Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Chương 171-172 Sức Mạnh Tối Đa - Chạm Trán
171: Sức Mạnh Tối Đa
Tôi dùng 〖Lăn〗 băng qua hoang mạc mà có thể cảm nhận áp lực kinh khủng ở phía sau.
Tôi cần phải tạo đủ khoảng cách giữa thỏ banh và Adofu.
Tôi sẽ hướng về bãi biển và lăn chậm lại một chút để thu hút sự chú ý từ con rết.
“Gijijijijijijijijijiji!”
! Cậu nhóc ấy đã vượt quá mức dự tính.
Bởi vì tôi hoàn toàn bị lép vế với tên Anh hùng cả về chỉ số trạng thái lẫn kỹ năng nên tôi đã kỳ vọng hạ gục cậu nhóc này.
Nhưng… nghĩ lại thì ý tưởng đó hơi bị ngu rồi.
Ôi trời, giờ tôi lại thấy quyếu.
Tôi từng suýt bị gϊếŧ chết và xơi tái hai lần bởi chính con rết kia.
Cho nên tôi hiểu rõ nó không còn giống như xưa đâu.
Có vẻ giữa tôi và nó có sự liên kết từ khi tôi đến vùng hoang mạc này.
Đủ nhiều đến mức tôi gần như nắm được quy tắc tấn công của nó.
À, tuy không hoàn toàn chính xác nhưng vẫn chắc ăn.
(Trans: bị cạo vảy lưng rồi đấy)
Kể từ lần gặp mặt đầu tiên tôi không ngờ được cả hai lại chạm trán nhau nhiều lần thế này, thế nhưng nó sẽ kết thúc ngay trong hôm nay.
Có ba chướng ngại mà tôi phải đối diện với con rết khổng lồ.
Thứ nhất, chính là mức độ phòng thủ cực kỳ chắc chắn của nó nhờ kỹ năng đặc trưng 〖Vua vỏ giáp〗.
Thứ hai là lực công kích vô cùng khủng khϊếp từ bảng trạng thái.
Cuối cùng là vấn đề khiến tôi lo ngại nhất, 〖Tia nhiệt〗 bá đạo về sức mạnh lẫn tầm tấn công, tôi đã đặt tên cho nó là “tia rết”.
Tôi phải vô hiệu cả ba chướng ngại trên nếu như muốn giải quyết con rết khổng lồ.
Tôi đã tìm ra cách, nhưng liệu chúng có hiệu quả hay không chỉ đợi đến khi cả hai giao chiến.
Nó bắt đầu xuất hiện trước mắt tôi rồi, hơi sớm để nghĩ mọi thứ vẫn còn đơn giản.
Giả định mà tôi đặt ra trong đầu hoàn toàn khác xa so với thực tế.
Lần cuối tôi trông thấy nó khi bị đàn kiến đỏ cưỡng bức tập thể, có lẽ vì thế mà nỗi sợ của tôi có phần giảm bớt.
Tôi liếc nhẹ ra sau.
“Gijijijijijijijijijijijijii!”
Gương mặt hầm hố của con rết khổng lồ truy đuổi theo phía sau giữa màn cát tung tóe.
Gần kề hơn tôi tưởng.
Không cần phải lấy làm ngạc nhiên, nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy run sợ.
Tự đề cao bản thân quá thì dễ đánh mất chiến thắng, cho nên mang cảm giác ấy trên mình cũng hợp lý.
Tôi bắt buộc phải tham gia trận chiến này khi trực tiếp chấp nhận rủi ro từ tia rết.
Nhất định phải hết sức tập trung cẩn trọng trong từng bước đi của nó.
Liệu có nên tìm một khu vực có đủ điều kiện thuận lợi để ra đòn đáp trả lại?
Chậc, tôi nên bỏ ngay cái tính chần chừ đi…
Cuộc giao đấu cuối cùng sẽ sớm nổ ra.
Tôi nhìn thấy một tảng đá to phía xa.
Okay, tiến lên nào.
Đó sẽ là điểm xuất phát thuận lợi.
Nó cực rắn chắc và tôi có thể sử dụng nó cho thời khắc quyết định.
Tôi vẫn có chút hoài nghi, nhưng tảng đá giống như thế khó có thể xuất hiện ở đâu khác.
Nếu để lỡ cơ hội, tôi sẽ bị tụt lại trong cuộc chiến lần này.
Tôi có thể nhấc hòn đá lên không trung và ném thẳng xuống đầu con rết nhờ 〖Kẹp hạt dẻ〗.
Nó sẽ gây nên sát thương cực đại dựa vào toàn bộ kỹ năng của tôi.
Nếu không thành công thì xác định năng lực của tôi khó có thể đâm xuyên nổi lớp vỏ giáp ấy.
Đừng tự hù dọa chính mình chứ.
Cứ việc theo dõi chuyển động của đối thủ.
Chỉ sơ sẩy là chết liền.
Nhảy lên bên trên tảng đá mà tôi dự định làm công cụ đối phó với con rết.
Tôi vẫn còn thiếu tự tin về ý tưởng của bản thân trước khi con rết sử dụng tia chiếu.
Tốn kha khá năng lượng bởi tảng đá lớn hơn đôi chút so với dự tính.
Không, xét về sức phòng ngự của cậu nhóc kia thì tôi không nên keo kiệt vào lúc này.
Tôi dồn sức nâng tảng đá và kéo nó bay lên cao với một sức nặng khủng khϊếp tác động lên cơ thể.
Dường như có một áp lực đánh nhẹ vào trí óc khiến tôi xây xẩm lúc vừa ôm lấy nó.
Thế nhưng, tôi vẫn có thể xoay người và bằng cách nào đó mà vẫn bay được.
Tới đây… là tôi đuối rồi sao?
Không thể bay lên nổi nữa, càng gắng sức thì tôi chỉ có làm mồi cho tia chiếu mà thôi.
Tôi quan sát để nhắm đến vị trí của con rết.
Nó ngừng di chuyển gần như ngay bên dưới tôi và ngửa đầu lên.
Cũng quá tiện để tán vào mặt mày luôn.
Thế này vừa đủ để tôi chọn ngay điểm yếu mà tấn công vào.
Tôi ngừng bay, xoay ngược tảng đá, nghiêng người và lao xuống đầu con rết.
Nó nhìn lấy tôi và mở rộng cặp hàm ra.
Nguồn ánh sáng màu đỏ bắt đầu hội tụ lại.
Không cần phải suy đoán làm gì, nó đang chuẩn bị tung ra tia nhiệt.
Nếu dùng 〖Hơi thở cát〗 hay 〖Nhát cắn tê liệt〗 là hoàn toàn vô dụng đối với tảng đá này.
“Guuooooooooooo!”
“Gijijijijijijijijijijiiiiiii!”
Vừa gầm lên, tôi vừa vỗ cánh để gia tăng thêm lực rơi.
Kịp đi, cầu mong cho đúng lúc.
Thông cảm chứ tôi chưa muốn chế biến món thịt nướng trong lúc này.
Vào khoảng khắc tôi sắp ném được tảng đá vào mặt con rết, cái miệng của nó mở rộng hơn và luồng tia sáng phóng ra.
Tôi đã trễ mất rồi.
Bản năng của tôi mách bảo.
“Gurua!”
Tôi vứt tảng đá và tránh sang một bên.
Tảng đá đã ở sát trên đầu con rết.
Ngay sau đấy, luồng sáng đâm xuyên qua và phá tan tảng đá.
Tôi hạ cánh thành công trên đôi chân nhờ điều chỉnh sức đẩy và lấy đuôi giữ thăng bằng.
Định mệnh! Suýt nữa là tôi cho nó nhai đất rồi.
“Gijiaaaa!”
Những mảnh đá rơi vào đầu con rết khiến nó vung lắc.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Rết hoang mạc khổng lồ (Giant Sand Centipede)
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 64/80
HP: 459/463
MP: 211/244
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Đù má! Có bao nhiêu sát thương đâu!
Phần lớn lực gia tốc đã bị hãm bớt.
Nó sẽ dễ dàng bù đắp lại nhờ 〖Hồi phục HP tự động〗
May mắn hơn là tôi không chịu phải bất kỳ thương tích nào, tình hình cũng chẳng khả quan luôn.
.
“Kichichichichichiin!”
Tôi chuẩn bị tư thế, rồi tiếp cận đến con rết khổng lồ.
Sau khi kế hoạch thất bại, tôi chỉ còn mỗi một cách.
Vận dụng ma thuật tập trung ở sau họng, mục tiêu là con rết và tôi khạc ra hết toàn lực.
“GUUUOOOO!”
Một luồng khí nặng nề bao trùm lấy nó.
Đấy chính là 〖Hơi thở tai ương〗.
Sẽ cần ít thời gian để gây được ảnh hưởng, dù tôi không tin cậy vào nó nhưng cũng mang tác dụng để tung hỏa mù.
Tôi nghĩ mình điên rồi nếu lỡ như cấp độ kỹ năng này tăng lên và đến thời điểm tiến hóa.
Tôi muốn sử dụng 〖Hơi thở thiêu đốt〗 hơn cơ, nhưng sẽ không có tác dụng với địch thủ kiểu này.
Bởi thật ra, tôi đã gặp phải đủ thể loại kẻ thù lao qua ngọn lửa không chút do dự mà tôi dùng để kiềm hãm chúng lại.
Đối với con rết, kỹ năng ấy không đủ sức để phá hủy lớp vỏ giáp, tỷ lệ chiến thắng vô cùng mong manh.
Trước hết, mục đích của tôi không phải để cố gây sát thương, mà khiến con rết kinh ngạc và vô hiệu hóa chuyển động của nó trong giây lát.
Có vẻ sẽ không xảy ra thêm chuyện đáng ghét kia.
【Cấp độ kỹ năng cơ bản 〖Hơi thở tai ương〗 đã tăng từ 3 lên 4】
...Gã mặt lờ Thần ngôn, mày được lắm.
Giọng của mày vang lên ngay vừa lúc tao tưởng chừng cảm thấy yên tâm.
Một cú vả cực kỳ điêu luyện.
Tao phải gửi tặng một dislike.
Có sức khích lệ dữ lắm.
Tôi bay thẳng vào làn khói.
Hạ một cước vào đầu con rết, sau đó đập cánh để tạo phản lực trở về.
Tôi xoay người quay ngược lại khi nó vừa ló dạng ra khỏi màn sương, sau đó dùng 〖Lăn〗 bỏ đi.
Kế hoạch ‘Hạ knockout bằng 〖Kẹp hạt dẻ〗’ đã tan tành mây khói.
Từ lúc này phản ứng của nó sẽ cảnh giác hơn.
Quả thật, nó sẽ để tâm khi tôi ở trên không trung và chờ đợi thời điểm tôi vừa hạ cánh, vậy là chấm hết.
Cái kịch bản dễ suy ra nhất ở đây là con rết cứ việc me tôi, đại loại thế, rồi thuận lợi là dứt điểm luôn.
Vẻ mặt của nó trưng bày ý nghĩ đó ra hết rồi.
Chiến thuật 〖Kẹp hạt dẻ〗 con rết không còn hiệu quả nữa.
Đến nước này, không còn cách nào khác ngoài kế hoạch dự phòng.
Tôi đã lường trước sự việc ấy luôn nhé.
Bởi dựa theo những hành động của con rết, 〖Kẹp hạt dẻ〗 có quá ít cơ hội thành công, còn kèm theo mức độ nguy hiểm cực kỳ cao nếu như thất bại.
Hồi trước khi còn ưu tiên việc chạy trốn, tốc độ và sức bền là quan trọng nhất.
Trong thời gian đó, với tôi vận tốc cao nhất có thể đạt đến là bao nhiêu.
Còn bây giờ, mục tiêu là phải đánh bại con rết, khả năng phòng thủ phải đặt lên hàng đầu.
Trên hết, tôi đủ sức đập nát lớp vỏ giáp của con rết không?
Điều hiển nhiên, sự lựa chọn của tôi rất ít ỏi.
Ngoài việc phải xuyên thủng được bộ giáp ấy ra thì không còn kế nào khác, thời gian đã cận kề, không còn đủ để suy tính hướng đi nữa.
Thất bại là tôi bay màu như chơi.
Đây chính là thời khắc tôi quyết định phải tiêu diệt cho bằng được con rết.
“KICHICHICHICHICHICHICHICHICHICHICHICHICHII!”
Con rết ấy phát ra âm thanh nhức tai, như thể mắng tôi “Tên nhát cáy, quay lại mà đối mặt với ta”.
Tưởng sao, chiến đấu một cách quang minh chính đại thì anh mày xin khiếu.
Có mà ăn tán vỡ mồm.
Ngu gì mà tôi đây lại đi chơi tay đôi với một đối thủ có lợi thế hơn chứ?
Trở lại vấn đề, vì tôi dần cảm thấy mệt mỏi hay do con rết trở nên hăng hái hơn mà khoảng cách giữa hai chúng tôi chẳng tăng thêm bao nhiêu cả.
Nói đúng ra là nó… mỗi lúc một gần đi.
Tôi không thể tiếp tục lâu hơn được nữa.
〖Hơi thở tai ương〗 chắc chắn đã được hấp thụ hoàn toàn, tôi tin hiệu ứng 〖Nguyền rủa〗 sẽ bắt đầu khởi phát và khiến con rết suy yếu đi nếu tổ chức một cuộc thi chạy bền và trốn tránh trong suốt ngày hôm nay, nhưng có vẻ không như tôi mong muốn rồi.
Nếu trò đuổi bắt còn kéo dài, tôi sẽ lại bị cháy đít bởi tia nhiệt.
Dù tôi có khả năng né được, đó cũng là một sự may rủi.
Ở khuất tầm xa, thấp thoáng một ngọn đồi to.
Vừa khít với những điều kiện đã đưa ra.
Ngon đấy, tới liền, đây là lúc tôi sẽ đáp trả.
Tôi tăng cường thể lực nâng cao tốc độ của 〖Lăn〗.
Thời gian trốn chui trốn nhủi đã không cần thiết nữa.
Anh mày khác xưa rồi.
“GUUOOOOO!”
Tôi an toàn vượt qua khỏi đỉnh ngọn đồi.
Phải, với chiến lược nhất thời này, tôi có thể tạm khuất khỏi tầm nhìn con rết.
Tôi chầm chậm giảm tốc và quay ngoắt lại nhanh chóng.
Một lần nữa tôi lại lao lên con dốc.
Phía trước ở nơi tôi vừa đi qua, chuẩn bị cho một cú đâm cực chất.
Nếu đúng thời điểm, vụ va chạm với con rết khổng lồ sẽ diễn ra ngay trên đỉnh đồi.
Tuy đối thủ chiếm ưu thế, nhưng không có nghĩa là chẳng có cơ hội chiến thắng.
Bởi vì ngoài việc này ra, không còn cách để bức phá con rết.
Đây là lý do tôi phải quyết đoán.
Khả năng chiến đấu của con rết có hai lỗ hổng.
Thứ nhất, kỹ năng cận chiến của nó có điều sai sót rất lớn.
Tôi đã kinh hãi khi lần đầu đối chọi nên không để ý ra.
Việc xoay người linh hoạt của nó không hề cao, được cái chỉ là tốc độ di chuyển nhanh mà thôi…
Cho nên, nếu cẩn thận, tôi có thể tránh được đợt tấn công ngay lần đầu tiên.
Về lỗ hổng thứ hai.
Mặc dù con rết có cơ thể to lớn, những kỹ năng của nó chủ yếu chỉ tập trung quanh bấy nhiêu đây.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Kỹ năng cơ bản:
〖Độc dược: Cấp 5〗 〖Đào xới: Cấp 6〗 〖Hơi thở cát: Cấp 4〗
〖Tường đất sét: Cấp 3〗 〖Nhát cắn tê liệt: Cấp 2〗 〖Phun axit: Cấp 4〗
〖Tia nhiệt: Cấp 4〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Nhả độc, hơi thở cát, phun nước dãi axit, cú cắn gây tê liệt, rồi lại luồng sáng hội tụ, bla bla bla…
Ngẫm ra, cậu nhóc này chỉ toàn chơi bằng miệng.
Vẻ ngoài với thân hình khủng bố như thế đấy.
Với những kỹ năng còn lại, đào xới và tạo dựng bức tường cát cũng chỉ sử dụng đến ma thuật.
Con rết khổng lồ ngơ ngáo chẳng có lấy một kỹ năng nào phòng vệ cho cơ thể của nó cả.
Cùng lắm, nó chỉ có thể ỷ vào bộ giáp vô đối và tốc độ cao để đè cưỡng bức bạn dưới cái thây đồ sộ.
Tuy vậy, hành động này cũng mang tới sự nguy hiểm.
Phần đáng sợ nhất của con rết là nguồn nóng phát ra từ miệng, còn tệ hơn nhiều so với mấy kỹ năng.
Mà thật ra, nó vẫn bất lực trước đàn kiến đỏ đổ xô tấn công ở hai mặt bên.
Bởi vậy, chiến thuật này phải thành công.
Khi cả hai đụng độ ở đỉnh đồi, tôi sẽ gây kích động bằng cách tung one-hit ở sườn hông.
Nếu chỉ trong cuộc chạm trán thông thường, tôi dễ dàng bị bắt và nằm lọt thỏm vào miệng của nó, nhưng con rết vẫn chưa nhận ra tôi đang triển khai chiến thuật theo cách rất khác.
Trong lúc vội vã mà bắt gặp tôi nhảy xổ ra, phản ứng của nó sẽ bất ngờ trong giây lát.
Trong một cuộc sinh tồn khắc nghiệt, “giây lát” thôi cũng đã đủ thăm hỏi tổ tiên.
Đòn đánh chí mạng cũng sẽ được nâng cao.
Nhờ vào yếu tố bất ngờ, tôi sẽ có cơ hội thuận lợi để tránh đòn tấn công của con rết.
Nếu vượt qua khỏi đầu của nó, tôi có thể đi vòng qua phần cơ thể gần như không có khả năng chống trả.
Bắt đầu từ lúc này sẽ là giai đoạn kịch tính.