lâu. Hắn không ngừng suy tính, tìm cách lật đổ Thiên đế. Trong lúc nguy khốn đó, sự xuất hiện của Thường Tận như một tia sáng cứu rỗi cuộc đời hắn. Hắn sẽ lợi dụng nàng, biến đôi tay của Thường Tận thành vũ khí đắc lực của bản thân để báo thù cho anh trai hắn.
…
Núi Yên Tử bao mùa hoa nở lại tàn, thế nhưng Tử Khiết vẫn chưa hề tỉnh lại. Ngày ngày bên ngoài động hàng ngàn Tiên nhân vẫn kiên trì luyện tập công pháp, mong một ngày không xa trở lại phục thù, tiêu diệt Thường Tận, chiếm lại Thiên cung.
Bên trong động, một mình Bích Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, nét mặt trông thật khó coi. Bàn tay nàng run run đưa lên mặt, rồi đột nhiên giật mình thét lên:
“Không, không thể như vậy!”
Người hầu của nàng ta vội vàng chạy vào, hốt hoảng hỏi:
- Thái tử phi, người sao… vậy? – Lời nói bị đứt đoạn khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của Bích Ngọc, hơi thở gấp gáp xen chút sợ hãi. – Mặt người… bị làm sao vậy?
Bích Ngọc dùng hai tay che mặt, bật khóc nức nở.
- Ta tưởng rằng cái giá phải trả chỉ là giảm bớt tuổi thọ, không ngờ ngay cả nhan sắc cũng già đi một nửa. Khuôn mặt như thế này… còn gọi gì là thái tử phi nữa? Chẳng khác gì một bà lão xấu xí!
Người hầu kia quỳ xuống bên cạnh an ủi:
- Thái tử phi đừng lo lắng. Chúng ta là thần tiên, chỉ cần dùng phép thuật biến hình trở lại không phải là được rồi sao?
Bích Ngọc lắc đầu:
- Cái này không giống. Ta đã thử dùng phép nhưng chẳng hề có tác dụng.
Nói rồi Bích Ngọc lại tiếp tục òa khóc dữ dội.
- Thái tử phi, người đừng hoảng. Thần có cách giúp người hồi phục lại nhan sắc như xưa.
- Cách gì? Nói đi! – Bích Ngọc sốt sắng.
- Có điều… Cách này đòi hỏi một chút nhẫn…
- Nhẫn nại ư? Mất bao lâu cũng được. Ta nguyện ý.
- Không phải nhẫn nại. Mà là… nhẫn tâm. Cách đó chính là… - Hầu nữ nói thầm vào tai Bích Ngọc – tìm những nữ tử trẻ đẹp khác, lấy da mặt của họ để thay cho da của người.
- Ngươi nói cái gì? – Bích Ngọc quát lên – Việc độc ác như vậy mà ngươi cũng xúi ta làm ư? Hà Vân ngươi… không ngờ lại nghĩ ra được chủ ý ti tiện như vậy!
Hà Vân vội vã phân bua:
- Xin tiểu thư minh xét. Nô tì chỉ muốn giúp người thôi. Người nghĩ mà xem, đến lúc Thái tử tỉnh dậy, nếu nhìn thấy nhan sắc của người thế này, liệu có còn chút tình cảm nào không? Thái tử phi, mong người hãy lấy đại cục làm trọng. Một vài sinh mạng phàm trần nhỏ bé, sao có thể so bì với nhan sắc của người.
Những lời nói nhẫn tâm của Hà Vân đã phần nào lay động tâm can Bích Ngọc. So với việc bị Tử Khiết hắt hủi, thì việc vấy bẩn tay mình một chút cũng chẳng có gì to tát. Bích Ngọc thở dài, không ngờ bản thân lại phải đi đến bước đường này.
Nàng đồng ý để Hà Vân xuống trần gian, tìm một nữ tử tuổi mười sáu, nhân lúc không có người để ý, đưa nàng ta đến nơi heo hút, dùng dao trực tiếp rạch một đường quanh mặt, rồi lóc đi lớp da, bỏ vào hộp đá bảo quản. Hà Vân không trực tiếp giết chết nữ nhân kia nhưng nạn nhân sẽ vì mất máu và đau đớn kèm với nhiễm trùng mà chết dần chết mòn ở một nơi không ai hay biết.
Tại một góc khuất trên núi Yên Tử, Hà Vân lấy đi lớp da mặt nhăn nheo của Bích Ngọc, thay bằng lớp da của thiếu nữ mười sáu vừa cướp được. Sau đó nàng ta phết lên một chút nước thần, niệm thêm một đạo thiên chú. Lớp da kia liền dính lại hoàn mỹ như chưa hề động dao kéo.
Bích Ngọc tự soi mình trong gương, mỉm cười mãn nguyện. Lớp da vừa thay thậm chí còn đẹp hơn lúc ban đầu. Nàng ta không ngừng vân vê, vuốt ve gò má hồng hào mịn màng của mình. Thế nhưng niềm vui trên môi chợt tắt khi nghe Hà Vân nói:
- Cứ mỗi tháng thần lại giúp người thay da một lần.
- Cái gì? – Bích Ngọc sửng sốt – Sao ngươi không nói ngay từ đầu? Nếu vậy thì dùng hết da mặt của người trong thiên hạ cũng chẳng đủ.
- Xin lỗi Thái tử phi. Lúc nãy nô tì quên mất. Nhưng mà người yên tâm, việc giết người vấy máu này hãy để thần làm, người cứ coi như không biết là được rồi.
Bích Ngọc ôm đầu thở dài. Việc đã đến nước này, muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa. Vì Tử Khiết, dù có phải bán mạng cho quỷ dữ, nàng cũng vui lòng.
Bích Ngọc trở về núi Yên Tử, đến bên cạnh giường của Tử Khiết. Như thường lệ, nàng lấy một ít máu của bản thân cho chàng uống. Hôm nay khí sắc của chàng có vẻ tốt lên trông thấy.
Nàng mỉm cười, ánh mắt có chút gợn buồn. Từng ngón tay thanh mảnh vuốt lên đôi mày dày của Tử Khiết, kéo xuống sống mũi, và chạm lên bờ môi nhợt nhạt của chàng. Bích Ngọc khẽ cúi đầu xuống, đáp một nụ hôn lên gò má chàng, từ khóe mắt chảy ra một giọt lệ nóng hổi.
“Tử Khiết, ta nhất định sẽ khiến chàng tỉnh lại. Sau đó chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Bên ngoài, những nhánh hoa ban xác xơ đã rơi rụng hết chỉ còn lơ thơ vài chiếc lá. Toàn bộ người của Thiên giới vẫn đang chăm chỉ luyện tập. Bày binh bố trận, thiên la địa võng, tất cả đều được cải biến lại để đối phó với Thường Tận.
Thiên đế vô cùng ẩn nhẫn, ngồi một mình trên đỉnh núi nơi ít người qua lại, chịu sương chịu gió, tịnh tâm tu luyện để thoát xác bước lên tầng cao mới. Hai mắt nhắm chặt, gương mặt không để lộ hơi thở. Động tác như có như không, nhẹ nhàng khuấy động luồng không khí xung quanh.
Một khi thành công luyện hóa để năm viên ngũ linh thạch hòa vào làm một, đồng thời nhập thành một thể với Thiên đế, trên đời này sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến tính mạng của ông nữa. Chỉ có điều, Ngũ linh thạch hòa vào từng tế bào trên cơ thể, sẽ càng dễ dàng để lại di chứng hơn.
Thế nhưng Thiên đế chẳng bận tâm về điều đó. Cho dù có phải trả giá nhiều hơn thế nữa, ông cũng không từ. Một vị đế vương mất đi ngôi báu của mình thì còn gì đau đớn hơn nữa. Vậy nên cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống, Thiên đế nhất định phải cướp lại được Thiên cung.
Khi cơn phong ba xung quanh Thiên đế dần tản đi và trở về an tĩnh, một nam nhân dáng người cao lớn, cung cách đạo mạo chậm rãi tiến lại gần. Người đó nghiên cẩn cúi đầu hành lễ, điệu bộ vô cùng từ tốn khiến người ta khó mà có thể phán đoán được tâm tư.
Rất nhiều năm sau đó, và nhiều năm sau đó nữa, Minh Đại giữ vững vị trí Chiến thần cổ đại, danh chấn lẫy lừng. Quang Đại đã không còn nhắc về sở thích xưa cũ của anh trai hắn thêm một lần nào nữa. Hắn lặng lẽ ở bên, chứng kiến mọi bước đi của Minh Đại, những lúc huy hoàng, những lúc thất bại, song dáng vẻ thanh niên vô lo vô nghĩ tiêu dao thổi sáo của ngày xưa đã chẳng bao giờ còn hiện hữu nữa.
Hắn đã trở nên thờ ơ với Minh Đại một thời gian, hai người dần trở nên xa cách, như thể chính giữa có một bức tường vô hình ngăn cản, cho đến ngày hắn nhận được tin Minh Đại tử trận trong khi chiến đấu với Quỷ Vương. Hắn có thể tin được không? Điều đó nghe như một tia sét đánh ngang tai. Mà hắn thực sự hi vọng thiên lôi giáng lên đầu hắn còn hơn phải nghe một tin dữ như vậy.
Khi hắn chạy đến nơi, Minh Đại đã hòa lẫn vào trong cát bụi. Hắn đã chẳng thể nhìn thấy Minh Đại lần cuối. Hắn qùy rạp xuống, gào khóc thảm thiết. Rất nhiều chuyện trong quá khứ tái hiện khiến hắn phát điên. Hắn không thể ngừng trách móc bản thân vì đã đưa anh trai hắn vào bước đường hôm nay.
Hắn cho rằng, nếu ngày đó hắn không ngăn cản sở thích của Minh Đại, thì biết đâu Minh Đại sẽ không trở nên thu mình, xa cách với cả thế giới, biết đâu Minh Đại sẽ không lao vào tập luyện điên cuồng rồi trở thành một Chiến thần khát máu. Nếu vậy thì cuộc chiến khốc liệt với Quỷ Vương cũng không diễn ra và anh trai hắn cũng không phải chết.
Từ đó, cứ hễ có thời gian rảnh là Quang Đại lại tập thổi sáo. Mà từ đầu đến cuối hắn chỉ thổi độc một khúc: Thiếu niên chí. Tiết tấu của bài hát như một câu chuyện kể về sự trưởng thành của một chàng trai cô độc. Hắn tấu bài này không phải vì có sự yêu thích đặc biệt, mà bởi đó là khúc nhạc duy nhất mà hắn nhớ được trong những lần nghe Minh Đại thổi trước đây.
Khúc hát vốn rất vui tươi nhưng nghe thật ảm đạm qua bàn tay của Quang Đại. Khúc nhạc nghe như tiếng khóc rên rỉ giữa đêm khuya thanh vắng, thường xuyên cất lên ở Thiên cung đến mức toàn bộ Tiên nhân đều trở nên ám ảnh. Sau này khi đã quen với sự hiện hữu của nó, bọn họ đã thôi không còn để ý nữa.
Một ngày nọ, Quang Đại tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa Thiên đế với tân Đại tướng quân Trần Luân. Thiên đế đã nói rất rõ, hắn cần một Đại tướng quân trung thành tận tụy, và đặc biệt là khiêm tốn. Mà khiêm tốn có nghĩ là gì? Chính là không được tài năng hơn Thiên đế, cũng không được phép uy danh hơn Thiên đế.
Thật nực cười, cuối cùng thì Quang Đại cũng đã hiểu, lý do vì sao anh trai mình chết. Hắn có lỗi một, nhưng Thiên đế lại có lỗi mười. Hắn bất quá cũng chỉ là vô tình, nhưng Thiên đế lại là cố ý. Đây là hai phạm trù đối lập hoàn toàn. Nếu như hắn đã không thể tha thứ cho bản thân, thì Thiên đế hắn lại càng không thể dung thứ.
Vì vậy, tuy ngoài mặt Quang Đại vẫn cúc cung tận tụy, nhưng trong lòng đã tàn úa từ lâu. Hắn không ngừng suy tính, tìm cách lật đổ Thiên đế. Trong lúc nguy khốn đó, sự xuất hiện của Thường Tận như một tia sáng cứu rỗi cuộc đời hắn. Hắn sẽ lợi dụng nàng, biến đôi tay của Thường Tận thành vũ khí đắc lực của bản thân để báo thù cho anh trai hắn.
…
Núi Yên Tử bao mùa hoa nở lại tàn, thế nhưng Tử Khiết vẫn chưa hề tỉnh lại. Ngày ngày bên ngoài động hàng ngàn Tiên nhân vẫn kiên trì luyện tập công pháp, mong một ngày không xa trở lại phục thù, tiêu diệt Thường Tận, chiếm lại Thiên cung.
Bên trong động, một mình Bích Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, nét mặt trông thật khó coi. Bàn tay nàng run run đưa lên mặt, rồi đột nhiên giật mình thét lên:
“Không, không thể như vậy!”
Người hầu của nàng ta vội vàng chạy vào, hốt hoảng hỏi:
- Thái tử phi, người sao… vậy? – Lời nói bị đứt đoạn khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của Bích Ngọc, hơi thở gấp gáp xen chút sợ hãi. – Mặt người… bị làm sao vậy?
Bích Ngọc dùng hai tay che mặt, bật khóc nức nở.
- Ta tưởng rằng cái giá phải trả chỉ là giảm bớt tuổi thọ, không ngờ ngay cả nhan sắc cũng già đi một nửa. Khuôn mặt như thế này… còn gọi gì là thái tử phi nữa? Chẳng khác gì một bà lão xấu xí!
Người hầu kia quỳ xuống bên cạnh an ủi:
- Thái tử phi đừng lo lắng. Chúng ta là thần tiên, chỉ cần dùng phép thuật biến hình trở lại không phải là được rồi sao?
Bích Ngọc lắc đầu:
- Cái này không giống. Ta đã thử dùng phép nhưng chẳng hề có tác dụng.
Nói rồi Bích Ngọc lại tiếp tục òa khóc dữ dội.
- Thái tử phi, người đừng hoảng. Thần có cách giúp người hồi phục lại nhan sắc như xưa.
- Cách gì? Nói đi! – Bích Ngọc sốt sắng.
- Có điều… Cách này đòi hỏi một chút nhẫn…
- Nhẫn nại ư? Mất bao lâu cũng được. Ta nguyện ý.
- Không phải nhẫn nại. Mà là… nhẫn tâm. Cách đó chính là… - Hầu nữ nói thầm vào tai Bích Ngọc – tìm những nữ tử trẻ đẹp khác, lấy da mặt của họ để thay cho da của người.
- Ngươi nói cái gì? – Bích Ngọc quát lên – Việc độc ác như vậy mà ngươi cũng xúi ta làm ư? Hà Vân ngươi… không ngờ lại nghĩ ra được chủ ý ti tiện như vậy!
Hà Vân vội vã phân bua:
- Xin tiểu thư minh xét. Nô tì chỉ muốn giúp người thôi. Người nghĩ mà xem, đến lúc Thái tử tỉnh dậy, nếu nhìn thấy nhan sắc của người thế này, liệu có còn chút tình cảm nào không? Thái tử phi, mong người hãy lấy đại cục làm trọng. Một vài sinh mạng phàm trần nhỏ bé, sao có thể so bì với nhan sắc của người.
Những lời nói nhẫn tâm của Hà Vân đã phần nào lay động tâm can Bích Ngọc. So với việc bị Tử Khiết hắt hủi, thì việc vấy bẩn tay mình một chút cũng chẳng có gì to tát. Bích Ngọc thở dài, không ngờ bản thân lại phải đi đến bước đường này.
Nàng đồng ý để Hà Vân xuống trần gian, tìm một nữ tử tuổi mười sáu, nhân lúc không có người để ý, đưa nàng ta đến nơi heo hút, dùng dao trực tiếp rạch một đường quanh mặt, rồi lóc đi lớp da, bỏ vào hộp đá bảo quản. Hà Vân không trực tiếp giết chết nữ nhân kia nhưng nạn nhân sẽ vì mất máu và đau đớn kèm với nhiễm trùng mà chết dần chết mòn ở một nơi không ai hay biết.
Tại một góc khuất trên núi Yên Tử, Hà Vân lấy đi lớp da mặt nhăn nheo của Bích Ngọc, thay bằng lớp da của thiếu nữ mười sáu vừa cướp được. Sau đó nàng ta phết lên một chút nước thần, niệm thêm một đạo thiên chú. Lớp da kia liền dính lại hoàn mỹ như chưa hề động dao kéo.
Bích Ngọc tự soi mình trong gương, mỉm cười mãn nguyện. Lớp da vừa thay thậm chí còn đẹp hơn lúc ban đầu. Nàng ta không ngừng vân vê, vuốt ve gò má hồng hào mịn màng của mình. Thế nhưng niềm vui trên môi chợt tắt khi nghe Hà Vân nói:
- Cứ mỗi tháng thần lại giúp người thay da một lần.
- Cái gì? – Bích Ngọc sửng sốt – Sao ngươi không nói ngay từ đầu? Nếu vậy thì dùng hết da mặt của người trong thiên hạ cũng chẳng đủ.
- Xin lỗi Thái tử phi. Lúc nãy nô tì quên mất. Nhưng mà người yên tâm, việc giết người vấy máu này hãy để thần làm, người cứ coi như không biết là được rồi.
Bích Ngọc ôm đầu thở dài. Việc đã đến nước này, muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa. Vì Tử Khiết, dù có phải bán mạng cho quỷ dữ, nàng cũng vui lòng.
Bích Ngọc trở về núi Yên Tử, đến bên cạnh giường của Tử Khiết. Như thường lệ, nàng lấy một ít máu của bản thân cho chàng uống. Hôm nay khí sắc của chàng có vẻ tốt lên trông thấy.
Nàng mỉm cười, ánh mắt có chút gợn buồn. Từng ngón tay thanh mảnh vuốt lên đôi mày dày của Tử Khiết, kéo xuống sống mũi, và chạm lên bờ môi nhợt nhạt của chàng. Bích Ngọc khẽ cúi đầu xuống, đáp một nụ hôn lên gò má chàng, từ khóe mắt chảy ra một giọt lệ nóng hổi.
“Tử Khiết, ta nhất định sẽ khiến chàng tỉnh lại. Sau đó chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Bên ngoài, những nhánh hoa ban xác xơ đã rơi rụng hết chỉ còn lơ thơ vài chiếc lá. Toàn bộ người của Thiên giới vẫn đang chăm chỉ luyện tập. Bày binh bố trận, thiên la địa võng, tất cả đều được cải biến lại để đối phó với Thường Tận.
Thiên đế vô cùng ẩn nhẫn, ngồi một mình trên đỉnh núi nơi ít người qua lại, chịu sương chịu gió, tịnh tâm tu luyện để thoát xác bước lên tầng cao mới. Hai mắt nhắm chặt, gương mặt không để lộ hơi thở. Động tác như có như không, nhẹ nhàng khuấy động luồng không khí xung quanh.
Một khi thành công luyện hóa để năm viên ngũ linh thạch hòa vào làm một, đồng thời nhập thành một thể với Thiên đế, trên đời này sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến tính mạng của ông nữa. Chỉ có điều, Ngũ linh thạch hòa vào từng tế bào trên cơ thể, sẽ càng dễ dàng để lại di chứng hơn.
Thế nhưng Thiên đế chẳng bận tâm về điều đó. Cho dù có phải trả giá nhiều hơn thế nữa, ông cũng không từ. Một vị đế vương mất đi ngôi báu của mình thì còn gì đau đớn hơn nữa. Vậy nên cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống, Thiên đế nhất định phải cướp lại được Thiên cung.
Khi cơn phong ba xung quanh Thiên đế dần tản đi và trở về an tĩnh, một nam nhân dáng người cao lớn, cung cách đạo mạo chậm rãi tiến lại gần. Người đó nghiên cẩn cúi đầu hành lễ, điệu bộ vô cùng từ tốn khiến người ta khó mà có thể phán đoán được tâm tư.
Tác giả :
Thanh Y