Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 286: Dồn vào chỗ chết (3)
Sắc mặt hoàng hậu tỏ ra quan tâm thân thiết.
Sự quan tâm này của nàng khiến cho ánh mắt mọi người tập trung trở lại trên người Tuyền Cơ, hoàng hậu có long tự trước Niên phi, người này là sủng phi của hoàng đế, sau lưng Niên phi là Niên thừa tướng, sau lưng hoàng hậu là Úc thừa tướng, ai không trông chờ trò hay?
Long Phi Ly nhướng mày, tựa hồ định bước qua ngay, Thái Hậu lại nói: “Cát Tường, Như Ý, còn không mau đi qua dìu Niên phi? Niên phi a, đi đường xa mệt nhọc, đừng nên để bị bệnh mới được.”
Long Phi Ly lúc này mới dừng lại.
“Tạ ơn Thái Hậu nương nương quan tâm.” Tuyền Cơ hạ thấp người thi lễ, nói.
Nhưng hai đại cung nữ chưa kịp đến gần thì hoàng hậu đã đi tới, đỡ lấy một bên cánh tay Tuyền Cơ.
“Hoàng hậu nương nương, không được đâu.” Tuyền Cơ vội vàng từ chối, trong ngực đột nhiên đau nhói, dòng máu tanh quen thuộc trong phút chốc liên tục dâng lên cổ họng, chực trào ra khỏi miệng.
Nàng thầm nghĩ không ổn, trong tình thế cấp bách hơi dùng sức đẩy hoàng hậu ra.
Hoàng hậu thét lên một tiếng thét, lảo đảo mấy bước té ngã trên mặt đất.
Một tiếng hét này làm cho tất cả mọi người đều chấn động. Thái Hậu giận dữ, trách mắng: “Niên phi, ngươi thật to gan! Nếu như long thai có chuyện gì ai gia nhất định không tha cho ngươi!”
Hoàng hậu ôm bụng nằm dưới đất, nhìn về phía Long Phi Ly, nhíu mi khẽ nói: “Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Long Phi Ly đại biến, trong lòng nàng mừng thầm, hơi hơi vươn tay ra, Long Phi Ly lại lướt qua người nàng, vạt áo kia chỉ khẽ phất qua nàng nhưng nhanh chóng gần như quyết tuyệt.
Nàng đang khó hiểu thì một giọt nước âm ấm rơi lên cổ, nàng cả kinh đưa tay lên sờ rồi thất thanh kêu lên, là… Máu!
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng đột nhiên ý thức được là có gì đó xảy ra, nhìn về phía trước chỉ thấy Long Phi Ly đã kéo một người vào trong lòng.
Nàng kinh ngạc cùng hàng trăm ngàn ánh mắt của mọi người nhìn về phía hoàng đế cùng Niên phi.
Trước khi gặp gỡ nam nhân này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào đẹp như vậy, cũng như giờ phút này nàng chưa từng thấygương mặt của hắn đau đớn kịch liệt như vậy.
Hắn vội ôm chặt Niên phi, lạnh lùng nói: “Hạ Tang, tuyên Thái y, truyền viện chính và Thôi y nữ lập tức đến Trữ Tú điện.”
Hắn chưa nói hết câu, thân ảnh Hạ Tang cùng Thanh Phong đã biến mất.
Bàn tay buông thỏng, móng tay xẹt qua mặt, cho đến khi được hai đại cung nữ nâng dậy, nàng còn thất thố nhìn chằm chằm Niên phi.
Tay nắm chặt long bào, Tuyền Cơ đau đớn khó chịu nổi, chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta bóp chặt trong lòng bàn tay, dùng vũ khí sắc nhọn đâm xuyên vào, ánh mắt của nàng đã khép lại hơn phân nửa vẫn cố dùng hết khí lực nói:
“Ta không… Không phải cố ý đẩy nàng, ta sẽ không hại… Hài tử của ngươi.”
Cái loại cảm giác đáng sợ đau đớn cùng tuyệt vọng từ đáy lòng Long Phi Ly lại bừng lên. Lần trước ở trong hang động, nhìn thấy nàng cùng Bạch Chiến Phong thân thể trần truồng ở cùng bên nhau, trước đó nữa ở Bạch phủ, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, lại thêm một lần trước nữa, nàng ở trước mặt hắn không chút do dự nhảy xuống vực sâu…
Tất cả mọi người chung quanh đều bối rối sợ hãi, thanh âm hỗn độn vang vọng… hắn làm như không nhìn thấy hết thảy, trước mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ tươi trên đôi môi, trên khóe miệng của nàng.
“Trẫm biết, trẫm biết, nàng đừng nói nữa, sẽ không có việc gì hết!” Hắn cuồng loạn lau dòng máu tươi không ngừng trào ra bên khóe miệng nàng.
“A Ly, ta… đau, khó chịu quá!” Ý thức của Tuyền Cơ bắt đầu mơ hồ, chỉ biết lẩm bẩm rên rỉ theo bản năng.
Nàng thường xuyên bị thương, trên người cơ hồ không có bao nhiêu chỗ lành lặn, đêm đó lau người cho nàng hắn nhìn thấy những vết thương xấu xí trên người nàng mà cả người cứng đờ thật lâu.
Nhưng mà nàng tính tình ngoan cường, bướng bỉnh, rất ít khi nào nói một chữ ‘đau’ trước mặt hắn, nếu nàng nói đau thì có nghĩa là rất đau!
Hắn đột nhiên nhớ lại lúc ở trong hang động vẻ mặt của nàng bi thương nhìn hắn.
Đúng vậy, hắn chưa từng hỏi nàng một câu là có sợ hãi hay không, có bị thương không, đau như thế nào.
Ý niệm trong đầu này khiến hắn không thể thở nổi, hắn bế bổng nàng lên, thi triển khinh công chạy nhanh về Trữ Tú điện, mặc cho khung cảnh sau lưng hoàn toàn hỗn loạn khiếp sợ dồn thành một cục.
******
Trữ Tú điện.
Mọi người kể cả thái hậu và hoàng hậu cũng bị Đoạn Ngọc Hoàn dẫn quân ngăn cản ở ngoài cửa điện.
Từ Hi cau chặt mày đứng hầu một bên, Ngọc Trí sợ hãi run rẩy cầm lấy cánh tay của Long Tử Cẩm, vừa khóc vừa nói: “Thập ca, phải làm sao bây giờ? Có khi nào tẩu tẩu sẽ chết hay không? Tẩu ấy có thể chết hay không vậy?”
“Long Ngọc Trí!” Long Tử Cẩm cắn răng nói: “Nếu nàng ấy chết cũng là tại ngươi hại chết! Tên lang băm kia không chẩn đoán ra thì cũng không nói, ngươi cùng nàng ở chung một chiếc xe ngựa, sao ngươi không cảm thấy bệnh tình của nàng được? Vì sao ngươi không nói cho chúng ta biết?”
Tay rớt khỏi cánh tay của Long Tử Cẩm, Ngọc Trí chậm rãi ngã khuỵu xuống đất, lẩm bẩm nói: “Đại phu nói tẩu tẩu không sao, ta cũng nghĩ là… Tẩu ấy nói tạm thời không muốn ở cùng một chỗ với Cửu ca… Phải rồi, là tại ta ngu ngốc, ở trong xe ngựa tẩu ấy đã mấy lần nôn ra máu, tẩu tẩu nói đây là chứng bệnh do u uất, Như Ý tỷ tỷ lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao? Tẩu ấy nói hồi cung bảo Thái y viện kê chút thuốc là được, vậy mà ta cũng tin là thật.”
Nàng nói xong, cả người chấn động, chỉ thấy Long Phi Ly đột nhiên xoay người lại nhìn nàng một cái, một cái liếc mắt này vừa tàn nhẫn vừa lãnh khốc, trong ánh mắt mơ hồ có ý sát phạt.
Ngọc Trí che mặt khóc nức nở, trong đầu hiện lên một cái ý niệm: ‘nếu lần này tẩu tẩu không thể chữa khỏi, Cửu ca nhất định sẽ giết mình!’ Giết nàng đền mạng cũng là phải, nhưng mà rốt cuộc tẩu tẩu bị bệnh gì? Có thể chữa trị hay không?
Long Phi Ly không buông Tuyền Cơ ra, cứ ôm chặt lấy nàng ngồi trên giường.
Hắn nghĩ hắn sẽ phẫn nộ, sẽ hận nàng, nhưng trong lòng hắn chỉ có một nỗi thống khổ gắt gao.
Nàng không đi bái tế mà chịu cùng hắn hồi cung không phải là vì cùng hắn trải qua ngày sinh nhật, tên đại phu kia không chẩn đoán ra còn nàng đã sớm biết tình hình thân thể của chính mình rất xấu.
Cho nên, nàng dùng son phấn che đậy vẻ tái nhợt của chính mình.
Nàng không nói cho hắn, thậm chí nàng lừa gạt hắn!
Mà hắn lại cũng quá mức sơ ý, sa vào trong cái nhăn mặt nhíu mày lẫn nụ cười của nàng. Chẳng lẽ nàng muốn dùng phương thức này để trừng phạt hắn sao? Cùng hắn trải qua ngày sinh nhật xong rồi sau đó cứ như vậy mà chết đi?
Sự quan tâm này của nàng khiến cho ánh mắt mọi người tập trung trở lại trên người Tuyền Cơ, hoàng hậu có long tự trước Niên phi, người này là sủng phi của hoàng đế, sau lưng Niên phi là Niên thừa tướng, sau lưng hoàng hậu là Úc thừa tướng, ai không trông chờ trò hay?
Long Phi Ly nhướng mày, tựa hồ định bước qua ngay, Thái Hậu lại nói: “Cát Tường, Như Ý, còn không mau đi qua dìu Niên phi? Niên phi a, đi đường xa mệt nhọc, đừng nên để bị bệnh mới được.”
Long Phi Ly lúc này mới dừng lại.
“Tạ ơn Thái Hậu nương nương quan tâm.” Tuyền Cơ hạ thấp người thi lễ, nói.
Nhưng hai đại cung nữ chưa kịp đến gần thì hoàng hậu đã đi tới, đỡ lấy một bên cánh tay Tuyền Cơ.
“Hoàng hậu nương nương, không được đâu.” Tuyền Cơ vội vàng từ chối, trong ngực đột nhiên đau nhói, dòng máu tanh quen thuộc trong phút chốc liên tục dâng lên cổ họng, chực trào ra khỏi miệng.
Nàng thầm nghĩ không ổn, trong tình thế cấp bách hơi dùng sức đẩy hoàng hậu ra.
Hoàng hậu thét lên một tiếng thét, lảo đảo mấy bước té ngã trên mặt đất.
Một tiếng hét này làm cho tất cả mọi người đều chấn động. Thái Hậu giận dữ, trách mắng: “Niên phi, ngươi thật to gan! Nếu như long thai có chuyện gì ai gia nhất định không tha cho ngươi!”
Hoàng hậu ôm bụng nằm dưới đất, nhìn về phía Long Phi Ly, nhíu mi khẽ nói: “Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Long Phi Ly đại biến, trong lòng nàng mừng thầm, hơi hơi vươn tay ra, Long Phi Ly lại lướt qua người nàng, vạt áo kia chỉ khẽ phất qua nàng nhưng nhanh chóng gần như quyết tuyệt.
Nàng đang khó hiểu thì một giọt nước âm ấm rơi lên cổ, nàng cả kinh đưa tay lên sờ rồi thất thanh kêu lên, là… Máu!
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng đột nhiên ý thức được là có gì đó xảy ra, nhìn về phía trước chỉ thấy Long Phi Ly đã kéo một người vào trong lòng.
Nàng kinh ngạc cùng hàng trăm ngàn ánh mắt của mọi người nhìn về phía hoàng đế cùng Niên phi.
Trước khi gặp gỡ nam nhân này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào đẹp như vậy, cũng như giờ phút này nàng chưa từng thấygương mặt của hắn đau đớn kịch liệt như vậy.
Hắn vội ôm chặt Niên phi, lạnh lùng nói: “Hạ Tang, tuyên Thái y, truyền viện chính và Thôi y nữ lập tức đến Trữ Tú điện.”
Hắn chưa nói hết câu, thân ảnh Hạ Tang cùng Thanh Phong đã biến mất.
Bàn tay buông thỏng, móng tay xẹt qua mặt, cho đến khi được hai đại cung nữ nâng dậy, nàng còn thất thố nhìn chằm chằm Niên phi.
Tay nắm chặt long bào, Tuyền Cơ đau đớn khó chịu nổi, chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta bóp chặt trong lòng bàn tay, dùng vũ khí sắc nhọn đâm xuyên vào, ánh mắt của nàng đã khép lại hơn phân nửa vẫn cố dùng hết khí lực nói:
“Ta không… Không phải cố ý đẩy nàng, ta sẽ không hại… Hài tử của ngươi.”
Cái loại cảm giác đáng sợ đau đớn cùng tuyệt vọng từ đáy lòng Long Phi Ly lại bừng lên. Lần trước ở trong hang động, nhìn thấy nàng cùng Bạch Chiến Phong thân thể trần truồng ở cùng bên nhau, trước đó nữa ở Bạch phủ, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, lại thêm một lần trước nữa, nàng ở trước mặt hắn không chút do dự nhảy xuống vực sâu…
Tất cả mọi người chung quanh đều bối rối sợ hãi, thanh âm hỗn độn vang vọng… hắn làm như không nhìn thấy hết thảy, trước mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ tươi trên đôi môi, trên khóe miệng của nàng.
“Trẫm biết, trẫm biết, nàng đừng nói nữa, sẽ không có việc gì hết!” Hắn cuồng loạn lau dòng máu tươi không ngừng trào ra bên khóe miệng nàng.
“A Ly, ta… đau, khó chịu quá!” Ý thức của Tuyền Cơ bắt đầu mơ hồ, chỉ biết lẩm bẩm rên rỉ theo bản năng.
Nàng thường xuyên bị thương, trên người cơ hồ không có bao nhiêu chỗ lành lặn, đêm đó lau người cho nàng hắn nhìn thấy những vết thương xấu xí trên người nàng mà cả người cứng đờ thật lâu.
Nhưng mà nàng tính tình ngoan cường, bướng bỉnh, rất ít khi nào nói một chữ ‘đau’ trước mặt hắn, nếu nàng nói đau thì có nghĩa là rất đau!
Hắn đột nhiên nhớ lại lúc ở trong hang động vẻ mặt của nàng bi thương nhìn hắn.
Đúng vậy, hắn chưa từng hỏi nàng một câu là có sợ hãi hay không, có bị thương không, đau như thế nào.
Ý niệm trong đầu này khiến hắn không thể thở nổi, hắn bế bổng nàng lên, thi triển khinh công chạy nhanh về Trữ Tú điện, mặc cho khung cảnh sau lưng hoàn toàn hỗn loạn khiếp sợ dồn thành một cục.
******
Trữ Tú điện.
Mọi người kể cả thái hậu và hoàng hậu cũng bị Đoạn Ngọc Hoàn dẫn quân ngăn cản ở ngoài cửa điện.
Từ Hi cau chặt mày đứng hầu một bên, Ngọc Trí sợ hãi run rẩy cầm lấy cánh tay của Long Tử Cẩm, vừa khóc vừa nói: “Thập ca, phải làm sao bây giờ? Có khi nào tẩu tẩu sẽ chết hay không? Tẩu ấy có thể chết hay không vậy?”
“Long Ngọc Trí!” Long Tử Cẩm cắn răng nói: “Nếu nàng ấy chết cũng là tại ngươi hại chết! Tên lang băm kia không chẩn đoán ra thì cũng không nói, ngươi cùng nàng ở chung một chiếc xe ngựa, sao ngươi không cảm thấy bệnh tình của nàng được? Vì sao ngươi không nói cho chúng ta biết?”
Tay rớt khỏi cánh tay của Long Tử Cẩm, Ngọc Trí chậm rãi ngã khuỵu xuống đất, lẩm bẩm nói: “Đại phu nói tẩu tẩu không sao, ta cũng nghĩ là… Tẩu ấy nói tạm thời không muốn ở cùng một chỗ với Cửu ca… Phải rồi, là tại ta ngu ngốc, ở trong xe ngựa tẩu ấy đã mấy lần nôn ra máu, tẩu tẩu nói đây là chứng bệnh do u uất, Như Ý tỷ tỷ lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao? Tẩu ấy nói hồi cung bảo Thái y viện kê chút thuốc là được, vậy mà ta cũng tin là thật.”
Nàng nói xong, cả người chấn động, chỉ thấy Long Phi Ly đột nhiên xoay người lại nhìn nàng một cái, một cái liếc mắt này vừa tàn nhẫn vừa lãnh khốc, trong ánh mắt mơ hồ có ý sát phạt.
Ngọc Trí che mặt khóc nức nở, trong đầu hiện lên một cái ý niệm: ‘nếu lần này tẩu tẩu không thể chữa khỏi, Cửu ca nhất định sẽ giết mình!’ Giết nàng đền mạng cũng là phải, nhưng mà rốt cuộc tẩu tẩu bị bệnh gì? Có thể chữa trị hay không?
Long Phi Ly không buông Tuyền Cơ ra, cứ ôm chặt lấy nàng ngồi trên giường.
Hắn nghĩ hắn sẽ phẫn nộ, sẽ hận nàng, nhưng trong lòng hắn chỉ có một nỗi thống khổ gắt gao.
Nàng không đi bái tế mà chịu cùng hắn hồi cung không phải là vì cùng hắn trải qua ngày sinh nhật, tên đại phu kia không chẩn đoán ra còn nàng đã sớm biết tình hình thân thể của chính mình rất xấu.
Cho nên, nàng dùng son phấn che đậy vẻ tái nhợt của chính mình.
Nàng không nói cho hắn, thậm chí nàng lừa gạt hắn!
Mà hắn lại cũng quá mức sơ ý, sa vào trong cái nhăn mặt nhíu mày lẫn nụ cười của nàng. Chẳng lẽ nàng muốn dùng phương thức này để trừng phạt hắn sao? Cùng hắn trải qua ngày sinh nhật xong rồi sau đó cứ như vậy mà chết đi?
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca