Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 287: Dồn vào chỗ chết (4)
Nàng nằm trong ngực hắn, nặng nề lập lại lời vô nghĩa, nàng nói đến chuyện hài tử của hoàng hậu.
Hắn biết, nàng muốn nói với hắn là nàng không phải cố ý, bởi vì… Đó là hài tử của hắn.
Nàng suy yếu thở phì phò, khóe miệng đầy máu trông như cánh hoa đỏ tươi thật đẹp.
Chỉ là hoa nở càng đẹp sẽ càng chóng tàn. Bởi vì, hoa chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc.
Bởi vì, phàm là thứ gì đó thật đẹp đa phần là dùng tính mạng để đổi lấy.
Có lẽ tựa như giữa bọn họ, nàng đem tất cả mọi thứ để cho hắn, nghĩ sẽ được trân trọng đáp lại.
Để rồi, không ngừng thất vọng.
Để rồi, lúc này đây, rõ ràng là nàng chịu theo hắn hồi cung, hắn cứ nghĩ bọn họ quả thật có thể quay trở lại một lần nữa. Hắn sẽ dùng cùng loại tình cảm đáp lại nàng một cách bình đẳng.
Nhưng tựa hồ đã không còn khả năng này nữa.
Khoảng khắc nàng ngã vào trong lòng hắn, hắn đã lập tức đoán được lần này nàng bệnh rất không bình thường. Tuy rằng, Thái y còn chưa tới, hắn còn chưa biết thân thể của nàng xảy ra chuyện gì, nhưng hết thảy trước mắt, gương mặt mày như tro tàn của nàng, hắn có cảm giác lúc này đây nàng quả thật không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Nàng luôn kiên cường khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác là nàng… vẫn luôn tồn tại; nhưng hắn quên mất là kiên cường cũng có khi cạn kiệt.
Hắn đột nhiên nhớ tới đứa con của nàng.
Ngày đó khi hắn và nàng biết là có hài tử, sự lạnh lùng và chần chờ của hắn đã khiến cho hắn mất đi hài tử đó. Tuy rằng hắn biết rõ giữ lại hài tử đó sẽ gây ra nhiều sóng gió, nhưng mà đó là đứa con của hắn và nàng…
Ánh mắt đau rát, Long Phi Ly lại thản nhiên cười ra tiếng, xiết chặt vai Tuyền Cơ, mỗi một tiếng cười giống như một lưỡi sắc nhọn đâm mạnh vào tim hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng.
“Trừ nàng, hài tử của ai trẫm cũng đều không cần, cho nên nàng hãy bình phục có được không?” Ngón tay lau vết máu bẩn bên miệng nàng. Hắn ngắm nàng, nhẹ nhàng cười.
Hoặc là, hắn sớm quên mất mùi vị nước mắt.
Hoặc là, thì ra thê lương tới cực điểm, ngay cả nước mắt cũng sẽ không có.
Có lẽ vì lời nói của hắn hoặc có lẽ nàng quả thật đã hơi tỉnh táo lại, nàng không có nói đến chuyện hài tử, nhìn vào ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng cười.
“Long Phi Ly, có phải ta phải chết nên ngươi có chút áy náy với ta hay không, cho nên ngươi muốn lừa gạt ta như vậy? Đừng quên quân vô hí ngôn, ~ mẹ nó, ngươi là đồ vịt thối.”
Tuyền Cơ cười, nhắm mắt lại, lúc này vậy mà lại không có nước mắt.
Ngay cả nước mắt cũng không có, chẳng lẽ đã khóc đến khô cạn nước mắt rồi sao. Vậy thì cười đi. Vốn cũng không có người nào quy định là lúc chết nhất định phải khóc.
“Ta không cần sự thương hại bố thí của ngươi, ngươi đã nói sẽ cho nàng một phi vị và một đứa con, nếu ta không đoán sai thì đứa nhỏ đó sau này sẽ là hoàng đế tiếp theo của Tây Lương, bởi vì ngươi không thương hoàng hậu, ngươi yêu nàng…”
Vì sao rõ ràng là đang cười mà cả người lại có thể lạnh run như vậy, Tuyền Cơ thánh thót cười vang.
******
Đột nhiên biết là sẽ làm nàng đau đớn, Long Phi Ly vẫn siết chặt Tuyền vào trong lòng.
Quả nhiên, nàng vì đau đớn mà mặt mày nhăn nhíu, sau đó cánh môi đỏ thắm tái nhợt lại nở nụ cười.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được nàng, càng không nghĩ tới sẽ yêu thương nàng.
Hắn không có lừa nàng, hiện giờ đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn. Có lẽ, có lẽ là từ trước hắn đã có ý tưởng này.
Trong lòng hắn vốn có một cán cân cân bằng, một bên là nàng, một bên là Tâm Y. Cán cân này không biết từ khi nào đã bị lệch. Có lẽ là khi nàng rơi xuống vực, có lẽ là sớm hơn nữa.
Chỉ là hắn vẫn không muốn thừa nhận trên đời này lại có một người có thể chiếm giữ hoàn toàn tâm của hắn như vậy, hắn lại có thể vì nàng xem tình nghĩa mười bốn năm như mây khói.
Hắn là quân vương, không phải là quân vương thời thịnh thế chân chính, nếu có một người có thể đem nắm giữ toàn bộ cảm xúc của hắn thì đó không phải là chuyện tốt.
Trước khi gặp nàng, hắn nghĩ là hắn yêu Như Ý; sau đó hắn mới hiểu được thì ra đó quả thật không phải là như vậy. Nếu thật sự muốn trực tiếp so sánh, chính là, hắn không có dục vọng đối Như Ý, hắn vẫn chưa từng chạm vào nàng.
Hắn không phải người coi trọng tình dục, nhưng hắn là một nam tử bình thường, có khi cũng cần giải quyết, hắn là hoàng đế, cũng không có khả năng không sủng hạnh các nàng.
Nàng có lẽ không biết là hoàng hậu có con với hắn là vì trước lúc rời cung, có một đêm hắn mất khống chế, phóng thích ở trong thân thể Úc Di Tú, bởi vì, khoảng khắc đó hắn suy nghĩ đến nàng.
Trước đêm đó, nàng theo Như Ý học pha trà, nấu trà mang đến Trữ Tú điện tìm hắn, mà hắn đánh vỡ bát trà, phụ ý tốt của nàng, quan hệ của hai người cứng ngắc lạnh lùng. Hắn không ngờ sau đó nàng lại mượn tay An Cẩn, mỗi ngày đưa trà cho hắn.
Hôm hắn sủng hạnh hoàng hậu đó, hắn không nhận được trà của nàng, hắn biết nàng bị bệnh. Dưới thân là Úc Di Tú, hắn lại nhớ tới nàng, rất nhớ nàng. Sau đó hắn thậm chí không có ngủ lại tẩm cung của hoàng hậu mà giữa đêm khuya đến Phượng Thứu cung tìm nàng…
Đương nhiên, việc hoàng hậu mang thai rất kỳ quái, là hoàng hậu hay là có người hữu tâm khiến cho hoa Tử Tích mất công hiệu?
Lúc nàng ở dưới thân hắn, ham muốn của hắn càng nhiều, mỗi lần nàng đều bị hắn tra tấn lợi hại. Trừ việc điên cuồng muốn chiếm lấy thân thể của nàng, hắn còn muốn thứ gì đó nhiều hơn nữa ở nàng. Hắn cũng nói không rõ đấy là cái gì.
(AD: sặc với tên vịt thối này, ngươi cũng biết là Tiểu Thất bị ngươi tra tấn lợi hả vịt thối!)
Hắn thích nghe tiếng nàng ngâm nga, thích nghe nàng khóc lóc gọi tên của hắn, hắn muốn nàng chỉ có hắn. Những người khác không thể chạm vào nàng, ai cũng không thể, hai gã hoàng huynh của hắn lẫn Bạch Chiến Phong, ai cũng không thể.
Long Tử Cẩm đối với Như Ý như thế nào không phải hắn không biết, nhưng hắn không cảnh cáo hắn, trước khi gặp nàng, hắn nghĩ rằng đó là vì sự tín nhiệm đối với Long Tử Cẩm cùng Như Ý.
Về sau rốt cục hắn hiểu được là hắn không yêu Như Ý, tình cảm đối với nàng ấy không hơn một loại tình thân tri kỷ, một loại thói quen dùng thời gian mười bốn năm xây dựng. Bởi vì, chỉ có nữ nhân tên Niên Tuyền Cơ này hắn mới không dung thứ cho bất kỳ một nam nhân có niệm tưởng với nàng.
Hắn biết, nàng muốn nói với hắn là nàng không phải cố ý, bởi vì… Đó là hài tử của hắn.
Nàng suy yếu thở phì phò, khóe miệng đầy máu trông như cánh hoa đỏ tươi thật đẹp.
Chỉ là hoa nở càng đẹp sẽ càng chóng tàn. Bởi vì, hoa chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc.
Bởi vì, phàm là thứ gì đó thật đẹp đa phần là dùng tính mạng để đổi lấy.
Có lẽ tựa như giữa bọn họ, nàng đem tất cả mọi thứ để cho hắn, nghĩ sẽ được trân trọng đáp lại.
Để rồi, không ngừng thất vọng.
Để rồi, lúc này đây, rõ ràng là nàng chịu theo hắn hồi cung, hắn cứ nghĩ bọn họ quả thật có thể quay trở lại một lần nữa. Hắn sẽ dùng cùng loại tình cảm đáp lại nàng một cách bình đẳng.
Nhưng tựa hồ đã không còn khả năng này nữa.
Khoảng khắc nàng ngã vào trong lòng hắn, hắn đã lập tức đoán được lần này nàng bệnh rất không bình thường. Tuy rằng, Thái y còn chưa tới, hắn còn chưa biết thân thể của nàng xảy ra chuyện gì, nhưng hết thảy trước mắt, gương mặt mày như tro tàn của nàng, hắn có cảm giác lúc này đây nàng quả thật không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Nàng luôn kiên cường khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác là nàng… vẫn luôn tồn tại; nhưng hắn quên mất là kiên cường cũng có khi cạn kiệt.
Hắn đột nhiên nhớ tới đứa con của nàng.
Ngày đó khi hắn và nàng biết là có hài tử, sự lạnh lùng và chần chờ của hắn đã khiến cho hắn mất đi hài tử đó. Tuy rằng hắn biết rõ giữ lại hài tử đó sẽ gây ra nhiều sóng gió, nhưng mà đó là đứa con của hắn và nàng…
Ánh mắt đau rát, Long Phi Ly lại thản nhiên cười ra tiếng, xiết chặt vai Tuyền Cơ, mỗi một tiếng cười giống như một lưỡi sắc nhọn đâm mạnh vào tim hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng.
“Trừ nàng, hài tử của ai trẫm cũng đều không cần, cho nên nàng hãy bình phục có được không?” Ngón tay lau vết máu bẩn bên miệng nàng. Hắn ngắm nàng, nhẹ nhàng cười.
Hoặc là, hắn sớm quên mất mùi vị nước mắt.
Hoặc là, thì ra thê lương tới cực điểm, ngay cả nước mắt cũng sẽ không có.
Có lẽ vì lời nói của hắn hoặc có lẽ nàng quả thật đã hơi tỉnh táo lại, nàng không có nói đến chuyện hài tử, nhìn vào ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng cười.
“Long Phi Ly, có phải ta phải chết nên ngươi có chút áy náy với ta hay không, cho nên ngươi muốn lừa gạt ta như vậy? Đừng quên quân vô hí ngôn, ~ mẹ nó, ngươi là đồ vịt thối.”
Tuyền Cơ cười, nhắm mắt lại, lúc này vậy mà lại không có nước mắt.
Ngay cả nước mắt cũng không có, chẳng lẽ đã khóc đến khô cạn nước mắt rồi sao. Vậy thì cười đi. Vốn cũng không có người nào quy định là lúc chết nhất định phải khóc.
“Ta không cần sự thương hại bố thí của ngươi, ngươi đã nói sẽ cho nàng một phi vị và một đứa con, nếu ta không đoán sai thì đứa nhỏ đó sau này sẽ là hoàng đế tiếp theo của Tây Lương, bởi vì ngươi không thương hoàng hậu, ngươi yêu nàng…”
Vì sao rõ ràng là đang cười mà cả người lại có thể lạnh run như vậy, Tuyền Cơ thánh thót cười vang.
******
Đột nhiên biết là sẽ làm nàng đau đớn, Long Phi Ly vẫn siết chặt Tuyền vào trong lòng.
Quả nhiên, nàng vì đau đớn mà mặt mày nhăn nhíu, sau đó cánh môi đỏ thắm tái nhợt lại nở nụ cười.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được nàng, càng không nghĩ tới sẽ yêu thương nàng.
Hắn không có lừa nàng, hiện giờ đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn. Có lẽ, có lẽ là từ trước hắn đã có ý tưởng này.
Trong lòng hắn vốn có một cán cân cân bằng, một bên là nàng, một bên là Tâm Y. Cán cân này không biết từ khi nào đã bị lệch. Có lẽ là khi nàng rơi xuống vực, có lẽ là sớm hơn nữa.
Chỉ là hắn vẫn không muốn thừa nhận trên đời này lại có một người có thể chiếm giữ hoàn toàn tâm của hắn như vậy, hắn lại có thể vì nàng xem tình nghĩa mười bốn năm như mây khói.
Hắn là quân vương, không phải là quân vương thời thịnh thế chân chính, nếu có một người có thể đem nắm giữ toàn bộ cảm xúc của hắn thì đó không phải là chuyện tốt.
Trước khi gặp nàng, hắn nghĩ là hắn yêu Như Ý; sau đó hắn mới hiểu được thì ra đó quả thật không phải là như vậy. Nếu thật sự muốn trực tiếp so sánh, chính là, hắn không có dục vọng đối Như Ý, hắn vẫn chưa từng chạm vào nàng.
Hắn không phải người coi trọng tình dục, nhưng hắn là một nam tử bình thường, có khi cũng cần giải quyết, hắn là hoàng đế, cũng không có khả năng không sủng hạnh các nàng.
Nàng có lẽ không biết là hoàng hậu có con với hắn là vì trước lúc rời cung, có một đêm hắn mất khống chế, phóng thích ở trong thân thể Úc Di Tú, bởi vì, khoảng khắc đó hắn suy nghĩ đến nàng.
Trước đêm đó, nàng theo Như Ý học pha trà, nấu trà mang đến Trữ Tú điện tìm hắn, mà hắn đánh vỡ bát trà, phụ ý tốt của nàng, quan hệ của hai người cứng ngắc lạnh lùng. Hắn không ngờ sau đó nàng lại mượn tay An Cẩn, mỗi ngày đưa trà cho hắn.
Hôm hắn sủng hạnh hoàng hậu đó, hắn không nhận được trà của nàng, hắn biết nàng bị bệnh. Dưới thân là Úc Di Tú, hắn lại nhớ tới nàng, rất nhớ nàng. Sau đó hắn thậm chí không có ngủ lại tẩm cung của hoàng hậu mà giữa đêm khuya đến Phượng Thứu cung tìm nàng…
Đương nhiên, việc hoàng hậu mang thai rất kỳ quái, là hoàng hậu hay là có người hữu tâm khiến cho hoa Tử Tích mất công hiệu?
Lúc nàng ở dưới thân hắn, ham muốn của hắn càng nhiều, mỗi lần nàng đều bị hắn tra tấn lợi hại. Trừ việc điên cuồng muốn chiếm lấy thân thể của nàng, hắn còn muốn thứ gì đó nhiều hơn nữa ở nàng. Hắn cũng nói không rõ đấy là cái gì.
(AD: sặc với tên vịt thối này, ngươi cũng biết là Tiểu Thất bị ngươi tra tấn lợi hả vịt thối!)
Hắn thích nghe tiếng nàng ngâm nga, thích nghe nàng khóc lóc gọi tên của hắn, hắn muốn nàng chỉ có hắn. Những người khác không thể chạm vào nàng, ai cũng không thể, hai gã hoàng huynh của hắn lẫn Bạch Chiến Phong, ai cũng không thể.
Long Tử Cẩm đối với Như Ý như thế nào không phải hắn không biết, nhưng hắn không cảnh cáo hắn, trước khi gặp nàng, hắn nghĩ rằng đó là vì sự tín nhiệm đối với Long Tử Cẩm cùng Như Ý.
Về sau rốt cục hắn hiểu được là hắn không yêu Như Ý, tình cảm đối với nàng ấy không hơn một loại tình thân tri kỷ, một loại thói quen dùng thời gian mười bốn năm xây dựng. Bởi vì, chỉ có nữ nhân tên Niên Tuyền Cơ này hắn mới không dung thứ cho bất kỳ một nam nhân có niệm tưởng với nàng.
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca