Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 214: Một đêm mê loạn (5)
Long Tử Cẩm rùng mình xoay người chắn trước mặt Tuyền Cơ thì thấy phía trước là ba gã hắc y nam tử tay cầm binh khí nhìn bọn hắn chằm chằm, vẻ mặt âm lãnh hung lệ.
Trong đó một người cười lạnh nói: “Các ngươi đã không còn đường chạy, hãy đưa tay chịu trói đi.”
Hắn liếc Tuyền Cơ một cái, thần sắc hèn mọn: “Tiểu nương tử bộ dáng rất đẹp, hầu hạ gia thư thái thì không chừng gia cho ngươi một con đường sống.”
Lúc Tuyền Cơ rời giường nàng đã thay váy chứ không còn mặc nam trang.
Hai người khác giương giọng cười to nói: “Lão Tam ngươi đúng là quỷ háo sắc.”
Tuyền Cơ cả kinh, Long Tử Cẩm giận dữ, trong tay cầm mấy mũi phi đao, nhưng rất nhanh cả người hắn chấn động, ám khí lại không thể phóng ra.
Ba người bên kia nhìn nhau liếc mắt một cái, tên được gọi là lão Tam nhân cười âm hiểm: “Như thế nào? Không thi triển nội lực được có phải hay không? Trúng ‘Phệ công phấn” này thì mặc kệ ngươi võ công thông thiên cũng sẽ trở thành một con cá chết.”
Long Tử Cẩm kinh hãi nhận ra mình đã trúng độc, nếu mọi người khác cũng vậy thì tình thế đêm nay ắt là cửu tử nhất sinh*
*: chín phần chết một phần sống!
Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi là loại người nào?”
“Đã là người sắp chết, ta cho ngươi chết được rõ ràng.” Lão Tam cười tà mị: “Là Mộ Dung gia.”
Nghe vậy Long Tử Cẩm cùng Tuyền Cơ chấn động, Long Phi Ly từng nói chỉ sợ họ Mộ Dung kia đến đây không ít, xem ra hắn nói rất đúng. Tuyền Cơ ngăn chặn bối rối trong lòng nói: “Các ngươi đến đây là vì hạt châu đó?
“Vì hạt châu, hơn nữa là… thay đổi triều đại!” Thanh âm âm trầm vang trong không trung.
“Làm càn!” Long Tử Cẩm rống giận.
Trong lòng Tuyền Cơ run sợ, bọn họ đã không kiêng kỵ dám nói ra lời này nghĩa là bọn họ đã có chuẩn bị chu đáo rồi mới đến, chỉ sợ đêm nay không để cho người nào sống sót!
Nàng là nữ nhân của Cửu ca, hắn không thể để cho nàng ở trong tay mình xảy ra sơ xuất gì. Long Tử Cẩm hai tay nắm lại, nghiêng người thấp giọng nói với Tuyền Cơ thấp: “Ta ngăn cản bọn họ thì cô lập tức bỏ trốn! Đi báo cho Cửu ca biết về bọn họ.”
Tuyền Cơ vội la lên: “Nội lực ngươi không sử dụng được thì có thể ứng phó sao?”
Ba gã hắc y nam tử như mèo vờn chuột, cười lạnh từng bước tiến tới gần, Long Tử Cẩm nhìn chằm chằm về phía trước cũng không nói nhiều chỉ nói: “Nhớ phải mau trốn đi!”
Hắn vừa nói xong đột nhiên nghiêng người chạy về ba người trước mặt, giây lát đã cùng đối phương chiến đấu.
Nội lực hắn mặc dù không còn nhưng chiêu thức xảo diệu cộng thêm động tác dũng mãnh nên bọn người lão Tam nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn công kích.
Tuyền Cơ cắn răng lập tức chạy như điên về phía trước.
Nhìn thấy sắp ra khỏi ngọn núi cao, chỉ cần trốn vào được chỗ cây cối um tùm trong hậu viện thì tình huống liền dễ dàng hơn nhiều, nàng vừa nhấc chân thì nghe một tiếng gầm nhẹ, lần này thì không thể nào đi tiếp.
Nàng vừa quay đầu thì thấy Long Tử Cẩm đã bị đối phương khống chế, toàn thân áo trắng lúc này đã bị máu nhuộm thành hồng, máu tươi phun như suối, lão Tam đang giơ kiếm hướng về phía đỉnh đầu hắn đột nhiên chém xuống.
Tuyền Cơ hoảng hốt, trong cái khó ló cái khôn nhất thời cao giọng hô: “Dừng tay!”
Lão Tam ngẩn ra, lúc đó thế kiếm đột nhiên triệt tiêu, hắn một tiếng cười lạnh nhìn hai người khác, giọng khàn khàn: “Bắt nữ nhân kia lại đây, huynh đệ chúng ta đêm nay vui vẻ một trận.”
Lúc này Tuyền Cơ đã chạy đến vách đá, hai gã hắc y nhân cũng phi thân tới gần, lúc này khoảng cách giữa ba người bất quá chỉ là mấy bước chân.
Long Tử Cẩm vừa sợ vừa giận, lạnh lùng nói: “Niên Tuyền Cơ, cô quay trở lại làm gì?”
Tuyền Cơ cười khổ: “Ta cũng định đi nhưng ngươi là đệ đệ của hắn, ta không thể không quản.”
Long Tử Cẩm chấn động thật mạnh, không ngờ tình cảm của nàng đối với Long Phi Ly lại sâu nặng đến mức này… Hắn liều mạng ngăn những người này lại, nàng rõ ràng có cơ hội đào thoát, như vậy không ngốc sao.
Hắn vừa khiếp sợ vừa cười khổ, thế này thì hai người đều bỏ mạng ở chỗ này, nàng tội gì phải làm vậy chứ? Bỏ mạng thì cũng thôi, đột nhiên nhớ tới lời lão Tam nói hắn nhất thời trở nên sợ hãi, nếu bọn họ cưỡng hiếp nàng…
Mặt mày lão Tam đầy tà sắc, hắn trợn mắt quát: “Còn không bắt nàng ta lại?”
Hai gã hắc y nhân lập tức bước tới, mà Tuyền Cơ vừa giậm chân lui về sau một bước, đá vụn dưới chân tuôn rơi lả tả, nàng đã không còn đường thối lui, sau lưng nàng là vực sâu vạn trượng.
Long Tử Cẩm thét lên: “Cẩn thận!”
Trong TV tình huống như vậy đều nhảy xuống nhưng cũng không có người nào chết… Nhưng hiện tại nàng còn chưa thể làm như vậy!
Nói không sợ hãi tuyệt đối là giả, trong lòng Tuyền Cơ sợ run, đành cắn chặt răng không cho cảm xúc lộ ra, nàng đột nhiên giơ cao tay lên trên đầu, cười lạnh nói: “Các ngươi còn muốn thứ này không?”
Một hạt châu sáng rực ở trong bàn đang giơ cao của nàng.
Bọn người Lão Tam chấn động, hai tên vốn đang từng bước tiến sát về phía nàng cũng dừng lại.
Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Không phải Mộ Dung Phái muốn thứ này sao? Thả hắn đi ta liền đưa hạt châu cho các ngươi. Bằng không ta liền ném nó xuống biển sâu.”
Ba người kinh nghi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt cho nhau.
Trong lòng Tuyền Cơ hơi hơi rung động, nàng biết bọn họ đã động tâm bèn cười nói: “Chắc là bây giờ trong Dư phủ đã có đầy người của các ngươi phải không? Bản thân hắn bị trọng thương mặc dù ra khỏi nơi này cũng không có khả năng trốn thoát, bất quá ta không muốn nhìn thấy hắn chết trước mắt ta, chỉ cần các ngươi thả hắn ra khỏi ngọn núi này thì ta lẫn hạt châu này liền mặc cho các ngươi xử trí.”
Nghe thấy nàng đúng là lấy bản thân ra làm điều kiện trao đổi, Long Tử Cẩm chấn động mạnh lạnh lùng nói: “Niên Tuyền Cơ, cô điên rồi!”
Tuyền Cơ không hề để ý chút nào, nhìn chằm chằm gương mặt âm trầm của lão Tam, nàng biết trong ba người hắn là người quyết định. Nhìn thấy ánh mắt hắn không ngừng do dự trằn trọc, nàng cười cười lại nói: “Đêm nay cả đám các ngươi đều nhận nhiệm vụ giết chóc, ai cũng giết người, rốt cuộc rất khó phân biệt công ai lớn, nhưng hạt châu này lại là vật chủ tử các ngươi tâm tâm niệm niệm, hoặc là nói các ngươi cũng biết rõ thứ này công dụng kì diệu, nếu giấu nó làm của riêng cũng không ai biết được …”
Hai người kia nhìn lão Tam, lão Tam liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, đột nhiên lấy tay chụp lấy thắt lưng Long Tử Cẩm dùng sức ném hắn tới cạnh cửa hậu viện, Tuyền Cơ mừng rỡ cắn răng nói: “Tử Cẩm đi mau lên!”
Trong đó một người cười lạnh nói: “Các ngươi đã không còn đường chạy, hãy đưa tay chịu trói đi.”
Hắn liếc Tuyền Cơ một cái, thần sắc hèn mọn: “Tiểu nương tử bộ dáng rất đẹp, hầu hạ gia thư thái thì không chừng gia cho ngươi một con đường sống.”
Lúc Tuyền Cơ rời giường nàng đã thay váy chứ không còn mặc nam trang.
Hai người khác giương giọng cười to nói: “Lão Tam ngươi đúng là quỷ háo sắc.”
Tuyền Cơ cả kinh, Long Tử Cẩm giận dữ, trong tay cầm mấy mũi phi đao, nhưng rất nhanh cả người hắn chấn động, ám khí lại không thể phóng ra.
Ba người bên kia nhìn nhau liếc mắt một cái, tên được gọi là lão Tam nhân cười âm hiểm: “Như thế nào? Không thi triển nội lực được có phải hay không? Trúng ‘Phệ công phấn” này thì mặc kệ ngươi võ công thông thiên cũng sẽ trở thành một con cá chết.”
Long Tử Cẩm kinh hãi nhận ra mình đã trúng độc, nếu mọi người khác cũng vậy thì tình thế đêm nay ắt là cửu tử nhất sinh*
*: chín phần chết một phần sống!
Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi là loại người nào?”
“Đã là người sắp chết, ta cho ngươi chết được rõ ràng.” Lão Tam cười tà mị: “Là Mộ Dung gia.”
Nghe vậy Long Tử Cẩm cùng Tuyền Cơ chấn động, Long Phi Ly từng nói chỉ sợ họ Mộ Dung kia đến đây không ít, xem ra hắn nói rất đúng. Tuyền Cơ ngăn chặn bối rối trong lòng nói: “Các ngươi đến đây là vì hạt châu đó?
“Vì hạt châu, hơn nữa là… thay đổi triều đại!” Thanh âm âm trầm vang trong không trung.
“Làm càn!” Long Tử Cẩm rống giận.
Trong lòng Tuyền Cơ run sợ, bọn họ đã không kiêng kỵ dám nói ra lời này nghĩa là bọn họ đã có chuẩn bị chu đáo rồi mới đến, chỉ sợ đêm nay không để cho người nào sống sót!
Nàng là nữ nhân của Cửu ca, hắn không thể để cho nàng ở trong tay mình xảy ra sơ xuất gì. Long Tử Cẩm hai tay nắm lại, nghiêng người thấp giọng nói với Tuyền Cơ thấp: “Ta ngăn cản bọn họ thì cô lập tức bỏ trốn! Đi báo cho Cửu ca biết về bọn họ.”
Tuyền Cơ vội la lên: “Nội lực ngươi không sử dụng được thì có thể ứng phó sao?”
Ba gã hắc y nam tử như mèo vờn chuột, cười lạnh từng bước tiến tới gần, Long Tử Cẩm nhìn chằm chằm về phía trước cũng không nói nhiều chỉ nói: “Nhớ phải mau trốn đi!”
Hắn vừa nói xong đột nhiên nghiêng người chạy về ba người trước mặt, giây lát đã cùng đối phương chiến đấu.
Nội lực hắn mặc dù không còn nhưng chiêu thức xảo diệu cộng thêm động tác dũng mãnh nên bọn người lão Tam nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn công kích.
Tuyền Cơ cắn răng lập tức chạy như điên về phía trước.
Nhìn thấy sắp ra khỏi ngọn núi cao, chỉ cần trốn vào được chỗ cây cối um tùm trong hậu viện thì tình huống liền dễ dàng hơn nhiều, nàng vừa nhấc chân thì nghe một tiếng gầm nhẹ, lần này thì không thể nào đi tiếp.
Nàng vừa quay đầu thì thấy Long Tử Cẩm đã bị đối phương khống chế, toàn thân áo trắng lúc này đã bị máu nhuộm thành hồng, máu tươi phun như suối, lão Tam đang giơ kiếm hướng về phía đỉnh đầu hắn đột nhiên chém xuống.
Tuyền Cơ hoảng hốt, trong cái khó ló cái khôn nhất thời cao giọng hô: “Dừng tay!”
Lão Tam ngẩn ra, lúc đó thế kiếm đột nhiên triệt tiêu, hắn một tiếng cười lạnh nhìn hai người khác, giọng khàn khàn: “Bắt nữ nhân kia lại đây, huynh đệ chúng ta đêm nay vui vẻ một trận.”
Lúc này Tuyền Cơ đã chạy đến vách đá, hai gã hắc y nhân cũng phi thân tới gần, lúc này khoảng cách giữa ba người bất quá chỉ là mấy bước chân.
Long Tử Cẩm vừa sợ vừa giận, lạnh lùng nói: “Niên Tuyền Cơ, cô quay trở lại làm gì?”
Tuyền Cơ cười khổ: “Ta cũng định đi nhưng ngươi là đệ đệ của hắn, ta không thể không quản.”
Long Tử Cẩm chấn động thật mạnh, không ngờ tình cảm của nàng đối với Long Phi Ly lại sâu nặng đến mức này… Hắn liều mạng ngăn những người này lại, nàng rõ ràng có cơ hội đào thoát, như vậy không ngốc sao.
Hắn vừa khiếp sợ vừa cười khổ, thế này thì hai người đều bỏ mạng ở chỗ này, nàng tội gì phải làm vậy chứ? Bỏ mạng thì cũng thôi, đột nhiên nhớ tới lời lão Tam nói hắn nhất thời trở nên sợ hãi, nếu bọn họ cưỡng hiếp nàng…
Mặt mày lão Tam đầy tà sắc, hắn trợn mắt quát: “Còn không bắt nàng ta lại?”
Hai gã hắc y nhân lập tức bước tới, mà Tuyền Cơ vừa giậm chân lui về sau một bước, đá vụn dưới chân tuôn rơi lả tả, nàng đã không còn đường thối lui, sau lưng nàng là vực sâu vạn trượng.
Long Tử Cẩm thét lên: “Cẩn thận!”
Trong TV tình huống như vậy đều nhảy xuống nhưng cũng không có người nào chết… Nhưng hiện tại nàng còn chưa thể làm như vậy!
Nói không sợ hãi tuyệt đối là giả, trong lòng Tuyền Cơ sợ run, đành cắn chặt răng không cho cảm xúc lộ ra, nàng đột nhiên giơ cao tay lên trên đầu, cười lạnh nói: “Các ngươi còn muốn thứ này không?”
Một hạt châu sáng rực ở trong bàn đang giơ cao của nàng.
Bọn người Lão Tam chấn động, hai tên vốn đang từng bước tiến sát về phía nàng cũng dừng lại.
Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Không phải Mộ Dung Phái muốn thứ này sao? Thả hắn đi ta liền đưa hạt châu cho các ngươi. Bằng không ta liền ném nó xuống biển sâu.”
Ba người kinh nghi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt cho nhau.
Trong lòng Tuyền Cơ hơi hơi rung động, nàng biết bọn họ đã động tâm bèn cười nói: “Chắc là bây giờ trong Dư phủ đã có đầy người của các ngươi phải không? Bản thân hắn bị trọng thương mặc dù ra khỏi nơi này cũng không có khả năng trốn thoát, bất quá ta không muốn nhìn thấy hắn chết trước mắt ta, chỉ cần các ngươi thả hắn ra khỏi ngọn núi này thì ta lẫn hạt châu này liền mặc cho các ngươi xử trí.”
Nghe thấy nàng đúng là lấy bản thân ra làm điều kiện trao đổi, Long Tử Cẩm chấn động mạnh lạnh lùng nói: “Niên Tuyền Cơ, cô điên rồi!”
Tuyền Cơ không hề để ý chút nào, nhìn chằm chằm gương mặt âm trầm của lão Tam, nàng biết trong ba người hắn là người quyết định. Nhìn thấy ánh mắt hắn không ngừng do dự trằn trọc, nàng cười cười lại nói: “Đêm nay cả đám các ngươi đều nhận nhiệm vụ giết chóc, ai cũng giết người, rốt cuộc rất khó phân biệt công ai lớn, nhưng hạt châu này lại là vật chủ tử các ngươi tâm tâm niệm niệm, hoặc là nói các ngươi cũng biết rõ thứ này công dụng kì diệu, nếu giấu nó làm của riêng cũng không ai biết được …”
Hai người kia nhìn lão Tam, lão Tam liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, đột nhiên lấy tay chụp lấy thắt lưng Long Tử Cẩm dùng sức ném hắn tới cạnh cửa hậu viện, Tuyền Cơ mừng rỡ cắn răng nói: “Tử Cẩm đi mau lên!”
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca