Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 291: Ai có thuốc giải (1)
Trữ Tú điện, ngoại viện.
Long Phi Ly đi ra, đứng ngay giữa sân. Mọi người ai nấy cũng theo ra, nhưng không một ai tiến lên. Lúc này, không ai dám nói một lời nào, ai nói gì cũng vô dụng.
Viện chính đã lui xuống, Thôi y nữ ở lại phòng chăm nom Tuyền Cơ.
Hai mắt Ngọc Trí sưng vù, vừa nãy ở trong phòng, nghe thấy Long Phi Ly đồng ý với Tuyền Cơ, thời điểm nhắc đến Bạch Chiến Phong, rốt cuộc nàng không nhịn được đã bật khóc.
Lúc này đây, nàng khóc không phải vì Bạch Chiến Phong, mà là vì vị hoàng huynh này của nàng.
“Trẫm đáp ứng nàng, một khi cổ độc trong người nàng được giải, cả đời này trẫm cũng sẽ không bước vào Phượng Thứu cung nửa bước, cũng sẽ không triệu nàng thị tẩm.”
“Vài ngày nữa Bạch Chiến Phong sẽ tới đến Đế Đô, có lẽ nàng có nhiều lời muốn nói với hắn, vậy thì không được chết.”
Nàng vẫn nhớ rõ rành rành khi ấy Long Phi Ly nói chuyện, trong con ngươi như phủ một lớp tro xám xịt.
Vì muốn tiếp thêm nghị lực sống cho chị dâu, trước khi đi huynh ấy đã nói như vậy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, Cửu ca cũng sẽ nói những lời như vậy.
Nàng luôn luôn suy nghĩ làm sao tẩu tẩu có thể trở về được? Trước đây nàng còn mơ mơ hồ hồ, lúc này dường như đã hiểu ra đôi phần.
Một câu nói kia của Cửu ca đã đánh thức nàng.
“Nàng luôn trốn trong xe ngựa, giấu giếm tình hình thân thể mình là chờ chết hoặc là chờ giờ khắc này. Hay cho kế dồn vào chỗ chết!”
Lòng người làm sao có thể rối rắm đến như vậy, nhưng sự thật vẫn như thế.
Không muốn đến Bạch phủ đi viếng là bởi tẩu tẩu vốn đã hiểu rõ bệnh trạng của chính mình, nàng sợ bản thân mình sẽ chết, nàng yêu Cửu ca, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, cho nên nàng vẫn trở về, muốn tận dụng khoảng thời gian cuối cùng được ở bên huynh ấy.
Thế nhưng, nàng không muốn ở cùng một chỗ với Cửu ca, cho nên mới giấu huynh ấy bệnh của mình, cứ để cho bệnh tình nặng thêm, kỳ thực nàng đã định chết đi.
Bởi vậy mà hiện tại, nàng mới đưa ra yêu cầu như vậy đối với huynh ấy.
Thì ra có đôi khi khiến cho người ta kinh hoàng không phải là cái chết, mà chính là phải sống như thế nào.
Chỉ là rõ ràng hai người đều đã trở về với nhau, yêu thương lẫn nhau, cớ sao lại đi đến tình trạng như hôm nay?
Ngọc Trí thầm nghĩ dường như đã hiểu rồi đấy, nhưng dường như lại chẳng hề hiểu một chút gì.
Chợt Long Phi Ly ho một tiếng, thân mình khẽ run lên, Ngọc Trí ngẩn ra, đã thấy Thập ca xông tới, mặt nhăn mày nhó, kêu: “Cửu ca!”
Ngọc Trí không yên lòng, lập tức tiến lên thì bắt gặp một vết máu loang lổ trên áo bào Long Phi Ly.
Nàng vốn tưởng là máu của Tuyền Cơ nhưng đôi mắt lại nhìn thấy Long Phi Ly khẽ lau khóe miệng.
“Cửu ca!” Lồng ngực nàng tê rần, chỉ nghe Long Phi Ly thản nhiên hỏi: “Ngọc Trí, vừa nãy trong số bách quan ra nghênh tiếp, nam nhân đứng sau lưng Tam ca cứ nhìn chằm chằm muội, muội có biết hắn là ai không?”
Ngọc Trí chấn động, hóa ra Cửu ca cũng đã để ý thấy!
“Cửu ca, người kia là ai vậy?”
“Phương Sở Phàm.”
“Phương Sở Phàm theo dõi Ngọc Trí ư?” Long Tử Cầm kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Long Phi Ly gật đầu, thật ra Phương Sở Phàm không chỉ nhìn mỗi Ngọc Trí, còn cả … Niên Tuyền Cơ.
Ngọc Trí nhớ lại ánh nhìn thâm trầm của nam nhân kia thì chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét, cười lạnh nói: “Người này hành động bí hiểm, Nạp Minh Thiên Lãng so với hắn còn tốt hơn nhiều.”
“Muội thích Nạp Minh vương tử hơn một chút?” Long Phi Ly có vẻ trầm ngâm, nhìn về phía Ngọc Trí.
Ngọc Trí lắc đầu ủ dột.
“Nếu không phải vậy thì trẫm gả muội cho Phương Sở Phàm, muội có bằng lòng không?”
Từ trước khi rời cung, Ngọc Trí vốn đã sớm chẳng trông mong gì vào hôn nhân của chính mình rồi, lúc này nghe một câu này của Long Phi Ly, nàng vẫn thấy cả người trở nên run run. Nàng đứng bất động tại chỗ, đầu cúi gằm, trong cổ họng ngay cả một âm thanh cũng không nặn ra nổi.
“Nha đầu ngốc, Cửu ca muội đang nói giỡn thôi, muội còn cho là thật sao?”
Long Tử Cẩm cũng kinh ngạc không ít, hắn biết Long Phi Ly rất thương Ngọc Trí, bằng không Thái Hậu đã rất nhiều lần đề cập với Long Phi Ly, muốn hắn gả Ngọc Trí cho Phương Sở Phàm, Long Phi Ly lại vẫn án binh bất động, thà đắc tội với Thái Hậu, như vậy là vì cái gì chứ?
Tên Phương Sở Phàm này bề ngoài nhìn có vẻ âm vụ, tính tình ma mị quái đản, nếu nhất định phải chọn, vậy thì Long Tử Cẩm tình nguyện hứa gả Ngọc Trí cho Nạp Minh Thiên Lãng còn hơn.
Hiện tại Long Phi Ly đang nói giỡn với Ngọc Trí ư? Hoặc là chịu đả kích bởi chuyện của Niên phi, tâm tình nhất thời bất ổn mới nói như vậy?
“Hoàng Thượng, xin hãy cân nhắc.”
Một giọng nói hoang mang vang lên, người quỳ sụp phía sau lưng Long Phi Ly chính là Hạ Tang, giọng nói hắn dường như đã nghẹn lại.
Long Phi Ly chỉ hỏi: “Hạ Tang, việc của Niên Phi đã nói cho Thất gia chưa?”
“Tình thế khẩn cấp nên nô tài đã phái người lo liệu thỏa đáng, sau đó nô tài cũng tự mình đi một chuyến nữa.”
Long Phi Ly gật gật đầu, lại hỏi: “Từ Hy?”
“Hoàng Thượng, lão nô đã phái vài tên nội thị truyền tin tức ra ngoài, chẳng đầy một chốc nữa thôi, chuyện Niên phi bị trúng cổ độc sẽ lan truyền khắp toàn bộ cung đình.”
“Ừ.” Long Phi Ly lại liếc Ngọc Trí một cái, “Trẫm cũng chỉ nói trước với muội một câu thế thôi, về sau hãy quyết định.”
Nếu là những kẻ khác thì thôi, song toàn bộ mọi người đứng tại đây thì đều hiểu rõ chuyện vừa rồi Long Phi Ly đề cập với Ngọc Trí chắc chắn hắn đã cân nhắc kỹ càng.
Chỉ là không ai hiểu vì sao hắn lại muốn làm như vậy!
Ngọc Trí cắn môi nhìn chằm chằm xuống đất, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Hạ Tang.
Nàng đau khổ cười: Hạ Tang nói đúng, đã biết là không thể, chung quy cũng chỉ làm khổ mình.
Hạ Tang nhíu chặt đôi chân mày, đột nhiên đứng phắt dậy, tính bước qua chỗ Long Phi Ly.
Lúc này, chợt có một cấm quân bước nhanh vào, bẩm báo: “Hoàng Thượng, ngoài điện có Ngọc Kết Chi công công cầu kiến.”
Long Tử Cẩm cười lạnh một tiếng: “Tên Ngọc Kết Chi kia qua đây làm cái gì chứ?”
“Nếu trẫm đoán không nhầm . . .” Long Phi Ly thoáng trầm ngâm, nhìn Đoạn Ngọc Hoàn, nói: “Ngươi nói với Ngọc Kết Chi, bảo hắn tâu lại với Thái Hậu, tiệc mừng thọ sẽ dời ngày, thời gian nào thì trẫm sẽ thông báo sau.”
“Ty chức tuân chỉ.” Đoạn Ngọc Hoàn nhanh chóng rời đi.
Hắn ngừng một lát, lại nói: “Từ Hi, ngươi dặn dò Thái Y Viện, việc bắt mạch kê đơn, chăm lo cho Hoàng Hậu phải hết sức cẩn thận, nếu thai nhi xảy ra vấn đề gì, trẫm tất nghiêm trị không tha!”
Long Phi Ly đi ra, đứng ngay giữa sân. Mọi người ai nấy cũng theo ra, nhưng không một ai tiến lên. Lúc này, không ai dám nói một lời nào, ai nói gì cũng vô dụng.
Viện chính đã lui xuống, Thôi y nữ ở lại phòng chăm nom Tuyền Cơ.
Hai mắt Ngọc Trí sưng vù, vừa nãy ở trong phòng, nghe thấy Long Phi Ly đồng ý với Tuyền Cơ, thời điểm nhắc đến Bạch Chiến Phong, rốt cuộc nàng không nhịn được đã bật khóc.
Lúc này đây, nàng khóc không phải vì Bạch Chiến Phong, mà là vì vị hoàng huynh này của nàng.
“Trẫm đáp ứng nàng, một khi cổ độc trong người nàng được giải, cả đời này trẫm cũng sẽ không bước vào Phượng Thứu cung nửa bước, cũng sẽ không triệu nàng thị tẩm.”
“Vài ngày nữa Bạch Chiến Phong sẽ tới đến Đế Đô, có lẽ nàng có nhiều lời muốn nói với hắn, vậy thì không được chết.”
Nàng vẫn nhớ rõ rành rành khi ấy Long Phi Ly nói chuyện, trong con ngươi như phủ một lớp tro xám xịt.
Vì muốn tiếp thêm nghị lực sống cho chị dâu, trước khi đi huynh ấy đã nói như vậy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, Cửu ca cũng sẽ nói những lời như vậy.
Nàng luôn luôn suy nghĩ làm sao tẩu tẩu có thể trở về được? Trước đây nàng còn mơ mơ hồ hồ, lúc này dường như đã hiểu ra đôi phần.
Một câu nói kia của Cửu ca đã đánh thức nàng.
“Nàng luôn trốn trong xe ngựa, giấu giếm tình hình thân thể mình là chờ chết hoặc là chờ giờ khắc này. Hay cho kế dồn vào chỗ chết!”
Lòng người làm sao có thể rối rắm đến như vậy, nhưng sự thật vẫn như thế.
Không muốn đến Bạch phủ đi viếng là bởi tẩu tẩu vốn đã hiểu rõ bệnh trạng của chính mình, nàng sợ bản thân mình sẽ chết, nàng yêu Cửu ca, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, cho nên nàng vẫn trở về, muốn tận dụng khoảng thời gian cuối cùng được ở bên huynh ấy.
Thế nhưng, nàng không muốn ở cùng một chỗ với Cửu ca, cho nên mới giấu huynh ấy bệnh của mình, cứ để cho bệnh tình nặng thêm, kỳ thực nàng đã định chết đi.
Bởi vậy mà hiện tại, nàng mới đưa ra yêu cầu như vậy đối với huynh ấy.
Thì ra có đôi khi khiến cho người ta kinh hoàng không phải là cái chết, mà chính là phải sống như thế nào.
Chỉ là rõ ràng hai người đều đã trở về với nhau, yêu thương lẫn nhau, cớ sao lại đi đến tình trạng như hôm nay?
Ngọc Trí thầm nghĩ dường như đã hiểu rồi đấy, nhưng dường như lại chẳng hề hiểu một chút gì.
Chợt Long Phi Ly ho một tiếng, thân mình khẽ run lên, Ngọc Trí ngẩn ra, đã thấy Thập ca xông tới, mặt nhăn mày nhó, kêu: “Cửu ca!”
Ngọc Trí không yên lòng, lập tức tiến lên thì bắt gặp một vết máu loang lổ trên áo bào Long Phi Ly.
Nàng vốn tưởng là máu của Tuyền Cơ nhưng đôi mắt lại nhìn thấy Long Phi Ly khẽ lau khóe miệng.
“Cửu ca!” Lồng ngực nàng tê rần, chỉ nghe Long Phi Ly thản nhiên hỏi: “Ngọc Trí, vừa nãy trong số bách quan ra nghênh tiếp, nam nhân đứng sau lưng Tam ca cứ nhìn chằm chằm muội, muội có biết hắn là ai không?”
Ngọc Trí chấn động, hóa ra Cửu ca cũng đã để ý thấy!
“Cửu ca, người kia là ai vậy?”
“Phương Sở Phàm.”
“Phương Sở Phàm theo dõi Ngọc Trí ư?” Long Tử Cầm kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Long Phi Ly gật đầu, thật ra Phương Sở Phàm không chỉ nhìn mỗi Ngọc Trí, còn cả … Niên Tuyền Cơ.
Ngọc Trí nhớ lại ánh nhìn thâm trầm của nam nhân kia thì chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét, cười lạnh nói: “Người này hành động bí hiểm, Nạp Minh Thiên Lãng so với hắn còn tốt hơn nhiều.”
“Muội thích Nạp Minh vương tử hơn một chút?” Long Phi Ly có vẻ trầm ngâm, nhìn về phía Ngọc Trí.
Ngọc Trí lắc đầu ủ dột.
“Nếu không phải vậy thì trẫm gả muội cho Phương Sở Phàm, muội có bằng lòng không?”
Từ trước khi rời cung, Ngọc Trí vốn đã sớm chẳng trông mong gì vào hôn nhân của chính mình rồi, lúc này nghe một câu này của Long Phi Ly, nàng vẫn thấy cả người trở nên run run. Nàng đứng bất động tại chỗ, đầu cúi gằm, trong cổ họng ngay cả một âm thanh cũng không nặn ra nổi.
“Nha đầu ngốc, Cửu ca muội đang nói giỡn thôi, muội còn cho là thật sao?”
Long Tử Cẩm cũng kinh ngạc không ít, hắn biết Long Phi Ly rất thương Ngọc Trí, bằng không Thái Hậu đã rất nhiều lần đề cập với Long Phi Ly, muốn hắn gả Ngọc Trí cho Phương Sở Phàm, Long Phi Ly lại vẫn án binh bất động, thà đắc tội với Thái Hậu, như vậy là vì cái gì chứ?
Tên Phương Sở Phàm này bề ngoài nhìn có vẻ âm vụ, tính tình ma mị quái đản, nếu nhất định phải chọn, vậy thì Long Tử Cẩm tình nguyện hứa gả Ngọc Trí cho Nạp Minh Thiên Lãng còn hơn.
Hiện tại Long Phi Ly đang nói giỡn với Ngọc Trí ư? Hoặc là chịu đả kích bởi chuyện của Niên phi, tâm tình nhất thời bất ổn mới nói như vậy?
“Hoàng Thượng, xin hãy cân nhắc.”
Một giọng nói hoang mang vang lên, người quỳ sụp phía sau lưng Long Phi Ly chính là Hạ Tang, giọng nói hắn dường như đã nghẹn lại.
Long Phi Ly chỉ hỏi: “Hạ Tang, việc của Niên Phi đã nói cho Thất gia chưa?”
“Tình thế khẩn cấp nên nô tài đã phái người lo liệu thỏa đáng, sau đó nô tài cũng tự mình đi một chuyến nữa.”
Long Phi Ly gật gật đầu, lại hỏi: “Từ Hy?”
“Hoàng Thượng, lão nô đã phái vài tên nội thị truyền tin tức ra ngoài, chẳng đầy một chốc nữa thôi, chuyện Niên phi bị trúng cổ độc sẽ lan truyền khắp toàn bộ cung đình.”
“Ừ.” Long Phi Ly lại liếc Ngọc Trí một cái, “Trẫm cũng chỉ nói trước với muội một câu thế thôi, về sau hãy quyết định.”
Nếu là những kẻ khác thì thôi, song toàn bộ mọi người đứng tại đây thì đều hiểu rõ chuyện vừa rồi Long Phi Ly đề cập với Ngọc Trí chắc chắn hắn đã cân nhắc kỹ càng.
Chỉ là không ai hiểu vì sao hắn lại muốn làm như vậy!
Ngọc Trí cắn môi nhìn chằm chằm xuống đất, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Hạ Tang.
Nàng đau khổ cười: Hạ Tang nói đúng, đã biết là không thể, chung quy cũng chỉ làm khổ mình.
Hạ Tang nhíu chặt đôi chân mày, đột nhiên đứng phắt dậy, tính bước qua chỗ Long Phi Ly.
Lúc này, chợt có một cấm quân bước nhanh vào, bẩm báo: “Hoàng Thượng, ngoài điện có Ngọc Kết Chi công công cầu kiến.”
Long Tử Cẩm cười lạnh một tiếng: “Tên Ngọc Kết Chi kia qua đây làm cái gì chứ?”
“Nếu trẫm đoán không nhầm . . .” Long Phi Ly thoáng trầm ngâm, nhìn Đoạn Ngọc Hoàn, nói: “Ngươi nói với Ngọc Kết Chi, bảo hắn tâu lại với Thái Hậu, tiệc mừng thọ sẽ dời ngày, thời gian nào thì trẫm sẽ thông báo sau.”
“Ty chức tuân chỉ.” Đoạn Ngọc Hoàn nhanh chóng rời đi.
Hắn ngừng một lát, lại nói: “Từ Hi, ngươi dặn dò Thái Y Viện, việc bắt mạch kê đơn, chăm lo cho Hoàng Hậu phải hết sức cẩn thận, nếu thai nhi xảy ra vấn đề gì, trẫm tất nghiêm trị không tha!”
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca