Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 1-2: Mở đầu 2
"Nhanh lên một chút!"
"Tên mập mạp chết bầm kia, nhanh lên một chút. Không đi nhanh, để cho sát tinh kia thức tỉnh, trở lại Thiên Đình, chúng ta sẽ không được ăn ngon ngủ yên rồi.”
“Thật là, tốc độ của ngươi chậm như rùa. Nhanh lên một chút đi.”
Mặt đất bạch ngọc, cột trụ hoàng ngọc, bên trong Thiên cung xa hoa, lộng lẫy lại có tiếng la hét (huyên náo thành một đoàn) Mỗi gương mặt của vị thần đều mang vẻ bối rối, thúc giục cái tên thần tiên mập mạp kia.
Xung quanh một mảnh tối đen, thân thể nàng nhẹ nhàng
Mình đã chết rồi sao? Nàng trợn tròn mắt nhìn lên phía trên, vẫn là một mảnh tối sầm. Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một đạo quang.
Một cái đầu trọc mang khuôn mặt mập mạp tươi cười xuất hiện. Phía sau đầu có một vòng sáng nhàn nhạt, nhu hoà. Thoạt nhìn giống như thần tiên, không thể xâm phạm.
"Ngươi là ai?" - Nàng cau mày nhìn tên đầu trọc đột nhiên trước mắt. Nàng chết, không phải đầu tiên sẽ gặp mấy tên đầu trâu mặt ngựa, sau đó đem nàng kéo đi gặp Diêm Vương sao?
“Con gái, không cần hoài nghi. Con thật ra đã chết, hơn nữa dựa vào cái nghiệp kiếp trước của con, đáng lẽ ra con sớm phải xuống mười tám tầng địa ngục rồi.” Vòng sáng trên cái đầu trọc tròn tròn kia hiện rõ ràng, khuôn mặt phúng phím cười híp mí. Giống như là một vị trưởng giả từ bi nhất trong thiên hạ.
“Ta vẫn chưa xuống địa ngục” Nàng nhàn nhạt tiếp lấy lời hắn. “Còn nữa, ta không phải là con gái của ngươi, ngươi là công (ở đây ý chỉ 老公的公:là chồng or đàn ông, không thể sinh con hoặc có thể hiểu theo nghĩa công trong công thụ trong đam mỹ). Ngươi cũng không sinh ra được người lớn như ta.”
Cái ót nhỏ của hắn bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút khó coi. Quả nhiên, tên sát tinh này cũng không phải dễ dàng đối phó.Coi như mất đi tất cả trí nhớ nhưng vẫn khiến cho người ta nhức đầu như vậy. Cho nên đám thần kia mới quyết định dùng phương pháp rút thăm để chọn một người, thật tức chết, làm sao hắn lại rút được cái thăm đó.
"Khụ, khụ …" Tên mập trọc đầu ho khan một cái, chỉnh sửa sắc mặt một chút rồi nghiêm túc nói:
“Con có một tấm lòng thương xót chúng sinh lại có một tư chất ưu tú. Cho nên chúng ta đã thương lượng với nhau, quyết định cho con cơ hội lấy công chuộc tội, cho con đến thế giới khác để tiếp tục tu luyện.”
Cái gì? Thương xót chúng sinh? Tư chất ưu tú? Là có ý gì? Gì mà lấy công chuộc tội? Đi đến một thế giới khác để tu luyện? Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
"Đi đi, con gái. Hi vọng con sẽ sống tốt.” – Tên mập trọc đầu không nói những lời vô nghĩa nữa mà vung tay lên. Một tia sáng cứ như vậy đánh úp về phía nàng, còn thuận tiện quét sạch trí nhớ của nàng về cuộc nói chuyện vừa rồi.
Sau một khắc, nàng biến mất. Tên mập trọc đầu thở dài, vươn tay xoa mồ hôi trên trán mình. Ngay sau đó, bên cạnh hắn có rất nhiều vị thần xuất hiện. Một đám hèn hạ cười rộ lên, vỗ vỗ vai hắn, khen hắn làm rất tốt.
"Thật tốt quá, như vậy là cái sát tinh đó liền cách xa chúng ta rồi.”
"Ngươi được lắm đấy, bịa ra nhiều lí do buồn cười như vậy liền đuổi được nàng đi.”
"Rất tốt, rất tốt, ta sẽ ghi cho công ngươi” Lời nói này dĩ nhiên là do người nắm nắm quyền của Thiên Đình nói rồi.
Tên mập trọc đầu lại cười không nổi. Đuổi là đuổi, nhưng nếu có ngày sát tinh kia trở về thì người chết đầu tiên lại là mình!
"Lo lắng cái gì? Nàng nếu muốn trở lại thì còn phải tu luyện rất lâu. Còn không biết chuyện này là chuyện của mấy vạn năm sau rồi.” Lập tức có người an ủi
Cũng đúng. Nghe vậy, tên mập trọc đầu cũng cười khinh khỉnh.
Sát tinh, tại cái thế giới đó, tự ngươi cầu phúc đi. Tốt nhất là cái gì cũng không nhớ ra, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có quay trở lại.
"Tên mập mạp chết bầm kia, nhanh lên một chút. Không đi nhanh, để cho sát tinh kia thức tỉnh, trở lại Thiên Đình, chúng ta sẽ không được ăn ngon ngủ yên rồi.”
“Thật là, tốc độ của ngươi chậm như rùa. Nhanh lên một chút đi.”
Mặt đất bạch ngọc, cột trụ hoàng ngọc, bên trong Thiên cung xa hoa, lộng lẫy lại có tiếng la hét (huyên náo thành một đoàn) Mỗi gương mặt của vị thần đều mang vẻ bối rối, thúc giục cái tên thần tiên mập mạp kia.
Xung quanh một mảnh tối đen, thân thể nàng nhẹ nhàng
Mình đã chết rồi sao? Nàng trợn tròn mắt nhìn lên phía trên, vẫn là một mảnh tối sầm. Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một đạo quang.
Một cái đầu trọc mang khuôn mặt mập mạp tươi cười xuất hiện. Phía sau đầu có một vòng sáng nhàn nhạt, nhu hoà. Thoạt nhìn giống như thần tiên, không thể xâm phạm.
"Ngươi là ai?" - Nàng cau mày nhìn tên đầu trọc đột nhiên trước mắt. Nàng chết, không phải đầu tiên sẽ gặp mấy tên đầu trâu mặt ngựa, sau đó đem nàng kéo đi gặp Diêm Vương sao?
“Con gái, không cần hoài nghi. Con thật ra đã chết, hơn nữa dựa vào cái nghiệp kiếp trước của con, đáng lẽ ra con sớm phải xuống mười tám tầng địa ngục rồi.” Vòng sáng trên cái đầu trọc tròn tròn kia hiện rõ ràng, khuôn mặt phúng phím cười híp mí. Giống như là một vị trưởng giả từ bi nhất trong thiên hạ.
“Ta vẫn chưa xuống địa ngục” Nàng nhàn nhạt tiếp lấy lời hắn. “Còn nữa, ta không phải là con gái của ngươi, ngươi là công (ở đây ý chỉ 老公的公:là chồng or đàn ông, không thể sinh con hoặc có thể hiểu theo nghĩa công trong công thụ trong đam mỹ). Ngươi cũng không sinh ra được người lớn như ta.”
Cái ót nhỏ của hắn bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút khó coi. Quả nhiên, tên sát tinh này cũng không phải dễ dàng đối phó.Coi như mất đi tất cả trí nhớ nhưng vẫn khiến cho người ta nhức đầu như vậy. Cho nên đám thần kia mới quyết định dùng phương pháp rút thăm để chọn một người, thật tức chết, làm sao hắn lại rút được cái thăm đó.
"Khụ, khụ …" Tên mập trọc đầu ho khan một cái, chỉnh sửa sắc mặt một chút rồi nghiêm túc nói:
“Con có một tấm lòng thương xót chúng sinh lại có một tư chất ưu tú. Cho nên chúng ta đã thương lượng với nhau, quyết định cho con cơ hội lấy công chuộc tội, cho con đến thế giới khác để tiếp tục tu luyện.”
Cái gì? Thương xót chúng sinh? Tư chất ưu tú? Là có ý gì? Gì mà lấy công chuộc tội? Đi đến một thế giới khác để tu luyện? Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
"Đi đi, con gái. Hi vọng con sẽ sống tốt.” – Tên mập trọc đầu không nói những lời vô nghĩa nữa mà vung tay lên. Một tia sáng cứ như vậy đánh úp về phía nàng, còn thuận tiện quét sạch trí nhớ của nàng về cuộc nói chuyện vừa rồi.
Sau một khắc, nàng biến mất. Tên mập trọc đầu thở dài, vươn tay xoa mồ hôi trên trán mình. Ngay sau đó, bên cạnh hắn có rất nhiều vị thần xuất hiện. Một đám hèn hạ cười rộ lên, vỗ vỗ vai hắn, khen hắn làm rất tốt.
"Thật tốt quá, như vậy là cái sát tinh đó liền cách xa chúng ta rồi.”
"Ngươi được lắm đấy, bịa ra nhiều lí do buồn cười như vậy liền đuổi được nàng đi.”
"Rất tốt, rất tốt, ta sẽ ghi cho công ngươi” Lời nói này dĩ nhiên là do người nắm nắm quyền của Thiên Đình nói rồi.
Tên mập trọc đầu lại cười không nổi. Đuổi là đuổi, nhưng nếu có ngày sát tinh kia trở về thì người chết đầu tiên lại là mình!
"Lo lắng cái gì? Nàng nếu muốn trở lại thì còn phải tu luyện rất lâu. Còn không biết chuyện này là chuyện của mấy vạn năm sau rồi.” Lập tức có người an ủi
Cũng đúng. Nghe vậy, tên mập trọc đầu cũng cười khinh khỉnh.
Sát tinh, tại cái thế giới đó, tự ngươi cầu phúc đi. Tốt nhất là cái gì cũng không nhớ ra, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có quay trở lại.
Tác giả :
Vô Tình Bảo Bảo