Tai Nạn May Mắn
Chương 10
Hết thảy mọi hiểu lầm tan thành mây khói trở về vẻ yên bình.
Dương Phượng Kiều lại bận rộn, bà đã bằng nhanh nhất chồng mình ở nước Mĩ xa xôi. Trong điện thoại 2 vị này giọng nói ai cũng hết sức vui sướng, làm cho người ngồi ở trên lầu Lư Phương Phỉ cũng có thể cảm nhận được không khí cao vút sục sôi này. Lư Phương Phỉ cười nàng bây giờ đã rất thỏa mãn, loại cảm giác thỏa mãn này làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Lâm Thiên Vũ ngồi bên cạnh Lư Phương Phỉ, nắm cả bả vai của nàng, nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng.
“Đáp ứng anh về sau đừng có uống rượu như vậy.”
“Thật xin lỗi…” Nói ra cái này Lư Phương Phỉ thật là ái náy.
“Đừng nói với anh 3 từ này! Sau này anh cũng không bao giờ muốn nghe em nói 3 từ này. Người phải nói xin lỗi phải là anh mới đúng, anh đã chậm mất 10 năm mới yêu em, điều này làm cho anh thấy rất áy náy.”
“Không.. không cần phải nói như vậy.” Lư Phương Phỉ nhìn hắn.
“Chúng ta có thể không cần nói chuyện trước kia được không? Đều đã qua rồi vô luận là em yêu anh 10 năm, hay là 20 năm.. đều không phải là vấn đề, em chỉ muốn cùng với anh trọn đời yêu nhau.”
Lâm Thiên Vũ cúi người, hôm môi nàng.
“Anh yêu em! cả đời này cho nên đáp ứng anh về sau có tâm sự ngàn vạn lần không cần phải gạt anh, bất cứ chuyện gì muốn nói thì hãy nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau giải quyết! Anh biết rõ phụ nữ mang thai rất hay suy nghĩ lung tung, nhưng anh cũng muốn biết em suy nghĩ gì? muốn gì hãy cho anh 1 đáp án được chứ!”
“…” Lư Phương Phỉ vừa muốn nói xin lỗi lại thấy Lâm Thiên Vũ trừng mắt, vội vàng im miệng.
“Vâng! Em đồng ý!”
Lâm Thiên Vũ cười sờ sờ đầu Lư Phương Phỉ.
“Tối hôm qua ngủ không ngon nên em cũng ngủ một giấc đi, mẹ cũng cần nghĩ ngơi, chốc nữa chúng ta mới ăn cơm.”
Lại nói tới thì Lư Phương Phỉ cũng có chút mệt, nàng gật đầu còn nói ra yêu cầu
“Như vậy chờ em ngủ thiếp đi thì anh mới rời đi được không?”
“Ừ! Anh sẽ nhìn em ngủ, về sau sẽ luôn giống như vậy có yêu cầu gì hãy chủ động nói ra nhớ kỹ anh là người đàn ông của em!”
Lư Phương Phỉ khóe miệng hơi cười, vẻ mặt hạnh phúc nằm trên giường, chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Lâm Thiên Vũ nhìn Lư Phương Phỉ chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ, từ từ buông tay nàng ra, giúp nàng đắp lại chăn, lặng lẽ đi ra ngoài.Vừa mới mở cửa lại thấy mẹ mình. Bà Dương Phượng Kiều đứng ở cửa vẻ mặt âm trầm nhìn hắn.
“Hơ!Mẹ sao lại đứng ở nơi này ?” Lâm Thiên Vũ lấy làm kinh hãi.
Dương Phượng Kiều cười lạnh một tiếng.
“Ngươi thằng con bất hiếu xuống lầu cho ta.” Nói xong bà đi xuống.
Lâm Thiên Vũ đóng cửa lại nhìn về cô ấy còn đang ở trên giường, thấy Lư Phương Phỉ ngủ vẻ mặt rất hạnh phúc, lúc này mới đi theo Dương Phượng Kiều đến phòng khách.
Lâm Thiên Vũ mới vừa ngồi xuống bà Dương Phượng Kiều “pằng” một tiếng, đập bàn ngồi trước mặt con trai. (L: thăng đường… uy…. vũ..)
“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì?” Lâm Thiên Vũ sắc mặt không hiểu nhìn đi đâu.
“Chuyện con bé chanh chua kia, chuyện cái bụng của Phương Phỉ… nói rõ ra cho ta.”
“Mẹ! Mẹ không phải là đều thấy rồi sao?”
“Vậy!” Dương Phượng Kiều thấy con như vậy cũng không muốn nhiều lời, cũng lười hỏi nhiều.
“Dù sao việc đã đến nước này, hơn nữa trong bụng Phương Phỉ cũng có rồi! Việc này không thể kéo dài được nữa liền tháng này tìm ngày tốt, tổ chứ hôn lễ ngay đi!”
“Quá nhanh mà mẹ, chờ một chút!” Lâm Thiên Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình, như thế nào mẹ so với con trai còn nôn nóng hơn thế.
“Mẹ lại cảm thấy vậy quá chậm.” Dương Phượng Kiều luôn luôn thương yêu Lâm Thiên Vũ, nàng nghiêm nghị nói chuyện.
“Chờ … phải đợi tới khi nào hả? Đợi thêm nữa cái bụng của Phương Phỉ liền lớn, ta như thế nào ăn nói với Lư gia? Hơn nữa mẹ luôn coi nó như con cái trong nhà, coi như con gái mình bây giờ nó chưa chồng mà có bầu thấy thật áy náy với cha mẹ con bé! Con lại còn muốn nói chờ, vừa rồi con không phải là đã bảo đảm nói sẽ kết hôn với con bé sao? Sao lại đổi ý rồi?”
“Không phải…mẹ.” Lâm Thiên Vũ vốn là có tâm sự lại bị Dương Phượng Kiều ép hỏi như vậy trong lòng lại càng loạn không thôi.
“Tháng sau là quá sớm nhưng nếu mẹ tìm được ngày tốt thì cứ thực hiện, con cũng mong sớm đem cô ấy vào cửa nhà rồi!”
Lâm Thiên Vũ trong long có băn khoăn, hắn đứng lên nói nhỏ sợ Lư Phương Phỉ trên nhà nghe thấy
“Bất quá trong khoảng thời gian này con cần phải làm một việc, nếu như chuyện này làm không xongthi con không thể kết hôn với Phương Phỉ chuyện này tạm thời con không thể nói cho mẹ là gì, mẹ cũng không nói cho cô ấy biết nha!” Nói xong Lâm Thiên Vũ lại đi lên trên lầu trong phòng ngủ mở cửa Lư Phương Phỉ còn đang ngủ.
Hắn ngồi bên giường, nhìn Lư Phương Phỉ nhưng trong lòng quanh quẩn lời nói kia của Chu Á Ninh.
Lâm Thiên Vũ anh đã làm được gì cho người mình yêu? Hay là nói.. anh căn bản không phải là thật lòng…
Những lời này kiến trong lòng hắn rung lên như 1 câu thần chú niệm đi vang lại, mãi không quên đi. Hắn biết rõ Chu Á Ninh là cố ý nói kích hắn, có thể là lời của nàng lời nói quá thẳng nhưng lí lẽ là thật.
10 năm qua, Lư Phương Phỉ đã vì làm cái gì trong lòng biết hơn ai hết. Hắn không hứa hẹn gì, vậy mà cô ấy yêu hắn 10 năm. Hắn cứ vậy mà hưởng thụ tình yêu của nàng, vì hắn mà nàng đã mất đi rất nhiều, còn hắn hắn chỉ biết nói lời yêu bằng lời nói suông mà thôi. Tình yêu là gì? Yêu một người biết nàng cần gì ? làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc ư?
Nhưng mà Lư Phương Phỉ thiếu cái gì? Nàng không thiếu tiền, không thiếu quyền, bây giờ còn có tình yêu hắn dành cho nàng. Đúng như Chu Á Ninh nói, hắn chỉ biết mồm nói lời yêu mà thôi!
“Anh yêu em” – ba chữ này ai cũng nói được, như loại tình yêu giả tạo như Chu Á Ninh còn nói đến ba chữ này thì có khác gì “ăn cơm chưa” đâu! Lâm Thiên Vũ nghĩ đến đây đột nhiên như chớp loé (L: bóng đèn nháy lên trên đầu.. tinh! ) cảm giác giác ngộ : yêu một người chính là thấy cô ấy hạnh phúc mà hạnh phúc của Lư Phương… đơn giản là….
***
Kể từ khi bà Dương Phượng Kiều trở về biệt thự Lâm gia, Lư Phương Phỉ đã bị cưỡng chế phân phòng với Thiên Vũ. Ngày đó bà vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo hai người trẻ tuổi, thái độ cực kỳ đứng đắn.
“Giờ đã là người 1 nhà rồi, mẹ hỏi thẳng luôn cho 2 con.”
Lúc ấy Lư Phương Phỉ cùng Lâm Thiên Vũ ngồi ở trên ghế cúi đầu nghe bà Dương Phượng Kiều điều tra.
“Bây giờ Phương Phỉ mang thai được 7 tuần , đứa bé trong giai đoạn vẫn chưa ổn định, thế mà các con ở tình huống này vẫn còn quan hệ sao?”
“Khụ khụ…” Lâm Thiên Vũ ho nhẹ, khẽ nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Lư Phương Phỉ mặt đỏ đến cổ.
“Mẹ.. mẹ nói những cái này Phương Phỉ sẽ xấu hổ. Hơn nữa con cũng là mới vừa biết Phương Phỉ mang thai, sau khi biết con liền không có chạm vào Phương Phỉ mà.”
“Nói dối cũng không biết ngượng, nếu như không phát sinh quan hệ tại sao mua cái này?” Dương Phượng Kiều đem hộp BCS đến trước mặt để ở trên bàn.
Lư Phương Phỉ cúi đầu xuống thấp hơn, Lâm Thiên Vũ quả thực không biết nói gì nhìn trời… mặc dù là hắn kêu mẹ ra đưa ra chủ ý, tìm lý do tạm thời phân tán sự chú ý của Lư Phương Phỉ nhưng cũng không nghĩ bà xuất ra chiêu cái hộp BCS này. Ý tưởn của mẹ quả là làm cho người ta khó có thể tiêu hóa! (L: ha ha, mẹ nào con nấy, anh thong minh, mẹ anh đương nhiên càng thông minh…)
“Phương Phỉ này.” Dương Phượng Kiều chen vào giữa Lâm Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh Lư Phương Phỉ, vuốt cái tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói ra
“Con cũng biết phụ nữ mang thai 3 tháng đầu rất nguy hiểm đi! Cho nên hai người các con tạm thời không thể ngủ trong một phòng, con cũng cần phải an tâm dưỡng thai.”
“Mẹ!” Không thể nào…phân phòng ngủ? Lâm Thiên Vũ cuống cuồng.
“Mẹ! Con bảo đảm sẽ không làm chuyện đó với Phương Phỉ, hơn nữa hai bọn con ở chung một phòng Phương Phỉ mang thai cũng cần có người trông nom mà!”
“Phản đối vô hiệu!” Dương Phượng Kiều nhìn Lư Phương Phỉ.
“Phương Phỉ, con chắc không phản đối đi?”
“Không phản đối, không phản đối.” Lư Phương Phỉ vội vàng lắc đầu.
“Mẹ nói đúng, đêm nay chúng ta liền phân phòng.”
Mặc dù Lâm Thiên Vũ rất không tình nguyện nhưng là lời của mẹ nói rát có lý, huống chi bây giờ hắn cũng có việc cần phải làm. Hắn cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Không đến 2 ngày sau cha của Lâm Thiên Vũ từ Mĩ về đến Đài Bắc, Dương Phượng Kiều lôi kéo Lư Phương Phỉ đi đón.
Cha của Lâm Thiên Vũ – Lâm Yên Tường năm nay hơn 50 tuổi nhưng rất có phong độ. Lâm Yên Tường thấy chỉ có vợ cùng con dâu tương lai tới đón mình liền hỏi xem Lâm Thiên Vũ làm gì
“Thiên Vũ đâu?”
Dương Phượng Kiều tùy tiện nói 1 câu.
“Gần đây nó có 1 việc quan trọng cần làm. Nên rất vội, chỉ có em và con dâu của anh tới đón anh thôi! Như thế nào hai mỹ nữ tới đón anh còn chưa thấy đủ hả?” (L: 2 mỹ nữ…. cũng đúng…)
Lâm Yên Tường trên thương trường nỏi tiếng rất yêu vợ, kéo vai vợ mình, ha ha cười nói:
“Mỹ nữ tới đón tôi đây còn vui không kịp, không nghĩ thằng con bất hiếu chỉ muốn nhìn thấy nó thôi, thôi không cần! Vợ à chỉ muốn hôn vợ mình thôi.”
“Chỉ được cái miệng nói ngọt.” Dương Phượng Kiều kéo tay Lư Phương Phỉ.
“Còn không gọi ba ba.”
Lư Phương Phỉ là một cô gái rất biết nghe lời,liền vội vàng gật đầu.
“Ba ba, gần đây Thiên Vũ anh ấy có chút chuyện gấp cho nên…”
“Ha ha. Thôi không.. cần phải nói cho nó đâu con.” Lâm Yên Tường khoát khoát tay vợ.
“Nó bận chuyện gì là việc của nó, không đến đón ba cũng không sao nhưng hôn lễ các con sắp tới rồi, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, dù có bận gì cũng không được lơ là đại sự cả đời.”
“Không sao đâu cha! Mọi việc chúng con cũng sắp xếp ổn thoả rồi! Hơn nữa có công ty tổ chức hôn lễ nên cũng không quá bận rộn nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Yên Tường nhìn thấy sắc mặt của Lư Phương Phỉ không tốt lắm liền không hỏi nhiều.
Lư Phương Phỉ tâm tư cũng đang bay đâu rồi! Gần đây nàng quả thật rất ít thấy Lâm Thiên Vũ, ngoại trừ lúc ăn cơm có thể nhìn thấy anh ấy 1 lúc, còn lại hình như hắn có vẻ rất bận, khóa mình ở trong phòng, thì cũng ra ngoài làm việc. Nàng muốn tìm hắn tâm sự cũng không được.
Nàng mỗi lần hỏi thì hắn chỉ là im không nói hoặc là nói sang chuyện khác, cứ lén lén lút lút cũng không biết bận rộn cái gì.
Bất quá hắn nếu đã không nói thì thôi nàng cũng không hỏi như vậy không có gì hay, nàng thường xuyên thấy hắn cứ ra ra vào vào, cầm trong tay đều là bản vẽ hẳn là có chuyện gì rất quan trọng.
Bọn họ quen biết 10 năm, niềm tin vào nha cũng có, nên nàng luôn tin tưởng hắn.
Bất quá không có Lâm Thiên Vũ ở bên, làm cho nàng quay quanh mọi việc loạn cả lên. Nào là mọi thứ chuẩn bị cho cuộc sống vợ chồng sắp tới, tìm công ty tổ chứ hôn lễ, đặt tiệc cưới, tìm phù dâu, phù rể, thiếp mời, lên chương trình… Rất nhiều rất nhiều việc mà hôn lễ cần chuẩn bị làm cho nàng hiện tại đầu muốn nổ tung ra vậy . (L: á mẹ chồng đâu rồi >>)
Đến tối nàng cùng Lâm Thiên Vũ ăn xong cơm tối, mỗi người tự trở về phòng của mình. Mặc dù nàng không biết Lâm Thiên Vũ đang bận cái gì nhưng là nàng buổi tối cũng có một chuyện rất quan trọng đó là thiết kế nhẫn cưới.
Ngay cả chính Lư Phương Phỉ cũng nhớ không rõ cái tay này rốt cuộc đã thiết kế bao nhiêu đồ trang sức, mỗi tác phẩm đều giống như đứa con của nàng gửi vào đó bao tâm huyết, nhưng còn lần này cái nàng đem vào không chỉ có tâm huyết, mà còn cả 1 tình yêu say đắm.
***
Hôn lễ tại đang đến ngược từng ngày thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức Lư Phương Phỉ cảm thấy ngày hôm qua vẫn còn chọn lựa áo cưới, hôm nay cũng đã khoác áo cưới đợi gả đi rồi.
Cha mẹ của Lư Phương Phỉ mấy ngày hôm trước cũng từ Mĩ bay về, lúc này đang ở bên ngoài nói chuyện khách mời.
Trong phòng phủ kín hoa hồng, Lư Phương Phỉ khoác chiếc váy cưới do nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng Zehder thiết kế, trên ngực áo màu trắng là những viên kim cương nhỏ lấp lánh. Lư Phương Phỉ lẳng lặng ngồi nhìn xem mình trong gương, nói thật là bây giờ nàng có chút khẩn trương, run run….
Nàng vươn tay từ trên chiếc bàn trang điểm cầm lấy hộp nhẫn do mình thiết kế! Lúc ấy thiết kế nàng không biết vẽ bao nhiêu bản nháp, chỉ muốn cho thiết kế một đôi nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, nếu như giới trang sức chọn nhẫn cưới sẽ chọn mẫu nhẫn hoa mỹ, hơi phục cổ. Còn cô cuối cùng vô ý thức trên giấy đơn giản phác hoạ vài nét bút, hình thành một tác phản, đơn giản mà thấm đượm tình yêu. Lư Phương Phỉ vuốt ve nhẫn tự nhủ
“Đây là tình cảm có hiểu tâm ý lẫn nha đây.”
Nàng đang cúi đầu, thấu bên ngoài cửa có tiếng động, Lư Phương Phỉ vội vàng đống cái hộp vào, nhét bên hông, ngẩng đầu nhìn thấy người kia, cười sáng lạn một tiếng.
“Em cũng biết là anh đến.”
Nàng cũng biết lúc này người đến phòng nàng ngoại trừ Lâm Thiên Vũ không có ai khác, biết rõ hắn đến nàng liền cố ý đem vật kia dấu đi. Chiếc nhẫn xinh đẹp đó phải chọn thời điểm đẹp nhất mới có thẻ lấy ra.
Lâm Thiên Vũ đã thay lễ phục kết hôn bộ quần áo này là Lư Phương Phỉ tự mình chọn cho hắn, áo bành tô màu đen mặc trên người Lâm Thiên Vũ quả là rất có khí phách, làm cho người ta nhìn mà tim đập thình thịch. Mà dù Lâm Thiên Vũ mặc gì y thì lòng của nàng chỉ vì hắn mà động tâm.
“Thực xin lỗi Phương Phỉ! Anh đã tới chậm.” Lâm Thiên Vũ ôm Lư Phương Phỉ, hôn 1 nụ hôn trên trán của nàng.
“Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này, anh cũng là chú rể hạnh phúc nhất trên đời!” (L: nịnh… vợ)
Lư Phương Phỉ cười nói: “Miệng thực ngọt, nghi thức còn chưa bắt đầu, vẫn còn kịp.”
“Không còn kịp rồi!” Lâm Thiên Vũ kéo Lư Phương Phỉ đi ra ngoài.
“Không đi thì sẽ liền không kịp rồi.”
“Hả?” Lư Phương Phỉ mặt không hiểu gì với gì tay đã bị Lâm Thiên Vũ kéo đi, nàng chỉ có thể dùng tay nhấc váy, đi theo hắn.
“Chúng ta đi đâu?” (Liên ta : bộ phim cô dâu chạy trốn… giờ cả 2 gọi là gì… chạy trốn nhỉ…)
“Đi theo anh sẽ biết.” Lâm Thiên Vũ kéo Lư Phương Phỉ chạy ra ngoài.
Các khách khứa đều ở lễ đường trong biệt thự chỉ có mấy người, bất quá Lâm Thiên Vũ đã trước đó đã làm xong mọi công cuộc chuẩn bị, quá trình chạy ra đã nhanh tránh thoát tầm mắt của mọi người, còn có chuyên gia giải thích rõ việc bọn họ chạy trốn.Chạy ra khỏi biệt thự, Lâm Thiên Vũ liền mang Lư Phương Phỉ vào một chiếc màu đen xe có rèm che, Lâm Thiên Vũ nhấn chân ga nhất xe nhanh chóng rời đi.
Lâm Thiên Vũ chỉ có nói một câu như vậy Lư Phương Phỉ cũng không hỏi qua những vấn đề khác, dù sao nàng cũng đã là người của Lâm Thiên Vũ vô luận bọn họ cưới hay không cưới thì cũng xác định là cô dâu của Lâm Thiên Vũ, sau này Lâm Thiên Vũ đi nơi nào, nàng liền đi tới nơi đó, vô luận chân trời góc biển nàng đều theo. (L: trời…)
Xe đi không bao lâu Lâm Thiên Vũ đã dừng lại, hắn xuống xe, mở của xe cho Lư Phương Phỉ, nắm tay của nàng đi đến 1 cửa tiệm bên đường.Mặt tiền cửa hàng không lớn, có lẽ là còn chưa mở cửa, cả cửa bị 1 tấm vải đỏ phủ lên.
Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng gạt đi mái tóc bởi vì chạy mà rối đi của Lư Phương Phỉ, hắn từ từ đến gần bên tai nàng nhẹ nói:
“Phương Phỉ, anh những ngày qua vẫn luôn bận làm cái này…”
Nói rồi Lâm Thiên Vũ nâng lên cánh tay của nàng, đi đến trước tấm vải nhẹ nhàng kéo dây đỏ, vải rơi xuống đất.
Lư Phương Phỉ ngẩng đầu lên, định thần nhìn trừng lớn hai mắt, lầm bầm đọc lên tên tấm biển hiệu
“Tiệm bánh ngọt hạnh phúc Vũ Phỉ.” Lư Phương Phỉ vẻ mặt khiếp sợ.
“Cái này là…”
“Cái này là tiệm bánh hạnh phúc của anh và em, em làm chủ tiệm!”
Lâm Thiên Vũ móc ra chìa khóa, mở cửa tiệm, bật ngọn đèn sáng, bên trong mọi thứ mới hoàn toàn. Cửa hang này được trùng tu, sang sửa làm cho người nhìn thấy nó sẽ thấy mặt tiền của nó rất ấm áp, Lư Phương Phỉ vừa đi vào trên người tràn đầy ấm áp.
Đúng vậy, đây là ước ma tha thiết có 1 tiệm bánh ngọt hạnh phúc của nàng, ngay cả thiết kế cũng giống như nàng ao ước. Cũng không cần quá lớn, lại ấm áp hợp lòng người. Có quầy hàng, muốn đặt 1 vài chậu hoa, giấy gián tường ấm áp ai nhìn cũng sẽ thấy rất ấm lòng, rất hạnh phúc. Nghĩ đi nghĩ lại…Lư Phương Phỉ cảm động mà rơi nước mắt, nàng đi tới ôm cổ Lâm Thiên Vũ, khóc không thành tiếng
” Thiên Vũ, cám ơn anh… Cám ơn…”
“Cám ơn cái gì?” Lâm Thiên Vũ ôm nhẹ eo của nàng, ôn nhu nói nhỏ nhẹ nói
“Phương Phỉ những ngày này anh vẫn luôn đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc làm như thế nào mới là yêu một người, anh yêu em, những thứ anh muốn cho em thì em đề có cả, yêu không chỉ là mở miệng nói, mà phải dung hành động, nỗ lực để chứng minh nó! Em đã vì anh mà làm nhiều việc như vậy, nỗ lực 10 năm liền mà anh lại chưa làm được gì cho em cả.”
“Em…”
“Ách, hãy nghe anh nói hết đã.”Lâm Thiên Vũ tiếp tục nói:
“Mà ngay cả lúc trước anh nói muốn mở công ty kim cương em đều bỏ qua ước mơ của mình cùng anh dốc sức làm. Phương Phỉ! Anh biết rõ phải từ bỏ mơ ước sẽ có cảm giác như thế nào! Cho nên, anh hôm nay muốn thực hiện điều ước của em. Hạnh phúc là bắt đầu từ những việc đơn giản nhất. Anh yêu em!”
Lư Phương Phỉ ở trong ngực Lâm Thiên Vũ, nước mắt rơi đầy gò má.
“Thiên Vũ..cám ơn anh, còn có cám ơn anh đã yêu em, em đã thấy rất hạnh phúc. Kỳ thật mở tiệm bánh ngọt là một mơ ước trong đời của em, không cần phải cho là em đã vì anh màbỏ qua cái gì kỳ thật anh mới là mong ước lớn nhất của đời em! Có được anh, có được tình yêu của em là hạn phúc lớn nhất của cuộc đời em! Thiên Vũ, có 1 câu kỳ 10 năm này em vẫn luôn muốn nói với anh.” (L: đó bạn biết chị ấy nói gì…)
Lư Phương Phỉ run bả vai, từ bên hông móc ra một cái hộp màu đỏ từ từ mở ra, cầm lấy chiếc nhẫn trịnh trọng hỏi:
“Anh Lâm Thiên Vũ, anh có bằng lòng lấy cô Lư Phương Phỉ làm vợ mình hay không? Cả cuộc đời này mãi mãi ở bên dù khổ đau, hay hạnh phúc, cả cuộc đời chỉ yêu một mình cô ấy hay không?”
Lâm Thiên Vũ nhìn trong hộp, sợ hãi nói không ra lời, chỉ có dùng cái hôn để trả lời sự kích động trong tim hắn. Nụ hôn đính ước, nụ hôn cho tình yêu vĩnh cửu.
Lâm Thiên Vũ lưu luyến không nỡ rời đi môi của Lư Phương Phỉ kiên định trả lời
“Tôi đồng ý.”
Nói xong, 2 tay của Lư Phương Phỉ run run, đem chiếc nhẫn đeo vào trong tay của Lâm Thiên Vũ, la lớn:
“Lâm Thiên Vũ về sau anh chính là người của Lư Phương Phỉ em!”
Kim cương trong tình yêu chỉ có một hàm nghĩa: đó là vĩnh hằng, kiên định, trường trường cửu cửu. 2 bàn tay đan họ vào nhau thật chặt….
Cùng nắm tay nhau cả cuộc đời…
Dương Phượng Kiều lại bận rộn, bà đã bằng nhanh nhất chồng mình ở nước Mĩ xa xôi. Trong điện thoại 2 vị này giọng nói ai cũng hết sức vui sướng, làm cho người ngồi ở trên lầu Lư Phương Phỉ cũng có thể cảm nhận được không khí cao vút sục sôi này. Lư Phương Phỉ cười nàng bây giờ đã rất thỏa mãn, loại cảm giác thỏa mãn này làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Lâm Thiên Vũ ngồi bên cạnh Lư Phương Phỉ, nắm cả bả vai của nàng, nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng.
“Đáp ứng anh về sau đừng có uống rượu như vậy.”
“Thật xin lỗi…” Nói ra cái này Lư Phương Phỉ thật là ái náy.
“Đừng nói với anh 3 từ này! Sau này anh cũng không bao giờ muốn nghe em nói 3 từ này. Người phải nói xin lỗi phải là anh mới đúng, anh đã chậm mất 10 năm mới yêu em, điều này làm cho anh thấy rất áy náy.”
“Không.. không cần phải nói như vậy.” Lư Phương Phỉ nhìn hắn.
“Chúng ta có thể không cần nói chuyện trước kia được không? Đều đã qua rồi vô luận là em yêu anh 10 năm, hay là 20 năm.. đều không phải là vấn đề, em chỉ muốn cùng với anh trọn đời yêu nhau.”
Lâm Thiên Vũ cúi người, hôm môi nàng.
“Anh yêu em! cả đời này cho nên đáp ứng anh về sau có tâm sự ngàn vạn lần không cần phải gạt anh, bất cứ chuyện gì muốn nói thì hãy nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau giải quyết! Anh biết rõ phụ nữ mang thai rất hay suy nghĩ lung tung, nhưng anh cũng muốn biết em suy nghĩ gì? muốn gì hãy cho anh 1 đáp án được chứ!”
“…” Lư Phương Phỉ vừa muốn nói xin lỗi lại thấy Lâm Thiên Vũ trừng mắt, vội vàng im miệng.
“Vâng! Em đồng ý!”
Lâm Thiên Vũ cười sờ sờ đầu Lư Phương Phỉ.
“Tối hôm qua ngủ không ngon nên em cũng ngủ một giấc đi, mẹ cũng cần nghĩ ngơi, chốc nữa chúng ta mới ăn cơm.”
Lại nói tới thì Lư Phương Phỉ cũng có chút mệt, nàng gật đầu còn nói ra yêu cầu
“Như vậy chờ em ngủ thiếp đi thì anh mới rời đi được không?”
“Ừ! Anh sẽ nhìn em ngủ, về sau sẽ luôn giống như vậy có yêu cầu gì hãy chủ động nói ra nhớ kỹ anh là người đàn ông của em!”
Lư Phương Phỉ khóe miệng hơi cười, vẻ mặt hạnh phúc nằm trên giường, chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Lâm Thiên Vũ nhìn Lư Phương Phỉ chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ, từ từ buông tay nàng ra, giúp nàng đắp lại chăn, lặng lẽ đi ra ngoài.Vừa mới mở cửa lại thấy mẹ mình. Bà Dương Phượng Kiều đứng ở cửa vẻ mặt âm trầm nhìn hắn.
“Hơ!Mẹ sao lại đứng ở nơi này ?” Lâm Thiên Vũ lấy làm kinh hãi.
Dương Phượng Kiều cười lạnh một tiếng.
“Ngươi thằng con bất hiếu xuống lầu cho ta.” Nói xong bà đi xuống.
Lâm Thiên Vũ đóng cửa lại nhìn về cô ấy còn đang ở trên giường, thấy Lư Phương Phỉ ngủ vẻ mặt rất hạnh phúc, lúc này mới đi theo Dương Phượng Kiều đến phòng khách.
Lâm Thiên Vũ mới vừa ngồi xuống bà Dương Phượng Kiều “pằng” một tiếng, đập bàn ngồi trước mặt con trai. (L: thăng đường… uy…. vũ..)
“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì?” Lâm Thiên Vũ sắc mặt không hiểu nhìn đi đâu.
“Chuyện con bé chanh chua kia, chuyện cái bụng của Phương Phỉ… nói rõ ra cho ta.”
“Mẹ! Mẹ không phải là đều thấy rồi sao?”
“Vậy!” Dương Phượng Kiều thấy con như vậy cũng không muốn nhiều lời, cũng lười hỏi nhiều.
“Dù sao việc đã đến nước này, hơn nữa trong bụng Phương Phỉ cũng có rồi! Việc này không thể kéo dài được nữa liền tháng này tìm ngày tốt, tổ chứ hôn lễ ngay đi!”
“Quá nhanh mà mẹ, chờ một chút!” Lâm Thiên Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình, như thế nào mẹ so với con trai còn nôn nóng hơn thế.
“Mẹ lại cảm thấy vậy quá chậm.” Dương Phượng Kiều luôn luôn thương yêu Lâm Thiên Vũ, nàng nghiêm nghị nói chuyện.
“Chờ … phải đợi tới khi nào hả? Đợi thêm nữa cái bụng của Phương Phỉ liền lớn, ta như thế nào ăn nói với Lư gia? Hơn nữa mẹ luôn coi nó như con cái trong nhà, coi như con gái mình bây giờ nó chưa chồng mà có bầu thấy thật áy náy với cha mẹ con bé! Con lại còn muốn nói chờ, vừa rồi con không phải là đã bảo đảm nói sẽ kết hôn với con bé sao? Sao lại đổi ý rồi?”
“Không phải…mẹ.” Lâm Thiên Vũ vốn là có tâm sự lại bị Dương Phượng Kiều ép hỏi như vậy trong lòng lại càng loạn không thôi.
“Tháng sau là quá sớm nhưng nếu mẹ tìm được ngày tốt thì cứ thực hiện, con cũng mong sớm đem cô ấy vào cửa nhà rồi!”
Lâm Thiên Vũ trong long có băn khoăn, hắn đứng lên nói nhỏ sợ Lư Phương Phỉ trên nhà nghe thấy
“Bất quá trong khoảng thời gian này con cần phải làm một việc, nếu như chuyện này làm không xongthi con không thể kết hôn với Phương Phỉ chuyện này tạm thời con không thể nói cho mẹ là gì, mẹ cũng không nói cho cô ấy biết nha!” Nói xong Lâm Thiên Vũ lại đi lên trên lầu trong phòng ngủ mở cửa Lư Phương Phỉ còn đang ngủ.
Hắn ngồi bên giường, nhìn Lư Phương Phỉ nhưng trong lòng quanh quẩn lời nói kia của Chu Á Ninh.
Lâm Thiên Vũ anh đã làm được gì cho người mình yêu? Hay là nói.. anh căn bản không phải là thật lòng…
Những lời này kiến trong lòng hắn rung lên như 1 câu thần chú niệm đi vang lại, mãi không quên đi. Hắn biết rõ Chu Á Ninh là cố ý nói kích hắn, có thể là lời của nàng lời nói quá thẳng nhưng lí lẽ là thật.
10 năm qua, Lư Phương Phỉ đã vì làm cái gì trong lòng biết hơn ai hết. Hắn không hứa hẹn gì, vậy mà cô ấy yêu hắn 10 năm. Hắn cứ vậy mà hưởng thụ tình yêu của nàng, vì hắn mà nàng đã mất đi rất nhiều, còn hắn hắn chỉ biết nói lời yêu bằng lời nói suông mà thôi. Tình yêu là gì? Yêu một người biết nàng cần gì ? làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc ư?
Nhưng mà Lư Phương Phỉ thiếu cái gì? Nàng không thiếu tiền, không thiếu quyền, bây giờ còn có tình yêu hắn dành cho nàng. Đúng như Chu Á Ninh nói, hắn chỉ biết mồm nói lời yêu mà thôi!
“Anh yêu em” – ba chữ này ai cũng nói được, như loại tình yêu giả tạo như Chu Á Ninh còn nói đến ba chữ này thì có khác gì “ăn cơm chưa” đâu! Lâm Thiên Vũ nghĩ đến đây đột nhiên như chớp loé (L: bóng đèn nháy lên trên đầu.. tinh! ) cảm giác giác ngộ : yêu một người chính là thấy cô ấy hạnh phúc mà hạnh phúc của Lư Phương… đơn giản là….
***
Kể từ khi bà Dương Phượng Kiều trở về biệt thự Lâm gia, Lư Phương Phỉ đã bị cưỡng chế phân phòng với Thiên Vũ. Ngày đó bà vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo hai người trẻ tuổi, thái độ cực kỳ đứng đắn.
“Giờ đã là người 1 nhà rồi, mẹ hỏi thẳng luôn cho 2 con.”
Lúc ấy Lư Phương Phỉ cùng Lâm Thiên Vũ ngồi ở trên ghế cúi đầu nghe bà Dương Phượng Kiều điều tra.
“Bây giờ Phương Phỉ mang thai được 7 tuần , đứa bé trong giai đoạn vẫn chưa ổn định, thế mà các con ở tình huống này vẫn còn quan hệ sao?”
“Khụ khụ…” Lâm Thiên Vũ ho nhẹ, khẽ nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Lư Phương Phỉ mặt đỏ đến cổ.
“Mẹ.. mẹ nói những cái này Phương Phỉ sẽ xấu hổ. Hơn nữa con cũng là mới vừa biết Phương Phỉ mang thai, sau khi biết con liền không có chạm vào Phương Phỉ mà.”
“Nói dối cũng không biết ngượng, nếu như không phát sinh quan hệ tại sao mua cái này?” Dương Phượng Kiều đem hộp BCS đến trước mặt để ở trên bàn.
Lư Phương Phỉ cúi đầu xuống thấp hơn, Lâm Thiên Vũ quả thực không biết nói gì nhìn trời… mặc dù là hắn kêu mẹ ra đưa ra chủ ý, tìm lý do tạm thời phân tán sự chú ý của Lư Phương Phỉ nhưng cũng không nghĩ bà xuất ra chiêu cái hộp BCS này. Ý tưởn của mẹ quả là làm cho người ta khó có thể tiêu hóa! (L: ha ha, mẹ nào con nấy, anh thong minh, mẹ anh đương nhiên càng thông minh…)
“Phương Phỉ này.” Dương Phượng Kiều chen vào giữa Lâm Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh Lư Phương Phỉ, vuốt cái tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói ra
“Con cũng biết phụ nữ mang thai 3 tháng đầu rất nguy hiểm đi! Cho nên hai người các con tạm thời không thể ngủ trong một phòng, con cũng cần phải an tâm dưỡng thai.”
“Mẹ!” Không thể nào…phân phòng ngủ? Lâm Thiên Vũ cuống cuồng.
“Mẹ! Con bảo đảm sẽ không làm chuyện đó với Phương Phỉ, hơn nữa hai bọn con ở chung một phòng Phương Phỉ mang thai cũng cần có người trông nom mà!”
“Phản đối vô hiệu!” Dương Phượng Kiều nhìn Lư Phương Phỉ.
“Phương Phỉ, con chắc không phản đối đi?”
“Không phản đối, không phản đối.” Lư Phương Phỉ vội vàng lắc đầu.
“Mẹ nói đúng, đêm nay chúng ta liền phân phòng.”
Mặc dù Lâm Thiên Vũ rất không tình nguyện nhưng là lời của mẹ nói rát có lý, huống chi bây giờ hắn cũng có việc cần phải làm. Hắn cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Không đến 2 ngày sau cha của Lâm Thiên Vũ từ Mĩ về đến Đài Bắc, Dương Phượng Kiều lôi kéo Lư Phương Phỉ đi đón.
Cha của Lâm Thiên Vũ – Lâm Yên Tường năm nay hơn 50 tuổi nhưng rất có phong độ. Lâm Yên Tường thấy chỉ có vợ cùng con dâu tương lai tới đón mình liền hỏi xem Lâm Thiên Vũ làm gì
“Thiên Vũ đâu?”
Dương Phượng Kiều tùy tiện nói 1 câu.
“Gần đây nó có 1 việc quan trọng cần làm. Nên rất vội, chỉ có em và con dâu của anh tới đón anh thôi! Như thế nào hai mỹ nữ tới đón anh còn chưa thấy đủ hả?” (L: 2 mỹ nữ…. cũng đúng…)
Lâm Yên Tường trên thương trường nỏi tiếng rất yêu vợ, kéo vai vợ mình, ha ha cười nói:
“Mỹ nữ tới đón tôi đây còn vui không kịp, không nghĩ thằng con bất hiếu chỉ muốn nhìn thấy nó thôi, thôi không cần! Vợ à chỉ muốn hôn vợ mình thôi.”
“Chỉ được cái miệng nói ngọt.” Dương Phượng Kiều kéo tay Lư Phương Phỉ.
“Còn không gọi ba ba.”
Lư Phương Phỉ là một cô gái rất biết nghe lời,liền vội vàng gật đầu.
“Ba ba, gần đây Thiên Vũ anh ấy có chút chuyện gấp cho nên…”
“Ha ha. Thôi không.. cần phải nói cho nó đâu con.” Lâm Yên Tường khoát khoát tay vợ.
“Nó bận chuyện gì là việc của nó, không đến đón ba cũng không sao nhưng hôn lễ các con sắp tới rồi, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, dù có bận gì cũng không được lơ là đại sự cả đời.”
“Không sao đâu cha! Mọi việc chúng con cũng sắp xếp ổn thoả rồi! Hơn nữa có công ty tổ chức hôn lễ nên cũng không quá bận rộn nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Yên Tường nhìn thấy sắc mặt của Lư Phương Phỉ không tốt lắm liền không hỏi nhiều.
Lư Phương Phỉ tâm tư cũng đang bay đâu rồi! Gần đây nàng quả thật rất ít thấy Lâm Thiên Vũ, ngoại trừ lúc ăn cơm có thể nhìn thấy anh ấy 1 lúc, còn lại hình như hắn có vẻ rất bận, khóa mình ở trong phòng, thì cũng ra ngoài làm việc. Nàng muốn tìm hắn tâm sự cũng không được.
Nàng mỗi lần hỏi thì hắn chỉ là im không nói hoặc là nói sang chuyện khác, cứ lén lén lút lút cũng không biết bận rộn cái gì.
Bất quá hắn nếu đã không nói thì thôi nàng cũng không hỏi như vậy không có gì hay, nàng thường xuyên thấy hắn cứ ra ra vào vào, cầm trong tay đều là bản vẽ hẳn là có chuyện gì rất quan trọng.
Bọn họ quen biết 10 năm, niềm tin vào nha cũng có, nên nàng luôn tin tưởng hắn.
Bất quá không có Lâm Thiên Vũ ở bên, làm cho nàng quay quanh mọi việc loạn cả lên. Nào là mọi thứ chuẩn bị cho cuộc sống vợ chồng sắp tới, tìm công ty tổ chứ hôn lễ, đặt tiệc cưới, tìm phù dâu, phù rể, thiếp mời, lên chương trình… Rất nhiều rất nhiều việc mà hôn lễ cần chuẩn bị làm cho nàng hiện tại đầu muốn nổ tung ra vậy . (L: á mẹ chồng đâu rồi >>)
Đến tối nàng cùng Lâm Thiên Vũ ăn xong cơm tối, mỗi người tự trở về phòng của mình. Mặc dù nàng không biết Lâm Thiên Vũ đang bận cái gì nhưng là nàng buổi tối cũng có một chuyện rất quan trọng đó là thiết kế nhẫn cưới.
Ngay cả chính Lư Phương Phỉ cũng nhớ không rõ cái tay này rốt cuộc đã thiết kế bao nhiêu đồ trang sức, mỗi tác phẩm đều giống như đứa con của nàng gửi vào đó bao tâm huyết, nhưng còn lần này cái nàng đem vào không chỉ có tâm huyết, mà còn cả 1 tình yêu say đắm.
***
Hôn lễ tại đang đến ngược từng ngày thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức Lư Phương Phỉ cảm thấy ngày hôm qua vẫn còn chọn lựa áo cưới, hôm nay cũng đã khoác áo cưới đợi gả đi rồi.
Cha mẹ của Lư Phương Phỉ mấy ngày hôm trước cũng từ Mĩ bay về, lúc này đang ở bên ngoài nói chuyện khách mời.
Trong phòng phủ kín hoa hồng, Lư Phương Phỉ khoác chiếc váy cưới do nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng Zehder thiết kế, trên ngực áo màu trắng là những viên kim cương nhỏ lấp lánh. Lư Phương Phỉ lẳng lặng ngồi nhìn xem mình trong gương, nói thật là bây giờ nàng có chút khẩn trương, run run….
Nàng vươn tay từ trên chiếc bàn trang điểm cầm lấy hộp nhẫn do mình thiết kế! Lúc ấy thiết kế nàng không biết vẽ bao nhiêu bản nháp, chỉ muốn cho thiết kế một đôi nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, nếu như giới trang sức chọn nhẫn cưới sẽ chọn mẫu nhẫn hoa mỹ, hơi phục cổ. Còn cô cuối cùng vô ý thức trên giấy đơn giản phác hoạ vài nét bút, hình thành một tác phản, đơn giản mà thấm đượm tình yêu. Lư Phương Phỉ vuốt ve nhẫn tự nhủ
“Đây là tình cảm có hiểu tâm ý lẫn nha đây.”
Nàng đang cúi đầu, thấu bên ngoài cửa có tiếng động, Lư Phương Phỉ vội vàng đống cái hộp vào, nhét bên hông, ngẩng đầu nhìn thấy người kia, cười sáng lạn một tiếng.
“Em cũng biết là anh đến.”
Nàng cũng biết lúc này người đến phòng nàng ngoại trừ Lâm Thiên Vũ không có ai khác, biết rõ hắn đến nàng liền cố ý đem vật kia dấu đi. Chiếc nhẫn xinh đẹp đó phải chọn thời điểm đẹp nhất mới có thẻ lấy ra.
Lâm Thiên Vũ đã thay lễ phục kết hôn bộ quần áo này là Lư Phương Phỉ tự mình chọn cho hắn, áo bành tô màu đen mặc trên người Lâm Thiên Vũ quả là rất có khí phách, làm cho người ta nhìn mà tim đập thình thịch. Mà dù Lâm Thiên Vũ mặc gì y thì lòng của nàng chỉ vì hắn mà động tâm.
“Thực xin lỗi Phương Phỉ! Anh đã tới chậm.” Lâm Thiên Vũ ôm Lư Phương Phỉ, hôn 1 nụ hôn trên trán của nàng.
“Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này, anh cũng là chú rể hạnh phúc nhất trên đời!” (L: nịnh… vợ)
Lư Phương Phỉ cười nói: “Miệng thực ngọt, nghi thức còn chưa bắt đầu, vẫn còn kịp.”
“Không còn kịp rồi!” Lâm Thiên Vũ kéo Lư Phương Phỉ đi ra ngoài.
“Không đi thì sẽ liền không kịp rồi.”
“Hả?” Lư Phương Phỉ mặt không hiểu gì với gì tay đã bị Lâm Thiên Vũ kéo đi, nàng chỉ có thể dùng tay nhấc váy, đi theo hắn.
“Chúng ta đi đâu?” (Liên ta : bộ phim cô dâu chạy trốn… giờ cả 2 gọi là gì… chạy trốn nhỉ…)
“Đi theo anh sẽ biết.” Lâm Thiên Vũ kéo Lư Phương Phỉ chạy ra ngoài.
Các khách khứa đều ở lễ đường trong biệt thự chỉ có mấy người, bất quá Lâm Thiên Vũ đã trước đó đã làm xong mọi công cuộc chuẩn bị, quá trình chạy ra đã nhanh tránh thoát tầm mắt của mọi người, còn có chuyên gia giải thích rõ việc bọn họ chạy trốn.Chạy ra khỏi biệt thự, Lâm Thiên Vũ liền mang Lư Phương Phỉ vào một chiếc màu đen xe có rèm che, Lâm Thiên Vũ nhấn chân ga nhất xe nhanh chóng rời đi.
Lâm Thiên Vũ chỉ có nói một câu như vậy Lư Phương Phỉ cũng không hỏi qua những vấn đề khác, dù sao nàng cũng đã là người của Lâm Thiên Vũ vô luận bọn họ cưới hay không cưới thì cũng xác định là cô dâu của Lâm Thiên Vũ, sau này Lâm Thiên Vũ đi nơi nào, nàng liền đi tới nơi đó, vô luận chân trời góc biển nàng đều theo. (L: trời…)
Xe đi không bao lâu Lâm Thiên Vũ đã dừng lại, hắn xuống xe, mở của xe cho Lư Phương Phỉ, nắm tay của nàng đi đến 1 cửa tiệm bên đường.Mặt tiền cửa hàng không lớn, có lẽ là còn chưa mở cửa, cả cửa bị 1 tấm vải đỏ phủ lên.
Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng gạt đi mái tóc bởi vì chạy mà rối đi của Lư Phương Phỉ, hắn từ từ đến gần bên tai nàng nhẹ nói:
“Phương Phỉ, anh những ngày qua vẫn luôn bận làm cái này…”
Nói rồi Lâm Thiên Vũ nâng lên cánh tay của nàng, đi đến trước tấm vải nhẹ nhàng kéo dây đỏ, vải rơi xuống đất.
Lư Phương Phỉ ngẩng đầu lên, định thần nhìn trừng lớn hai mắt, lầm bầm đọc lên tên tấm biển hiệu
“Tiệm bánh ngọt hạnh phúc Vũ Phỉ.” Lư Phương Phỉ vẻ mặt khiếp sợ.
“Cái này là…”
“Cái này là tiệm bánh hạnh phúc của anh và em, em làm chủ tiệm!”
Lâm Thiên Vũ móc ra chìa khóa, mở cửa tiệm, bật ngọn đèn sáng, bên trong mọi thứ mới hoàn toàn. Cửa hang này được trùng tu, sang sửa làm cho người nhìn thấy nó sẽ thấy mặt tiền của nó rất ấm áp, Lư Phương Phỉ vừa đi vào trên người tràn đầy ấm áp.
Đúng vậy, đây là ước ma tha thiết có 1 tiệm bánh ngọt hạnh phúc của nàng, ngay cả thiết kế cũng giống như nàng ao ước. Cũng không cần quá lớn, lại ấm áp hợp lòng người. Có quầy hàng, muốn đặt 1 vài chậu hoa, giấy gián tường ấm áp ai nhìn cũng sẽ thấy rất ấm lòng, rất hạnh phúc. Nghĩ đi nghĩ lại…Lư Phương Phỉ cảm động mà rơi nước mắt, nàng đi tới ôm cổ Lâm Thiên Vũ, khóc không thành tiếng
” Thiên Vũ, cám ơn anh… Cám ơn…”
“Cám ơn cái gì?” Lâm Thiên Vũ ôm nhẹ eo của nàng, ôn nhu nói nhỏ nhẹ nói
“Phương Phỉ những ngày này anh vẫn luôn đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc làm như thế nào mới là yêu một người, anh yêu em, những thứ anh muốn cho em thì em đề có cả, yêu không chỉ là mở miệng nói, mà phải dung hành động, nỗ lực để chứng minh nó! Em đã vì anh mà làm nhiều việc như vậy, nỗ lực 10 năm liền mà anh lại chưa làm được gì cho em cả.”
“Em…”
“Ách, hãy nghe anh nói hết đã.”Lâm Thiên Vũ tiếp tục nói:
“Mà ngay cả lúc trước anh nói muốn mở công ty kim cương em đều bỏ qua ước mơ của mình cùng anh dốc sức làm. Phương Phỉ! Anh biết rõ phải từ bỏ mơ ước sẽ có cảm giác như thế nào! Cho nên, anh hôm nay muốn thực hiện điều ước của em. Hạnh phúc là bắt đầu từ những việc đơn giản nhất. Anh yêu em!”
Lư Phương Phỉ ở trong ngực Lâm Thiên Vũ, nước mắt rơi đầy gò má.
“Thiên Vũ..cám ơn anh, còn có cám ơn anh đã yêu em, em đã thấy rất hạnh phúc. Kỳ thật mở tiệm bánh ngọt là một mơ ước trong đời của em, không cần phải cho là em đã vì anh màbỏ qua cái gì kỳ thật anh mới là mong ước lớn nhất của đời em! Có được anh, có được tình yêu của em là hạn phúc lớn nhất của cuộc đời em! Thiên Vũ, có 1 câu kỳ 10 năm này em vẫn luôn muốn nói với anh.” (L: đó bạn biết chị ấy nói gì…)
Lư Phương Phỉ run bả vai, từ bên hông móc ra một cái hộp màu đỏ từ từ mở ra, cầm lấy chiếc nhẫn trịnh trọng hỏi:
“Anh Lâm Thiên Vũ, anh có bằng lòng lấy cô Lư Phương Phỉ làm vợ mình hay không? Cả cuộc đời này mãi mãi ở bên dù khổ đau, hay hạnh phúc, cả cuộc đời chỉ yêu một mình cô ấy hay không?”
Lâm Thiên Vũ nhìn trong hộp, sợ hãi nói không ra lời, chỉ có dùng cái hôn để trả lời sự kích động trong tim hắn. Nụ hôn đính ước, nụ hôn cho tình yêu vĩnh cửu.
Lâm Thiên Vũ lưu luyến không nỡ rời đi môi của Lư Phương Phỉ kiên định trả lời
“Tôi đồng ý.”
Nói xong, 2 tay của Lư Phương Phỉ run run, đem chiếc nhẫn đeo vào trong tay của Lâm Thiên Vũ, la lớn:
“Lâm Thiên Vũ về sau anh chính là người của Lư Phương Phỉ em!”
Kim cương trong tình yêu chỉ có một hàm nghĩa: đó là vĩnh hằng, kiên định, trường trường cửu cửu. 2 bàn tay đan họ vào nhau thật chặt….
Cùng nắm tay nhau cả cuộc đời…
Tác giả :
Phong Tiểu Miêu