Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 172: Hình dáng tương tự
Nam tử cười khẽ, “Tiểu muội, Chiến Phong sốt cao không hạ, nếu không phải hắn vẫn còn nhận ra được muội, chỉ dùng một chút sức thì không chỉ là mông của muội rớt xuống đất thôi đâu mà hẳn là không thể không bị trọng thương, làm sao còn có thể ngồi ở chỗ này đàm tiếu?”
“Hừ,” cô gái cười nói: “Đại ca không biết nhìn người, cho dù biểu ca không có bị thương, cũng không nhất định có thể dùng ba phần nội lực đánh ngã được ta. Đánh lui bọn người truy đuổi này cũng có công lao của ta nha.”
Nam tử nhíu nhíu mày, ” May mà Chiến Phong mặc dù bị thương nhưng vẫn cảnh giác sâu sắc, nhận thấy được có người theo dõi, sai Ngũ Thất thông báo chúng ta, ta và muội vừa vặn lại ở gần kinh thành, bằng không bị người ta theo dõi nhắm vào thì thật phiền toái.”
“Đại ca, huynh nói bọn họ là người của triều đình sao?” Cô gái nhíu mi nói, “Nhưng tổ tiên chúng ta theo tổ tiên nhà biểu ca lánh đời đã mấy trăm năm, lúc này người của triều đình như thế nào tìm được dấu vết để lại?”
Nam tử thở ra, “Hợp sức hai người chúng ta mới đánh lui được bảy tên thám tử kia, thân thủ như vậy, tiến lui lại trật tự, nhất định là đã được huấn luyện nghiêm khắc thượng thừa, chúng ta vừa đánh tan một đám, lập tức liền có một đám khác tiến lên; nếu nói là cao thủ đại nội cũng không phải là không có khả năng, may mắn Chiến Phong trước đó đã đề nghị chúng ta theo đường bộ dẫn dắt bọn họ rời đi, lại bí mật đi đường thủy, không qua ranh giới Vong Ưu quận mà theo Nhạc Dương quận đi trở ngược lại Yên Hà quận, mới cắt đứt được manh mối.”
Cô gái vuốt cằm, nhìn về phía Ngũ Thất, “Ngũ Thất, ngươi cũng biết bọn tham tử này là loại người nào, biểu ca rốt cuộc ở kinh thành phát sinh chuyện gì? Hắn võ công đầy mình, cho dù giống như tổ tông hắn ra sa trường giết địch, giữa trăm vạn quân cũng ra vào tự nhiên, còn có người nào có thể đả thương hắn?”
Môi Ngũ Thất run run… hắn quả thật không biết bọn thám tử này là loại người nào, nhưng thương thế của công tử, hắn phải giải thích như thế nào với bọn họ, sau khi hắn giúp công tử băng bó vết thương, nhìn thấy hình dạng thế kiếm liền biết đó là công tử tự mình hạ thủ; chuyện Niên Tuyền nên nói với biểu tiểu thư như thế nào, biểu tiểu thư cùng công tử mặc dù không phải đã chỉ phúc đính hôn từ nhỏ như người khác, nhưng biểu tiểu thư Thanh Loan vẫn ái mộ công tử…
******
Hôm sau, kinh thành, Kim Loan điện. Sau khi lâm triều, Long Phi Ly sai người tuyên Nạp Minh Thiên Lãng cùng Long Chỉnh Văn đến.
Long Phi Ly cười nói: “Nhị vương tử cùng Thất ca đối với chỗ ở trẫm an bài có vừa lòng không, ở có quen không? Nhị vương tử đường xa đến, Thất ca từ Vong Ưu quận đến, đều là lặn lội đường xa, trẫm chỉ sợ đã chậm trễ.”
Long Chỉnh Văn cười nói: “Ngày đó ở Yên Vũ lâu Hoàng Thượng nói với thần là ‘huynh đệ trong nhà không cần khách khí’, lời này của Hoàng Thượng thần không cần nhắc lại chứ?”
Long Phi Ly cùng Nạp Minh Thiên Lãng nhìn nhau cười, Nạp Minh Thiên Lãng nói: “Nạp Minh tất nhiên cũng không cần nhiều lời, đối với an bài của Hoàng Thượng thần rất hài lòng. Hoàng Thượng, nhắc đến Yên Vũ lâu ngày đó, có bắt được thích khách không?”
Long Phi Ly nhìn hai người liếc mắt một cái, khẽ cười nói: “Nhị vương tử nhắc đến vấn đề này thật đúng lúc.”
“Ồ? Lời này nghĩa là sao?” giọng điệu Nạp Minh Thiên Lãng ra vẻ thân thiết.
Long Chỉnh Văn trong lòng lại hơi hơi rùng mình.
“Đêm đó ở Niên phủ cấm quân liền tích cực truy đuổi, sau đó phát hiện hành tung của thích khách, lại cùng hắn giao chiến; nói ra thật là một lũ nô tài vô dụng, trong lúc đánh nhau đã đánh rớt được khăn che mặt của địch nhân vậy mà vẫn để hắn chạy thoát.” Long Phi Ly đạm thanh nói.
Long Chỉnh Văn nói: “Thấy được dung mạo của kẻ phản nghịch thì mặc dù để cho hắn chạy thoát nhưng cũng sẽ dễ truy tìm hơn.”
Long Phi Ly vuốt cằm, “Lời Thất ca nói không sai, sau này cấm quân đã nhanh chóng phát hiện được tung tích của thích khách tại Yên Vũ lâu.”
Nạp Minh Thiên Lãng khẩn thiết hỏi: “Hoàng Thượng, vậy có bắt được thích khách ở Yên Vũ lâu chưa?”
Long Phi Ly đứng dậy khỏi ghế, khoanh tay đi xuống, cười nói: “Nói ra cũng thật kỳ quái, cuối cùng cấm quân của trẫm xác thực đã bắt được một người ở Yên Vũ lâu nhưng thẩm tra nghi phạm lại phát hiện đó không phải là thích khách, chỉ là hình dáng giống hệt nhau, không ngờ khuôn mặt lại có thể trùng hợp giống như vậy.”
Long Chỉnh Văn hơi trầm ngâm, “Không phải anh em ruột thịt, trên đời lại có thể có người giống nhau đến mức này?”
Nạp Minh Thiên Lãng nói: “Tuy nói khả năng dung mạo giống hệt nhau cực nhỏ nhưng cũng không phải là không có, Nạp Minh cũng đã từng gặp qua.”
“Lời nhị vương tử nói rất có lý, lần sau trẫm cũng phải cảnh giác mới được, nhận sai người chỉ khiến cho tên thích khách thực sự lợi dụng cơ hội trốn mất.” Long Phi Ly cười nói.
Ba người lại nói chuyện một lát, Long Phi Ly mỉm cười nói qua mấy ngày nay nữa là tiệc chúc thọ, nhất định phải tiếp đón tẩy trần cho hai người và phiên vương An Khang quận Phương Sở Phàm cũng đã đến kinh thành.
Nạp Minh Thiên Lãng cùng Phương Sở Phàm là đến cầu thân, Long Chỉnh Văn là vì Ngọc Trí sắp lấy chồng nên đến đế đô dự tiệc. Trước đó Hoàng đế dẫn bách quan tiếp đãi hai người, hai người trên triều từng có duyên gặp mặt, âm thầm cùng nhau trò chuyện rất hợp vì vậy mới có một màn gặp nhau ở trên đường ở đế đô ngày ấy.
Sau khi Nạp Minh Thiên Lãng cùng Long Chỉnh Văn rời đi, Từ Hi cùng Hạ Tang nhìn thoáng qua lẫn nhau, Từ Hi nói: “Hoàng Thượng, việc thích khách này, người dùng cái gì …”
Long Phi Ly không nói gì, hơi hơi nhắm mắt lại, Hạ Tang trong lòng giật mình một cái, nói: “Hoàng Thượng sợ là ở trên tiệc chúc thọ hai người kia nhận ra công chúa và Niên tần nương nương, dùng cách này để bịt miệng bọn họ trước?”
******
Ngự hoa viên.
Nạp Minh Thiên Lãng khẽ nhíu mày, “Vân Dương, huynh nói Hoàng Thượng vừa rồi nói một phen là có ý tứ gì?”
Long Chỉnh Văn tự xưng Vân Dương cũng không phải giả, tên tự của hắn đúng là Vân Dương.
Long Chỉnh Văn thu hồi tầm mắt, “Hắn đã nói như vậy thì chúng ta cứ nghe như vậy thôi.”
Hắn cười cười, lại nói: “Nghe nói Nhị vương tử phái không ít người đi tìm Niên tiểu thư, không biết có thể có tin tức gì không?”
Sắc mặt Nạp Minh Thiên Lãng hơi hơi thay đổi.
******
Trữ Tú điện, canh năm, đây là sáng sớm ngày thứ tư Tuyền Cơ ở Trữ Tú điện.
Bên trong màn thủy tinh, rèm vén lên, nam nhân ngồi ở bên giường mặc quần áo, một lúc sau, một khuôn mặt nhỏ nhắn chui ra, uể oải nằm trên đùi nam nhân, một đầu tóc đen nhánh xõa khắp đầu gối nam nhân.
Nam nhân khóe miệng như có như không cong lên hình cánh cung.
“Hừ,” cô gái cười nói: “Đại ca không biết nhìn người, cho dù biểu ca không có bị thương, cũng không nhất định có thể dùng ba phần nội lực đánh ngã được ta. Đánh lui bọn người truy đuổi này cũng có công lao của ta nha.”
Nam tử nhíu nhíu mày, ” May mà Chiến Phong mặc dù bị thương nhưng vẫn cảnh giác sâu sắc, nhận thấy được có người theo dõi, sai Ngũ Thất thông báo chúng ta, ta và muội vừa vặn lại ở gần kinh thành, bằng không bị người ta theo dõi nhắm vào thì thật phiền toái.”
“Đại ca, huynh nói bọn họ là người của triều đình sao?” Cô gái nhíu mi nói, “Nhưng tổ tiên chúng ta theo tổ tiên nhà biểu ca lánh đời đã mấy trăm năm, lúc này người của triều đình như thế nào tìm được dấu vết để lại?”
Nam tử thở ra, “Hợp sức hai người chúng ta mới đánh lui được bảy tên thám tử kia, thân thủ như vậy, tiến lui lại trật tự, nhất định là đã được huấn luyện nghiêm khắc thượng thừa, chúng ta vừa đánh tan một đám, lập tức liền có một đám khác tiến lên; nếu nói là cao thủ đại nội cũng không phải là không có khả năng, may mắn Chiến Phong trước đó đã đề nghị chúng ta theo đường bộ dẫn dắt bọn họ rời đi, lại bí mật đi đường thủy, không qua ranh giới Vong Ưu quận mà theo Nhạc Dương quận đi trở ngược lại Yên Hà quận, mới cắt đứt được manh mối.”
Cô gái vuốt cằm, nhìn về phía Ngũ Thất, “Ngũ Thất, ngươi cũng biết bọn tham tử này là loại người nào, biểu ca rốt cuộc ở kinh thành phát sinh chuyện gì? Hắn võ công đầy mình, cho dù giống như tổ tông hắn ra sa trường giết địch, giữa trăm vạn quân cũng ra vào tự nhiên, còn có người nào có thể đả thương hắn?”
Môi Ngũ Thất run run… hắn quả thật không biết bọn thám tử này là loại người nào, nhưng thương thế của công tử, hắn phải giải thích như thế nào với bọn họ, sau khi hắn giúp công tử băng bó vết thương, nhìn thấy hình dạng thế kiếm liền biết đó là công tử tự mình hạ thủ; chuyện Niên Tuyền nên nói với biểu tiểu thư như thế nào, biểu tiểu thư cùng công tử mặc dù không phải đã chỉ phúc đính hôn từ nhỏ như người khác, nhưng biểu tiểu thư Thanh Loan vẫn ái mộ công tử…
******
Hôm sau, kinh thành, Kim Loan điện. Sau khi lâm triều, Long Phi Ly sai người tuyên Nạp Minh Thiên Lãng cùng Long Chỉnh Văn đến.
Long Phi Ly cười nói: “Nhị vương tử cùng Thất ca đối với chỗ ở trẫm an bài có vừa lòng không, ở có quen không? Nhị vương tử đường xa đến, Thất ca từ Vong Ưu quận đến, đều là lặn lội đường xa, trẫm chỉ sợ đã chậm trễ.”
Long Chỉnh Văn cười nói: “Ngày đó ở Yên Vũ lâu Hoàng Thượng nói với thần là ‘huynh đệ trong nhà không cần khách khí’, lời này của Hoàng Thượng thần không cần nhắc lại chứ?”
Long Phi Ly cùng Nạp Minh Thiên Lãng nhìn nhau cười, Nạp Minh Thiên Lãng nói: “Nạp Minh tất nhiên cũng không cần nhiều lời, đối với an bài của Hoàng Thượng thần rất hài lòng. Hoàng Thượng, nhắc đến Yên Vũ lâu ngày đó, có bắt được thích khách không?”
Long Phi Ly nhìn hai người liếc mắt một cái, khẽ cười nói: “Nhị vương tử nhắc đến vấn đề này thật đúng lúc.”
“Ồ? Lời này nghĩa là sao?” giọng điệu Nạp Minh Thiên Lãng ra vẻ thân thiết.
Long Chỉnh Văn trong lòng lại hơi hơi rùng mình.
“Đêm đó ở Niên phủ cấm quân liền tích cực truy đuổi, sau đó phát hiện hành tung của thích khách, lại cùng hắn giao chiến; nói ra thật là một lũ nô tài vô dụng, trong lúc đánh nhau đã đánh rớt được khăn che mặt của địch nhân vậy mà vẫn để hắn chạy thoát.” Long Phi Ly đạm thanh nói.
Long Chỉnh Văn nói: “Thấy được dung mạo của kẻ phản nghịch thì mặc dù để cho hắn chạy thoát nhưng cũng sẽ dễ truy tìm hơn.”
Long Phi Ly vuốt cằm, “Lời Thất ca nói không sai, sau này cấm quân đã nhanh chóng phát hiện được tung tích của thích khách tại Yên Vũ lâu.”
Nạp Minh Thiên Lãng khẩn thiết hỏi: “Hoàng Thượng, vậy có bắt được thích khách ở Yên Vũ lâu chưa?”
Long Phi Ly đứng dậy khỏi ghế, khoanh tay đi xuống, cười nói: “Nói ra cũng thật kỳ quái, cuối cùng cấm quân của trẫm xác thực đã bắt được một người ở Yên Vũ lâu nhưng thẩm tra nghi phạm lại phát hiện đó không phải là thích khách, chỉ là hình dáng giống hệt nhau, không ngờ khuôn mặt lại có thể trùng hợp giống như vậy.”
Long Chỉnh Văn hơi trầm ngâm, “Không phải anh em ruột thịt, trên đời lại có thể có người giống nhau đến mức này?”
Nạp Minh Thiên Lãng nói: “Tuy nói khả năng dung mạo giống hệt nhau cực nhỏ nhưng cũng không phải là không có, Nạp Minh cũng đã từng gặp qua.”
“Lời nhị vương tử nói rất có lý, lần sau trẫm cũng phải cảnh giác mới được, nhận sai người chỉ khiến cho tên thích khách thực sự lợi dụng cơ hội trốn mất.” Long Phi Ly cười nói.
Ba người lại nói chuyện một lát, Long Phi Ly mỉm cười nói qua mấy ngày nay nữa là tiệc chúc thọ, nhất định phải tiếp đón tẩy trần cho hai người và phiên vương An Khang quận Phương Sở Phàm cũng đã đến kinh thành.
Nạp Minh Thiên Lãng cùng Phương Sở Phàm là đến cầu thân, Long Chỉnh Văn là vì Ngọc Trí sắp lấy chồng nên đến đế đô dự tiệc. Trước đó Hoàng đế dẫn bách quan tiếp đãi hai người, hai người trên triều từng có duyên gặp mặt, âm thầm cùng nhau trò chuyện rất hợp vì vậy mới có một màn gặp nhau ở trên đường ở đế đô ngày ấy.
Sau khi Nạp Minh Thiên Lãng cùng Long Chỉnh Văn rời đi, Từ Hi cùng Hạ Tang nhìn thoáng qua lẫn nhau, Từ Hi nói: “Hoàng Thượng, việc thích khách này, người dùng cái gì …”
Long Phi Ly không nói gì, hơi hơi nhắm mắt lại, Hạ Tang trong lòng giật mình một cái, nói: “Hoàng Thượng sợ là ở trên tiệc chúc thọ hai người kia nhận ra công chúa và Niên tần nương nương, dùng cách này để bịt miệng bọn họ trước?”
******
Ngự hoa viên.
Nạp Minh Thiên Lãng khẽ nhíu mày, “Vân Dương, huynh nói Hoàng Thượng vừa rồi nói một phen là có ý tứ gì?”
Long Chỉnh Văn tự xưng Vân Dương cũng không phải giả, tên tự của hắn đúng là Vân Dương.
Long Chỉnh Văn thu hồi tầm mắt, “Hắn đã nói như vậy thì chúng ta cứ nghe như vậy thôi.”
Hắn cười cười, lại nói: “Nghe nói Nhị vương tử phái không ít người đi tìm Niên tiểu thư, không biết có thể có tin tức gì không?”
Sắc mặt Nạp Minh Thiên Lãng hơi hơi thay đổi.
******
Trữ Tú điện, canh năm, đây là sáng sớm ngày thứ tư Tuyền Cơ ở Trữ Tú điện.
Bên trong màn thủy tinh, rèm vén lên, nam nhân ngồi ở bên giường mặc quần áo, một lúc sau, một khuôn mặt nhỏ nhắn chui ra, uể oải nằm trên đùi nam nhân, một đầu tóc đen nhánh xõa khắp đầu gối nam nhân.
Nam nhân khóe miệng như có như không cong lên hình cánh cung.
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca