Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 277: Ai sẽ đau hơn?
Trên mặt đất, một chiếc lược nằm điêu linh, màu sắc gỗ đỏ tươi….là do vệt máu loang lổ kéo dài.
Không ai biết lai lịch của chiếc lược này, nhưng tất cả mọi người đều biết nó đối với hoàng đế có ý nghĩa gì, bởi vì nó lần đầu tiên hoàng đế nói nặng lời với Như Ý, ở Bạch phủ, Hoàng đế bị Niên Phi đâm một kiếm vẫn cẩn thận trao vật này cho nàng.
Lúc này, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng, lẳng lặng đánh giá hai vị hoàng đế và phi tần kia.
Long Phi Ly nhớ mãi không quên, khi hắn bị trọng thương đưa chiếc lược cho nàng, miệng nàng khẽ hé lúm đồng tiền, hắn chưa bao giờ biết một nụ cười yếu ớt như vậy cũng có thể khiến hắn in sâu tận đáy lòng.
Thậm chí hắn đã từng nghĩ, nếu có kiếp trước, nàng chắc sẽ là một hoa linh.
Nàng nghĩ hắn đem lược tặng cho Như Ý, từng vì cây lược này mà bi thương như vậy, bài thơ trên bàn đá ở biệt viện trong trấn Tùng Phong, hắn chỉ nhìn qua một lần mà không hề quên lấy một chữ, nàng bị bắt đi, trong lòng hắn cực kỳ bi ai nhưng cũng tràn ngập ngạo khí lẫn vui mừng, bởi vì nàng yêu hắn như thế.
Trong chớp mắt đứng trước vực sâu nàng không chút do dự quyết đoán chừng nào thì lúc này, nàng thẳng thắn đứng đối diện hắn, sắc mặt cũng chừng ấy kiên quyết dứt khoát. Khác với những lần khắc khẩu trước kia, lần này, hắn có cảm giác rằng, nàng thật sự đã không còn cần hắn.
Nàng thật sự muốn rời khỏi hắn sao?
Hắn cúi người nhặt cây lược lên, tay cực kì run rẩy.
So với khi nãy, đánh hay không đánh, càng run rẩy hơn nhiều.
Cho tới nay tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Có rất nhiều chuyện bùng lên trong đầu hắn, trong chớp mắt một ý tưởng hình thành.
Hắn không thể để nàng rời khỏi hắn, nàng là của hắn!
Bắt đầu, là một giọng nói thản nhiên, giống như khi lâm triều hắn thường khinh đạm cười quan sát thần thái văn võ bá quan, nhưng rất nhanh lại giống như hàng trăm người tranh nhau nói trong đầu hắn, vô số tiếng kêu gào trong đầu hắn.
Hắn đi tới trước mặt nàng, cầm tay nàng, đặt cây lược vào trong lòng bàn tay nàng, cắn răng nói: “Nàng muốn giận dỗi như thế nào cũng được, nhưng vật này nàng không thể quăng đi”.
“Long Phi Ly”
Nàng đột nhiên gọi tên hắn một cách thản nhiên.
Chỉ là một tiếng gọi cũng khiến hắn trở nên vui sướng, nắm chặt tay nàng.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vật này có phải là cho ta hay không?”
Trong lòng Long Phi Ly hơi hơi chùng xuống, hắn vuốt cằm suy nghĩ, lại nói: “Chỉ đưa cho nàng thôi.”
Hắn nói xong, ánh mắt kia chằm chằm theo dõi thần sắc trên mặt hắn.
” Thật sự sao?” Nàng cười cười, hỏi.
“Quân vô hí ngôn”.
” Vật này đã cho ta, ngươi lại nắm chặt như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi muốn lấy lại đưa cho người khác chứ.”
Long Phi Ly ngẩn ra, tuy chỉ mới xa nhau có một ngày, nhưng hắn đã nhớ nàng tới điên cuồng, hiện tại hắn thầm nghĩ muốn đưa nàng tới một nơi nào chỉ có nàng và hắn, ánh mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hắn và nàng, rốt cuộc vẫn phải chậm rãi buông ra, chỉ cần nàng chịu nhận lại cây lược này….
Tuyền Cơ cầm lược xoay xoay trong tay, quan sát một chút, thản nhiên nói: “Có biết máu này ở đâu ra không? Đây là máu của Bạch Chiến Phong, lúc ấy ta thực sợ hãi…. Ngươi trở về tìm nàng, ta không trách ngươi, ta lấy lược ra xem hết lần này tới lần khác, ta luôn luôn nghĩ rằng, ngươi nhất định sẽ trở về, các ngươi sẽ lên núi tìm, chỉ cần ngươi tới, ta sẽ không phải sợ nữa. Quả nhiên, ngươi tới, ta sẽ không sợ hãi nữa, bởi vì ngươi vừa tới, đã muốn giết chết ta.”
“Ngươi không hỏi ta một câu rằng ta có bị thương hay không, một câu cũng không có, ngươi chỉ thầm nghĩ giết chết ta”.
Tay đưa ngang, chậm rãi duỗi thẳng ra, cây lược trong tay nhanh chóng rơi xuống đất.
“Là đồ của ta, xử trí nó như thế nào là chuyện của ta, ta không muốn nó nữa thì sẽ vứt đi”.
Lúc này, toàn bộ mọi người đều cúi đầu.
Cây lược này nhất định là hoàng đế tặng cho Niên Phi, Tuyền Cơ làm như vậy, không ai dám tưởng tượng Long Phi Ly sẽ như thế nào.
Long Phi Ly không nói tiếng nào, lẳng lặng nhặt cây lược lên, chậm rãi cất đi, bước nhanh tới trước mặt Tuyền Cơ, ôm chặt nàng.
Tuyền Cơ cũng không giãy dụa, nhẹ nhàng nói: “Ừh, vừa vặn ta cũng không chống đỡ được nữa, ngươi có thể lấy nương của ta, lấy người trong Phượng Thứu cung ra để ép ta làm một số chuyện ta không muốn, nhưng ngươi cứ xem xem ta có thể chịu uy hiếp của ngươi hay không?”
“Long Phi Ly, nếu Bạch Chiến Phong, nương của ta, và còn cả những người trong Phượng Thứu Cung của ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kỹ, điều đó tương đương với việc ngươi tự tay bức chết ta! Ta chôn cùng bọn họ là xong, dù sao, mạng của ta cũng không đáng giá”.
Hắn nghĩ nàng sẽ giãy dụa, nhưng nàng không có, lời nói của nàng sắp bức hắn phát điên, lồng ngực mãnh liệt phập phồng, Long Phi Ly nắm chặt bả vai Tuyền Cơ, nàng nhíu mày, nắm tay hắn, ấn thật mạnh lên bụng chính mình…..
Nàng khẽ rên lên tiếng, trên trán đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn cười nói: “Nếu ngươi muốn ta đau thì nơi này sẽ đau hơn đó! Rất đau!”
Bàn tay ướt đẫm, nhìn dung nhan trắng bệch của nàng, Long Phi Ly giận dữ, cắn chặt răng, nàng biết rõ nàng đau đớn thì hắn càng đau hơn.
Nàng đang dùng chính bản thân mình để trả thù hắn!
Nàng lại ôm cổ hắn, chậm rãi gục đầu xuống.
Nàng im lặng không tiếng động chống đỡ như vậy một hồi lâu, thời điểm nàng nhắm mắt lại, ánh mắt vẫn quyến luyến nhìn về phía Bạch Chiến Phong, Long Phi Ly vừa đau đớn vừa tức giận nhưng cũng không dám trì hoãn nữa, lạnh lùng phân phó Hạ Tang đưa Bạch Chiến Phong đi.
Mọi người nào ai dám nói điều gì nữa, Hạ Tang vội vàng đáp lời.
Ngọc Trí lau nước mắt đi về phía Bạch Chiến Phong, không chút ngại ngùng cố sức ôm Bạch Chiến Phong lên, Hạ Tang thản nhiên thu hết hình dáng đó vào đáy mắt, khẽ nói: “Công chúa, nô tài giúp người”.
Ngọc Trí gật đầu, lập tức lại nao nao: “Hạ Tang, ngươi gọi ta là gì?”
Hạ Tang cười, không nói gì, Đoạn Ngọc Hoàn lại gần, hai người giúp đỡ đưa Bạch Chiến Phong đi ra ngoài, Thanh Phong liếc nhìn Tuyền Cơ nằm trong lòng Long Phi Ly một cái rồi lại cúi đầu.
Ngọc Trí cười khổ, nàng mãnh liệt cảm giác được, trong số bọn họ có một số người đã thay đổi.
Đặc biệt……tẩu tẩu, dựa theo tính tình thường ngày của tẩu, tẩu ấy sẽ không dễ dàng đi cùng Cửu ca như thế.
Hiện tại nàng không có phản kháng, nhưng lòng của nàng, có lẽ đã chết.
Cửu ca rốt cuộc có biết hay không đây? Tuy rằng, Cửu ca là người thông minh nhất mà nàng từng biết.
Không ai biết lai lịch của chiếc lược này, nhưng tất cả mọi người đều biết nó đối với hoàng đế có ý nghĩa gì, bởi vì nó lần đầu tiên hoàng đế nói nặng lời với Như Ý, ở Bạch phủ, Hoàng đế bị Niên Phi đâm một kiếm vẫn cẩn thận trao vật này cho nàng.
Lúc này, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng, lẳng lặng đánh giá hai vị hoàng đế và phi tần kia.
Long Phi Ly nhớ mãi không quên, khi hắn bị trọng thương đưa chiếc lược cho nàng, miệng nàng khẽ hé lúm đồng tiền, hắn chưa bao giờ biết một nụ cười yếu ớt như vậy cũng có thể khiến hắn in sâu tận đáy lòng.
Thậm chí hắn đã từng nghĩ, nếu có kiếp trước, nàng chắc sẽ là một hoa linh.
Nàng nghĩ hắn đem lược tặng cho Như Ý, từng vì cây lược này mà bi thương như vậy, bài thơ trên bàn đá ở biệt viện trong trấn Tùng Phong, hắn chỉ nhìn qua một lần mà không hề quên lấy một chữ, nàng bị bắt đi, trong lòng hắn cực kỳ bi ai nhưng cũng tràn ngập ngạo khí lẫn vui mừng, bởi vì nàng yêu hắn như thế.
Trong chớp mắt đứng trước vực sâu nàng không chút do dự quyết đoán chừng nào thì lúc này, nàng thẳng thắn đứng đối diện hắn, sắc mặt cũng chừng ấy kiên quyết dứt khoát. Khác với những lần khắc khẩu trước kia, lần này, hắn có cảm giác rằng, nàng thật sự đã không còn cần hắn.
Nàng thật sự muốn rời khỏi hắn sao?
Hắn cúi người nhặt cây lược lên, tay cực kì run rẩy.
So với khi nãy, đánh hay không đánh, càng run rẩy hơn nhiều.
Cho tới nay tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Có rất nhiều chuyện bùng lên trong đầu hắn, trong chớp mắt một ý tưởng hình thành.
Hắn không thể để nàng rời khỏi hắn, nàng là của hắn!
Bắt đầu, là một giọng nói thản nhiên, giống như khi lâm triều hắn thường khinh đạm cười quan sát thần thái văn võ bá quan, nhưng rất nhanh lại giống như hàng trăm người tranh nhau nói trong đầu hắn, vô số tiếng kêu gào trong đầu hắn.
Hắn đi tới trước mặt nàng, cầm tay nàng, đặt cây lược vào trong lòng bàn tay nàng, cắn răng nói: “Nàng muốn giận dỗi như thế nào cũng được, nhưng vật này nàng không thể quăng đi”.
“Long Phi Ly”
Nàng đột nhiên gọi tên hắn một cách thản nhiên.
Chỉ là một tiếng gọi cũng khiến hắn trở nên vui sướng, nắm chặt tay nàng.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vật này có phải là cho ta hay không?”
Trong lòng Long Phi Ly hơi hơi chùng xuống, hắn vuốt cằm suy nghĩ, lại nói: “Chỉ đưa cho nàng thôi.”
Hắn nói xong, ánh mắt kia chằm chằm theo dõi thần sắc trên mặt hắn.
” Thật sự sao?” Nàng cười cười, hỏi.
“Quân vô hí ngôn”.
” Vật này đã cho ta, ngươi lại nắm chặt như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi muốn lấy lại đưa cho người khác chứ.”
Long Phi Ly ngẩn ra, tuy chỉ mới xa nhau có một ngày, nhưng hắn đã nhớ nàng tới điên cuồng, hiện tại hắn thầm nghĩ muốn đưa nàng tới một nơi nào chỉ có nàng và hắn, ánh mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hắn và nàng, rốt cuộc vẫn phải chậm rãi buông ra, chỉ cần nàng chịu nhận lại cây lược này….
Tuyền Cơ cầm lược xoay xoay trong tay, quan sát một chút, thản nhiên nói: “Có biết máu này ở đâu ra không? Đây là máu của Bạch Chiến Phong, lúc ấy ta thực sợ hãi…. Ngươi trở về tìm nàng, ta không trách ngươi, ta lấy lược ra xem hết lần này tới lần khác, ta luôn luôn nghĩ rằng, ngươi nhất định sẽ trở về, các ngươi sẽ lên núi tìm, chỉ cần ngươi tới, ta sẽ không phải sợ nữa. Quả nhiên, ngươi tới, ta sẽ không sợ hãi nữa, bởi vì ngươi vừa tới, đã muốn giết chết ta.”
“Ngươi không hỏi ta một câu rằng ta có bị thương hay không, một câu cũng không có, ngươi chỉ thầm nghĩ giết chết ta”.
Tay đưa ngang, chậm rãi duỗi thẳng ra, cây lược trong tay nhanh chóng rơi xuống đất.
“Là đồ của ta, xử trí nó như thế nào là chuyện của ta, ta không muốn nó nữa thì sẽ vứt đi”.
Lúc này, toàn bộ mọi người đều cúi đầu.
Cây lược này nhất định là hoàng đế tặng cho Niên Phi, Tuyền Cơ làm như vậy, không ai dám tưởng tượng Long Phi Ly sẽ như thế nào.
Long Phi Ly không nói tiếng nào, lẳng lặng nhặt cây lược lên, chậm rãi cất đi, bước nhanh tới trước mặt Tuyền Cơ, ôm chặt nàng.
Tuyền Cơ cũng không giãy dụa, nhẹ nhàng nói: “Ừh, vừa vặn ta cũng không chống đỡ được nữa, ngươi có thể lấy nương của ta, lấy người trong Phượng Thứu cung ra để ép ta làm một số chuyện ta không muốn, nhưng ngươi cứ xem xem ta có thể chịu uy hiếp của ngươi hay không?”
“Long Phi Ly, nếu Bạch Chiến Phong, nương của ta, và còn cả những người trong Phượng Thứu Cung của ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kỹ, điều đó tương đương với việc ngươi tự tay bức chết ta! Ta chôn cùng bọn họ là xong, dù sao, mạng của ta cũng không đáng giá”.
Hắn nghĩ nàng sẽ giãy dụa, nhưng nàng không có, lời nói của nàng sắp bức hắn phát điên, lồng ngực mãnh liệt phập phồng, Long Phi Ly nắm chặt bả vai Tuyền Cơ, nàng nhíu mày, nắm tay hắn, ấn thật mạnh lên bụng chính mình…..
Nàng khẽ rên lên tiếng, trên trán đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn cười nói: “Nếu ngươi muốn ta đau thì nơi này sẽ đau hơn đó! Rất đau!”
Bàn tay ướt đẫm, nhìn dung nhan trắng bệch của nàng, Long Phi Ly giận dữ, cắn chặt răng, nàng biết rõ nàng đau đớn thì hắn càng đau hơn.
Nàng đang dùng chính bản thân mình để trả thù hắn!
Nàng lại ôm cổ hắn, chậm rãi gục đầu xuống.
Nàng im lặng không tiếng động chống đỡ như vậy một hồi lâu, thời điểm nàng nhắm mắt lại, ánh mắt vẫn quyến luyến nhìn về phía Bạch Chiến Phong, Long Phi Ly vừa đau đớn vừa tức giận nhưng cũng không dám trì hoãn nữa, lạnh lùng phân phó Hạ Tang đưa Bạch Chiến Phong đi.
Mọi người nào ai dám nói điều gì nữa, Hạ Tang vội vàng đáp lời.
Ngọc Trí lau nước mắt đi về phía Bạch Chiến Phong, không chút ngại ngùng cố sức ôm Bạch Chiến Phong lên, Hạ Tang thản nhiên thu hết hình dáng đó vào đáy mắt, khẽ nói: “Công chúa, nô tài giúp người”.
Ngọc Trí gật đầu, lập tức lại nao nao: “Hạ Tang, ngươi gọi ta là gì?”
Hạ Tang cười, không nói gì, Đoạn Ngọc Hoàn lại gần, hai người giúp đỡ đưa Bạch Chiến Phong đi ra ngoài, Thanh Phong liếc nhìn Tuyền Cơ nằm trong lòng Long Phi Ly một cái rồi lại cúi đầu.
Ngọc Trí cười khổ, nàng mãnh liệt cảm giác được, trong số bọn họ có một số người đã thay đổi.
Đặc biệt……tẩu tẩu, dựa theo tính tình thường ngày của tẩu, tẩu ấy sẽ không dễ dàng đi cùng Cửu ca như thế.
Hiện tại nàng không có phản kháng, nhưng lòng của nàng, có lẽ đã chết.
Cửu ca rốt cuộc có biết hay không đây? Tuy rằng, Cửu ca là người thông minh nhất mà nàng từng biết.
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca