Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 72: Thiếu niên yêu nghiệt ngu như heo!
Tạp Mễ Nhĩ ngẩng đầu nhìn về chân trời, trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng không đổi, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: “Những động vật biển kia đang tìm gì đó.”
“Vậy là ta không nghe lầm. Những động vật biển đó rất vội.” Khắc Lôi Nhã dựa vào cột, lạnh nhạt nói, “Tuy động vật biển có tính sở hữu rất mạnh nhưng nếu không chọc giận chúng thì chúng sẽ không phát động công kích chứ đừng nói đến chuyện rời thủy vực nơi chúng sinh hoạt để công kích lục địa.”
“Chúng đang tìm gì đây?” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã sửa lại tóc trên trán, hỏi rất mềm mỏng.
“Ngươi trực tiếp hỏi bọn chúng sẽ biết.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đáp qua loa. Nàng cũng đang tính đến chuyện này. Trong thành này có thứ động vật biển đang tìm, nếu không chúng sẽ không điên cuồng công kích thành phố trên diện rộng như vậy.
“Đây là cách hay. Nhưng đáng tiếc ta không phải là Triệu Hoán Sư. Ta cũng không phải Đức Lỗ Y. Ta là một nam tử sạch sẽ như cơn gió.” Tạp Mễ Nhĩ lộ ra sự tiếc hận “Cho nên ta không hiểu được ngôn ngữ của động vật biển thô lỗ.”
Triệu Hoán Sư? Đức Lỗ Y? Trong đầu Khắc Lôi Nhã thoáng qua tia linh quang. Nếu có người có thể nói chuyện với động vật biển thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng thành Thủy Bình đang rất rối loạn, người người bàng hoàng trốn chạy. Càng không nói đến chuyện có người tới nơi nguy hiểm này. Rốt cuộc động vật biển đang tìm gì?
“Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, người của thần điện Quang Minh sẽ tới. Ha ha, chủ tế đại nhân, sao ngài lại ở đây? Mời ngài theo chúng ta về thần điện.” Giọng nói của Tạp Mễ Nhĩ mang theo một cảm giác quỷ dị. Người này lại học theo giọng điệu của người của thần điện Quang Minh. Lời từ miệng hắn mang theo sự châm chọc đến mười phần.
Mắt Khắc Lôi Nhã trợn trắng. Không phải nàng muốn làm chức tế ti này mà là lão hồ ly kia cứng rắn đưa cho nàng dưới con mắt của mọi người!
“Ta cũng muốn giải quyết nhanh còn lên đường!” Khắc Lôi Nhã nói đầy khó chịu. Sau đó nàng lấy túi xách Ô Mã Lý đưa vẫn mang theo người ra. Trong đó có rất nhiều ma ngẫu (thứ dùng để liên lạc), có chim, có chuột, còn có cả cá. Bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, đủ cả.
“Dùng cái này để tìm hiểu?” Tạp Mễ Nhĩ đầy hứng thú mà nhìn Khắc Lôi Nhã móc ma ngẫu ra.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, sau đó rót ma lực vào ma ngẫu rồi thả hết ra ngoài. Tiếp đó nàng lấy ra một quả cầu thủy tinh nhỏ để quan sát. Thủy Tinh Cầu chia làm ba mặt, từ ba góc khác nhau hiện lên ba ma ngẫu.
“Thật thú vị.” Tạp Mễ Nhĩ sờ cằm, nhíu mày, nói.
Khắc Lôi Nhã không hy vọng nhiều. Chỉ sợ thứ động vật biển muốn tìm không thể tìm được dễ dàng như thế. Có lẽ bảo vật trân quý nhất của chúng bị loài người cướp đi nên mới nổi điên. Nếu là bảo vật thì sao nàng có thể tìm được một cách dễ dàng. Khắc Lôi Nhã quét mắt nhìn cảnh tượng hiện lên trong Thủy Tinh Cầu, không phát hiện điều gì khác thường.
Tạp Mễ Nhĩ hí mắt nhìn Thủy Tinh Cầu, không nói gì.
Chợt, hình ảnh trong Thủy Tinh Cầu thay đổi, hiện lên một nơi ẩm ướt. Một đôi mắt tràn đầy kỳ vọng lóe lên rồi biến mất. Thủy Tinh Cầu trở về trạng thái ban đầu.
“Đó là cái gì vậy?” Tạp Mễ Nhĩ nhạy cảm thấy được chỗ không bình thường.
“Ma lực không đủ, ma ngẫu trở về mất rồi.” Sắc mặc Khắc Lôi Nhã hơi đổi. Nàng hiểu ánh mắt vừa rồi. Chủ nhân của ánh mắt đó phát hiện ma ngẫu, muốn truyền tin tức gì đó.
“Là ma ngẫu nào vậy?” Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ nụ cười ưu nhã trên môi.
“Phải đi tìm. Người kia ở dưới đất.” Khắc Lôi Nhã cau mày tự hỏi. Mình có nên xen vào chuyện này không? Có nên xen vào chuyện của chủ nhân cặp mắt xuất hiện trong Thủy Tinh Cầu không?
“Thông thường bên dưới phủ thành chủ đều có địa lao.” Tạp Mễ Nhĩ nói rất hờ hững. Sau đó hắn thấy ánh mắt Khắc Lôi Nhã bắn về phía mình thì lập tức lắc đầu: “Quên chuyện muốn ta thăm dò giúp ngươi đi. Nơi đó vừa bẩn vừa ướt. Hơn nữa bây giờ ngươi rảnh đến mức muốn quản chuyện này à?”
“Ngộ nhỡ có liên quan tới việc động vật biển tấn công lần này thì sao?” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói với Tạp Mễ Nhĩ.
“Không đúng lúc thế chứ?” Tạp Mễ Nhĩ trả lời qua loa.
“Đi nào. Đi theo ta. Vua của giới sát thủ, chỉ có tài năng thoắt ẩn thoắt hiện như ngươi mới có thể làm được việc khó này thôi.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng bỏ lại những lời này rồi xoay người đi trước. Tạp Mễ Nhĩ lập tức theo tới, cười rất xinh đẹp “A, đoàn trưởng, xin ngài cứ tiếp tục ca ngợi ta đi. Đi thôi, chúng ta đi xem xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
“Dáng người của ngươi không ai có thể so được. Ngươi có sự nhận biết tinh tế khiến cho ta phải thán phục. Dáng vẻ tao nhã của ngươi khiến cho ta cảm phục…” Mặt Khắc Lôi Nhã không đổi, thật êm ái mà nói ra những lời này rồi lập tức đi trước. Mặt Tạp Mễ Nhĩ ngây ngất, cười tủm tỉm theo sau.
Hai người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Khắc Lôi Nhã cảm thán. Tạp Mễ Nhĩ cứ cười xán lạn cả ngày như thế rất hợp với người sống trong bóng tối. Đó chính là nơi hắn làm chúa tể. Tạp Mễ Nhĩ giống như ma quỷ vậy. Rõ ràng là lần đầu tiên tới đây nhưng có thể quen đường quen lối mà dẫn Khắc Lôi Nhã tới địa lao của phủ thành chủ. Tất cả cửa ngầm, cơ quan được thiết kế ở đây như đã báo trước cho hắn. Hắn rất bình tĩnh, chẳng bị cản trở gì.
Địa lao ẩm ướt bốc mùi nấm mốc. Không hề thấy một người nào cả. Bóng người thấy trong Thủy Tinh Cầu đã bị đưa đi sao? Vậy là khi động vật biển tấn công vào thành, thành chủ đã giải tán tất cả thuộc hạ và đưa tội phạm quan trọng đi? Chẳng lẽ người bị bỏ lại đây có tội ác tày trời, không quan tâm sống chết?
Cửa chính đại lao rộng mở. Có thể nhìn thấy sự hỗn loạn bên trong nhưng không có một bóng người. Hành lang sâu thẳm dẫn tới phòng giam cuối cùng. Tạp Mễ Nhĩ đứng lại, quay lại, khẽ gật đầu với Khắc Lôi Nhã ý bảo bên trong có người. Khắc Lôi Nhã cũng cảm nhận được hơi thở yếu ớt bên trong.
Tạp Mễ Nhĩ rút chủy thủ ra, dùng mũi đẩy cánh cửa bẩn thỉu của địa lao. Cảnh tượng đập vào mắt khiến hai người ngân ngẩy.
Tạp Mễ Nhĩ tặc lưỡi lắc đầu, không hề muốn tiến tới cởi trói cho người đó.
Khắc Lôi Nhã bước lên, kéo miếng vải trong miệng thiếu niên yêu nghiệt, trầm giọng nói: “Ngươi là ai? Sao lại bị giam ở đây?”
Mà câu nói đầu tiên của thiếu niên lại khiến Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn.
“Triệu Hoán Sư…đói…tính kế…muội muội của thành chủ…nam sủng…không…bị giam…” thiếu niên nói từng từ một bằng giọng yếu ớt.
Đúng lúc vậy sao? Thiếu niên yêu nghiệt này là Triệu Hoán Sư? Vậy là có hy vọng giải quyết những động vật nổi điên kia rồi ư? Khắc Lôi Nhã xác nhận: “Ngươi là Triệu Hoán Sư?” Những từ đứt quãng mà hắn nói vừa nãy có ý gì?
“Hắn là Triệu Hoán Sư. Bởi vì bề ngoài xinh đẹp nên bị muội muội của thành chủ coi trọng. Vừa lúc hắn đói bụng nên bị bỏ thuốc vào đồ ăn. Nàng ta uy hiếp, bắt hắn trở thành nam sủng của mình nhưng hắn không chịu, thế là bị giam ở địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời này.” Tạp Mễ Nhĩ híp mắt, diễn đạt từ ngữ của thiếu niên thành câu hoàn chỉnh.
Khắc Lôi Nhã nháy mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang mỉm cười một chút rồi nhìn sang đáy mắt thiếu niên đang lộ ra vẻ mừng rỡ. Nàng biết Tạp Mễ Nhĩ đã hiểu đúng ý tứ của thiếu niên kia.
“Thầy, lần đầu tiên ta phát hiện ra ngươi thật sự là học giả học rộng tài cao.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói, sau đó nàng quay đầu nói với thiếu niên “Ngươi có thể nói chuyện với động vật biển không? Ngươi có thể nói chuyện với động vật biển phát động công kích thành Thủy Bình không?”
“Bọn họ…cứu ta…hủy diệt nơi này.” Thiếu niên rên hừ hừ, nói ra mấy từ.
“Những động vật biển kia muốn tới cứu hắn, hủy diệt thành phố này.” Tạp Mễ Nhĩ tao nhã vuốt tóc, theo bản năng diễn đạt lại lời thiếu niên. Nói xong hắn mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình nói gì. Tạp Mễ Nhĩ trợn to mắt nhìn thiếu niên bằng ánh mắt không thể tin được. Những động vật biển kia đều do thiếu niên nhu nhược này gọi đến sao?!
“Nói vậy là những động vật biển kia là do ngươi gọi tới hả? Không cần bất kỳ câu thần chú hay vật tế nào, chỉ dùng tinh thần gọi lên?” Khắc Lôi Nhã không kinh ngạc gì mà chỉ cau mày nhìn thiếu niên đầy nghi ngờ. Nếu thật là như vậy thì thực lực của thiếu niên này không thể dùng hai chữ cường đại để miêu tả nữa, mà phải là “kinh khủng”. Một thiếu niên có thực lực kinh khủng như vậy sao lại biến thành bộ dạng nhếch nhác như thế này? Sao có thể thuyết phục người ta được? Trừ phi thiếu niên này ngu như heo! Chỉ bởi vì đói bụng, tìm đồ ăn mà bị người ta hạ thuốc. Vậy thì thông minh chỗ nào?
“Thành chủ không phải người sẽ cho phép muội muội của mình làm như vậy.” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, suy nghĩ, không hề có ý mở trói cho thiếu niên. Thiếu nhiên vặn vẹo, hừ một chữ trong miệng. Chữ đó chính là “đói”.
“Đơn giản thôi. Thành chủ cũng không biết việc này. Sau khi người này tỉnh thì liền gọi động vật biển đến muốn tìm cách thoát thân. Những người đó đã chạy mất rồi. Người bắt hắn không dám đưa hắn đi cũng không có thời gian mà để ý đến hắn. Đương nhiên hy vọng hắn chết đi cho rồi. Muội muội của thành chủ bắt cóc người làm nam đồng là chuyện vô cùng ám muội.” Tạp Mễ Nhĩ mau mồm mau miệng nói hết suy đoán của mình.
Khắc Lôi Nhã đọc được sự vui mừng trong mắt thiếu niên. Sợ là thiếu niên này đã coi Tạp Mễ Nhĩ là tri kỷ rồi.
“Tên ngươi là gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn thiếu niên yêu nghiệt trước mắt, vẫn không hề có ý mở trói.
“Đông Phong Hầu.” Thiếu niên yêu nghiệt nháy mắt với Khắc Lôi Nhã, sau đó nặn ra một chữ “Đói.”
Khắc Lôi Nhã phát hiện Triệu Hoán Sư có thực lực kinh khủng này lại bị thiểu năng ngôn ngữ! Đôi mắt của thiếu niên này còn tinh khiết hơn cả thủy tinh. Giống ai nhỉ? Khắc Lôi Nhã lục lọi trong trí nhớ. A đúng rồi! Giống Kiều Sở Tâm! Đều cho người ta cảm giác thuần khiết, chưa từng giao tiếp với nhiều người. Chẳng lẽ thiếu niên này tới từ nơi rừng sâu núi thẳm nào đó? Hắn lưu lạc giang hồ nhưng lại gặp bất lợi, chưa kịp nổi tiếng thì bị bắt rồi bị hành hạ thành cái dạng này?
“Đói, đói, đói…” Đông Phong Hầu nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, chỉ nói đúng một chữ.
Khắc Lôi Nhã nhìn Đông Phong Hầu. Trong mắt nàng bắn ra hàn quang, không lên tiếng.
Tạp Mễ Nhĩ ngáp một cái. Hắn biết đoàn Dong Binh Nguyên Bảo có thêm một người đáng thương bị Khắc Lôi Nhã sai bảo.
Trong phòng Khắc Lôi Nhã, Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mở to mắt nhìn thiếu niên yêu nghiệt đang dốc sức mà ăn, hoàn toàn không nói được lời nào.
Đây là mâm thức ăn thứ mấy chục rồi?
Người này có bề ngoài tuấn mỹ như thế mà lại có tướng ăn vô cùng khó coi. Dạ dày hắn như cái động không đáy vậy. Ngõa Nhĩ Đa và Tẫn Diêm đã lén lút xuống bếp lấy thức ăn mấy lần rồi. Tất nhiên là trừ bọn họ ra thì không ai biết cả.
“Trước đến giờ ngươi vẫn ăn như thế này à?” Hạ Thiên nhìn Đông Phong Hầu đang ra sức mà ăn, hỏi rất cẩn thận.
Đông Phong Hầu không nói chuyện mà chỉ gật đầu rồi nhét miếng thịt muối vào miệng, tiếp đó uống một ngụm nước trái cây lớn.
“Sức ăn của ngươi vẫn lớn như vậy à?” Kiều Sở Tâm cũng hỏi rất cẩn thận. Đông Phong Hầu gật đầu, tiếp tục nhét một miếng thịt muối nữa vào miệng.
“Trời ạ, ăn như vậy ai mà nuôi nổi?” Ngõa Nhĩ Đa nói một câu chua xót.
“Ta…bị đuổi…ăn…quá nhiều.” Đông Phong Hầu khạc ra mấy chữ mơ hồ.
“Bởi vì ăn quá nhiều nên bị người nhà ghét bỏ, sau đó đuổi đi tự lực cánh sinh.” Tạp Mễ Nhĩ cầm ly trà tinh xảo rất tao nhã, phiên dịch cho Đông Phong Hầu.
Sau ót mọi người hiện lên vạch đen, nhìn một đống lớn mâm không và xương, còn có nồi không, hiểu ra. Ăn như thế này thì gia đình bình thường nào mà nuôi nổi?
“Đã lâu lắm rồi ngươi không được ăn như vậy phải không?” Khắc Lôi Nhã chống cằm, lười biếng tựa vào bàn, hờ hững nói với Đông Phong Hầu.
Đông Phong Hầu gật đầu thật mạnh với Khắc Lôi Nhã, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Đi theo ta, làm theo lời ta, sau này tuyệt đối sẽ không để ngươi đói. Ngươi có thể ăn rất rất nhiều và ăn ngon nữa.” Khắc Lôi Nhã nói ra những lời khiến mọi người trong phòng khinh bỉ.
Khóe miệng Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Quả nhiên, vĩnh viễn không thể che giấu bản chất tiểu ác ma.
Đông Phong Hầu kích động, hai mắt tỏa sáng, đứng bật dậy. Trên tay hắn cầm một cái đùi gà quơ múa, hàm hồ nói: “Không…không phải mỗi lần…đều nhiều hơn…đói đã lâu…ăn những thứ này…”
Tạp Mễ Nhĩ vừa muốn phiên dịch thì Khắc Lôi Nhã đã gật đầu, nói: “Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi nói là chỉ có lần này mới ăn nhiều như vậy vì đói đã lâu chứ không phải ngày nào cũng thế. Ý của ngươi là yêu cầu của ngươi không cao, hơn nữa sẽ làm thật tốt công việc của mình vì ta tốt với ngươi như vậy.”
Đông Phong Hầu gật đầu như gà mổ thóc, không hề che giấu sự vui mừng trong đáy mắt khiến mọi người lạnh đến buồn nôn. Người đơn thuần này bị thuê với giá rẻ nhưng cứ nghĩ mình chiếm được tiện nghi lớn, được dựa vào núi lớn!
Kế tiếp chính là ký kết khế ước bán mình. Khi Khắc Lôi Nhã cất khế ước bán mình của Đông Phong Hầu xong, quay đầu lại liền nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào nàng.
“Sao? Có ý kiến gì à?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, giả như không có gì mà nói chuyện với nhau.
“Chỉ là, đoàn trưởng, tiếp theo ngài muốn làm gì?” Tạp Mễ Nhĩ đặt ly trà xuống một cách tao nhã, móc khăn lụa sạch sẽ ra, nhẹ nhàng lau tay, hỏi.
Ánh mắt mọi người tập trung trên người Khắc Lôi Nhã. Đúng vậy. Đã tìm được người gọi động vật biển, nên làm gì tiếp theo đây?
“Tiếp theo” khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên một nụ cười nhàn nhạt đầy quỷ dị, không nói tiếp. Cảm giác quỷ dị khiến cho mọi người trong phòng giật mình.
Chuyện Khắc Lôi Nhã muốn làm tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Bọn họ dám dùng tính mạng của mình mà thề!
“Được rồi. Các vị trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Sáng sớm mai phải diễn kịch nữa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng vỗ tay, ý bảo mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, cũng không ngủ được bao lâu.
“Ngày mai chính là ngày thực hiện bước đầu tiên giúp tên tuổi đoàn Dong Binh Nguyên Bảo được mọi người biết đến.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng mê người, lững thững đi ra.
Mọi người nhìn vào mắt nhau, trong lòng hiện lên cảm giác quái dị.
Rạng sáng hôm sau, tiếng chuông cảnh báo vang lên, phá tan sự tĩnh lặng!
Động vật biển lại khởi xướng tổng tiến công một lần nữa! Đã vậy còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên. Sóng to gió lớn đánh vào tường thành cao cao khiến nó như đang run rẩy, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt thành chủ cực kỳ nặng nề, vội vàng mặc quần áo, dẫn những Ma Pháp Sư còn chưa nghỉ ngơi tốt lên tường thành.
Chân trời hiện ra những tia nắng đầu tiên, bọt sóng cuồn cuộn trắng xóa, biển gào thét. Động vật biển khổng lồ giương nanh múa vuốt tiến tới.
Một tiếng “ầm” vang lên, nước trong các con sông trong thành dâng cao. Những thuyền bè neo trên sông bị nước cuốn lên cao rồi rơi xuống thật mạnh, những bọt nước khổng lồ văng bốn phía. Tiếng động đinh tai nhức óc vang dội, truyền khắp thành Thủy Bình. Các cư dân chưa tản cư cầu nguyện, đặt hy vọng vào thành chủ đại nhân và đoàn Dong Binh đã trợ giúp đánh lui chúng. Mong rằng hôm nay có thể đánh lui động vật biển đang nổi điên thành công, chờ cứu viện đến. Sắc trời âm u càng khiến cho đáy lòng mọi người như bị một bóng ma phủ kín.
Thành chủ và các Ma Pháp Sư nhìn tình huống trước mắt đầy sợ hãi. Mặt họ tái nhợt, lòng nặng nề. Sợ rằng không thể cứu vãn nổi nữa rồi!
Động vật biển xuất hiện ngày hôm nay mạnh hơn hôm qua gấp mấy lần! Hơn nữa thế tới hung hãn. Tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang lên khiến mọi người ù cả tai.
Thành chủ cau mày nhìn phía trước, cắn chặt môi, thầm hạ quyết tâm.
Không thể cứu vãn được nữa rồi! Ông là thành chủ, cùng sống chết với thành trì này cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng những Ma Pháp Sư trước mắt này đều là tài sản vô giá của đế quốc, tuyệt đối không thể mất mạng ở đây! Phải ra lệnh cho bọn họ quay về.
Lúc thành chủ muốn ra lệnh thì sau lưng vang lên tiếng bước chân. Ông quay đầu lại thì thấy Khắc Lôi Nhã với vẻ mặt lạnh nhạt đang dẫn một đám người lên.
“Bạch đoàn trưởng…” Thành chủ vừa mở miệng muốn nói chuyện thì một con sóng khổng lồ ập đến, văng lên những bọt nước thật lớn.
Tạp Mễ Nhĩ bình tĩnh, tao nhã dương cái dù hình mặt trời nhỏ lên, chặn nước biển lại. Mặt Bạch Đế núp trên vai Tạp Mễ Nhĩ tràn đầy sự hài lòng. Từ khi rời khỏi đế đô Bạch Đế rất thích ở cạnh Tạp Mễ Nhĩ. Vì hắn vĩnh viễn sẽ bảo đảm gọn gàng sạch sẽ. Tẫn Diêm rút kiếm, bắn ra Đấu Khí bổ đôi sóng nước khiến chúng bốc hơi trong nháy mắt. Sau đó hắn thu kiếm, đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã. Động tác rất lưu loát.
Thành chủ thì không được may mắn như thế. Không có ai che dù cũng không có ai dùng Đấu Khí để khiến nước bốc hơi giúp ông. Ngay lập tức ông bị ướt sũng. Quần áo dính vào người, nước trên tóc nhỏ xuống không ngừng, dáng vẻ rất nhếch nhác. Hai thị vệ cận thân bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy. Quần áo họ cũng ướt đẫm.
“Thành chủ, đừng nhiều lời. Chúng ta sẽ giúp ngươi đánh lui động vật biển. Chỉ hy vọng sau khi chúng rút đi chúng ta có thể ra biển trong thời gian ngắn nhất.” Khắc Lôi Nhã như đã tính trước mọi chuyện, nhàn nhạt nói.
Thành chủ sửng sốt. Ông ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được trong lúc gặp nguy hiểm như vậy mà thiếu nữ trước mắt này lại có thể bình tĩnh nói ra những lời này. Chẳng lẽ hôm qua không thể hiện tất cả thực lực của mình? Như vậy thì… Thành chủ vui mừng. Nếu quả là như vậy thì thành Thủy Bình được cứu rồi. Thiếu nữ trước mặt có thể bình thản ung dung như vậy cũng đúng thôi!
“Bạch đoàn trưởng có biện pháp đánh lui động vật biển?” Thành chủ vội vàng hỏi.
“Có. Hơn nữa động vật biển sẽ không tập kích nữa. Ta bảo đảm.” Khắc Lôi Nhã gật đầu rất nghiêm túc.
“Thật sao?” Thành chủ kích động đến mức run cả người. Mặc dù thiếu nữ nhìn có vẻ tầm thường này chưa quá 15 tuổi nhưng khiến người ta rất tin tưởng. Vì sao? Thành chủ không thể nói được nguyên nhân. Có lẽ là sự tự tin và hào quang trên người nàng chăng?
“Ừ. Nên ta hy vọng sau khi đánh lui động vật biển thì thành chủ chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền để ta có thể ra biển. Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm.” Khắc Lôi Nhã nghiêm mặt, rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, nói “Việc này không nên chậm trễ. Động vật biển sẽ tới nhanh thôi. Chúng ta chuẩn bị chiến đấu!”
“Được, được, được!” Thành chủ vội vàng nghiêng người tránh ra, bổ sung “Khi động vật biển thối lui, ta sẽ chuẩn bị thuyền và thuyền trưởng, thủy thủ tốt nhất hộ tống các ngươi.”
“Hy vọng thành chủ có thể giữ đúng cam kết của mình.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, cười nhẹ, sau đó ngạo nghễ đứng trên tường thành, chậm rãi lấy cung tên sau lưng xuống.
Thành chủ và thị vệ cận thân bên cạnh nhìn động tác của Khắc Lôi Nhã cũng ngây ngẩn, không hiểu nàng muốn làm gì.
Ma Pháp Sư đứng thành hàng cũng nhìn Khắc Lôi Nhã đầy nghi ngờ. Đám binh sĩ thủ vệ dưới chân tường thành nhíu chặt chân mày lại. Thiếu nữ kia không muốn sống nữa sao? Cứ đứng ở chỗ cao nhất của tường thành không hề đề phòng gì như vậy? Chỉ cần một con sóng lớn là có thể cuốn phăng nàng đi đấy!
Khắc Lôi Nhã đứng rất ngạo nghễ, chậm rãi giơ cung tên trong tay lên, nhắm bầu trời phía trước.
Chậm rãi, từ từ, kéo cung ra…
Ma Pháp Sư đứng trên tường thành thay đổi sắc mặt. Họ cảm nhận được một luồng ma pháp rất lớn đang dao động. Chúng phát ra trên người thiếu nữ tầm thường kia!
Dây cung càng kéo căng thì tim của các Ma Pháp Sư càng đập kịch liệt. Lực lượng của ma pháp càng ngày càng lớn!
Một quả cầu màu vàng chậm rãi hiện ra trên cung, lớn dần lên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Hơi thở cực nóng đè lên khiến cho mọi người xung quanh không thể thở được. Sóng đánh lên còn chưa tới gần đã bốc hơi không thấy vết tích.
Vẻ mặt Khắc Lôi Nhã sắc lạnh.
“Vậy là ta không nghe lầm. Những động vật biển đó rất vội.” Khắc Lôi Nhã dựa vào cột, lạnh nhạt nói, “Tuy động vật biển có tính sở hữu rất mạnh nhưng nếu không chọc giận chúng thì chúng sẽ không phát động công kích chứ đừng nói đến chuyện rời thủy vực nơi chúng sinh hoạt để công kích lục địa.”
“Chúng đang tìm gì đây?” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã sửa lại tóc trên trán, hỏi rất mềm mỏng.
“Ngươi trực tiếp hỏi bọn chúng sẽ biết.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đáp qua loa. Nàng cũng đang tính đến chuyện này. Trong thành này có thứ động vật biển đang tìm, nếu không chúng sẽ không điên cuồng công kích thành phố trên diện rộng như vậy.
“Đây là cách hay. Nhưng đáng tiếc ta không phải là Triệu Hoán Sư. Ta cũng không phải Đức Lỗ Y. Ta là một nam tử sạch sẽ như cơn gió.” Tạp Mễ Nhĩ lộ ra sự tiếc hận “Cho nên ta không hiểu được ngôn ngữ của động vật biển thô lỗ.”
Triệu Hoán Sư? Đức Lỗ Y? Trong đầu Khắc Lôi Nhã thoáng qua tia linh quang. Nếu có người có thể nói chuyện với động vật biển thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng thành Thủy Bình đang rất rối loạn, người người bàng hoàng trốn chạy. Càng không nói đến chuyện có người tới nơi nguy hiểm này. Rốt cuộc động vật biển đang tìm gì?
“Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, người của thần điện Quang Minh sẽ tới. Ha ha, chủ tế đại nhân, sao ngài lại ở đây? Mời ngài theo chúng ta về thần điện.” Giọng nói của Tạp Mễ Nhĩ mang theo một cảm giác quỷ dị. Người này lại học theo giọng điệu của người của thần điện Quang Minh. Lời từ miệng hắn mang theo sự châm chọc đến mười phần.
Mắt Khắc Lôi Nhã trợn trắng. Không phải nàng muốn làm chức tế ti này mà là lão hồ ly kia cứng rắn đưa cho nàng dưới con mắt của mọi người!
“Ta cũng muốn giải quyết nhanh còn lên đường!” Khắc Lôi Nhã nói đầy khó chịu. Sau đó nàng lấy túi xách Ô Mã Lý đưa vẫn mang theo người ra. Trong đó có rất nhiều ma ngẫu (thứ dùng để liên lạc), có chim, có chuột, còn có cả cá. Bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, đủ cả.
“Dùng cái này để tìm hiểu?” Tạp Mễ Nhĩ đầy hứng thú mà nhìn Khắc Lôi Nhã móc ma ngẫu ra.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, sau đó rót ma lực vào ma ngẫu rồi thả hết ra ngoài. Tiếp đó nàng lấy ra một quả cầu thủy tinh nhỏ để quan sát. Thủy Tinh Cầu chia làm ba mặt, từ ba góc khác nhau hiện lên ba ma ngẫu.
“Thật thú vị.” Tạp Mễ Nhĩ sờ cằm, nhíu mày, nói.
Khắc Lôi Nhã không hy vọng nhiều. Chỉ sợ thứ động vật biển muốn tìm không thể tìm được dễ dàng như thế. Có lẽ bảo vật trân quý nhất của chúng bị loài người cướp đi nên mới nổi điên. Nếu là bảo vật thì sao nàng có thể tìm được một cách dễ dàng. Khắc Lôi Nhã quét mắt nhìn cảnh tượng hiện lên trong Thủy Tinh Cầu, không phát hiện điều gì khác thường.
Tạp Mễ Nhĩ hí mắt nhìn Thủy Tinh Cầu, không nói gì.
Chợt, hình ảnh trong Thủy Tinh Cầu thay đổi, hiện lên một nơi ẩm ướt. Một đôi mắt tràn đầy kỳ vọng lóe lên rồi biến mất. Thủy Tinh Cầu trở về trạng thái ban đầu.
“Đó là cái gì vậy?” Tạp Mễ Nhĩ nhạy cảm thấy được chỗ không bình thường.
“Ma lực không đủ, ma ngẫu trở về mất rồi.” Sắc mặc Khắc Lôi Nhã hơi đổi. Nàng hiểu ánh mắt vừa rồi. Chủ nhân của ánh mắt đó phát hiện ma ngẫu, muốn truyền tin tức gì đó.
“Là ma ngẫu nào vậy?” Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ nụ cười ưu nhã trên môi.
“Phải đi tìm. Người kia ở dưới đất.” Khắc Lôi Nhã cau mày tự hỏi. Mình có nên xen vào chuyện này không? Có nên xen vào chuyện của chủ nhân cặp mắt xuất hiện trong Thủy Tinh Cầu không?
“Thông thường bên dưới phủ thành chủ đều có địa lao.” Tạp Mễ Nhĩ nói rất hờ hững. Sau đó hắn thấy ánh mắt Khắc Lôi Nhã bắn về phía mình thì lập tức lắc đầu: “Quên chuyện muốn ta thăm dò giúp ngươi đi. Nơi đó vừa bẩn vừa ướt. Hơn nữa bây giờ ngươi rảnh đến mức muốn quản chuyện này à?”
“Ngộ nhỡ có liên quan tới việc động vật biển tấn công lần này thì sao?” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói với Tạp Mễ Nhĩ.
“Không đúng lúc thế chứ?” Tạp Mễ Nhĩ trả lời qua loa.
“Đi nào. Đi theo ta. Vua của giới sát thủ, chỉ có tài năng thoắt ẩn thoắt hiện như ngươi mới có thể làm được việc khó này thôi.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng bỏ lại những lời này rồi xoay người đi trước. Tạp Mễ Nhĩ lập tức theo tới, cười rất xinh đẹp “A, đoàn trưởng, xin ngài cứ tiếp tục ca ngợi ta đi. Đi thôi, chúng ta đi xem xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
“Dáng người của ngươi không ai có thể so được. Ngươi có sự nhận biết tinh tế khiến cho ta phải thán phục. Dáng vẻ tao nhã của ngươi khiến cho ta cảm phục…” Mặt Khắc Lôi Nhã không đổi, thật êm ái mà nói ra những lời này rồi lập tức đi trước. Mặt Tạp Mễ Nhĩ ngây ngất, cười tủm tỉm theo sau.
Hai người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Khắc Lôi Nhã cảm thán. Tạp Mễ Nhĩ cứ cười xán lạn cả ngày như thế rất hợp với người sống trong bóng tối. Đó chính là nơi hắn làm chúa tể. Tạp Mễ Nhĩ giống như ma quỷ vậy. Rõ ràng là lần đầu tiên tới đây nhưng có thể quen đường quen lối mà dẫn Khắc Lôi Nhã tới địa lao của phủ thành chủ. Tất cả cửa ngầm, cơ quan được thiết kế ở đây như đã báo trước cho hắn. Hắn rất bình tĩnh, chẳng bị cản trở gì.
Địa lao ẩm ướt bốc mùi nấm mốc. Không hề thấy một người nào cả. Bóng người thấy trong Thủy Tinh Cầu đã bị đưa đi sao? Vậy là khi động vật biển tấn công vào thành, thành chủ đã giải tán tất cả thuộc hạ và đưa tội phạm quan trọng đi? Chẳng lẽ người bị bỏ lại đây có tội ác tày trời, không quan tâm sống chết?
Cửa chính đại lao rộng mở. Có thể nhìn thấy sự hỗn loạn bên trong nhưng không có một bóng người. Hành lang sâu thẳm dẫn tới phòng giam cuối cùng. Tạp Mễ Nhĩ đứng lại, quay lại, khẽ gật đầu với Khắc Lôi Nhã ý bảo bên trong có người. Khắc Lôi Nhã cũng cảm nhận được hơi thở yếu ớt bên trong.
Tạp Mễ Nhĩ rút chủy thủ ra, dùng mũi đẩy cánh cửa bẩn thỉu của địa lao. Cảnh tượng đập vào mắt khiến hai người ngân ngẩy.
Tạp Mễ Nhĩ tặc lưỡi lắc đầu, không hề muốn tiến tới cởi trói cho người đó.
Khắc Lôi Nhã bước lên, kéo miếng vải trong miệng thiếu niên yêu nghiệt, trầm giọng nói: “Ngươi là ai? Sao lại bị giam ở đây?”
Mà câu nói đầu tiên của thiếu niên lại khiến Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn.
“Triệu Hoán Sư…đói…tính kế…muội muội của thành chủ…nam sủng…không…bị giam…” thiếu niên nói từng từ một bằng giọng yếu ớt.
Đúng lúc vậy sao? Thiếu niên yêu nghiệt này là Triệu Hoán Sư? Vậy là có hy vọng giải quyết những động vật nổi điên kia rồi ư? Khắc Lôi Nhã xác nhận: “Ngươi là Triệu Hoán Sư?” Những từ đứt quãng mà hắn nói vừa nãy có ý gì?
“Hắn là Triệu Hoán Sư. Bởi vì bề ngoài xinh đẹp nên bị muội muội của thành chủ coi trọng. Vừa lúc hắn đói bụng nên bị bỏ thuốc vào đồ ăn. Nàng ta uy hiếp, bắt hắn trở thành nam sủng của mình nhưng hắn không chịu, thế là bị giam ở địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời này.” Tạp Mễ Nhĩ híp mắt, diễn đạt từ ngữ của thiếu niên thành câu hoàn chỉnh.
Khắc Lôi Nhã nháy mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang mỉm cười một chút rồi nhìn sang đáy mắt thiếu niên đang lộ ra vẻ mừng rỡ. Nàng biết Tạp Mễ Nhĩ đã hiểu đúng ý tứ của thiếu niên kia.
“Thầy, lần đầu tiên ta phát hiện ra ngươi thật sự là học giả học rộng tài cao.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói, sau đó nàng quay đầu nói với thiếu niên “Ngươi có thể nói chuyện với động vật biển không? Ngươi có thể nói chuyện với động vật biển phát động công kích thành Thủy Bình không?”
“Bọn họ…cứu ta…hủy diệt nơi này.” Thiếu niên rên hừ hừ, nói ra mấy từ.
“Những động vật biển kia muốn tới cứu hắn, hủy diệt thành phố này.” Tạp Mễ Nhĩ tao nhã vuốt tóc, theo bản năng diễn đạt lại lời thiếu niên. Nói xong hắn mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình nói gì. Tạp Mễ Nhĩ trợn to mắt nhìn thiếu niên bằng ánh mắt không thể tin được. Những động vật biển kia đều do thiếu niên nhu nhược này gọi đến sao?!
“Nói vậy là những động vật biển kia là do ngươi gọi tới hả? Không cần bất kỳ câu thần chú hay vật tế nào, chỉ dùng tinh thần gọi lên?” Khắc Lôi Nhã không kinh ngạc gì mà chỉ cau mày nhìn thiếu niên đầy nghi ngờ. Nếu thật là như vậy thì thực lực của thiếu niên này không thể dùng hai chữ cường đại để miêu tả nữa, mà phải là “kinh khủng”. Một thiếu niên có thực lực kinh khủng như vậy sao lại biến thành bộ dạng nhếch nhác như thế này? Sao có thể thuyết phục người ta được? Trừ phi thiếu niên này ngu như heo! Chỉ bởi vì đói bụng, tìm đồ ăn mà bị người ta hạ thuốc. Vậy thì thông minh chỗ nào?
“Thành chủ không phải người sẽ cho phép muội muội của mình làm như vậy.” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, suy nghĩ, không hề có ý mở trói cho thiếu niên. Thiếu nhiên vặn vẹo, hừ một chữ trong miệng. Chữ đó chính là “đói”.
“Đơn giản thôi. Thành chủ cũng không biết việc này. Sau khi người này tỉnh thì liền gọi động vật biển đến muốn tìm cách thoát thân. Những người đó đã chạy mất rồi. Người bắt hắn không dám đưa hắn đi cũng không có thời gian mà để ý đến hắn. Đương nhiên hy vọng hắn chết đi cho rồi. Muội muội của thành chủ bắt cóc người làm nam đồng là chuyện vô cùng ám muội.” Tạp Mễ Nhĩ mau mồm mau miệng nói hết suy đoán của mình.
Khắc Lôi Nhã đọc được sự vui mừng trong mắt thiếu niên. Sợ là thiếu niên này đã coi Tạp Mễ Nhĩ là tri kỷ rồi.
“Tên ngươi là gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn thiếu niên yêu nghiệt trước mắt, vẫn không hề có ý mở trói.
“Đông Phong Hầu.” Thiếu niên yêu nghiệt nháy mắt với Khắc Lôi Nhã, sau đó nặn ra một chữ “Đói.”
Khắc Lôi Nhã phát hiện Triệu Hoán Sư có thực lực kinh khủng này lại bị thiểu năng ngôn ngữ! Đôi mắt của thiếu niên này còn tinh khiết hơn cả thủy tinh. Giống ai nhỉ? Khắc Lôi Nhã lục lọi trong trí nhớ. A đúng rồi! Giống Kiều Sở Tâm! Đều cho người ta cảm giác thuần khiết, chưa từng giao tiếp với nhiều người. Chẳng lẽ thiếu niên này tới từ nơi rừng sâu núi thẳm nào đó? Hắn lưu lạc giang hồ nhưng lại gặp bất lợi, chưa kịp nổi tiếng thì bị bắt rồi bị hành hạ thành cái dạng này?
“Đói, đói, đói…” Đông Phong Hầu nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, chỉ nói đúng một chữ.
Khắc Lôi Nhã nhìn Đông Phong Hầu. Trong mắt nàng bắn ra hàn quang, không lên tiếng.
Tạp Mễ Nhĩ ngáp một cái. Hắn biết đoàn Dong Binh Nguyên Bảo có thêm một người đáng thương bị Khắc Lôi Nhã sai bảo.
Trong phòng Khắc Lôi Nhã, Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mở to mắt nhìn thiếu niên yêu nghiệt đang dốc sức mà ăn, hoàn toàn không nói được lời nào.
Đây là mâm thức ăn thứ mấy chục rồi?
Người này có bề ngoài tuấn mỹ như thế mà lại có tướng ăn vô cùng khó coi. Dạ dày hắn như cái động không đáy vậy. Ngõa Nhĩ Đa và Tẫn Diêm đã lén lút xuống bếp lấy thức ăn mấy lần rồi. Tất nhiên là trừ bọn họ ra thì không ai biết cả.
“Trước đến giờ ngươi vẫn ăn như thế này à?” Hạ Thiên nhìn Đông Phong Hầu đang ra sức mà ăn, hỏi rất cẩn thận.
Đông Phong Hầu không nói chuyện mà chỉ gật đầu rồi nhét miếng thịt muối vào miệng, tiếp đó uống một ngụm nước trái cây lớn.
“Sức ăn của ngươi vẫn lớn như vậy à?” Kiều Sở Tâm cũng hỏi rất cẩn thận. Đông Phong Hầu gật đầu, tiếp tục nhét một miếng thịt muối nữa vào miệng.
“Trời ạ, ăn như vậy ai mà nuôi nổi?” Ngõa Nhĩ Đa nói một câu chua xót.
“Ta…bị đuổi…ăn…quá nhiều.” Đông Phong Hầu khạc ra mấy chữ mơ hồ.
“Bởi vì ăn quá nhiều nên bị người nhà ghét bỏ, sau đó đuổi đi tự lực cánh sinh.” Tạp Mễ Nhĩ cầm ly trà tinh xảo rất tao nhã, phiên dịch cho Đông Phong Hầu.
Sau ót mọi người hiện lên vạch đen, nhìn một đống lớn mâm không và xương, còn có nồi không, hiểu ra. Ăn như thế này thì gia đình bình thường nào mà nuôi nổi?
“Đã lâu lắm rồi ngươi không được ăn như vậy phải không?” Khắc Lôi Nhã chống cằm, lười biếng tựa vào bàn, hờ hững nói với Đông Phong Hầu.
Đông Phong Hầu gật đầu thật mạnh với Khắc Lôi Nhã, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Đi theo ta, làm theo lời ta, sau này tuyệt đối sẽ không để ngươi đói. Ngươi có thể ăn rất rất nhiều và ăn ngon nữa.” Khắc Lôi Nhã nói ra những lời khiến mọi người trong phòng khinh bỉ.
Khóe miệng Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Quả nhiên, vĩnh viễn không thể che giấu bản chất tiểu ác ma.
Đông Phong Hầu kích động, hai mắt tỏa sáng, đứng bật dậy. Trên tay hắn cầm một cái đùi gà quơ múa, hàm hồ nói: “Không…không phải mỗi lần…đều nhiều hơn…đói đã lâu…ăn những thứ này…”
Tạp Mễ Nhĩ vừa muốn phiên dịch thì Khắc Lôi Nhã đã gật đầu, nói: “Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi nói là chỉ có lần này mới ăn nhiều như vậy vì đói đã lâu chứ không phải ngày nào cũng thế. Ý của ngươi là yêu cầu của ngươi không cao, hơn nữa sẽ làm thật tốt công việc của mình vì ta tốt với ngươi như vậy.”
Đông Phong Hầu gật đầu như gà mổ thóc, không hề che giấu sự vui mừng trong đáy mắt khiến mọi người lạnh đến buồn nôn. Người đơn thuần này bị thuê với giá rẻ nhưng cứ nghĩ mình chiếm được tiện nghi lớn, được dựa vào núi lớn!
Kế tiếp chính là ký kết khế ước bán mình. Khi Khắc Lôi Nhã cất khế ước bán mình của Đông Phong Hầu xong, quay đầu lại liền nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào nàng.
“Sao? Có ý kiến gì à?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, giả như không có gì mà nói chuyện với nhau.
“Chỉ là, đoàn trưởng, tiếp theo ngài muốn làm gì?” Tạp Mễ Nhĩ đặt ly trà xuống một cách tao nhã, móc khăn lụa sạch sẽ ra, nhẹ nhàng lau tay, hỏi.
Ánh mắt mọi người tập trung trên người Khắc Lôi Nhã. Đúng vậy. Đã tìm được người gọi động vật biển, nên làm gì tiếp theo đây?
“Tiếp theo” khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên một nụ cười nhàn nhạt đầy quỷ dị, không nói tiếp. Cảm giác quỷ dị khiến cho mọi người trong phòng giật mình.
Chuyện Khắc Lôi Nhã muốn làm tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Bọn họ dám dùng tính mạng của mình mà thề!
“Được rồi. Các vị trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Sáng sớm mai phải diễn kịch nữa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng vỗ tay, ý bảo mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, cũng không ngủ được bao lâu.
“Ngày mai chính là ngày thực hiện bước đầu tiên giúp tên tuổi đoàn Dong Binh Nguyên Bảo được mọi người biết đến.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng mê người, lững thững đi ra.
Mọi người nhìn vào mắt nhau, trong lòng hiện lên cảm giác quái dị.
Rạng sáng hôm sau, tiếng chuông cảnh báo vang lên, phá tan sự tĩnh lặng!
Động vật biển lại khởi xướng tổng tiến công một lần nữa! Đã vậy còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên. Sóng to gió lớn đánh vào tường thành cao cao khiến nó như đang run rẩy, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt thành chủ cực kỳ nặng nề, vội vàng mặc quần áo, dẫn những Ma Pháp Sư còn chưa nghỉ ngơi tốt lên tường thành.
Chân trời hiện ra những tia nắng đầu tiên, bọt sóng cuồn cuộn trắng xóa, biển gào thét. Động vật biển khổng lồ giương nanh múa vuốt tiến tới.
Một tiếng “ầm” vang lên, nước trong các con sông trong thành dâng cao. Những thuyền bè neo trên sông bị nước cuốn lên cao rồi rơi xuống thật mạnh, những bọt nước khổng lồ văng bốn phía. Tiếng động đinh tai nhức óc vang dội, truyền khắp thành Thủy Bình. Các cư dân chưa tản cư cầu nguyện, đặt hy vọng vào thành chủ đại nhân và đoàn Dong Binh đã trợ giúp đánh lui chúng. Mong rằng hôm nay có thể đánh lui động vật biển đang nổi điên thành công, chờ cứu viện đến. Sắc trời âm u càng khiến cho đáy lòng mọi người như bị một bóng ma phủ kín.
Thành chủ và các Ma Pháp Sư nhìn tình huống trước mắt đầy sợ hãi. Mặt họ tái nhợt, lòng nặng nề. Sợ rằng không thể cứu vãn nổi nữa rồi!
Động vật biển xuất hiện ngày hôm nay mạnh hơn hôm qua gấp mấy lần! Hơn nữa thế tới hung hãn. Tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang lên khiến mọi người ù cả tai.
Thành chủ cau mày nhìn phía trước, cắn chặt môi, thầm hạ quyết tâm.
Không thể cứu vãn được nữa rồi! Ông là thành chủ, cùng sống chết với thành trì này cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng những Ma Pháp Sư trước mắt này đều là tài sản vô giá của đế quốc, tuyệt đối không thể mất mạng ở đây! Phải ra lệnh cho bọn họ quay về.
Lúc thành chủ muốn ra lệnh thì sau lưng vang lên tiếng bước chân. Ông quay đầu lại thì thấy Khắc Lôi Nhã với vẻ mặt lạnh nhạt đang dẫn một đám người lên.
“Bạch đoàn trưởng…” Thành chủ vừa mở miệng muốn nói chuyện thì một con sóng khổng lồ ập đến, văng lên những bọt nước thật lớn.
Tạp Mễ Nhĩ bình tĩnh, tao nhã dương cái dù hình mặt trời nhỏ lên, chặn nước biển lại. Mặt Bạch Đế núp trên vai Tạp Mễ Nhĩ tràn đầy sự hài lòng. Từ khi rời khỏi đế đô Bạch Đế rất thích ở cạnh Tạp Mễ Nhĩ. Vì hắn vĩnh viễn sẽ bảo đảm gọn gàng sạch sẽ. Tẫn Diêm rút kiếm, bắn ra Đấu Khí bổ đôi sóng nước khiến chúng bốc hơi trong nháy mắt. Sau đó hắn thu kiếm, đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã. Động tác rất lưu loát.
Thành chủ thì không được may mắn như thế. Không có ai che dù cũng không có ai dùng Đấu Khí để khiến nước bốc hơi giúp ông. Ngay lập tức ông bị ướt sũng. Quần áo dính vào người, nước trên tóc nhỏ xuống không ngừng, dáng vẻ rất nhếch nhác. Hai thị vệ cận thân bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy. Quần áo họ cũng ướt đẫm.
“Thành chủ, đừng nhiều lời. Chúng ta sẽ giúp ngươi đánh lui động vật biển. Chỉ hy vọng sau khi chúng rút đi chúng ta có thể ra biển trong thời gian ngắn nhất.” Khắc Lôi Nhã như đã tính trước mọi chuyện, nhàn nhạt nói.
Thành chủ sửng sốt. Ông ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được trong lúc gặp nguy hiểm như vậy mà thiếu nữ trước mắt này lại có thể bình tĩnh nói ra những lời này. Chẳng lẽ hôm qua không thể hiện tất cả thực lực của mình? Như vậy thì… Thành chủ vui mừng. Nếu quả là như vậy thì thành Thủy Bình được cứu rồi. Thiếu nữ trước mặt có thể bình thản ung dung như vậy cũng đúng thôi!
“Bạch đoàn trưởng có biện pháp đánh lui động vật biển?” Thành chủ vội vàng hỏi.
“Có. Hơn nữa động vật biển sẽ không tập kích nữa. Ta bảo đảm.” Khắc Lôi Nhã gật đầu rất nghiêm túc.
“Thật sao?” Thành chủ kích động đến mức run cả người. Mặc dù thiếu nữ nhìn có vẻ tầm thường này chưa quá 15 tuổi nhưng khiến người ta rất tin tưởng. Vì sao? Thành chủ không thể nói được nguyên nhân. Có lẽ là sự tự tin và hào quang trên người nàng chăng?
“Ừ. Nên ta hy vọng sau khi đánh lui động vật biển thì thành chủ chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền để ta có thể ra biển. Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm.” Khắc Lôi Nhã nghiêm mặt, rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, nói “Việc này không nên chậm trễ. Động vật biển sẽ tới nhanh thôi. Chúng ta chuẩn bị chiến đấu!”
“Được, được, được!” Thành chủ vội vàng nghiêng người tránh ra, bổ sung “Khi động vật biển thối lui, ta sẽ chuẩn bị thuyền và thuyền trưởng, thủy thủ tốt nhất hộ tống các ngươi.”
“Hy vọng thành chủ có thể giữ đúng cam kết của mình.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, cười nhẹ, sau đó ngạo nghễ đứng trên tường thành, chậm rãi lấy cung tên sau lưng xuống.
Thành chủ và thị vệ cận thân bên cạnh nhìn động tác của Khắc Lôi Nhã cũng ngây ngẩn, không hiểu nàng muốn làm gì.
Ma Pháp Sư đứng thành hàng cũng nhìn Khắc Lôi Nhã đầy nghi ngờ. Đám binh sĩ thủ vệ dưới chân tường thành nhíu chặt chân mày lại. Thiếu nữ kia không muốn sống nữa sao? Cứ đứng ở chỗ cao nhất của tường thành không hề đề phòng gì như vậy? Chỉ cần một con sóng lớn là có thể cuốn phăng nàng đi đấy!
Khắc Lôi Nhã đứng rất ngạo nghễ, chậm rãi giơ cung tên trong tay lên, nhắm bầu trời phía trước.
Chậm rãi, từ từ, kéo cung ra…
Ma Pháp Sư đứng trên tường thành thay đổi sắc mặt. Họ cảm nhận được một luồng ma pháp rất lớn đang dao động. Chúng phát ra trên người thiếu nữ tầm thường kia!
Dây cung càng kéo căng thì tim của các Ma Pháp Sư càng đập kịch liệt. Lực lượng của ma pháp càng ngày càng lớn!
Một quả cầu màu vàng chậm rãi hiện ra trên cung, lớn dần lên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Hơi thở cực nóng đè lên khiến cho mọi người xung quanh không thể thở được. Sóng đánh lên còn chưa tới gần đã bốc hơi không thấy vết tích.
Vẻ mặt Khắc Lôi Nhã sắc lạnh.
Tác giả :
Vô Tình Bảo Bảo