Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!
Chương 5: Kể
Sau khi chở Phạm Hiểu Đông về nhà không lâu, thì Bành Kiệt cũng về tới nhà mình, trước khi tách ra thì hai người họ trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Khi về đến nhà Phạm Hiểu Đông nhanh chóng rửa mặt, ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn phương thức liên lạc trong điện thoại.
“Anh ấy về nhà chưa? Mình nên nói gì đây? Anh ấy còn đi nữa không? Anh ấy… còn thích mình không?” Tay Phạm Hiểu Đông trắng bạch cầm điện thoại, nhưng vẫn nắm thật chặt điện thoại, nhìn màn hình không một chút báo động.
“Có ở đó không?” Màn hình trên tay đột nhiên sáng lên, nhìn thấy tin nhắn, Phạm Hiểu Đông luống cuống tay chân nhận tin.
“Ở.” Nhìn tin nhắn của Bành Kiệt, Phạm Hiểu Đông cẩn thận từng chút một đáp lại.
Bành Kiệt: “Ngày mai gặp nhau chút đi em.”
Phạm Hiểu Đông: “Được. Gặp ở đâu?”
Bành Kiệt: “Không cần, anh tới đón em.”
“!!!” Phạm Hiểu Đông giật cả mình. Anh ấy, anh ấy tới đón mình! Mình, mình nên nói gì giờ? Phạm Hiểu Đông căng thẳng hết sức.
Xoá đi đoạn tin nhắn vừa mới viết xong, cuối cùng chỉ có thể quay về một chữ, “Được.” Mà bên đầu kia Bành Kiệt nhìn trên màn hình nhiều lần xuất hiện dòng chữ ‘Đối phương đang nhập…’ rồi quay đi quay lại cuối cùng chỉ còn một chữ “Được” buồn cười nói, “Vẫn ngốc nghếch như vậy sao…”
Hẹn ngày mai 10 giờ sáng tới đón, Phạm Hiểu Đông vui tới mức lăn qua lăn lại trên giường, rồi đột nhiên đứng dậy, mở tủ tìm quần áo, giằng co một lúc cho mệt xong ngủ. Mà ở phòng cách vách, anh trai Phạm cũng rốt cục an tâm.
Ngày thứ hai, sáng sớm Phạm Hiểu Đông đã ngơ ngác ngồi trên giường ngẩn người, chờ nhớ tới chuyện tối hôm qua xong, cả người đều lên tinh thần, mặt mày cẩn thận rửa ráy rồi xuống lầu ăn sáng, từ sau khi Bành Kiệt rời đi, đã rất lâu rồi Phạm Hiểu Đông không có tinh thần như hôm nay, quả nhiên là bọn họ sai rồi.
Chờ tới lúc Bành Kiệt tới đây, Phạm Hiểu Đông khó xử, hay là đừng kêu anh ấy đến đón nữa, nhưng mà lỡ như ba mẹ tiếp thu sự thật này thì sao? Có lẽ là nhìn ra phiền não của đứa nhỏ, ba Phạm chủ động cho Phạm Hiểu Đông đáp án, “Hiểu Đông, con đi đi, mời Bành Kiệt tối nay về cùng.” Nghe ba Phạm nói vậy cả người Phạm Hiểu Đông đều cứng đờ.
“Ba, con không nghe lầm chứ?!” Phạm Hiểu Đông mở to hai mắt, không thể tin nhanh như vậy đã được tiếp nhận.
Ba Phạm bất đắc dĩ nói, “Đã nhiều năm như vậy rồi, nào có chuyện giận lâu như thế được, các con đã thích nhau, thì cũng nên chính thức gặp nhau, là một hình thức, con ta ta không ủng hộ bảo vệ thì là ai hả? Mau đi đi.” Nói xong Phạm Hiểu Đông như cơn gió mà phóng nhanh ra cửa, cậu không thể chờ đợi được muốn nói cho Bành Kiệt biết tin mà bọn họ đã chờ bốn năm nay.
Đợi ở cửa đã lâu Bành Kiệt nhìn một viên đạn nhỏ xông vào trong người mình. Phạm Hiểu Đông không ngừng lại mà tiến vào trong lồng ngực của Bành Kiệt, “Hừ hừ ~” Bành Kiệt bị lực đẩy lùi về say một thì nhưng vẫn che chở cho Phạm Hiểu Đông.
“Bành Kiệt! Anh không sao chứ! Em, em không dừng lại được, anh, anh…” Phạm Hiểu Đông lo lắng nhìn sắc mặt hơi trắng bạch của Bành kiệt.
Bị một người trưởng thành như cậu đụng vào mà nói không có việc gì, thì nhất định là giả, “Anh không yếu như vậy đâu, nhưng mà em vui vẻ chạy tới như vậy là có chuyện gì vậy?” Bành Kiệt an ủi.
Nghe câu hỏi của anh, Phạm Hiểu Đông liền vui vẻ trở lại, “Ba em nói tối nay anh qua nhà em ăn cơm!” Bành Kiệt nghe nói như vậy, sắc mặt liền biến trắng.
“Anh sao vậy!” Còn nghĩ rằng Bành Kiệt sẽ vui chứ, sao mặt lại trắng như vậy.
Bành Kiệt bất đắc dĩ nhìn cậu nói, “Không có chuyện gì, chính là nghĩ tới đột nhiên gặp ba em, anh hơi lo lắng.” Bành Kiệt thực sự căng thẳng, anh sợ ba Phạm cũng như ba anh vậy, nghĩ tới anh bắt cóc bé ngoan Phạm Hiểu Đông mà họ yêu thương, đã đánh anh một trận, khiến anh xém ngủm luôn rồi. Chỉ hy vọng ba Phạm có thể ra tay nhẹ một chút.
Sau khi Phạm Hiểu Đông lên xe, bởi vì lời mời đột ngột của ba Phạm, Bành Kiệt không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị quà ra mắt trước tiên, hai người đổi hướng tới siêu thị. Đi dạo một chuyến đã đến buổi trưa, đem quà về chung cư Bành Kiệt xong lúc này họ không muốn động đậy chút nào, hết cách rồi, Bành Kiệt chỉ có thể ăn thức ăn ngoài.
Trong thời gian đợi thức ăn đến thì thời gian còn nhiều, tự nhiên rảnh rỗi hai người không biết nên nói gì. Lúc này cảm giác như trước khi, lúc họ chưa từng chia lìa, bốn năm như một giấc mơ, đột nhiên, tỉnh dậy.
“Hiểu Đông,” Nam nhân trước sau như một căng thẳng, “Anh thích em, không phải kiểu thích của bạn bè, mà là muốn em trở thành bạn đời hợp pháp của anh. Anh sợ anh không khống chế được bạn thân, muốn ôm em, hôn em, chiếm giữ em.”
Cũng tương tự như lời tỏ tình năm đó, so với năm đó còn ham muốn hơn nhiều, đối diện là người đàn ông đang thâm tình nhìn mình, như trở lại năm ấy, vừa ngây ngô vừa sợ mà nói rằng,
“Anh chỉ sợ anh không khống chế được bản thân anh.”
“Anh thích em, không phải là thích bạn bè, mà là muốn em trở thành người yêu anh, đó chính là suy nghĩ của anh, vừa thấy em anh đã không khống chế được muốn nói với em, anh không muốn chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không làm được.”
Phạm Hiểu Đông nhớ tới ngày ấy, mà câu trả lời cảu cậu cũng chính là:
“Đại học bá, em nói em vui lắm, vởi vì em cũng thích anh, muốn làm bạn trai anh thích nhất.”
“Bành Kiệt, em thực sự rất vui, em cũng thích anh, muốn trở thành người anh yêu nhất.” Bốn năm, Phạm Hiểu Đông vẫn thích anh như trước, câu nói này tồn tại trong bốn năm, trong bốn năm họ xa nhau, cuối cùng cũng không chút do dự đáp trả.
Khi về đến nhà Phạm Hiểu Đông nhanh chóng rửa mặt, ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn phương thức liên lạc trong điện thoại.
“Anh ấy về nhà chưa? Mình nên nói gì đây? Anh ấy còn đi nữa không? Anh ấy… còn thích mình không?” Tay Phạm Hiểu Đông trắng bạch cầm điện thoại, nhưng vẫn nắm thật chặt điện thoại, nhìn màn hình không một chút báo động.
“Có ở đó không?” Màn hình trên tay đột nhiên sáng lên, nhìn thấy tin nhắn, Phạm Hiểu Đông luống cuống tay chân nhận tin.
“Ở.” Nhìn tin nhắn của Bành Kiệt, Phạm Hiểu Đông cẩn thận từng chút một đáp lại.
Bành Kiệt: “Ngày mai gặp nhau chút đi em.”
Phạm Hiểu Đông: “Được. Gặp ở đâu?”
Bành Kiệt: “Không cần, anh tới đón em.”
“!!!” Phạm Hiểu Đông giật cả mình. Anh ấy, anh ấy tới đón mình! Mình, mình nên nói gì giờ? Phạm Hiểu Đông căng thẳng hết sức.
Xoá đi đoạn tin nhắn vừa mới viết xong, cuối cùng chỉ có thể quay về một chữ, “Được.” Mà bên đầu kia Bành Kiệt nhìn trên màn hình nhiều lần xuất hiện dòng chữ ‘Đối phương đang nhập…’ rồi quay đi quay lại cuối cùng chỉ còn một chữ “Được” buồn cười nói, “Vẫn ngốc nghếch như vậy sao…”
Hẹn ngày mai 10 giờ sáng tới đón, Phạm Hiểu Đông vui tới mức lăn qua lăn lại trên giường, rồi đột nhiên đứng dậy, mở tủ tìm quần áo, giằng co một lúc cho mệt xong ngủ. Mà ở phòng cách vách, anh trai Phạm cũng rốt cục an tâm.
Ngày thứ hai, sáng sớm Phạm Hiểu Đông đã ngơ ngác ngồi trên giường ngẩn người, chờ nhớ tới chuyện tối hôm qua xong, cả người đều lên tinh thần, mặt mày cẩn thận rửa ráy rồi xuống lầu ăn sáng, từ sau khi Bành Kiệt rời đi, đã rất lâu rồi Phạm Hiểu Đông không có tinh thần như hôm nay, quả nhiên là bọn họ sai rồi.
Chờ tới lúc Bành Kiệt tới đây, Phạm Hiểu Đông khó xử, hay là đừng kêu anh ấy đến đón nữa, nhưng mà lỡ như ba mẹ tiếp thu sự thật này thì sao? Có lẽ là nhìn ra phiền não của đứa nhỏ, ba Phạm chủ động cho Phạm Hiểu Đông đáp án, “Hiểu Đông, con đi đi, mời Bành Kiệt tối nay về cùng.” Nghe ba Phạm nói vậy cả người Phạm Hiểu Đông đều cứng đờ.
“Ba, con không nghe lầm chứ?!” Phạm Hiểu Đông mở to hai mắt, không thể tin nhanh như vậy đã được tiếp nhận.
Ba Phạm bất đắc dĩ nói, “Đã nhiều năm như vậy rồi, nào có chuyện giận lâu như thế được, các con đã thích nhau, thì cũng nên chính thức gặp nhau, là một hình thức, con ta ta không ủng hộ bảo vệ thì là ai hả? Mau đi đi.” Nói xong Phạm Hiểu Đông như cơn gió mà phóng nhanh ra cửa, cậu không thể chờ đợi được muốn nói cho Bành Kiệt biết tin mà bọn họ đã chờ bốn năm nay.
Đợi ở cửa đã lâu Bành Kiệt nhìn một viên đạn nhỏ xông vào trong người mình. Phạm Hiểu Đông không ngừng lại mà tiến vào trong lồng ngực của Bành Kiệt, “Hừ hừ ~” Bành Kiệt bị lực đẩy lùi về say một thì nhưng vẫn che chở cho Phạm Hiểu Đông.
“Bành Kiệt! Anh không sao chứ! Em, em không dừng lại được, anh, anh…” Phạm Hiểu Đông lo lắng nhìn sắc mặt hơi trắng bạch của Bành kiệt.
Bị một người trưởng thành như cậu đụng vào mà nói không có việc gì, thì nhất định là giả, “Anh không yếu như vậy đâu, nhưng mà em vui vẻ chạy tới như vậy là có chuyện gì vậy?” Bành Kiệt an ủi.
Nghe câu hỏi của anh, Phạm Hiểu Đông liền vui vẻ trở lại, “Ba em nói tối nay anh qua nhà em ăn cơm!” Bành Kiệt nghe nói như vậy, sắc mặt liền biến trắng.
“Anh sao vậy!” Còn nghĩ rằng Bành Kiệt sẽ vui chứ, sao mặt lại trắng như vậy.
Bành Kiệt bất đắc dĩ nhìn cậu nói, “Không có chuyện gì, chính là nghĩ tới đột nhiên gặp ba em, anh hơi lo lắng.” Bành Kiệt thực sự căng thẳng, anh sợ ba Phạm cũng như ba anh vậy, nghĩ tới anh bắt cóc bé ngoan Phạm Hiểu Đông mà họ yêu thương, đã đánh anh một trận, khiến anh xém ngủm luôn rồi. Chỉ hy vọng ba Phạm có thể ra tay nhẹ một chút.
Sau khi Phạm Hiểu Đông lên xe, bởi vì lời mời đột ngột của ba Phạm, Bành Kiệt không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị quà ra mắt trước tiên, hai người đổi hướng tới siêu thị. Đi dạo một chuyến đã đến buổi trưa, đem quà về chung cư Bành Kiệt xong lúc này họ không muốn động đậy chút nào, hết cách rồi, Bành Kiệt chỉ có thể ăn thức ăn ngoài.
Trong thời gian đợi thức ăn đến thì thời gian còn nhiều, tự nhiên rảnh rỗi hai người không biết nên nói gì. Lúc này cảm giác như trước khi, lúc họ chưa từng chia lìa, bốn năm như một giấc mơ, đột nhiên, tỉnh dậy.
“Hiểu Đông,” Nam nhân trước sau như một căng thẳng, “Anh thích em, không phải kiểu thích của bạn bè, mà là muốn em trở thành bạn đời hợp pháp của anh. Anh sợ anh không khống chế được bạn thân, muốn ôm em, hôn em, chiếm giữ em.”
Cũng tương tự như lời tỏ tình năm đó, so với năm đó còn ham muốn hơn nhiều, đối diện là người đàn ông đang thâm tình nhìn mình, như trở lại năm ấy, vừa ngây ngô vừa sợ mà nói rằng,
“Anh chỉ sợ anh không khống chế được bản thân anh.”
“Anh thích em, không phải là thích bạn bè, mà là muốn em trở thành người yêu anh, đó chính là suy nghĩ của anh, vừa thấy em anh đã không khống chế được muốn nói với em, anh không muốn chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không làm được.”
Phạm Hiểu Đông nhớ tới ngày ấy, mà câu trả lời cảu cậu cũng chính là:
“Đại học bá, em nói em vui lắm, vởi vì em cũng thích anh, muốn làm bạn trai anh thích nhất.”
“Bành Kiệt, em thực sự rất vui, em cũng thích anh, muốn trở thành người anh yêu nhất.” Bốn năm, Phạm Hiểu Đông vẫn thích anh như trước, câu nói này tồn tại trong bốn năm, trong bốn năm họ xa nhau, cuối cùng cũng không chút do dự đáp trả.
Tác giả :
Ngọc Thất Thất