Tái Sinh
Chương 47: Nội loạn
Trong thời gian Thường Tận vắng mặt, Ma giới đã trở thành một đống hổ lốn. Mà nguyên nhân dẫn đến cảnh hỗn loạn nơi đây lại là một kẻ tưởng chừng như đã không còn tồn tại: Tiết Kiên. Khi Huyết Vũ còn tại thế, Tiết Kiên chính là thuộc hạ thân tín của ông. Những tưởng hắn đã bỏ mạng trong cuộc chiến năm trăm năm trước, nhưng không hiểu vì sao hắn lại đột ngột xuất hiện trở lại, làm rối loạn lòng quân.
Hắn chính là tác giả của những câu chuyện thêu dệt về Thường Tận lan truyền trong khắp Ma giới. Mọi người đều cho rằng Thường Tận thiên vị Thiên giới nên không ra tay xử tử những tù nhân bắt được. Nàng lẽ ra phải giết bọn họ để rửa hận cho những tộc nhân Ma giới bỏ mạng trong cuộc tàn sát năm trăm năm trước, nhưng việc nàng buông tha cho họ chính là nhát dao đâm ngược lại thần dân của mình.
Toàn thể Ma giới đều cho rằng nàng làm vậy là không xứng đáng với linh hồn của những người đã khuất. Tuy vậy, vẫn có một số người lựa chọn tin tưởng Thường Tận. Bọn họ lập thành một nhóm đối lập phản bác lại ý kiến của phe phái phản loạn do Tiết Kiên đứng đầu.
Thế nhưng đồng bọn của Tiết Kiên vô cùng đông và hung hãn, so với thế lực của phe còn lại thì chính là một trời một vực. Tiết Kiên lợi dụng lòng tin của những tộc nhân kia, đề nghị giải phóng cho toàn bộ tù nhân hơn hai vạn người trong địa lao, nhằm mục đích gia tăng binh lực cho bản thân.
Trong số những người được hắn thả, còn có cả Phi Yến. Sau khi bị Tử Khiết bẻ cổ rồi tống vào địa lao, Phi Yến đã ôm hận nay lại càng thêm sâu đậm. Nàng ta thề phải khiến cho Thường Tận sống không bằng chết, chịu nỗi đau giày vò cùng cực mỗi ngày như ả ta đã phải chịu.
Tiết Kiên giúp nàng ta nắn lại đầu, vốn đã bị gãy khớp cổ trông vô cùng dị dạng. Hai người đều có dung mạo xấu xí như nhau, lại có cùng mục tiêu, nên lại càng dễ dàng trở thành cộng sự. Một kẻ làm lung lạc lòng dân, một kẻ điều binh khiển tướng.
Vì vậy Phi Yến một lòng xin được giúp sức cho Tiết Kiên hoàn thành nghiệp lớn, trở thành thủ vệ thân tín bên cạnh hắn. Nàng ta còn mạnh dạn gọi hắn là Tân Ma tôn. Những người khác được cứu ra từ địa lao thấy vậy cũng đồng loạt hô vang:
- Ma tôn vạn tuế!
Tiết Kiên cười lớn sảng khoái vang vọng cả một vùng trời. Hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, nằm gai nếm mật, chịu đủ nỗi đau giày vò thể xác, ôm giâc mộng bá vương.
Hắn sai người tống cổ tất cả những người ủng hộ Thường Tận vào đại lao. Hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thương vong nhiều không đếm xuể.
Khi Thường Tận trở về, đã là ngày thứ tư giữa trận chiến nội bộ khốc liệt ấy. Nàng vô cùng phẫn nộ khi chứng kiến thần dân của mình chém giết lẫn nhau. Vốn dĩ đồng lòng chống ngoại đích mới là điều họ cần làm, vậy mà lại vì tư lợi cá nhân gây nên cảnh gió tanh mưa máu.
Giữa khung cảnh chém giết điên cuồng ấy, Thường Tận xuất hiện cùng một cơn đại địa chấn, kéo theo cơn gió lớn khiến cho toàn bộ tộc nhân phải dừng việc đang làm lại, cố gắng trụ vững tại chỗ để không bị thổi bay đi mất.
Thường Tận đáp xuống một đỉnh núi, giọng nói đanh thép vang vọng cả một vùng trời:
- Ai là kẻ cầm đầu? Mau bước ra đây.
Tiết Kiên băng qua dòng người, bay đến trước mặt Thường Tận.
- Ngươi không làm tròn chức trách của một Ma tôn, đáng bị phế truất. Hôm nay ta tuyên bố, tước bỏ ngôi vị của ngươi. Từ nay không được phép bén mảng đến Ma giới một bước.
Thường Tận bật cười ha hả như vừa nghe được một câu chuyện cười:
- Một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi, lấy tư cách gì để đứng đây tước bỏ ngôi vị của ta?
- Có lẽ ngươi không biết, ta đã được toàn bộ Ma tộc tôn lên làm Tân Ma tôn, vì vậy luận về tư cách, dĩ nhiên là ta có.
- Vậy sao? – Thường Tận nhếch mép cười, đoạn quay về phía Ma tộc đứng bên dưới – Vậy các ngươi nói xem, các ngươi là toàn bộ ủng hộ hắn sao?
Những người theo phe đối lập la lớn lên:
- Không đúng! Chúng ta không hề ủng hộ tên phản tặc này.
- Ồ, ngươi nghe thấy chưa? – Thường Tận nói – Làm gì có chuyện được tôn lên làm Tân Ma tôn như ngươi nói.
Ở bên dưới bắt đầu lao xao. Những người theo phe Tiết Kiên liền hô vang:
- Tân Ma tôn vạn tuế! Đề nghị Trương Thường Tận thoái vị!
- Kẻ đứng cạnh người không phải là người của Thiên giới sao? Người định bắt tay với chúng để tiêu diệt chúng ta đúng không? – Phi Yến ở trong đám đông cũng lên tiếng gây nhiễu loạn.
- Đúng vậy! Thoái vị đi! Đồ cấu kết với ngoại tộc!
Hai bên cố gắng đấu khẩu với nhau, sau đó lại xông vào xô xát. Thường Tận đưa tay lên ra hiệu dừng lại.
- Đủ rồi, các ngươi cãi nhau thì có ích gì. Như vậy đi, nếu như Tiết Kiên hôm nay có thể đánh thắng ta, thì vị trí Ma tôn này sẽ thuộc về hắn. – Thường Tận đề nghị, kèm theo một nụ cười thật tươi.
…
Bên hồ nước trước cửa Thượng Môn điện, Dạ Khuyết đang nhàn nhã ngồi câu cá. Đây là thú vui tao nhã mới của hắn dạo gần đây. Cũng có lẽ hắn cảm thấy mình đã già, vì vậy nên càng thích sự yên tĩnh, mà câu cá lại là phương pháp tốt nhất để tĩnh tâm.
Đột nhiên cần câu rung lên một cái, Dạ Khuyết cảm thấy phen này chắc chắn sẽ là một con cá to. Hắn mừng rỡ nắm chặt cần câu bằng hai tay, chuẩn bị kéo lên thật mạnh thì đột nhiên có cái gì đó bám vào chân khiến hắn giật thót tim, đánh rơi cả cần câu lẫn cá vào trong nước.
Giọng cười trong trẻo phía sau vang lên bắt gặp ánh mắt như lửa của Dạ Khuyết thì chuyển thành tiếng khóc ré lên, khiến cho hắn phải hạ giọng dỗ dành:
- Bình An ngoan, đừng khóc nữa. Ta còn chưa la rầy sao đột nhiên lại như vậy?
Đứa bé vẫn chưa thôi khóc. Dạ Khuyết lại tiếp:
- Chẳng phải con đang học với Lạc tiên sao? Đã xong chưa mà lại chạy ra đây?
Đứa bé quẹt nước mũi đáp:
- Con học xong lâu rồi, đang tìm Tiên nữ tỷ tỷ nhưng không thấy đâu cả. Chị ấy đã hứa sẽ làm bánh ngọt cho con ăn.
Dạ Khuyết véo mũi Bình An:
- Ây da đứa bé này, không thể sống thiếu Thường Tận được sao? Ta nói con nghe, Tiên nữ tỷ tỷ có công chuyện cần phải đi. Con mau về phòng tắm rửa thay đồ, chiều ta sẽ làm bánh cho con ăn. Có được không?
Bình An lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con chỉ thích ăn bánh của Tiên nữ tỷ tỷ thôi.
- Đúng thật là cứng đầu. Vậy thì đợi thêm vài ngày đi. Lần này tỷ ấy đi sẽ lâu đấy.
Bình An khẽ gật đầu, mặt buồn rười rười. Vốn tưởng lại có thể ăn bánh do Thường Tận làm nhưng lại không có cơ hội.
Đột nhiên một tên Âm binh hớt hơ hớt hải chạy vào thông báo:
- Không xong rồi, Dạ Khuyết đại nhân!
- Có chuyện gì?
- Toàn bộ tù nhân đã biến mất rồi!
- Ngươi vừa nói gì?
Dạ Khuyết hốt hoảng chạy ngay đến Thiên lao thì quả thật đã chẳng còn Tiên nhân nào bị giam giữ ở đấy. Xem ra lính gác ngục đã bị ra tay một cách thần không biết quỷ không hay, hiện trường thậm chí còn chẳng có dấu hiệu xô xát nào.
“Đành rằng bọn chúng có thể ra tay với cai ngục, nhưng bên ngoài còn nhiều lớp canh giữ như vậy, chúng đã thoát đi bằng cách nào?”, Dạ Khuyết vò đầu bứt tóc suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra đáp án, “Không ngờ một người am hiểu như ta cũng có ngày hôm nay.”
…
Quay trở lại cuộc chiến ở Ma giới, sau khi Thường Tận tuyên bố thách đấu, Tiết Kiên liền đắc ý cười lớn. Hắn đã đợi ngày này rất lâu rồi, cũng đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Nằm gai nếm mật, khổ công tập luyện, chính là để đợi đến ngày hôm nay. Hơn nữa, hắn đã an bài cho Phi Yến sắp đặt ám khí để giúp hắn dễ dàng hạ bệ Thường Tận mà không tốn nhiều công sức.
Tiết Kiên rút từ trong người ra thanh kiếm Trường Sinh dài mười tấc, phủ đầy sát khí. Màu sắc đen trầm của chuôi kiếm phảng phất màu đỏ của máu tươi tanh nồng hôi thối. So với Thương kiếm của Thường Tận, xem ra còn nồng nặc mùi chết chóc hơn.
Trong suốt năm trăm năm này, hắn đã giết không ít người, oán khí bốc ra ngùn ngụt. Cũng đúng thôi, để có được sức mạnh ngang ngửa với Thường Tận, hắn đã trả giá không ít, thậm chí bán linh hồn cho quỷ dữ để đổi lấy vinh quang nhất thời.
Tiết Kiên xuất chiêu đầu tiên, tấn công liên tục cả hai bên tả hữu, nhưng Thường Tận có thể dễ dàng hóa giải chỉ bằng một cái lách người. Hắn lại tiếp tục xông tới, mũi kiếm sắc lẹm chực chờ đâm vào mắt nàng. Thường Tận nhẹ nhàng xoay người chín mươi độ, trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm của hắn, dùng lực bẻ gập nó lại, đẩy về phía Tiết Kiên.
Mũi kiếm nằm trong tay hắn đột ngột chạy ngược về đâm vào cổ hắn. Máu ở cổ hắn chảy ra ròng ròng nhưng hắn lại chẳng thấy đau đớn gì. Hắn rút kiếm ra, tiếp tục nhằm hướng Thường Tận mà tiến tới. Từng chiêu thức mà Thường Tận dùng nhìn thì có vẻ vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng uy lực vô cùng lớn. Nàng chẳng cần di chuyển nhiều nhưng vẫn dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Trái lại, Tiết Kiên càng đánh càng lộ vẻ thất thế. Mặt hắn đỏ lên như gấc, hai mắt long sòng sọc, chỉ chực ăn tươi nuốt sống Thường Tận. Kiếm của hắn chưa chạm vào Thường Tận được chút nào mà hắn đã nhận rất nhiều nhát chém từ nàng.
Tuy vậy, đối với hắn những vết thương thể xác này chẳng đáng là bao. Hắn cảm giác Thường Tận vẫn đang nhường hắn vì nãy giờ nàng chưa dùng đến bao nhiêu linh lực cả. Nếu như nàng thực sự dùng năm phần nội lực của mình, thì Tiết có thể sẽ không trụ nổi quá ba chiêu.
Tiết Kiên nháy mắt ra hiệu cho Phi Yến ở dưới. Nàng ta biết được đã đến lúc tung tuyệt chiêu. Cái nháy mắt đó không lọt qua được nhãn quang của Thường Tận. Nàng khẽ liếc Quang Đại một cái, hắn liền lập tức hiểu ý nàng.
Quang Đại rời khỏi chỗ đứng, lén bám theo Phi Yến. Nàng ta đi đến một chỗ khuất, âm thầm thi triển pháp thuật gì đó, nhìn qua có vẻ là một thứ phù chú hắc ám. Phi Yến lấy ra một chiếc vòng tay bằng hắc thạch, rồi bắt đầu niệm chú.
Bỗng chốc xung quanh mây đen kéo đến vần vũ khắp trời. Gió nổi lên và mưa bắt đầu nặng hạt. Quang Đại đứng ở bên quan sát vẫn không hiểu nàng ta định làm gì. Đột nhiên Thường Tận cảm thấy đầu óc choáng váng, quang cảnh xung quanh trở nên mờ ảo lạ thường.
Chiếc vòng trong tay nàng nhấp nháy liên tục. Thương kiếm trong tay nàng rơi xuống đánh choang một cái. Thế giới trước mặt nàng nghiêng dần rồi trở nên mờ ảo.
Hắn chính là tác giả của những câu chuyện thêu dệt về Thường Tận lan truyền trong khắp Ma giới. Mọi người đều cho rằng Thường Tận thiên vị Thiên giới nên không ra tay xử tử những tù nhân bắt được. Nàng lẽ ra phải giết bọn họ để rửa hận cho những tộc nhân Ma giới bỏ mạng trong cuộc tàn sát năm trăm năm trước, nhưng việc nàng buông tha cho họ chính là nhát dao đâm ngược lại thần dân của mình.
Toàn thể Ma giới đều cho rằng nàng làm vậy là không xứng đáng với linh hồn của những người đã khuất. Tuy vậy, vẫn có một số người lựa chọn tin tưởng Thường Tận. Bọn họ lập thành một nhóm đối lập phản bác lại ý kiến của phe phái phản loạn do Tiết Kiên đứng đầu.
Thế nhưng đồng bọn của Tiết Kiên vô cùng đông và hung hãn, so với thế lực của phe còn lại thì chính là một trời một vực. Tiết Kiên lợi dụng lòng tin của những tộc nhân kia, đề nghị giải phóng cho toàn bộ tù nhân hơn hai vạn người trong địa lao, nhằm mục đích gia tăng binh lực cho bản thân.
Trong số những người được hắn thả, còn có cả Phi Yến. Sau khi bị Tử Khiết bẻ cổ rồi tống vào địa lao, Phi Yến đã ôm hận nay lại càng thêm sâu đậm. Nàng ta thề phải khiến cho Thường Tận sống không bằng chết, chịu nỗi đau giày vò cùng cực mỗi ngày như ả ta đã phải chịu.
Tiết Kiên giúp nàng ta nắn lại đầu, vốn đã bị gãy khớp cổ trông vô cùng dị dạng. Hai người đều có dung mạo xấu xí như nhau, lại có cùng mục tiêu, nên lại càng dễ dàng trở thành cộng sự. Một kẻ làm lung lạc lòng dân, một kẻ điều binh khiển tướng.
Vì vậy Phi Yến một lòng xin được giúp sức cho Tiết Kiên hoàn thành nghiệp lớn, trở thành thủ vệ thân tín bên cạnh hắn. Nàng ta còn mạnh dạn gọi hắn là Tân Ma tôn. Những người khác được cứu ra từ địa lao thấy vậy cũng đồng loạt hô vang:
- Ma tôn vạn tuế!
Tiết Kiên cười lớn sảng khoái vang vọng cả một vùng trời. Hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, nằm gai nếm mật, chịu đủ nỗi đau giày vò thể xác, ôm giâc mộng bá vương.
Hắn sai người tống cổ tất cả những người ủng hộ Thường Tận vào đại lao. Hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thương vong nhiều không đếm xuể.
Khi Thường Tận trở về, đã là ngày thứ tư giữa trận chiến nội bộ khốc liệt ấy. Nàng vô cùng phẫn nộ khi chứng kiến thần dân của mình chém giết lẫn nhau. Vốn dĩ đồng lòng chống ngoại đích mới là điều họ cần làm, vậy mà lại vì tư lợi cá nhân gây nên cảnh gió tanh mưa máu.
Giữa khung cảnh chém giết điên cuồng ấy, Thường Tận xuất hiện cùng một cơn đại địa chấn, kéo theo cơn gió lớn khiến cho toàn bộ tộc nhân phải dừng việc đang làm lại, cố gắng trụ vững tại chỗ để không bị thổi bay đi mất.
Thường Tận đáp xuống một đỉnh núi, giọng nói đanh thép vang vọng cả một vùng trời:
- Ai là kẻ cầm đầu? Mau bước ra đây.
Tiết Kiên băng qua dòng người, bay đến trước mặt Thường Tận.
- Ngươi không làm tròn chức trách của một Ma tôn, đáng bị phế truất. Hôm nay ta tuyên bố, tước bỏ ngôi vị của ngươi. Từ nay không được phép bén mảng đến Ma giới một bước.
Thường Tận bật cười ha hả như vừa nghe được một câu chuyện cười:
- Một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi, lấy tư cách gì để đứng đây tước bỏ ngôi vị của ta?
- Có lẽ ngươi không biết, ta đã được toàn bộ Ma tộc tôn lên làm Tân Ma tôn, vì vậy luận về tư cách, dĩ nhiên là ta có.
- Vậy sao? – Thường Tận nhếch mép cười, đoạn quay về phía Ma tộc đứng bên dưới – Vậy các ngươi nói xem, các ngươi là toàn bộ ủng hộ hắn sao?
Những người theo phe đối lập la lớn lên:
- Không đúng! Chúng ta không hề ủng hộ tên phản tặc này.
- Ồ, ngươi nghe thấy chưa? – Thường Tận nói – Làm gì có chuyện được tôn lên làm Tân Ma tôn như ngươi nói.
Ở bên dưới bắt đầu lao xao. Những người theo phe Tiết Kiên liền hô vang:
- Tân Ma tôn vạn tuế! Đề nghị Trương Thường Tận thoái vị!
- Kẻ đứng cạnh người không phải là người của Thiên giới sao? Người định bắt tay với chúng để tiêu diệt chúng ta đúng không? – Phi Yến ở trong đám đông cũng lên tiếng gây nhiễu loạn.
- Đúng vậy! Thoái vị đi! Đồ cấu kết với ngoại tộc!
Hai bên cố gắng đấu khẩu với nhau, sau đó lại xông vào xô xát. Thường Tận đưa tay lên ra hiệu dừng lại.
- Đủ rồi, các ngươi cãi nhau thì có ích gì. Như vậy đi, nếu như Tiết Kiên hôm nay có thể đánh thắng ta, thì vị trí Ma tôn này sẽ thuộc về hắn. – Thường Tận đề nghị, kèm theo một nụ cười thật tươi.
…
Bên hồ nước trước cửa Thượng Môn điện, Dạ Khuyết đang nhàn nhã ngồi câu cá. Đây là thú vui tao nhã mới của hắn dạo gần đây. Cũng có lẽ hắn cảm thấy mình đã già, vì vậy nên càng thích sự yên tĩnh, mà câu cá lại là phương pháp tốt nhất để tĩnh tâm.
Đột nhiên cần câu rung lên một cái, Dạ Khuyết cảm thấy phen này chắc chắn sẽ là một con cá to. Hắn mừng rỡ nắm chặt cần câu bằng hai tay, chuẩn bị kéo lên thật mạnh thì đột nhiên có cái gì đó bám vào chân khiến hắn giật thót tim, đánh rơi cả cần câu lẫn cá vào trong nước.
Giọng cười trong trẻo phía sau vang lên bắt gặp ánh mắt như lửa của Dạ Khuyết thì chuyển thành tiếng khóc ré lên, khiến cho hắn phải hạ giọng dỗ dành:
- Bình An ngoan, đừng khóc nữa. Ta còn chưa la rầy sao đột nhiên lại như vậy?
Đứa bé vẫn chưa thôi khóc. Dạ Khuyết lại tiếp:
- Chẳng phải con đang học với Lạc tiên sao? Đã xong chưa mà lại chạy ra đây?
Đứa bé quẹt nước mũi đáp:
- Con học xong lâu rồi, đang tìm Tiên nữ tỷ tỷ nhưng không thấy đâu cả. Chị ấy đã hứa sẽ làm bánh ngọt cho con ăn.
Dạ Khuyết véo mũi Bình An:
- Ây da đứa bé này, không thể sống thiếu Thường Tận được sao? Ta nói con nghe, Tiên nữ tỷ tỷ có công chuyện cần phải đi. Con mau về phòng tắm rửa thay đồ, chiều ta sẽ làm bánh cho con ăn. Có được không?
Bình An lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con chỉ thích ăn bánh của Tiên nữ tỷ tỷ thôi.
- Đúng thật là cứng đầu. Vậy thì đợi thêm vài ngày đi. Lần này tỷ ấy đi sẽ lâu đấy.
Bình An khẽ gật đầu, mặt buồn rười rười. Vốn tưởng lại có thể ăn bánh do Thường Tận làm nhưng lại không có cơ hội.
Đột nhiên một tên Âm binh hớt hơ hớt hải chạy vào thông báo:
- Không xong rồi, Dạ Khuyết đại nhân!
- Có chuyện gì?
- Toàn bộ tù nhân đã biến mất rồi!
- Ngươi vừa nói gì?
Dạ Khuyết hốt hoảng chạy ngay đến Thiên lao thì quả thật đã chẳng còn Tiên nhân nào bị giam giữ ở đấy. Xem ra lính gác ngục đã bị ra tay một cách thần không biết quỷ không hay, hiện trường thậm chí còn chẳng có dấu hiệu xô xát nào.
“Đành rằng bọn chúng có thể ra tay với cai ngục, nhưng bên ngoài còn nhiều lớp canh giữ như vậy, chúng đã thoát đi bằng cách nào?”, Dạ Khuyết vò đầu bứt tóc suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra đáp án, “Không ngờ một người am hiểu như ta cũng có ngày hôm nay.”
…
Quay trở lại cuộc chiến ở Ma giới, sau khi Thường Tận tuyên bố thách đấu, Tiết Kiên liền đắc ý cười lớn. Hắn đã đợi ngày này rất lâu rồi, cũng đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Nằm gai nếm mật, khổ công tập luyện, chính là để đợi đến ngày hôm nay. Hơn nữa, hắn đã an bài cho Phi Yến sắp đặt ám khí để giúp hắn dễ dàng hạ bệ Thường Tận mà không tốn nhiều công sức.
Tiết Kiên rút từ trong người ra thanh kiếm Trường Sinh dài mười tấc, phủ đầy sát khí. Màu sắc đen trầm của chuôi kiếm phảng phất màu đỏ của máu tươi tanh nồng hôi thối. So với Thương kiếm của Thường Tận, xem ra còn nồng nặc mùi chết chóc hơn.
Trong suốt năm trăm năm này, hắn đã giết không ít người, oán khí bốc ra ngùn ngụt. Cũng đúng thôi, để có được sức mạnh ngang ngửa với Thường Tận, hắn đã trả giá không ít, thậm chí bán linh hồn cho quỷ dữ để đổi lấy vinh quang nhất thời.
Tiết Kiên xuất chiêu đầu tiên, tấn công liên tục cả hai bên tả hữu, nhưng Thường Tận có thể dễ dàng hóa giải chỉ bằng một cái lách người. Hắn lại tiếp tục xông tới, mũi kiếm sắc lẹm chực chờ đâm vào mắt nàng. Thường Tận nhẹ nhàng xoay người chín mươi độ, trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm của hắn, dùng lực bẻ gập nó lại, đẩy về phía Tiết Kiên.
Mũi kiếm nằm trong tay hắn đột ngột chạy ngược về đâm vào cổ hắn. Máu ở cổ hắn chảy ra ròng ròng nhưng hắn lại chẳng thấy đau đớn gì. Hắn rút kiếm ra, tiếp tục nhằm hướng Thường Tận mà tiến tới. Từng chiêu thức mà Thường Tận dùng nhìn thì có vẻ vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng uy lực vô cùng lớn. Nàng chẳng cần di chuyển nhiều nhưng vẫn dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Trái lại, Tiết Kiên càng đánh càng lộ vẻ thất thế. Mặt hắn đỏ lên như gấc, hai mắt long sòng sọc, chỉ chực ăn tươi nuốt sống Thường Tận. Kiếm của hắn chưa chạm vào Thường Tận được chút nào mà hắn đã nhận rất nhiều nhát chém từ nàng.
Tuy vậy, đối với hắn những vết thương thể xác này chẳng đáng là bao. Hắn cảm giác Thường Tận vẫn đang nhường hắn vì nãy giờ nàng chưa dùng đến bao nhiêu linh lực cả. Nếu như nàng thực sự dùng năm phần nội lực của mình, thì Tiết có thể sẽ không trụ nổi quá ba chiêu.
Tiết Kiên nháy mắt ra hiệu cho Phi Yến ở dưới. Nàng ta biết được đã đến lúc tung tuyệt chiêu. Cái nháy mắt đó không lọt qua được nhãn quang của Thường Tận. Nàng khẽ liếc Quang Đại một cái, hắn liền lập tức hiểu ý nàng.
Quang Đại rời khỏi chỗ đứng, lén bám theo Phi Yến. Nàng ta đi đến một chỗ khuất, âm thầm thi triển pháp thuật gì đó, nhìn qua có vẻ là một thứ phù chú hắc ám. Phi Yến lấy ra một chiếc vòng tay bằng hắc thạch, rồi bắt đầu niệm chú.
Bỗng chốc xung quanh mây đen kéo đến vần vũ khắp trời. Gió nổi lên và mưa bắt đầu nặng hạt. Quang Đại đứng ở bên quan sát vẫn không hiểu nàng ta định làm gì. Đột nhiên Thường Tận cảm thấy đầu óc choáng váng, quang cảnh xung quanh trở nên mờ ảo lạ thường.
Chiếc vòng trong tay nàng nhấp nháy liên tục. Thương kiếm trong tay nàng rơi xuống đánh choang một cái. Thế giới trước mặt nàng nghiêng dần rồi trở nên mờ ảo.
Tác giả :
Thanh Y