Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 290: Dồn vào chỗ chết (7)
Long Phi Ly rất vui sướng, vuốt vuốt mái tóc của nàng, “Tiểu Thất, nghe thấy không? Ba ngày, sẽ không quá ba ngày, có lẽ sẽ ngắn hơn một chút.”
Thôi y nữ vừa mới cho nàng ngậm tham phiến, lại châm cứu cho nàng, tựa hồ tinh thần nàng khá hơn một chút, nàng lặng im một chút, nhẹ giọng nói: “Ba ngày phải không… Nếu ta có thể kiên trì, Long Phi Ly, ngươi đáp ứng ta một việc đi.”
“Được, nàng nói đi.”
“Lần này nếu ta may mắn không chết, Long Phi Ly, chúng ta… hãy buông tha lẫn nhau đi.”
Mỗi người đều nghe thấy Tuyền Cơ nói gì, nhưng tựa hồ không ai hiểu được nàng đang nói cái gì.
Đám người Long Tử Cẩm kinh ngạc nhìn về phía Tuyền Cơ, thậm chí Ngọc Trí thất thanh khẽ kêu lên.
Viện chính quỳ trên mặt đất khẽ run rẩy, làm như nghe nhầm, Niên phi xưng hô càn rỡ đối với hoàng đế, còn cả yêu cầu hoang đường lớn mật của nàng.
Thôi y nữ thì lại tựa hồ có chút hiểu được quan hệ của hai người trước mắt này.
Không nói sự khẩn trương của hoàng đế đối với Niên phi, chỉ riêng việc dám đưa ra yêu cầu như vậy đối với hoàng đế, bọn họ… nhưng mà được sủng ái như vậy không tốt sao? Niên phi nàng…
Lúc nhìn hoàng đế đánh giá, Hạ Tang lại đồng thời không tự giác nắm chặt tay.
Giống như vừa rồi Long Phi Ly thực bình tĩnh, có lẽ còn trầm tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Hắn đứng dậy, hai tay khoanh phía sau, lẳng lặng quan sát Tuyền Cơ nửa ngày, bỗng thản nhiên cười nói: “Thì ra là như vậy.”
“Nàng luôn trốn trong xe ngựa, giấu giếm tình hình thân thể mình là chờ chết hoặc là chờ giờ khắc này. Hay cho kế dồn vào chỗ chết!”
Tuyền Cơ hơi nghiêng đầu không hề lên tiếng.
“Lời trẫm nói, nàng không có nghe được sao? Ý trẫm là cây lược kia chỉ đưa cho một mình nàng. Nàng có hiểu không?”
Thanh âm của hoàng đế vẫn rất đạm nhạt, nhưng lại giống như một cái móc sắt móc vào tim mọi người.
“Được hay là không được?” Tuyền Cơ lại nhẹ nhàng cắt lời hắn.
Tiếng cười từ từ khuếch đại ra.
Hoàng đế đang cười.
Ngọc Trí vốn kinh ngạc nhìn Tuyền Cơ cùng Long Phi Ly, lúc này cũng không dám tiếp tục nhìn Long Phi Ly nữa. Lúc này không phải là sợ nhìn thấy nam nhân này tức giận, mà là sợ thần sắc thê lương trong đôi mắt tinh tế thon dài kia.
Chưa từng có người nào nhìn thấy Cửu ca như vậy.
Trước kia, Cửu ca ít khi tức giận, cho dù nàng có làm chuyện nghịch ngợm gì.
Thường thường chỉ có bọn Thập ca Hạ Tang, thậm chí là Từ Hi ngăn cản nàng.
Kỳ thật tính tình Cửu ca rất lạnh lùng.
Lần này sau khi hồi cung, nàng cứ cảm thấy hắn có chỗ nào đó không giống lúc trước.
Khi đó nàng không biết nhưng hiện tại cũng đã hiểu ra, trên mặt hắn so với ngày xưa có thêm … vui buồn giận dữ.
Chỉ là vẫn chưa từng thấy thần sắc của hắn như bây giờ.
Nếu nói ngay khi tẩu tẩu đột nhiên té xỉu, hắn là cực kỳ bi ai, lo lắng hoảng sợ vậy thì hiện tại, nàng thật sự không hiểu nên hình dung Cửu ca giờ phút này như thế nào.
Tuyệt vọng hơn cả tuyệt vọng thì phải gọi là cái gì.
Vì sao, rõ ràng Cửu ca nói chỉ thích tẩu tẩu, vì sao tẩu tẩu còn muốn nói như vậy?
Nàng cũng không phải hiểu lắm ý nghĩa của chữ ‘buông tha lẫn nhau’.
Chính là không cùng ăn cơm, không cùng nói chuyện phiếm. . . . . Không gặp mặt?
Tuyền Cơ khẽ khụ một tiếng, đôi mày liễu nhăn nhó.
Thôi y nữ lắp bắp kinh hãi, đi đến cạnh giường, đỡ lấy vai Tuyền Cơ lo lắng nói: “Nương nương, tâm cổ kỵ nhất là xúc động, tâm tình càng yên tĩnh càng tốt, hiện tại người đừng nghĩ gì hết đừng nói…”
“Thôi Nghê Thường, ” Long Tử Cẩm lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đừng nói gì hay không? Hoàng Thượng và Niên phi nương nương đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi xen vào?”
Thôi y nữ cắn cắn môi, sắc mặt đỏ bừng, lại châm cứu cho Tuyền Cơ mấy châm rồi lẳng lặng quỳ xuống đất.
“Thập đệ!” Long Phi Ly mắng, Long Tử Cẩm thấp giọng nói: “Vâng.”
“Tiểu Thất, ” Long Phi Ly ngồi trở lại bên giường, ôm Tuyền Cơ vào trong lòng, hôn lên đôi mắt của nàng, thấp giọng nói: “Việc này đợi nàng khỏe lại rồi chúng ta hãy nói sau.”
Tuyền Cơ chua xót cười, cố hết sức nói: “Ngươi phái người đến Phượng Thứu cung giúp ta lấy vài thứ được không?”
“Hoàng Thượng, nương nương xin hãy nói, nô tài lập tức đi ngay!” Hạ Tang bước nhanh tiến lên, khụy gối quỳ xuống.
Tuyền Cơ đột nhiên nhớ tới lúc ở kỳ viên người bên cạnh đều lạnh lùng với nàng.
Đến hôm nay cũng đã có nhiệt tình.
Nhưng hắn và nàng…
“Cái gì vậy?” Long Phi Ly ôm chặt nàng.
“Sinh nhật của ngươi ta cũng không thể chuẩn bị cái gì, bên người còn chút ngân phiếu, cũng là ngươi cho, ta tự mình làm vài thứ. . . . .”
Tuyền Cơ chưa nói hết lời, Long Phi Ly đột nhiên buông nàng ra, mọi người thấy hắn bước nhanh đến chỗ một cái rương gỗ nước sơn màu vàng theo phong cách cổ xưa bên cạnh tấm rèm thủy tinh.
Tuy đây là tẩm điện của hoàng đế nhưng đám người Long Tử Cẩm cũng khi có ra vào, lại chưa hề thấy qua cái rương này, không biết Long Phi Ly sai người làm từ khi nào.
“Hạ Tang, chìa khóa.”
“Vâng!” Hạ Tang cung kính nói, lập tức lấy trong lòng ra một cái chìa khóa đưa cho Long Phi Ly.
Mọi người nhìn vào trong rương chỉ thấy bên trong có vài bộ xiêm y của trẻ con mới sinh được gấp chỉnh tề, màu sắc rất cũ tựa hồ đã qua rất nhiều năm tháng, những người khác không rõ lắm nhưng Từ Hi thì biết đây là quần áo lúc nhỏ Long Phi Ly vẫn mặc, tất cả đều do Như phi làm.
Khi đó, hắn được nuôi dưỡng ở bên cạnh Thái Hậu, Như phi đưa đồ đến cũng không dễ dàng.
Bên cạnh một ít quần áo kia có vẻ như là một quyển sổ con tự chế thô sơ.
Long Phi Ly lấy quyển sổ con ra, cẩn thận khóa rương lại, có thể thấy được hắn cực kì yêu quý những thứ này.
“Là thứ này à?” Hắn trở lại bên giường, đỡ Tuyền Cơ dậy, cẩn thận ôm nàng vào lòng, cười hỏi nàng.
Đây là lễ vật “Có lệ” nàng làm trước khi rời cung cho sinh nhật của Long Phi Ly, là lễ vật khoán, Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một lúc lâu, mới nói: “Làm sao có thể ở chỗ của ngươi?”
“Ừhm, trẫm lấy lại đây .”
“Bây giờ ta làm hết những chuyện viết trên đó đi.” Ánh mắt vẫn dừng lại chỗ cái rương kia, Tuyền Cơ cố ý xem nhẹ tâm tình càng ngày càng xúc động mạnh mẽ, hạ giọng nói: “Nếu ngươi không đồng ý, ta không có thể nàog chống đỡ nổi ba ngày đâu.”
Long Phi Ly vốn nắm chặt quyển sổ kia, khóe mắt đuôi mày đều chứa một tầng ý cười mỏng manh, lúc này ý cười từng tấc từng tấc một biến mất.
Buông Tuyền Cơ ra, hắn nặng nề đứng lên, xoay người đi.
Đầu hắn cúi xuống, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm xuống đất, không người nào có thể thấy rõ thần sắc lúc này của hắn.
Thật lâu sau, hắn quay người lại thật mạnh, thản nhiên cười nói: “Niên Tuyền Cơ, nếu trẫm đồng ý, nếu trẫm đồng ý với nàng thì thế nào?”
Thôi y nữ vừa mới cho nàng ngậm tham phiến, lại châm cứu cho nàng, tựa hồ tinh thần nàng khá hơn một chút, nàng lặng im một chút, nhẹ giọng nói: “Ba ngày phải không… Nếu ta có thể kiên trì, Long Phi Ly, ngươi đáp ứng ta một việc đi.”
“Được, nàng nói đi.”
“Lần này nếu ta may mắn không chết, Long Phi Ly, chúng ta… hãy buông tha lẫn nhau đi.”
Mỗi người đều nghe thấy Tuyền Cơ nói gì, nhưng tựa hồ không ai hiểu được nàng đang nói cái gì.
Đám người Long Tử Cẩm kinh ngạc nhìn về phía Tuyền Cơ, thậm chí Ngọc Trí thất thanh khẽ kêu lên.
Viện chính quỳ trên mặt đất khẽ run rẩy, làm như nghe nhầm, Niên phi xưng hô càn rỡ đối với hoàng đế, còn cả yêu cầu hoang đường lớn mật của nàng.
Thôi y nữ thì lại tựa hồ có chút hiểu được quan hệ của hai người trước mắt này.
Không nói sự khẩn trương của hoàng đế đối với Niên phi, chỉ riêng việc dám đưa ra yêu cầu như vậy đối với hoàng đế, bọn họ… nhưng mà được sủng ái như vậy không tốt sao? Niên phi nàng…
Lúc nhìn hoàng đế đánh giá, Hạ Tang lại đồng thời không tự giác nắm chặt tay.
Giống như vừa rồi Long Phi Ly thực bình tĩnh, có lẽ còn trầm tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Hắn đứng dậy, hai tay khoanh phía sau, lẳng lặng quan sát Tuyền Cơ nửa ngày, bỗng thản nhiên cười nói: “Thì ra là như vậy.”
“Nàng luôn trốn trong xe ngựa, giấu giếm tình hình thân thể mình là chờ chết hoặc là chờ giờ khắc này. Hay cho kế dồn vào chỗ chết!”
Tuyền Cơ hơi nghiêng đầu không hề lên tiếng.
“Lời trẫm nói, nàng không có nghe được sao? Ý trẫm là cây lược kia chỉ đưa cho một mình nàng. Nàng có hiểu không?”
Thanh âm của hoàng đế vẫn rất đạm nhạt, nhưng lại giống như một cái móc sắt móc vào tim mọi người.
“Được hay là không được?” Tuyền Cơ lại nhẹ nhàng cắt lời hắn.
Tiếng cười từ từ khuếch đại ra.
Hoàng đế đang cười.
Ngọc Trí vốn kinh ngạc nhìn Tuyền Cơ cùng Long Phi Ly, lúc này cũng không dám tiếp tục nhìn Long Phi Ly nữa. Lúc này không phải là sợ nhìn thấy nam nhân này tức giận, mà là sợ thần sắc thê lương trong đôi mắt tinh tế thon dài kia.
Chưa từng có người nào nhìn thấy Cửu ca như vậy.
Trước kia, Cửu ca ít khi tức giận, cho dù nàng có làm chuyện nghịch ngợm gì.
Thường thường chỉ có bọn Thập ca Hạ Tang, thậm chí là Từ Hi ngăn cản nàng.
Kỳ thật tính tình Cửu ca rất lạnh lùng.
Lần này sau khi hồi cung, nàng cứ cảm thấy hắn có chỗ nào đó không giống lúc trước.
Khi đó nàng không biết nhưng hiện tại cũng đã hiểu ra, trên mặt hắn so với ngày xưa có thêm … vui buồn giận dữ.
Chỉ là vẫn chưa từng thấy thần sắc của hắn như bây giờ.
Nếu nói ngay khi tẩu tẩu đột nhiên té xỉu, hắn là cực kỳ bi ai, lo lắng hoảng sợ vậy thì hiện tại, nàng thật sự không hiểu nên hình dung Cửu ca giờ phút này như thế nào.
Tuyệt vọng hơn cả tuyệt vọng thì phải gọi là cái gì.
Vì sao, rõ ràng Cửu ca nói chỉ thích tẩu tẩu, vì sao tẩu tẩu còn muốn nói như vậy?
Nàng cũng không phải hiểu lắm ý nghĩa của chữ ‘buông tha lẫn nhau’.
Chính là không cùng ăn cơm, không cùng nói chuyện phiếm. . . . . Không gặp mặt?
Tuyền Cơ khẽ khụ một tiếng, đôi mày liễu nhăn nhó.
Thôi y nữ lắp bắp kinh hãi, đi đến cạnh giường, đỡ lấy vai Tuyền Cơ lo lắng nói: “Nương nương, tâm cổ kỵ nhất là xúc động, tâm tình càng yên tĩnh càng tốt, hiện tại người đừng nghĩ gì hết đừng nói…”
“Thôi Nghê Thường, ” Long Tử Cẩm lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đừng nói gì hay không? Hoàng Thượng và Niên phi nương nương đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi xen vào?”
Thôi y nữ cắn cắn môi, sắc mặt đỏ bừng, lại châm cứu cho Tuyền Cơ mấy châm rồi lẳng lặng quỳ xuống đất.
“Thập đệ!” Long Phi Ly mắng, Long Tử Cẩm thấp giọng nói: “Vâng.”
“Tiểu Thất, ” Long Phi Ly ngồi trở lại bên giường, ôm Tuyền Cơ vào trong lòng, hôn lên đôi mắt của nàng, thấp giọng nói: “Việc này đợi nàng khỏe lại rồi chúng ta hãy nói sau.”
Tuyền Cơ chua xót cười, cố hết sức nói: “Ngươi phái người đến Phượng Thứu cung giúp ta lấy vài thứ được không?”
“Hoàng Thượng, nương nương xin hãy nói, nô tài lập tức đi ngay!” Hạ Tang bước nhanh tiến lên, khụy gối quỳ xuống.
Tuyền Cơ đột nhiên nhớ tới lúc ở kỳ viên người bên cạnh đều lạnh lùng với nàng.
Đến hôm nay cũng đã có nhiệt tình.
Nhưng hắn và nàng…
“Cái gì vậy?” Long Phi Ly ôm chặt nàng.
“Sinh nhật của ngươi ta cũng không thể chuẩn bị cái gì, bên người còn chút ngân phiếu, cũng là ngươi cho, ta tự mình làm vài thứ. . . . .”
Tuyền Cơ chưa nói hết lời, Long Phi Ly đột nhiên buông nàng ra, mọi người thấy hắn bước nhanh đến chỗ một cái rương gỗ nước sơn màu vàng theo phong cách cổ xưa bên cạnh tấm rèm thủy tinh.
Tuy đây là tẩm điện của hoàng đế nhưng đám người Long Tử Cẩm cũng khi có ra vào, lại chưa hề thấy qua cái rương này, không biết Long Phi Ly sai người làm từ khi nào.
“Hạ Tang, chìa khóa.”
“Vâng!” Hạ Tang cung kính nói, lập tức lấy trong lòng ra một cái chìa khóa đưa cho Long Phi Ly.
Mọi người nhìn vào trong rương chỉ thấy bên trong có vài bộ xiêm y của trẻ con mới sinh được gấp chỉnh tề, màu sắc rất cũ tựa hồ đã qua rất nhiều năm tháng, những người khác không rõ lắm nhưng Từ Hi thì biết đây là quần áo lúc nhỏ Long Phi Ly vẫn mặc, tất cả đều do Như phi làm.
Khi đó, hắn được nuôi dưỡng ở bên cạnh Thái Hậu, Như phi đưa đồ đến cũng không dễ dàng.
Bên cạnh một ít quần áo kia có vẻ như là một quyển sổ con tự chế thô sơ.
Long Phi Ly lấy quyển sổ con ra, cẩn thận khóa rương lại, có thể thấy được hắn cực kì yêu quý những thứ này.
“Là thứ này à?” Hắn trở lại bên giường, đỡ Tuyền Cơ dậy, cẩn thận ôm nàng vào lòng, cười hỏi nàng.
Đây là lễ vật “Có lệ” nàng làm trước khi rời cung cho sinh nhật của Long Phi Ly, là lễ vật khoán, Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một lúc lâu, mới nói: “Làm sao có thể ở chỗ của ngươi?”
“Ừhm, trẫm lấy lại đây .”
“Bây giờ ta làm hết những chuyện viết trên đó đi.” Ánh mắt vẫn dừng lại chỗ cái rương kia, Tuyền Cơ cố ý xem nhẹ tâm tình càng ngày càng xúc động mạnh mẽ, hạ giọng nói: “Nếu ngươi không đồng ý, ta không có thể nàog chống đỡ nổi ba ngày đâu.”
Long Phi Ly vốn nắm chặt quyển sổ kia, khóe mắt đuôi mày đều chứa một tầng ý cười mỏng manh, lúc này ý cười từng tấc từng tấc một biến mất.
Buông Tuyền Cơ ra, hắn nặng nề đứng lên, xoay người đi.
Đầu hắn cúi xuống, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm xuống đất, không người nào có thể thấy rõ thần sắc lúc này của hắn.
Thật lâu sau, hắn quay người lại thật mạnh, thản nhiên cười nói: “Niên Tuyền Cơ, nếu trẫm đồng ý, nếu trẫm đồng ý với nàng thì thế nào?”
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca