Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
Chương 93: Làm phân bón, không thả hổ về rừng
Bi-a bắt nguồn từ nước anh, lần đầu tiên được chơi trong quân đội, lại được gọi là bida trở ngại.
Ngọc Tình nhìn vào 22 quả bi-a, khẽ nhướn mày, cô nâng chiếc gậy bi-a lên, nhằm vào một quả màu đỏ, khẽ chọc vào. Chỉ thấy viên màu trắng đập mạnh vào viên màu đỏ mà cô vừa nhằm, toàn bộ 22 viên bị đánh tung ra, khi viên màu đỏ đánh vào những viên khác tạo ra tiếng kêu rất rõ, sau cùng cũng có một việ rơi xuống lưới.
Ngọc Tình nhìn rồi khẽ cười, cô liếc ánh mắt về phía Yến Vân, nhếch môi lên. Yến Vân nhìn bộ dạng tự tin của Ngọc Tình, cũng chỉ nhếch cười, nhướn mày nói: “Đừng có mà đắc ý quá!”
Phong Nhã Trần và Lưu Bân ở bên cạnh nhìn động tác của Ngọc Tình, ngay sau cú đánh cả hai đều khẽ thở phào. Vừa ra tay đã biết có phải chuyên gia hay không. Tuy chỉ một Vân bang bọn họ đúng là chẳng để ý, có thua cũng chẳng sao, nhưng nếu có thể thắng thì đương nhiên vẫn tốt hơn. Lúc này bọn họ đột nhiên nghĩ ra từ trước tới giờ Ngọc Tình chưa từng làm việc gì mà không chắc chắn, không có sự nắm bắt, thậm chí có những thứ bẩn thỉu vào bụng rồi nhưng khi biết cô vẫn sẽ nôn ra.
Thôi được rồi, bọn họ nghĩ nhiều rồi đấy!
Vẫn nghĩ rằng bản thân đủ để hiểu về Ngọc Tình nhưng lại không ngờ bọn họ hiểu hóa ra chỉ là ở góc độ lạnh lùng như núi băng mà thôi, bọn họ hai mắt sáng lên nhìn Ngọc Tình, mong chờ cô sẽ tạo cho họ niềm vui bất ngờ.
Ngọc Tình chẳng quan tâm tới Yến Vân thêm nữa, cũng không nhìn vào Yến Nhụy đang nằm dưới đất, cô khẽ cười, tự tin xinh đẹp.
Cô nhìn vào bàn bi-a, tiến tới một góc khác, giơ chiếc gậy trên tay lên, lại một cú nữa chọc vào viên màu trắng, lần này, phản ứng dây truyền, không phải chỉ là một viên mà chỉ nghe thấy bốp bốp bốp, năm việc màu đỏ rơi xuống lưới, ở một góc khác, một quả màu đỏ nhẹ nhàng lăn lăn không ai đoán trước được kết quả nhưng cuối cùng nó cũng đã lăn xuống lưới.
Yến Vân đứng bên cạnh nhìn, mắt anh ta không thể không tròn xoe ra, ngay sau đó nhìn cô gái chỉ mới 15 tuổi này, trong đầu anh ta đang suy nghĩ, cô gái này quả nhiên là không bình thường, quả nhiên.....
Song Ngọc Tình nhìn vào bàn bi-a, đôi lông mày cô khẽ nheo lại, cô nhìn thế cuộc lúc này lại không hài lòng chút nào. Phải biết rằng, khi xưa khi mà cô còn cùng chơi với Thất Nguyệt, kĩ năng chơi bi-a không chỉ thế này, bây giờ đúng là trình độ tụt đi nhiều quá!
Ngọc Tình nghĩ vậy liền thở hắt ra một tiếng, đột nhiên cô lại nhớ tới Thất Nguyệt rồi, không biết bây giờ cô ấy ở đâu? Xem ra bản thân phải tăng tốc lên thôi, nghĩ vậy Ngọc Tình lại nâng cây gậy lên, lập tức sau tiếng bóng va chạm vang lên, chỉ thấy cả thế cục trên bàn bi-a đã bị đánh loạn lên. Những viên màu đỏ thi nhau rơi xuống lưới, Yến Vân đứng bên cạnh nhìn mà đớ người ra, mẹ kiếp, cái con bé đáng chết này, khoe khoang thì cũng đừng tới mức này chứ! nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì người khác làm gì có cơ hội cầm gậy lên nữa.
Yến Vân nghĩ vậy, liền vứt chiếc gậy trên tay sang một bên, đi tới đứng bên cạnh Phong Nhã Trần và Lưu Bân, khẽ nhướn mày: “Tôi thấy vừa nãy cậu gọi cậu ta là anh cả?”
Lưu Bân nghe thấy câu hỏi của Yến Vân, trên khuôn mặt anh tú liền có chút bối rối, sau đó gật đầu.
“Tại sao. Cậu ta mới có 16 tuổi, cậu chắc cũng phải 20 rồi chứ!” Yến Vân nhìn Lưu Bân, nét mặt có vẻ hết sức tò mò và muốn biết, thôi được, thực ra anh ta đang có chút lo lắng và mất cân bằng vì vậy chỉ đang đi tìm chuyện để giải tỏa mà thôi.
Bị cô gái của bọn họ đánh cho thảm như thế, còn bọn họ thì ngồi một bên mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, nói thế nào thì anh ta cũng không thể để cho bọn họ cứ vui vẻ mãi mà cười được.
Quả nhiên Lưu Bân bị nói như vậy, mặt anh lập tức đỏ lên, tuy anh biết cái tên Yến Vân này đang cố ý, nhưng sự việc như thế này bị nói ra miệng, anh vẫn không thể không lúng túng, không phải anh cảm thấy mất mặt mà là anh thấy ngại.
“Cái này....” Lưu Bân thở dài một tiếng, sau đó quay ra nhìn Yến Vân: “Anh nói như vậy là đang ghen tỵ à? anh cũng thích Tình Tình, có cần gia nhập luôn không?”
Lưu Bân nói như vậy, ngược lại làm hco Yến Vân cảm thấy ngại, Yến Vân đã nhìn ra một số manh mối, nhưng, đương sự lại mặt dày như thế làm cho anh ta thấy ngại. tuy anh ta tuyệt đối là một viên kim cương sáng giá, phụ nữ vây xung quanh nhiều như lá mùa thu nhưng anh ta thực sự hoàn toàn không hề có ý như Lưu Bân nói.
Phía này ba người đang đấu khẩu với nhau, còn ở phía kia Ngọc Tình vẫn liên tiếp cho bóng vào lưới, chẳng bao lâu sau, một viên cuối cùng cũng đã rơi xuống rồi, Ngọc Tình nhìn viên bóng màu xám đang lăn xuống, cô khẽ cười. tuy hôm nay với trình độ đánh thế này cô không hề hài lòng, nhưng tính ra thì vẫn được coi là có thể. Ít nhất Vân bang cũng về tay cô rồi!
Ngọc Tình đánh xong liền vứt cây gậy xuống, quay người ra nhìn Yến Vân: “Này, Vân bang của anh kể từ hôm nay thuộc về tôi rồi!”
Yến Vân nghe thấy vậy, cũng chẳng để ý mặt đang đỏ hừng hừng, quay đầu nhìn Ngọc Tình đang cười đắc ý, anh ta gật đầu cay đắng:”Là của cô rồi!”
Ngọc Tình gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía Yến Nhụy đang nhìn chẳm chằm đầy thù hận bản thân mình, cô cười cười nói với Yến Vân: “Cô ta thì sao?”
“Tùy cô xử lý.” Yến Vân nhìn Yến Nhụy, đồng tử mắt như đóng băng lại rồi. thực ra anh ta cũng chẳng thích gì cô em họ này, ngạo mạn, tùy hứng, phóng đáng, không coi ai ra gì, điều quan trọng nhất đó là, cô ta như một kẻ không có não.
Tuy cô ta bây giờ đúng là vẫn còn nhỏ, chỉ mới 16 tuổi, nhưng được sinh ra trong một gia đình như bọn họ, 16 tuổi là đã có thể làm nên đầy chuyện lớn, huống hồ bây giờ Yến gia bắt đầu tụt dốc rồi, mà vẫn cái tính cách huênh hoang ngạo mạn đó, nhất định sẽ chỉ có mang lại kiếp nạn cho Yến gia, vì vậy để cho ta chịu khổ chút cũng tốt.
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền gật đầu, đi tới bên cạnh Yến Nhụy vẫn đang nhìn mình không rời mắt, khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng hiếm có: “Cô có biết hai cô gái mà đã từng đắc tội với tôi bây giờ đang ở đâu không?”
Yến Nhụy đơ người ra, cô ta không ngờ Ngọc Tình lại hỏi cô ta như vậy.
Ngọc Tình lại căn bản không hề nghĩ rằng muốn cô ta phải trả lời, cô khẽ cười, tiếp tục nói: “Một bé gái thì bị kẻ tu luyện thành ma quỷ đưa đi làm chiếc đỉnh tu luyện, lúc đó cô bé ấy hình như còn chưa tới mười tuổi.”
Ngọc Tình cười nhẹ nhàng nói tiếp: “Kẻ tu luyện thành ma quỷ, cô có biết không?” Ngọc Tình vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên sợ hãi của Yến Nhụy, nhìn vào ánh mắt cô ta nhìn mình như đang gặp ma vậy, cô chỉ cười: “Xem ra cô cũng chẳng phải là kẻ không biết gì!”
Thực ra không chỉ mỗi Yến Nhụy, ngay đến cả Yến Vân cũng đơ người ra, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt đầy sinh sợ. Anh ta luôn biết rằng cô gái này có những thủ đoạn độc ác, nhưng không ngờ rằng cô gái này lại độc ác tới mức độ như vậy, đột nhiên anh ta đã hối hận vì quyết định đã giao Yến Nhụy cho Ngọc Tình xử lý.
Bất kể Yến Nhụy có không tốt thế nào nữa thì đó cũng là em họ của anh ta, cũng là người của Yếng ia. Nếu.... nghĩ tới đây, anh ta cảm thấy choáng váng, nếu con gái của Yến gia bị xử lý như vậy, mặt mũi của Yến gia còn biết chui vào đâu nữa!
“Ngọc Tình........” Yến Vân mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Ngọc Tình cắt ngang lời ngay sau đó.
“Còn có một người nữa.....” Ngọc Tình khẽ cười:”Không biết,c ô đã từng nghe đến nhà chứa chưa?”
Nhà chứa? Yến Vân cứng đơ người lại, sao lại nói tới nhà chứa? Những người như anh ta đương nhiên là từng nghe tới nhà chứa, nhà chứa tuyệt đối là thiên đường của những kẻ phạm tội, con gái ở đó tuyệt đối còn chẳng bằng những kẻ nô lệ hạ đẳng nhất!
Ngọc Tình lúc này nói tới nhà chứa, lẽ nào.....
Quả nhiên lời nói tiếp theo của Ngọc Tình đã giải thích cho sự nghi ngờ của Yến Vân: “Còn có một cô gái nữa đã bị tôi đưa tới nhà chứa, khi đó, cô ta hình như cũng chỉ tầm bằng tuổi cô. Ồ, tôi quên mất, đó là sự việc vừa mới xảy ra năm nay thôi. Ấy, đúng thật là, không biết cô ta bây giờ còn sống không, chắc là còn chứ, tôi đã nhờ vả rồi, là phải chăm sóc cô ta thật tốt!”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, sự thù hận trong ánh mắt của Yến Nhụy cũng đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi đến cùng cực.
Cơ thể cô ta run lên, trườn về phía sau, muốn cách xa Ngọc Tình, muốn cách xa cô càng xa càng tốt, cô ta không muốn phải nằm trong tay của Ngọc Tình, cô ta nghĩ Ngọc Tình không phải là người mà là một kẻ ác quỷ.
Cô ta không muốn đi tới nhà chứa, cô ta không muốn trở thành hạng con gái rẻ rúm bẩn thỉu đó, cô ta là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng của Yến gia, là viên chân châu mà mọi người đều nâng hấng, cô ta không muốn, không muốn.....
Cơ thể Yến Nhụy từ từ lùi về phía sau, Ngọc Tình nhìn vào ánh mắt của Yến Nhụy, nhìn sự sợ hãi toát ra từ toàn thân cô ta, cô khẽ cười, đứng lên.
“Cô đã nghĩ xong chưa? Cô muốn đi tới đâu?” Ngọc Tình liếc mắt xuống nhìn Yến Nhụy, nói lời lạnh lùng và chua xót, cô từ trước tới giờ không phải là người tốt gì cả, càng không bao giờ làm cái việc ngốc nghếch đó là thả hổ về rùng. Người dám ở trước mặt cô mà ra tay giết cô, ha ha, có gái này, không biết gan cô ta to tới cỡ nào!
“Ngọc Tình......” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, mở miệng, anh ta muốn cầu xin Ngọc Tình, muốn thu lại lời vừa nói ban nãy, cho dù hôm nay anh ta có phải hạ mình thế nào, Yến gia cũng không thể mất đi người này!
Ngọc Tình đương nhiên là nghe thấy tiếng gọi của Yến Vân, cô khẽ cười, quay đầu lại: “Sao hả? hối hận rồi à?”
“Ngọc Tình, cô không thể, cô phải biết rằng Yến Nhụy là người của Yến gia chúng tôi, không kể Yến gia có thế nào! Yến Nhụy cũng không thể giao cho cô xử lý thế này được, Yến gia không thể dương mắt nhìn cô ấy bị rơi vào những nơi như thế!”
Những điều Yến Vân nói đều là sự thật, anh ta nói vậy cũng là vì tốt cho Ngọc Tình, Ngọc Tình cho anh ta cơ hội chẳng phải là vì không muốn vô duyên vô cớ trở thành kẻ địch của Yến gia à!
Ngọc Tình nhìn Yến Vân, cô đương nhiên cũng hiểu ý của Yến Vân, nhưng cô vẫn chưa có ý định dễ dàng tha cho Yến Nhụy, cô là con gái, cô càng rõ con gái khi mà điên lên thì cũng chỉ coi trời bằng vung, cô không cho rằng bây giờ Yến Nhụy có thể ra tay giết cô mà sau này lại bỏ qua cho cô.
Hơn nữa Ngọc Tình cũng chẳng phải là sợ Yến gia, nói thẳng ra là cô sợ phiền phức! Nếu hôm nay bất kể cô có giết hay không giết Yến Nhụy thì phiền phức đều có, vậy thì giết cô ta đã làm sao?
Chỉ một Yến gia bé tí teo, một gia tộc tu chân bằng cái mắt muỗi mà thôi, đừng nói bây giờ nó đang trong thời kì tụt dốc, kể cả Yến gia đang trong thời kì huy hoàng thì Ngọc Tình cô cũng chưa chắc đã coi là gì!
Chỉ thấy Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Yến Vân: “E rằng anh phải thất vọng rồi, kể cả anh có thể nói lời không giữ lời, tôi cũng không thể là một kẻ ngốc được, vì vậy hôm nay, cô gái này, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi nơi đây!”
“Tình Tình, cô ta, em định xử lý thế nào?” Phong Nhã Trần đi tới bên cạnh cô, anh là một người tin tưởng và phục tục Ngọc Tình tuyệt đối và vô điều kiện, nếu Ngọc Tình nói một anh nhất định sẽ không nói hai. Không phải anh sợ cô mà là anh tôn trọng cô!
“Em có một vườn hoa Mạn đà la, nếu hôm nay Yến Vân đã mở miệng, em cũng sẽ nể mặt anh ta! Không bán Yến Nhụy vào nhà chứa nữa mà giao cho Ngân Nguyên, làm phân bón cho hoa Mạn đà la.”
Ngọc Tình nhìn vào 22 quả bi-a, khẽ nhướn mày, cô nâng chiếc gậy bi-a lên, nhằm vào một quả màu đỏ, khẽ chọc vào. Chỉ thấy viên màu trắng đập mạnh vào viên màu đỏ mà cô vừa nhằm, toàn bộ 22 viên bị đánh tung ra, khi viên màu đỏ đánh vào những viên khác tạo ra tiếng kêu rất rõ, sau cùng cũng có một việ rơi xuống lưới.
Ngọc Tình nhìn rồi khẽ cười, cô liếc ánh mắt về phía Yến Vân, nhếch môi lên. Yến Vân nhìn bộ dạng tự tin của Ngọc Tình, cũng chỉ nhếch cười, nhướn mày nói: “Đừng có mà đắc ý quá!”
Phong Nhã Trần và Lưu Bân ở bên cạnh nhìn động tác của Ngọc Tình, ngay sau cú đánh cả hai đều khẽ thở phào. Vừa ra tay đã biết có phải chuyên gia hay không. Tuy chỉ một Vân bang bọn họ đúng là chẳng để ý, có thua cũng chẳng sao, nhưng nếu có thể thắng thì đương nhiên vẫn tốt hơn. Lúc này bọn họ đột nhiên nghĩ ra từ trước tới giờ Ngọc Tình chưa từng làm việc gì mà không chắc chắn, không có sự nắm bắt, thậm chí có những thứ bẩn thỉu vào bụng rồi nhưng khi biết cô vẫn sẽ nôn ra.
Thôi được rồi, bọn họ nghĩ nhiều rồi đấy!
Vẫn nghĩ rằng bản thân đủ để hiểu về Ngọc Tình nhưng lại không ngờ bọn họ hiểu hóa ra chỉ là ở góc độ lạnh lùng như núi băng mà thôi, bọn họ hai mắt sáng lên nhìn Ngọc Tình, mong chờ cô sẽ tạo cho họ niềm vui bất ngờ.
Ngọc Tình chẳng quan tâm tới Yến Vân thêm nữa, cũng không nhìn vào Yến Nhụy đang nằm dưới đất, cô khẽ cười, tự tin xinh đẹp.
Cô nhìn vào bàn bi-a, tiến tới một góc khác, giơ chiếc gậy trên tay lên, lại một cú nữa chọc vào viên màu trắng, lần này, phản ứng dây truyền, không phải chỉ là một viên mà chỉ nghe thấy bốp bốp bốp, năm việc màu đỏ rơi xuống lưới, ở một góc khác, một quả màu đỏ nhẹ nhàng lăn lăn không ai đoán trước được kết quả nhưng cuối cùng nó cũng đã lăn xuống lưới.
Yến Vân đứng bên cạnh nhìn, mắt anh ta không thể không tròn xoe ra, ngay sau đó nhìn cô gái chỉ mới 15 tuổi này, trong đầu anh ta đang suy nghĩ, cô gái này quả nhiên là không bình thường, quả nhiên.....
Song Ngọc Tình nhìn vào bàn bi-a, đôi lông mày cô khẽ nheo lại, cô nhìn thế cuộc lúc này lại không hài lòng chút nào. Phải biết rằng, khi xưa khi mà cô còn cùng chơi với Thất Nguyệt, kĩ năng chơi bi-a không chỉ thế này, bây giờ đúng là trình độ tụt đi nhiều quá!
Ngọc Tình nghĩ vậy liền thở hắt ra một tiếng, đột nhiên cô lại nhớ tới Thất Nguyệt rồi, không biết bây giờ cô ấy ở đâu? Xem ra bản thân phải tăng tốc lên thôi, nghĩ vậy Ngọc Tình lại nâng cây gậy lên, lập tức sau tiếng bóng va chạm vang lên, chỉ thấy cả thế cục trên bàn bi-a đã bị đánh loạn lên. Những viên màu đỏ thi nhau rơi xuống lưới, Yến Vân đứng bên cạnh nhìn mà đớ người ra, mẹ kiếp, cái con bé đáng chết này, khoe khoang thì cũng đừng tới mức này chứ! nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì người khác làm gì có cơ hội cầm gậy lên nữa.
Yến Vân nghĩ vậy, liền vứt chiếc gậy trên tay sang một bên, đi tới đứng bên cạnh Phong Nhã Trần và Lưu Bân, khẽ nhướn mày: “Tôi thấy vừa nãy cậu gọi cậu ta là anh cả?”
Lưu Bân nghe thấy câu hỏi của Yến Vân, trên khuôn mặt anh tú liền có chút bối rối, sau đó gật đầu.
“Tại sao. Cậu ta mới có 16 tuổi, cậu chắc cũng phải 20 rồi chứ!” Yến Vân nhìn Lưu Bân, nét mặt có vẻ hết sức tò mò và muốn biết, thôi được, thực ra anh ta đang có chút lo lắng và mất cân bằng vì vậy chỉ đang đi tìm chuyện để giải tỏa mà thôi.
Bị cô gái của bọn họ đánh cho thảm như thế, còn bọn họ thì ngồi một bên mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, nói thế nào thì anh ta cũng không thể để cho bọn họ cứ vui vẻ mãi mà cười được.
Quả nhiên Lưu Bân bị nói như vậy, mặt anh lập tức đỏ lên, tuy anh biết cái tên Yến Vân này đang cố ý, nhưng sự việc như thế này bị nói ra miệng, anh vẫn không thể không lúng túng, không phải anh cảm thấy mất mặt mà là anh thấy ngại.
“Cái này....” Lưu Bân thở dài một tiếng, sau đó quay ra nhìn Yến Vân: “Anh nói như vậy là đang ghen tỵ à? anh cũng thích Tình Tình, có cần gia nhập luôn không?”
Lưu Bân nói như vậy, ngược lại làm hco Yến Vân cảm thấy ngại, Yến Vân đã nhìn ra một số manh mối, nhưng, đương sự lại mặt dày như thế làm cho anh ta thấy ngại. tuy anh ta tuyệt đối là một viên kim cương sáng giá, phụ nữ vây xung quanh nhiều như lá mùa thu nhưng anh ta thực sự hoàn toàn không hề có ý như Lưu Bân nói.
Phía này ba người đang đấu khẩu với nhau, còn ở phía kia Ngọc Tình vẫn liên tiếp cho bóng vào lưới, chẳng bao lâu sau, một viên cuối cùng cũng đã rơi xuống rồi, Ngọc Tình nhìn viên bóng màu xám đang lăn xuống, cô khẽ cười. tuy hôm nay với trình độ đánh thế này cô không hề hài lòng, nhưng tính ra thì vẫn được coi là có thể. Ít nhất Vân bang cũng về tay cô rồi!
Ngọc Tình đánh xong liền vứt cây gậy xuống, quay người ra nhìn Yến Vân: “Này, Vân bang của anh kể từ hôm nay thuộc về tôi rồi!”
Yến Vân nghe thấy vậy, cũng chẳng để ý mặt đang đỏ hừng hừng, quay đầu nhìn Ngọc Tình đang cười đắc ý, anh ta gật đầu cay đắng:”Là của cô rồi!”
Ngọc Tình gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía Yến Nhụy đang nhìn chẳm chằm đầy thù hận bản thân mình, cô cười cười nói với Yến Vân: “Cô ta thì sao?”
“Tùy cô xử lý.” Yến Vân nhìn Yến Nhụy, đồng tử mắt như đóng băng lại rồi. thực ra anh ta cũng chẳng thích gì cô em họ này, ngạo mạn, tùy hứng, phóng đáng, không coi ai ra gì, điều quan trọng nhất đó là, cô ta như một kẻ không có não.
Tuy cô ta bây giờ đúng là vẫn còn nhỏ, chỉ mới 16 tuổi, nhưng được sinh ra trong một gia đình như bọn họ, 16 tuổi là đã có thể làm nên đầy chuyện lớn, huống hồ bây giờ Yến gia bắt đầu tụt dốc rồi, mà vẫn cái tính cách huênh hoang ngạo mạn đó, nhất định sẽ chỉ có mang lại kiếp nạn cho Yến gia, vì vậy để cho ta chịu khổ chút cũng tốt.
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền gật đầu, đi tới bên cạnh Yến Nhụy vẫn đang nhìn mình không rời mắt, khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng hiếm có: “Cô có biết hai cô gái mà đã từng đắc tội với tôi bây giờ đang ở đâu không?”
Yến Nhụy đơ người ra, cô ta không ngờ Ngọc Tình lại hỏi cô ta như vậy.
Ngọc Tình lại căn bản không hề nghĩ rằng muốn cô ta phải trả lời, cô khẽ cười, tiếp tục nói: “Một bé gái thì bị kẻ tu luyện thành ma quỷ đưa đi làm chiếc đỉnh tu luyện, lúc đó cô bé ấy hình như còn chưa tới mười tuổi.”
Ngọc Tình cười nhẹ nhàng nói tiếp: “Kẻ tu luyện thành ma quỷ, cô có biết không?” Ngọc Tình vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên sợ hãi của Yến Nhụy, nhìn vào ánh mắt cô ta nhìn mình như đang gặp ma vậy, cô chỉ cười: “Xem ra cô cũng chẳng phải là kẻ không biết gì!”
Thực ra không chỉ mỗi Yến Nhụy, ngay đến cả Yến Vân cũng đơ người ra, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt đầy sinh sợ. Anh ta luôn biết rằng cô gái này có những thủ đoạn độc ác, nhưng không ngờ rằng cô gái này lại độc ác tới mức độ như vậy, đột nhiên anh ta đã hối hận vì quyết định đã giao Yến Nhụy cho Ngọc Tình xử lý.
Bất kể Yến Nhụy có không tốt thế nào nữa thì đó cũng là em họ của anh ta, cũng là người của Yếng ia. Nếu.... nghĩ tới đây, anh ta cảm thấy choáng váng, nếu con gái của Yến gia bị xử lý như vậy, mặt mũi của Yến gia còn biết chui vào đâu nữa!
“Ngọc Tình........” Yến Vân mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Ngọc Tình cắt ngang lời ngay sau đó.
“Còn có một người nữa.....” Ngọc Tình khẽ cười:”Không biết,c ô đã từng nghe đến nhà chứa chưa?”
Nhà chứa? Yến Vân cứng đơ người lại, sao lại nói tới nhà chứa? Những người như anh ta đương nhiên là từng nghe tới nhà chứa, nhà chứa tuyệt đối là thiên đường của những kẻ phạm tội, con gái ở đó tuyệt đối còn chẳng bằng những kẻ nô lệ hạ đẳng nhất!
Ngọc Tình lúc này nói tới nhà chứa, lẽ nào.....
Quả nhiên lời nói tiếp theo của Ngọc Tình đã giải thích cho sự nghi ngờ của Yến Vân: “Còn có một cô gái nữa đã bị tôi đưa tới nhà chứa, khi đó, cô ta hình như cũng chỉ tầm bằng tuổi cô. Ồ, tôi quên mất, đó là sự việc vừa mới xảy ra năm nay thôi. Ấy, đúng thật là, không biết cô ta bây giờ còn sống không, chắc là còn chứ, tôi đã nhờ vả rồi, là phải chăm sóc cô ta thật tốt!”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, sự thù hận trong ánh mắt của Yến Nhụy cũng đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi đến cùng cực.
Cơ thể cô ta run lên, trườn về phía sau, muốn cách xa Ngọc Tình, muốn cách xa cô càng xa càng tốt, cô ta không muốn phải nằm trong tay của Ngọc Tình, cô ta nghĩ Ngọc Tình không phải là người mà là một kẻ ác quỷ.
Cô ta không muốn đi tới nhà chứa, cô ta không muốn trở thành hạng con gái rẻ rúm bẩn thỉu đó, cô ta là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng của Yến gia, là viên chân châu mà mọi người đều nâng hấng, cô ta không muốn, không muốn.....
Cơ thể Yến Nhụy từ từ lùi về phía sau, Ngọc Tình nhìn vào ánh mắt của Yến Nhụy, nhìn sự sợ hãi toát ra từ toàn thân cô ta, cô khẽ cười, đứng lên.
“Cô đã nghĩ xong chưa? Cô muốn đi tới đâu?” Ngọc Tình liếc mắt xuống nhìn Yến Nhụy, nói lời lạnh lùng và chua xót, cô từ trước tới giờ không phải là người tốt gì cả, càng không bao giờ làm cái việc ngốc nghếch đó là thả hổ về rùng. Người dám ở trước mặt cô mà ra tay giết cô, ha ha, có gái này, không biết gan cô ta to tới cỡ nào!
“Ngọc Tình......” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, mở miệng, anh ta muốn cầu xin Ngọc Tình, muốn thu lại lời vừa nói ban nãy, cho dù hôm nay anh ta có phải hạ mình thế nào, Yến gia cũng không thể mất đi người này!
Ngọc Tình đương nhiên là nghe thấy tiếng gọi của Yến Vân, cô khẽ cười, quay đầu lại: “Sao hả? hối hận rồi à?”
“Ngọc Tình, cô không thể, cô phải biết rằng Yến Nhụy là người của Yến gia chúng tôi, không kể Yến gia có thế nào! Yến Nhụy cũng không thể giao cho cô xử lý thế này được, Yến gia không thể dương mắt nhìn cô ấy bị rơi vào những nơi như thế!”
Những điều Yến Vân nói đều là sự thật, anh ta nói vậy cũng là vì tốt cho Ngọc Tình, Ngọc Tình cho anh ta cơ hội chẳng phải là vì không muốn vô duyên vô cớ trở thành kẻ địch của Yến gia à!
Ngọc Tình nhìn Yến Vân, cô đương nhiên cũng hiểu ý của Yến Vân, nhưng cô vẫn chưa có ý định dễ dàng tha cho Yến Nhụy, cô là con gái, cô càng rõ con gái khi mà điên lên thì cũng chỉ coi trời bằng vung, cô không cho rằng bây giờ Yến Nhụy có thể ra tay giết cô mà sau này lại bỏ qua cho cô.
Hơn nữa Ngọc Tình cũng chẳng phải là sợ Yến gia, nói thẳng ra là cô sợ phiền phức! Nếu hôm nay bất kể cô có giết hay không giết Yến Nhụy thì phiền phức đều có, vậy thì giết cô ta đã làm sao?
Chỉ một Yến gia bé tí teo, một gia tộc tu chân bằng cái mắt muỗi mà thôi, đừng nói bây giờ nó đang trong thời kì tụt dốc, kể cả Yến gia đang trong thời kì huy hoàng thì Ngọc Tình cô cũng chưa chắc đã coi là gì!
Chỉ thấy Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Yến Vân: “E rằng anh phải thất vọng rồi, kể cả anh có thể nói lời không giữ lời, tôi cũng không thể là một kẻ ngốc được, vì vậy hôm nay, cô gái này, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi nơi đây!”
“Tình Tình, cô ta, em định xử lý thế nào?” Phong Nhã Trần đi tới bên cạnh cô, anh là một người tin tưởng và phục tục Ngọc Tình tuyệt đối và vô điều kiện, nếu Ngọc Tình nói một anh nhất định sẽ không nói hai. Không phải anh sợ cô mà là anh tôn trọng cô!
“Em có một vườn hoa Mạn đà la, nếu hôm nay Yến Vân đã mở miệng, em cũng sẽ nể mặt anh ta! Không bán Yến Nhụy vào nhà chứa nữa mà giao cho Ngân Nguyên, làm phân bón cho hoa Mạn đà la.”
Tác giả :
Khuyết Danh