Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 219: Nàng chán ghét hắn
Ánh sáng chói chang đập vào mí mắt …
Đầu rất đau, vai lại đau rát nóng bỏng kịch liệt giống như bị thương. Tuyền Cơ chậm rãi mở to mắt.
“Cô ấy tỉnh rồi.” Có tiếng người cười nói, thanh âm thanh thúy là giọng của con gái.
Tiếp theo là nhiều thanh âm nhốn nháo hỗn tạp mang theo vui sướng.
Trong tầm mắt là hình ảnh một phòng nam nữ già trẻ lớn bé, bên tai là giọng nói khàn khàn hơi hơi cứng ngắc: “Tiểu Thất.”
Tuyền Cơ hơi hơi nghiêng đầu, hí mắt nhìn chủ nhân của giọng nói ở sau lưng đang gắt gao ôm nàng, tựa hồ đó là người gọi nàng là Tiểu Thất.
Dĩ nhiên là một nam nhân tuấn mỹ đến không thể tả nổi.
Mắt phượng đau đớn kịch liệt nhìn khuôn mặt nàng thật sâu.
“Ngươi là ai?” Tuyền Cơ thấp giọng hỏi.
Nam nhân sắc mặt khẽ biến, hai tay gắt gao siết chặt trên vai nàng: “Nàng không nhận ra ta à?”
Tay hắn dùng lực rất lớn tác động đến vết thương trên bả vai khiến nàng đau đớn rên thành tiếng, nam tử mới thoáng buông nàng ra lại lập tức xoay mặt nàng lại, hắn khẽ cười cười: “Tiểu Thất ngoan, đừng đùa nữa, nàng làm sao mà không nhận ra ta được?”
Một tiếng kêu thanh thúy làm tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Tuyền Cơ gỡ tay nam nhân đang nắm lấy cằm của nàng, rõ ràng bàn tay xinh đẹp như búp sen, nàng lại theo bản năng kháng cự hắn, chán ghét hắn. Nàng nhíu mi tránh né hắn rụt vào cạnh giường, đôi mắt cảnh giác ngó hắn.
Ánh mắt nam tử trói chặt, thâm thúy lại đau đớn kịch liệt còn có vẻ không thể tin nổi, miệng hắn bất giác nở nụ cười đạm mạc: “Tiểu Thất, nàng đã quên ta rồi ư?”
Tuyền Cơ sờ sờ đầu, đầu rất đau nàng thực sự không nhớ rõ cái gì, chỉ cảm thấy nàng cũng không phải người ở đây, dường như là nàng từ một nơi rất xa đến đây, hoàn cảnh cuộc sống nơi đó tựa hồ khác hẳn nơi đây; về phần chính mình là ai, tại sao lại ở chỗ này nàng hoàn toàn không nhớ được.
“Long công tử, lão hủ hoài nghi thê tử ngài lúc bị rơi xuống vực hoặc là lúc chìm trong biển bị đá đập vào đầu nên khiến nàng mất trí nhớ.” Một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện, khẽ thở dài một cái nói: “Lão hủ chẩn bệnh nhiều năm cũng không phải chưa từng gặp qua trường hợp như vậy.”
Lão giả nói chưa dứt, lập tức một hán tử đứng tuổi ăn mặc giản dị tiếp lời: “Long công tử, Cung đại phu là thần y trong thôn chúng ta, nếu ông ấy đã nói như vậy thì chính xác là vậy rồi.”
Nam tử mắt phượng này đúng là Long Phi Ly, bàn tay thon dài nắm chặt lại, khẩn thiết nói: “Xin hỏi tiên sinh thê tử của Long mỗ khi nào thì mới có thể nhớ lại sự việc?”
Cung đại phu nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, thần sắc sầu lo khó nói: “Lão hủ chỉ sợ trong đầu phu nhân bị tụ huyết thì rất phiền toái, không chỉ ảnh hưởng đến trí nhớ, mà thời gian kéo dài sợ đối với thân mình nàng cũng sẽ tổn hại lớn, chi bằng phải lấy máu tụ ra hết, có điều khai lô thuật* lão phu cũng không nắm chắc.”
*: là phương pháp mổ sọ trên đầu để lấy máu tụ ra, eo ôi kinh!!!
Ánh mắt Long Phi Ly tối sầm lại, cho dù lão nhân này nắm chắc đi nữa hắn cũng không dám để một đại phu ở cái làng chài nhỏ này khai lô lấy máu bầm ra cho nàng, phải mau chóng hồi cung mới được!
Hắn hơi hơi vuốt cằm nói: “Cám ơn lão nhân gia. Long mỗ đợi thân mình thê tử nghỉ ngơi khá hơn rồi sẽ đưa nàng đi ra ngoài tìm danh y.”
Lúc này một người trung niên đi ra cất cao giọng nói với mọi người: “Được rồi, được rồi. Sắc trời cũng đã trễ, mọi người đều về nhà đi, đừng quấy nhiễu Long công tử cùng phu nhân nghỉ ngơi.”
Long Phi Ly cười nhẹ nói: “Làm phiền thôn trưởng quá. Ngài đã cho bỉ nhân cùng nội tử chỗ dung thân lại còn mời đại phu đến chẩn trị.”
Thôn trường cười cười nói: “Long công tử đừng khách khí, tứ hải giai huynh đệ, công tử cùng phu nhân về thăm nhà gặp phải trộm cướp rơi xuống biển, biển sâu nước lớn cực kỳ hung hiểm vậy mà còn có thể sống được là phúc khí của công tử và phu nhân; hơn nữa làng chài nhỏ của chúng ta ở chỗ hẻo lánh cũng hiếm khi được tiếp đãi khách quý. Lát nữa ta bảo người nhà nấu một ít đồ ăn mang lại đây. Tống mỗ ngụ trong tiểu viện ở bên cạnh phòng công tử, công tử có cần gì thì qua đó tìm Tống mỗ là được.”
“Làm phiền.” Long Phi Ly vái chào cảm tạ.
“Long công tử, chớ khách khí với phụ thân của ta.” Một cô gái diện mạo rất sáng sủa kiều diễm thấp giọng nói, nàng hơi hơi cúi đầu, ngữ khí thẹn thùng. Đúng là cô gái vừa rồi nói Tuyền Cơ tỉnh lại, là nữ nhi của thôn trưởng Tống Ny.
Mọi người trong thôn rất nhiệt tình hàn huyên cùng Long Phi Ly một lúc. Thôn trưởng vỗ vỗ vai Long Phi Ly rồi mới đưa mọi người rời khỏi, một vài cô gái vụng trộm liếc nhìn Long Phi Ly một cái, gương mặt đỏ ửng, xoay người cúi đầu không nói gì.
Lúc này một giọng nói tinh tế lại từ trên giường truyền đến: “Các người có thể cũng đưa ta đi hay không?”
Mọi người rất ngạc nhiên, thấy đúng là Long phu nhân, nàng ôm chăn cuộn mình ngồi trên giường ra vẻ khiếp sợ.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Tống ny đi đến bên cạnh giường hiếu kỳ nói.
Tuyền Cơ cắn môi chỉ chỉ Long Phi Ly nói: “Ta không muốn cùng hắn ở chung một phòng, các ngươi đưa ta đi được không?”
*******
Thời điểm người ngoài đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người, tư thế Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ vẫn giữ nguyên không thay đổi, Tuyền Cơ như trước cuộn mình ngồi trên giường đề phòng nhìn chằm chằm nam tử áo trắng trước mắt. Long Phi Ly vịn cái bàn gỗ đứng bất động cúi nhìn Tuyền Cơ, tay đặt trên bàn run nhè nhẹ.
Đêm qua nàng ôm Mộ Dung Lâm rơi xuống vách núi đen, chớp mắt một cái, ngoại trừ kinh sợ đau xót trong lòng, hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu, hắn sẽ không để cho nàng rời khỏi hắn.
Kích động tiến lên nhảy xuống theo nàng để rồi trước khi nàng rơi vào trong biển sâu hắn ôm lấy nàng đã hôn mê vào trong lòng, một khắc kia hai mươi mốt năm qua hắn chưa bao giờ cảm thấy mừng rỡ như điên như vậy.
Sau bảy tuổi hắn kháng cự lại dòng nước nhưng đêm qua trong biển sâu hắn lại giống như có được năng lực sống trong nước lũ, hắn thậm chí không cần thở trái lại lúc nào cũng tiếp hơi cho nàng. Hắn biết nếu hắn không thể chống đỡ nàng nhất định không sống được, hắn ôm nàng bơi tới bên bờ mới dám ngất đi.
Hiện tại nàng lại quên hắn hơn nữa nàng sợ hắn. Trong ánh mắt nàng nhìn hắn là dày đặc chán ghét.
Nàng quên hết tất cả sự tình duy chỉ nhớ rõ là phải chán ghét hắn.
Đầu rất đau, vai lại đau rát nóng bỏng kịch liệt giống như bị thương. Tuyền Cơ chậm rãi mở to mắt.
“Cô ấy tỉnh rồi.” Có tiếng người cười nói, thanh âm thanh thúy là giọng của con gái.
Tiếp theo là nhiều thanh âm nhốn nháo hỗn tạp mang theo vui sướng.
Trong tầm mắt là hình ảnh một phòng nam nữ già trẻ lớn bé, bên tai là giọng nói khàn khàn hơi hơi cứng ngắc: “Tiểu Thất.”
Tuyền Cơ hơi hơi nghiêng đầu, hí mắt nhìn chủ nhân của giọng nói ở sau lưng đang gắt gao ôm nàng, tựa hồ đó là người gọi nàng là Tiểu Thất.
Dĩ nhiên là một nam nhân tuấn mỹ đến không thể tả nổi.
Mắt phượng đau đớn kịch liệt nhìn khuôn mặt nàng thật sâu.
“Ngươi là ai?” Tuyền Cơ thấp giọng hỏi.
Nam nhân sắc mặt khẽ biến, hai tay gắt gao siết chặt trên vai nàng: “Nàng không nhận ra ta à?”
Tay hắn dùng lực rất lớn tác động đến vết thương trên bả vai khiến nàng đau đớn rên thành tiếng, nam tử mới thoáng buông nàng ra lại lập tức xoay mặt nàng lại, hắn khẽ cười cười: “Tiểu Thất ngoan, đừng đùa nữa, nàng làm sao mà không nhận ra ta được?”
Một tiếng kêu thanh thúy làm tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Tuyền Cơ gỡ tay nam nhân đang nắm lấy cằm của nàng, rõ ràng bàn tay xinh đẹp như búp sen, nàng lại theo bản năng kháng cự hắn, chán ghét hắn. Nàng nhíu mi tránh né hắn rụt vào cạnh giường, đôi mắt cảnh giác ngó hắn.
Ánh mắt nam tử trói chặt, thâm thúy lại đau đớn kịch liệt còn có vẻ không thể tin nổi, miệng hắn bất giác nở nụ cười đạm mạc: “Tiểu Thất, nàng đã quên ta rồi ư?”
Tuyền Cơ sờ sờ đầu, đầu rất đau nàng thực sự không nhớ rõ cái gì, chỉ cảm thấy nàng cũng không phải người ở đây, dường như là nàng từ một nơi rất xa đến đây, hoàn cảnh cuộc sống nơi đó tựa hồ khác hẳn nơi đây; về phần chính mình là ai, tại sao lại ở chỗ này nàng hoàn toàn không nhớ được.
“Long công tử, lão hủ hoài nghi thê tử ngài lúc bị rơi xuống vực hoặc là lúc chìm trong biển bị đá đập vào đầu nên khiến nàng mất trí nhớ.” Một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện, khẽ thở dài một cái nói: “Lão hủ chẩn bệnh nhiều năm cũng không phải chưa từng gặp qua trường hợp như vậy.”
Lão giả nói chưa dứt, lập tức một hán tử đứng tuổi ăn mặc giản dị tiếp lời: “Long công tử, Cung đại phu là thần y trong thôn chúng ta, nếu ông ấy đã nói như vậy thì chính xác là vậy rồi.”
Nam tử mắt phượng này đúng là Long Phi Ly, bàn tay thon dài nắm chặt lại, khẩn thiết nói: “Xin hỏi tiên sinh thê tử của Long mỗ khi nào thì mới có thể nhớ lại sự việc?”
Cung đại phu nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, thần sắc sầu lo khó nói: “Lão hủ chỉ sợ trong đầu phu nhân bị tụ huyết thì rất phiền toái, không chỉ ảnh hưởng đến trí nhớ, mà thời gian kéo dài sợ đối với thân mình nàng cũng sẽ tổn hại lớn, chi bằng phải lấy máu tụ ra hết, có điều khai lô thuật* lão phu cũng không nắm chắc.”
*: là phương pháp mổ sọ trên đầu để lấy máu tụ ra, eo ôi kinh!!!
Ánh mắt Long Phi Ly tối sầm lại, cho dù lão nhân này nắm chắc đi nữa hắn cũng không dám để một đại phu ở cái làng chài nhỏ này khai lô lấy máu bầm ra cho nàng, phải mau chóng hồi cung mới được!
Hắn hơi hơi vuốt cằm nói: “Cám ơn lão nhân gia. Long mỗ đợi thân mình thê tử nghỉ ngơi khá hơn rồi sẽ đưa nàng đi ra ngoài tìm danh y.”
Lúc này một người trung niên đi ra cất cao giọng nói với mọi người: “Được rồi, được rồi. Sắc trời cũng đã trễ, mọi người đều về nhà đi, đừng quấy nhiễu Long công tử cùng phu nhân nghỉ ngơi.”
Long Phi Ly cười nhẹ nói: “Làm phiền thôn trưởng quá. Ngài đã cho bỉ nhân cùng nội tử chỗ dung thân lại còn mời đại phu đến chẩn trị.”
Thôn trường cười cười nói: “Long công tử đừng khách khí, tứ hải giai huynh đệ, công tử cùng phu nhân về thăm nhà gặp phải trộm cướp rơi xuống biển, biển sâu nước lớn cực kỳ hung hiểm vậy mà còn có thể sống được là phúc khí của công tử và phu nhân; hơn nữa làng chài nhỏ của chúng ta ở chỗ hẻo lánh cũng hiếm khi được tiếp đãi khách quý. Lát nữa ta bảo người nhà nấu một ít đồ ăn mang lại đây. Tống mỗ ngụ trong tiểu viện ở bên cạnh phòng công tử, công tử có cần gì thì qua đó tìm Tống mỗ là được.”
“Làm phiền.” Long Phi Ly vái chào cảm tạ.
“Long công tử, chớ khách khí với phụ thân của ta.” Một cô gái diện mạo rất sáng sủa kiều diễm thấp giọng nói, nàng hơi hơi cúi đầu, ngữ khí thẹn thùng. Đúng là cô gái vừa rồi nói Tuyền Cơ tỉnh lại, là nữ nhi của thôn trưởng Tống Ny.
Mọi người trong thôn rất nhiệt tình hàn huyên cùng Long Phi Ly một lúc. Thôn trưởng vỗ vỗ vai Long Phi Ly rồi mới đưa mọi người rời khỏi, một vài cô gái vụng trộm liếc nhìn Long Phi Ly một cái, gương mặt đỏ ửng, xoay người cúi đầu không nói gì.
Lúc này một giọng nói tinh tế lại từ trên giường truyền đến: “Các người có thể cũng đưa ta đi hay không?”
Mọi người rất ngạc nhiên, thấy đúng là Long phu nhân, nàng ôm chăn cuộn mình ngồi trên giường ra vẻ khiếp sợ.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Tống ny đi đến bên cạnh giường hiếu kỳ nói.
Tuyền Cơ cắn môi chỉ chỉ Long Phi Ly nói: “Ta không muốn cùng hắn ở chung một phòng, các ngươi đưa ta đi được không?”
*******
Thời điểm người ngoài đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người, tư thế Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ vẫn giữ nguyên không thay đổi, Tuyền Cơ như trước cuộn mình ngồi trên giường đề phòng nhìn chằm chằm nam tử áo trắng trước mắt. Long Phi Ly vịn cái bàn gỗ đứng bất động cúi nhìn Tuyền Cơ, tay đặt trên bàn run nhè nhẹ.
Đêm qua nàng ôm Mộ Dung Lâm rơi xuống vách núi đen, chớp mắt một cái, ngoại trừ kinh sợ đau xót trong lòng, hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu, hắn sẽ không để cho nàng rời khỏi hắn.
Kích động tiến lên nhảy xuống theo nàng để rồi trước khi nàng rơi vào trong biển sâu hắn ôm lấy nàng đã hôn mê vào trong lòng, một khắc kia hai mươi mốt năm qua hắn chưa bao giờ cảm thấy mừng rỡ như điên như vậy.
Sau bảy tuổi hắn kháng cự lại dòng nước nhưng đêm qua trong biển sâu hắn lại giống như có được năng lực sống trong nước lũ, hắn thậm chí không cần thở trái lại lúc nào cũng tiếp hơi cho nàng. Hắn biết nếu hắn không thể chống đỡ nàng nhất định không sống được, hắn ôm nàng bơi tới bên bờ mới dám ngất đi.
Hiện tại nàng lại quên hắn hơn nữa nàng sợ hắn. Trong ánh mắt nàng nhìn hắn là dày đặc chán ghét.
Nàng quên hết tất cả sự tình duy chỉ nhớ rõ là phải chán ghét hắn.
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca