Tái Sinh Chi Từ
Chương 1
Một đám người quần áo nhuốm máu bị giải đến ngọ môn dưới trời đầy bông tuyết bay.
Những người này đã từng là quan tước trong triều, luôn cao cao tại thượng, mà lúc này đây tất cả sĩ diện của họ không còn sót lại chút gì, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng. Trong đó có người không cam lòng kêu to lên lại bị cẩm y vệ cho một gậy, ngã lăn trên mặt đất, trông càng thêm chật vật.
Từ Cửu Chiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn tên tham quan đầy vết máu do bị quất roi càng lộ ra vẻ hèn mọn. Nơi bị tra tấn truyền tới từng cơn đau đớn cũng không khiến cậu mảy may động dung, chỉ lặng lẽ bước đi.
Từ Cửu Chiếu cũng không phải là văn nhân nên tự nhận trên người không có khí tiết thanh cao của người đọc sách, nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẽ cầu xin tha thứ từ bọn đao phủ này. Cậu biết bây giờ đã vô lực xoay chuyển, không thể sửa đổi được số phận nữa rồi. Chi bằng tiết kiệm chút khí lực để giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho mình.
Từ Cửu Chiếu nguyên là ngự diêu sư (thợ làm gốm trong cung) của ngự diêu xưởng (xưởng gốm chỉ phục vụ cho vua) có kỹ thuật chế tạo gốm sứ vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Bởi vì có tay nghề xuất chúng, Từ Cửu Chiếu được đốc đào quan (quan quản lí lò Ngự) kiêm đại thái giám – Đào Kim coi trọng, hơn nữa sư phụ truyền nghề ở bên cạnh nói tốt thêm mấy câu mới được đi theo mấy người không hề quen biết ly khai Cảnh Đức Trấn [1], tới Hà Nam mở lò nung.
Khi Từ Cửu Chiếu vừa mới nung xong một mẻ gốm thành công nhất trong cuộc đời của mình, đáng tiếc không đợi cậu vui vẻ bao lâu thì bị cẩm y vệ xông vào đem tất cả mọi người bắt lại.
Sau đó, Từ Cửu Chiếu mới biết được cậu vậy mà lại vô tình bị cuốn vào âm mưu chống phá triều đình. Thật không may là khi đám người đó bị bại lộ còn kéo luôn cả cậu xuống nước.
Bị tra tấn một ngày một đêm khiến Từ Cửu Chiếu chết đi sống lại, ngay cả đôi tay cũng bị phế bỏ. Bàn tay này của cậu đã từng chế tạo ra những đồ gốm tinh xảo, vậy mà bây giờ một đôi đũa cậu cầm cũng không được.
Mấy người liên quan đến án này đều bị giam giữ ở trấn phủ ty, đối mặt với khuôn mặt áy náy của sư phụ, Từ Cửu Chiếu không thể tin được vào hai mắt mình. Chỉ vì tiền đồ của con trai mà sư phụ liền đem tên đệ tử này đẩy tới vực sâu.
Đối mặt với ân sư, Từ Cửu Chiếu mặc dù phẫn nộ nhưng lại không hề thốt ra một lời oán trách. Chuyện tới nước này, oán hận có ích gì ư?
Nhưng mà khi thực sự quỳ gối trên nền đá lạnh như băng, trên đầu bị vải bố bịt kín, chờ đợi tới thời khắc bị xử tử, Từ Cửu Chiếu rốt cuộc cũng vô pháp thản nhiên, ở sâu trong nội tâm của cậu chung quy cũng oán hận số phận bất công.
Có lẽ chính phần oán khí này làm cho linh hồn cậu không bị tan biến.
Lúc cậu khôi phục thần trí lần nữa thì đã tới một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Không phải là thành Bắc Kinh kiến trúc tinh xảo với tường son ngói vàng, ngược lại là một hầm lò hoang vắng.
Khi Từ Cửu Chiếu nhìn xuống đáy hầm thì thấy một người nằm ngửa mặt lên, phía dưới đầu của người đó là một vũng máu to đã ngấm xuống dưới đất. Sắc trời không sáng lại có một tầng tuyết mỏng đọng ở trên người đó khiến Từ Cửu Chiếu không có nhận ra sự dị thường gì cả – ngoại trừ một cái đầu tóc ngắn ngủn.
Biết người này đã không còn dấu hiệu sống nữa, Từ Cửu Chiếu mới cả gan đi qua, cậu không biết tại sao mình xuất hiện ở nơi này, lại phát hiện phía dưới vết máu có đồ vật không biết tên hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Từ Cửu Chiếu định dùng tay cầm lên thì kinh ngạc đến mừng rỡ phát hiện hai tay của cậu cư nhiên đã khôi phục nguyên trạng. Sau khi nhìn ngắm đôi tay đã đời, cậu mới tiếp tục vươn tay chạm vào vũng máu khô kia.
Thế nhưng cậu chỉ là một linh hồn, chạm vào cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
Ngay lúc Từ Cửu Chiếu tâm tình còn đang tiếc nuối, đột nhiên lại bị một đoàn ánh sáng rực rỡ từ trong đất tỏa ra bao phủ. Một cỗ lực vô pháp kháng cự mạnh mẽ truyền đến, trực tiếp đem cậu hút vào trong thân thể của cái người đã chết này.
Linh hồn nhẹ bỗng bị thể xác nặng nề vững vàng bao lại, cảm giác tê dại làm cho Từ Cửu Chiếu bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Một tiếng thét chói tai vang lên, cho thấy rốt cục cũng có người phát hiện cậu nằm ở đáy hố.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy đầu óc không còn tỉnh táo, cố gắng mở mí mắt lên, chỉ thấy một trận màu vừa đỏ vừa tím lập loè. Ánh sáng rực rỡ làm đau nhói mắt của cậu, Từ Cửu Chiếu nhắm mắt lại, sau đó cả người rơi vào bóng tối.
Có mấy lần cậu khôi phục ý thức nhưng sau đó lại thiếp đi, người càng không tỉnh táo lắm, chỉ mơ hồ cảm giác được có người bên cạnh tới tới lui lui, bên tai ầm ỹ lời gì đó cậu nghe không hiểu.
Chờ cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, thời gian đã qua không biết bao lâu.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu dại ra nhìn đám người xung quanh, nơi này so với nơi tra tấn kinh khủng nhất của trấn phủ ty còn muốn bí hiểm phức tạp hơn, thân thể cậu cứng ngắc động cũng không dám động.
Không lẽ biết mình là tá thi hoàn hồn (mượn thân sống lại) cho nên đây là đang lập đàn trấn áp cậu sao?
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một thân hình cao lớn, bưu hãn tiến vào, thoạt nhìn người con trai này chừng hai mươi tuổi. Thấy Từ Cửu Chiếu mở to mắt nhìn chằm chằm mình, tên con trai kia hưng phấn kêu to một tiếng.
Trong miệng của cậu ta nhanh chóng phun ra liên tiếp mấy câu nói, ngón tay ấn xuống một cái nút ở trên cái hộp nhỏ. Ngữ điệu này nghe quen quen tai, tựa hồ là lúc Từ Cửu Chiếu ở lò gốm Hà Nam một khoảng thời gian nên nhận ra đây là phương ngôn của nơi đó. Chỉ là tốc độ nói của đối phương quá nhanh, Từ Cửu Chiếu cật lực nghe chỉ có thể nghe được mấy chữ quen thuộc, còn căn bản không hiểu đươc toàn bộ lời nói.
Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu nhìn áo quần lố lăng còn có đầu tóc ngắn ngủn của nam nhân kia đánh giá mấy lần. Thân thể là của mẹ cha cho sao có thể tùy tiện cạo đầu?[2] Chẳng lẽ nam nhân này giống khối thân thễ mình nhập hồn vào đều là hòa thượng hoàn tục?
Thái độ người này coi như không có biết cậu chính là tá thi hoàn hồn. Không muốn bị coi là yêu quái, Từ Cửu Chiếu cẩn thận ngậm miệng không nói lời nào.
Trạng thái trầm mặc không nói này rốt cục dẫn tới biểu tình đối phương trở nên lo lắng.
Tay của người kia ở trước mắt cậu quơ quơ, tựa hồ là lo lắng cậu trở nên si ngốc đi, phát giác tròng mắt của cậu chuyển động theo mới yên tâm thở phào.
Lúc này trong đầu Từ Cửu Chiếu đột nhiên phát ra một trận thanh âm làm cho cậu căng cứng cơ thể.
Thanh âm mơ hồ vang lên, người kia ngữ điệu chậm lại, Từ Cửu Chiếu rốt cục có thể nghe hiểu: “Em trai của tôi tỉnh lại rồi.”
Người mà cậu mượn xác hoàn hồn nguyên lai là anh em của người này sao?
Từ Cửu Chiếu không dấu vết nuốt một ngụm nước bọt, thấy đối phương thân thể cao to, cường tráng, bàn tay to như quạt hương bồ. Cậu liền hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho người này biết cậu không phải là “người kia”.
Nam tử cao lớn không chút nào phát giác tâm tư của cậu, chỉ là nói với cậu rằng: “Một hồi bác sĩ sẽ tới khám cho cậu, đừng lo lắng. Cậu nhất định sẽ tốt lên.”
Nam tử cao lớn trong miệng nói lời an ủi động viên nhưng lại cau mày lo lắng, thoạt nhìn cũng không thô lỗ như bề ngoài, trái lại còn cẩn thận.
Đại phu?
Từ Cửu Chiếu bất động thanh sắc khẽ nhúc nhích con ngươi nhìn chung quanh. Đại phu có khả năng nhanh chóng tới, chẳng lẽ nơi này là y quán .
Đợi một lúc, một bác sĩ mặc một áo blue trắng đi vào. Từ Cửu Chiếu lông mày hơi động một chút, người này cư nhiên cũng là tóc ngắn. Xem ra nơi đây con người đều không tôn trọng lễ nghi phong tục như ngày xưa.
Bác sĩ cầm lấy bảng bệnh án treo trên đầu giường nhìn một chút, lại quay về phía cậu hỏi: “Từ Cửu Chiếu, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Cơ thể này cũng tên là Từ Cửu Chiếu! Giống như tên của cậu a.
Đại phu này nói tiếng phổ thông gần giống như ở thành Bắc Kinh, phát âm có chút giống với quê hương trước kia của cậu.
Tuy rằng nghe hiểu, thế nhưng Từ Cửu Chiếu biết rằng cậu không được mở miệng nói. Nếu như cậu trả lời, sẽ dẫn tới hàng loạt vấn đề khác, nói nhiều sai nhiều, sớm muộn cũng khiến người ta nghi ngờ.
Thế nhưng không nói lời nào, cửa ải này khó có thể vượt qua.
Từ Cửu Chiếu dứt khoát giả vờ như là trong miệng có vật cản, miệng há há, phát ra hai âm ngắn ngủn liền khó xử ngậm miệng không nói.
Nam tử cao lớn lập tức nóng nảy, cơ hồ là la lên:” Bác sĩ, đã xảy ra chuyện gì? Em tôi sao lại không nói câu nào, nó còn có thể nói được nữa hay không? “
Dáng vẻ cao lớn của nam tử thực sự có sức uy hiếp, làm cho bộ dạng ung dung của bác sĩ thoáng chốc sinh ra sợ hãi, vội vàng nói: “Cậu đừng có gấp! Em cậu không có bị thương ở thanh quản, trước hết để cho tôi kiểm tra lại một chút.”
Bác sĩ vội vàng bận rộn kiểm tra ảnh chụp một phen, Từ Cửu Chiếu sau khi bị một phen lăn lộn kiểm tra cố nén tâm tình muốn bỏ chạy, ngược lại ráng tăng ý chí để đón nhận những chuyện rắc rối khác.
Lấy bất biến ứng vạn biến, Từ Cửu Chiếu dùng những lời này khích lệ chính mình rồi trở lại phòng bệnh.
Nam tử cao lớn nhìn chằm chằm vào bác sĩ cho đến khi ông ta đổ cả mồ hôi: “Em cậu bị tổn thương não nên bị chứng Aphasia (Hội chứng bất lực ngôn ngữ)!”. Ông ta nói chắc như đinh đóng cột, khiến cho người nghe không thể không tin.
Nam tử cao lớn nháy nháy mắt, hỏi lại lần nữa: “Aphasia”. Bác sĩ gật đầu, sau đó cậu ta lại hỏi thêm: “Đó là bệnh gì ?”
Bác sĩ đổ mồ hôi giải thích: “Là chứng bệnh do não bị thương tổn nên dẫn tới cản trở khả năng tạo ra và thấu hiểu ngôn ngữ.”
Nam tử cao lớn không nhịn được nói : “Đừng nói thuật ngữ với tôi! Tôi nghe cũng không hiểu, nói đơn giản thôi.”
Bác sĩ hít sâu một hơi, tựa hồ muốn phát tác, thế nhưng nhìn lại đối phương vóc người cường tráng cho nên ráng kiềm chế nói: “Tạm thời cậu ta sẽ không nói chuyện được, tuy rằng người khác nói cậu ta có thể nghe, nhưng lại không hiểu được.”
Nam tử cao lớn nhất thời kinh hãi:” Vậy không phải là thằng ngốc sao?”
Bác sĩ nói: “Không phải là ngốc. Chứng bệnh này không nghiêm trọng lắm, chỉ cần trị liệu phục hồi chức năng vẫn có thể khôi phục lại như người bình thường.”
Nam tử cao lớn lúc này mới thở phào: “Vậy thì tốt rồi.”
Từ Cửu Chiếu đánh bậy đánh bạ lại hóa giải được nguy cơ, những ngày kế tiếp, thế giới quan của cậu liên tiếp nhận thêm những cái mới mẻ ở nơi này.
Từ Cửu Chiếu lúc mới tỉnh lại là ở phòng chăm sóc đặc biệt, chờ bệnh tình cậu chuyển biến tốt đẹp thì chuyển đến phòng bệnh thông thường. Biết cậu bị chứng bất lực ngôn ngữ nên người trong phòng bệnh đều rất thông tình đạt lý. Đối với việc cậu thỉnh thoảng xuất hiện những biểu hiện dị thường cũng bao dung lý giải nguyên nhân là do chứng bệnh.
Chương trình hồi phục chứng tắt tiếng đối với Từ Cửu Chiếu có trợ giúp rất to lớn, nó giúp cậu nhanh chóng hòa nhập vào cái xã hội kỳ quái này.
Bác sĩ khoa phục hồi chức năng rất có kinh nghiệm, vô cùng kiên nhẫn dạy cậu đọc và viết, cho cậu nhìn hình ảnh và vật dụng thực tế sau đó nói cho cậu biết tên gọi những vật đó.
Từ Cửu Chiếu lập tức ý thức được tầm quan trọng của chương trình này cho nên vô cùng phối hợp, tốc độ khôi phục cũng trở nên nhanh chóng.
Từ Cửu Chiếu dốc sức ghi nhớ tất cả những gì mà đối phương truyền thụ, có những cái tên không có biện pháp lý giải nhưng cũng cố gắng nhớ kỹ.
………………………………………………………………………………………………………………….. Truy cập fanpage book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
[1] Cảnh Đức Trấn: là một thành phố nằm ở phía đông bắc tỉnh Giang Tây. Vùng đất này xưa có tên là Xương Nam Trấn, nơi có nhiều mỏ kaolin hảo hạng và những cánh rừng gỗ sài cung cấp loại củi tốt nhất để đốt lò nung gốm sứ. Vào đời Cảnh Đức (1004 – 1007), vua Thần Tông nhà Tống (960 – 1279) đã chọn Xương Nam Trấn để thiết lập ngự diêu (yuyao), chuyên chế tác các món đồ gốm dành cho nhà vua và hoàng gia triều Tống sử dụng. Ngày nay, Cảnh Đức Trấn vẫn tiếp tục giữ vai trò là một trung tâm sản xuất gốm sứ lớn nhất Trung Quốc, nên được xưng tụng là thủ đô gốm sứ của Trung Hoa.
[2] Đây là dựa theo lời Khổng Tử: Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương, đó là bắt đầu lòng hiếu thảo. Cho nên những người thời xưa đều để tóc dài, người cạo đầu thì chỉ có hòa thượng.
Những người này đã từng là quan tước trong triều, luôn cao cao tại thượng, mà lúc này đây tất cả sĩ diện của họ không còn sót lại chút gì, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng. Trong đó có người không cam lòng kêu to lên lại bị cẩm y vệ cho một gậy, ngã lăn trên mặt đất, trông càng thêm chật vật.
Từ Cửu Chiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn tên tham quan đầy vết máu do bị quất roi càng lộ ra vẻ hèn mọn. Nơi bị tra tấn truyền tới từng cơn đau đớn cũng không khiến cậu mảy may động dung, chỉ lặng lẽ bước đi.
Từ Cửu Chiếu cũng không phải là văn nhân nên tự nhận trên người không có khí tiết thanh cao của người đọc sách, nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẽ cầu xin tha thứ từ bọn đao phủ này. Cậu biết bây giờ đã vô lực xoay chuyển, không thể sửa đổi được số phận nữa rồi. Chi bằng tiết kiệm chút khí lực để giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho mình.
Từ Cửu Chiếu nguyên là ngự diêu sư (thợ làm gốm trong cung) của ngự diêu xưởng (xưởng gốm chỉ phục vụ cho vua) có kỹ thuật chế tạo gốm sứ vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Bởi vì có tay nghề xuất chúng, Từ Cửu Chiếu được đốc đào quan (quan quản lí lò Ngự) kiêm đại thái giám – Đào Kim coi trọng, hơn nữa sư phụ truyền nghề ở bên cạnh nói tốt thêm mấy câu mới được đi theo mấy người không hề quen biết ly khai Cảnh Đức Trấn [1], tới Hà Nam mở lò nung.
Khi Từ Cửu Chiếu vừa mới nung xong một mẻ gốm thành công nhất trong cuộc đời của mình, đáng tiếc không đợi cậu vui vẻ bao lâu thì bị cẩm y vệ xông vào đem tất cả mọi người bắt lại.
Sau đó, Từ Cửu Chiếu mới biết được cậu vậy mà lại vô tình bị cuốn vào âm mưu chống phá triều đình. Thật không may là khi đám người đó bị bại lộ còn kéo luôn cả cậu xuống nước.
Bị tra tấn một ngày một đêm khiến Từ Cửu Chiếu chết đi sống lại, ngay cả đôi tay cũng bị phế bỏ. Bàn tay này của cậu đã từng chế tạo ra những đồ gốm tinh xảo, vậy mà bây giờ một đôi đũa cậu cầm cũng không được.
Mấy người liên quan đến án này đều bị giam giữ ở trấn phủ ty, đối mặt với khuôn mặt áy náy của sư phụ, Từ Cửu Chiếu không thể tin được vào hai mắt mình. Chỉ vì tiền đồ của con trai mà sư phụ liền đem tên đệ tử này đẩy tới vực sâu.
Đối mặt với ân sư, Từ Cửu Chiếu mặc dù phẫn nộ nhưng lại không hề thốt ra một lời oán trách. Chuyện tới nước này, oán hận có ích gì ư?
Nhưng mà khi thực sự quỳ gối trên nền đá lạnh như băng, trên đầu bị vải bố bịt kín, chờ đợi tới thời khắc bị xử tử, Từ Cửu Chiếu rốt cuộc cũng vô pháp thản nhiên, ở sâu trong nội tâm của cậu chung quy cũng oán hận số phận bất công.
Có lẽ chính phần oán khí này làm cho linh hồn cậu không bị tan biến.
Lúc cậu khôi phục thần trí lần nữa thì đã tới một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Không phải là thành Bắc Kinh kiến trúc tinh xảo với tường son ngói vàng, ngược lại là một hầm lò hoang vắng.
Khi Từ Cửu Chiếu nhìn xuống đáy hầm thì thấy một người nằm ngửa mặt lên, phía dưới đầu của người đó là một vũng máu to đã ngấm xuống dưới đất. Sắc trời không sáng lại có một tầng tuyết mỏng đọng ở trên người đó khiến Từ Cửu Chiếu không có nhận ra sự dị thường gì cả – ngoại trừ một cái đầu tóc ngắn ngủn.
Biết người này đã không còn dấu hiệu sống nữa, Từ Cửu Chiếu mới cả gan đi qua, cậu không biết tại sao mình xuất hiện ở nơi này, lại phát hiện phía dưới vết máu có đồ vật không biết tên hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Từ Cửu Chiếu định dùng tay cầm lên thì kinh ngạc đến mừng rỡ phát hiện hai tay của cậu cư nhiên đã khôi phục nguyên trạng. Sau khi nhìn ngắm đôi tay đã đời, cậu mới tiếp tục vươn tay chạm vào vũng máu khô kia.
Thế nhưng cậu chỉ là một linh hồn, chạm vào cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
Ngay lúc Từ Cửu Chiếu tâm tình còn đang tiếc nuối, đột nhiên lại bị một đoàn ánh sáng rực rỡ từ trong đất tỏa ra bao phủ. Một cỗ lực vô pháp kháng cự mạnh mẽ truyền đến, trực tiếp đem cậu hút vào trong thân thể của cái người đã chết này.
Linh hồn nhẹ bỗng bị thể xác nặng nề vững vàng bao lại, cảm giác tê dại làm cho Từ Cửu Chiếu bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Một tiếng thét chói tai vang lên, cho thấy rốt cục cũng có người phát hiện cậu nằm ở đáy hố.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy đầu óc không còn tỉnh táo, cố gắng mở mí mắt lên, chỉ thấy một trận màu vừa đỏ vừa tím lập loè. Ánh sáng rực rỡ làm đau nhói mắt của cậu, Từ Cửu Chiếu nhắm mắt lại, sau đó cả người rơi vào bóng tối.
Có mấy lần cậu khôi phục ý thức nhưng sau đó lại thiếp đi, người càng không tỉnh táo lắm, chỉ mơ hồ cảm giác được có người bên cạnh tới tới lui lui, bên tai ầm ỹ lời gì đó cậu nghe không hiểu.
Chờ cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, thời gian đã qua không biết bao lâu.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu dại ra nhìn đám người xung quanh, nơi này so với nơi tra tấn kinh khủng nhất của trấn phủ ty còn muốn bí hiểm phức tạp hơn, thân thể cậu cứng ngắc động cũng không dám động.
Không lẽ biết mình là tá thi hoàn hồn (mượn thân sống lại) cho nên đây là đang lập đàn trấn áp cậu sao?
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một thân hình cao lớn, bưu hãn tiến vào, thoạt nhìn người con trai này chừng hai mươi tuổi. Thấy Từ Cửu Chiếu mở to mắt nhìn chằm chằm mình, tên con trai kia hưng phấn kêu to một tiếng.
Trong miệng của cậu ta nhanh chóng phun ra liên tiếp mấy câu nói, ngón tay ấn xuống một cái nút ở trên cái hộp nhỏ. Ngữ điệu này nghe quen quen tai, tựa hồ là lúc Từ Cửu Chiếu ở lò gốm Hà Nam một khoảng thời gian nên nhận ra đây là phương ngôn của nơi đó. Chỉ là tốc độ nói của đối phương quá nhanh, Từ Cửu Chiếu cật lực nghe chỉ có thể nghe được mấy chữ quen thuộc, còn căn bản không hiểu đươc toàn bộ lời nói.
Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu nhìn áo quần lố lăng còn có đầu tóc ngắn ngủn của nam nhân kia đánh giá mấy lần. Thân thể là của mẹ cha cho sao có thể tùy tiện cạo đầu?[2] Chẳng lẽ nam nhân này giống khối thân thễ mình nhập hồn vào đều là hòa thượng hoàn tục?
Thái độ người này coi như không có biết cậu chính là tá thi hoàn hồn. Không muốn bị coi là yêu quái, Từ Cửu Chiếu cẩn thận ngậm miệng không nói lời nào.
Trạng thái trầm mặc không nói này rốt cục dẫn tới biểu tình đối phương trở nên lo lắng.
Tay của người kia ở trước mắt cậu quơ quơ, tựa hồ là lo lắng cậu trở nên si ngốc đi, phát giác tròng mắt của cậu chuyển động theo mới yên tâm thở phào.
Lúc này trong đầu Từ Cửu Chiếu đột nhiên phát ra một trận thanh âm làm cho cậu căng cứng cơ thể.
Thanh âm mơ hồ vang lên, người kia ngữ điệu chậm lại, Từ Cửu Chiếu rốt cục có thể nghe hiểu: “Em trai của tôi tỉnh lại rồi.”
Người mà cậu mượn xác hoàn hồn nguyên lai là anh em của người này sao?
Từ Cửu Chiếu không dấu vết nuốt một ngụm nước bọt, thấy đối phương thân thể cao to, cường tráng, bàn tay to như quạt hương bồ. Cậu liền hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho người này biết cậu không phải là “người kia”.
Nam tử cao lớn không chút nào phát giác tâm tư của cậu, chỉ là nói với cậu rằng: “Một hồi bác sĩ sẽ tới khám cho cậu, đừng lo lắng. Cậu nhất định sẽ tốt lên.”
Nam tử cao lớn trong miệng nói lời an ủi động viên nhưng lại cau mày lo lắng, thoạt nhìn cũng không thô lỗ như bề ngoài, trái lại còn cẩn thận.
Đại phu?
Từ Cửu Chiếu bất động thanh sắc khẽ nhúc nhích con ngươi nhìn chung quanh. Đại phu có khả năng nhanh chóng tới, chẳng lẽ nơi này là y quán .
Đợi một lúc, một bác sĩ mặc một áo blue trắng đi vào. Từ Cửu Chiếu lông mày hơi động một chút, người này cư nhiên cũng là tóc ngắn. Xem ra nơi đây con người đều không tôn trọng lễ nghi phong tục như ngày xưa.
Bác sĩ cầm lấy bảng bệnh án treo trên đầu giường nhìn một chút, lại quay về phía cậu hỏi: “Từ Cửu Chiếu, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Cơ thể này cũng tên là Từ Cửu Chiếu! Giống như tên của cậu a.
Đại phu này nói tiếng phổ thông gần giống như ở thành Bắc Kinh, phát âm có chút giống với quê hương trước kia của cậu.
Tuy rằng nghe hiểu, thế nhưng Từ Cửu Chiếu biết rằng cậu không được mở miệng nói. Nếu như cậu trả lời, sẽ dẫn tới hàng loạt vấn đề khác, nói nhiều sai nhiều, sớm muộn cũng khiến người ta nghi ngờ.
Thế nhưng không nói lời nào, cửa ải này khó có thể vượt qua.
Từ Cửu Chiếu dứt khoát giả vờ như là trong miệng có vật cản, miệng há há, phát ra hai âm ngắn ngủn liền khó xử ngậm miệng không nói.
Nam tử cao lớn lập tức nóng nảy, cơ hồ là la lên:” Bác sĩ, đã xảy ra chuyện gì? Em tôi sao lại không nói câu nào, nó còn có thể nói được nữa hay không? “
Dáng vẻ cao lớn của nam tử thực sự có sức uy hiếp, làm cho bộ dạng ung dung của bác sĩ thoáng chốc sinh ra sợ hãi, vội vàng nói: “Cậu đừng có gấp! Em cậu không có bị thương ở thanh quản, trước hết để cho tôi kiểm tra lại một chút.”
Bác sĩ vội vàng bận rộn kiểm tra ảnh chụp một phen, Từ Cửu Chiếu sau khi bị một phen lăn lộn kiểm tra cố nén tâm tình muốn bỏ chạy, ngược lại ráng tăng ý chí để đón nhận những chuyện rắc rối khác.
Lấy bất biến ứng vạn biến, Từ Cửu Chiếu dùng những lời này khích lệ chính mình rồi trở lại phòng bệnh.
Nam tử cao lớn nhìn chằm chằm vào bác sĩ cho đến khi ông ta đổ cả mồ hôi: “Em cậu bị tổn thương não nên bị chứng Aphasia (Hội chứng bất lực ngôn ngữ)!”. Ông ta nói chắc như đinh đóng cột, khiến cho người nghe không thể không tin.
Nam tử cao lớn nháy nháy mắt, hỏi lại lần nữa: “Aphasia”. Bác sĩ gật đầu, sau đó cậu ta lại hỏi thêm: “Đó là bệnh gì ?”
Bác sĩ đổ mồ hôi giải thích: “Là chứng bệnh do não bị thương tổn nên dẫn tới cản trở khả năng tạo ra và thấu hiểu ngôn ngữ.”
Nam tử cao lớn không nhịn được nói : “Đừng nói thuật ngữ với tôi! Tôi nghe cũng không hiểu, nói đơn giản thôi.”
Bác sĩ hít sâu một hơi, tựa hồ muốn phát tác, thế nhưng nhìn lại đối phương vóc người cường tráng cho nên ráng kiềm chế nói: “Tạm thời cậu ta sẽ không nói chuyện được, tuy rằng người khác nói cậu ta có thể nghe, nhưng lại không hiểu được.”
Nam tử cao lớn nhất thời kinh hãi:” Vậy không phải là thằng ngốc sao?”
Bác sĩ nói: “Không phải là ngốc. Chứng bệnh này không nghiêm trọng lắm, chỉ cần trị liệu phục hồi chức năng vẫn có thể khôi phục lại như người bình thường.”
Nam tử cao lớn lúc này mới thở phào: “Vậy thì tốt rồi.”
Từ Cửu Chiếu đánh bậy đánh bạ lại hóa giải được nguy cơ, những ngày kế tiếp, thế giới quan của cậu liên tiếp nhận thêm những cái mới mẻ ở nơi này.
Từ Cửu Chiếu lúc mới tỉnh lại là ở phòng chăm sóc đặc biệt, chờ bệnh tình cậu chuyển biến tốt đẹp thì chuyển đến phòng bệnh thông thường. Biết cậu bị chứng bất lực ngôn ngữ nên người trong phòng bệnh đều rất thông tình đạt lý. Đối với việc cậu thỉnh thoảng xuất hiện những biểu hiện dị thường cũng bao dung lý giải nguyên nhân là do chứng bệnh.
Chương trình hồi phục chứng tắt tiếng đối với Từ Cửu Chiếu có trợ giúp rất to lớn, nó giúp cậu nhanh chóng hòa nhập vào cái xã hội kỳ quái này.
Bác sĩ khoa phục hồi chức năng rất có kinh nghiệm, vô cùng kiên nhẫn dạy cậu đọc và viết, cho cậu nhìn hình ảnh và vật dụng thực tế sau đó nói cho cậu biết tên gọi những vật đó.
Từ Cửu Chiếu lập tức ý thức được tầm quan trọng của chương trình này cho nên vô cùng phối hợp, tốc độ khôi phục cũng trở nên nhanh chóng.
Từ Cửu Chiếu dốc sức ghi nhớ tất cả những gì mà đối phương truyền thụ, có những cái tên không có biện pháp lý giải nhưng cũng cố gắng nhớ kỹ.
………………………………………………………………………………………………………………….. Truy cập fanpage book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
[1] Cảnh Đức Trấn: là một thành phố nằm ở phía đông bắc tỉnh Giang Tây. Vùng đất này xưa có tên là Xương Nam Trấn, nơi có nhiều mỏ kaolin hảo hạng và những cánh rừng gỗ sài cung cấp loại củi tốt nhất để đốt lò nung gốm sứ. Vào đời Cảnh Đức (1004 – 1007), vua Thần Tông nhà Tống (960 – 1279) đã chọn Xương Nam Trấn để thiết lập ngự diêu (yuyao), chuyên chế tác các món đồ gốm dành cho nhà vua và hoàng gia triều Tống sử dụng. Ngày nay, Cảnh Đức Trấn vẫn tiếp tục giữ vai trò là một trung tâm sản xuất gốm sứ lớn nhất Trung Quốc, nên được xưng tụng là thủ đô gốm sứ của Trung Hoa.
[2] Đây là dựa theo lời Khổng Tử: Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương, đó là bắt đầu lòng hiếu thảo. Cho nên những người thời xưa đều để tóc dài, người cạo đầu thì chỉ có hòa thượng.
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu