Tại Hạ Là Hệ Thống
Chương 120: Thao tác tay
Cao Lãng cuối cùng cũng đã chạm đến bình cảnh Linh Hải Cảnh thất trọng.
Chậm chạp đứng dậy vận động cơ thể căng cứng do phải ngồi một chỗ quá lâu, bước chân hắn dần dần có những chuyển biến thú vị.
Bàn chân Cao Lãng bắt đầu di chuyển những động tác đầu tiên bên trong Xà Hành Độn Pháp.
Xà Hành Độn Pháp yêu cầu cơ bản cần có một cơ thể dẻo dai, để có thể uốn éo được như loài rắn, trong lúc nhất thời, Cao Lãng rất khó để tu luyện.
Mất thêm một giờ đồng hồ, thế nhưng ngay cả những bước lộ tuyến di chuyển bình thường nhất của công pháp, hắn vẫn không thể vận hành một cách trơn tru.
Nhẹ thở ra một hơi, Cao Lãng trong lòng có chút buồn bực.
Công pháp mới có, nhưng không thể ngay lập tức học được, khiến hắn không cam tâm.
Mở bảng danh sách về công pháp của bản thân, Cao Lãng nhìn thấy một cái dấu cộng mờ mờ bên trên Xà Hành Độn Pháp. Góc dưới có một con số nhỏ 50 điểm năng lượng.
Hắn nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt người ta, bất đắc dĩ thốt ra một câu:
" Tử Văn, tiêu hao 50 điểm năng lượng, tự động học tập Xà Hành Độn Pháp."
Đã tiêu hao 50 điểm năng lượng.
Đã học Xà Hành Độn Pháp, cơ sở nhập môn.
Ký chủ còn lại 185 điểm năng lượng.
Rắc rắc.
Nghe âm thanh của Tử Văn, bàn tay của Cao Lãng không nhịn được mà bóp chặt vào nhau, bẻ từng khớp ngón tay, phát ra âm thanh ghê rợn.
Bình tĩnh hít thở một hơi dài, Cao Lãng nhắm hai mắt lại, sau khi mở mắt ra, ánh mắt vô cùng bình thản.
Bàn chân bắt đầu vận hành theo quy luật của Xà Hành Độn Pháp, chỉ trong phút chốc, bên trong một khoảng cách nhỏ vài bước chân, Cao Lãng di chuyển vô cùng nhanh chóng với nhiều động tác khác nhau.
Điểm kỳ lạ là bàn chân hắn chỉ gói gọn trong bán kính ba bước chân mà thôi, không hề bước ra một bước bên ngoài.
Khẽ ổn định thân hình, Cao Lãng hạ thấp trong tâm mình xuống, cả cơ thể như dán sát vào mặt đất, bàn chân bước rộng.
Chỉ trong chớp mắt, Cao Lãng đã xuất hiện ở bên vách tường mật thất, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh.
Cảm nhận cả hai hình thái của Xà Hành Độn Pháp, Cao Lãng gật đầu hài lòng. Quả nhiên rất khó học, nếu không có hệ thống thật không biết học đến bao giờ.
Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn dạo gần đây càng ngày càng thêm dựa dẫm vào hệ thống. Thậm chí Cao Lãng ẩn ẩn cảm thấy, hệ thống có tính chất gây nghiện. Khiến người sử dụng nó sẽ ngày càng lạm dụng nó, mà bỏ qua khả năng tu luyện của bản thân.
Thế nhưng trong đầu tuy nghĩ như thế, Cao Lãng Cao Lãng vẫn không thể dứt bỏ được việc sử dụng hệ thống.
Nếu không có hệ thống, thì ngay từ ban đầu, thực lực của Cao Lãng còn lâu mới có thể phát triển nhanh như hiện tại.
Nhờ có Tử Văn, mà Cao Lãng mới thoát được cái danh hiệu phế vật, rút ngắn cho hắn hàng chục năm tu luyện.
Có thể nói, nếu bảo Cao Lãng tin tưởng ai nhất. Hắn chính là hoàn toàn tin tưởng Tử Văn vô điều kiện, không hề có nghi ngờ gì.
Thở ra một hơi, Cao Lãng bước chậm rời đi mật thất, đi ra bên ngoài khu vực Ngoại môn đệ tử.
Mục đích của hắn là đi tìm Vân Hi, chỉ là vòng quanh toàn bộ khu vực Ngoại môn, Cao Lãng lại không thể tìm thấy một cái bóng dáng nào của Vân Hi cả.
Hỏi thăm mọi người xung quanh, cũng không ai quen biết hắn, giống như Vân Hi triệt để mất tích rồi vậy.
Kiên nhẫn tìm cả buổi sáng mà không tìm được, Cao Lãng bất đắc dĩ đi về khu vực Đệ tử tạp dịch, tùy tiện chọn lấy một nữ đệ tử, dẫn nàng về khu vực Chung Thy trưởng lão, làm người hầu cho hắn.
Còn Vân Hi, Cao Lãng triệt để mặc kệ, lúc cần, Vân Hi sẽ tự khắc xuất hiện trước mặt hắn.
Đến ba ngày hôm sau, Vân Hi mới tự động xuất hiện trước mặt Cao Lãng, hắn đứng trước cổng, nhờ một tên nữ tạp dịch đi vào gọi Cao Lãng đến.
Nhìn thấy Vân Hi, Cao Lãng sắc mặt hơi quái dị. Vân Hi trên người mặc trang phục Đệ tử Nội môn Linh Hoàng Tông giống hắn, góc áo còn đeo một cái ngọc bội thể hiện thân phận của mình.
Cao Lãng ngạc nhiên im lặng chằm chằm nhìn lấy Vân Hi, bảo sao tìm mãi không thấy hắn, hoá ra là chạy đến vào nội môn rồi đi, loanh quanh tìm Ngoại môn thì làm sao mà tìm được?
" Ngươi trở thành đệ tử Nội môn từ khi nào?"
Cao Lãng ánh mắt bất thiện hỏi, giả bộ lạnh nhạt với hắn.
" Từ vài ngày trước." Vân Hi cười khổ, vẻ mặt không có vui vẻ lắm khi đạt được thân phận này:" Không có ý định mới ta về phòng sao?"
Nhìn thấy sắc mặt Vân Hi, Cao Lãng nghiêm túc lại, đi trước dẫn Vân Hi vào phòng của hắn.
Khi hai người vừa vào phòng kín đóng cửa lại, ở ngay ngoài cửa, trong một góc tối khuất tầm nhìn, xuất hiện một bóng người, khí tức nội liễm.
Thu hết khí túc của mình, bóng người đó dựa sát vào tường, lắng nghe nội dung hai người nói chuyện bên trong.
Chỉ là hắn không hề biết. Tại căn phòng chính giữa đại sảnh, Chung Thy sắc mặt lạnh nhạt cũng đứng trong bóng tối theo dõi bóng người.
Trong lòng nàng vô cùng giận dữ, mấy lão già Linh Hoàng Tông đúng là lá gan to mập a. Thấy nàng dễ bắt nạt, nên được nước lấn tới có phải không?
(ʘ言ʘ╬)
" Được rồi, ngươi nói trước đi."
Bên trong phòng Cao Lãng, hai người ngồi đối diện với nhau, rót cho Vân Hi một chén trà, Cao Lãng nhẹ nói ra.
" Ta là được một vị Nội môn trưởng lão nhìn trúng, nên được đặc cách đưa vào bên trong."
Nhẹ cầm lên chén trà uống một ngụm, Vân Hi đáp.
" Ta tưởng rằng Đệ tử Ngoại môn thì không được đặc cách thu nhận?" Cao Lãng nhíu mày, hỏi.
" Theo luật thì đúng là như thế. Nhưng với một số vị Nội môn trưởng lão có thế lực lớn, có thể đi cửa sau. Dù sao ta mới làm đệ tử không lâu, rời đi cũng ít người phát hiện."
Vân Hi bình tĩnh đáp lại. Hai tay hắn khẽ đan vào nhau, làm thành một động tác ngôn ngữ khác.
" Có..người..theo..sau..lưng..ta."
Nhìn thấy động tác của Vân Hi, Cao Lãng hơi gật đầu, không có tỏ vẻ gì, cười nói:
" Vận khí của ngươi tốt như vậy sao? Thế mà được một vị Trưởng lão nội môn nhìn trúng."
Hai tay Cao Lãng cũng tạo thành một động tác nhỏ.
" Hành..động..thế..nào?"
" Tất nhiên a. Ngươi phải hỏi xem ta là người như thế nào, vận khí của ta luôn tốt như vậy." Vân Hi cười nhạt nói, hai tay huy động.
" Phối..hợp..theo..ta..là..được."
" Ha ha ha."
Cao Lãng gật đầu, cười to một tiếng, át lấy âm thanh xung quanh đi.
Cứ thế hai người đều không có tỏ vẻ gì, trò chuyện nhảm đủ loại trên trời dưới biển, sau cùng Vân Hi mới đi vào chủ đề chính.
" Lãng đệ, ngươi không biết, ở trong tông môn ta mới phát hiện ra một khu vực có chứa thiên tài địa bảo, ngươi có hay không hứng thú đi cùng ta?"
Nghe lời nói của Vân Hi, Cao Lãng hơi thu lại nụ cười, bình tĩnh nói:
" Thiên tài địa bảo? Vân Hi, tuy ngươi đã là đệ tử nội môn, thế nhưng bên trong Linh Hoàng Tông có rất nhiều nơi không được phép đặt chân đến, nếu không sẽ bị chịu hình phạt."
" Huống chi Linh Hoàng Tông có rất nhiều cường giả, Thiên tài địa bảo trong miệng ngươi nói nếu có thật đã nằm trong tay người ta rồi."
" Lãng đệ, ngươi không tin ta?" Vân Hi đầu hơi nghiêng một bên, nhỏ giọng nói ra.
" Không phải ta không tin ngươi, mà là điều này cũng quá vô lý đi." Cao Lãng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
" Được rồi. Phía sau Linh Hoàng Tông có một cái vách núi, nghe nói chỗ đấy từng là nơi giao chiến của cường giả Linh Hoàng Tông. Chỗ tốt có rất nhiều." Vân Hi vội vàng nói.
" Vách núi? Vân Hi, ta nghe nói khu vực đó là cấm địa, không có sự cho phép của tông môn ngươi không được vào trong? Ngươi muốn mới vào đã bị trục xuất khỏi tông môn sao?" Cao Lãng nhẹ giọng nói, lời nói hơi vội vàng.
" Lãng đệ, hai chúng ta bí mật đi vào trong đó, tông môn làm sao có thể phát hiện ra được?" Vân Hi ngữ khí hơi mất kiên nhẫn, vội nói.
" Nhưng... "
" Ta từng đi vào trong đó."
Cao Lãng còn định nói thêm, Vân Hi lập tức nói một câu chốt, khiến Cao Lãng đột nhiên im lặng.
" Ngươi nói sao?" Cao Lãng hỏi lại, ánh mắt nghiêm trọng.
" Tối hôm qua,...ta vừa từ bên trong đó đi ra ngoài." Vân Hi hơi ngập ngừng, liền nói ra, nói rất chậm.
" Có bằng chứng gì không?" Cao Lãng nhẹ giọng hỏi.
" Đây." Vân Hi đáp lại một tiếng, chiếc nhẫn không gian giới chỉ của hắn sáng lên, trên tay Vân Hi xuất hiện một viên tinh thạch màu trắng, bên trên có nhiều vết xước.
" Đây là cái gì?" Cầm lên tiên tinh thạch mà Vân Hi vừa đưa ra, Cao Lãng cảm nhận được luồng linh khí nồng nặc bên trong nó.
" Linh thạch." Vân Hi trầm giọng nói ra một câu, liền lập tức duy trì im lặng.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Vân Hi nói tiếp:" Linh thạch là loại đá năng lượng do linh khí nồng nặc kết tinh tạo thành."
" Tác dụng của nó rất đơn giản, ngươi có thể dùng nó trực tiếp hấp thu linh khí bên trong, hoặc dùng để gia tăng nồng độ linh khí trong một khu vực nào đó."
" Đây cũng là đồng tiền trao đổi của cường giả Nguyên Anh Cảnh trở lên. Một viên Hạ phẩm linh thạch, tương đương một trăm nghìn kim tệ."
" Ý ngươi là nói, ta đang cầm trên tay một thứ vô cùng có giá trị?" Cao Lãng run giọng nói ra.
" Chính xác hơn, là một trăm nghìn kim tệ." Vân Hi lạnh nhạt nói, bình tĩnh nhìn lấy viên linh thạch mà Cao Lãng đang cầm trên tay.
Đây là một viên linh thạch hạ phẩm.
" Lãng đệ, bên trong còn có rất nhiều linh thạch hạ phẩm khác nữa, ngoài ra còn có cả nhiều thứ còn có giá trị cao cấp hơn."
" Ngươi là muốn từ từ ngày qua ngày nhàm chán tu luyện, hay là muốn trong một đêm đổi đời, ngươi chọn đi?" Vân Hi bắt lấy bả vai Cao Lãng, hết sức lay động, ngữ khí vô cùng gấp gáp.
" Bên trong còn có rất nhiều..." Cao Lãng nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt không hề có tiêu cự.
" Nói kế hoạch của ngươi đi." Nhìn sang Vân Hi, Cao Lãng vội nói, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Liều...
" Tốt." Vân Hi nhẹ gật đầu, khoé miệng nở ra một nụ cười nhẹ.
Cùng lúc đó, bóng người âm thầm đứng trước cửa phòng Cao Lãng khoé miệng lộ ra một nụ cười tà. Thân hình hắn dần dần mờ ảo biến mất trong góc khuất đó.
Để lại ánh mắt Chung Thy, bình tĩnh theo dõi từ đằng xa với ánh mắt lạnh lùng.
Chậm chạp đứng dậy vận động cơ thể căng cứng do phải ngồi một chỗ quá lâu, bước chân hắn dần dần có những chuyển biến thú vị.
Bàn chân Cao Lãng bắt đầu di chuyển những động tác đầu tiên bên trong Xà Hành Độn Pháp.
Xà Hành Độn Pháp yêu cầu cơ bản cần có một cơ thể dẻo dai, để có thể uốn éo được như loài rắn, trong lúc nhất thời, Cao Lãng rất khó để tu luyện.
Mất thêm một giờ đồng hồ, thế nhưng ngay cả những bước lộ tuyến di chuyển bình thường nhất của công pháp, hắn vẫn không thể vận hành một cách trơn tru.
Nhẹ thở ra một hơi, Cao Lãng trong lòng có chút buồn bực.
Công pháp mới có, nhưng không thể ngay lập tức học được, khiến hắn không cam tâm.
Mở bảng danh sách về công pháp của bản thân, Cao Lãng nhìn thấy một cái dấu cộng mờ mờ bên trên Xà Hành Độn Pháp. Góc dưới có một con số nhỏ 50 điểm năng lượng.
Hắn nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt người ta, bất đắc dĩ thốt ra một câu:
" Tử Văn, tiêu hao 50 điểm năng lượng, tự động học tập Xà Hành Độn Pháp."
Đã tiêu hao 50 điểm năng lượng.
Đã học Xà Hành Độn Pháp, cơ sở nhập môn.
Ký chủ còn lại 185 điểm năng lượng.
Rắc rắc.
Nghe âm thanh của Tử Văn, bàn tay của Cao Lãng không nhịn được mà bóp chặt vào nhau, bẻ từng khớp ngón tay, phát ra âm thanh ghê rợn.
Bình tĩnh hít thở một hơi dài, Cao Lãng nhắm hai mắt lại, sau khi mở mắt ra, ánh mắt vô cùng bình thản.
Bàn chân bắt đầu vận hành theo quy luật của Xà Hành Độn Pháp, chỉ trong phút chốc, bên trong một khoảng cách nhỏ vài bước chân, Cao Lãng di chuyển vô cùng nhanh chóng với nhiều động tác khác nhau.
Điểm kỳ lạ là bàn chân hắn chỉ gói gọn trong bán kính ba bước chân mà thôi, không hề bước ra một bước bên ngoài.
Khẽ ổn định thân hình, Cao Lãng hạ thấp trong tâm mình xuống, cả cơ thể như dán sát vào mặt đất, bàn chân bước rộng.
Chỉ trong chớp mắt, Cao Lãng đã xuất hiện ở bên vách tường mật thất, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh.
Cảm nhận cả hai hình thái của Xà Hành Độn Pháp, Cao Lãng gật đầu hài lòng. Quả nhiên rất khó học, nếu không có hệ thống thật không biết học đến bao giờ.
Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn dạo gần đây càng ngày càng thêm dựa dẫm vào hệ thống. Thậm chí Cao Lãng ẩn ẩn cảm thấy, hệ thống có tính chất gây nghiện. Khiến người sử dụng nó sẽ ngày càng lạm dụng nó, mà bỏ qua khả năng tu luyện của bản thân.
Thế nhưng trong đầu tuy nghĩ như thế, Cao Lãng Cao Lãng vẫn không thể dứt bỏ được việc sử dụng hệ thống.
Nếu không có hệ thống, thì ngay từ ban đầu, thực lực của Cao Lãng còn lâu mới có thể phát triển nhanh như hiện tại.
Nhờ có Tử Văn, mà Cao Lãng mới thoát được cái danh hiệu phế vật, rút ngắn cho hắn hàng chục năm tu luyện.
Có thể nói, nếu bảo Cao Lãng tin tưởng ai nhất. Hắn chính là hoàn toàn tin tưởng Tử Văn vô điều kiện, không hề có nghi ngờ gì.
Thở ra một hơi, Cao Lãng bước chậm rời đi mật thất, đi ra bên ngoài khu vực Ngoại môn đệ tử.
Mục đích của hắn là đi tìm Vân Hi, chỉ là vòng quanh toàn bộ khu vực Ngoại môn, Cao Lãng lại không thể tìm thấy một cái bóng dáng nào của Vân Hi cả.
Hỏi thăm mọi người xung quanh, cũng không ai quen biết hắn, giống như Vân Hi triệt để mất tích rồi vậy.
Kiên nhẫn tìm cả buổi sáng mà không tìm được, Cao Lãng bất đắc dĩ đi về khu vực Đệ tử tạp dịch, tùy tiện chọn lấy một nữ đệ tử, dẫn nàng về khu vực Chung Thy trưởng lão, làm người hầu cho hắn.
Còn Vân Hi, Cao Lãng triệt để mặc kệ, lúc cần, Vân Hi sẽ tự khắc xuất hiện trước mặt hắn.
Đến ba ngày hôm sau, Vân Hi mới tự động xuất hiện trước mặt Cao Lãng, hắn đứng trước cổng, nhờ một tên nữ tạp dịch đi vào gọi Cao Lãng đến.
Nhìn thấy Vân Hi, Cao Lãng sắc mặt hơi quái dị. Vân Hi trên người mặc trang phục Đệ tử Nội môn Linh Hoàng Tông giống hắn, góc áo còn đeo một cái ngọc bội thể hiện thân phận của mình.
Cao Lãng ngạc nhiên im lặng chằm chằm nhìn lấy Vân Hi, bảo sao tìm mãi không thấy hắn, hoá ra là chạy đến vào nội môn rồi đi, loanh quanh tìm Ngoại môn thì làm sao mà tìm được?
" Ngươi trở thành đệ tử Nội môn từ khi nào?"
Cao Lãng ánh mắt bất thiện hỏi, giả bộ lạnh nhạt với hắn.
" Từ vài ngày trước." Vân Hi cười khổ, vẻ mặt không có vui vẻ lắm khi đạt được thân phận này:" Không có ý định mới ta về phòng sao?"
Nhìn thấy sắc mặt Vân Hi, Cao Lãng nghiêm túc lại, đi trước dẫn Vân Hi vào phòng của hắn.
Khi hai người vừa vào phòng kín đóng cửa lại, ở ngay ngoài cửa, trong một góc tối khuất tầm nhìn, xuất hiện một bóng người, khí tức nội liễm.
Thu hết khí túc của mình, bóng người đó dựa sát vào tường, lắng nghe nội dung hai người nói chuyện bên trong.
Chỉ là hắn không hề biết. Tại căn phòng chính giữa đại sảnh, Chung Thy sắc mặt lạnh nhạt cũng đứng trong bóng tối theo dõi bóng người.
Trong lòng nàng vô cùng giận dữ, mấy lão già Linh Hoàng Tông đúng là lá gan to mập a. Thấy nàng dễ bắt nạt, nên được nước lấn tới có phải không?
(ʘ言ʘ╬)
" Được rồi, ngươi nói trước đi."
Bên trong phòng Cao Lãng, hai người ngồi đối diện với nhau, rót cho Vân Hi một chén trà, Cao Lãng nhẹ nói ra.
" Ta là được một vị Nội môn trưởng lão nhìn trúng, nên được đặc cách đưa vào bên trong."
Nhẹ cầm lên chén trà uống một ngụm, Vân Hi đáp.
" Ta tưởng rằng Đệ tử Ngoại môn thì không được đặc cách thu nhận?" Cao Lãng nhíu mày, hỏi.
" Theo luật thì đúng là như thế. Nhưng với một số vị Nội môn trưởng lão có thế lực lớn, có thể đi cửa sau. Dù sao ta mới làm đệ tử không lâu, rời đi cũng ít người phát hiện."
Vân Hi bình tĩnh đáp lại. Hai tay hắn khẽ đan vào nhau, làm thành một động tác ngôn ngữ khác.
" Có..người..theo..sau..lưng..ta."
Nhìn thấy động tác của Vân Hi, Cao Lãng hơi gật đầu, không có tỏ vẻ gì, cười nói:
" Vận khí của ngươi tốt như vậy sao? Thế mà được một vị Trưởng lão nội môn nhìn trúng."
Hai tay Cao Lãng cũng tạo thành một động tác nhỏ.
" Hành..động..thế..nào?"
" Tất nhiên a. Ngươi phải hỏi xem ta là người như thế nào, vận khí của ta luôn tốt như vậy." Vân Hi cười nhạt nói, hai tay huy động.
" Phối..hợp..theo..ta..là..được."
" Ha ha ha."
Cao Lãng gật đầu, cười to một tiếng, át lấy âm thanh xung quanh đi.
Cứ thế hai người đều không có tỏ vẻ gì, trò chuyện nhảm đủ loại trên trời dưới biển, sau cùng Vân Hi mới đi vào chủ đề chính.
" Lãng đệ, ngươi không biết, ở trong tông môn ta mới phát hiện ra một khu vực có chứa thiên tài địa bảo, ngươi có hay không hứng thú đi cùng ta?"
Nghe lời nói của Vân Hi, Cao Lãng hơi thu lại nụ cười, bình tĩnh nói:
" Thiên tài địa bảo? Vân Hi, tuy ngươi đã là đệ tử nội môn, thế nhưng bên trong Linh Hoàng Tông có rất nhiều nơi không được phép đặt chân đến, nếu không sẽ bị chịu hình phạt."
" Huống chi Linh Hoàng Tông có rất nhiều cường giả, Thiên tài địa bảo trong miệng ngươi nói nếu có thật đã nằm trong tay người ta rồi."
" Lãng đệ, ngươi không tin ta?" Vân Hi đầu hơi nghiêng một bên, nhỏ giọng nói ra.
" Không phải ta không tin ngươi, mà là điều này cũng quá vô lý đi." Cao Lãng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
" Được rồi. Phía sau Linh Hoàng Tông có một cái vách núi, nghe nói chỗ đấy từng là nơi giao chiến của cường giả Linh Hoàng Tông. Chỗ tốt có rất nhiều." Vân Hi vội vàng nói.
" Vách núi? Vân Hi, ta nghe nói khu vực đó là cấm địa, không có sự cho phép của tông môn ngươi không được vào trong? Ngươi muốn mới vào đã bị trục xuất khỏi tông môn sao?" Cao Lãng nhẹ giọng nói, lời nói hơi vội vàng.
" Lãng đệ, hai chúng ta bí mật đi vào trong đó, tông môn làm sao có thể phát hiện ra được?" Vân Hi ngữ khí hơi mất kiên nhẫn, vội nói.
" Nhưng... "
" Ta từng đi vào trong đó."
Cao Lãng còn định nói thêm, Vân Hi lập tức nói một câu chốt, khiến Cao Lãng đột nhiên im lặng.
" Ngươi nói sao?" Cao Lãng hỏi lại, ánh mắt nghiêm trọng.
" Tối hôm qua,...ta vừa từ bên trong đó đi ra ngoài." Vân Hi hơi ngập ngừng, liền nói ra, nói rất chậm.
" Có bằng chứng gì không?" Cao Lãng nhẹ giọng hỏi.
" Đây." Vân Hi đáp lại một tiếng, chiếc nhẫn không gian giới chỉ của hắn sáng lên, trên tay Vân Hi xuất hiện một viên tinh thạch màu trắng, bên trên có nhiều vết xước.
" Đây là cái gì?" Cầm lên tiên tinh thạch mà Vân Hi vừa đưa ra, Cao Lãng cảm nhận được luồng linh khí nồng nặc bên trong nó.
" Linh thạch." Vân Hi trầm giọng nói ra một câu, liền lập tức duy trì im lặng.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Vân Hi nói tiếp:" Linh thạch là loại đá năng lượng do linh khí nồng nặc kết tinh tạo thành."
" Tác dụng của nó rất đơn giản, ngươi có thể dùng nó trực tiếp hấp thu linh khí bên trong, hoặc dùng để gia tăng nồng độ linh khí trong một khu vực nào đó."
" Đây cũng là đồng tiền trao đổi của cường giả Nguyên Anh Cảnh trở lên. Một viên Hạ phẩm linh thạch, tương đương một trăm nghìn kim tệ."
" Ý ngươi là nói, ta đang cầm trên tay một thứ vô cùng có giá trị?" Cao Lãng run giọng nói ra.
" Chính xác hơn, là một trăm nghìn kim tệ." Vân Hi lạnh nhạt nói, bình tĩnh nhìn lấy viên linh thạch mà Cao Lãng đang cầm trên tay.
Đây là một viên linh thạch hạ phẩm.
" Lãng đệ, bên trong còn có rất nhiều linh thạch hạ phẩm khác nữa, ngoài ra còn có cả nhiều thứ còn có giá trị cao cấp hơn."
" Ngươi là muốn từ từ ngày qua ngày nhàm chán tu luyện, hay là muốn trong một đêm đổi đời, ngươi chọn đi?" Vân Hi bắt lấy bả vai Cao Lãng, hết sức lay động, ngữ khí vô cùng gấp gáp.
" Bên trong còn có rất nhiều..." Cao Lãng nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt không hề có tiêu cự.
" Nói kế hoạch của ngươi đi." Nhìn sang Vân Hi, Cao Lãng vội nói, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Liều...
" Tốt." Vân Hi nhẹ gật đầu, khoé miệng nở ra một nụ cười nhẹ.
Cùng lúc đó, bóng người âm thầm đứng trước cửa phòng Cao Lãng khoé miệng lộ ra một nụ cười tà. Thân hình hắn dần dần mờ ảo biến mất trong góc khuất đó.
Để lại ánh mắt Chung Thy, bình tĩnh theo dõi từ đằng xa với ánh mắt lạnh lùng.
Tác giả :
Kiếm Vô Tà