Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 267: Ngây ngốc yêu chàng (2)
“Hoàng Thượng, để thần đi bẩm báo cô nương.”
“Không cần kinh động đến cô ấy, trẫm cùng Thập gia qua đó là được.”
. . .
Từ quận Yên Hà trở về, cho tử vệ dịch dung thay mình lui ra, Như Ý vẫn luôn tĩnh dưỡng tại tòa điện mà Thái hậu ban cho.
Đây cũng chính là mưu kế của Long Phi Ly, tuy hắn nghĩ chưa chắc nhà Mộ Dung là người của Thái hậu và Long Lập Dục, song trước khi chứng thực được điều đó, hắn vẫn không đồng ý cho Như Ý mạo hiểm về cung như vậy. Một điều không nằm trong dự đoán chính là trước kia chỉ là giả vờ bệnh, ai dè sau lại mắc bệnh thật, Thái hậu cũng cho truyền ngự y đến bắt mạch, lại để Cát Tường ở lại chăm sóc Như Ý.
“Cửu ca, huynh vào trước đi, ta đợi ở đây.” Long Tử Cẩm dừng bước, nhẹ giọng nói.
“Hai người đã mấy ngày nay không gặp, nàng nhất định có nhiều điều muốn nói với huynh . . . Nàng vì huynh mà chịu khổ nhiều, huynh nên đối đãi với nàng ấy cho tốt.”
“Ừ.” Long Phi Ly đáp lời, vài tên tử vệ tiến tới toan đón lấy cái bọc nhỏ trong tay hắn, bị hắn ngăn lại. Long Tử Cẩm thấy lòng nao nao, chợt nhớ lại cái cảnh Tuyền Cơ cứ ôm khư khư cái bọc vải, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, hắn thậm chí còn chưa xin lỗi nàng một tiếng nào.
Con ngươi Long Phi Ly lóe lên như chớp, hỏi: “Đã tra xét ổn thỏa chưa?”
“Xin chủ nhân yên tâm, bốn phía tòa nhà này đều có quân ta mai phục, buổi sáng sớm Thái hậu đã đến nơi này thăm dò, giờ ngọ thì mang toàn bộ bọn cung nữ rời đi rồi.” Giọng tử vệ nghiêm nghị mà cung kính bẩm báo.
“Làm tốt lắm, thủ vệ canh phòng Như Ý cô nương bên này tuyệt đối không được lơ là, ngoài ra lập tức chuẩn bị cho trẫm ba con tuấn mã.”
Ba con tuấn mã? Long Tử Cẩm kinh ngạc, Long Phi Ly đã theo tử vệ đi xa.
“Chủ nhân, bên này.” Tử vệ dẫn đường, Long Phi Ly vội vã bước theo.
Đến trước cửa khuê phòng, Long Phi Ly phất tay, tử vệ lập tức cáo lui.
Hắn đẩy cửa bước vào, người con gái ngồi trước gương kêu lên một tiếng nhỏ, đứng bật dậy, dung nhan tươi đẹp, song chẳng phải Như Ý, mà chính là Cát Tường.
“Hoàng Thượng.” Cô ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quỳ xuống hành lễ.
“Như Ý đâu?” Long Phi Ly đảo mắt trên chiếc giường trống không trong phòng, giọng nói đã lạnh đi.
“Như Ý, cô ấy . . .” Cát Tường thoáng nhíu mày, vẻ mặt như đã đoán trước.
“Hoàng Thượng.” Một giọng nói run run phát ra từ sau lưng, Long Phi Ly quay người, chỉ thấy Như Ý vận bộ áo đơn bạc, trên vai khoác hờ tấm áo choàng đứng nơi cửa, kinh ngạc nhìn hắn, con ngươi lấp lánh, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, đi đến bên người Như Ý, bình thản hỏi: “Nàng khỏi bệnh rồi sao?”
Như Ý cả kinh, cô ta là người thông minh, vừa nghĩ một giây đã hiểu được nguyên nhân, khóe mắt lập tức liếc qua Cát Tường.
Long Phi Ly là người sâu sắc cỡ nào chứ, hắn nghiêng người liếc nhìn Cát Tường một cái, “Hình Cát Tường!”
Giọng nói của hắn đã lạnh thấu xương, khiến lòng Như Ý cũng run lên.
Hắn vung tay áo, toàn bộ đồ vật trên bàn đều bị cuốn theo, nháy mắt đã vỡ tan tành nát vụn.
Cát Tường kinh hãi, hai chân lẩy bẩy quỳ sụp trên đất, giọng run run: “Hoàng Thượng . . .Nô tỳ không có lừa người, nô tì . . .”
Long Phi Ly cười gằn một tiếng: “Ngươi đương nhiên không có lừa trẫm, chỉ là tăng bệnh tình của Tâm Y nặng thêm chút thôi chứ gì!”
Như Ý cắn môi, cũng quỳ xuống, nói: “Hoàng Thượng, xin hãy vì Tâm Y, bỏ qua cho Cát Tường một lần này.”
Long Phi Ly tiến đến nâng Như Ý dậy, dịu dàng nói: “Dưỡng bệnh cho tốt, trước hết đừng về cung vội, đợi trẫm quay về sẽ bố trí sau.”
Như Ý gật đầu, lại hơi nhíu mày, nói: “Chàng chẳng phải đã về rồi sao, lại còn muốn đi đâu . . .”
Long Phi Ly đã quay người, lạnh lùng nhìn phía Cát Tường, Cát Tường chỉ cảm thấy đôi mắt của Hoàng Đế như muốn đục khoét người mình, giật nảy một cái, toàn thân đã phát lạnh, run lẩy bẩy.
“Hình Cát Tường, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, đừng có mà thử chạm đến giới hạn của trẫm, ngươi không thể trêu vào được đâu!”
Lời cảnh cáo hung ác của Hoàng Đế vẫn văng vẳng bên tai, một luồng lực mãnh liệt đã đập thẳng vào mặt, Cát Tường kêu một tiếng sợ hãi, sống lưng buốt nhói, tức khắc phụt ra một ngụm máu tươi.
Như Ý trơ mắt nhìn cái bóng của Long Phi Ly nhanh chóng khuất vào màn đêm, lại nhìn chăm chăm Cát Tường, nghiến răng nói từng chữ từng chữ: “Hình Cát Tường, cô muốn dồn cả hai ta vào chỗ chết mới cam tâm phải không? Cô làm như vậy, thử hỏi Hoàng Thượng làm sao còn tha thứ cho ta?”
Mặt Cát Tường trắng bệch, song vẫn nhướng mày cười to: “Ôn Như Ý, cô còn chưa nhìn rõ hay sao? Cô thắng rồi, hắn vì cô mà quay về! Cô có dám nói rằng trong lòng không có chút hí hửng nào không! Ở trong lòng hắn, rốt cuộc Niên Tuyền Cơ cũng chẳng bằng cô. Chả lẽ cô không hề nghĩ, nếu cô ta chết rồi . . . một mình ta thì không làm được gì, nhưng nếu cô chịu . . .”
Như Ý thất kinh, run giọng nói: “Cô nói gì cơ?”
******************
Ngoài phòng, Long Tử Cẩm thấy Long Phi Ly mặt hằm hằm bước ra thì lấy làm kinh hãi, nói: “Cửu ca, Như Ý, nàng . . .”
“Nàng ấy không có việc gì, trẫm về quận Yên Hà trước.”
Con ngươi Long Phi Ly thoáng lóe lên, nhảy lên lưng ngựa, phi như tên bắn. Bọn tử vệ cũng cấp tốc lên ngựa, trong tay mỗi người đều dắt theo một con tuấn mã dũng mãnh phóng theo sau.
Long Tử Cẩm nghiến răng một cái, cũng xoay mình đuổi theo. Chạy băng băng qua cả một đoạn đường, Long Phi Ly mới ghìm cương ngựa, nhìn tử vệ bên cạnh, giọng nói đã hơi trầm: “Truyền ý chỉ của trẫm đến tử vệ bên cạnh Cát Tường, bảo hắn phải giám sát nhất cử nhất động của cô ta, nếu phát hiện cô ta có bất kỳ cử chỉ nào gây bất lợi cho Niên phi thì không cần xin chỉ thị của trẫm, cứ lập tức giết chết cô ta đi!”
“Rõ, thưa chủ nhân.”
Gió gào thét bên tai, Long Phi Ly siết chặt cái bọc vải nhỏ trong tay, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tuyền Cơ cố hết sức cạy ngón tay chính mình ra. Roi ngựa hung hăng quất vào bụng con ngựa, trong lòng hắn đột nhiên mãnh liệt dâng lên một cảm giác bất an, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra…
Theo như lộ trình tính toán, ngày mai chắc sẽ đến được Đoạn Kiếm Môn. Nàng là nữ nhân của hắn vậy mà thuốc để chữa trị cho nàng lại cần một gã đàn ông khác luôn có tình ý với nàng đi lấy hay sao?
Cô nàng Niên Tuyền Cơ này, thì ra cho tới tận hôm nay hắn vẫn chưa hề hiểu lòng nàng.
Lúc nàng không nói một tiếng nào mà bước vào xe ngựa, hắn nghĩ, chắc là nàng lại giận dỗi bỏ đi.
Nếu như nàng mở miệng nói muốn hắn ở lại . . .
Tiểu Thất của hắn.
“Không cần kinh động đến cô ấy, trẫm cùng Thập gia qua đó là được.”
. . .
Từ quận Yên Hà trở về, cho tử vệ dịch dung thay mình lui ra, Như Ý vẫn luôn tĩnh dưỡng tại tòa điện mà Thái hậu ban cho.
Đây cũng chính là mưu kế của Long Phi Ly, tuy hắn nghĩ chưa chắc nhà Mộ Dung là người của Thái hậu và Long Lập Dục, song trước khi chứng thực được điều đó, hắn vẫn không đồng ý cho Như Ý mạo hiểm về cung như vậy. Một điều không nằm trong dự đoán chính là trước kia chỉ là giả vờ bệnh, ai dè sau lại mắc bệnh thật, Thái hậu cũng cho truyền ngự y đến bắt mạch, lại để Cát Tường ở lại chăm sóc Như Ý.
“Cửu ca, huynh vào trước đi, ta đợi ở đây.” Long Tử Cẩm dừng bước, nhẹ giọng nói.
“Hai người đã mấy ngày nay không gặp, nàng nhất định có nhiều điều muốn nói với huynh . . . Nàng vì huynh mà chịu khổ nhiều, huynh nên đối đãi với nàng ấy cho tốt.”
“Ừ.” Long Phi Ly đáp lời, vài tên tử vệ tiến tới toan đón lấy cái bọc nhỏ trong tay hắn, bị hắn ngăn lại. Long Tử Cẩm thấy lòng nao nao, chợt nhớ lại cái cảnh Tuyền Cơ cứ ôm khư khư cái bọc vải, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, hắn thậm chí còn chưa xin lỗi nàng một tiếng nào.
Con ngươi Long Phi Ly lóe lên như chớp, hỏi: “Đã tra xét ổn thỏa chưa?”
“Xin chủ nhân yên tâm, bốn phía tòa nhà này đều có quân ta mai phục, buổi sáng sớm Thái hậu đã đến nơi này thăm dò, giờ ngọ thì mang toàn bộ bọn cung nữ rời đi rồi.” Giọng tử vệ nghiêm nghị mà cung kính bẩm báo.
“Làm tốt lắm, thủ vệ canh phòng Như Ý cô nương bên này tuyệt đối không được lơ là, ngoài ra lập tức chuẩn bị cho trẫm ba con tuấn mã.”
Ba con tuấn mã? Long Tử Cẩm kinh ngạc, Long Phi Ly đã theo tử vệ đi xa.
“Chủ nhân, bên này.” Tử vệ dẫn đường, Long Phi Ly vội vã bước theo.
Đến trước cửa khuê phòng, Long Phi Ly phất tay, tử vệ lập tức cáo lui.
Hắn đẩy cửa bước vào, người con gái ngồi trước gương kêu lên một tiếng nhỏ, đứng bật dậy, dung nhan tươi đẹp, song chẳng phải Như Ý, mà chính là Cát Tường.
“Hoàng Thượng.” Cô ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quỳ xuống hành lễ.
“Như Ý đâu?” Long Phi Ly đảo mắt trên chiếc giường trống không trong phòng, giọng nói đã lạnh đi.
“Như Ý, cô ấy . . .” Cát Tường thoáng nhíu mày, vẻ mặt như đã đoán trước.
“Hoàng Thượng.” Một giọng nói run run phát ra từ sau lưng, Long Phi Ly quay người, chỉ thấy Như Ý vận bộ áo đơn bạc, trên vai khoác hờ tấm áo choàng đứng nơi cửa, kinh ngạc nhìn hắn, con ngươi lấp lánh, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, đi đến bên người Như Ý, bình thản hỏi: “Nàng khỏi bệnh rồi sao?”
Như Ý cả kinh, cô ta là người thông minh, vừa nghĩ một giây đã hiểu được nguyên nhân, khóe mắt lập tức liếc qua Cát Tường.
Long Phi Ly là người sâu sắc cỡ nào chứ, hắn nghiêng người liếc nhìn Cát Tường một cái, “Hình Cát Tường!”
Giọng nói của hắn đã lạnh thấu xương, khiến lòng Như Ý cũng run lên.
Hắn vung tay áo, toàn bộ đồ vật trên bàn đều bị cuốn theo, nháy mắt đã vỡ tan tành nát vụn.
Cát Tường kinh hãi, hai chân lẩy bẩy quỳ sụp trên đất, giọng run run: “Hoàng Thượng . . .Nô tỳ không có lừa người, nô tì . . .”
Long Phi Ly cười gằn một tiếng: “Ngươi đương nhiên không có lừa trẫm, chỉ là tăng bệnh tình của Tâm Y nặng thêm chút thôi chứ gì!”
Như Ý cắn môi, cũng quỳ xuống, nói: “Hoàng Thượng, xin hãy vì Tâm Y, bỏ qua cho Cát Tường một lần này.”
Long Phi Ly tiến đến nâng Như Ý dậy, dịu dàng nói: “Dưỡng bệnh cho tốt, trước hết đừng về cung vội, đợi trẫm quay về sẽ bố trí sau.”
Như Ý gật đầu, lại hơi nhíu mày, nói: “Chàng chẳng phải đã về rồi sao, lại còn muốn đi đâu . . .”
Long Phi Ly đã quay người, lạnh lùng nhìn phía Cát Tường, Cát Tường chỉ cảm thấy đôi mắt của Hoàng Đế như muốn đục khoét người mình, giật nảy một cái, toàn thân đã phát lạnh, run lẩy bẩy.
“Hình Cát Tường, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, đừng có mà thử chạm đến giới hạn của trẫm, ngươi không thể trêu vào được đâu!”
Lời cảnh cáo hung ác của Hoàng Đế vẫn văng vẳng bên tai, một luồng lực mãnh liệt đã đập thẳng vào mặt, Cát Tường kêu một tiếng sợ hãi, sống lưng buốt nhói, tức khắc phụt ra một ngụm máu tươi.
Như Ý trơ mắt nhìn cái bóng của Long Phi Ly nhanh chóng khuất vào màn đêm, lại nhìn chăm chăm Cát Tường, nghiến răng nói từng chữ từng chữ: “Hình Cát Tường, cô muốn dồn cả hai ta vào chỗ chết mới cam tâm phải không? Cô làm như vậy, thử hỏi Hoàng Thượng làm sao còn tha thứ cho ta?”
Mặt Cát Tường trắng bệch, song vẫn nhướng mày cười to: “Ôn Như Ý, cô còn chưa nhìn rõ hay sao? Cô thắng rồi, hắn vì cô mà quay về! Cô có dám nói rằng trong lòng không có chút hí hửng nào không! Ở trong lòng hắn, rốt cuộc Niên Tuyền Cơ cũng chẳng bằng cô. Chả lẽ cô không hề nghĩ, nếu cô ta chết rồi . . . một mình ta thì không làm được gì, nhưng nếu cô chịu . . .”
Như Ý thất kinh, run giọng nói: “Cô nói gì cơ?”
******************
Ngoài phòng, Long Tử Cẩm thấy Long Phi Ly mặt hằm hằm bước ra thì lấy làm kinh hãi, nói: “Cửu ca, Như Ý, nàng . . .”
“Nàng ấy không có việc gì, trẫm về quận Yên Hà trước.”
Con ngươi Long Phi Ly thoáng lóe lên, nhảy lên lưng ngựa, phi như tên bắn. Bọn tử vệ cũng cấp tốc lên ngựa, trong tay mỗi người đều dắt theo một con tuấn mã dũng mãnh phóng theo sau.
Long Tử Cẩm nghiến răng một cái, cũng xoay mình đuổi theo. Chạy băng băng qua cả một đoạn đường, Long Phi Ly mới ghìm cương ngựa, nhìn tử vệ bên cạnh, giọng nói đã hơi trầm: “Truyền ý chỉ của trẫm đến tử vệ bên cạnh Cát Tường, bảo hắn phải giám sát nhất cử nhất động của cô ta, nếu phát hiện cô ta có bất kỳ cử chỉ nào gây bất lợi cho Niên phi thì không cần xin chỉ thị của trẫm, cứ lập tức giết chết cô ta đi!”
“Rõ, thưa chủ nhân.”
Gió gào thét bên tai, Long Phi Ly siết chặt cái bọc vải nhỏ trong tay, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tuyền Cơ cố hết sức cạy ngón tay chính mình ra. Roi ngựa hung hăng quất vào bụng con ngựa, trong lòng hắn đột nhiên mãnh liệt dâng lên một cảm giác bất an, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra…
Theo như lộ trình tính toán, ngày mai chắc sẽ đến được Đoạn Kiếm Môn. Nàng là nữ nhân của hắn vậy mà thuốc để chữa trị cho nàng lại cần một gã đàn ông khác luôn có tình ý với nàng đi lấy hay sao?
Cô nàng Niên Tuyền Cơ này, thì ra cho tới tận hôm nay hắn vẫn chưa hề hiểu lòng nàng.
Lúc nàng không nói một tiếng nào mà bước vào xe ngựa, hắn nghĩ, chắc là nàng lại giận dỗi bỏ đi.
Nếu như nàng mở miệng nói muốn hắn ở lại . . .
Tiểu Thất của hắn.
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca