Tại Sao Không Được Làm Người Quá Nhẫn Nại
Chương 14
Một năm ấy Kiều Giản đã làm ra hai sự kiện khiến người khác hóng vỡ cả mắt kiếng, thứ nhất là đánh Lục Mẫn Hành ngay trước mặt rất nhiều người, thứ hai là đè Lục Liễu Chi xuống hôn ở trong văn phòng, bị nhân viên nán lại làm thêm giờ nhìn thấy.
Lục Liễu Chi muốn từ chức vô số lần, lại bị Kiều Giản kiên quyết bác bỏ.
Cậu luôn cảm thấy người khác sẽ lén lút bàn tán sau lưng mình, Kiều Giản bảo cậu suy nghĩ nhiều rồi, tất cả mọi người đều rất bận rộn. Thế nhưng từ lúc chuyện kia bị bại lộ Kiều Giản càng ngày càng không kiêng kị gì hết, trước đó Lục Liễu Chi còn lo hắn trách móc cậu, hiện tại chỉ lo hắn gọi cậu đi đến phòng làm việc một mình.
Kiều Giản thực sự vô cùng cố chấp với loại hành vi sai trái đầy tình thú này.
Cũng may Lục Liễu Chi là một người có tính tình rất hiền lành, bình thường có thể ít nói sẽ ít nói, làm việc cũng rất nghiêm tục, người khác thật sự không tài nào ghét cậu nổi, còn có người cảm thấy phải chăng vì do cậu quá đơn thuần nên mới bị Kiều Giản lừa gạt, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục tự tổn thương trái tim mình.
Nhưng vừa sang năm mới bọn họ đều nhận được tiền lì xì và bánh kẹo cưới, mặc dù chẳng ai nói rõ nguyên nhân, mọi người vẫn đoán được chuyện gì xảy ra —— Kiều Giản hình như đã mang Lục Liễu Chi đi đăng ký kết hôn ở nước ngoài rồi, thế là mọi người lại cảm thấy lòng dạ của Lục Liễu Chi còn nham hiểm hơn Kiều Giản, thật sự là sâu không lường được.
Lục Liễu Chi sâu không lường được vẫn đang sống như một con rùa đen chậm rì rì, Kiều Giản hỏi cậu có từng nghĩ đến nếu lúc trước từ chối sống chung với mình thì sẽ ra sao chưa? Có thể nào bị người khác lừa đến rối tinh rối mù hay không? Lúc đấy Lục Liễu Chi đang ngồi dưới sàn lắp ráp một cái mô hình lego cực kỳ khó xơi, thuận miệng đáp: “Em sẽ không bị người khác lừa đâu.”
Kiều Giản hỏi cậu vì sao vậy, cậu trả lời người khác lại không thích em, thế nên chẳng có lý do gì để bị người khác lừa cả.
Kiều Giản chẳng thể hiểu nổi logic của cậu, cảm thấy cậu thoạt nhìn vừa thông minh vừa ngu si, thật sự chính là sâu không lường được.
Trước lúc ăn tết Lục Liễu Chi được toại nguyện ôm một em Golden Retriever về nhà, cậu nhóc mới tới ngày đầu vẫn chưa quen cửa nẻo sủa suốt đêm, Kiều Giản không nghỉ ngơi được, Lục Liễu Chi sợ mình bị mắng, bèn cởi hết quần áo xà nẹo Kiều Giản, để hắn có một lý do không ngủ chính đáng. Thế là Kiều Giản lại cảm thấy quyết định mua con chó này thật sự rất tốt, cực kỳ tốt, tốt không gì sánh bằng. Nhưng mà về sau khi nó thích ứng hoàn cảnh thì chả thèm sủa nữa, Kiều Giản lại cảm thấy con chó này thực sự rất bình thường.
Hai người kết hôn được ba năm, rốt cuộc Lục Liễu Chi vẫn bị Kiều Giản lôi về nhà, cậu cũng chẳng biết Kiều Giản thuyết phục gia đình bằng cách nào, Lục Liễu Chi không những không bị mắng, còn được cho hai cái phong bì đỏ chót, mẹ Kiều Giản tìm cậu tán gẫu, Lục Liễu Chi khẩn trương muốn chết, luôn cho rằng sẽ nghe mấy lời thoại drama kiểu “Mau cầm số tiền này rồi cút khỏi con trai tôi”. Nào ngờ mẹ Kiều Giản chỉ đơn giản muốn dẫn cậu đi dạo phố. Lục Liễu Chi xách túi giúp bà, lại theo bà đi thẩm mỹ viện, mẹ Kiều Giản khen cậu thật dễ mến, bởi vì từ trước đến nay Kiều Giản chưa bao giờ đi dạo phố với bà.
Đây là lần đầu tiên Lục Liễu Chi phát hiện kỳ thật mình vẫn được người ta yêu thích.
Tuy rằng cậu cực kỳ ấu trĩ, thỉnh thoảng còn rất ngốc nghếch, hoàn toàn không hiểu được quy tắc của xã hội này, mắc hội chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, sở thích lớn nhất là lắp ghép lego, chẳng có bất kỳ mục tiêu cao cả hay lý tưởng nào, nhưng Kiều Giản vẫn cảm thấy mình vô cùng yêu cậu, Lục Liễu Chi đã từng rất nghi hoặc chuyện này, hỏi hắn: “Vì sao anh lại thích em?”
Kiều Giản suy nghĩ một chút, nói: “Chẳng vì lý do gì cả, nếu có lý do để thích thì còn gọi là thích sao? Khỏi cần suy nghĩ nhiều về vấn đề này, dù sao em cũng đâu có hiểu, đua đòi làm cái gì?”
Lục Liễu Chi mặc kệ hắn, ôm chó suy nghĩ thật lâu, mới hiểu rõ ràng ý tại ngôn ngoại là “Yêu thích không cần lý do mới là yêu thích thật sự.”
Đây là vấn đề phức tạp đầu tiên Lục Liễu Chi tự mình thông suốt, cậu quyết định đem đáp án này ghi nhớ ở trong lòng, đồng thời có qua có lại, chạy tới nói với Kiều Giản: “Mặc dù anh, anh là người vô cùng xấu tính, luôn luôn mắng em, lại hay trừng mắt hung dữ, nhưng em vẫn rất thích anh.”
Kiều Giản kéo cậu lên giường giằng co một đêm, Lục Liễu Chi có cầu xin tha thứ kiểu gì cũng vô dụng, cậu quyết định từ nay về sau sẽ không tiếp tục suy nghĩ loại vấn đề phức tạp này nữa.
Đúng là quá phiền phức, vô cùng tai họa.
Cậu chỉ cần biết Kiều Giản thích mình, vậy là đủ rồi.
Chính văn hoàn
Lục Liễu Chi muốn từ chức vô số lần, lại bị Kiều Giản kiên quyết bác bỏ.
Cậu luôn cảm thấy người khác sẽ lén lút bàn tán sau lưng mình, Kiều Giản bảo cậu suy nghĩ nhiều rồi, tất cả mọi người đều rất bận rộn. Thế nhưng từ lúc chuyện kia bị bại lộ Kiều Giản càng ngày càng không kiêng kị gì hết, trước đó Lục Liễu Chi còn lo hắn trách móc cậu, hiện tại chỉ lo hắn gọi cậu đi đến phòng làm việc một mình.
Kiều Giản thực sự vô cùng cố chấp với loại hành vi sai trái đầy tình thú này.
Cũng may Lục Liễu Chi là một người có tính tình rất hiền lành, bình thường có thể ít nói sẽ ít nói, làm việc cũng rất nghiêm tục, người khác thật sự không tài nào ghét cậu nổi, còn có người cảm thấy phải chăng vì do cậu quá đơn thuần nên mới bị Kiều Giản lừa gạt, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục tự tổn thương trái tim mình.
Nhưng vừa sang năm mới bọn họ đều nhận được tiền lì xì và bánh kẹo cưới, mặc dù chẳng ai nói rõ nguyên nhân, mọi người vẫn đoán được chuyện gì xảy ra —— Kiều Giản hình như đã mang Lục Liễu Chi đi đăng ký kết hôn ở nước ngoài rồi, thế là mọi người lại cảm thấy lòng dạ của Lục Liễu Chi còn nham hiểm hơn Kiều Giản, thật sự là sâu không lường được.
Lục Liễu Chi sâu không lường được vẫn đang sống như một con rùa đen chậm rì rì, Kiều Giản hỏi cậu có từng nghĩ đến nếu lúc trước từ chối sống chung với mình thì sẽ ra sao chưa? Có thể nào bị người khác lừa đến rối tinh rối mù hay không? Lúc đấy Lục Liễu Chi đang ngồi dưới sàn lắp ráp một cái mô hình lego cực kỳ khó xơi, thuận miệng đáp: “Em sẽ không bị người khác lừa đâu.”
Kiều Giản hỏi cậu vì sao vậy, cậu trả lời người khác lại không thích em, thế nên chẳng có lý do gì để bị người khác lừa cả.
Kiều Giản chẳng thể hiểu nổi logic của cậu, cảm thấy cậu thoạt nhìn vừa thông minh vừa ngu si, thật sự chính là sâu không lường được.
Trước lúc ăn tết Lục Liễu Chi được toại nguyện ôm một em Golden Retriever về nhà, cậu nhóc mới tới ngày đầu vẫn chưa quen cửa nẻo sủa suốt đêm, Kiều Giản không nghỉ ngơi được, Lục Liễu Chi sợ mình bị mắng, bèn cởi hết quần áo xà nẹo Kiều Giản, để hắn có một lý do không ngủ chính đáng. Thế là Kiều Giản lại cảm thấy quyết định mua con chó này thật sự rất tốt, cực kỳ tốt, tốt không gì sánh bằng. Nhưng mà về sau khi nó thích ứng hoàn cảnh thì chả thèm sủa nữa, Kiều Giản lại cảm thấy con chó này thực sự rất bình thường.
Hai người kết hôn được ba năm, rốt cuộc Lục Liễu Chi vẫn bị Kiều Giản lôi về nhà, cậu cũng chẳng biết Kiều Giản thuyết phục gia đình bằng cách nào, Lục Liễu Chi không những không bị mắng, còn được cho hai cái phong bì đỏ chót, mẹ Kiều Giản tìm cậu tán gẫu, Lục Liễu Chi khẩn trương muốn chết, luôn cho rằng sẽ nghe mấy lời thoại drama kiểu “Mau cầm số tiền này rồi cút khỏi con trai tôi”. Nào ngờ mẹ Kiều Giản chỉ đơn giản muốn dẫn cậu đi dạo phố. Lục Liễu Chi xách túi giúp bà, lại theo bà đi thẩm mỹ viện, mẹ Kiều Giản khen cậu thật dễ mến, bởi vì từ trước đến nay Kiều Giản chưa bao giờ đi dạo phố với bà.
Đây là lần đầu tiên Lục Liễu Chi phát hiện kỳ thật mình vẫn được người ta yêu thích.
Tuy rằng cậu cực kỳ ấu trĩ, thỉnh thoảng còn rất ngốc nghếch, hoàn toàn không hiểu được quy tắc của xã hội này, mắc hội chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, sở thích lớn nhất là lắp ghép lego, chẳng có bất kỳ mục tiêu cao cả hay lý tưởng nào, nhưng Kiều Giản vẫn cảm thấy mình vô cùng yêu cậu, Lục Liễu Chi đã từng rất nghi hoặc chuyện này, hỏi hắn: “Vì sao anh lại thích em?”
Kiều Giản suy nghĩ một chút, nói: “Chẳng vì lý do gì cả, nếu có lý do để thích thì còn gọi là thích sao? Khỏi cần suy nghĩ nhiều về vấn đề này, dù sao em cũng đâu có hiểu, đua đòi làm cái gì?”
Lục Liễu Chi mặc kệ hắn, ôm chó suy nghĩ thật lâu, mới hiểu rõ ràng ý tại ngôn ngoại là “Yêu thích không cần lý do mới là yêu thích thật sự.”
Đây là vấn đề phức tạp đầu tiên Lục Liễu Chi tự mình thông suốt, cậu quyết định đem đáp án này ghi nhớ ở trong lòng, đồng thời có qua có lại, chạy tới nói với Kiều Giản: “Mặc dù anh, anh là người vô cùng xấu tính, luôn luôn mắng em, lại hay trừng mắt hung dữ, nhưng em vẫn rất thích anh.”
Kiều Giản kéo cậu lên giường giằng co một đêm, Lục Liễu Chi có cầu xin tha thứ kiểu gì cũng vô dụng, cậu quyết định từ nay về sau sẽ không tiếp tục suy nghĩ loại vấn đề phức tạp này nữa.
Đúng là quá phiền phức, vô cùng tai họa.
Cậu chỉ cần biết Kiều Giản thích mình, vậy là đủ rồi.
Chính văn hoàn
Tác giả :
Bát Thiên Quế Tửu