Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt
Chương 27: Đã lâu không gặp, hoài niệm sao?
“Ôi!!! phòng làm việc này thật không tệ đó.” Thẩm Kỳ Tinh huýt sáo, đi qua một bên, ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, không khách khí gác hai chân lên trên bàn.
Biếng nhác dựa lưng vào ghế sofa, bộ dáng tự đắc, tự nhiên như đang ở trong phong của mình.
“Thẩm Kỳ Tinh, muốn nói gì nói đi, nói xong thì đi ra ngoài cho tôi.” Trì Tiểu Úc ngồi yên một chỗ,một ánh mắt cũng không muốn cho cậu ta.
Trước sau như một, Trì Tiểu Úc coi thường đối xử với cậu ta như không khí.
“Như vậy không được.” Thẩm Kỳ Tinh cười khẽ, mí mắt cụp xuống, “Em đã tới đây nên tiện thể hâm nóng lại tình chị em của chúng ta chứ.”
Thẩm Kỳ Tinh ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa vẻ khiêu khích một cách trắng trợn.
“Cút ra ngoài.” Trì Tiểu Úc không ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh, bản thiết kế trong tay bị nắm chặt đến biến dạng.
Tâm tình cô dao động hiển nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Kỳ Tinh.
“A!!!.. chị đang tức giận sao?” Thẩm Kỳ Tinh ngạc nhiên, quan tâm hỏi cô, còn ra vẻ cố ý che giấu vẻ uể oải trong giọng nói của mình.
Trì Tiểu Úc không thể nhin được nữa, ném bản thiết kế trong tay, đưa tay ấn đường điện thoại nội bộ.
“Giám đốc.” Trầm Mạt giọng nói lễ phép.
“Cô vào đây một chút.” Trì Tiểu Úc ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn Thẩm Kỳ Tinh.
“Được rồi, được rồi mà.” Thẩm Kỳ Tinh cười khẽ, giống như rất vui vẻ, mệt mỏi đứng dậy, chân dài tiêu sái đi tới trước mặt Trì Tiểu Úc.
Đến gần bàn làm việc của Trì Tiểu Úc, Thẩm Kỳ Tinh cúi người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Trì Tiểu Úc, nụ cười nơi khóe miệng dần dần khuếch tán.
“Chị không cần đuổi em, chính em sẽ đi, em hôm nay tới chỉ là vì có người nhờ em truyền một câu cho chị...”
Ngón tay tinh tế, thon dài của Thẩm Kỳ Tinh trêu chọc tóc dài trước mắt, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ có mấy phần tương tự với Trì Tiểu Úc.
Đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt có chút mệt mỏi, sóng mắt lưu chuyển hiện lên như có như không vẻ lạnh lùng và nguy hiểm.
Khuyên tai thủy tinh tím trên tai trái tỏa ra ánh sáng u ám mị hoặc.
Đuôi mắt Trì Tiểu Úc ngả ngớn, trong đôi mắt ngươi có hiện lên một chút ngạc nhiên.
“Còn nhớ không?” Thẩm Kỳ Tinh để bàn tay đang vuốt tóc xuống, ngay lập tức ánh mắt cậu ta bị che khuất.
“Người kia nhờ em nói cho chị biết... “ Thẩm Kỳ Tinh giống như là nghĩ tới điều chuyện gì buồn cười, liền tươi cười mở miệng nói: “Đã lâu không gặp, thật là hoài niệm.”
Trì Tiểu Úc đáy lòng hơi trầm xuống, hai bàn tay không tự chủ nắm chặt.
Cốc cốc!
Trầm Mạt dừng trước cửa phòng, đưa tay gõ của.
“Xem ra, em phải đi rồi.” Thẩm Kỳ Tinh khẽ nhún vai, “Bị người ta đuổi đi rất là mất thể diện.”
“Ah, đúng rồi.” Thẩm Kỳ Tinh đi tới cửa, xoay người lại, “Dã tâm của lão ta cùng em không có một điểm quan hệ, phụ tá sao? Ai~”
Thẩm Kỳ Tinh đưa mắt dò xét Trầm Mạt đang cúi đầu đứng một bên, rồi nâng bước rời đi.
Trầm Mạt khẽ khom người, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc không còn ai khác ngoài Trì Tiểu Úc, lúc này cô mới phiền não bưng kín mặt của mình, ngực cảm thấy thật ngột ngạt, làm sao vậy vậy? sao cô cảm thấy rất không thoải mái như thế này?
Đã lâu không gặp, thật là hoài niệm sao?
Trì Tiểu Úc khinh thường cười, ai thèm nhớ tới cậu ta chứ.
Không thèm nghĩ đến những chuyện kia nữa, Trì Tiểu Úc ném tâm tình rối bời của mình ra sau gáy, chuyên tâm lựa chọn mấy bản thiết kế thích hợp.
Thẩm Hải Quyền cố ý đưa cho cô một vấn đề khó khăn, là giao cho cô việc quyết định phong cách của Cẩm Tú vào quý tiếp
Đây rõ ràng là muốn làm cho cô biết khó mà lui mà.
Trì Tiểu Úc đối công việc thiết kế một chữ cũng không biết, chuyên nghành của cô là quản lý, vì cô nghĩ tới việc sau này sẽ phải thừa kế gia nghiệp, nhưng thực tế so với tưởng tượng khác biệt rất là lớn.
Hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mua sắm nhiều năm, mắt thẩm mỹ của bản thân và xu thế phổ biến trong giới thời trang bây giờ để chọn ra một vài bản thiết kế nhìn được nhất, cô nhất định sẽ không chọn lầm.
Trên mặt Trì Tiểu Úc hiện lên một nụ cười tự tin.
Biếng nhác dựa lưng vào ghế sofa, bộ dáng tự đắc, tự nhiên như đang ở trong phong của mình.
“Thẩm Kỳ Tinh, muốn nói gì nói đi, nói xong thì đi ra ngoài cho tôi.” Trì Tiểu Úc ngồi yên một chỗ,một ánh mắt cũng không muốn cho cậu ta.
Trước sau như một, Trì Tiểu Úc coi thường đối xử với cậu ta như không khí.
“Như vậy không được.” Thẩm Kỳ Tinh cười khẽ, mí mắt cụp xuống, “Em đã tới đây nên tiện thể hâm nóng lại tình chị em của chúng ta chứ.”
Thẩm Kỳ Tinh ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa vẻ khiêu khích một cách trắng trợn.
“Cút ra ngoài.” Trì Tiểu Úc không ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh, bản thiết kế trong tay bị nắm chặt đến biến dạng.
Tâm tình cô dao động hiển nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Kỳ Tinh.
“A!!!.. chị đang tức giận sao?” Thẩm Kỳ Tinh ngạc nhiên, quan tâm hỏi cô, còn ra vẻ cố ý che giấu vẻ uể oải trong giọng nói của mình.
Trì Tiểu Úc không thể nhin được nữa, ném bản thiết kế trong tay, đưa tay ấn đường điện thoại nội bộ.
“Giám đốc.” Trầm Mạt giọng nói lễ phép.
“Cô vào đây một chút.” Trì Tiểu Úc ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn Thẩm Kỳ Tinh.
“Được rồi, được rồi mà.” Thẩm Kỳ Tinh cười khẽ, giống như rất vui vẻ, mệt mỏi đứng dậy, chân dài tiêu sái đi tới trước mặt Trì Tiểu Úc.
Đến gần bàn làm việc của Trì Tiểu Úc, Thẩm Kỳ Tinh cúi người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Trì Tiểu Úc, nụ cười nơi khóe miệng dần dần khuếch tán.
“Chị không cần đuổi em, chính em sẽ đi, em hôm nay tới chỉ là vì có người nhờ em truyền một câu cho chị...”
Ngón tay tinh tế, thon dài của Thẩm Kỳ Tinh trêu chọc tóc dài trước mắt, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ có mấy phần tương tự với Trì Tiểu Úc.
Đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt có chút mệt mỏi, sóng mắt lưu chuyển hiện lên như có như không vẻ lạnh lùng và nguy hiểm.
Khuyên tai thủy tinh tím trên tai trái tỏa ra ánh sáng u ám mị hoặc.
Đuôi mắt Trì Tiểu Úc ngả ngớn, trong đôi mắt ngươi có hiện lên một chút ngạc nhiên.
“Còn nhớ không?” Thẩm Kỳ Tinh để bàn tay đang vuốt tóc xuống, ngay lập tức ánh mắt cậu ta bị che khuất.
“Người kia nhờ em nói cho chị biết... “ Thẩm Kỳ Tinh giống như là nghĩ tới điều chuyện gì buồn cười, liền tươi cười mở miệng nói: “Đã lâu không gặp, thật là hoài niệm.”
Trì Tiểu Úc đáy lòng hơi trầm xuống, hai bàn tay không tự chủ nắm chặt.
Cốc cốc!
Trầm Mạt dừng trước cửa phòng, đưa tay gõ của.
“Xem ra, em phải đi rồi.” Thẩm Kỳ Tinh khẽ nhún vai, “Bị người ta đuổi đi rất là mất thể diện.”
“Ah, đúng rồi.” Thẩm Kỳ Tinh đi tới cửa, xoay người lại, “Dã tâm của lão ta cùng em không có một điểm quan hệ, phụ tá sao? Ai~”
Thẩm Kỳ Tinh đưa mắt dò xét Trầm Mạt đang cúi đầu đứng một bên, rồi nâng bước rời đi.
Trầm Mạt khẽ khom người, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc không còn ai khác ngoài Trì Tiểu Úc, lúc này cô mới phiền não bưng kín mặt của mình, ngực cảm thấy thật ngột ngạt, làm sao vậy vậy? sao cô cảm thấy rất không thoải mái như thế này?
Đã lâu không gặp, thật là hoài niệm sao?
Trì Tiểu Úc khinh thường cười, ai thèm nhớ tới cậu ta chứ.
Không thèm nghĩ đến những chuyện kia nữa, Trì Tiểu Úc ném tâm tình rối bời của mình ra sau gáy, chuyên tâm lựa chọn mấy bản thiết kế thích hợp.
Thẩm Hải Quyền cố ý đưa cho cô một vấn đề khó khăn, là giao cho cô việc quyết định phong cách của Cẩm Tú vào quý tiếp
Đây rõ ràng là muốn làm cho cô biết khó mà lui mà.
Trì Tiểu Úc đối công việc thiết kế một chữ cũng không biết, chuyên nghành của cô là quản lý, vì cô nghĩ tới việc sau này sẽ phải thừa kế gia nghiệp, nhưng thực tế so với tưởng tượng khác biệt rất là lớn.
Hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mua sắm nhiều năm, mắt thẩm mỹ của bản thân và xu thế phổ biến trong giới thời trang bây giờ để chọn ra một vài bản thiết kế nhìn được nhất, cô nhất định sẽ không chọn lầm.
Trên mặt Trì Tiểu Úc hiện lên một nụ cười tự tin.
Tác giả :
Hữu Úc